Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét

Chương 49



Thời gian dường như bị nhấn nút tạm dừng.

Trì Âm ngồi yên bất động, tựa như một bức tượng điêu khắc.

Mái tóc đen che khuất đôi mắt cô, đồng thời che giấu cả những giằng co đang cuộn trào bên trong.

Bàn tay Kiều Tử Mạn siết chặt lấy chai rượu, hơi run rẩy.

Cô ngửa cổ, uống liền nửa chai.

Dòng chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, cuối cùng cũng kìm hãm được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng cô.

Kiều Tử Mạn thở dài một hơi, đưa tay vén lọn tóc trên trán Trì Âm ra sau tai, nghiêm túc nhìn vào mắt cô ấy:

"Em chỉ muốn biết sự thật."

"Hai người yêu nhau không phải điều quan trọng nhất là sự chân thành sao?"

Trì Âm ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cố định trên cô. Sự lo lắng, bất an trong lòng cô ấy lúc này tan đi không ít.

Cô ấy cầm lấy một chai rượu, rót vào ly, chậm rãi đưa lên miệng uống. Sau đó, nhẹ lắc đầu, trả lời:

"Thực sự thì không phải."

"!!!"

"Trì Âm!!!

Kiều Tử Mạn bật dậy khỏi ghế, hai tay chống lên bàn, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, thiêu đốt thẳng về phía Trì Âm.

"Cô họ Trì kia! Chị có biết tôi đã dằn vặt đau khổ đến mức nào không? Mấy ngày đó tôi ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ ảnh hưởng đến tình bạn trong sáng của chúng ta, chị có biết không?"

"Chị làm thế nào mà dám lừa tôi như vậy chứ!"

Trì Âm chậm rãi đáp:

"Chị không tính là lừa em, vì khi đó em đâu có hỏi chị..."

Kiều Tử Mạn: "...."

Cô hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó.

Hình như lúc ấy, đúng là cô chỉ mãi mê tưởng tượng, thực sự chưa hề hỏi.

Kiều Tử Mạn đập mạnh bàn:

"Tôi không hỏi thì chị không nói sao? Vậy sao lúc tôi bảo chị hôn lại thì chị biết nghe lời thế hả?"

Trì Âm nhìn sang chỗ khác:

"Có lợi không chiếm là đồ ngốc..."

Xem đi, ngay cả những lời này cô ấy cũng có thể nói ra được!

Kiều Tử Mạn thực sự sững sờ.

Trì Âm lại nói:

"Chị cùng lắm chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi mà...."

Kiều Tử Mạn: "....."

*Được rồi, đúng là tôi đã tự gán cho chị ấy cái mác 'hoa trắng nhỏ', nên mới hoang mang đến thế.*

Không thể trách chị ấy, trách mình ngu ngốc thì đúng hơn.

Lúc đó sao mình lại ngây thơ đến mức nghĩ chị ấy là hoa trắng nhỏ cơ chứ?

Trì Âm hơi do dự, rồi hỏi:

"Hay là để em hôn lại chị?"

Trông càng thêm quyến rũ.

Bề ngoài, Kiều Tử Mạn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tim cô đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc.

Cho đến khi đôi môi đỏ mọng kia khẽ mở, thốt ra một câu đầy hương thơm:

"Đến đây, trừng phạt đi."

Sợi dây lý trí trong đầu Kiều Tử Mạn lập tức đứt phựt.

Cô không thể chờ đợi thêm, giữ lấy đầu cô ấy, áp môi mình xuống đôi môi ngọt ngào ấy.

Nụ hôn của cô không có trật tự gì cả.

Người trước mặt chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Rất nhanh, hơi thở của cô ấy dồn dập, dường như sắp không chịu nổi.

Đôi tay của Kiều Tử Mạn vòng qua eo cô ấy, luồn vào trong áo.

Thuận thế đi lên.

Châm lửa khắp nơi trên cơ thể cô ấy.

