Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét
Chương 43
"Ý em là... vẫn chưa tắm."Lời vừa nói ra, Kiều Tử Mạn xấu hổ đến mức lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.Ngón tay của Trì Âm đang cứng đờ giữa không trung khẽ cuộn lại, cô khó tin quay đầu hỏi, "Em có biết mình đang nói gì không?"Kiều Tử Mạn nhẹ nhàng kéo cổ tay cô ấy, đưa cô ấy trở lại bên cạnh mình, "Em biết.""Lên... giường..."Lời nói thẳng thắn và táo bạo của Kiều Tử Mạn làm Trì Âm sững sờ.Cô ngây người, không thể lấy lại tinh thần.Mãi đến khi Kiều Tử Mạn lại lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu, nhưng không thiếu sự kiên định:"Âm Âm, em muốn chị.""Vù" một tiếng, đầu óc của Trì Âm lập tức trống rỗng. Lý trí bị cơn khát khao cuốn trôi, không còn chỗ để bộc lộ.Cô đột ngột nắm chặt tay Kiều Tử Mạn, vòng tay qua eo cô ấy, nhấc bổng cô ấy lên.Kiều Tử Mạn kinh ngạc, cuống quýt vòng tay ôm lấy cổ cô ấy.Đôi môi đỏ mọng tiến sát lại gần.Hơi thở dồn dập và nụ hôn cuồng nhiệt kéo đến như cơn bão.Hai người vừa ôm hôn vừa loạng choạng bước về phía phòng tắm.Trì Âm nôn nóng dùng vai đẩy cửa phòng tắm.Bàn tay dò dẫm mở vòi sen.Nước ấm xối xuống, thấm đẫm cả lớp áo.Hơi nước bốc lên, làm đỏ ửng gò má của cả hai.Những nụ hôn đầy khát vọng của Trì Âm lại ập đến.Cô cắn nhẹ môi Kiều Tử Mạn, dịu dàng nhưng mạnh mẽ lấn sâu vào, cướp đi hơi thở của cô ấy, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng cũng bị nuốt trọn.Mặt Kiều Tử Mạn đỏ bừng, vô thức bám chặt vào vai của Trì Âm.Hành động của Trì Âm không thô bạo, nhưng sự gấp gáp là rõ ràng.Dòng nước ấm chảy trên lưng.Cảm giác áp sát là thân hình nóng bỏng của Trì Âm, cùng hơi thở nóng rực phả bên tai.Bàn tay đang siết chặt của Kiều Tử Mạn bị nhẹ nhàng kéo ra.Dây áo trước ngực cũng bị kéo xuống.Phòng tắm tuy mờ mịt hơi nước, nhưng không thể che lấp ánh nước lấp lánh trong mắt Kiều Tử Mạn.Những nơi bị kéo xuống dần dần lộ ra, cô dựa vào Trì Âm, cảm giác mềm mại sau lưng càng rõ ràng.Nội y ren bị kéo lên rồi lại bị lột xuống từng lớp, bộ vải vốn ít ỏi giờ đây cũng hoàn toàn bị loại bỏ.Đôi tai của Kiều Tử Mạn nhuốm đỏ, trên cổ còn lấm tấm những vết đỏ mờ mờ.Tất cả đều là dấu vết của Trì Âm.Kiều Tử Mạn thở hổn hển, trái tim đập loạn nhịp, đôi chân bủn rủn, cả người bám chặt vào Trì Âm.Trì Âm hơi tách ra, để cô ấy có thời gian bình tĩnh lại.Cô khàn giọng hỏi, "Tiếp tục không?"Bốn mắt nhìn nhau.Kiều Tử Mạn đối diện với ánh mắt nóng rực như lửa.Trong khoảnh khắc, một luồng nhiệt không thể diễn tả bằng lời quét qua toàn thân cô.Kiều Tử Mạn định gật đầu, nhưng ánh mắt vô tình nhìn vào tấm gương lớn phía sau.Tầm nhìn cô ấy chợt dừng lại.Hai cơ thể nhuốm đầy sắc qục đang dính chặt vào nhau, cảnh tượng quá mức táo bạo.Kiều Tử Mạn vội tránh ánh mắt, rúc vào vai của Trì Âm."Về phòng ngủ."Câu nói như ngầm cho phép ấy truyền vào tai của Trì Âm càng kích thích bản năng khát khao của cô.Cô lại cúi người xuống.Hai người vừa hôn nhau vừa dẫm trên nền nước bước ra ngoài.Cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.Không khí nóng đến bỏng người.Trì Âm vén những lọn tóc che khuất đôi mắt của Kiều Tử Mạn. Đôi mắt vốn trong veo giờ đây như một hồ nước xuân, mê ly và sóng sánh.