Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét
Chương 64
"Chị muốn khóc cho em xem."Kiều Tử Mạn cảm thấy tim mình như tan chảy, cả người cũng mềm nhũn. Cô đạp mạnh gót chân xuống, đứng vững lại.Ngẩng cao đầu một cách đầy kiêu hãnh, "Được thôi."***Trì Âm và Kiều Tử Mạn trở về căn nhà trọ để thu dọn đồ đạc.Chỉ có một bộ chăn đệm và vài bộ quần áo thay đổi.Những thứ này đều là do Kiều Tử Mạn lén về nhà lấy.Trì Âm nhìn quanh căn nhà trọ chật chội, tồi tàn. Lối đi chất đầy đồ đạc lộn xộn, khó mà đặt chân xuống. Dưới ánh đèn mờ tối, muỗi bay tứ phía. Chiếc giường gỗ cũ kỹ kêu cót két, thỉnh thoảng từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng chửi rủa của người say rượu, kéo theo tiếng chó sủa liên hồi.Hoàn cảnh sống thật sự quá tệ.Trì Âm đau lòng nhìn Kiều Tử Mạn, chủ động nhận lấy hành lý đơn giản từ tay cô.Kiều Tử Mạn "chậc" một tiếng, "Chị nhìn em kiểu gì thế? Trước đây chẳng phải em sống ở đây sao?"Trì Âm nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới lầu, "Kiều Kiều, ngoài căn biệt thự hiện tại, chị còn ba căn nhà khác, mật mã cửa đều là ngày sinh của chúng ta. Sau này nếu em muốn bỏ nhà đi, cứ chọn một chỗ mà ở, không cần quay lại căn nhà trọ này chịu khổ."Kiều Tử Mạn: "...."Cô quên mất chuyện đó. Đêm hôm khuya khoắt, lúc gấp gáp lại không mang theo chứng minh thư, đành nghĩ đến nơi này.Cô đứng lại, hỏi: "Cái gì gọi là 'còn muốn bỏ nhà đi'?"Trì Âm mím môi. "Chị sai rồi, là chị nói sai.""Hừm," Kiều Tử Mạn không chịu buông tha, "Ý chị là sau này còn định chọc giận em đúng không?""Không dám nữa..." Trong bệnh viện chị đã nhịn một tuần, về nhà khó khăn lắm mới có chút thân mật, thế mà lại khiến Kiều Kiều bỏ đi.Là con người thì ai mà không có nhu cầu, huống chi hai người họ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.Trì Âm nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Không dám chọc em giận nữa. Kiều Kiều, chị muốn ôm em, hôn em, còn muốn làm tình với em."Kiều Tử Mạn: "......"Cô gái nhỏ trước đây bất ngờ trở nên thẳng thắn thế này, trái tim nhỏ của Kiều Tử Mạn chịu không nổi."Về... về nhà rồi tính..."Hai người trở về biệt thự.Cửa vừa mở.Giữa phòng khách là 999 đóa hoa hồng đỏ rực rỡ, tỏa hương thơm ngát.Phòng còn được trang trí bằng bóng bay, cùng với...Một băng rôn đỏ lớn treo trên tường.【Nhiệt liệt chào mừng Kiều Kiều về nhà】Kiều Tử Mạn: "....."Quá sến và quê mùa.Biểu cảm trên mặt cô có chút buồn cười, chỉ vào băng rôn trên tường: "Cái này là sao đây...""Mẹ dạy đấy, mẹ nói là phải có cảm giác nghi lễ."Kiều Tử Mạn: ".....""Hoa thì em nhận, nhưng băng rôn thì thu lại đi..."Thực sự hơi phá hỏng không khí, "Sau này chị đừng cái gì cũng nghe mẹ.""Biết rồi, sau này chỉ nghe em."Cách cư xử thật ngoan ngoãn, khiến Kiều Tử Mạn vô cùng hài lòng. Cô kéo tay Trì Âm đi vào trong, không cẩn thận giẫm lên một quả bóng bay."Bùm."Những mảnh kim tuyến đủ màu sắc từ bên trong tung bay, rải đầy sàn nhà.Kiều Tử Mạn: "....."Cô gỡ kim tuyến dính trên tóc, quay lại nhìn Trì Âm, nghiêm túc nói: "Sau này chúng ta kết hôn, việc trang trí phòng cưới tuyệt đối không được để mẹ lo, biết chưa?"Kết