Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét

Chương 54



Người này chắc không phải đến vì Âm Âm chứ?

Kiều Tử Mạn đang trầm ngâm suy nghĩ.

Một đồng nghiệp từ phía sau gọi cô, “Kiều Kiều, giám đốc gọi cô qua một chút."

“Cậu cứ đi trước đi,” Đường Tiếu Tiếu chuồn nhanh hơn thỏ.

Kiều Tử Mạn đáp một tiếng, trở về chỗ ngồi lấy tài liệu công việc, chuẩn bị đi gặp vị phụ trách mới này.

Cô đứng bên ngoài cửa, chỉnh lại vạt áo.

Nâng tay gõ ba tiếng.

“Cốc cốc cốc."

“Vào đi."

Giọng nói bên trong lạnh lẽo, không chỉ là âm sắc, mà còn mang theo cảm xúc áp bức mạnh mẽ.

Một luồng khí lạnh bủa vây khiến Kiều Tử Mạn khựng lại vài giây mới hoàn hồn.

Cô chỉnh lại biểu cảm, đứng thẳng lưng, đẩy cửa bước vào.

Văn phòng vẫn là văn phòng đó.

Cách bài trí và sắp xếp không thay đổi.

Chỉ là người ngồi ở vị trí trung tâm đã khác.

Kiều Tử Mạn cảm thán trong lòng, sau đó nghiêm túc quan sát người phụ trách mới tên là Elvis này.

Cô ấy đứng xoay lưng về phía cửa sổ, dáng người cao ráo thẳng tắp, mái tóc dài đen bóng được búi gọn gàng, bộ vest đen chỉnh chu không một nếp nhăn.

Cúc tay áo đều được tháo một nút, xắn lên đến khuỷu tay, chiều cao hai bên đối xứng hoàn hảo.

Toàn thân toát lên một khí thế mạnh mẽ.

Nhưng có một điểm khiến Kiều Tử Mạn khó hiểu, giữa tiết đầu thu, người này lại đeo găng tay da.

Chẳng lẽ cũng mắc bệnh sạch sẽ sao...

Kiều Tử Mạn thầm đoán.

Ánh mắt cô dừng lại ở cốc cà phê bên tay phải của người đó.

Cô nheo mắt, nhìn kỹ chữ trên nhãn bằng cặp mắt 5.3 độ của mình.

“Cỡ vừa, cà phê Americano."

Được rồi, thói quen cũng gần giống nhau.

Người kia đột nhiên quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.

Đó là một gương mặt góc cạnh, lạnh lùng, ngũ quan sắc nét.

Đôi mắt xanh lục sẫm, ánh nhìn sắc bén, âm u, khiến người ta rùng mình.

Tựa như ánh mắt của rắn.

Kiều Tử Mạn đưa tài liệu ra, “Xin chào, đây là báo cáo tiến độ dự án 《Bạch Hồ sư tôn》.”

Elvis vòng qua cô, đi đến bàn làm việc, gõ gõ ngón tay, ý bảo cô đặt tài liệu xuống bàn.

Sau đó, ánh mắt cô ấy không rời khỏi Kiều Tử Mạn dù chỉ một giây.

Kiều Tử Mạn lập tức cảm thấy như mình bị một con rắn độc theo dõi.

Cô nhíu mày, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi, “Còn chuyện gì nữa không ạ?”

Elvis bất ngờ cười, nụ cười còn đáng sợ hơn, chỉ là môi cười chứ ánh mắt không cười.

"Có."

Kiều Tử Mạn xoa cánh tay nổi da gà, “Mời cô nói.”

Elvis thu lại nụ cười, tiến đến gần cô, từ trên cao nhìn xuống, nói, “Âm dạo này thế nào?"

Kiều Tử Mạn lạnh lùng cười thầm trong lòng.

Hừ.

Đấy, quả nhiên là đến vì Âm Âm.

Muốn làm gì đây?

Gây sự sao?

Dù thấp hơn vài cm, khí thế của Kiều Tử Mạn không hề thua kém chút nào.

“Xin hỏi, cô lấy tư cách gì để hỏi câu này?”

“Công ty vừa ban hành thông báo mới, cô là lãnh đạo mà lại dẫn đầu vi phạm, thật không tốt đâu."

