Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 15



Bách Hân Dư từ nhỏ đã được dạy ăn không nói, ngủ yên tĩnh, cô lần lượt nuốt từng ngụm cháo trắng Chu Di Hân đút vào miệng, đến khi Chu Di Hân lại múc cháo nữa, cô nhịn không được mà nói.

"Tôi muốn ăn rau." Cháo trắng không có vị gì, nhìn đồ ăn kèm, cô nghĩ chỉ nhìn màu sắc thôi đã thấy ngon rồi.

Chu Di Hân vừa mới múc một thìa cháo, lại nghe thấy Bách Hân Dư không biết xấu hổ mà mở miệng đòi ăn lập tức ném thìa xuống không đút nữa.

Nàng ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Bách Hân Dư, vốn dĩ nước da tái nhợt do cháo nóng đã có thêm vài phần sức sống, mặc dù miệng chê, nhưng thực ra thì nhìn Bách Hân Dư cũng khá thuận mắt.

"Đòi hỏi nhiều ghê, chúng ta thân nhau lắm à?"

Cơn đau bao tử đã dịu đi, Bách Hân Dư hồi phục được chút sức lực, vươn tay từ trong chăn ra, nắm lấy cổ tay Chu Di Hân đang ngồi bên mép giường.

Chớp mắt một cái cổ tay bị cái lạnh vây lấy, tim Chu Di Hân đập thình thích, nàng nhịn không được mà nghĩ đến dưới cái chăn mỏng Bách Hân Dư chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, mặc dù cái hình ảnh kia chỉ mới xẹt qua đầu thôi, nhưng cũng đủ khiến nàng ngây người.

Chu Di Hân chưa bao giờ nghi ngờ về nhân phẩm của nàng, 6 năm qua chưa từng xem phim cấm, cho dù có viết tiểu thuyết thì tới cảnh H cũng dừng lại, nhưng vừa rồi...nàng thế nhưng....

Nàng cảm thấy bản thân tự dưng hư vậy.

"Tiểu Chu, chúng ta là người một nhà, là chính cô nói mà" Bách Hân Dư chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt của Chu Di Hân, nhưng cũng không vội vàng né tránh cô, tim Bách Hân Dư như có gì đó chạm vào, hoá thành một hồ xuân xanh.

"Tiểu tiểu...Tiểu Chu?" Biểu cảm của Chu Di Hân như bị ai đó đánh vào đầu, cái xưng hô này cũng quá thân mật rồi!

Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết là nàng thích cách xưng hô này hay thích cái xưng hô mà khiến cô khó mở miệng.

Nếu đã có việc cần người ta giúp thì để đối phương vui vẻ là quan trọng nhất, cái xưng hô lần đầu tiên Bách Hân Dư khó thốt ra, nhưng lần thứ hai gọi thì tự nhiên hơn: "Vậy...mẹ..."

Chu Di Hân bị đánh một gậy vẫn chưa định thần lại được, ngay sau đó lại bị đánh gậy thứ hai, suýt nữa ngất đi, ôm trán yếu ớt nói: "Tôi không có đứa con lớn như cô."

Nàng là mẹ của An Ca, mà An Ca lại là con gái ruột của Bách Hân Dư, Bách Hân Dư muốn gọi nàng là mẹ, này là vở kịch gia đình cẩu huyết gì thế này?

"Tôi tưởng đâu cô thích tôi gọi thế." Bách Hân Dư khó hiểu, rõ ràng Chu Di Hân bảo cô gọi thế mà.

"Tôi trêu cô thôi." Chu Di Hân xoè tay ra, "Đưa nhiệt kế đây."

"A." Bách Hân Dư đưa cho nàng, cẩn trọng nói, "Thế tôi gọi cô là Lão Trư nhé?"

Chu Di Hân đang cầm nhiệt kế, nhìn dưới ánh đèn, nghe được Bách Hân Dư nói, cô trợn mắt thở dài: "Có cô già thì có, cô lớn hơn tuổi tôi đấy."

