Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét

Chương 51 - 52



Kiều Tử Mạn xuống lầu, bắt một chiếc taxi, thẳng tiến về nhà mẹ đẻ.

Bốn mươi phút sau, cô kéo một chiếc vali lớn căng phồng xuất hiện trước cửa nhà.

Hà Thúy Trân đang ở trong sân cho gà ăn, nhìn thấy Kiều Tử Mạn đột nhiên xuất hiện thì ngẩn ra một lúc, hỏi:

"Con có chuyện gì à?"

"Hê," Kiều Tử Mạn hùng hồn bước vào nhà, "Mẹ yêu quý ơi, mẹ nói thế là sao? Con về nhà mình mà, có gì không đúng à?"

Hà Thúy Trân đặt chiếc rổ xuống, đi vòng quanh Kiều Tử Mạn một vòng, dừng lại bên chiếc vali, chỉ vào nó, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?" Bà còn nhìn ra cổng một chút, " Trì Âm đâu?"

Kiều Tử Mạn bĩu môi lầm bẩm, "Trì Âm, suốt ngày chỉ biết Trì Âm thôi."

Cô hất cằm lên, thái độ cực kỳ ngang ngược:

"Con nói cho mẹ biết, con cãi nhau với Trì Âm rồi!"

"Nhưng mẹ đừng bán đứng con đấy," Kiều Tử Mạn lại cười gian xảo, liếc mắt nhìn vali, "Mà có bán con thì cũng không sao, dù sao chị ấy cũng không đuổi theo được."

Giọng của Hà Thúy Trân đột nhiên cao hẳn lên:

"Cãi nhau?"

Bà chắn trước mặt Kiều Tử Mạn, tay phải định lấy cây chổi:

"Hai đứa mới quen nhau có mấy ngày mà đã cãi nhau?"

Kiều Tử Mạn chăm chú nhìn động tác của mẹ, chân không tự chủ được mà lùi lại:

"Mẹ, có gì thì nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân mà!"

Hà Thúy Trân từng bước áp sát:

"Sao mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với con?"

"Cãi nhau rồi, sao con còn cười được?"

"Kiều Tử Mạn, con nói thật cho mẹ biết, có phải con lại bắt nạt Trì Âm không?"

Kiều Tử Mạn chỉ vào mình, khó tin hỏi:

"Lại? Con bắt nạt chị ấy á?"

"Chứ không thì sao?" Hà Thúy Trân vung cây chổi xông tới.

Thấy vậy, Kiều Tử Mạn bỏ chạy thục mạng.

Trong chốc lát, cả sân gà bay chó chạy, hỗn loạn cả lên.

"Họ Kiều kia, con không thể bớt ngang ngược lại được à? Trì Âm là một cô gái tốt như thế, mà con cứ làm loạn là sao?"

"Con làm loạn á?" Kiều Tử Mạn sắp tủi thân đến phát khóc. Cô đột nhiên dừng bước, mắt đỏ lên trừng Hà Thúy Trân:

"Mẹ có lý lẽ một chút được không? Trì Âm bắt nạt con thì thôi, ngay cả mẹ cũng đánh con!"

"Mẹ đánh đi, đánh chết con đi," nói rồi cô nghênh cổ ra.

Sao lại khóc rồi?

Chẳng lẽ thật sự hiểu lầm cô sao?

Hà Thúy Trân vội vàng đặt cây chổi xuống, lo lắng hỏi:

"Sao thế? Vì chuyện gì mà cãi nhau?"

Chuyện gì thì không cần nói thêm, cô còn muốn giữ mặt mũi.

"Không đánh nữa? Không đánh nữa thì con đi ngủ bù đây!" Kiều Tử Mạn "hừ" một tiếng, mặt lạnh quay về phòng.

"Con nói đi, làm mẹ sốt ruột quá!"

Quay đầu lại, bà bắt gặp ánh mắt hóng hớt của bà ngoại.

Bà đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh bà ngoại.

"Mẹ, mẹ biết không, trước giờ dù chịu ấm ức cỡ nào Kiều Kiều cũng không bao giờ khóc. Hôm nay sao lại thế?"

"Chẳng lẽ hai đứa cãi nhau rất dữ?"

"Haiz," Hà Thúy Trân thở dài, "Con có chút nóng tính quá, tay con sao lại không chịu yên chứ?"

"Mẹ, giờ phải làm sao đây?" Hà Thúy Trân đột nhiên nắm lấy tay bà ngoại, "Mẹ nói xem con có nên hỏi thử Trì Âm không?"

Bà ngoại cúi đầu nhìn bà một cái:

"Lo chuyện bao đồng gì thế, xem náo nhiệt với mẹ đi."

Hà Thúy Trân: "....."

Kiều Tử Mạn ngủ một giấc đến tận tối.

