[SNH48] [Short fic] Thượng Ba Quốc _ Tử Ngạn.

Chương 4: Trừ Tịch bệnh rồi!



Thẩm Mộng Dao bình thường tính cách ôn hòa, lại thích cười. Người ngoài nhìn vào luôn nghĩ kiểu người tính cách tốt như vậy sẽ có thể vì điều gì mà nóng nảy, mất bình tĩnh. Câu trả lời có lẽ là tiểu tâm can bảo bối mang tên Trừ Tịch của nàng.

Nhưng Trừ Tịch lại là đại nhân vật thế nào lại có thể khiến người có tính cách tốt như Thẩm Mộng Dao trở xấu?

Nói ra thì Trừ Tịch chính là một tiểu kim mao vô cùng khả ái!

Trừ Tịch...Trừ Tịch...chẳng phải là Giao Thừa sao?

Đúng vậy, đêm giao thừa là thời điểm Thẩm Mộng Dao nhận được đại lễ tiểu kim mao này. Tiểu kim mao quý giá không phải do xuất thân ngoại bang quý hiếm mà do người tặng có thân phận đặc biệt.

Bên cạnh đó chỉ có người trong Cửu long tướng mới biết được họ của Trừ Tịch không phải họ "Thẩm". Chỉ là có cho họ vàng cũng không dám đứng trước mặt Thẩm Mộng Dao kêu đầy đủ quý danh của tiểu kim mao Trừ Tịch này.

----------------------------------------------------------

"Bảo bối ~ Mẫu thân về rồi, còn đem về cá hồi mà con thích đây!", Thẩm Mộng Dao như thường lệ trở về phủ của mình liền tìm tiểu bảo bối Trừ Tịch mà chơi đùa.

Nhưng trạng thái hôm nay của Trừ Tịch lạ hơn ngày thường, ánh mắt lờ đờ, còn không thèm ăn thứ bản thân thích nhất là cá hồi. Thẩm Mộng Dao nhíu mày bất an, không lẽ tiểu hài tử của cô bệnh rồi.

Thẩm Mộng Dao thầm kêu một tiếng. Nguy!

Trừ Tịch từ nhỏ đến lớn đều được cô chăm sóc cẩn thận chưa từng sinh bệnh. Vì cô nghe nói giống mèo của Trừ Tịch một khi sinh bệnh sẽ rất khó chữa.

Thẩm Mộng Dao nhìn Trừ Tịch yếu ớt nằm trước mặt mình tâm liền muốn loạn. May mắn cô vẫn còn chút thanh tĩnh, nhanh chóng sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa ôm lấy tiểu Trừ Tịch đi tìm Trần Lâm.

Trần Lâm tinh thông y thuật không chỉ có khả năng cứu người sắp chết có thể sống lại còn là một vị lang y thú tài ba. Đối với Trần Lâm mạng của con người hay thú vật đều đáng giá như nhau.

Trần Lâm nhìn dáng vẻ bồn chồn lo lắng như ngồi trên đống lửa của Thẩm Mộng Dao khi cô khám cho Trừ Tịch lòng không khỏi cảm thán.

Tiểu kim mao này có ý nghĩa thế nào đối với Thẩm Mộng Dao và vị nào đó còn lại trong Cửu long tướng trong lòng Trần Lâm không phải không rõ. Đây có lẽ là sợi dây liên kết cuối cùng cho mối nhân duyên của cả hai người họ.

Trần Lâm cô phải hết lòng cứu chữa mới được. Cũng may bệnh này của Trừ Tịch không quá nguy hiểm nhưng cần phải theo dõi vài ngày.

Thẩm Mộng Dao nghe Trần Lâm giải thích tình trạng của Trừ Tịch khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng để chu toàn, Thẩm Mộng Dao ngỏ ý muốn để bản thân cùng Trừ Tịch điều trị tại phủ đệ của Trần Lâm. Trần Lâm cũng rất vui vẻ chào đón Thẩm Mộng Dao.

-------------------------------------------------------------

Tại phủ của Trương Hân,...

"Mọi người ăn thử bánh quế hoa mà ta vừa làm xem, có phải rất hợp với loại trà mà mọi người đang dùng không?", Trương Hân tươi cười bưng dĩa bánh quế hoa đến trước chỗ mọi người đang ngồi.

"Đa tạ A Hân/ A Hân ca ca".

"Dương ~ ăn thử xem, có hợp khẩu vị của muội không?", Trương Hân chu đáo gắp lấy một miếng bánh quế hoa đút cho Hứa Dương ngồi bên cạnh mình. Cảnh tượng ngọt ngào này vô tình chọc mù vài đôi mắt cẩu trên bàn rồi.

Có một thiếu niên mặt quạu nào đó nhịn không được mà lên tiếng.