Bách Hân Dư bình tĩnh tiếp nhận: "Đúng là không còn trẻ nữa, trước kia có sốt cũng không khó chịu đến mức này."

Nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống một chút, vẫn là 38,5 độ, Chu Di Hân nghe cô kể về bệnh tình trước đây của mình với giọng điệu thoải mái, hỏi cô với cảm xúc phức tạp: "Vậy trước đó cô bị sốt không có người chăm sóc à?"

"Có thể chống đỡ cho qua thì chống đỡ, ba mẹ tôi thường không có ở trong nước, mà có thì cũng kệ tôi, với lại mẹ tôi cũng không nấu ăn, cho nên có kêu mẹ cũng vô ích, chi bằng gọi cô cho rồi." Lúc Bách Hân Dư nhắc đến mẹ, đôi mắt ảm đảm đi, nhưng sau đó nói đến Chu Di Hân thì trong mắt như có ánh sao sáng ngời.

Chu Di Hân thiếu chút nữa buột miệng thốt: "Cô tưởng tôi bằng lòng chăm sóc cô lắm à?" Nhưng khi ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt mang theo ánh sáng của Bách Hân Dư, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm nói ra.

"Được rồi, Bách lão tiên sinh, cô vui là được." Nàng lấy đôi đũa gắp đồ ăn đút cho Bách Hân Dư, Bách Hân Dư ăn xong liền nheo mắt thoải mái.

Chu Di Hân mang đến cho cô một trải nghiệm mà 30 năm qua cô chưa từng có, cô còn nhớ rõ lúc còn nhỏ khi phát sốt cả người yếu ớt khó chịu, lúc đó ba mẹ đi làm ăn ở nơi khác, là dì bảo mẫu trong nhà đưa cô đến bệnh viện truyền nước.

Y tá thực tập ở bệnh viện đâm đi đâm lại mấy lần vào tay cô mới xong, từ đó về sau Bách Hân Dư không bao giờ đặt chân vào bệnh viện, cho đến khi cô trưởng thành thì cũng thế.

Khi đó cũng là bảo mẫu đút cho cô ăn lúc bệnh, động tác dì ấy máy móc, vẻ mặt hờ hững, mà lúc Chu Di Hân đút cho cô ăn thì Bách Hân Dư cảm nhận được trong từ hành vi cử chỉ của ngày mang theo cảm xúc thương xót.

Cái cảm xúc này đối với cô thật xa lạ, nhưng cô lại không phản cảm, ngược lại còn thấy vui.

"Đồ ăn cô nấu ngon thật đấy." Bách Hân Dư ăn no xong thì thở dài thoả mãn.

"An Ca nói tay nghề của tôi là đệ nhất Giang Nam." Chu Di Hân tiếp nhận lời khen của Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư lộ ra vẻ buồn bã: "Hâm mộ với An Ca thật."

"Cô hâm mộ con bé?" Chu Di Hân ngạc nhiên nhìn Bách Hân Dư.

"Ngày nào cũng được ăn đồ cô nấu." Bách Hân Dư thử ngồi dậy, còn muốn ăn thêm đậu cô ve xào tỏi, nhưng vừa mới chống đỡ ngồi dậy, thì đầu óc lại quay cuồng.

"A." Chu Di Hân thu dọn hộp đồ ăn, lạnh lùng nói.

Bách Hân Dư lúc này cảm thấy trống rỗng, cô vốn dĩ mơ hồ có cảm giác Chu Di Hân đương nhiên sẽ mời cô đến nhà ăn tối.

Khẩu vị của cô cũng kén chọn, ăn không ít sơn hào hải vị ở bên ngoài, tay nghề của dì bảo mẫu trong nhà không thể xưng là đệ nhất Giang Nam, nhưng tốt xấu gì cũng có mùi vị, thế mà vẫn không ngon bằng những món ăn Chu Di Hân nấu, rất phù hợp với khẩu vị của cô.

