Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Chương 43 + 44
[ 43]
***
Nếu nói cuộc sống thực tế lúc nào cũng muôn nào muôn vẻ thì đó chắc chắn là vì bên cạnh bạn lúc nào cũng có một người bạn tốt, người mà thời thời khắc khắc luôn muốn kéo chân sau của bạn.
Tuệ Tử, chính là cô ấy.***Lúc bị An Nhiên kéo đi trong lòng tôi cảm thấy thật sự quá phiền phức, không chút nào tình nguyện đi về gặp M, nhưng lương tâm đang không ngừng nhắc nhở bản thân không được trốn tránh vấn đề như thế. Về phương diện khác, đúng là có chút bận tâm là An Nhiên sẽ thấy khó chịu, thật sự ngay giây phút vừa bước vào cửa mà M lại gọi đến, lúc đó tôi cũng cảm thấy được tâm tình An Nhiên bị xao động, tuy là chị cố gắng che giấu không cho tôi biết nhưng có những cảm xúc không thể nói khống là chế được, hoặc cũng có thể là không muốn khống chế. Cho nên, quãng đường từ nhà chị trở về nhà tôi, An Nhiên chỉ yên lặng lái xe, không nói câu nào. Thì ra trong tình yêu, con người mãi mãi chỉ là một tiểu cô nương. Bởi vì, khi bạn sâu sắc yêu một người thì bạn sẽ ngừng trưởng thành. ***Một đường cứ như vậy lặng lẽ lái đến nhà tôi, vẫn chưa đến dưới tòa nhà thì xa xa đã nhìn thấy M ngồi bệch trên bậc thang trước cửa ra vào. An Nhiên dừng xe dưới tòa nhà, quay sang nhìn tôi không nói một lời, một biểu cảm mà thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được đánh vào lòng tôi. Vì vậy, tôi lo sợ vội vàng kéo tay chị, nhẹ giọng nói: “Hay là chị đừng đi được không? Em đi nói rõ ràng với anh ta rồi trở lại?” An Nhiên lắc đầu nói: “Phi Phi, em đi đi, chị tin em.” Nói xon nâng tay lên vuốt vuốt tóc bên tai tôi. Nhìn thấy ánh mắt kiên định nhưng lại có gì đó mất mát của chị, đột nhiên tôi cảm thấy thật khổ sở, rất muốn ôm lấy chị, nhưng vừa vươn tay ra thì bị chị khéo léo tránh đi. Bất đắc dĩ M ngẩng đầu nhìn về phía bên này, tôi không thể làm gì khác hơn là dặn dò An Nhiên cận thận lái xe về rồi bước xuống. Mới vừa xuống xe, An Nhiên liền lái đi, không hề ngoảnh lại. ***M thấy tôi xuống xe, lập tức đứng dậy bước đến.Thật sự là đã khuya lắm rồi nhưng tôi không muốn mang M vào nhà cho nên hỏi anh ta đứng ở nơi này luôn được không? Anh ta đồng ý.Không muốn dây dưa nhiều nên nói trước: “Đã trễ thế này, có chuyện gì mà nhất định hôm nay phải nói vậy?” Tôi tuy đã cố gắng duy trì hòa khí trong giọng nói, nhưng không biết được M có mơ hồ nghe ra trong giọng nói bình thản này có sự không kiên nhẫn hay không. “Tuệ Tử nói anh nên đến tìm em, cô ấy nói: Nếu như anh không tìm em thì sẽ không kịp nữa.” M nghiêm túc nói.“Tại sao chuyện gì anh cũng phải nghe theo Tuệ Tử?” Anh ta nhắc đến Tuệ Tử thì tôi càng thêm phiền não, vì vậy giọng nói cũng không được tốt cho lắm. “Phi, em đừng gấp, cũng đừng giận, em có thể bình tĩnh nghe anh nói hết không?” M lúc nào thân sĩ đối với tôi, điều này lại làm tôi cảm thấy mình có lỗi với anh ta. “Xin lỗi, M, là thái độ tôi không tốt, có chuyện gì anh nói đi.” Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. “Phi, anh rất thích em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?” Không nghĩ đến M lại dễ dàng đi thẳng vào vấn đề như vậy, cách thức thổ lộ thẳng thắng của người châu Âu thật sự là làm tôi giật cả mình. “Hả. . . Anh nói gì? M, Sao anh lại thích tôi? Đây là từ lúc nào? Có phải anh hiểu lầm gì rồi không? Hay là anh lại nghe Tuệ Tử nói bậy gì rồi?” Bị giật mình tôi nói năng lộn xộn mà trả lời anh ta“Anh vẫn luôn thích em, anh cho ba mẹ của anh và chị xem hình em, bọn họ ai cũng thích em.” M tiếp tục thản nhiên nói ra. “Chờ chút, chờ chút, M, anh nói gì? Anh cho ba anh, mẹ anh xem hình của tôi? Nhưng tại sao? Anh sao lại có thể .. .” Tôi nóng vội nói không nên lời.“Phi, em đừng kích động.”“Tôi không có kích động.”“Vậy em nghe anh nói có được không?” “Được, vậy anh nói.” “Phi, em làm bạn gái anh được không?” Thật sự không hiểu được cấu tạo bộ não của con trai nước Anh là như thế nào, nhưng cái sức mạnh bất diệt này thì cực kỳ giống Tuệ Tử. “M, vậy anh cũng cố gắng nghe tôi nói được không? Đầu tiên, tôi rất cảm ơn anh đã thích tôi, lại còn rất chân thành biểu đạt tình cảm, tôi rất vinh hạnh cũng rất cảm ơn. Nhưng chỉ là, tôi phải nghiêm túc nói với anh, tôi không thể làm bạn gái anh, bởi vì tình cảm của tôi giành cho anh, nó cũng giống như đối với Joe và Tuệ Tử, chỉ là tình cảm bạn bè. Hơn nữa, tôi cũng đã có người yêu, tôi rất yêu người đó, đồng thời trái tim của tôi sớm đã bị người đó lấp đầy nên không thể chấp nhận thêm ai khác. M, anh rõ ràng chứ? Có thể hiểu không?” Tôi cho rằng bằng trình độ tiếng Nhật của M sẽ hoàn toàn hiểu được nên một hơi nói ra nhiều như thế. “Phi, anh nghe thấy rất rõ ràng. Nhưng mà Tuệ Tử nói, có thể sẽ có một ngày em thích anh, là như vậy phải không?” Đột nhiên dáng vẻ ủy khuất của M làm tôi phải tự hỏi có phải bản thân đã xem nhẹ năng lực chịu đựng về mặc tình cảm của đàn ông rồi hay không.“Xin lỗi M, thật sự sẽ không có ngày đó, tôi hy vọng khi tôi nói như vậy sẽ không làm làm tổn thương, nhưng tôi không thể gạt anh, cho nên anh đừng nghe theo lời của Tuệ Tử nữa được không? Tôi cũng sẽ đi nói rõ ràng với Tuệ Tử, được chứ?” Tôi cố gắng giữ cho mình một ngữ khí không mang theo một chút tình cảm nào, bởi vì tôi không muốn thương hại càng không muốn cho anh ta bất kỳ một hy vọng nào. “Phi, em thật sự không thích anh, không chấp nhận anh?” “Xin lỗi. Tôi không thể chấp nhận.” “Phi, cảm ơn em.” Một giọng nói ưu thương đi vào tai tôi, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên M nhẹ nhàng tiến lên ôm tôi một cái rồi xoay người bước đi. Đến khi tôi tỉnh táo trở lại, muốn lớn tiếng gọi anh ta. Kết quả, anh ta không quay lại, giơ bàn tay dùng sức vẫy vẫy với tôi, lớn tiếng hô một câu: “I’m OK” rồi biến mất trong tầm mắt của tôi. ***Nhìn theo bóng dáng M từ từ biến mất, trong lòng tôi gần như phải thở dài, có thể tưởng tượng là