Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét

Chương 62



"Em tuyệt đối sẽ không phản bội chị ấy!"

Giang Thư!

Trì Âm hít một hơi thật sâu, cúi đầu gõ mạnh lên màn hình.

【Chuyện này rất quan trọng! Chị không đùa với em!】

Giang Thư chạy đến, nheo mắt nhìn màn hình, rồi quay quanh giường bệnh mấy vòng.

"Chậc chậc chậc, chị nghĩ thêm hai dấu chấm than là có thể dọa được em sao?"

Trì Âm trầm mặt, ánh mắt không rời khỏi cô.

Giang Thư co rụt cổ, lùi về sau vài bước, "Chị, chị dùng ánh mắt này nhìn em cũng vô ích! Em nhất định sẽ không thỏa hiệp với thế lực ác!"

Thế lực ác??? Ánh mắt Trì Âm trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Thật đáng sợ, Giang Thư rút lui về phía ghế sofa, căng thẳng nuốt nước bọt, "Chị, em sai rồi."

Trì Âm gõ: 【Nói!!!】

Giang Thư suýt khóc, nhưng lập trường vẫn vững như bàn thạch, "Ba dấu chấm than cũng không có tác dụng... Chị, nếu chị cứ thế này, em sẽ mách chị dâu, nói chị ép cung."

Trì Âm: "....】

Xem đi, xem đi, đem chị dâu ra quả nhiên có tác dụng!

Chị dâu quả nhiên rất lợi hại.

Trong lòng Giang Thư, sự sùng bái mù quáng dành cho Kiều Tử Mạn lại tăng thêm vài phần.

"Thực ra, chị cũng không cần tỏ vẻ chán nản như vậy," Giang Thư gian tà nhìn cô, "Ép cung không được nhưng đe dọa và dụ dỗ thì có thể."

"Không đúng, bỏ từ 'đe dọa' đi!"

Trì Âm: "....."

Cô gõ chữ: 【Giang Thư, trước đây em không như vậy, trước đây em dịu dàng, điềm tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.】

Giang Thư bĩu môi.

"Chị, 'dụ dỗ' không phải nghĩa như vậy đâu."

Trì Âm: "???"

"Chị," Giang Thư giơ hai ngón tay xoa xoa, "Chị hiểu ý em mà."

Trì Âm mím môi.

【Toàn bộ chi phí tài liệu học tập, đề thi, sách đọc thêm của em, chị bao hết?】

Giang Thư: "!!!"

"Chị, chị thông minh chút đi? Chị từng thấy người bình thường nào thích mấy thứ đó chưa?"

Trì Âm: 【Chị.】

Giang Thư: "....."

Trì Âm: 【Không thì, Lego? Mô hình? Máy ảnh?】

Giang Thư: "....."

"Chị, em đã gợi ý vậy mà chị vẫn không hiểu sao?" Giang Thư lại nhanh chóng xoa xoa ngón tay, "Thôi, để em nói thẳng, một câu hỏi một vạn."

Trì Âm kinh ngạc.

【Giang Thư, em chỉ nghĩ đến tiền thôi sao? Rốt cuộc là học từ ai mà thành thế này? Sao lại tham tiền đến thế?】

Tất nhiên là chị dâu rồi.

"Khụ," Giang Thư hắng giọng, "Không kiếm tiền là đồ ngốc."

Trì Âm: "....." Câu này sao nghe quen quen vậy?

Thôi được, Trì Âm chuyển khoản cho cô ấy một vạn qua WeChat.

【Chị dâu em, đã gặp ai?】

Giang Thư vắt chéo chân, ung dung đáp, "Cái này em thực sự không biết, chị dâu không nói với em."

Em! Trì Âm tức đến mức suýt nói ra lời.

"Này này, y tá mau giữ chị em lại, bác sĩ nói bệnh nhân không được kích động!" Giang Thư bật dậy, chạy ra khỏi phòng bệnh. Đợi Trì Âm ổn định lại cảm xúc, cô ấy mới thò đầu vào.

"Em đâu nói là em chắc chắn biết!"

Trì Âm hít sâu một hơi, lại vẫy tay gọi cô ấy.

Gõ chữ.

【Vậy đổi câu hỏi, dạo gần đây chị dâu có nói gì về chị không? Ví dụ như những lời tiêu cực?】

Giang Thư gật đầu, "Cũng có, nhưng..." cô dừng lại, run run giơ một ngón tay, "Cái này giá khác..."

Trì Âm: "!!!"

Giang Thư kiên quyết, "Không muốn nghe thì thôi."