Cô nhìn điện thoại, thấy không có tin nhắn từ Trì Âm.

Cô liền gửi một tin nhắn cho Quý Vân:

【Trì Âm đâu? Hơn chín giờ rồi còn chưa xong việc à?】

Quý Vân trả lời:

【Bị hồ ly cướp mất rồi!】

"Cái gì?" Kiều Tử Mạn bật dậy, ngón tay gõ chữ nhanh như bay.

【Hồ ly nào???】

Quý Vân ngay lập tức gửi một tin nhắn thoại.

"Ha ha ha ha, đùa đấy, vừa gọi điện cho tổng giám đốc Trì không liên lạc được, chắc đang bận."

Kiều Tử Mạn: "!!!"

【Thấy vui không? Việc hôm nay bảo chị nói với Trì Âm chị có nói không?】

Quý Vân gửi lại một biểu tượng "OK".

Kiều Tử Mạn nằm trở lại giường, hớn hở vắt chân lên.

Trong lòng nghĩ, lần này cũng để chị nếm thử cảm giác bị tôi trêu chọc.

Đúng lúc đó.

Có tiếng gõ cửa.

Hà Thúy Trân đẩy cửa vào, ló đầu cười hỏi:

"Kiều Kiều, ngủ có ngon không?"

"Mẹ làm món con thích ăn nhất rồi, dậy ăn chút đi."

Trong lòng Kiều Tử Mạn "tặc tặc" hai tiếng.

Lại là kiểu vừa đánh một cái đã cho miếng kẹo.

Cách này của mẹ cô bao giờ mới đổi được đây?

Hôm nay cô nhất định phải làm mẹ nhớ lâu một chút.

Nếu không, sau này địa vị trong nhà khó mà giữ được.

Kiều Tử Mạn dùng ngón tay bên hông nhéo mạnh vào đùi, cố nặn ra hai giọt nước mắt.

"Con không ăn."

Hà Thúy Trân quả nhiên càng thấy áy náy hơn.

Bà cẩn thận nói, "Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, mẹ thề sau này tuyệt đối không thiên vị Âm Âm nữa, được không?"

Wow, mẹ mà cũng chịu xin lỗi sao?

Xem ra chiêu học diễn kịch từ Âm Âm đúng là hiệu quả thật.

Kiều Tử Mạn kìm nén ý cười, nhàn nhạt nói, "Được thôi."

Cô lê đôi dép đi đến bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn đồ ăn trên bàn.

Hà Thúy Trân làm bốn món một canh.

Hai món mặn, hai món chay, cũng khá phong phú.

Nhưng mà canh này...

Kiều Tử Mạn vỗ bàn, không hài lòng nói, "Con không uống canh nhân sâm đâu!!!"

Hà Thúy Trân đập đũa xuống bàn, "Này, con còn kén chọn..."

Kiều Tử Mạn nhíu mày nhìn Hà Thúy Trân, nhắc nhở, "Mẹ, vừa rồi mẹ còn hứa đi hứa lại không thiên vị mà, con cũng muốn uống canh móng giò như Âm Âm."

Hà Thúy Trân nghẹn lời, "Nửa đêm mẹ đi đâu kiếm móng giò cho con được chứ."

Kiều Tử Mạn cực kỳ bướng bỉnh, "Con không quan tâm, con không quan tâm, con không quan tâm."

"Con muốn móng giò!"

Hà Thúy Trân hít sâu, lại hít sâu lần nữa.

Bà lườm Kiều Tử Mạn một cái, đứng dậy ra ngoài, "Mẹ đi sang nhà nhị đại gia mượn một cái về nấu cho con, được chưa!"

Kiều Tử Mạn ung dung gắp một miếng trứng xào cà chua đưa vào miệng.

Rồi lại nhăn mày.

"Mẹ, sao mẹ lại cho đường nữa rồi!"

Hà Thúy Trân thực sự không nhịn được nữa, giơ tay định lấy chổi quét nhà.

Kiều Tử Mạn lập tức nở nụ cười ngọt ngào, kịp thời ngăn cản, "Mẹ, gần đây con thích ăn đồ ngọt mà, mẹ mau đi đi không thì nhị đại gia ngủ mất."

Hà Thúy Trân "hừ" một tiếng, ra ngoài, năm phút sau mang về một cái móng giò.

Kiều Tử Mạn đã buông đũa xuống.

Hà Thúy Trân nhìn đồ ăn gần như không được động tới, không hài lòng nói, "Biết là không ngon bằng Âm Âm làm, nhưng cũng không cần ăn qua loa như vậy chứ."

Bà "chậc" một tiếng, "Nhớ Âm Âm thì mau quay về đi, còn bám mẹ làm gì?"

Kiều Tử Mạn: "..."

"Mẹ???"

