Sinh Tồn [12CS] [drop]

7 - Những điều ẩn giấu



Tiếng rrr, rrr đều đặn từ chiếc điện thoại đặt bên cạnh giường khiến Bảo Bình dần tỉnh ngủ. Đưa tay lên dụi mắt, anh khẽ nhíu mày khi não bắt đầu nhận thức được cảm giác ê ẩm đang lan toàn thân. Nhìn sang bên cạnh, nét mặt bình yên say ngủ của Song Tử khiến các sự kiện của đêm hôm qua tràn vào tâm trí anh. Chậm chạp ngồi dậy, Bảo Bình với lấy chiếc điện thoại vẫn đang kiên trì rung nãy giờ. Nheo mắt nhìn màn hình, anh nhướng mày khi đọc được một chữ M đơn giản. Bảo Bình bấm nút nghe máy.

"Alô?"

"Tôi bắt đầu gọi anh từ nửa tiếng trước rồi đấy." Tông giọng đều đều có phần chán nản vọng lại. Vươn vai ngáp dài, Bảo Bình gạt chăn sang một bên, thong thả đáp lời:

"Giờ thì tôi nhấc máy rồi đây. Có gì mau nói."

Một tiếng thở dài.

"Quên rồi à? 6 giờ sáng, AAO 04?"

Bảo Bình khựng lại trong chốc lát; rồi, đứng dậy, anh dùng chân khều cái quần ra khỏi đống quần áo bùi nhùi trên sàn, đáp lời:

"Sớm thế bố ai nhớ được. Mấy giờ rồi?"

"8 giờ. Anh chính thức muộn hai tiếng. Chỉ huy sẽ không vui khi biết tin này đâu."

"Ai chứ chỉ huy thì tôi chẳng sợ." Bảo Bình liếc mắt sang thân ảnh đang say giấc nồng trên giường mình, một tay kéo quần, tay kia chỉnh điện thoại áp vào tai. Một khoảng im lặng, trước khi người gọi lên tiếng:

"Tôi đang đợi ở bãi đỗ trực thăng. Nhanh chân lên."

Bảo Bình tuân lệnh, và 10 phút sau khi anh có mặt ở bãi đỗ như chỉ dẫn, Nhân Mã trông có vẻ vô cùng điên tiết. Dĩ nhiên là cậu ta không để lộ ra, nhưng từ cách đôi mắt xanh cỏ của cậu tối sầm lại, cho tới việc cậu ta gần như lôi Bảo Bình ném vô phía sau chiếc trực thăng, cũng đã đủ để cho một tên 'mù cảm xúc' như anh nhận ra. Vậy là sau năm phút ngồi im trong sự yên lặng bí bách, anh hỏi nhỏ:

"Này Mã, cậu giận tôi à?"

"Không." Câu trả lời vô cùng ngắn gọn, súc tích.

"Cậu nói dối dở lắm đấy. Cậu giận tôi à?"

"Không."

"Thôi nào, giận thì cứ nói, sao phải chối?"

"Đã bảo là không!" Nhân Mã gắt lên, rồi quay mặt sang phía ô cửa sổ bé tí. "Đừng nói nhiều, tôi đang đau đầu."

"Tưởng Nhân Mã cường tráng khoẻ mạnh lắm kia mà?" Bảo Bình vẫn không thôi, còn rất tự nhiên quàng tay qua vai cậu trai kia, đưa ngón trỏ chọt chọt vào má cậu ta để Nhân Mã quay lại nhìn mình. "Sao thế? Cậu giận tôi thật đấy à?"

"Thôi đi!" Nhân Mã tức tối đẩy Bảo Bình ra, tuy vẫn cố gắng nhỏ giọng để không thu hút sự chú ý của phi công. Cái mím môi đầy giận dữ của cậu khiến Bảo Bình muốn phá lên cười, nhưng một phép màu nào đó đã khuyên bảo anh không nên làm vậy. "Anh đúng là.... Tôi đang đau đầu, đừng động vào tôi."

"Sao đau?"

"Đứng đợi anh từ 6 giờ kém, ngoài trời nhiệt độ thế kia, tôi chưa lăn ra ốm là may." Nhân Mã cuối cùng cũng đã chịu nói một câu dài hoàn chỉnh. Dõi theo cái hất đầu của cậu ta ra ngoài ô cửa sổ, Bảo Bình cũng phải thừa nhận rằng hôm nay là một ngày khá rét. Nhiệt độ có lẽ ở mức âm 10-11°C, bằng chứng là tuyết đang rơi khá nặng, và bộ đồ bao gồm ủng, quần jeans, áo phông và áo khoác lông cừu của Bảo Bình vẫn khiến anh nổi da gà. Thường thì vào những ngày như thế này anh tránh bước chân ra ngoài, hoặc nếu có thì cũng phải có lò sưởi di động đi theo, nhưng hình như hôm nay lò sưởi của anh đang khó ở thì phải.

Nhìn bộ dạng thiểu não của Nhân Mã, Bảo Bình dù có muốn trêu cậu chàng cũng vẫn là con người ý tứ (nếu muốn). Vì vậy, để đền ơn cậu ta đã chịu 'hy sinh bản thân' vì mình, Bảo Bình một lần nữa quàng tay qua vai Nhân Mã, ẩn đầu cậu ta dựa lên vai bản thân:

"Ngủ đi."

"Khỏi." Nhân Mã đáp cụt lủn, cố gắng nhỏm dậy, nhưng cơn đau đầu này có vẻ dai dẳng hơn cậu nghĩ. Bảo Bình thì vẫn quyết tâm ghì chặt cậu trong tay:

"Tưởng cậu đau đầu lắm kia mà? Ngủ đi."