Trì Âm giơ màn hình: 【Chuyển khoản một vạn.】

"Chị dâu nói lần này chị làm rất nghiêm trọng, chị ấy rất tức giận, vô cùng tức giận, đợi chị khỏe lại sẽ tính cả nợ mới lẫn nợ cũ."

Tính cả nợ mới lẫn nợ cũ là sao?

Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của chị gái, Giang Thư không nỡ, bèn nhắc nhở.

"Chị, phải nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, chủ động nhận lỗi, đừng giống như người câm vậy."

Từ "người câm" được nhấn rất rõ.

Trì Âm lập tức nhận ra trọng điểm này.

Trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ bị lộ rồi?

Ngày xảy ra hỏa hoạn cô quả thực nghe thấy một tiếng gọi "tiểu câm" nhưng lúc đó chắc là ảo giác thôi.

Không chắc chắn lắm.

"Chị dâu trẻ trung xinh đẹp như vậy, nhỡ chị làm chị ấy giận quá bỏ chạy thì sao?" Tất nhiên câu này là suy nghĩ của Giang Thư.

Bỏ chạy?

Trong lòng Trì Âm lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, cảm giác nguy cơ tràn ngập.

Ánh mắt sắc bén hướng về phía Giang Thư.

Cô cố gắng nặn ra mấy chữ khàn khàn.

"Em có biết gì không? Nói!"

Trời ạ, quá đáng sợ!

Giang Thư vọt ra khỏi phòng bệnh như một con thỏ.

Ra ngoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Gửi tin nhắn báo cáo chiến sự cho Kiều Tử Mạn.

【Chị dâu, chị nói đúng, chị gái không thể nói chuyện thì quả nhiên uy lực giảm hẳn, em không còn sợ chị ấy nữa.】

Ở đầu bên kia điện thoại, Kiều Tử Mạn tháo găng tay đấm bốc, lấy khăn lau mồ hôi, rồi mới chậm rãi gõ chữ.

【Lừa được rồi?】

Giang Thư: 【Lừa được rồi, lừa được rồi, chị dâu nói đúng, chị gái mới là người dễ lừa nhất.】

Kiều Tử Mạn hơi ngẩng đầu đầy đắc ý, nghĩ thầm, cuối cùng cũng gỡ gạc được mộtchút.

Giang Thư lại nhắn:

【(Chuyển khoản 20.000) Em giỏi không? Hôm nay em đã mạnh mẽ thay chị dâu xả giận (cầu khen.jpg).】

Kiều Tử Mạn nhếch môi.

【Còn ít lắm, em cần cố gắng hơn, nhớ lúc đó chị dâu từng lừa mẹ em năm triệu cơ.】

【Đúng là chị dâu của em, (mắt lấp lánh.jpg).】

Kiều Tử Mạn rất hưởng thụ, nheo mắt lại, gõ chữ đáp.

【Chị gái em mà được một nửa như em thì tốt quá. Tiền này em cứ giữ, coi như phần thưởng chị dâu tặng em. Đúng rồi, chị dâu dặn em nói gì với chị gái em chưa?】

Giang Thư trả lời.

【Yên tâm đi, từng chữ không thiếu mà hoàn thành nhiệm vụ.】

Chỉ là, thêm một chút xíu thôi.

Giang Thư hơi chột dạ, nhưng không nhiều.

Đe dọa mà, phải để người ta ghi nhớ sâu sắc, nếu không thì sao gọi là đe dọa chứ?

Mấy ngày tiếp theo, Kiều Tử Mạn vẫn duy trì lịch làm việc, tập gym, và chăm sóc Trì Âm.

Mỗi ngày đều bận rộn đến mức không thở nổi.

Cuối cùng, cũng đến ngày xuất viện.

Kiều Tử Mạn đi trao đổi với bác sĩ.

"Bác sĩ, bạn gái tôi chắc chắn có thể xuất viện rồi đúng không?"

Bác sĩ đặt bút xuống, nhàn nhạt nhìn cô một cái.

"Đương nhiên là được."

"Thế tại sao bạn gái tôi vẫn chưa thể nói chuyện?"

Bác sĩ gãi đầu, "Cô đừng vội, kết quả kiểm tra cho thấy bạn gái cô phục hồi rất tốt, tình trạng sưng cũng tiêu, không có dấu hiệu nhiễm trùng, theo lý thuyết thì không thể xảy ra tình trạng này."

"Theo lý thuyết?" Kiều Tử Mạn hơi lo lắng, "Cô ấy rốt cuộc có thể hồi phục được không?"