"Con mới về nhà được sáu tiếng hai mốt phút, mẹ đã đuổi con đi?" Cô véo một cái vào đùi, đôi mắt ngấn nước mờ mịt.

Hà Thúy Trân quả nhiên luống cuống, "Mẹ không có ý đó mà."

"Kiều Kiều, con muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!" Bà đi lấy vali dựng bên tường của Kiều Tử Mạn, "Tâm trạng không tốt thì vào phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa canh xong mẹ mang vào cho con."

Thật sung sướng, Kiều Tử Mạn nhếch môi bước vào phòng.

Ngay giây tiếp theo, nụ cười biến mất, chỉ thấy Hà Thúy Trân định mở vali của cô ra.

"Con nghỉ ngơi là được rồi, để mẹ sắp xếp giúp con."

"Không cần thiết đâu!" Kiều Tử Mạn lao lên ngăn cản, nhưng không kịp.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Hà Thúy Trân đã ấn mở nút vali.

"Con để gì trong này mà nặng thế..."

Chưa nói hết câu, các loại áo ngực bung ra, bay lên không trung.

Trong phòng như có một cơn mưa áo ngực.

Cả hai người đều ngây ra.

Hà Thúy Trân là người hoàn hồn trước, nhặt một cái lên xem kích cỡ, quay lại nhìn Kiều Tử Mạn, ánh mắt đầy thắc mắc, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc.

"Của Âm Âm à?"

Kiều Tử Mạn gật đầu như cái máy.

Hà Thúy Trân trầm mặc một lát, "Con đúng là kỳ quặc thật."

Kiều Tử Mạn: "!!!"

Mặt cô đỏ bừng, vội vàng đẩy Hà Thúy Trân ra ngoài.

Và tìm một cái cớ đầy hợp lý, "Con làm thế này để phòng ngừa Âm Âm đuổi theo, mới nghĩ ra hạ sách này."

Hà Thúy Trân đầy vẻ "mẹ không tin đâu".

Kiều Tử Mạn: "..."

"Mẹ mau ra ngoài đi."

Cô đóng cửa lại, một lúc sau, ló đầu ra hỏi, "Thật sự kỳ quặc lắm sao?"

Hà Thúy Trân rời khỏi phòng Kiều Tử Mạn, lại đi tìm bà ngoại.

Bà ngồi xổm xuống bên cạnh, lo lắng nói, "Mẹ, mẹ nói xem con có nên đưa Kiều Kiều đi gặp bác sĩ tâm lý không?"

"Ai lại cãi nhau xong đi trộm áo ngực của người khác chứ?"

Bà ngoại nhìn Hà Thúy Trân một cách sâu xa, "Có mà."

Hà Thúy Trân: "???"

Bà ngoại cười đắc ý, "Sao trí nhớ con còn kém hơn mẹ thế."

Bà chỉ vào Hà Thúy Trân, "Chính là con đó."

"Hồi xưa con cãi nhau với ba nó, bỏ nhà đi chẳng phải cũng mang hết quần sịp của người ta về nhà mẹ đẻ sao."

Hà Thúy Trân: "!!!"

"Vừa muốn ba của nó chủ động dỗ dành, lại sợ làm quá mức thành phản tác dụng. Cách lấy trộm quần lót của người ta không phải là để cho người ta một lối thoát sao? Cái tính ngang bướng này giống hệt như hồi đó của con."

Hà Thúy Trân ngượng ngùng cười một chút, "Mẹ, chuyện bao nhiêu năm rồi, cứ lôi ra làm gì?"

"Vậy tức là, Tiểu Kiều không thực sự giận sao?"

"Vậy thì con yên tâm rồi."

....

Sau khi nhét lại áo ngực vào vali,

Kiều Tử Mạn nằm trở lại giường, bắt đầu chờ tin nhắn WeChat.

"Rrrrr..."

Điện thoại rung lên.

Kiều Tử Mạn nhanh chóng cầm lên xem.

Chỉ thấy màn hình hiển thị tin nhắn từ một ID lạ.

Sao lại không phải là Âm Âm?

Kiều Tử Mạn bực bội mở tin nhắn.

【Sao rồi? Tôi muốn nghe diễn biến tiếp. Hai người đã ở bên nhau chưa?】

Kiều Tử Mạn: "???"

Người này là ai?

Cô trượt lên xem lại lịch sử trò chuyện.

Năm phút sau, cuối cùng cô nhớ ra.

Trước đây, cô từng đăng một bài viết nhờ giúp đỡ, thu hút rất nhiều lượt xem.

Người này tên "Đoản Địch" đã thêm cô sau đó.

Tự xưng là một người nhiệt tình giúp đỡ.

Nói rằng nếu không hiểu gì có thể hỏi cô ấy.

Thật kỳ quặc và khó hiểu.

Kiều Tử Mạn trả lời:

【Ở bên nhau rồi.】

Đoản Địch trả lời ngay lập tức.

