Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 10



Đảo mắt một cái lại đến cuối tuần, Chu An Ca ngay sau giờ học vào chiều thứ sáu đã nói với mẹ rằng cô nhóc sẽ không đến khu trò chơi trong trung tâm thương mại vào cuối tuần này, muốn đến bệnh viện với Bách Chỉ Lịch.

Nói ra cũng kỳ lạ, Chu Di Hân biết An Ca ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn, nhưng chưa từng nghe cô nhóc nhắc đến tên một đứa trẻ nào, hơn nữa còn nhớ mãi không quên, cứ rảnh là đòi đến chơi với Lịch Lịch.

Nếu nhất định phải có một lý do, chỉ có thể nói là cơ duyên khó ngờ.

Nếu năm đó phòng khám không nhầm lẫn phôi thai, thì người nằm trên giường bệnh sẽ là đứa bé có tên Chu An Ca.

Nếu như ngay từ đầu không có nhầm lẫn, có khi nào bản thân mỗi ngày chăm sóc Bách Chỉ Lịch, sẽ không đến mức mắc phải căn bệnh đáng sợ này?

Chu Di Hân hai ngày nay nhắm mắt lại đều bị mắc kẹt trong vô tận suy nghĩ, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, có đâu mà ra nhiều từ nếu?

Nàng không có bất cứ là chỉ trích nào đối với Bách Hân Dư, có thể gác lại mọi chuyện khác, mong muốn duy nhất của nàng là Bách Chỉ Lịch có thể sớm bình phục.

Nhắc đến Bách Hân Dư, từ cái hôm gặp mặt ở bệnh viện lần đó thì chưa gặp mặt người này lần nào nữa, Chu Di Hân với Chu An Ca có đến bệnh viện hai lân sau đó, nhưng dì Vương nói mấy ngày nay cô ấy không đến bệnh viện thăm con, chắc là bận đến mức không thể phân thân.

Được, Chu Di Hân hiểu Bách Hân Dư là một nhân vật lớn, thời gian có hạn, nhưng mà người này đã mấy ngày nay không có liên lạc với nàng.

Trước đó đã thỏa thuận, khi nào có kết quả sẽ nói cho nàng biết, bác sĩ nói 3 ngày là có kết quả, Chu Di Hân đếm từng ngày, trông mong chờ đợi, hơn ba ngày, một tuần trôi qua, Bách Hân Dư không có động tĩnh gì.

Không phải nàng không gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy để hỏi kết quả, hôm kia Chu Di Hân đã hỏi, đợi hai ngày cũng không có ai trả lời.

Lời giải thích của dì Vương luôn là cô chủ nhà bà rất bận, có lẽ bận đến mức hai ngày liền không có thời gian xem điện thoại.

Chu Di Hân đang dựa vào giường điều dưỡng trong phòng bệnh ôm laptop đánh máy, hai đứa trẻ cầm ipad dựa ở đầu giường, An ca mở bộ phim hoạt hình yêu thích "Peppa Pig" cho Bách Chỉ Lịch xem.

Hiện tại tình trạng của Bách Chỉ Lịch có vẻ tương đối ổn định, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt so với mấy đứa trẻ bình thường một chút, các phương diện khác cũng không có gì khác biệt.

Dì Vương gọt vỏ mấy quả táo, cắt thành từng miếng đặt lên đĩa trái cây, cắm tăm đưa cho Chu Di Hân và hai đứa nhỏ.

"Cô Chu ăn đi."

Chu Di Hân tắt máy tính sau khi nghe thấy âm thanh và nói cảm ơn với dì Vương.

Dì Vương chưa từng gặp Chu Di Hân trước đây, bà đã ở nhà họ Bách nhiều năm và có hiểu biết đại khái về những mối quan hệ với nhà họ Bách.

Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với Chu Di Hân những ngày này, bà có cảm giác người này không giống như người thuộc về các mối quan hệ kia.

"Cô Chu, cô và cô chủ nhà tôi quen biết nhau thế nào?"

Dì Vương ở trong phòng bệnh lâu có chút buồn chán, vừa hay có Chu Di Hân đến nên có thể tán gẫu.

