Sẽ như thế nào nếu Fuji gặp Hana
Chương 39
"Hana, mở cửa cho bố được không?" Bố Hana vừa gõ cửa vừa hỏi nhỏ, sau khi nghe người giúp việc báo cáo lại tình hình của cô thì rất lo lắng, ông lập tức lên phòng của Hana để xem thử nhưng cửa phòng đã bị khoá từ bên trong."Bố, con muốn ở một mình." Giọng Hana truyền ra từ trong căn phòng, giọng cô rất bình thường không có vẻ gì khác lạ cả nhưng càng bình thường thì ông lại càng lo lắng. Bố Hana đứng trước cửa phòng cô một lúc rồi mới định đưa tay lên gõ lần nữa thì giọng người giúp việc vang lên phía sau ông :" Ông chủ .""Có chuyện gì?" "Cô Fuji tới nói có việc muốn gặp cô chủ ạ!""Mời cô ấy lên đây đi." Bố Hana nhìn người giúp việc đi xuống lầu xong mới xoay người lại gõ cửa phòng của Hana nói với cô :"Hana, Fuji đến tìm con này, con có muốn gặp cô bé không?"Sau câu nói đó cửa phòng mở ra he hé, Hana ló đầu ra từ sau cánh cửa để chắc rằng bố không lừa mình nhưng cô chỉ thấy bố mình đứng bên ngoài đang khom người nhìn thẳng vào mắt cô. Sau khi quan sát một lúc thấy mắt Hana không đỏ, trên mặt cũng không có dấu vết gì thì bố Hana nhẹ nhàng thở ra :" Con đợi một lát, bố cho người mời Fuji lên đây rồi.""Cảm ơn bố, xin lỗi vì làm bố lo lắng nhưng con không có đập phá thứ gì hay làm mình bị thương đâu ạ!"Bố Hana cười cười xoa đầu cô, ông nhìn thấy Fuji đã đứng ở đầu cầu thang nên đứng thẳng lên rồi đi xuống nhường lại không gian cho hai người nói chuyện. Khi đi ngang qua chỗ Fuji ông gật đầu với cô một cái rồi đi thẳng xuống tầng dưới, chỉ cần xác định tâm lý Hana vẫn ổn thì ông đã yên tâm và ông cũng không có nhu cầu nghe chuyện của mấy cô gái nói với nhau.Fuji đi đến trước cửa phòng, cô nhìn Hana với vẻ mặt khó hiểu vì không biết Hana gọi cô tới đây để làm gì, Fuji đứng đó nhìn Hana và Hana cũng ngước lên nhìn lại cô nhưng không ai lên tiếng trước. Cuối cùng Fuji là người thua cuộc, cô dùng tay đẩy đầu Hana lại vào trong phòng, sau đó Fuji cũng mở cửa vào phòng rồi đóng cửa phòng lại, Hana vẫn đứng đó không nhúc nhích nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ phản bội."Cậu có chuyện gì vậy? Tôi chọc ghẹo gì cậu à? Nhìn như thế nữa có tin tôi đấm cậu luôn không?" Fuji nhíu mày cố gắng tỏ ra mình đang rất khó chịu, chỉ là trong lòng cô tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ khi bị Hana nhìn như thế."Cậu muốn kết hôn à?""Đính hôn." Fuji lên tiếng sửa đúng lời Hana nói"Ừ đính hôn, không phải cậu không thích con trai hả, sao tự nhiên lại đính hôn?""Ai bảo cậu là tôi không thích con trai?""Cậu vẫn luôn tỏ ra như vậy với tụi thằng Jean mà...""Tôi chỉ không thích bọn nó so sánh và cảm thấy con gái sẽ thua con trai mà thôi."Nghe câu trả lời của Fuji làm Hana bỗng dưng xìu xuống, cô ủ rũ lê dép đi vào phía trong phòng rồi nằm vật ra giường quay lưng lại với Fuji. Fuji nhìn hành động của Hana thì cảm thấy khó hiểu, cô đính hôn làm cô ấy không vui đến thế à?-------------"Rain, con khẳng định muốn đính hôn với con bé Fuji đúng không?" Ông Pao ngồi trên ghế sofa nhìn anh con trai đang ngồi xem tài liệu ở đối diện mà hỏi, tuy ông đồng ý cho con trai và Fuji xem mắt nhưng ông vẫn chưa tin được là đứa con trai kén chọn này của ông lại chắc chắn chọn một cô bé ngỗ nghịch ...à không là có cá tính như Fuji làm vị hôn thê của mình."Thật mà bố, không phải bố bảo con chọn vị hôn thê theo ý mình sao? Con thích Fuji, em ấy chính là người hợp với con nhất." Rain gỡ mắt kính đặt lên tài liệu để trên bàn rồi nhìn vào bố mình mà trả lời một cách chân thành.Ông Pao nhìn con trai một lúc rồi cũng đành gật đầu, ông tôn trọng quyết định của con chỉ cần con ông thích là được.Lúc này ngoài sân truyền đến tiếng xe bóp còi inh ỏi phá vỡ sự yên lặng của ngôi nhà, ông Pao nhíu mày nhìn theo người giúp việc đang hớt hải chạy ra mở cổng. Một lúc sau một thanh niên nghiêng ngả lảo đảo cà lơ phất phơ cầm áo khoát vừa đi vừa hát vào nhà, anh ta đi ngang phòng khách gặp bố và anh trai ngồi đó thì chỉ lảo đảo chấp tay chào rồi lại nghiêng ngả đi lên lầu, người giúp việc lại hớt hải chạy vào dìu anh ta đi vì sợ anh ta sẽ té ngã cầu thang."Con nhìn nó mà xem." Ông Pao tức giận tới đỏ cả mặt nhìn theo thằng con ngỗ nghịch đi lên lầu."Em còn nhỏ mà bố, vài năm nữa em sẽ hiểu chuyện hơn thôi, bố đừng tức giận nữa kẻo ảnh hưởng sức khoẻ, trễ rồi để con đỡ bố vào phòng nghỉ ngơi." Rain định đứng dậy thì ông Pao khoát tay tỏ vẻ ông ấy tự đi được rồi đứng dậy đi về phòng mình.Nếu ông Pao ngồi lại thêm một chút có lẽ sẽ thấy chiếc điện thoại của Rain đặt trên bàn nhận được tin nhắn :[Cậu Rain, cá đã cắn câu. Hôm nay cá vừa được cho thử món mới rất kích thích...] Rain nhìn theo bố cho đến khi ông đi khuất thì mới cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn, anh chậm rãi trả lời rồi tựa người vào lưng ghế đeo mắt kính tiếp tục đọc tài liệu.