Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét

Chương 66



Trì Ỷ Lan và Giang Thư lấy cớ căn nhà bị cháy mà ở lại nhà hai người.

Đã ở suốt cả tháng trời.

Hoàn toàn không có ý định rời đi.

Kiều Tử Mạn thấy cũng khá tốt, dù sao bản thân cô vốn thích cảm giác náo nhiệt thế này.

Ấm áp.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa Trì Âm và mẹ cô ấy – Trì Ỷ Lan, đã nhanh chóng được hàn gắn.

Không còn sự xa lạ và không thoải mái như lúc mới hòa giải.

Điều này, Kiều Tử Mạn thật lòng cảm thấy vui cho cô ấy.

Tuy nhiên.

Kiều Tử Mạn luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Ví dụ như.

Mỗi tối sau 9 giờ, thời gian đáng lẽ thuộc về những khoảnh khắc thân mật giữa hai người, Trì Âm lại dành ra một khoảng thời gian để chui vào phòng của Trì Ỷ Lan bên cạnh.

Có lúc một tiếng, có lúc hai tiếng, thậm chí có lần quá đáng hơn, cả đêm không quay lại. Khiến Kiều Tử Mạn phải chờ đến mức ngáp ngắn ngáp dài, mất hết hứng thú.

Mà Trì Âm, sau khi trở về, lại thần thần bí bí ngồi vào bàn làm việc, lấy ra một cuốn sổ nhỏ viết gì đó.

Còn che che giấu giấu, luôn cảnh giác với cô.

Viết xong, cô ấy lại đặc biệt mua một cái khóa để khóa vào ngăn kéo.

Có gì đó không ổn, thực sự không ổn.

Cuối cùng, một ngày nọ, Kiều Tử Mạn không nhịn được nữa, đè cô ấy xuống dưới thân, tra hỏi: “Dạo này sao ngày nào chị cũng vào phòng dì?”

Trì Âm nửa khép mắt, nghiêng đầu cọ cọ vào vùng mềm mại kia.

Kiều Tử Mạn giữ chặt cô ấy, nghiêm mặt hỏi:

“Em đang hỏi chị đấy.”

Trì Âm mở mắt, chậm rãi đáp:

“Bàn chuyện công việc.”

Bàn chuyện công việc? Không tin.

Kiều Tử Mạn nheo mắt, quan sát kỹ biểu cảm của cô ấy, cố tìm ra một chút sơ hở.

Nhưng Trì Âm vẫn luôn bình tĩnh.

Thật kỳ lạ.

Âm Âm chẳng phải vốn không thích quản chuyện công ty gia đình sao?

Nghi ngờ trong lòng Kiều Tử Mạn vẫn chưa được xua tan.

Cô lại hỏi: “Bàn chuyện công việc sao lại dẫn theo Giang Thư?”

Trì Âm như đã chuẩn bị sẵn từ lâu, không chút chần chừ đáp: “Để em ấy học trước, dù sao sau này công ty cũng để lại cho em ấy."

“Thật sao?” Kiều Tử Mạn cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi tiếp:

“Vậy còn cuốn sổ kia là thế nào? Tại sao còn khóa lại? Là cố ý để phòng em à?"

“Không phải, đó là bí mật kinh doanh."

Giải thích của Trì Âm trơn tru không chê vào đâu được, nhưng cảm giác của Kiều Tử Mạn vẫn thấy không ổn.

“Chị thực sự không giấu em chuyện gì chứ?”

Trì Âm giơ ba ngón tay, thề với trời: “Không có.”

Kiều Tử Mạn bò từ trên người cô ấy xuống, nằm sang một bên giường, khoảng cách giữa hai người giãn ra nửa mét.

“Âm Âm, chị nói thật đi, có phải chị thấy chán em rồi không?"

“Có phải chị giảm hứng thú với em rồi không? Chúng ta mới yêu nhau được nửa năm, không thể nào nhanh thế mà đã 'chết trên giường' rồi chứ?"

Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng động xột xoạt.