Nhân viên điều dưỡng Bách Hân Dư thuê chỉ làm việc được mấy ngày đã phải về quê vì có việc, gần đâu điều dưỡng ở bệnh viện bị thiếu, tạm thời không tìm được người thay thế.

"Cô ấy không nói cho dì biết sao?" Chu Di Hân gắp một miếng táo đưa vào miệng.

"Không có."

Chuyện này quá phức tạp không thể nói ra, hơn nữa còn liên quan đến thân thế của hai đứa nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại, Chu Di Hân quyết định không nói đến.

"Dì hỏi cô ấy đi." Chu Di Hân cười có chút bất đắc dĩ.

"Hơn nữa, cô chủ không có nói cho người khác biết bệnh tình của Lịch Lịch, chắc đến ba mẹ cô chủ cũng không biết rõ, nhập viện lâu thế rồi mà cũng chỉ có cô với An Ca đến thăm cô bé."

Dì Vương nhìn Cố Chỉ Lịch khẽ thở dài một tiếng, miệng nói, "Đứa bé này rất ngoan, rất tốt...."

Hai đứa trẻ chăm chú nhìn con lợn hồng trên màn hình iPad, thỉnh thoảng lại cười lớn, không hề để ý đến lời nói nhỏ nhẹ của dì Vương, chỉ có tim của Chu Di Hân theo tiếng thở dài đó mà chùng xuống.

Nàng lấy điện thoại ra xem WeChat của Bách Hân Dư, nếu người này không thấy tin nhắn của nàng, vậy trực tiếp gọi điện thoại thì sao?

Bách Hân Dư có số điện thoại di động của nàng, nhưng nàng lại không có, chỉ có thể thử cách này.

Kỳ thực Bách Hân Dư cũng không có liên lạc với nàng, ngoài việc bận rộn, Chu Di Hân còn có một suy nghĩ khác, nhưng nàng không dám nghĩ tới, cứ thế chờ đợi cho đến khi không thể đợi được nữa.

Đang chờ đối phương chấp nhận lời mời...

Chu Di Hân cắn móng tay cái, trong lòng có chút bất an.

Chờ hồi lâu, trên màn hình hiển thị đối phương không có trả lời, Chu Di Hân không chịu bỏ cuộc, lại ấn xuống.

"Alo!." Lần này chỉ mới trôi qua ba giây, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của Bách Hân Dư.

"Mẹ?" Điện thoại mở loa ngoài, Bách Chỉ Lịch nghe được giọng nói quen thuộc, kinh ngạc ngẩng mặt lên.

Chu Di Hân chưa kịp nói gì thì Bách Chỉ Lịch đã leo xuống giường, giơ cao hai tay.

"Dì Chu, con có thể nói chuyện với mẹ được không ạ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy mong đợi, khiến người ta không đành lòng từ chối.

Chu Di Hân chào hỏi rồi đưa điện thoại cho cô bé.

Bách Chỉ Lịch vừa nhận được điện thoại, cô bé nóng lòng mở miệng: "Mẹ! Mẹ đang làm gì thế ạ?"

"Mẹ đang ở công ty tăng ca." Bách Hân Dư ở đầu bên kia, giọng nói có chút uể oải, mang theo chút nghẹn.

"Nhưng mà mẹ ơi, mấy ngày rồi mẹ không có đến thăm con." Giọng của Bách Chỉ Lịch nhỏ nhẹ, mang theo chút năn nỉ, "Mẹ đừng tăng ca...!đến đây với Lịch Lịch được không?"

Bên Bách Hân Dư có một khoảng lặng trong vài giây, cô ấy dường như đang nghĩ: "Chờ mẹ làm xong việc nhé?"

Bách Chỉ Lịch cúi đầu, đôi mắt mơ hồ, tưởng chừng một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống, nhưng cô bé khụt khịt, mỉm cười gật đầu: "Được ạ, mẹ nhất định phải mau đến thăm con nha."