khi anh ta rời đi, trong lòng tôi thấy khổ sở giống như vừa làm một chuyện trái lương tâm. Nội tâm hỗn loạn, không muốn đi lên trên nên cứ vậy ngồi ở ngoài gửi tin nhắn đến cho An Nhiên. “Em nhớ chị. Chị về đến nhà chưa?” Tin nhắn vừa gửi đi, An Nhiên ngay lập tức gọi đến, không hề nghĩ ngợi nhiều liền nghe máy. “Về nhà rồi chứ?” Tôi nhẹ nhàng hỏi chị.Im lặng vài giây, đột nhiên “Chị ở công viên.” Bốn chữ thật rất đơn giản nhưng nó lại giống như bốn tảng đá lớn, đè nặng lên tôi. “Chờ em!.” Nói xong liền cúp máy chạy thẳng đến công viên. Giây phút nhìn thấy An Nhiên an tĩnh ngồi ở đó, tôi bĩnh tĩnh lấy lại trái tim đang sắp bay đi mất của mình, chạy đến đó nhào qua ôm lấy chị, thật chặc, thật chặc, rất sợ chỉ một sơ suất nhỏ thì chị sẽ biến mất. An Nhiên bị tôi dọa một phen, nhanh chóng kéo tôi ngồi xuống, nhưng tôi dùng sức ôm lấy chị không cho chị cử động. Chị không lay chuyển được tôi, nên cũng đành thuận theo tôi. Nhưng, nhưng là, bởi vì chị đang ngồi còn tôi thì khom lưng ôm chị nên đã thật sự chân chính khảo nghiệm được sự bền bỉ của eo tôi, bất đắc dĩ đành bỏ cuộc. Tự mình tức giận ngồi xuống ghế, ngay lúc đó An Nhiên lại bật cười, thấy chị cười, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy, tôi kéo tay An Nhiên qua nắm lấy, hai người cứ như vậy im lặng không ai nói gì ngồi ở đó.Tôi biết nêu như tôi không mở miệng thì chắc chắn An Nhiên sẽ không chủ động hỏi tôi về chuyện giữa tôi và M. Cho nên, tôi chỉ có cách là tôi chủ động lên tiếng: “Em và M có nói chuyện với nhau.” “Ừm. Nói thế nào rồi?” Chị cũng không thèm hỏi đến tôi và M đã nói gì.“Nói xong rồi.” Tôi cũng xấu xa muốn chọc chị nên cố ý không nói đến vấn đề. “Vậy thì tốt rồi.” Nữ nhân bình tĩnh này sao lại làm người ta thích đến vậy. “Vậy chị cũng không muốn đoán thử em và anh ta nói gì sao?” “Chị biết rồi, tại sao lại phải đoán?”“Hả. . . Là thật hay giả? Chị có thuận phong nhĩ? Hay là thiên lý nhãn?” Tôi vẫn còn muốn chọc chị.“Chị có trái tim.” Nghe xong bốn chữ này đột nhiên tôi ngây ngẫn, không nhịn được cảm động ôm chị. Lúc này, chị cũng nhẹ nhàng ôm tôi, ôn nhu nói với tôi: “Phi Phi, chị mãi mãi tin em.” Tôi không kiềm được, nước mắt không tiền đồ lại lộp độp lộp độp rơi xuống, ôm chị nhẹ nhàng trả lời: “Thân ái, em biết chị cái gì cũng rõ, đúng, là M, anh ta thổ lộ với M, nhưng đó không phải là chuyện gì phức tạp, hơn nữa kết quả của nó cũng rất đơn giản, đó chính là: Em yêu chị, em rất yêu chị, em chỉ yêu mỗi mình chị, hơn nữa càng ngày em càng trở nên thích chị. Phải làm sao đây?” “Chị sẽ chịu trách nhiệm.” An Nhiên không hề do dự nói ra năm chữ này khiến cho tôi không biết phải nói gì nữa.Thấy tôi không phản ứng, chị tiếp tục nói: “Bộ dạng ngẩn người ngốc nghếch này sao lại đáng yêu như vậy.” Nói xong vẫn không quên nhéo nhéo mặt tôi. “Cái kia, nhưng mà có chuyện này em muốn hỏi ý của chị.” Tôi hơi lo sợ hỏi chị.