Chu Di Hân lại rót cho cô một ly nước, cho cô uống thuốc hạ sốt, dán miếng dán hạ sốt lên, cơn đau đầu của Bách Hân Dư lập tức giảm đi rất nhiều dưới tác dụng vật lý.

"Được rồi, cô ngoan ngoãn nằm xuống đi, sáng mai nếu còn sốt thì phải đến bệnh viện." Chu Di Hân lật di động ra nhìn xem, đã là bốn giờ sáng, sau khi về nhà rồi tắm thì trời đã gần sáng.

Bách Hân Dư, người được yêu cầu phải ngoan ngoãn, cũng ngoan ngoãn mà đáp lại.

"Nửa đêm, An Ca tỉnh dậy không thấy tôi sẽ khóc." Chỉ mong trong thời gian cô rời đi An Ca ngủ ngon.

"Đêm nay đã làm phiền cô rồi, hôm nào mời cô ăn cơm."

Chu Di Hân thản nhiên cười: "Không cần, Lịch Lịch lớn thế rồi còn chưa đến rạp chiếu phim, An Ca nói muốn dẫn con bé đi, cô dẫn bọn trẻ đi xem phim đi."

"Được." Bách Hân Dư nhanh chóng đồng ý, rồi hỏi: "Còn cô thì sao?"

Chu Di Hân không chút suy nghĩ nói: "Thì cùng nhau đi thôi."

Bách Hân Dư cười nói được.

Trước khi đi, Chu Di Hân nhìn quanh phòng, xác định túi thuốc và ly nước đều đặt trong tầm tay Bách Hân Dư, mới yên tâm rời đi.

Sốt ruột muốn về nhà, để An Ca ở nhà một mình nàng thật sự không yên tâm.

Chu Di Hân còn chưa kịp rời khỏi văn phòng, nàng liền nghe thấy trong phòng nghỉ vang lên một tiếng "Ầm" nặng nề, đồng thời, sàn nhà dưới chân nàng khẽ rung chuyển.

Nàng lập tức dừng lại, quay người, xải chân lao về phòng nghỉ, dùng hết sức đẩy cửa ra, những gì nhìn thấy trước mắt khiến nàng bàng hoàng.

Khi biết Bách Hân Dư ngã xuống, nàng cũng không có thời gian để phản ứng, nếu nàng phản ứng dù chỉ nửa giây, nàng sẽ nhớ ra Bách Hân Dư trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót, nhất định không được đi vào.

Bách Hân Dư chỉ muốn đi vệ sinh, cô nghĩ với tình trạng hiện tại, đi tới phòng tắm cách mấy mét cũng không sao, ai ngờ vừa đứng dậy vừa bước một bước lại vấp ngã.

Đầu cô đau nhức, choáng váng, ngồi dưới đất xoa xoa đầu gối đau nhức, cửa đột nhiên mở ra khiến cô giật mình.

Cô biết người duy nhất có thể xông vào nhanh như vậy chính là Chu Di Hân, không đeo kính, cô chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng nàng ở ngoài cửa, còn vẻ mặt đối phương chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.

Lần đầu tiên để lộ thân thể trước mặt người khác, Bách Hân Dư cũng chỉ cho rằng Chu Di Hân cũng là phụ nữ, nhìn thì nhìn thấy thôi, nhưng tay lại không tự chủ mà kéo chăn qua, quấn quanh người.

Chu Di Hân đối với cô tốt như vậy, thấy cô té ngã chắc cũng không mặc kệ đâu, Bách Hân Dư chờ nàng đến đỡ mình dậy.

Sau đó, trong mơ hồ cô nhìn thấy bóng dáng Chu Di Hân tiến lên một bước, sau đó đóng sầm cửa bỏ chạy.

Chạy ư?