Cuối cùng, Trì Âm không chịu nổi nữa, khẽ rên một tiếng trong cổ họng, nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngượng ngùng quay đầu để điều chỉnh hơi thở.

Môi rời nhau, lý trí của Kiều Tử Mạn quay trở lại.

Cô lập tức nhận ra hành động của mình có chút không phù hợp.

Dù gì cô cũng chưa hỏi xong!

Nhưng, nhìn đôi mắt ngấn lệ đỏ ửng đầy quyến rũ của người trước mặt, Kiều Tử Mạn không khỏi đắc ý.

Vừa rồi mình thật sự rất đỉnh nha!!!

Nén lại khóe môi đang muốn nhếch lên, Kiều Tử Mạn lập tức nghiêm mặt, chỉ tay về phía đối diện:

"Xuống, ngồi qua đó! Em còn chưa hỏi xong!"

Trì Âm cắn môi dưới, nhìn cô thật sâu một lúc, rồi buông tay.

Cô ngồi lại vào ghế, cầm lấy chai bia lạnh trên bàn, rót một ly rồi uống hết.

Cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa bùng cháy trong lòng.

Kiều Tử Mạn chỉnh lại dáng ngồi, nghiêm túc hỏi tiếp:

"Chị rốt cuộc là thích em từ khi nào?"

Ánh mắt Trì Âm thoáng lóe lên, một lát sau, cô cúi thấp ánh mắt, trả lời:

"Rất lâu rồi."

Kiều Tử Mạn khoanh tay trước ngực.

"Rất lâu là bao lâu?"

Trì Âm chìm vào ký ức, những hình ảnh của cô bé tết tóc đuôi ngựa đôi năm nào dần trùng khớp với người trước mắt.

Ánh mắt cô như vượt qua cả người đang đứng đó, nhìn về một nơi rất xa, rồi nói:

"Có lẽ là từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Kiều Tử Mạn ngạc nhiên, nhưng từng đợt ngọt ngào len lỏi từ đáy lòng. Cô cố gắng kiềm nén nụ cười, hỏi:

"Vậy nên chị là đã có âm mưu từ trước với em rồi đúng không?"

Trì Âm gật đầu thừa nhận.

Kiều Tử Mạn cầm bút, mở một trang mới trong sổ tay, cúi đầu viết:

"Nói xem, chị làm sao mà lừa được một 'cừu non' như em vào bẫy thế? Đồ cáo già!"

"Từ lần đầu gặp nói đi, hôm đó em gọi điện cho mẹ em, chị nghe lén đúng không, rồi mới nhảy dù vào công ty em?"

"Đúng."

Kiều Tử Mạn tiếp tục nhớ lại:

"Hôm em đến nhà hàng của chị, chị mang bánh kem ra cho em, ai đã báo tin cho chị?"

Trì Âm trả lời:

"Quản lý quầy lễ tân. Chị dặn anh ấy cứ ai lái xe của chị đến dùng bữa thì báo chị ngay."

"Coi như chị thật thà, cảm ơn vì miễn phí cho em," Kiều Tử Mạn cười nhẹ.

Lại hỏi: "Chuyện chúng ta thuê chung nhà cũng là chị giở trò đúng không?"

Trì Âm thành thật nói:

"Đúng là chị bảo Quý Vân gửi thông tin cho mẹ em. Mẹ em nhắn tin với chị, thấy chị không tệ, thế là bán em luôn..."

Quả nhiên là bà Hà Thúy Trân!

Kiều Tử Mạn vừa định phát tác thì Trì Âm đã lên tiếng:

"Nhưng lần em tự cởi đồ lao vào lòng chị lần thứ hai, tuyệt đối không liên quan đến chị."

Kiều Tử Mạn: "...."

Đừng nói nữa, xấu hổ chết mất.

Ký ức đen tối ấy lại ùa về tấn công cô.

Kiều Tử Mạn buồn bực uống một ngụm bia.

Ly va chạm, bia trôi xuống cổ họng.