Sau đó là tiếng bước chân.

Kiều Tử Mạn: “???”

Cô nhìn theo âm thanh.

Chỉ thấy Trì Âm ngồi xổm xuống trước két sắt.

Cúi đầu chọn một vài món đồ nhỏ bên trong.

Không lâu sau, Trì Âm ôm một đống hộp nhỏ quay lại đứng trước mặt cô.

Ánh mắt sâu thẳm.

Kiều Tử Mạn chăm chú nhìn những món đồ kia, giả vờ hỏi:

“Chị làm gì thế?” Giọng nói không giấu được vẻ háo hức.

Trì Âm nhìn cô từ trên cao, ánh mắt đầy ẩn ý.

Giây tiếp theo, cô ấy cúi người xuống, hôn gấp gáp lên môi của Kiều Tử Mạn.

Quần áo rơi xuống, hơi ấm hòa quyện.

Đêm ấy, là một cơn sóng triều dâng, âm thanh vang vọng từng đợt.

***

Từ đêm đó, tuy thời gian Trì Âm vào phòng của Trì Ỷ Lan đã giảm, nhưng sự nghi ngờ của Kiều Tử Mạn vẫn chưa biến mất.

Thậm chí, cô cảm thấy mẹ vợ cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Ví dụ như.

Quan hệ giữa Hà Thúy Trân và Trì Ỷ Lan vẫn như nước với lửa, nhưng vào một số thời điểm, hai người lại có thể ăn ý một cách kỳ lạ.

Hôm đó, Kiều Tử Mạn cần xử lý một bản thảo gấp.

Sau bữa tối, cô dặn dò Hà Thúy Trân cùng những người khác rằng nếu không có việc khẩn cấp thì đừng làm phiền cô.

Mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Sau đó, cô lên lầu, tự nhốt mình trong thư phòng.

Nhưng chưa được bao lâu.

Dưới lầu đã vang lên tiếng cãi nhau giữa Hà Thúy Trân và Trì Ý Lan.

“Mẹ n...” Hà Thúy Trân cao giọng: “Cổ điển thì tốt, người xưa đã nói rồi... tám người khiêng kiệu hoa... bla bla bla."

Trì Ỷ Lan không chịu thua: “Đương nhiên là phong cách Tây tốt hơn, thích cổ điển vậy sao không tự tổ chức một cái? Có phải không, Âm Âm?"

“Hey, Hà Thúy Trân, bà có biết nói chuyện không đấy?"

“Thế nào, tôi nói sai sao?"

Kiều Tử Mạn bị tiếng ồn làm cho đau cả đầu, gân xanh nổi lên trên trán. Cô mạnh tay đặt bút xuống bàn, tức tối xuống lầu.

“Mẹ, sao lại cãi nhau nữa rồi?"

Nghe thấy giọng Kiều Tử Mạn, cả ba người lập tức im thin thít.

Trì Âm lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha, Hà Thúy Trân và Trì Ỷ Lan cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô ấy, giả vờ xem TV chăm chú.

Hà Thúy Trân còn làm quá, khoác tay Trì Ỷ Lan, nịnh nọt: “Khí sắc bà gần đây nhìn có vẻ không tệ nhỉ.”

Trì Ỷ Lan sờ mặt mình, trả lời hời hợt: “Phải không?” nhưng lại nuốt luôn câu “Bà cũng vậy.”

Kiều Tử Mạn: "....."

“Mẹ, diễn xuất của mẹ tụt hậu rồi đấy.”

Hà Thúy Trân đưa tay lên tai, giả vờ không nghe rõ: “Hả, con nói gì cơ, mẹ không hiểu.”

Kiều Tử Mạn: “....”

Cô tiếp tục hỏi: “Mẹ, lúc nãy các người cãi nhau vì cái gì? Cổ điển hay hiện đại là sao?”

Trì Ỷ Lan nhanh nhảu đáp: “Không có gì, chúng ta chỉ thảo luận nội dung phim, vô tình bất đồng ý kiến thôi.”