Bách Hân Dư mở chăn ra, nghi hoặc nhìn thân thể của cô, cô có thân hình cân đối, làn da trắng nõn, vòng một vừa phải, chưa kể cao, nhìn cũng khá hấp dẫn mà.

Nhưng phản ứng của Chu Di Hân...!Vì sao giống như nhìn thấy yêu quái muốn ăn thịt người?

Chu Di Hân chạy như điên trên đường phố trống vắng, nàng hối hận vì hành động đóng sầm cửa bỏ chạy vừa rồi, Bách Hân Dư căn bản không đề phòng nàng, nếu cô ấy biết nàng là loại người như vậy...chắc hẳn sẽ chán ghét nàng đi.

Nàng nhớ lại nhiều năm trước, cha mẹ nàng, người yêu thương nàng nhất từ khi còn nhỏ, đã chỉ vào mũi nàng và chửi bới bằng những lời lẽ ác độc nhất, họ là những người thân nhất với nàng trên đời, nhưng khoảnh khắc họ biết được bản chất thật của nàng, thì họ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Từ đó về sau, Chu Di Hân đã mất đi quyền được yêu, độc giả trên mạng nói yêu nàng, nhưng mà nó khác với cái yêu mà nàng mong muốn, nàng đã không còn tình yêu mà nàng muốn thế nên nàng đã tự tạo ra một gia đình riêng của mình.

Nàng che giấu đi bản chất của mình, mang An Ca đến cuộc đời này, nàng thể cho An Ca tình yêu bao la của người mẹ, cũng tin tưởng An Ca sẽ đáp lại nàng bằng tình yêu thuần khiết nhất.

Nói cho Bách Hân Dư biết, nàng vì An Ca mà cắt đứt quan hệ với gia đình, đó chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là Chu Di Hân không dám nói ra.

Nhiều năm trôi qua, Chu Di Hân thỉnh thoảng gặp ác mộng, năm năm trước nàng vẫn có thể mơ thấy mình ôm bụng bầu quỳ trước mặt cha mẹ, nàng không còn cần được yêu thương nữa, nhưng nàng hy vọng con mình sẽ có nhiều người đến yêu thương con bé.

Nhưng mẹ lại uy hiếp nàng, nếu nàng không bỏ đứa con trong bụng thì có chết bà cũng không công nhận nàng là con gái của bà.

Lúc đó Chu Di Hân có chút do dự, khi đó An Ca đã đá được vào bụng nàng, giống như muốn nói rằng nàng nhóc rất sợ mẹ không muốn cô nhóc nữa, trong nháy mắt Chu Di Hân do dự, cô nhóc đã thể hiện mãnh liệt mong muốn được sống của cô nhóc.

Vậy nàng làm sao có thể bỏ được, sao mà nhẫn tâm làm thế được chứ?

Thế nên Chu Di Hân đã không còn nhà nữa, sau khi An Ca sinh ra, nàng đã tự xây mái ấm mới cho mình, một mái ấm chỉ có hai mẹ con.

Cho đến khi Bách Hân Dư đến tìm gặp....

Họ thật sự có thể là người một nhà được sao? Sợ sau khi biết được bản chất của nàng thì cô ấy cũng sẽ giống ba mẹ nàng, sẽ tránh xa nàng ra.

Tỷ lệ tuỷ tương thích giữa họ hàng với nhau rất thấp, nhưng mà không phải không có khả năng, Chu Di Hân sợ phải đối mặt với cha mẹ mình một lần nữa, hồi ức thuở thơ ấu đẹp biết bao thì giờ nghe những lời chửi bới kia không khác nào vết dao sắc bén chém vào, mỗi một câu đều cứa vào da thịt nàng.

Giờ nàng đã là mẹ, ba mẹ có thể không cần nàng, nhưng nàng không thể không cần Bách Chỉ Lịch..

Chương trước Chương tiếp
Loading...