【(vỗ tay.jpg) Tôi đã nói rồi mà! Vợ tôi cũng là cong sau khi làm việc cùng tôi. Lúc đó cô ấy cũng đăng bài, tôi đã bảo, cô sẽ cong thôi! Đúng là duyên phận!】

Kiều Tử Mạn: "..."

Đoản Địch: Muốn tài liệu không? Muốn không, muốn không? Nhiều lắm, miễn phí!

【Vợ tôi cũng bị tôi bắt được khi đến xin tài liệu.】

Kiều Tử Mạn nghĩ, cũng được.

Dù cô chắc rằng mình không cần học.

Nhưng xem nhiều cũng không thừa.

Kiều Tử Mạn trả lời:

【Muốn.】

Đoản Địch gửi tới một liên kết:

【Nhóm chia sẻ tài liệu.】

Kiều Tử Mạn nhấn vào tham gia.

Ngay lập tức, nhóm nhảy ra hàng chục tin nhắn.

【Chào mừng thành viên mới.】

【(hoa rơi.jpg)】

【Thành viên mới hãy nói yêu cầu của bạn, nhóm có đầy đủ.】

Kiều Tử Mạn suy nghĩ cẩn thận, gõ:

【Loại hướng dẫn, phong phú, kích thích.】

Các "người nhiệt tình" tổng hợp cho cô cả trăm bộ phim.

Kiều Tử Mạn lần lượt nhận, ngón tay bấm đến mức sắp chuột rút.

Lúc này, một cái tên quen thuộc bất ngờ xuất hiện.

Âm: 【???】

Kiều Tử Mạn trừng lớn mắt.

Âm Âm cũng ở trong nhóm này!!!

Chả trách cô ấy lại giỏi như thế!!!

Kiều Tử Mạn nhắn tin cho Đoản Địch:

【Đúng là duyên phận, tôi cũng bắt gặp bạn gái của mình trong nhóm này (bắt tay.jpg)】

Trì Âm gửi tin nhắn WeChat cho cô:

【Lý thuyết không bằng thực hành.】

Kiều Tử Mạn: "???"

Ý gì?

Lại muốn bắt nạt mình sao?

Kiều Tử Mạn tỏ ra lạnh lùng, làm như không thấy.

Trì Âm: 【Hôm nay chị về nhà trễ, đồ mà em mua cho chị, chị chưa kịp lấy, nhưng em có thể dùng đồ trong két an toàn của chị.】

Kiều Tử Mạn nhìn dòng chữ này, suy nghĩ hồi lâu, càng đọc càng thấy như cái bẫy.

Biểu đạt mơ hồ quá.

【Không hiểu.】

Trì Âm: 【Em có phải lấy luôn cả áo ngực của chị không?】

Kiều Tử Mạn vừa định trả lời.

Giây tiếp theo, Trì Âm gửi tới một tấm ảnh.

Trong ảnh, Trì Âm dựa lưng vào đầu giường, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt đầy mê hoặc.

Cô ấy nửa người trên trần, tay vuốt ve đường cong mềm mại đầy hấp dẫn.

Hình ảnh mạnh mẽ làm tim cô đập rộn ràng.

Cầm điện thoại cũng không vững.

Trì Âm lại gửi tin nhắn:

【Em lấy hết nội y của chị rồi, chị mặc gì đây? Chẳng lẽ muốn chị mặc cái này ra ngoài sao, (hình ảnh)】

Đây là một bức ảnh chụp từ dưới lên.

Trì Âm mặc bộ đồ lót tinh tế mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa, tựa mình trên ghế sofa.

Chiếc váy bó màu đen, gợi cảm mà thuần khiết, vòng cổ da ôm sát vào làn da mịn màng, khiến người ta có cảm giác muốn chế ngự, chinh phục.

Còn phía dưới váy thì không có gì.

Cửa lớn mở toang, giống như đang mời gọi cô.

Ánh mắt Kiều Tử Mạn không thể dời đi khỏi đó.

Cho đến khi tin nhắn tiếp theo của Trì Âm lại đến.

【Về nhà đi.】

Kiều Tử Mạn đứng bật dậy theo phản xạ.

Lại phải cố gắng giữ bình tĩnh.

Khi lý trí còn chút tỉnh táo, cô thận trọng hỏi:

【Làm gì?】

Trì Âm: 【Làm điều em muốn.)

Chương 52

Kiều Tử Mạn dán mắt vào màn hình, đọc câu nói ấy từng chữ từng chữ một cách cẩn thận.

Ngay sau đó, trong đầu cô như có một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung.

Cô "vút" một cái đứng bật dậy, kéo vali lao thẳng ra ngoài.

Ra tới cửa, cô lại chậm rãi bước lại.

