Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 51 + 52



[ 51]

***

Có lẽ cuộc sống cần phải rất cố gắng thì mọi thứ mới có thể trở nên dễ dàng hơn.  

Thế giới này luôn dùng những cách thức mà ta không thể nào hiểu được để dạy cho ta biết sự thiện lương, nhưng sự thiện lương nào cũng phải có trọng điểm của nó.

***

Tôi thật sự không ngờ là thái độ của Tuệ Tử đối với chuyện này lại thay đổi như thế, bởi vì từ trước đến nay, đó không phải là cách mà Tuệ Tử dùng để chấp nhận mọi chuyện.

Tôi từng dùng từ bá đạo để hình dung cô ấy, cô ấy cũng không cho đó là đúng nên hừ mũi xem thường với tôi.

Giờ phút này tôi chợt nhận ra, thực tế, không nên tin tưởng vào bề ngoài của những người đã lăn lộn lâu năm trong xã hội, vừa nhìn qua liền nghĩ đó không phải là người tốt.

***

Lúc này, tôi được như ý nguyện ở lại nhà An Nhiên, chiếm hữu chiếc giường của chị.

Nhà của bà chủ quả nhiên không tầm thường, phòng lớn giường cũng lớn, hương thơm đều là mùi hương độc hữu của chị.

Vài phút trước tôi còn lo lắng là ngày mai phải đối mặt thế nào với Tuệ Tử, nhưng trong phút chốc khi ôm lấy An Nhiên, lập tức đầu óc tôi liền trống rỗng.

Nhưng cũng phải nói, khi càng trở nên quen thuộc với chị, lúc tôi đối diện với chị lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Giống như có một luồn khí tràng cường đại nào đó đứng sờ sờ ngó chừng tôi, thời thời khắc khắc chống nạnh cảnh cáo tôi: Xem người nào dám tùy ý động tay động chân với chủ nhân của nó.  

Vì vậy, trong lòng mang theo một đống tâm tình vô cùng phức tạp nhưng tôi đây cũng chỉ đành vô tâm vô phế đi ngủ.

Sau này Tuệ Tử rút ra cho tôi một kết luận: Tôi là người có công lực kiềm chế mạnh mẽ.

Cô ấy, đúng là quá đáng ghét.

***

T

ựa như mơ mơ hồ hồ nằm mơ cả một đêm dài, tỉnh lại thì không nhớ ra gì cả.

Tỉnh táo một chút mới ý thức đây là nhà của An Nhiên, chỉ là bên cạnh lại không thấy chị đâu.   

Mò mẫn đứng lên tìm chị, vừa mới mở cửa phòng thì nhìn thấy chị xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi.

Thì ra, chị đến để gọi tôi thức dậy.

“Người bạn nhỏ tự mình thức dậy rồi.” Giọng nói ấm áp của chị truyền tới.

Không để ý, nhào đến ôm lấy chị: “Chị đi đâu vậy?”  

“Làm bữa sáng.”

“Chị. . . Biết nấu?”  Nét mặt vô cùng nghi hoặc, tôi nói với một giọng đầy nghi ngờ.

“Vậy tối qua em ăn cái gì?” Chị lôi kéo tôi ra khỏi phòng.

“Em nói là chị cũng biết làm đồ ăn sáng?...” Thật ra đã không còn nghi ngờ nhưng vẫn muốn dây dưa hỏi chị.

“Khá mới mẻ.” Trời ạ, chị nói thêm mấy chữ nữa thì có thiệt thòi gì không.

Còn đang suy nghĩ phải trả lời chị thế nào thì đã bị kéo tới trước bồn rửa mặt, quăng tôi vào rồi thì chị xoay người bỏ đi.  

Vừa định gọi chị trở lại thì phát hiện nước súc miệng đã được rót đầy, mặt trên bàn chãi đánh răng cũng đã phủ đầy kem, cảm động lên liền trực tiếp xông ra ngoài theo chị.