"Hai người tú ân ái như vậy sao vẫn không chịu sớm ngày thành thân đi. Còn ở đây phát cẩu lương!".

"Đệ là ganh tị sao? Ganh tị thì đi kiếm người đi a~", Hứa Dương lên tiếng chọc ghẹo.

"Hừm! Không thèm".

"Là không thèm hay thèm mà không được hả đệ đệ tốt?", Trần Thiến Nam thấy kịch hay còn tiện tay châm dầu vô lửa.

Đới Manh, Ngữ Cách cùng Đại Ca ngồi nhìn ba người kia nháo loạn chỉ lặng lẽ ăn bánh uống trà xem họ nháo.

Ngữ Cách lúc này nhận ra hình như còn có hai ghế trống liền hỏi nhỏ Đới Manh.

"Đới Manh, Dao Dao đâu rồi? Sao hôm nay không thấy muội ấy đến phủ A Hân ca ca chơi. Hay là do hôm nay có Kỳ đệ?".

"Không đâu, hai người họ bây giờ  không đến mức không thể ngồi chung bàn. Nghe nói Trừ Tịch bệnh rồi. Muội ấy bận chăm sóc Trừ Tịch ở phủ của Trần Lâm".

"Thì ra là vậy!", Ngữ Cách gật gù đã hiểu.

Có điều cuộc đối thoại nhỏ này của hai người vẫn lọt đến tai của vị họ Viên tên Kỳ nào đó. Mi tâm vốn hay nhíu lại giờ càng dính chặt vào nhau.

"Đới Manh, tỷ nói sao? Trừ Tịch bệnh rồi?", Viên Nhất Kỳ có điểm không kiên nhẫn hỏi.

"Đúng vậy, hôm qua ta gặp Trần Lâm nghe muội ấy nói như vậy. A Dao lúc ôm Trừ Tịch đến chỗ của muội ấy sắc mặt còn rất tệ", Đới Manh chậm rãi trả lời Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ nhíu nhíu mày, không biết nghĩ gì trong đầu. Không ngồi thêm bao lâu liền nhanh chóng xin phép về trước. Bảo trong phủ có việc gấp.

Mọi người nghe vậy cũng không ai có ý giữ người. Dáng vẻ vội vội vàng vàng đó của Kỳ đệ họ còn không nhìn ra được ẩn tình phía sau hay sao. Chỉ là không tiện vạch trần mà thôi.

Riêng Đới Manh cùng Ngữ Cách nháy mắt qua lại, mỉm cười. Họ chính là cố tình muốn Kỳ đệ biết được chuyện này.

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ, hai cái người này đều đã không còn là hài tử như lúc trước. Rõ ràng trong lòng vẫn có đối phương nhưng lại kiểu vịt chết còn mạnh miệng. Không ai nhường ai, nhưng cố sự năm đó nói thế nào cũng khó mà phai nhạt được. Trạng thái hiện tại của hai người họ cũng xem như tốt lắm rồi.

Làm huynh đệ tỷ muội chỉ có thể thừa cơ giúp cả hai hàn gắn đến đâu hay đến đó mà thôi. Mọi chuyện còn lại chỉ có thể để người buộc dây tự tháo gỡ nút thắt trong lòng mình.

----------------------------------------------------------

Viên Nhất Kỳ hiện tại cảm giác có điểm khó xử. Lúc nảy nóng vội không suy nghĩ liền một mạch chạy đến phủ của Trần Lâm đòi gặp Trừ Tịch. Bây giờ đứng trước mặt Trừ Tịch đang được Thẩm Mộng Dao ôm ngủ trong lòng lại lúng túng không biết mở lời thế nào.

Không lẽ hiên ngang bảo "Đệ đến thăm hài tử của mình!", sợ rằng Thẩm Mộng Dao sẽ không ngại cùng cậu so xem song kiếm cùng song đao bên nào mạnh hơn mất.

Xoắn xuýt cả buổi vẫn là quyết định lên tiếng.

"Ta nghe nói Trừ Tịch bị bệnh nên muốn đến thăm. Trừ Tịch đã ổn rồi chứ?", Viên Nhất Kỳ giọng quan tâm hỏi.

"Không còn gì đáng ngại nhưng vẫn cần điều trị tại chỗ của A Lâm một thời gian. Đa tạ đã quan tâm", Thẩm Mộng Dao giọng lạnh nhạt đáp. Giống như chuyện sinh tử của Trừ Tịch không liên can đến họ Viên mấy người.

"Dao Dao! Tỷ có thể không cần lạnh nhạt vậy chứ. Dù sao Trừ Tịch cũng là con của ta", Viên Nhất Kỳ giọng buồn bã lên tiếng.