Chạy nhanh như vậy trông chẳng khác gì cô đang rất vội vàng.

Thật mất mặt!!!

Cô phải thật lạnh lùng, phải đứng vững trước cám dỗ, không thể bị vẻ đẹp nhất thời làm mê hoặc.

Phải chèn ép cái vẻ tự cao của Trì Âm, để cô ấy phải nghiêm túc suy nghĩ lại.

Kiều Tử Mạn nén lại trái tim đang nhảy nhót, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Hà Thúy Trân đang nấu canh, thấy cô kéo vali đi ra, liền ánh lên vẻ vui mừng, "Kiều Kiều, đã nghĩ thông suốt rồi à?"

Kiều Tử Mạn vô cùng bình tĩnh đáp một tiếng "Dạ", sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế, "Vừa rồi con nghĩ kỹ rồi, quyết định quay lại nói chuyện đàng hoàng với Âm Âm, cho chị ấy một cơ hội. Nhưng chuyện này không vội, con phải uống hết nồi canh chân giò này đã."

Hà Thúy Trân nhìn chân cô run không ngừng, im lặng quay đầu đi.

Chậc, đúng là chẳng ra gì.

Kiều Tử Mạn nhìn chằm chằm vào căn bếp đang bốc khói trắng, ánh mắt thất thần.

Trong đầu cô cũng dần bị phủ lên một lớp sương mù hư ảo.

Trong làn sương ấy, hai bóng người ôm nhau thật chặt, không rời không bỏ.

Người bên dưới khóc đến hoa lê đẫm lệ, không ngừng xin tha.

Cô nâng gương mặt ướt đẫm hơi nước lên, lại phạt thêm một lần, cắn lấy đôi môi sưng đỏ của người bên dưới.

"Biết sai chưa?"

"Biết rồi..."

"Lần sau còn dám lừa em, còn dám giở trò không?"

"Không dám nữa..."

"Còn dám bắt nạt em trên giường không?"

"Tuyệt đối không dám."

....

Hà Thúy Trân thật sự không nhìn nổi nữa, quát một tiếng, " Kiều Tử Mạn, con đang ngẩn ngơ cười cái gì vậy?"

"Thu lại nước miếng của con đi!"

Bị giọng nói của bà làm giật mình, giấc mộng đẹp trong đầu Kiều Tử Mạn lập tức tan thành từng mảnh.

Cô nhíu mày không hài lòng, thúc giục, "Canh của con chưa xong à?"

Hà Thúy Trân lười để ý đến cô, tắt bếp, múc canh.

Kiều Tử Mạn chẳng còn cách nào, cúi đầu chơi điện thoại để chuyển hướng chú ý.

Cô mở khung trò chuyện, lại nhìn kỹ hai tấm ảnh thêm mấy lần.

Sau đó nhấn giữ lưu lại, cài mật khẩu, khóa kín.

Đầu bên kia, Trì Âm lại gửi tin nhắn tới.

【Vẫn chưa về nhà à?】

【Kiều Tiểu Hoa cứ kêu mãi, chắc là nhớ em đấy.】

Câu nói này trông thật quen thuộc.

Kiều Tử Mạn hồi tưởng lại.

Lần trước, khi cô đang dằn vặt ở căn phòng thuê, Âm Âm cũng gửi một câu tương tự như vậy.

Lúc đó cô hiểu là sự chán ghét.

Còn bây giờ thì sao?

Kiều Tử Mạn chậm rãi trả lời.

【???】

Đối phương hiện lên dòng chữ "Đang nhập".

Rất lâu sau.

Trì Âm gửi một tin nhắn.

【Chị cũng nhớ em.】

Hóa ra là ý này.

Hồ nước trong lòng Kiều Tử Mạn khẽ xao động.

Mấy giây sau, lại gửi tới một tấm ảnh.

Ngón tay của Kiều Tử Mạn khẽ run, nhấn vào để phóng to.

Lần này Trì Âm đeo tai mèo lông xù.

Đáng yêu nhưng vẫn không kém phần gợi cảm.

Một chiếc đuôi lớn màu trắng vòng từ sau ra trước, thân hình mảnh mai ẩn hiện.

Quyến rũ mê hoặc.

Đây nào phải mèo?

Rõ ràng là một con hồ ly tinh câu hồn đoạt phách.

Kiều Tử Mạn siết chặt tay nắm vali, các đốt ngón tay trắng bệch.

Cô nhắm mắt, lặng lẽ đọc lại tâm kinh.

Hà Thúy Trân múc canh vào bình giữ nhiệt, đưa tới trước mặt cô, "Xong rồi."

Kiều Tử Mạn mở mắt, nhận lấy canh.

"Cảm ơn mẹ."

Hà Thúy Trân còn định dặn dò thêm, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một bóng đen lao vút ra ngoài cửa như quỷ mị.