Kết quả rất hiển nhiên, chị trợn mắt liếc tôi, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại rửa mặt đánh răng.

***

Bữa sáng ăn rất vui vẻ, vì vậy đoạn đường đi đến công ty tôi hưng phấn đến không bình thường, nghĩ lại, có lẽ một cuộc sống như vậy mới chính là cuộc sống chân thật thường ngày.

Chỉ là, một chân vừa bước vào cửa công ty, tôi trợn tròn mắt.

Phảng phất như mỗi một đồng nghiệp vừa chào hỏi tôi đều biến thành Tuệ Tử chết tiệt kia.  

Vừa đi vào phòng làm việc, thật không biết sao lại xui xẻo như vậy, cái tên Tuệ Tử kia lại đang ngồi trên ghế của tôi, cười híp mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu tránh ra!” Làm thế nào cũng không muốn cho cô ấy một sắc mặt tốt, nhìn xem tôi còn không khống chế được mình nữa là, may mắn Tiểu Mễ bọn họ vẫn chưa đến.

“Ew! Tối qua chắc là không có về nhà?! Bộ đồ này rất đẹp nha.” Bằng cái giọng đá điểu này của cô ấy thì xem ai lại muốn cho cô ấy sắc mặt tốt đây

“Ai cần cậu lo! Đồ đẹp thì cậu cũng không mặc được, quá mập!” Cố ý, tôi là cố ý.

“Đồ chết bầm! Tối qua ai là người ở trong điện thoại thấp kém cầu xin mình tha thứ?” Cô ấy dỗi tôi.

“Cậu có biết? Cậu có bao nhiêu đáng ghét, đệ nhất thiên hạ đáng ghét chính là cậu.” Tôi cũng dỗi cô ấy.  

“Cậu làm phiền mình thì mình cũng làm phiền cậu.” Cô ấy vẫn không chịu thua kém.  

“Cậu làm phiền mình để làm gì? Mình đối tốt với cậu như vậy.”

“Cậu tốt với mình? Cậu tốt với mình mà ngay cả một chuyện lớn như vậy cậu cũng không muốn nói với mình!” Thấy cô ấy càng nói càng kích động nên tôi nhanh chóng kéo cô ấy ra ngoài, thiệt tình là không muốn ở phòng làm việc bàn luận cái vấn đề mang tính bùng nổ như vậy.

“Cái này không phải đã nói cho cậu biết rồi sao, rõ là phản ứng của cậu dọa mình sợ gần chết.” Vừa kéo cô ấy ra ngoài vừa nói, cô ấy cũng tự nhiên đứng lên đi theo tôi.

“Vậy sao cậu không đợi trễ hơn nữa hẵn nói cho mình biết, hoặc là dứt khoát không cần nói với mình!”

“Mình. . .”

“Cậu, cậu cái gì? Cậu là không coi mình là bạn tốt, mặc dù chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy.”  Cô ấy lại mang một chút tủi thân.

Lúc này, tôi đã hiểu ra.

Tôi đã hiểu được Tuệ Tử để tâm đến cái gì, cô ấy để tâm đến có lẽ không phải vì bản thân mà là vị trí tôi dành cho cô ấy trong chuyện này.

Có lẽ khoảnh khắc khi tôi bắt đầu thích An Nhiên thì tôi nên chia sẻ cảm xúc của mình với Tuệ Tử, mà không phải khi cả hai chúng tôi đã bên nhau, thì chỉ có việc đem chuyện thông báo với cô ấy.

Thì ra, là lỗi của tôi, là tôi đã bỏ quên một người bạn thật lòng với tôi, một người lúc nào cũng vô tư và không hề đề phòng tôi.  

Đau lòng, nhưng không biết phải nói gì.

Vì vậy, đưa mắt chăm chú nhìn cô ấy. Nếu đổi lại là trước đây, nhất định Tuệ Tử sẽ tiếp tục bô lô ba la không ngừng, không cho tôi cơ hội thể thở dốc.