Elvis rõ ràng không ngờ Kiều Tử Mạn lại dùng lý lẽ này để đối đáp mình.

Cô ấy sững lại.

Một lát sau, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ, “Là bạn”

“Ồ, là bạn à,” Âm Âm từng nói cô ấy không có nhiều bạn bè, ai mà tin được chứ, Kiều Tử Mạn vẫn mỉm cười lễ phép, “Tôi không biết.”

Elvis: "???"

Không biết?

Kiều Tử Mạn liếc cô ấy một cái, "Hay là cô gọi điện hỏi thử xem?"

"Nhưng giờ này bạn gái tôi chắc đang đi mua sắm với mẹ tôi, có lẽ không tiện nghe máy."

Nói xong, cô xoay người, bước đi với dáng vẻ ung dung, rời khỏi văn phòng.

Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Elvis lóe lên sự sắc bén và giận dữ trong khoảnh khắc đó.

Quay lại chỗ làm, Kiều Tử Mạn lấy điện thoại ra, hai tay nhanh chóng gõ bàn phím, nhắn tin cho Trì Âm.

【Yêu tinh nhỏ kia!!!】

Trì Âm: 【Có đây.】

Kiều Tử Mạn: "....." Sao không khiêm tốn chút nào nhỉ.

Phải làm sao đây, tự nhiên thấy nhớ Âm Âm rồi.

Khoan đã, đang làm việc mà, không được cười!

Kiều Tử Mạn mím chặt môi, gương mặt nghiêm túc gõ tin nhắn.

【Yêu tinh nhỏ, chị định mê hoặc ai đấy?】

Ngày nào cũng chỉ biết gây rắc rối với tạo tình địch cho em!

Trì Âm trả lời ngay lập tức.

【Em.】

Sao cô ấy lại như vậy chứ, Kiều Tử Mạn che mặt bằng hai tay, nụ cười không ngăn nổi lộ qua kẽ ngón tay.

Không chịu nổi nữa, muốn về nhà quá.

Cười xong, cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian.

Mới qua có một tiếng đồng hồ.

Thật là...

"Chị Kiều, phòng mô hình vừa nhắc nộp bài đấy," Tiểu Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, nhắc nhở một câu.

Kiều Tử Mạn giật mình, nhanh chóng úp ngược màn hình điện thoại xuống bàn.

Tiểu Cảnh: "....."

Kiều Tử Mạn đáp, "Chị biết rồi."

Nghỉ tết xong, công việc tồn đọng không ít, cô nhanh chóng kéo sự chú ý của mình về công việc. "Em cứ làm việc của mình đi, lát nữa chị tự xử lý với họ."

Cô lấy bảng vẽ kỹ thuật số ra, bắt tay vào làm việc.

Nhưng trước khi làm, cô không quên nhắn một tin cho yêu tinh nhỏ.

【Yêu tinh nhỏ, đợi em về sẽ xử lý chị tử tế.】

Trì Âm trả lời bằng một sticker.

【(Tới đây vui vẻ nào.jpg)】

Kiều Tử Mạn: "....."

Không chịu nổi nữa, ai mà có bạn gái yêu vào lại trái ngược thế này chứ.

【Trả lại cho em "chị đại dịu dàng" của em!!!】

Không được rồi, không thể chìm đắm vào nhan sắc mà không làm việc nữa.

Kiều Tử Mạn đóng khung trò chuyện lại.

Cố gắng kéo sự chú ý về côngviệc.

***

Nhà hàng Xuân Sinh – Trong phòng riêng.

Dụ Thư Nhan lười biếng dựa vào ghế, lắc ly rượu vang, nhìn Trì Âm không ngừng mỉm cười từ nãy đến giờ, trêu ghẹo, "Tổng giám đốc à, yêu đương rồi đúng là khác hẳn ha."

Trì Âm rời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn cô ấy một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, "Gọi tôi ra đây, ngoài việc xin lỗi còn chuyện gì khác không?"

Dụ Thư Nhan chậc lưỡi một tiếng, "Nói chuyện với tôi một câu cũng không muốn à, tôi không phải bạn thân nhất của cậu nữa sao?"