Âm cuối còn lượn lờ trong không trung.

"Mẹ ơi con đi nhé..."

Hà Thúy Trân: "......"

Kiều Tử Mạn vội vàng chạy về nhà.

Sau khoảng bốn mươi phút, cô đã đứng trước cửa.

Không vội vào ngay, cô dựa vào tường để điều hòa nhịp thở và trái tim đang đập mạnh.

Đợi mọi thứ dịu đi, cô mới chậm rãi nhập mật mã và đẩy cửa vào.

Bước vào phòng khách, ánh mắt cô lập tức dừng lại trên người của Trì Âm, đang dựa lưng vào ghế sofa.

Trì Âm vẫn mặc đúng bộ trang phục trong ảnh.

Điểm khác biệt duy nhất là khi chuyển động, cô ấy càng thu hút và cuốn hút hơn.

Nghe thấy tiếng động, Trì Âm nghiêng đầu nhìn, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

"Em về rồi à?"

Trái tim Kiều Tử Mạn đập thình thịch.

Cô khó khăn dời ánh mắt khỏi Trì Âm, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh.

Cô bước đến chỗ máy lọc nước, rót một cốc nước lạnh và uống một hơi để làm dịu cổ họng khô khốc của mình.

Sau khi cảm thấy ổn hơn, cô lên tiếng, "Ừm, mình nói chuyện chút nhé?"

Trì Âm đứng dậy khỏi ghế sofa, từng bước tiến lại gần cô.

Mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ thẫm, dáng người tinh tế, hoàn hảo, một chiếc đuôi trắng muốt khẽ rung lên theo từng bước chân nhẹ nhàng, gợi cảm đến nghẹt thở.

Chân Kiều Tử Mạn bất giác mềm nhũn.

Cô vịn vào tường, từ từ di chuyển đến ghế và ngồi xuống.

Cô hét lên, "Đứng lại! Nói chuyện nghiêm túc nào."

Nhưng lời nói vừa thốt ra lại mang chút khàn khàn của đêm tối, khiến khí thế giảm đi một nửa.

Trì Âm mỉm cười đầy quyến rũ, tiếp tục bước tới và vòng tay qua cổ cô.

Cô ấy nói, "Chị sai rồi."

Giọng nói kéo dài, mang theo chút nũng nịu.

Trái tim Kiều Tử Mạn mềm nhũn không chịu nổi.

Cô nắm lấy cổ tay của Trì Âm, kéo cô ấy vào lòng, hỏi, "Sai ở đâu?"

Trì Âm cúi đầu bên tai cô, từng điều từng điều một liệt kê, "Thái độ nhận sai không chân thành, còn dùng sai cách để dỗ em vui."

"Ừm, còn gì nữa không?" Kiều Tử Mạn mỉm cười.

Trì Âm hôn lên tai cô, hứa hẹn, "Từ giờ chị sẽ hoàn toàn không giữ lại gì với em."

"Kiều Kiều, lần sau đừng giận rồi chạy đi có được không?"

Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp vang bên tai, khiến tâm trí Kiều Tử Mạn dao động không ngừng.

Cô nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của người trong lòng, khẽ đáp, "Được."

"Còn gì nữa không?"

Ánh mắt Trì Âm thoáng chút xấu hổ, cô cắn môi, nắm lấy tay Kiều Tử Mạn.

Đặt lên ngực mình.

Dẫn dắt cô.

Từng chút một.

Từ đỉnh núi đến thung lũng.

"Chị không phải sắt đá."

"Cũng không có rào cản tâm lý."

Cảm nhận được sự mềm mại ẩm ướt nơi đầu ngón tay,

Dù chậm chạp đến mấy, Kiều Tử Mạn cũng hiểu ý của cô ấy lúc này.

Ngọn lửa kìm nén bấy lâu bỗng bùng lên mạnh mẽ, nhanh chóng leo thẳng đến đỉnh.

Không khí xung quanh như sắp bị thiêu đốt.

Kiều Tử Mạn không kìm được mà cúi xuống hôn lên đôi môi ẩm mượt của người trước mặt, nhẹ nhàng mở môi, tận hưởng vị ngọt của nụ hôn.

Trong sự quấn quýt đầy đam mê,

Kiều Tử Mạn mở mắt,

Từng đường nét của người trước mặt hiện rõ.

Cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt hơi xếch lên, hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở dồn dập.

Gương mặt đỏ ửng một cách kỳ lạ,

Màu đỏ ấy nhanh chóng lan lên đến đỉnh tai, rồi chầm chậm men xuống cổ dài và lan ra khắp cơ thể.

Kiều Tử Mạn ngỡ ngàng trong lòng,

Thì ra, khi Trì Âm động tình lại đẹp đến thế.

Quyến rũ quá!

Trì Âm mở mắt, ánh nhìn mơ màng.