Thẩm Mộng Dao nghe được ba chữ "con của ta" liền muốn sinh khí. Lúc trước thì phải, nhưng từ khi Viên Nhất Kỳ vì hiểu lầm kia mà bốc đồng hủy bỏ hôn ước còn cùng cô đánh nhau một trận thì Trừ Tịch đã không còn mang họ Viên rồi.

"Viên đại nhân, ngươi còn có tư cách nhận là phụ thân của Trừ Tịch sao?", Thẩm Mộng Dao cười nhạt.

"Là ai năm đó mạnh miệng đòi hủy hôn? Là ai năm đó cùng ta đánh nhau? Viên đại nhân thật biết nói đùa".

"Ta thừa nhận năm đó là ta tuổi trẻ không hiểu chuyện làm tổn thương tỷ. Nhưng nếu tỷ đã hận ta như vậy cớ sao còn chăm sóc Trừ Tịch như trân bảo. Lại sợ hãi khi biết Trừ Tịch bị bệnh. Tỷ chính là sợ sợi dây liên kết cuối cùng của chúng ta mất đi", Viên Nhất Kỳ không kiêng dè mà vạch trần.

Thẩm Mộng Dao miệng muốn phản bác nhưng lại chợt nhận ra lời Viên Nhất Kỳ nói không sai. Cô có lẽ từng hận con người này. Nhưng đến cuối cùng vẫn là yêu. Mà Trừ Tịch lại mang ý nghĩa đặc biệt đối với cô cùng người kia. Trừ Tịch không đơn thuần là sủng vật của cô mà từ lâu đã trở thành sợi dây liên đới cuối cùng của cô với họ Viên kia.

"Thăm cũng đã thăm rồi. Viên đại nhân không có việc gì nữa thì xin mời về cho", Thẩm Mộng Dao không muốn nói đến vấn đề kia liền hạ lệnh đuổi khách.

Nhưng Viên Nhất Kỳ là ai chứ. Một khi đã chịu mặt dạng mày dày thì khó ai địch lại. Giả vờ như nghe lời mới rời đi nhưng thật chất lại đi kiếm Trần Lâm xin tá túc. Viên Nhất Kỳ không tin bản thân đã được gia chủ đồng ý giữ lại Thẩm Mộng Dao còn có thể đuổi cậu đi.

Trần Lâm thấy Viên Nhất Kỳ đến gặp mình cầu tình xin được ở lại chăm sóc Trừ Tịch chỉ có thể ngửa mặt lên trời thầm than thở.

"Phủ của cô có cần thời tới cản không kịp vậy không?".

Nhưng Trần Lâm cuối cùng vẫn là đồng ý.

Viên Nhất Kỳ được như mong đợi khẽ mỉm cười. Trong lòng dường như đang suy tính điều gì.

-----------------------------------------------------------

Thẩm Mộng Dao có điểm không ngờ Viên Nhất Kỳ lại đi nước này. Khiến cho hiện tại cô từ đâu mọc ra thêm cái đuối họ Viên lẽo đẽo theo sau.

Viên Nhất Kỳ không chỉ vậy còn rất ra dáng phụ thân tốt. Xuống bếp sất thuốc cho Trừ Tịch, còn tận tay bón thuốc. Thẩm Mộng Dao nói bản thân nhìn thấy Viên Nhất Kỳ như vậy tâm không động chính là nói dối. Nhưng cô lại không cách nào quên được chuyện xưa.

Bản thân Viên Nhất Kỳ cũng hiểu rõ vết thương lòng năm đó để lại trong tim Thẩm Mộng Dao có bao sâu. Cậu hiện tại chỉ có thể từ chút một bù đắp mà thôi. Chỉ cần trong tim Thẩm Mộng Dao còn có Trừ Tịch, còn có Viên Nhất Kỳ cậu thì bản thân còn cơ hội.

Bầu không khí vừa ái muội vừa lúng túng này khiến Trần Lâm không tiện ở lâu trong phủ của mình. Cô chỉ có thể thức thời trốn sang phủ của A Hân ca ca ăn bánh uống trà cùng những người khác. Sẵn báo lại tình hình của hai người kia cho họ biết.

--------------------------------------------------------------

Những người còn lại nghe Trần Lâm kể lại tình hình trong phủ mình đều nhướng mày thích thú. Rất tốt, rất tốt nha.

"Không vội, không vội, cả hai sẽ từ từ tốt hơn thôi", Trương Hân cùng Hứa Dương hai miệng một lời đồng thanh cảm thán.

Ngữ Cách, Trần Thiến Nam, Đới Manh cùng Lục Đình cũng vui vẻ tán đồng. Chỉ có chút đáng thương cho tiểu khả ái Trần Lâm của bọn họ phải ăn cẩu lương một thời gian rồi.


Chương trước Chương tiếp
Loading...