Chu Di Hân vỗ vỗ lưng Bách Chỉ Lịch, cầm lấy điện thoại: "Lịch Lịch, mẹ con cũng muốn đến thăm con, nhưng mẹ con rất bận không có thời gian đến, con phải hiểu cho mẹ con nha."

Bách Chỉ Lịch mím môi và gật đầu lần nữa.

"Đừng buồn. Nhìn xem, không phải dì luôn dẫn An Ca đến chơi với con sao?" Chu Di Hân nghiêng người về phía trước, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Chỉ Lịch, vỗ về cô bé.

Chu An Ca nhảy xuống giường, ôm Bách Chỉ Lịch từ phía sau: "Lịch Lịch, có mình ở đây rồi."

Bách Chỉ Lịch chớp chớp mắt, sương mờ trong mắt tan đi, cô bé quay người nắm lấy tay An Ca: "An Ca, chúng ta tiếp tục xem phim hoạt hình đi."

"Được rồi!"

Hai đứa nhỏ trở lại giường, cuộc điện thoại vẫn còn đó, Chu Di Hân tắt loa, đi ra hành lang, nói chuyện tiếp với Bách Hân Dư.

"Cô bận cái gì hả? Cô Bách, Bách tổng, sếp Bách? Mới vừa nói bản thân sẽ trở thành người mẹ tốt rồi lập tức bận rộn công việc, mấy ngày không đến bệnh viện là sao hả? Kẻ có tiền như các cô, sao nói mà không giữ lời thế hả?"

Chu Di Hân nghe được hai mẹ con nói chuyện như thế, lập tức muốn phát cáu với người này, cuối tuần còn hăng hái tăng ca, đến khi con gái hỏi khi nào đến thì nói một câu sẽ đến ngay thì chắc chết à? Cho con gái chút hy vọng sẽ chết sao?

"Tối qua tôi mới về Tân Thành." Bách Hân Dư nói rất chậm rãi, tuy nói chuyện với Bách Chỉ Lịch có chút hụt hơi nhưng giọng điệu lại rất bình thường, đến khi nói chuyện với Chu Di Hân thì phải cố hết sức mới nói từng chữ một.

Chu Di Hân sửng sốt một chút: "Cô không sao đó chứ?"

"Không sao, hơi nhức đầu, bệnh cũ thôi." Bách Hân Dư nói xong liền thở ra hai hơi yếu ớt.

"Thật sự không sao đó chứ?" Chu Di Hân cảm thấy có gì đó không ổn.

"Không sao."

"Vậy tôi hỏi cô một chuyện..." Chu Di Hân đi đi lại lại trong hành lang, giữa câu hít một hơi thật sâu, tựa như làm như vậy sẽ khiến cô tự tin hơn.

Lúc nghe Chu Di Hân có chuyện muốn hỏi, Bách Hân Dư đã biết là chuyện gì.

Chu Di Hân cố gắng nói chuyện một cách thoải mái và vui vẻ: "Không phải cô nói sẽ cho tôi biết kết quả xét nghiệm sao? Đã một tuần rồi vẫn chưa có kết quả à?"

Trong điện thoại đột nhiên không có âm thanh.

1,2,3.

Chu Di Hân trong đầu âm thầm đếm đến số mười, nàng lại nghe thấy Bách Hân Dư thở dốc, rất ngắn lại gấp gáp, tựa như cô ấy không thở được, trong nháy mắt sắp chết chìm.

"Tôi có thể trực tiếp gặp mặt nói cho cô biết được không?" Bách Hân Dư cuối cùng cũng lên tiếng.

"Được rồi, gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tìm cô." Chu Di Hân nhanh nhẹn nói rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Kết quả thế nào mà nhất quyết phải gặp mặt mới nói được? Chu Di Hân không cho phép mình suy nghĩ nhiều, bất kể tốt xấu đều muốn nghe Bách Hân Dư tự mình nói với nàng.

Trở lại phòng bệnh, nàng nói với An Ca lát nữa sẽ đón cô bé, sau đó nhận được định vị của Bách Hân Dư, là toà nhà văn phòng của tập đoàn Bách Thị ở phía bắc thành phố, Chu Di Hân mở bàn đồ, đi thẳng đến đó.