Hà Thúy Trân lập tức gạt tay bà ấy ra, vẻ mặt không vui:

“Ê, tiếng mẹ đó là để gọi tôi, bà không biết xấu hổ à?”

Trì Ỷ Lan đắc ý hừ một tiếng: “Tôi cứ nhận đấy, tức chết bà luôn."

Kiều Tử Mạn: “.....”

Đầu cô đau như búa bổ, vội vàng đứng ra giảng hòa:

“Đừng cãi nữa, đều là mẹ cả, thế không được sao?”

Cả hai cùng hừ một tiếng nặng nề, quay lưng về phía nhau.

Kiều Tử Mạn thở dài, tách họ ra, sau đó quay lại thư phòng.

Giữa đường, phía sau cô bỗng vang lên tiếng vỗ tay.

Hà Thúy Trân đắc ý nói: “May mà tôi nhanh trí."

Kiều Tử Mạn quay đầu lại, lạnh lùng:

“Mẹ có thể nói to thêm chút nữa.”

“Vậy nên”

“Các người rốt cuộc có chuyện gì giấu con?”

Ánh mắt Hà Thúy Trân lóe lên sự trốn tránh, “Chúng ta thì có chuyện gì được chứ...” Bà kéo Trì Ỷ Lan, cả hai cùng ngồi xuống sofa.

Năm người ngồi ngay ngắn thành hàng.

Tất cả đều coi Kiều Tử Mạn như không khí.

Kiều Tử Mạn: “.....”

Cô cúi đầu đi lên lầu, trong lòng suy nghĩ về hành động kỳ quái của những người này trong mấy ngày qua.

Cuối cùng rút ra một kết luận.

E là cô bị cô lập rồi.

Thời gian thoáng chốc đến Giáng sinh.

Ngày này cũng là ngày tuyết đầu mùa đông rơi.

Những bông tuyết trắng tinh khôi nhẹ nhàng bay từ bầu trời, phủ lên thành phố một lớp trắng mỏng manh.

Trì Âm nhẹ nhàng phủi tuyết còn vương trên áo khoác của Kiều Tử Mạn, cẩn thận làm sạch.

Cô tìm một cái mắc áo, treo chiếc áo lên gọn gàng, sau đó ngồi lại sofa, quay đầu nhìn Kiều Tử Mạn đang chăm chỉ làm việc.

Kiều Tử Mạn mặc một chiếc sơ mi trắng tinh, cài nút đến chiếc thứ hai từ dưới lên, để lộ chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh đẹp đẽ. Phía dưới là quần âu cạp cao phối với giày cao gót thanh mảnh, vừa thanh thoát vừa gợi cảm.

Hôm nay, em ấy thật sự rất quyến rũ.

Trì Âm vô thức nuốt khan.

Kiều Tử Mạn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, quay đầu lại, khẽ nhếch môi, “Sao thế?"

Không sao cả, chỉ là muốn hôn một chút, lại càng muốn...

Trì Âm hỏi, “Sao em cũng đeo kính rồi?”

Kiều Tử Mạn lập tức hiểu được suy nghĩ của cô ấy.

“Học chị đấy, kính chống ánh sáng xanh,” Kiều Tử Mạn nở nụ cười sâu hơn, đứng dậy bước đến trước mặt cô ấy, tháo kính xuống, đồng thời với tay lấy điều khiển điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao vài độ.

Trì Âm hơi ngả người ra sau, tay bấu chặt vào sofa.

“Kiều Kiều, em muốn làm gì?"

Ngón tay của Kiều Tử Mạn khẽ chạm vào nút áo trên áo cô ấy.

Chỉ trong vài nhịp thở, chiếc áo đã tuột xuống hơn nửa.

Đôi tai Trì Âm đỏ bừng, ánh mắt liếc về phía cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Cô ấy lên tiếng nhắc nhở, “Kiều Kiều, đây là văn phòng.”

Kiều Tử Mạn quỳ xuống đất, “Em khóa cửa rồi.”