"Tiếp đi!"

"Chị bảo Quý Vân báo tin cho mình, rồi chạy đến bắt tại trận, đúng lúc nghe em nói chị là bạn gái em. Khi ấy chị biết hết trong lòng nhưng cố tình diễn trò, đúng không?"

Trì Âm sửa lại:

"Là thuận nước đẩy thuyền thôi..."

Hừ, ba mươi sáu kế vận dụng thuần thục thật.

"Này, chị thích em sao không nói? Lại phải đợi en tỏ tình? Đúng, em còn quỳ xuống trước chị nữa chứ!"

Trì Âm ngập ngừng:

"Em đâu có hỏi mà."

Kiều Tử Mạn nhíu đôi mày thanh tú:

"Em không hỏi thì chị không nói? Chị câm à?"

Trì Âm liếc nhìn cô một cái rồi chuyển ánh mắt đi:

"Khi đó em chẳng phải là 'trực nữ' sao? Nói ra chị sợ dọa em chạy mất."

Kiều Tử Mạn cười nhạt:

"Chị coi em như đồ ngốc mà chơi, còn có chuyện gì trên đời mà chị không dám làm?"

"Không phải ngốc, chỉ là người trong cuộc u mê."

Kiều Tử Mạn: "....."

"Cảm ơn chị đã chữa cháy giúp em nhé!"

Cô mở thêm hai chai bia, đẩy về phía Trì Âm, hỏi câu nghi vấn cuối cùng trong lòng:

"Chị khen em giỏi, bảo em làm giáo viên của chị, chuyện này cũng là bịa đúng không?"

Thấy Trì Âm im lặng, Kiều Tử Mạn chỉ biết thầm hét lên trong lòng:

Trời ơi!

Tự cho là đúng!

Vừa kém vừa thích chơi trội, chính là mình!

Kiều Tử Mạn uống nốt chai bia, cầm sổ tay ôm mặt đen thui bước vào phòng ngủ:

"Đêm nay chị ngủ sofa!"

Vào phòng, cô ngồi trước bàn vẽ kín một trang đầy hoa, sau đó tô đen tất cả. Rồi ghi ba chữ to đùng: Họ Trì đó.

Làm xong, cô thấy nguôi ngoai phần nào.

Xả giận xong, cô đứng dậy nhưng lập tức chóng mặt, loạng choạng ngồi lại ghế.

Quả nhiên không thể uống bia pha rượu.

Đúng là... lên đầu rồi.

Kiều Tử Mạn xoa thái dương, nghỉ một lúc lâu mới đứng dậy được, lảo đảo vào phòng tắm rửa.

Nửa tiếng sau, cô quấn khăn tắm bước ra.

Đi ngang qua cửa, cô do dự liệu có nên ra ngoài xem sao.

Dù gì Trì Âm cũng uống không ít.

Nhỡ đâu say quá, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì...

Kiều Tử Mạn bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh vì trí tưởng tượng của mình.

Cô không chút do dự mở cửa, liền thấy Trì Âm đứng ngay trước cửa, dáng vẻ như một bức tượng.

Kiều Tử Mạn giật mình đến tỉnh cả rượu, hét lên rồi lùi về sau, loạng choạng ngã xuống giường, áo choàng tắm cũng bị kéo tung, để lộ một khoảng lớn.

"Chị giả làm ma đấy à?"

Ánh mắt Trì Âm mang đầy ham muốn và sự nguy hiểm, từng bước từng bước tiến lại gần, cúi nhìn cô như đang nhìn con mồi dễ dàng tóm gọn.

Kiều Tử Mạn hoảng hốt tronglòng, vội la lên, "Ai cho chị vào, ra ngoài mau!"

Trì Âm nở một nụ cười sâu, "Chị đến để dỗ em, giúp em hạ hỏa."

Lòng dây đàn của Kiều Tử Mạn khẽ rung lên, giọng điệu trở nên mơ hồ, "Dỗ thế nào cơ?"