"Về mặt bệnh lý thì không có vấn đề gì. Nếu có, thì chỉ có thể là vấn đề tâm lý, dù sao cũng là một vụ cháy lớn, chắc chắn cô ấy bị kinh sợ. Hoặc cô thử nhớ lại xem trong thời gian nằm viện, gia đình có khiến cô ấy bị kích động không?"

"Tóm lại, về nhà điều dưỡng thật tốt rồi hãy xem sao."

Được rồi, Kiều Tử Mạn lại hỏi thêm bác sĩ vài vấn đề.

Sau đó, cô làm thủ tục xuất viện cho Trì Âm.

***

Ngày đầu tiên về nhà.

Kiều Tử Mạn theo thường lệ đi đến phòng gym.

Về đến nhà.

Kiều Tử Mạn lại làm bài tập theo hướng dẫn của huấn luyện viên.

Sau khi hoàn thành mấy lượt chống đẩy.

Kiều Tử Mạn lau mồ hôi.

Ngắm nghía cơ bắp nhỏ của mình trong gương.

Cô chỉ vào cánh tay, khoe với Trì Âm, "Biết đây là gì không?"

"Nói cho chị biết, cơ nhị đầu đấy!"

Nói xong, cô tìm một góc chụp ảnh cánh tay rồi gửi cho bạn mạng nhiệt tình.

【Đoản Địch, tôi cảm thấy giờ tôi mạnh mẽ đến đáng sợ.】

Đoản Địch: 【Hahaha, chị đúng là thú vị thật, cố lên, chúc chị phản công thành công.】

Nói chuyện này với người quen thì ngại, nhưng với người lạ trên mạng lại khác, hoàn toàn không áp lực tâm lý.

Kiều Tử Mạn thoải mái đến mức cười sảng khoái.

【Hahaha.】

Trì Âm từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu lắng nhìn cô.

Kiều Tử Mạn gõ chữ nhắn.

【Cảm ơn nhé!】

Nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Trì Âm mở miệng, chậm rãi cắn từng chữ: "Kiều Tử Mạn!"

Tim Kiều Tử Mạn như ngừng đập một nhịp.

Chiếc điện thoại "bộp" một tiếng rơi xuống bàn.

Ai đang gọi cô???

Kiều Tử Mạn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Trì Âm đang nở nụ cười nửa như có, nửa như không, nhìn cô.

"Kiều Kiều, em đang nhắn tin với ai thế?"

"Chẳng phải chị bị câm rồi sao?" Kiều Tử Mạn cau mày, "Hơn nữa, câu này là có ý gì?"

Trì Âm đứng dậy, từng bước tiến về phía cô, ánh mắt phát ra tia sáng mờ ảo.

"Kiều Kiều, có phải vì chị khiến em tức giận nên em thất vọng với chị rồi? Em ghét bỏ chị rồi đúng không?"

"Ai... ai nói vậy?" Kiều Tử Mạn từng bước lùi về phía sau, không còn đường trốn tránh.

"Em gái chị nói."

Kiều Tử Mạn: "!!!"

Trì Âm tiến sát lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.

Tim Kiều Tử Mạn như trống dồn liên hồi.

Trì Âm ép sát cô hơn.

Một nụ hôn mạnh mẽ, bất ngờ, chiếm trọn không khí của cô.

Cơ thể Kiều Tử Mạn lập tức mềm nhũn.

Trì Âm nhìn cô chăm chú không chớp mắt.

Mùi hương ngọt ngào vương vấn trên gò má cô.

"Em chỉ thuộc về chị!"

"Em nói cho chị biết, đừng động vào em!" Kiều Tử Mạn giãy giụa, nhưng vô ích.

Thành quả rèn luyện trước đây, vì quá lâu không gần gũi, giờ chẳng phát huy được chút uy lực nào.

Cô chỉ có thể âm thầm đọc kinh trong lòng.

Trì Âm từ từ cởi áo của cô.

Hôn lên sự mềm mại của cô.

Kiều Tử Mạn khẽ rên lên một tiếng.

Bức tường lý trí cao vời vợi trong cô sụp đổ ngay tức khắc.

***

Vài lần sau.

Trì Âm đi rửa mặt.

Ánh mắt Kiều Tử Mạn dần dần tập trung lại.

Cô nhịn cơn đau mỏi, bò xuống giường.

Một lần nữa ôm laptop, chui vào tủ quần áo.

Không thể tha thứ!

Lần này Trì Âm đã đi quá giới hạn rồi!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...