"Em không tập trung."

Kiều Tử Mạn lại một lần nữa chặn lời cô bằng một nụ hôn mãnh liệt hơn.

Hai người ôm hôn đi vào phòng tắm, nước bắn tung tóe rồi cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Trong khoảnh khắc tạm ngừng,

Kiều Tử Mạn ngồi xổm trước két sắt của Trì Âm,

Lấy ra một hộp bao tay mới tinh.

Cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, nghiêm túc hỏi, "Dùng một chiếc hay hai chiếc?"

Biểu cảm của Trì Âm khựng lại một chút, tai cô đỏ bừng lên.

Cô không tự nhiên trả lời, "Chị chưa có kinh nghiệm làm thụ..."

Điều này cũng phải hỏi sao, Kiều Kiều có làm được không đây?

Trong đầu Trì Âm không khỏi thắc mắc.

Không lẽ đến đeo bao ngón tay cũng không biết sao...

Quả nhiên, cô nhìn thấy một bàn tay đưa qua, "Giúp em đi."

Trì Âm: "....."

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng lúc này cô vẫn có chút khó xử.

Cô hít sâu một hơi, quay đầu sang một bên, "Tự em làm đi!"

Được rồi, Kiều Tử Mạn tự mình mò mẫm, rồi chậm rãi trèo lên giường, "Em sắp bắt đầu đây."

Trì Âm lại hít sâu một hơi.

Giọng nói có phần thúc giục, "Em làm đi!"

Kiều Tử Mạn bắt chước cách mà Trì Âm đối xử với mình, cúi người hôn cô.

Nhẹ nhàng "châm lửa" khắp cơ thể cô.

Đôi tay cũng dần dần di chuyển, tham lam mà vuốt ve.

Một luồng điện lướt qua.

Trì Âm hơi nheo mắt, nhìn người trước mặt đang chăm chú với từng động tác. Khoảnh khắc này, cô gần như lạc trong chính cảm giác của mình.

Cô khẽ nhấn đầu của Kiều Tử Mạn.

Nhắc nhở: "Có thể hôn mạnh hơn chút."

Kiều Tử Mạn ngay lập tức tăng cường lực hôn.

Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác mãnh liệt ập tới.

Trong đầu Trì Âm như phủ một làn sương mù trắng xóa.

Cô cứ thế chìm đắm, lênh đênh trong cơn sóng cảm xúc.

Thời gian trôi qua lâu, nhưng không thấy bước tiếp theo.

Cô không nhịn được mà mở mắt ra.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia lóe lên ánh sáng long lanh,

"Kiều Kiều, có thể tiếp tục rồi."

Kiều Tử Mạn từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lúng túng, giọng cũng mang theo chút nghẹn ngào, "Âm Âm, em hình như không biết làm..."

Trì Âm thoáng cứng họng.

Cô quay đầu đi, khẽ thở ra một hơi.

Kiều Tử Mạn lại hỏi: "Chị vừa thở dài sao?"

"Em có phải thật sự không được không?" Lần này nước mắt đã rơi thật.

Trì Âm nghe thấy liền xoay người, nắm lấy tay cô, dịu dàng an ủi: "Lần đầu thì không tránh khỏi đâu."

Cô khẽ cắn môi, nhẫn nhịn sự xấu hổ trong lòng.

Nắm lấy tay cô ấy.

"Chị dạy em."

....

Trì Âm dẫn dắt cô khám phá.

Kiều Tử Mạn dần dần bắt nhịp.

"Thế nào rồi?"

Trì Âm nhắm mắt.

Mông lung, mơ hồ, cảm giác trôi nổi trong cơn mê.

Một tiếng rên nhẹ từ trong cổ họng cô thoát ra.

"Ưm..."

Kiều Tử Mạn lại bất chợt dừng lại.

"Tay..."

"Mỏi quá."

Cảm giác như bị ném lên không trung.

Nửa chừng, không lên không xuống.

Không khí trở nên căng thẳng.

Trì Âm không nhịn được mà liếc cô một cái đầy oán trách.

Sau một lúc, hai người đổi vị trí.

"Thôi để chị làm đi."

"Cũng được."

Lâu sau.

Kiều Tử Mạn với ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, khóc không thành tiếng.

Cả người như muốn tan ra.

Lần này khóc, là khóc vì sự vụng về của bản thân.

Mất mặt, thật sự quá mất mặt.

Vậy mà lại để Âm Âm trải qua một trải nghiệm không hoàn hảo như thế.

Trì Âm giúp cô lau sạch cơ thể, định hỏi thêm một câu: "Còn muốn tiếp tục không?" Nhưng nhìn biểu cảm chán nản kia, cô ấy lại nuốt câu hỏi vào.

Cô vỗ nhẹ vai Kiều Tử Mạn.