Cuối tuần chỉ có một số ít người trong công ty tăng ca, từ bên ngoài nhìn vào thông qua khung cửa kính lớn thì bên trong đều trống trải, Chu Di Hân đi vào trong sảnh, đang định đọc bản chỉ dẫn, thì bị cô gái đứng trong sảnh đã cản cô lại.

"Cô tìm Bách tổng sao?" Cô gái mỉm cười với Chu Di Hân.

"Phải." Chu Di Hân thật thà gật đầu.

"Cô là cô Chu phải không? Tôi là Tống Giai, là trợ lý của Bách tổng, cô ấy bảo tôi xuống đón cô." Tống Giai làm động tác mời, ra hiệu cho Chu Di Hân đi theo cô vào thang máy. Nhấn nút lên tầng trên cùng.

"Cám ơn." Chu Di Hân đi vào thang máy.

Tống Giai dẫn nàng đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa, đợi người bên trong nói mời vào, sau đó ấn tay nắm cửa mở cửa.

"Bách tổng, cô Chu đến rồi." Cô mỉm cười với Chu Di Hân rồi rời đi.

Cánh cửa đóng lại, Chu Di Hân đứng ở giữa văn phòng to lớn này, từ xa nhìn người ngồi sau bàn làm việc.

Người kia quay lưng ghế về phía nàng, lưng ghế rộng rãi che khuất hoàn toàn bóng dáng của cô ấy, Chu Di Hân lại gần thì thấy cô ấy vẫn không để ý tới mình.

"Bách Hân Dư." Nàng ngập ngừng gọi cô ấy.

Chiếc ghế di chuyển nhưng lưng nó vẫn hướng về phía nàng.

"Quay lại đây." Chu Di Hân lại nói.

Góc ghế từ từ quay về phía nàng, cùng lúc đó, khuôn mặt không còn chút máu của Bách Hân Dư lọt vào mắt nàng.

Cô ấy không đeo kính hay trang điểm, trong tiết trời cuối thu, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chiếc cút áo luôn cài chặt từ lúc quen biết cô đến giờ đã được cởi ra, cổ áo cũng mở rộng, trông giống như không để ý đến hình tượng của bản thân.

Khi Chu Di Hân nhìn vào mắt cô ấy, nàng tưởng rằng Bách Hân Dư vừa mới gặp nạn trở về.

"Cô có chắc là ổn không?" Dù nhìn thế nào đi nữa, vẫn có vẻ như có gì đó không ổn.

Bách Hân Dư lắc đầu, cô mò mẫm trên bàn một lúc, tìm cặp kính mình vứt trong góc, đeo vào, lập tức lấy tài liệu đã in từ trong ngăn kéo ra.

Cũng giống như lần cô đến gặp Chu Di Hân để nói với cô ấy, hai người bị nhâm phôi thai, Bách Hân Dư thích dùng văn bản đen trắng để cho đối phương biết sự thật thay vì phải tự mình thuật lại.

Cô bảo Chu Di Hân tới đây vì sợ sau khi biết được người này sẽ không chịu nổi, Chu Di Hân hay khóc, lúc bản thân biết được kết quả cô đã sốc đến nhường nào, cô sợ cô gái này sẽ bị sốc, suy cho cùng vẫn không yên tâm.

"Gì thế?" Chu Di Hân nhếch lên khóe miệng.

"Kết quả mà cô muốn." Bách Hân Dư đưa tài liệu cho nàng.

Chu Di Hân nhìn trang giấy, do dự cầm lấy.

"Là tiếng Trung, cô đọc là hiểu." Bách Hân Dư cười khổ nói thêm.

"Chẳng phải cô nói là xong rồi sao?" Chu Di Hân vươn tay cầm lấy tờ giấy, đầu ngón tay run rẩy, nhưng nàng vẫn mở ra.

Quả nhiên, bên trong là kết quả mà nàng đoán.

Hoá ra, ông trời có mắt như mù..

Chương trước Chương tiếp
Loading...