Chuyến bay chỉ kéo dài khoảng 20 phút, tuy nhiên khi Nhân Mã tỉnh dậy thì cậu chàng có vẻ đã đỡ cáu kỉnh hơn hẳn. Kín đáo lau 'dòng nước bí ẩn' trên vai áo khoác mình vào thành ghế, Bảo Bình bước xuống khỏi chiếc trực thăng, với cậu trai kia sát bên cạnh. Người đón họ là một cô gái khá trẻ, mặc quân phục với AAO 04 thêu trên ngực trái. Giơ tay ngang trán để chào, cô ta dẫn cậu và Nhân Mã tới thang máy, nhấn số đưa họ xuống dưới lòng đất. Tập tài liệu cầm trong tay cô ta được giao cho Bảo Bình, anh liền mở ra đọc lướt qua. Mới tối hôm qua, một vụ ẩu đả giữa Xác Rỗng và một toán người đã diễn ra chỉ cách ranh giới của AAO 04 nửa kilomet. Tới khi quân AAO tới nơi thì toán người đã biến mất, còn bọn Xác Rỗng đều đã chết cả. Một vài mẫu vật của bọn quái, cũng như máu và các dịch khác từ cơ thể đã được thu về phòng thí nghiệm để nghiên cứu. Đúng là... bên phe mình thật, nhưng họ vẫn còn kém lắm. Bảo Bình nhanh chóng đóng file, đưa cho Nhân Mã coi. Người lính thấy vậy, khẽ hắng giọng:

"Xin lỗi, nhưng tôi đã được lệnh rằng chỉ được giao file này cho Trương Bảo Bình."

"Và cô đã hoàn thành xong mệnh lệnh rồi đấy." Bảo Bình đáp. "Giờ quyền quản lý file này là của tôi, tôi muốn đưa cho ai khác cũng là việc của tôi."

"Xin lỗi vì đã phiền cô, tôi chưa rõ lệnh." Nhân Mã vội lên tiếng, trước khi dúi tập tài liệu vào tay Bảo Bình. Anh lắc đầu, gạt tay cậu:

"Cứ đọc đi. Không sao đâu."

"Anh buồn cười nhỉ? Họ đã có chỉ định như vậy, tại sao anh cứ phải lội ngược dòng một phen mới chịu?" Cậu trai tóc nâu trừng mắt. Bảo Bình không hề chột dạ, thong thả giải thích:

"Tôi cần cậu xem qua để xác định rõ vài thứ. Cho việc nghiên cứu. Hài lòng chưa?"

Nhân Mã hết lời, do dự liếc sang phía người lính giờ đang liếc xéo nhà khoa học đứng cạnh cậu. Nếu như anh ta không có trình độ cao tới thế, thì chắc họ đã tống ảnh vào tù từ lâu rồi. Mở tập tài liệu, cậu đọc lướt qua một lần, thấy nó đơn giản chỉ là một bản tường trình của những việc đã xảy ra. Bảo Bình quay sang, nhắc khẽ:

"Đọc cái đấy làm gì? Giở trang sau, xem ảnh hiện trường cho tôi. Nói xem cậu để ý thấy gì khác thường."

Nhân Mã đành làm theo; đội thanh tra đã chụp phải tới chục kiểu ảnh rất kĩ lưỡng, khiến công việc của cậu dễ hơn phần nào. Cầm một bức ảnh chụp toàn cảnh lên xem xét, cậu nghĩ một hồi rồi lên tiếng:

"Vị trí của chúng có vẻ lạ. Hai con cạnh nhau, một con phía trước chúng..."

"Tại sao lại lạ?" Bảo Bình nghiêng đầu hỏi. Nhân Mã tiếp tục:

"Thường Xác Rỗng không có thói quen săn theo đàn. Kể cả nếu chúng có cùng bị thu hút bởi tiếng động từ trận ẩu đả, hoặc mùi thức ăn đi chăng nữa, thì tại sao không lao vào từ 5 hướng? Tại sao lại túm tụm vào một chỗ, đối diện với con mồi? Bọn này không có thói quen chia sẻ. Thường sẽ chỉ lao vào cấu xé, được chút này hay chút đó, no bụng thì rời đi, chứ không biết tới khái niệm giúp đỡ, hay hỗ trợ nhau."

"Đúng." Bảo Bình lẩm bẩm, rồi hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?"

"Cái này tôi không chắc..." Nhân Mã chần chừ đáp, "nhưng có gì đó sai sai ấy. Trông chúng không hề bình thường."

"Tức là sao?" Bảo Bình hỏi ngay. Khẽ lắc đầu, cậu trai với mái tóc nâu đáp:

"Chúng trông... lớn hơn kiểu gì ấy. To khoẻ hơn, cao hơn... móng vuốt cũng có vẻ sắc bén hơn.... Ah, tôi không biết nữa, chắc là hơi khó hiểu phải không?"

"Không, cậu đã kiểm chứng hết những thông tin tôi cần." Bảo Bình cắt lời một cách ngắn gọn, trước khi lấy lại tập tài liệu. "Cảm ơn nha Nhân Mã, xem ra tôi lại nợ cậu lần nữa rồi."

Chiếc thang máy dừng lại, cánh cửa trượt mở với một tiếng ding khe khẽ. Không đợi người lính kia dẫn đường, Bảo Bình lập tức bước ra, tiến nhanh tới phòng thí nghiệm của mình; trong lòng anh nóng như lửa đốt, không hiểu là do háo hức hay sợ hãi. Đặt tập tài liệu xuống bàn, anh mau chóng đeo găng tay và kính bảo hộ, trước khi ngồi xuống trước bàn mẫu vật.

Lần đầu tiên trong đời, Bảo Bình mong rằng giả thuyết của mình không đúng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...