Kiều Tử Mạn quay người, đổi tư thế, nước mắt vẫn rơi.

"Thật ra, em làm tốt lắm rồi."

Kiều Tử Mạn quay đầu, ánh mắt đầy nước nhìn cô, "Đồ nói dối, em không ngốc đâu."

Trì Âm mím môi, thu tay lại.

.....

Hôm sau.

Hiếm có một ngày đẹp trời.

Nhân lúc kỳ nghỉ gần hết, Trì Âm kéo Kiều Tử Mạn, người đang tâm trạng ủ rũ, ra khỏi giường, dẫn cô ra ngoài giải khuây.

Trì Âm đeo một chiếc balo lớn, nhét đầy cứng.

Kiều Tử Mạn hơi tò mò, "Đi đâu vậy?"

Trì Âm thần thần bí bí, "Bí mật."

Kiều Tử Mạn: "..."

Hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Trì Âm mở cửa xe cho Kiều Tử Mạn, một tay vòng qua eo, một tay che đầu, giúp cô ngồi vào ghế.

"Âm Âm thật chu đáo," Kiều Tử Mạn cuối cùng cũng nở một nụ cười, cô ghé sát hôn lên má Trì Âm, "Thưởng cho chị."

Trì Âm thân mật xoa đầu cô.

Sau đó vòng ra phía sau xe, mở cốp, kiểm tra đồ đạc.

Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng sau lưng.

Cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp người.

Trì Âm ngay lập tức cảnh giác quay lại.

Chỉ thấy một bóng người mờ nhạt biến mất ở góc khuất.

Không nhìn thấy rõ mặt.

Nhưng cảm giác rất quen thuộc.

Trì Âm nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên nặng nề.

"Chuyện gì vậy?" Kiều Tử Mạn cảm thấy Trì Âm như đang có tâm sự.

Trì Âm nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt thoáng nụ cười, "Không có gì." Có lẽ là nhìn nhầm.

"Được rồi, có chuyện thì đừng giữ trong lòng," Kiều Tử Mạn quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thỉnh thoảng cầm bút, nghiêm túc ghi chép vào cuốn sổ.

Trì Âm nghi hoặc, "Em xem gì vậy?" Từ khi thức dậy đã thấy cô nhìn điện thoại, đến giờ cũng không nỡ buông ra.

Kiều Tử Mạn cũng không giấu diếm.

Giơ màn hình ra cho cô xem.

"Xem phim người lớn."

Trì Âm: "...."

Cô quay đầu, tập trung lái xe.

Kiều Tử Mạn lại nói, "Em cảm thấy lý thuyết cũng rất quan trọng, em phải bắt đầu học nghiêm túc rồi."

Cô đã hiểu ra, cô phải càng thất bại càng tiến lên, tuyệt đối không cúi đầu trước thất bại.

Trì Âm: "....."

Thôi được, miễn em vui là được.

Trời dần tối.

Chiếc xe cũng rời khỏi thành phố.

Không biết bao lâu.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Trì Âm vỗ nhẹ người đang không biết đã ngủ từ lúc nào.

Kiều Tử Mạn mở mắt, vẫn còn ngái ngủ, "Đến rồi à?"

Trì Âm chỉ ra ngoài cửa sổ.

Trước mắt là một vùng biển phát sáng xanh rực rỡ.

Tựa như những viên kim cương vụn rơi xuống biển, cũng như những vì sao tràn vào nhân gian. Thắp sáng cả một nửa bầu trời.

Kiều Tử Mạn lập tức bị vẻ đẹp kỳ diệu của cảnh sắc thu hút. Cô mở cửa xe, bỏ lại đôi giày, chạy về phía biển.

Trì Âm bước theo ngay sau, từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng xanh, đưa tới trước mặt cô:

"Kiều Kiều, chị muốn hẹn hò với em."

Lúc này, trái tim của Kiều Tử Mạn giống như những con sóng đang nô đùa với bãi cát, từng đợt xao động.

Cô nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng đáp:

"Được."

"Nhưng chị còn chưa nói xong."

Trì Âm tiếp lời:

"Chị đã chân thành nhận lỗi, cả tâm trí và cơ thể cũng đã giao cho em, nhưng còn thiếu một lời tỏ tình. Giờ chị bù lại."

Kiều Tử Mạn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, hỏi:

"Gì cơ?"

Trì Âm nhấn từng chữ một:

"Chị thích em."

"Có thể không giận chị nữa được không?"

"Không giận thì không giận nữa, nhưng vẫn hơi tiếc nuối," Kiều Tử Mạn kéo nhẹ vạt áo của Trì Âm, gần như cầu khẩn:

"Có thể cho em thêm một cơ hội... để em ở trên được không?"

---

Ps: mình quên tách ra, nên gộp chương luôn nhe

Chương trước Chương tiếp
Loading...