Nhưng lúc này, cô ấy không làm vậy.

Cô ấy rất nghiêm túc nói với tôi: “Phi Phi, mình tha thứ cho cậu. Mình hy vọng là sau này cậu sẽ hạnh phúc.”

“Tuệ Tử. . .”

“Cậu muốn làm gì? Thu lại động tình với mình!” Trời ạ, nữ nhân này, đột ngột như vậy làm sao tôi có thể khống chế cô ấy được.  

“Mình, mình không động tình. Cậu làm ơn để cho mình nói rõ mọi chuyện với cậu cái.” Tôi cũng có chút nóng nảy.

“Bây giờ cậu có thể nói rõ được? Mình tin chết liền.”  

“Cậu đúng là đồ chết bầm phiền phức. Buổi tốt cùng nhau đi ăn!?! Giải quyết cậu một lần rồi xong.” Nói xong cố tình không để ý đến cô ấy, xoay người nhấn thang máy.

“Cậu là cái đồ nữ nhân nóng tính, không biết tại sao An tổng lại coi trọng cậu!” Cô ấy ở một bên cằn nhằn rồi cũng đi theo tôi vào thang máy.

Nghĩ đến, bạn bè chân chính có lẽ là: Cùng một tâm, nhưng lại lớn lên trong hai thân thể.

_____________________

[ 52]

***

Ai cũng nói rằng, tình bạn sẽ tồn tại dài lâu hơn với tình yêu, ai cũng nói rằng chỉ có tình bạn mới là cả đời.

Thật sự thì, phải bao lâu mới được xem là cả đời ?! Mãi mãi là bao xa?!  

Sinh mệnh vẫn chưa đến điểm cuối, nếu như mỗi một ngày bạn đều vượt qua một cách tốt đẹp, như vậy mới xem như bạn biết trân trọng.

***

Tuệ Tử là người bạn luôn song hành cùng tôi trải qua bao bão táp mưa sa từ sau khi tôi tốt nghiệp và bước chân vào xã hội, tình bạn này của chúng tôi, chúng tôi nhất định phải quý trọng và phải trân trọng lẫn nhau!

Tuệ Tử cũng học đại học ở Nhật Bản, đốt đèn vùi đầu vào học tập, cô ấy một mình ngày làm đêm làm, không ai là người có thể cảm thông với cô ấy hơn tôi.

Cho nên, ngày hôm nay chúng tôi có được cơm no áo ấm nhưng không hề quên đi những gian khổ đã từng trải qua.

Tuệ Tử cũng không hy vọng tôi khi gặp những đau khổ trong tình cảm nhưng lại không chia sẻ với cô ấy, chỉ biết cam tâm một thân một mình chịu đựng!  

***

Quay lại ngồi ở bàn làm việc, tôi ngẩn người, trong lòng tựa như vẫn còn đang “tính toán” là tôi phải thẳng thắn với Tuệ Tử thế nào, cùng với việc phải làm thế nào để Tuệ Tử tiếp nhận.

Phảng phất như chưa từng có việc gì xảy ra nhưng lại như cái gì cũng đã xảy ra rồi.  

Muốn nói ngay cho An Nhiên nghe, lại sợ làm phiền đến công việc của chị, vì vậy chỉ gửi tin nhắn đến, nói cho chị biết: Buổi tốt có hẹn với Tuệ Tử cùng nhau đi ăn.

Không nghĩ là chị lại nhanh chóng gọi đến, vì vậy liền đứng lên ra khỏi phòng làm việc, đi đến khu thang bộ mới nghe máy.  

“Phi Phi, chị sẽ đặt sẵn nhà hàng, tan làm liền đi qua đó đón các em.” Chị vừa lên tiếng thì tôi liền bình tâm trở lại, không dài dòng và không có bất kỳ một chữ dư thùa nào.