“Nhưng mà..."

Kiều Tử Mạn không nói thêm, trực tiếp ngậm lấy môi cô ấy, chặn mọi lời nói nơi cổ họng.

Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, một vệt bạc sáng lấp lánh kéo dài từ khóe môi.

“Văn phòng cách âm không tốt lắm."

“Nhớ nhỏ giọng một chút.”

Nói rồi, cô lại cúi đầu xuống.

Năm ngón tay luồn qua tóc, Trì Âm cắn chặt môi, khó khăn kiềm chế.

.....

Nửa tiếng sau.

Kiều Tử Mạn lấy khăn ướt lau những vệt nước trên sofa.

Điện thoại trên bàn rung lên.

Ánh mắt Trì Âm lướt qua Kiều Tử Mạn, thấy cô không chú ý, nhanh tay cầm lấy điện thoại.

Kiểm tra tin nhắn.

Kiều Tử Mạn quay đầu lại, thấy cô dán mắt vào màn hình điện thoại, không khỏi tò mò, “Xem gì mà chăm chú thế?"

Trì Âm hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười, “Tin từ mấy trang quảng cáo ấy mà.”

“Ồ,” thật không? Kiều Tử Mạn nửa tin nửa ngờ.

Trì Âm nghiêng nhẹ điện thoại, ngón tay gõ nhanh trên màn hình, trả lời tin nhắn của một nhà thiết kế trang sức.

Kiều Tử Mạn nheo mắt lại, “Âm Âm, gần đây em luôn cảm thấy, chị và mẹ... Mọi người có gì đó không ổn.”

Trì Âm mặt không đổi sắc, “Em nghĩ nhiều rồi.”

“Thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị, chị biết hậu quả của việc giấu em rồi đấy.”

Trì Âm chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài, “Tất nhiên chị biết."

Cô nói thêm, “Kiều Kiều, hôm nay chị không đi làm với em, chị phải đến nhà hàng một lát."

Cánh cửa mở ra.

Cảm giác căng thẳng chậm rãi ùa đến.

Trì Âm dựa lưng vào tường văn phòng, thở dốc từng hơi lớn.

Sợ chết mất, suýt chút nữa thì lộ rồi.

Sau giờ tan làm.

Kiều Tử Mạn đến một cửa hàng hoa dưới lầu, mua một bó hồng đỏ rực.

Ông chủ lại nhận ra cô.

"Tiểu thư, lại là cô à, lần này tôi giảm giá 12% cho cô."

Kiều Tử Mạn nhận lấy bó hoa được gói tinh tế, mỉm cười lịch sự:

"Cảm ơn ông chủ."

"À, cô có cần thiệp chúc mừng không?"

"Có chứ," ông chủ lấy cho cô một tấm thiệp trống, còn đưa thêm một cây bút lông dầu, "Tặng bạn trai hả?"

Kiều Tử Mạn nhận tấm thiệp, tìm một chỗ bằng phẳng để viết, ngẩng đầu lên sửa lời ông chủ:

"Là bạn gái."

"Ôi, xin lỗi, xin lỗi," ông chủ vội vàng xin lỗi, rồi chúc, "Chúc hai người hạnh phúc."

Nét cười ánh lên trong mắt Kiều Tử Mạn:

"Cảm ơn."

Cô nhìn tấm thiệp trống, nghĩ ngợi suốt năm phút rồi mới đặt bút.

Chẳng mấy chốc, hình bóng của hai người phụ nữ hiện lên trên giấy.

Thân hình cao ráo, mái tóc dài tung bay.

Là hình ảnh trưởng thành của họ.

Dù lớn lên, họ vẫn nắm tay nhau, nhìn nhau đắm đuối, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Cô cẩn thận viết tên của hai người:

【 Kiều Tử Mạn & Trì Âm】

【Cảm ơn vì tái ngộ】

"Cảm ơn ông chủ."

Ra khỏi cửa hàng hoa, Kiều Tử Mạn sải bước nhẹ nhàng về nhà.

