Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Cập nhật 2



2020-05-31

Tôi đến đây.

Hôm qua tiểu Phi Phi chủ động gọi điện về cho ba. Trên màn hình, dường như tóc ba lại thêm nhiều sợi bạc, khi ba nhìn tôi, vẫn đó ánh mắt lo lắng.

Ba vẫn lải nhải bên tai tôi, hỏi xem sức khỏe tôi đã hồi phục thế nào rồi? Cũng lo lắng hỏi về An tổng, nhưng từ đầu đến cuối, ba không hề nhắc đến chuyện giữa tôi với An tổng.

Nhưng tôi biết, ba vẫn chưa thể chấp nhận, tôi thì không cách nào đoán được vì chuyện này của tôi mà ba mẹ đã phải chịu bao nhiêu tổn thương.

Chắc hẳn hai người cảm thấy thật quá bất thường, chắc hẳn hai người chỉ muốn đứa con gái duy nhất của họ có một cuộc sống bình thường như bao người, có lẽ họ chỉ không biết phải đối mặt với cả hai tôi như thế nào, dù sao thì với những người làm cha mẹ, họ có rất ít hiểu biết về những chuyện tình cảm như chúng tôi.

An tổng đồng ý với ba mẹ là, đến lúc dịch bệnh qua đi sẽ cùng tôi quay về Bắc Kinh thăm họ.

Chị kiên quyết muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với ba mẹ và cũng muốn xin một lời chấp nhận từ hai người.

Chị lúc nào cũng dũng cảm và kiên cường như thế.

Vào những lúc tôi trở nên bi quan, chị luôn là nơi bao dung và tiếp cho tôi thêm sức mạnh.

Tôi lúc nào cũng cho rằng, tình yêu của chị có một sức mạnh, nhưng sức mạnh này không liên quan gì đến vấn đề giới tính.

Cảm ơn chị, một người dịu dàng và đáng yêu, một người dũng cảm và kiên cường.

Yêu em, chiều chuộng em.

Quên nữa, người đang ngủ trưa này có phải nên tỉnh dậy rồi không.

Em muốn hôn chị đến khi nào chịu dậy mới thôi.

Ha ha.


2020-06-04

Chào buổi sáng, tôi đến đây.

Hôm nay Tiểu Phi Phi rất ngoan, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn trị liệu, ngoan ngoãn nghe lời An tổng.

Hôm nay An tổng đến công ty, tôi làm ổ ở sofa ngẩn người.

Vừa rồi mẹ An vội vàng chạy đến hỏi tôi: Tiểu bảo, con sao vậy? Có chỗ nào thấy khó chịu hay sao? Sao lại nằm thẩn thờ ở đây?

Tôi nói: Con nhớ An tổng.

Mẹ An sừng sờ rồi xoay người bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: Ôi trời, hai cái đứa to xác này đúng là làm cho người ta nổi da gà!

Ha ha ha, mẹ An có đáng yêu không.

Nói thật thì tôi rất muốn cảm ơn ba mẹ An tổng, họ là một cặp ba mẹ can đảm và vĩ đại!

Tôi cũng nhớ ba mẹ, vô cùng hy vọng họ có thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi, cũng rất mong họ thỉnh thoảng "ghét bỏ" cái dáng vẻ ngọt ngào chán ngấy của chúng tôi.

Vì thế, tôi nhắn tin cho An tổng, tôi nói: Em muốn viết thư cho ba mẹ, viết một bức thư thật dài.

An tổng trả lời: Viết hay có thưởng.

Theo sau đó là: Cafe.

Ôi ôi ôi, nhiều năm rồi mà sao lúc nào cũng một chữ như vàng thế này.

Hừ.


2020-06-23

Mấy hôm nay Tokyo mưa liên miên, trong nhà cứ ẩm thấp, ai cũng không có tinh thần.

Dạo đây cứ đau đầu, tối đến ngủ cũng không ngon, quả là vất vả cho đại bảo mẫu của chúng tôi.

Chủ nhật tiểu Phi Phi gọi điện về cho ba, căn dặn ông phải chăm sóc tốt bản thân và mẹ, người này lại tỏ thái độ không kiên nhẫn.

Nói với ông là mua quà cho ông, đợi dịch bệnh qua đi sẽ gửi về ngay, ông liền vui vẻ theo hỏi là gửi quà gì về.

Khi con người già đi dường như tính cách đều trẻ con trở lại, ngẫm lại cũng cảm thấy có đôi chút đáng yêu.Với chuyện của hai chúng tôi, ba không hỏi đến, tôi cũng không chủ động nhắc.\

Ban đầu ngay cả bản thân chúng tôi cũng đã phải đấu tranh rất lâu, cho nên chúng tôi không thể yêu cầu ba mẹ phải chấp nhận chuyện này một cách thoải mái và dễ dàng.

Từ từ bước đến, tôi tin rồi mọi thứ cũng sẽ dần tốt đẹp.

Dù sao thì, ba mẹ lúc nào cũng yêu thương chúng ta.

2020-07-10

Chào buổi sáng. Chào buổi sáng.

Hôm nay tiểu Phi Phi ở nhà nghỉ ngơi.

Mưa ở Tokyo thì ít dần nhưng tình hình dịch bệnh vẫn cứ tiếp tục tăng không ngừng.

An xã trưởng cũng buộc phải ở nhà làm việc.

Một năm mà biết bao nhiêu chuyện không may xảy ra, hy vọng tất cả mọi người đều có thể bình an vượt qua.

Gần đây công ty có nhiều việc, làm cho xương đốt sống cổ của tôi trở nên khó ở, cả ngày cứ tra tấn tôi.

Dịch bệnh thì cứ mãi tăng không giảm nên không dám đến nhà ông Triệu để châm cứu.

May mà chỗ anh có đủ các loại gối tựa cổ và máy mát xa, được rồi, tôi sẽ thử trải nghiệm từng cái, haha.

Mẹ nói với tôi là dịch bệnh ở Thủ đô đã được kiểm soát, nói sao đi nữa thì đất nước của tôi vẫn rất tốt.

Chính phủ Nhật Bản dường như đã bỏ cuộc, lúc này chúng tôi chỉ còn cách tự đốc thúc bản thân, cố gắng không ra ngoài, nếu ra ngoài phải bắt buộc mang đeo khẩu trang.

Tự bảo vệ mình chính là bảo vệ cho nhau, bảo vệ mọi người.

Cùng nhau cố gắng!

Chương trước Chương tiếp
Loading...