“Đặt một nhà hàng nhỏ nhỏ không có ít người thôi được không? Em sợ lỡ như không may Tuệ Tử không khống chế lại bạo phát nữa…”  Tôi vừa nói xong thì chị liền bật cười.

“Được, đều nghe theo em.” Tuy là chị đang cười nhưng vẫn thuận theo lời tôi nói.

“Vậy chị tan làm sớm một chút đến đón bọn em ha, em nhớ chị.” Thời điểm mà trong lòng càng thấy bất an thì lại rất muốn nhanh được nhìn thấy chị.

“Bây giờ chị đi qua!” Chị không hề nghĩ ngợi lại đáp ứng với tôi.

An xã trưởng à, chị cho là bọn em đều tự do giống chị sao. Ha ha.” Nhịn không được chế giễu chị một cái.

“Đùa với em thôi.” Nói xong chị cũng cười, thì ra là tôi bị trêu chọc.

“Trời ạ, An tổng cũng biết nói đùa sao.” Kinh ngạc giống như bản thân vừa phát hiện ra đại lục mới.  

“Tại sao chị lại không thể nói đùa?” Mặc dù chị đang chất vấn tôi nhưng tôi vẫn có thể nghe được sự vui vẻ trong giọng nói.

Vì vậy sao khi cúp máy tôi vẫn còn tưởng tượng ra dáng vẻ và biểu cảm đáng yêu của chị lúc gọi điện thoại.

***

Người ta nói, trong lòng có việc sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm chạp, vất vả chịu đừng đến giờ tan làm, gấp gáp không chờ đợi nổi nữa, kéo theo Tuệ Tử liền chạy nhanh ra khỏi công ty

Vừa bước ra khỏi thang máy thì đã thấy An Nhiên xinh đẹp đứng ở kia, thấy chúng tôi, chị liền vẫy tay đi về phía chúng tôi.

Tôi ngạc nhiên đó là, chị không ở trong xe ngồi chờ chúng tôi mà đứng sẵn ở đây chờ chúng tôi đi ra.

Hành động nhỏ đầy tỉ mỉ này làm tôi thấy ấm áp, tôi biết nhất định chị là vị Tuệ Tử nên mới cố tình đi đến đây.

Chị vẫn như trước nhiệt tình chào hỏi Tuệ Tử, ngược lại khiến cho Tuệ Tử bình thường ngang ngược bá đạo cảm thấy ngại ngùng.

Tôi hiếm khi thấy được bộ dạng ngóc nghếch này của Tuệ Tử, rất muốn đi trêu chọc cô ấy một lát nhưng vừa định mở miệng thì đã bị An Nhiên kéo đi.  

Chị đỗ xe ở bãi đỗ gần công ty, đi một lúc lâu mới đến nơi, vừa định bước lên xe thì chợt nghe thấy An Nhien nhỏ giọng nói với tôi: “Phi Phi, em ra phía sau ngồi với Tuệ Tử đi!?”

“Ah. . . Được rồi.” Tuy là trong lòng vạn phần không tình nguyện nhưng đương nhiên tôi hiểu rõ dụng ý của chị cho nên ngoan ngoãn thuận theo lời chị.

Chỉ là, trên đường đi chúng tôi cũng không nói nhiều, có lẽ trong lòng mỗi người đều đang âm thầm làm dịu đi cảm xúc của chính mình.  

***

An Nhiên dẫn chúng tôi đến một nhà hàng Nhật truyền thống, quả thực rất yên tĩnh nhưng giá cả lại không hề rẻ.

Tuệ Tử thụ sủng nhược kinh, phá lệ lần này cũng biến thành người an tĩnh, thấy cô ấy như thế trong lòng tôi thầm hài lòng, tôi tại sao lại hư hỏng như vậy chứ.