Trì Âm thản nhiên nói, "Cũng có thể không phải."

"Đừng mà," Dụ Thư Nhan ngồi thẳng người dậy, chắp tay vái lạy, "Đừng vô tình thế, tôi hứa lần sau gặp tiên nữ nhỏ của cậu, tôi sẽ kính cẩn chào hỏi, dán hai cánh cửa sắt lớn vào miệng, tuyệt đối không nói điều không nên nói."

Trì Âm nhìn bàn đầy ắp đồ ăn, bình thản nói, "Bữa này cậu trả tiền!."

"Tôi mời cơm xin lỗi thì chắc chắn tôi trả rồi, nhưng tổng giám đốc ơi, có thể giảm giá cho tôi chút không? Cậu cũng biết tháng lương chết tiệt của tôi chẳng được bao nhiêu, khụ, vốn liếng hạn hẹp..."

Trì Âm lại nhìn ly rượu vang trong tay cô ấy, không chút nể tình, "Vốn liếng hạn hẹp mà còn uống rượu vài nghìn tệ à?"

Dụ Thư Nhan ngả người ra sau, mỉm cười hờ hững, "Đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng chứ."

Trì Âm cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh món ăn.

Dụ Thư Nhan không nhịn được lại trêu, "Không phải chứ, Trì tổng, cái này cũng phải báo cáo sao? Hình tượng của cậu sắp sụp đổ rồi đó!"

Trì Âm thêm bộ lọc vào ảnh, gửi cho Kiều Tử Mạn.

Rồi nhắn thêm một câu.

【Con công mời cơm.】

Bên kia trả lời.

【Ăn nhiều vào, chém đẹp cô ấy đi.】

Trì Âm mỉm cười.

【Có cần chị gói một phần mang về cho em không?】

【Như vậy không tốt lắm cho "hoa công tử" nhỉ? Nhưng cũng được.】

Gửi tin nhắn xong, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, giải thích:

"Không phải báo cáo, là chia sẻ thôi."

Trì Âm ung dung vén một lọn tóc rơi ra sau tai, lại nói:

"Chia sẻ là cách tốt nhất để thể hiện tình yêu. Nói cậu cũng không hiểu đâu, đồ FA."

Được rồi, cơm chưa ăn, mà "cẩu lương" đã ăn no rồi.

Dụ Thư Nhan đau khổ xoa xoa lồng ngực.

"Thôi nào, uống một ly đi, đại boss. Lần nữa chúc mừng cậu rước được mỹ nhân về." Dụ Thư Nhan vội nâng ly, sợ rằng cô ấy lại nói thêm mấy câu ngọt ngào làm tổn thương trái tim mong manh của mình.

Trì Âm vừa nâng ly rượu lên. Điện thoại bỗng đổ chuông không đúng lúc.

Trì Âm liếc qua màn hình, là một số lạ.

Cô dứt khoát ngắt máy.

Nhưng giây tiếp theo, số lạ đó lại gọi tới.

Trì Âm trực tiếp tắt màn hình.

"Rè rè."

Điện thoại rung lên.

Một tin nhắn nhảy ra.

【Âm, tôi đã gặp cô ấy.】

Nhìn thấy cách gọi quen thuộc này.

Cơ thể Trì Âm ngay lập tức căng cứng, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, áp lực khiến cô gần như không thở nổi.

Sự bất an như ngọn lửa hoang lan tràn, trong chớp mắt đã chiếm lĩnh mọi tế bào trong cơ thể cô.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Vẫn là số lạ đó.

Trì Âm hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế ngón tay đang hơi run rẩy, nhấn nút nhận cuộc gọi.

Cô hỏi:

"Cô có ý gì?"

Sau vài giây im lặng, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lẽo gần như không có độ ẩm.

Elvis hỏi:

"Cô còn định trốn tránh tôi nữa sao?"

Cảm giác bất an làm lý trí của cô rối loạn.

Cốc rượu trong tay cô bị ném mạnh xuống đất, tạo ra âm thanh chói tai.

Ngay khoảnh khắc đó, Trì Âm hoàn toàn bùng nổ.

"Tránh xa tôi và Kiều Tử Mạn ra!"

"Cô điên rồi!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...