Vừa vào sân, cô đã chú ý đến cây thông Noel nhấp nháy bên cạnh cổng lớn.

Trên đó treo đầy những món đồ trang trí đủ màu sắc.

Chắc hẳn, đây là tác phẩm của Giang Thư.

Ánh mắt cô lại chuyển lên cánh cửa lớn, nơi treo dãy đèn lồng đỏ và hai chữ "song hỷ" lớn đỏ rực nổi bật.

Kiều Tử Mạn: "....."

Thẩm mỹ này, chắc chắn là của bà Hà Thúy Trân.

Noel biến thành đêm tân hôn chỉ có người mẹ "không đáng tin cậy" của cô mới làm ra được chuyện này.

Cô nhập mật mã, đẩy cửa bước vào.

Một cảnh tượng vô cùng ấm áp hiện ra trước mắt.

Giang Thư khoác tay bà ngoại, cùng xem tivi.

Trong bếp, Trì Âm, Hà Thúy Trân, và Trì Ỷ Lan vừa bận rộn vừa cười nói rôm rả.

Nghe thấy tiếng động, mọi người đồng loạt quay đầu lại, mỉm cười chào cô:

"Kiều Kiều, chị dâu."

"Giáng sinh vui vẻ."

Kiều Tử Mạn gần như suýt rơi nước mắt.

Bình ổn lại cảm xúc, cô mới đáp:

"Giáng sinh vui vẻ."

Trì Âm thấy cô đứng ngẩn ở cửa, liền đặt chiếc xẻng nấu ăn xuống, đi về phía cô.

"Ở ngoài lạnh không?"

Kiều Tử Mạn lắc đầu, lấy bó hoa chuẩn bị sẵn, đưa ra:

"Tặng chị."

"Cảm ơn," Trì Âm nhận lấy hoa, đặt thẳng lên bàn, rồi nắm lấy tay cô.

Kiều Tử Mạn hơi bực:

"Chị không thích à?"

Trì Âm lắc đầu, bao lấy bàn tay lạnh cóng của cô, xoa mạnh vài cái, rồi mới giải thích:

"Hoa không quan trọng bằng em."

"Chị đúng là!" Đáng ghét.

Dẻo miệng ghê.

Khóe miệng Kiều Tử Mạn không nhịn được mà cong lên.

"Chị dâu, chị dâu," Giang Thư chạy tới, kéo cô đến bàn ăn, "Chị để chị gái em làm việc đi, hôm nay chị là nhân vật chính, phải nghỉ ngơi cho tốt."

"Nhân vật chính gì cơ?" Kiều Tử Mạn đầy nghi hoặc.

Trong nhà, bốn ánh mắt sắc bén đồng loạt lia về phía Giang Thư.

Biết mình nói sai, Giang Thư lè lưỡi, lấp liếm:

"Ơ, lát nữa chị sẽ biết mà," rồi quay đầu chạy mất.

Kiều Tử Mạn nhìn bóng lưng luống cuống của cô bé, mắt khẽ nheo lại.

Chẳng bao lâu, các món ăn thịnh soạn được bày lên bàn.

Kiều Tử Mạn lấy ra một chai rượu vang, rót cho mọi người, ngoại trừ bà ngoại và Giang Thư.

Rồi cô nâng ly lên.

"Ờm... để con nói vài lời nhé."

Cả phòng lập tức im lặng.

"Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta quây quần cùng nhau đón lễ, trước tiên con muốn nói với Âm Âm rằng..."

Âm Âm đâu?

Nhìn vị trí bên cạnh trống không, Kiều Tử Mạn không khỏi thắc mắc:

"Âm Âm đâu rồi? Vừa nãy vẫn còn đây mà."

Lúc này, Trì Âm bê một bọc lớn từ trên lầu bước xuống.

Cô ấy thay một chiếc váy đỏ Giáng Sinh, trên đầu còn đội hai chiếc sừng tuần lộc nhỏ.

Mỗi bước đi, hai chiếc sừng lại lắc lư.