An Nhiên gọi rất nhiều món ngon, còn gọi thêm một chai rượu vang đỏ, chị biết nếu như tôi không uống một ít rượu để lấy thêm can đảm thì nhất định tôi sẽ không thể nào mở miệng để đối mặt với Tuệ Tử thất thường này.  

Không thể không phục, rượu vào thực sự có thể làm cho người nhát gan trở nên can đảm, chỉ vừa mới uống vào một ít mà tôi đã thao thao bất tuyệt đem chuyện của tôi và An Nhiên khi đó nói ra hết thảy với Tuệ Tử.  

Lúc này Tuệ Tử nghe vô cùng nghiêm túc, không ngắt ngang lời tôi, càng không giận tôi.

Chỉ là chờ đến khi tôi ngừng lại, cô ấy mới từ từ nói với tôi một câu: “Tiểu hỗn đản, cậu phải hạnh phúc.” Giọng nói ấm áp, ánh mắt chứa lệ.

Câu nói đầu tiên đã làm cho tôi nghẹn lời, An Nhiên thấy tôi như vậy nhanh chóng tiếp lời nói với Tuệ Tử: “Cảm ơn em. Tôi sẽ bảo vệ Phi Phi thật tốt.”

“An tổng, chị nhất định phải yêu thương Phi Phi hết lòng, trước kia trong tình cảm cậu ấy đã chịu rất nhiều tổn thương và đau khổ, vẫn luôn không chịu mở lòng.” Tuệ Tử nói xong rất nghiêm túc.  

“Em không có, em không có, em đã sớm mở lòng rồi.” Tuy cảm động với sự quan tâm của Tuệ Tử nhưng vẫn không nhịn được mà mạnh miệng không chịu thừa nhận.

“Được rồi, còn không phải là do cậu gặp được An tổng nên mới chịu mở lòng sao? Trước đây giới thiệu cho cậu bao nhiêu đàn ông, tự cậu đếm thử xem.”  

Tuệ Tử không chịu yếu thế trong một thoáng bất chợt đã trở về.

“Cậu không thấy phiền sau sao, đếm cái gì mà đếm, đếm cái quỷ!” Cô ấy vừa nhắc tới là tôi liền sôi máu.

Thật ra là tôi không muốn ở trước mặt An Nhiên nhắc lại những chuyện đau lòng trong quá khứ, không muốn nhớ lại, cũng không muốn An Nhiên biết rồi lại lo lắng khổ sở.

“An tổng An tổng, chị mau nhìn đi, cái đồ nóng tính này chị sao lại nhìn trúng được vậy!”

Trời ạ, câu này ngày hôm nay đã nói hai lần rồi, tôi thật muốn tóm lấy cô ấy vò nát rồi ném xuống đất mà giẫm lên một phát.

Chỉ là, có An Nhiên ở đây tôi không dám làm càng với Tuệ Tử, bất đắc dĩ ném cho cô ấy một ánh mắt hung tợn để chính cô ấy tự mà đi kiểm điểm bản thân.  

Thật ra, ngoại trừ việc tôi đã quen cãi nhau với Tuệ Tử thì bữa ăn này rất vui vẻ, tôi uống rất nhiều rượu, Tuệ Tử cũng vậy.

Tuệ Tử chấp nhận chúng tôi, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, Tuệ Tử được ăn món ăn ngon nên cô ấy cũng hài lòng vui sướng, dù sao thì cô ấy cũng đã tán thành An Nhiên người này rồi.

Cho nên không để ý lại uống quá nhiều, nghĩ nghĩ mình thế mà vẫn chưa say, không những vậy trong lòng còn thầm khen thưởng bản thân.

Chẳng qua, vừa bước ra khỏi nhà hàng, một người không có tửu lượng như tôi liền bại lộ.  

***

Cho nên bạn nói xem, có phải là những người đang tự mãn, vênh váo phải cần đến những chuyện ngốc nghếch mất mặt như thế này thì mới có thể thức tỉnh được bản thân hay không.

Hết chương

Chương trước Chương tiếp
Loading...