Ánh mắt của Trì Âm dịu đi.Nụ hôn cũng trở nên chậm rãi và dịu dàng.Những nụ hôn nhỏ vụn rơi từ khóe môi xuống đôi mi dài.Rồi trượt dần xuống dưới.Lúc này, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, phá vỡ không khí không đúng lúc.Trì Âm định không quan tâm.Nhưng tiếng chuông cứ kiên trì vang lên không ngừng.Hết lần này đến lần khác.Ánh mắt của Kiều Tử Mạn dần trở nên tập trung, cô vùng vẫy ngồi dậy, với lấy điện thoại.Màn hình hiện lên hai chữ: Quý Vân.Cô nhấn nút nghe, hơi thở vẫn chưa ổn định, "Sao vậy? Có chuyện gì không?"Quý Vân lo lắng hỏi, "Kiều Kiều, em về nhà chưa? Vừa rồi chị liên lạc với Trì tổng nhờ cô ấy đón em, cô ấy đón được chưa?"Kiều Tử Mạn: "!!!"Chẳng trách sao Trì Âm lại xuất hiện ở quán bar, hóa ra là cái người gây rắc rối này.Trì Âm giật lấy điện thoại, gương mặt đầy sự không kiên nhẫn, "Đón rồi, vậy có chuyện gì không? Trước khi gọi điện không nhìn giờ sao?"Quý Vân: "..."Nghe câu này, sao mà kỳ lạ vậy.Chẳng lẽ, cô ấy thử thăm dò hỏi, "Có phải tôi làm phiền hai người không?"Giọng Trì Âm lạnh như băng, "Cô nghĩ sao?"Chết tiệt! Hiểu rồi.Quý Vân hưng phấn đi vòng quanh phòng, miệng không ngừng reo vui:"Hay lắm, cuối cùng chị em cô ấy cũng bị đè xuống rồi!!!"Dụ Thư Nhan đang nằm trên giường, nhấc một chiếc gối ném thẳng vào đầu cô.Chiếc gối trúng ngay sau gáy.Dụ Thư Nhan lật mắt, không kiên nhẫn nói:"Cô còn định làm nữa không?"Quý Vân đau đến kêu lên một tiếng, quay ngoắt lại, trừng mắt:"Cô vẫn còn sức à?"Dụ Thư Nhan chống người dậy, cười nhạt:"Sao thế, cô mệt rồi à? Cô trâu bò lắm mà?"Ba từ cuối cùng bị cô nghiến răng nhấn mạnh, như đang cắt ra từ kẽ răng.Cơn giận của Quý Vân lập tức bùng lên. Cô chỉ vào Dụ Thư Nhan, nghiêm giọng:"Được thôi, cô nói đấy. Để xem lát nữa cô có cầu xin tha thứ không!"Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.Âm thanh bận tút tút phát ra từ điện thoại khiến Trì Âm và Kiều Tử Mạn đưa mắt nhìnnhau đầy thắc mắc.Trì Âm hỏi: "Lúc nãy chị có nghe thấy giọng Dụ Thư Nhan phải không?"Kiều Tử Mạn cũng không kém phần kinh ngạc.Quý Vân thật sự là trâu bò thế sao?Thì ra cô ấy cũng giống mình, đều là người ở trên.Thật không nhìn ra!Trì Âm lại hỏi:"Thế cô ấy với Quý Vân làm sao mà dính vào nhau được?"Kiều Tử Mạn ngẫm nghĩ một lúc, đáp:"Chuyện hơi phức tạp...""Vậy thì..."Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng vì bị phá hỏng.Kiều Tử Mạn nghĩ, tiếp tục không nhỉ?Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Trì Âm, kèm theo giọng nói dịu dàng như nhung:"Kiều Tử Mạn, em không tập trung."Kiều Tử Mạn nhớ đến vai trò của mình là giáo viên, lần này chủ động tiến tới, đẩy Trì Âm xuống, tiếp tục nụ hôn dang dở.Khi môi rời nhau trong phút giây.Trì Âm ngửa đầu hỏi cô:"Hôm nọ em bảo mình đến tháng, làm bẩn ba chiếc quần lót, nhưng thật ra em đâu có đến.""Vậy ba chiếc quần lót đó rốt cuộc làm sao mà bẩn?"Kiều Tử Mạn đột nhiên nhớ lại nguyên nhân, mặt lập tức đỏ bừng như lửa cháy, cô mím chặt môi không đáp.Trì Âm thấy thế, đưa tay xuống.Cảm giác ẩm mềm và ướt át.Kiều Tử Mạn như bị điện giật, cả người run lên, giọng nói cũng run rẩy:"Chị làm gì vậy?"Trì Âm rút tay lên, trên tay còn mang theo vài tia nước ánh bạc, đưa lên trước mặt cô:"Là vì cái này sao?"Kiều Tử Mạn vừa xấu hổ vừa tức giận: "Chị!" "Sao hả?" Trì Âm trở mình, đè tay cô lên đỉnh đầu."Buông em ra," Kiều Tử Mạn vẫn không chịu thua mà vùng vẫy, "Em mới là giáo viên."Cho đến khi đôi môi ấm áp chặn hết lời cô.Lại thuận thế đi xuống.Dưới những va chạm, nhiệt độ dần tăng lên.Hơi thở nhẹ nhàng như những làn mây, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.Nóng đến mức cô run rẩy liên hồi.Kiều Tử Mạn cắn chặt môi, vài dấu răng in trên đó, đủ thấy cô dùng bao nhiêu sức.Trì Âm bất ngờ hôn lên môi dưới của cô.Kiều Tử Mạn ngửa cổ dài mảnh ra phía sau, ngón tay bám chặt lấy gối, mái tóc ướt đẫm nước trải dài.Suối xuân lay động.Suy nghĩ của Kiều Tử Mạn cuối cùng cũng trở nên mơ hồ, điều duy nhất cô cảm nhận được là...Dòng chất lỏng len lỏi, chảy qua những hơi ấm.Ánh mắt của Kiều Tử Mạn dần trở nên lơ đãng, hoa văn trên trần nhà dần méo mó.Trì Âm ngẩng đầu lên, lau đi những giọt nước trên mặt:"Lần trước em hỏi chị, khi sư tôn nhẹ nhàng vờn quanh nhụy hoa, cho đến khi bông hoa kiều diễm đó tuôn ra mật ngọt, sư tôn cúi đầu thưởng thức, nhành hoa rung rinh, có nghĩa là gì. Bây giờ, chị sẽ giải thích cho em.""Chính là ý như bây giờ,"Trì Âm mỉm cười, lại cúi đầu xuống.Bàn tay nắm chặt gối của Kiều Tử Mạn bất giác siết lại.Kiều Tử Mạn dần tỉnh lại, ý thức bắt đầu khôi phục.Qua ánh mắt liếc nhìn, cô thấy Trì Âm đang quay lưng lại, ngồi xổm trước két sắt tìm kiếm gì đó.Kiều Tử Mạn khẽ gọi, " Trì Âm?"Vừa cất lời, cô giật mình bởi giọng nói khàn đặc như bị giấy nhám mài mòn của mình.Đáng ghét. Hôn mãi không dừng.Rõ ràng cô nói muốn cô ấy, chứ không phải muốn cô ấy... cưỡi lên mình!Kiều Tử Mạn giận dữ lườm Trì Âm một cái, nhấc chân định đá cô ấy.Không ngờ, chân mềm nhũn, không còn chút sức lực, nâng được nửa chừng đã rơi thẳng xuống.Mất mặt quá!May mà Trì Âm không nhìn thấy.Đang lúc Kiều Tử Mạn âm thầm thở phào, Trì Âm quay người lại, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu hồng trông rất quen.Khi nhìn rõ chữ trên hộp, Kiều Tử Mạn trố mắt, khó tin hỏi, "Chị để bao tay trong két sắt à?"Trì Âm thản nhiên đáp, "Ừ." Cô nâng đầu Kiều Tử Mạn lên, bưng ly nước trên bàn đầu giường, đút cho cô uống vài ngụm. "Nhưng còn có thứ khác nữa."Kiều Tử Mạn: "???""Thứ gì?"Trì Âm cười đầy bí ẩn, "Sau này em sẽ biết." Tất cả đều sẽ dùng đến."Bây giờ thì tiếp tục nhé." Cô giơ giơ chiếc hộp trong tay. "Quà của mẹ vợ tặng, không thể phụ lòng bà ấy được.""Lại nữa?"Kiều Tử Mạn run rẩy, bản năng lùi dần sang bên cạnh.Trì Âm nhìn động tác của cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, rất nhanh đã lại áp sát.