hôn? Đôi mắt Trì Âm sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc, "Nghe em hết."Kiều Tử Mạn nhoẻn miệng cười.Lại hỏi: "Trong bếp đang hầm gì mà thơm thế?"Trì Âm kéo cô ngồi xuống bàn ăn, rồi vào bếp bưng một nồi canh ra."Chuẩn bị riêng cho em."Kiều Tử Mạn: "???"Trì Âm mở nắp nồi.Bên trong là món canh chân giò mềm nhừ.Kiều Tử Mạn cười nói: "Rất biết cách làm vừa lòng nhỉ?"Trì Âm vòng ra sau, bắt đầu xoa bóp vai cho cô.Lực đạo vừa phải, nhẹ nhàng ấn nhịp nhàng.Toàn bộ mệt mỏi của Kiều Tử Mạn tan biến trong khoảnh khắc.Trì Âm hỏi: "Biểu hiện của chị đủ để em tha thứ chưa?"Kiều Tử Mạn từ tốn uống một ngụm canh, khen ngợi: "Thật sự không tồi, nhưng..." cô thay đổi giọng điệu, "Quy trình nên có vẫn phải có. Câu hỏi thành thật, chị hiểu mà.""Elvis trói chị lại rồi đe dọa chị chia tay với em, lúc đó chị nghĩ gì?"Động tác xoa bóp vai của Trì Âm khựng lại, giọng trầm thấp: "Chị không muốn."Giọng nói mềm mại khiến tim Kiều Tử Mạn như tan chảy, nhưng miệng vẫn cứng rắn: "Đừng có nũng nịu với em, em nói cho chị biết, em không chịu nổi chiêu này đâu.""Nếu chị không nghe theo, chẳng lẽ chị không sợ cô ta thực sự làm hại em?"Trầm lặng trong giây lát, Trì Âm trả lời: "Sợ.""Vậy nên, lúc đó chị nghĩ gì?" Kiều Tử Mạn không tin Trì Âm lại ích kỷ mà đặt cô vào tình thế nguy hiểm. Cô khẽ gõ chiếc thìa lên bàn, "Thành thật thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị."Trì Âm lại rơi vào im lặng.Rất lâu sau.Cuối cùng cô ấy mới cất lời, "Chị nói em đừng giận nhé."Kiều Tử Mạn quay lại, kéo cô ấy đến trước mặt mình, đảm bảo chắc chắn, "Không giận."Trì Âm cụp mắt xuống, chậm rãi nói từng chữ, "Chị muốn cầu xin cô ta, dùng mạng sống của chị đổi lấy mạng sống của em, hoặc tìm cơ hội cùng cô ta đồng quy vu tận.""Cái gì?" Kiều Tử Mạn kinh ngạc nhìn cô ấy, đầu óc như ngừng hoạt động.Cố gắng hiểu câu nói này.Hết lần này đến lần khác, cho đến lần thứ mười.Cảm động xen lẫn sợ hãi dần dần quấn lấy tâm trí cô.Đôi mắt cô lập tức đỏ lên, nghiến răng nói, "họ Trì kia!"Trì Âm cẩn thận nắm lấy tay cô, "Em đã hứa là không giận mà.""Em không giận!" Kiều Tử Mạn trừng mắt nhìn cô ấy, những giọt nước mắt lớn rơi xuống từ khóe mắt, "Chị là trẻ con sao? Còn đòi mạng đổi mạng, Chị tưởng chị đang đóng phim thần tượng à? Sau này dù gặp chuyện gì cũng không được phép có suy nghĩ nguy hiểm như vậy nữa, nhớ chưa?""Vâng, chị nhớ rồi."Trì Âm nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô."Chuyện này bỏ qua đi," Kiều Tử Mạn gạt tay cô ấy ra, nghiêm túc nhìn cô ấy, "Nhưng còn một chuyện khác.""Chuyện gì?""Tại sao lại giấu thân phận? Tại sao không dám nhận em? Đồ nhóc câm."Trì Âm giải thích, "Lúc đầu là không muốn, sau đó là không dám."Kiều Tử Mạn ngạc nhiên, "Ý chị là gì?""Nếu ngay từ đầu nhận em, em chỉ coi chị là bạn, mà từ đầu đến cuối chị không muốn đứng bên cạnh em với tư cách một người bạn," đôi mắt Trì Âm dần dâng lên nước mắt, "Sau này là không dám, chị sợ việc chị cố ý tiếp cận em bị lộ, càng sợ em vì thế mà ghét chị.""Sao em có thể ghét chị được," Kiều Tử Mạn nhìn cô ấy khóc mà đau lòng không chịu nổi, "Thôi nào, chị chỉ cần nói thật