“Được, em nói đi.” “Chuyện M ngày hôm nay đến đây đều là do Tuệ Tử đi khích lệ anh ta, em muốn thẳng thẳng nói rõ quan hệ của chúng ta với Tuệ Tử, chị đồng ý chứ?” “Phi Phi, chỉ cần em muốn chị đều sẽ đồng ý vô điều kiện, nên chúng ta sẽ cùng đi thẳng thắn với Tuệ Tử.”Đây chính là người tôi yêu. Yêu tôi. Cưng chìu tôi. Hiểu tôi. Dung túng tôi. “Em đây vẫn còn một thỉnh cầu có thể nói ra không?” Được nước lấn tới, tôi nhân cơ hội yêu cầu chị. “Đương nhiên có thể.”“Hay là đêm nay chị ở lại đi, đừng về…” “Được.” ***Vì vậy, những đắng đo cuối cùng đã qua đi, khoảng thời gian quý giá và đẹp đẽ này trong một thoáng hóa thành dòng bức xạ đi thẳng đến nơi sâu nhất của tâm can._________________________
[
44]***
Tôi không biết, đôi khi ngẫu nhiên tùy hứng tròn cuộc sống của riêng mình rốt cuộc là đúng hay sai?! Bởi vì, nếu bạn quá đỗi vô tư thì cuộc sống sinh hoạt hoặc sẽ rất phức tạp hoặc sẽ vô cùng giản đơn. Tôi từng cho rằng bản thân có được An Nhiên là một chuyện rất phức tạp và phải rất may mắn, nhưng cuối cùng, khi tôi không còn cảm thấy tự ti về chuyện này nữa thì lại cảm thấy thật ra mình cũng có chút soái khí đó chứ.Cho nên, vào giây phút tôi lấy hết can đảm yêu cầu An Nhiên ở lại thì trong lòng đang không ngừng cào cấu. ***Đây là lần đầu An Nhiên đến nhà tôi, tôi khắc chế sự kích động nhưng thật ra phần nhiều lại là sự hồi hộp. Mỗi lần đơn độc đối mặt với chị, tôi luôn không biết phải làm sao, luôn có cái ý nghĩ không muốn rời xa chị rồi lại không hề che đậy mà nói ra khát vọng của tôi đối với chị, vì thế cho nên, tôi ở trước mặt chị luôn có dáng vẻ khá chật vật.Tuy nhiên, khiến cho tôi thấy vui mừng là, vào những lúc đó An Nhiên không hề vạch trần sự xấu hổ và bất lực của tôi, mãi mãi là một tư thái nhìn thấu nhưng không nói ra, có lẽ đó cũng là thứ vũ khí bí mật khiến cho người ta thoải mái khi sống cùng. ***Căn hộ tôi thuê là loại hiện đại một phòng một sảnh, tuy nói không thể so với nhà của An Nhiên nhưng để có được một căn hộ như thế ở một nơi như Tokyo này, thật sự là phải vạn phần cảm tạ ông chủ của tôi đã cho tôi một nguồn thu nhập tốt.Sau khi An Nhiên đi vào thì cũng không tỉ mỉ quan sát căn hộ của tôi mà là đi thẳng đến sofa, hỏi tôi trước rồi mới ngồi xuống. Theo tôi thì, đây cũng là một phép lịch sự! Vì che đậy cho sự khẩn trương của mình, nhanh chóng đi đến tủ lạnh lấy soda, sau khi mở ra thì đặc biệt chờ mong đưa cho chị.Bởi vì, mỗi lần tôi đưa đồ cho chị thì chị luôn nở nụ cười ngọt ngào với tôi trước rồi nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn sau đó mới đưa tay nhận lấy. Thế nhưng, tôi lại yêu thích cái tiểu ôn nhu khả ái này của chị.Không thể khắc chế, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm chị, chị không nói gì, cứ vậy từ từ dựa vào người tôi.Lặng lẽ như vậy qua một lúc lâu, An Nhiên lên tiếng hỏi tôi: “Em định cứ vậy ôm chị ngồi ở đây hết cả đêm sao?” “Ah… cái đó, chị thật sự đồng ý ở lại à?” Tôi không thay đổi tư thế, cẩn thận hỏi chị.