Đáng yêu quá.

Kiều Tử Mạn vui không kể xiết.

Trì Âm ngồi xuống, xoa đầu cô:

"Sao nhìn chị như thế?"

Kiều Tử Mạn mỉm cười:

"Nhìn chị dễ thương."

"Thích không?"

Kiều Tử Mạn lại ngắm cô ấy thêm lần nữa, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc không giấu nổi:

"Thích."

Trì Âm ghé sát tai cô, thì thầm:

"Lát nữa còn có thứ em thích hơn."

Kiều Tử Mạn: "???"

Trì Âm lướt qua chủ đề này:

"Không phải em bảo có chuyện muốn nói với chị à?"

"Ô ô," Kiều Tử Mạn lần nữa nâng ly, nhìn cô: "Trong bó hoa vừa tặng có kẹp một tấm thiệp, trong đó có điều em muốn nói với chị, lát nữa chị tự xem nhé."

“Nhưng em có thể nói ý chính cho chị nghe,” Kiều Tử Mạn nhìn đôi mắt dịu dàng của Trì Âm, từng chữ từng câu nói, “Em yêu chị.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi, hôn đi, hôn đi nào,” Giang Thư và bà ngoại vừa cầm đũa vừa reo hò.

Kiều Tử Mạn: “.....”

Cảm giác thật ngại ngùng.

Cô hắng giọng: “Không hợp với trẻ nhỏ đâu.”

Giang Thư cười rạng rỡ: “Không sao, không sao, để sau hôn cho đã.”

Kiều Tử Mạn: “???”

“Giang Thư!” Cả bốn người trên bàn đồng loạt lườm cô.

Giang Thư rụt cổ lại, lấy tay che miệng.

“Xin lỗi.”

Kiều Tử Mạn: “???”

Giang Thư nhanh chóng đổi chủ đề: “Đến em rồi, chị dâu."

Thôi được, Kiều Tử Mạn nhấp một ngụm rượu, sau đó giơ ly về phía Giang Thư: “Chúc em..."

“Nếu chị dám chúc em chăm học tiến bộ mỗi ngày, em sẽ tuyệt giao với chị.”

Kiều Tử Mạn: “.....” Đoán đúng luôn...

Kiều Tử Mạn chỉnh lại lời: “Vậy chúc em sau này xuất sắc như chị gái em."

Giang Thư: "...."

“Chậc, không để ý lại bị khoe khoang tình cảm trước mặt rồi, nhưng mà thôi, cũng được.” Giang Thư uống hết ly nước.

Kiều Tử Mạn lại lần lượt nói với ba người còn lại.

“Mẹ, chúc mẹ phát tài.”

Hà Thúy Trân rất hài lòng.

“Dì, chúc công ty dì ngày càng phát triển lớn mạnh.”

Trì Ỷ Lan “chậc” một tiếng, nhìn sâu vào Kiều Tử Mạn, không hài lòng nói: “Con không bằng chúc dì sớm có thêm một cô con gái.”

Kiều Tử Mạn: “???”

Người cuối cùng là bà ngoại.

Mọi người cùng nâng ly.

Cùng nói: “Chúc bà ngoại mỗi ngày đều vui vẻ.”

“Giáng sinh vui vẻ!”

***

Cơm no rượu say.

Trì Âm đặt đũa xuống, lấy từ phía sau ra một bọc quà lớn.

“Ông già Noel phát quà đây.”

Kiều Tử Mạn nhéo đôi má mịn của cô, chỉnh lại: “Ông gì mà già? Rõ ràng là cô bé Noel xinh đẹp.”

“Được, em nói sao thì là vậy, tất cả nghe theo em,” Trì Âm nhanh chóng đổi lời, “Cô bé Noel xinh đẹp tặng quà cho mọi người đây."

“Ối,” Giang Thư chê bai, “Chị, chị không thấy ngượng à, ai lại tự gọi mình như thế chứ?”

Trì Âm nhướn mày: “Chị rất thích."