Ý thức của Kiều Tử Mạn chập chờn, lúc trôi nổi theo dòng nước, lúc lại vút lên tận mây.Không phân rõ mơ hay tỉnh.Không biết bao lâu sau, Kiều Tử Mạn mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai.Cô định vén chăn lên, nhưng cánh tay vừa nhấc đã đau đến hét thành tiếng.Mỏi nhừ, không nhúc nhích nổi.Cô rốt cuộc làm sao thế này?Kiều Tử Mạn cố gắng nhớ lại, trong đầu chỉ hiện lên những mảnh vụn ký ức.Cô nhớ mình còn khóc, khóc đến mức nói không muốn nữa.Quá nhục nhã...Quá xấu hổ...Rồi sau đó thì sao?Trì Âm nói không thể dừng lại?Còn bảo... không dừng được?!!! Kiều Tử Mạn vừa tức vừa thẹn, muốn chui vào chăn trốn đi.Nhưng động một cái, cơn đau khiến cô nhăn mặt nhíu mày.Thôi kệ, cô nhắm mắt lại, giả vờ như xác ướp đang ngủ.Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.Kiều Tử Mạn vô thức siết chặt cơ thể."Két." Cánh cửa mở ra.Trì Âm bưng một bát cháo hải sản bước vào, hương thơm lan tỏa khắp phòng.Kiều Tử Mạn hít hít mũi, bụng không đúng lúc phát ra tiếng "ục ục".Trì Âm yêu chiều xoa mặt cô, "Tỉnh rồi à?"Kiều Tử Mạn lập tức mở to mắt, trừng trừng nhìn cô.Cô há miệng muốn nói, nhưng cổ họng không phát ra tiếng nào, chỉ có thể dùng khẩu hình: "Đừng chạm vào em."Những lời không thể nói ra khiến khí thế của cô giảm đi một nửa, thậm chí có chút yếu đuối đáng thương.Trì Âm nhìn cô đầy thương cảm, chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, bưng bát cháo đã nấu xong lên, múc một thìa, thổi nguội,đưa đến miệng cô, "Đói lắm rồi phải không? Ăn trước, lát nữa chị bế em đi tắm."Kiều Tử Mạn trong lòng hừ một tiếng, ngoan ngoãn mở miệng.Hương vị tươi ngon lan tỏa, dạ dày cô lập tức được thỏa mãn, ánh mắt nhìn Trì Âm cũng dịu dàng hơn.Cô khẩu hình hỏi: "Mấy giờ rồi?" Sao chưa sáng mà đã ăn?Trì Âm hơi áy náy cúi đầu, "Tối hôm sau rồi."Kiều Tử Mạn: "?????Cô lập tức nhắm mắt lại, không thèm nhìn cô nữa.Trì Âm dỗ dành, "Nếu không ăn, vậy chị bế em đi tắm trước? Dọn dẹp sạch sẽ người cũng dễ chịu hơn."Nói rồi, cô bế ngang Kiều Tử Mạn lên, bước vào phòng tắm.Trong bồn tắm đã đầy nước.Trì Âm đặt cô xuống.Hơi nước mờ ảo, sóng nước dập dờn.Không nhịn được, lại thêm một lần nữa.Khi Trì Âm bế Kiều Tử Mạn trở về giường, trong mắt cô vẫn còn chút nước mắt chưa khô.Trì Âm chăm chú nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, "Cái này... em nghỉ phép năm chưa dùng phải không? Vậy nghỉ mấy ngày này luôn nhé?"Kiều Tử Mạn lập tức kinh hoảng, từng chút một lui về phía sau, rúc vào góc giường co thành một cục."Ý chị là gì???"