là em sẽ không giận.""Nói thật ra, em muốn thấy chị khóc trên giường, chứ không phải khóc bây giờ," Kiều Tử Mạn nhắc nhở.Trì Âm: ".....""Chị biết mà..."Kiều Tử Mạn lại hỏi, "Vậy sao sau khi ở bên em, chị vẫn không nói? Rõ ràng có rất nhiều cơ hội."Im lặng một lúc lâu, Trì Âm hơi quay mặt đi, giọng như mang chút oán trách."Em còn quên mất chị, chẳng lẽ chị không được giận sao?"Kiều Tử Mạn: "....."Rất hợp lý!Hợp lý đến mức bản thân cảm thấy hơi chột dạ...Không thể hỏi tiếp được nữa, hỏi thêm sẽ trở thành mình không đúng.Kiều Tử Mạn nhanh chóng dừng lại cuộc trò chuyện thẳng thắn này.Cô vỗ đùi, "Lại đây ngồi."Trì Âm ngồi xuống, vòng tay ôm lấy cổ cô."Luật cũ." Trì Âm nhanh chóng đáp trước, "Để chị nhớ kỹ hơn?"Trán kề trán.Hơi thở nặng nề đan xen vào nhau."Chị đã chờ rất lâu rồi."Đôi môi chạm vào nhau.Cả hai người trong lòng cùng thở phào mãn nguyện.Nụ hôn không theo bất kỳ quy tắc nào.Cả hai đều theo bản năng đáp lại.Ngậm, mút, đắm chìm, trao nhau tình yêu.Sau nụ hôn sâu.Kiều Tử Mạn nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở.Lấy lại bình tĩnh.Nhìn xuống.Quần áo của cô đã bị tuột đi hơn phân nửa từ lúc nào không hay.Còn bản thân mình.Thì đang dựa vào lòng Trì Âm, bị cô ấy bế lên trong tư thế ngang trời.!!!Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không lát nữa người khóc lại là mình."Thả em xuống!""Hãy nhớ vị trí của chị hôm nay!"Kiều Tử Mạn bá đạo kéo cô ấy vào lòng, một tay vòng qua eo, bế cô ấy thẳng lên lầu.Trì Âm bám chặt vai của Kiều Tử Mạn, do dự mãi rồi hỏi: "Hay là thả chị xuống? Để chị tự đi?""Yên tâm đi, em không yếu thế đâu."Kiều Tử Mạn bực bội nghĩ, dám coi thường mình sao?Hừ. Kiều Tử Mạn trước tiên vào phòng ngủ lấy một hộp bao tay, sau đó bế cô ấy vào phòng tắm.Trì Âm hỏi: "Chúng ta định ở trong phòng tắm..."Ánh mắt Kiều Tử Mạn thoáng qua tia tinh quái, nhưng giọng điệu lại bình thản: "Phòng ngừa rủi ro thôi."....Trong phòng tắm, sương trắng lan tỏa.Giữa những bộ quần áo trượt xuống, hai người nhìn nhau.Trong ánh mắt cả hai đều chứa đựng sự háo hức không thể chờ đợi.Giây tiếp theo, hai cơ thể mềm mại áp sát vào nhau.Đôi môi dịu dàng, những nụ hôn cháy bỏng tràn đầy khao khát.Nồng nhiệt, rực rỡ.Từng chút, từng chút rải khắp mọi góc.Khi tình cảm dâng trào.Đôi tay của Trì Âm lại không nghe theo điều khiển.Nhưng lần này, mọi thứ không diễn ra như cô ấy mong đợi.Kiều Tử Mạn bất ngờ giữ chặt cổ tay cô ấy.Dùng sức xoay, kéo hai tay cô ấy ra sau lưng.Sau đó lấy từ phía sau một sợi dây.Quấn từng vòng, từng vòng, trói chặt.Không để lại bất kỳ cơ hội nào để cô ấy chống cự.Trì Âm khẽ khàng gọi: "Kiều Kiều?"Giọng của Kiều Tử Mạn trầm khàn, trong ánh mắt ngập tràn khát khao: "Sao thế? Chẳng phải chị nói muốn khóc cho em xem à?"Nói rồi, cô kéo sợi dây, dẫn cô ấy đến trước gương toàn thân."Một mình em xem thì chẳng thú vị, cùng nhau xem mới kích thích." Trì Âm nhìn vào gương.Người trong gương quấn quýt không rời, dáng vẻ đẹp đẽ đầy mê hoặc.Kiều Tử Mạn nhấc đầu gối, chạm vào giữa hai chân cô ấy.Cú sốc từ hình ảnh trước mắt cộng thêm cảm giác thực tế khiến đầu gối Trì Âm mềm nhũn, không kìm được mà trượt xuống.Một cánh tay vòng qua, nhẹ nhàng đỡ lấy cô ấy.Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Trì Âm: "Âm Âm, ngực không lớn, nếu không được, chúng ta cùng tìm cách, ý chị là gì?"Kiều Tử Mạn đặt tay lên ngực cô ấy.Tiến gần trái tim cô ấy.Dùng lòng bàn tay vẽ từng nhịp đập."Ý là thế này sao?"Ánh mắt Trì Âm dao động dữ dội, sự xấu hổ dần dần nhuộm đỏ vành tai, cô khẽ quay mặt đi.Không dám nhìn thẳng vào hình ảnh của chính mình trong gương.Kiều Tử Mạn nắm lấy cằm Trì Âm, mạnh mẽ buộc cô ấy quay lại."Âm Âm, chị không dạy em, em làm sao biết mình làm đúng hay không?""Kiều Kiều, đừng như vậy..." Giọng của Trì Âm run rẩy, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.Kiều Tử Mạn nhắc nhở lần cuối."Nếu không đứng vững, hãy nói với em."Tiếng nước trong phòng tắm vang vọng, sương trắng bao quanh.Đôi mắt của Trì Âm cũng phủ đầy sương mờ.Mơ hồ, hỗn loạn.Không nhìn rõ chính mình.Trong khoảnh khắc mất thần trí.Kiều Tử Mạn lại áp sát bên tai cô ấy, nhẹ nhàng thì thầm,đáp lại tình yêu từ buổi tối của cô ấy.Cô nói: "Em cũng yêu chị."Ánh mắt của Trì Âm lập tức tập trung.Giây tiếp theo, mọi phòng tuyến tan rã.Không còn sức chống cự.Nước mắt tuôn trào, giọng cô ấy run run."Kiều Kiều, chị... đứng không nổi nữa..."Kiều Tử Mạn bế cô ấy từ phòng tắm ra giường.Cô cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc còn ướt của cô ấy, rồi cúi xuống hôn lên hàng mi vẫn chưa khô.Trì Âm im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt, "Kiều Kiều, chị hỏi em một câu được không?"Kiều Tử Mạn đứng dậy trước, rót cho cô ấy một ly nước, đợi cô ấy uống xong mới ra hiệu bảo cô ấy tiếp tục.Trì Âm liếc nhìn Kiều Tử Mạn, do dự mãi, cuối cùng cũng nói ra câu hỏi đã giấu trong lòng rất lâu."Trong thời gian chị nằm viện, em thường nhắn tin với ai?""Còn nữa, em hay chạy ra ngoài là đi làm gì?"Kiều Tử Mạn: "!!!"Kiều Tử Mạn ném khăn qua một bên, chống hông trừng mắt nhìn Trì Âm."Hay lắm, chị không nói thì em cũng suýt quên chuyện này. Chị dám nghi ngờ em có tình mới sao? họ Trì kia, chị quá đáng rồi đấy!"Trì Âm vội vàng giải thích, "Không phải nghi ngờ...""Chỉ là chị hơi sợ thôi..."Nói xong, cô ấy ngước mắt lên nhìn Kiều Tử Mạn, kiên trì chờ cô giải thích.Kiều Tử Mạn: "!!!""Em đi làm gì? Tất nhiên là đi tập gym! Không thì làm sao khiến chị khóc được?""Thế chị tưởng là gì?"Trì Âm suy nghĩ nhanh như chớp, lập tức phụ họa, "Chị cũng nghĩ vậy," cô ấy lại đưa tay sờ lên đường nét cơ bắp tinh tế trên tay Kiều Tử Mạn, tán dương, "Bảo sao mà mạnh thế này, thật là lợi hại, em đúng là đỉnh."Kiều Tử Mạn hoàn toàn không bị dỗ ngọt, ánh mắt nghiêm túc nhìn người trên giường."Âm Âm, em đã nói với chị chưa, trong tình yêu, điều quan trọng nhất là sự tin tưởng?"Trì Âm vừa lắc đầu vừa gật đầu."Chúng ta mới yêu nhau mà chị đã nghĩ em có người khác, sau này còn ra thể thống gì nữa? Em không quan tâm, em giận rồi!"Kiều Tử Mạn bước xuống giường, chạy tới chiếc két sắt chuyên dụng của mình, ngồi xổm xuống.Nhập mật mã, mở cửa két.Cô chỉ tay vào bên trong, "Cả hộp bao tay này em để dành cho chị.""Trước khi dùng hết, chị không được chạm vào em!!!"