Giang Thư: “.....”

Trì Âm lần lượt phát quà.

Đầu tiên là Giang Thư, Trì Âm tặng cô chiếc máy ảnh mà cô mong ước bấy lâu.

Giang Thư ôm máy ảnh vui sướng chạy vòng quanh: “Cảm ơn chị, chị đẹp nhất!”

Tiếp theo là Hà Thúy Trân.

Trì Âm tặng bà một bộ mạt chược làm từ gỗ đàn hương chế tác thủ công.

Sau đó là Trì Ỷ Lan.

Trì Âm tặng bà một bộ váy dạ hội cao cấp đặt riêng.

Cuối cùng là bà ngoại.

Trì Âm tặng bà một chiếc kính lão.

Nói đùa rằng, để tiện sau này xem náo nhiệt.

Mọi người nhận quà, vui vẻ ra ngoài ngắm tuyết.

Để lại cho hai người đủ không gian riêng tư.

Kiều Tử Mạn nhìn chiếc túi trống rỗng, thầm nghĩ.

Sao lại không có phần của mình?

Dù quà không phải thứ quá quan trọng, nhưng Kiều Tử Mạn vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

Trì Âm đi trước lên lầu.

Kiều Tử Mạn chậm rãi theo sau, trông như đang có tâm sự.

Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại.

Trì Âm xoay người kéo cô vào lòng, vừa vuốt tóc cô vừa hỏi:

“Sao vậy, không vui à?”

Kiều Tử Mạn dụi mặt vào cổ cô ấy, nước mắt bất giác rơi xuống.

Cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt ở cổ, Trì Âm hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao lại khóc?"

Kiều Tử Mạn từ từ đẩy cô ấy ra, quay đầu đi.

Nghĩ một lúc rồi nói: “Em cũng không biết tại sao mình lại nhạy cảm như thế này, chị cứ coi như em uống say đi.”

Kiều Tử Mạn cố nén nước mắt, nhìn thẳng vào cô ấy: “Trì Âm, em cảm thấy dạo này chị có gì đó rất lạ, cứ lén làm gì sau lưng em. Trì Âm, có phải chị đã không còn tình cảm với em nữa không? Hôm nay em cũng không có quà, dù quà không quá quan trọng, nhưng quan trọng là tấm lòng mà..."

Trì Âm bất ngờ bật cười.

Kiều Tử Mạn: “???”

“Em đang hỏi chuyện nghiêm túc, có gì buồn cười sao?”

“Không phải, chị chỉ thấy em đáng yêu quá,” Trì Âm kéo cô ngồi xuống mép giường, ra hiệu cô ngồi: “Ai nói em không có quà?”

“Chỉ là vừa nãy dưới lầu đông người quá, không tiện tặng em trước mặt họ.”

Kiều Tử Mạn: “???”

Trì Âm nắm tay cô, dẫn tay cô đặt lên dải buộc ở eo mình.

“Làm gì thế?” Kiều Tử Mạn trong lòng mơ hồ đoán được.

Trì Âm ấn tay cô thêm lần nữa, xác nhận: “Bây giờ mở món quà thuộc về em ra đi.”

Kiều Tử Mạn nuốt khan, kìm nén bàn tay run nhẹ mà gỡ vải buộc ở giữa bộ váy Noel.

Bộ váy Noel trượt xuống sàn.

Trì Âm liền xuất hiện trước mặt Kiều Tử Mạn trong trạng thái bán nude.

Trên cổ cô ấy đeo một chiếc nơ bướm màu hồng, giữa nơ là một chiếc chuông nhỏ tinh xảo.

Theo nhịp thở phập phồng của cô ấy, chiếc chuông phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Kiều Tử Mạn nhìn không rời mắt.

Thầm nghĩ, đúng là cao tay quá, lại còn gói bản thân thành quà luôn?

Tiếng chuông ngân vang...

Trì Âm ngồi vào lòng cô.

"Tối nay chị là của em."

Kiều Tử Mạn cảm giác tim mình đang đập điên cuồng.