“Chúng ta không phải đã ở đây.” Chị không thoát khỏi lòng tôi.“An Nhiên, chị tốt như vậy, em cảm thấy mình thật may mắn, em sợ là dùng hết vận khí tốt của cả đời em cũng không thể đón nhận hết tình yêu của chị, giờ phút này em cảm thấy rất hạnh phút, chị có hạnh phúc giống em không?” “Phi Phi, chị hạnh phúc, là em đã cho chị cảm giác vô cùng hạnh phúc, là loại hạnh phúc mà bản thân không thể nào khắc chế.”Nghe chị nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, liền đi truy vấn chị: “Thật sao? Thật sao? Chị nói thật sao?” “Đương nhiên rổi, sao đây? Em còn chưa tin chị?” “Em rất tin chị nha, chỉ là, nếu như, nếu như, cái kia…” “Nói!”“Ah. . . Em muốn nói là, nếu như chị có thể hôn em một cái thì em đây sẽ càng tin hơn…” “Quỷ tinh nghịch, có phải nếu như không hôn thì tối nay sẽ không cho ở lại.” An Nhiên cư nhiên cũng tùy ý muốn đùa cợt với tôi. “Hmm. . . Cái này hả, em phải suy nghĩ kỹ một chút mới được.” Nói xong cũng chăm chú nhìn chị làm ra dáng vẻ suy tư. Chỉ là, tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì An Nhiên đã chầm chậm tiến đến, đôi môi ngọt ngào cứ vậy mang theo vài tia xâm chiếm tiến sát vào môi tôi.Vì vậy, nhịp đập bách chuyển thiên hồi tràn ngập trái tim tôi, chiếm lấy toàn bộ đại não thậm chí là từng tế bào của tôi. Không biết được có phải tôi đã nghiện chị rồi không, càng hôn chị càng không thể nào bỏ được, cho đến khi cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn mới từ từ buông ra. Chị nhìn tôi không nói gì, tôi cũng nhìn chị, gương mặt xinh đẹp mê người khiến cho tôi không chút suy nghĩ lại nhào đến ôm chị. Cứ như vậy ôm chị thật lâu, An Nhiên thấy tôi không có ý định từ bỏ liền nhè nhẹ vỗ tôi, hỏi: “Sao vậy?” “Em nhớ chị.” “Chị đang ở đây mà.” “En cũng nhớ chị.”“Từ nay về sau mỗi khi em nhớ chị, chị đều sẽ ở cạnh em.” “Hôm nay chị đừng đi.” “Chị không đi, ở lại với em.” “Được được, thật là vui, ha ha. Nhưng mà đồ ngày mai chị đi làm thì thế nào? Quần áo của em chắc chị đều không mặc được…” “Không sao, sáng sớm mai chị về thay là được rồi.” “Ah, em xin lỗi. . . Em không muốn để chị gặp phiền phức.”“Không sao ha, chị đâu sợ trễ.”“Đúng rồi, chị là bà chủ mà, do chị quyết định.” “Vậy em còn ở đó lo lắng cái gì.” “Đúng vậy, em không lo lắng, đồ ngủ thì chị có thể mặc của em, em giặc xong rồi, thơm thơm.” Xác nhận chị thật sự sẽ ở lại, hưng phấn thấy rõ, còn nói năng lộn xộn. “Ừm, được.” Thái độ đạm nhiên của An Nhiên làm tôi thấy khẩn trương.“Cái kia, chị muốn ngâm mình không? Hay chỉ là tắm thôi?” Xét thấy ngươi Nhật thường có thói quen ngâm mình khi tắm nên tôi hỏi thử chị. “Như vậy có tiện không?” Chị đặc biệt nhẹ giọng hỏi.“Tiện mà, chị chờ em, em đi xả nước cho chị, chị xem TV một lát đi!” “Cảm ơn.” Vì vậy, tôi lướt như gió đi vào phòng tắm. ***Thầm nghĩ, khi một đoạn quan hệ thân mật bắt đầu, có lẽ là đi từ những sinh hoạt bình thường hằng ngày như thế.Hết chương