Trì Âm bất ngờ cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của cô.

Kiều Tử Mạn đau nhói, khẽ rên lên một tiếng.

Chiếc lưỡi mềm mại mang theo hương rượu nồng nàn nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng cô.

Kiều Tử Mạn cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoảng loạn đẩy cô ấy ra, "Chị làm gì vậy?"

Khóe môi Trì Âm lại nở một nụ cười nguy hiểm, "Dỗ em đó."

Kiều Tử Mạn nhíu mày, dỗ kiểu này sao?

Không phải nên học theo cách cô từng dỗ dành chị ấy sao?

Sắc mặt cô lạnh lại, nhấc chân đá cô ấy, "Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài!"

Nhưng vừa nhấc chân lên giữa chừng, nó đã bị Trì Âm giữ chặt lại.

Sức mạnh của cô ấy đáng sợ, Kiều Tử Mạn giãy mãi vẫn không thoát được.

Đến lúc này cô mới nhận ra sự bất thường.

Không lẽ...

"Trì Âm, chị uống say rồi à?"

Trì Âm bất ngờ rút sợi dây buộc eo của cô ra.

Áo choàng tắm vốn đã lỏng lẻo liền rơi khỏi cơ thể cô.

Kiều Tử Mạn kinh ngạc, vội vàng dùng tay che lại.

Nhưng Trì Âm nhanh chóng giữ lấy hai tay cô, buộc chúng lên đầu giường.

"Lần trước chị đã khuyên em, tốt nhất đừng uống rượu thi với chị."

Kiều Tử Mạn cuối cùng cũng nhận ra nguy hiểm.

"Trì Âm, thả tôi ra!"

Nhưng đã muộn.

Nụ hôn bá đạo, mạnh mẽ rơi xuống, chặn hết mọi lời nói của cô.

Lý trí hoàn toàn sụp đổ.

Kiều Tử Mạn mở đôi mắt mơ màng, trừng mắt nhìn cô ấy, "Tắt đèn."

Trì Âm, trong cơn say, khẽ cắn lên tai cô, nói, "Em không phải sợ bóng tối sao?"

Nói xong, cô ấy trượt xuống, mở chân cô ra một cách.... khiến tim người khác đập loạn nhịp.

Kiều Tử Mạn xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô không còn tâm trí để nghĩ gì nữa.

Tay chân bị giữ chặt, cảm giác kích thích lạ lùng xuất hiện.

Cô chỉ có thể cong người lên, bất lực đáp lại.

Cơn mưa ấm nóng trút xuống khu vườn nhỏ, dẫn cô đến từng cơn run rẩy chạm đến linh hồn.

Cảm giác mãnh liệt, không thể kiểm soát.

Rất lâu sau.

Ánh mắt của Kiều Tử Mạn dần lấy lại sự tập trung.

Cô khẽ quay đầu, thấy Trì Âm đang ngồi xổm bên két sắt, lục lọi gì đó.

Kiều Tử Mạn khẽ động môi, "Chị có thể thả em ra không?"

Trì Âm ngoảnh lại, ánh mắt sắc bén như sói, "Không."

Rồi hỏi, "Em có muốn thử thứ gì kích thích hơn không?"

Kiều Tử Mạn: "???"

Trì Âm hơi nghiêng người, để lộ những thứ bên trong két sắt.

Ngay lập tức, Kiều Tử Mạn mở to mắt, kinh hãi.

Bên trong đầy ắp những món đồ chơi tình cảm đủ kiểu dáng.

Kiều Tử Mạn vừa tức giận vừa xấu hổ, "Những thứ này chị chuẩn bị từ bao giờ?"

Trì Âm gật đầu.

"Tất cả đều chuẩn bị cho em sao?"

Trì Âm lại gật đầu.

"Chị... chị định tra tấn em đấy à?"

Tốt lắm!

Họ Trì kia, chị cứ đợi đấy!

Chuyện này, chưa xong đâu!

Chương trước Chương tiếp
Loading...