Trì Âm nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Khi kim giờ và kim phút trùng nhau ở vị trí 12 giờ, cô ấy lại nói:

"Từ giờ trở đi, em cũng sẽ là của chị."

Kiều Tử Mạn còn chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói này, ngón áp út của cô đã cảm nhận một sự mát lạnh.

Cô cúi đầu nhìn xuống.

Trên tay cô xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng mỏng manh.

Trong đầu Kiều Tử Mạn lập tức vang lên một tiếng "ong", trở nên trống rỗng.

Cô chỉ biết ngây ngẩn hỏi:

"Ý... ý là gì?"

Trì Âm ánh mắt nghiêm túc:

"Em đồng ý cưới chị chứ?"

Vậy là, Âm Âm đang cầu hôn cô sao?

Khi não bộ của cô cuối cùng nhận thức được thông điệp này, một niềm vui sướng mãnh liệt trỗi dậy từ đáy lòng, ngay lập tức nhấn chìm cô.

Nước mắt của Kiều Tử Mạn lại lần nữa tuôn trào.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng hét vang dội của Giang Thư:

"Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi!"

Ngay sau đó là giọng của Hà Thúy Trân, Trì Ỷ Lan, và bà ngoại:

"Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi!"

Từng hồi nối tiếp, hòa thành một khúc nhạc.

"Vậy là, mọi người giấu em trước giờ chỉ để giúp Âm Âm cầu hôn em à?" Kiều Tử Mạn cuối cùng cũng hiểu ra.

"Đúng vậy," Trì Âm lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp, "Kiều Kiều, rốt cuộc em có đồng ý không?"

Kiều Tử Mạn lau nước mắt, làm bộ giận dỗi:

"Hay thật, trước giờ chỉ có chị một mình lừa em, giờ kéo cả nhà vào lừa em."

Trì Âm càng căng thẳng, vội nói:

"Không phải lừa, cũng không phải giấu, mà là bất ngờ."

"Kiều Kiều, em sẽ không giận vì chuyện này chứ?"

Kiều Tử Mạn vui đến phát điên, xúc động đến mức khó thở, nhưng lại im lặng không nói, muốn xem Trì Âm sẽ làm gì tiếp theo.

Trong lòng bỗng chen vào một cơ thể nóng hổi, giọng của Trì Âm lập tức vang lên, mang theo ý nũng nịu:

"Chị không quan tâm, dù sao hồi nhỏ em cũng nói sẽ cưới chị, em không được nuốt lời."

Kiều Tử Mạn kinh ngạc, bật kêu lên:

"Wow, chị chơi gian quá! Không ngờ Âm Âm lại là người như thế!"

"Đúng, chị cứ bám lấy em đấy, làm sao?"

Kiều Tử Mạn thở dài:

"Coi bộ cả đời này em bị chị nắm chắc rồi."

Trì Âm bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước:

"Vậy là, em đồng ý rồi?"

"Chứ còn gì nữa?" Ngốc quá.

Trì Âm bất ngờ nhảy khỏi lòng cô, chạy về phía cửa sổ, hét xuống lầu:

"Cô ấy đồng ý rồi!"

Kiều Tử Mạn lập tức mở to mắt, túm cô ấy lại:"Chị chưa mặc đồ!"

Tiếng hoan hô từ dưới lầu vang lên rầm rộ.

Bầu không khí náo nhiệt chưa từng có.

Giang Thư châm lên pháo hoa đã chuẩn bị sẵn.

"Phut."

Một đường sáng tuyệt đẹp lao thẳng lên bầu trời, nở tung thành những đợt hoa bạc rực rỡ, nhuộm sáng bầu trời đêm như ban ngày.

Trong khung cảnh rực rỡ này, Kiều Tử Mạn cúi đầu nhìn người trong lòng, nghiêm túc vô cùng:"Cô bé câm nhỏ, đợi em cưới chị nhé."

——Hoàn Chính Văn——

Chương trước Chương tiếp
Loading...