Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ[Chaennie]

Chương 61



Khi Phác Thái Anh cùng Phác Tri Ý đang trên đường đến chỗ Kim Trân Ni, Kim Trân Ni vừa mới tỉnh không lâu và đang dùng bữa sáng mà Phác Thái Anh chuẩn bị.

Sáng nay, cơ thể Kim Trân Ni cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không phải do tinh thần mà do thân thể. Hai chân mềm nhũn, gần như không còn sức. Một lần tối qua đã vừa vặn giới hạn thể lực của nàng, nhưng lần thứ hai thì đã vượt quá sức chịu đựng. Huống hồ, lần này Phác Thái Anh không còn kiểm soát lực đạo như trước.

Ngực và vùng quanh tuyến thể thứ hai cảm giác đau rát mỗi khi chạm vào quần áo, như bị ma sát liên tục. Tuy vậy, tuyến thể trên cổ lại rất thoải mái, được Alpha trấn an bằng tin tức tố, làm cho cơn khó chịu của kỳ phát tình hiếm hoi được xoa dịu.

Nhớ lại mọi chuyện tối qua, Kim Trân Ni không muốn nghĩ thêm nữa. Nằm nghỉ ngơi một lúc, cơ thể nàng mới dần hồi phục đôi chút.

Nhìn tin nhắn Phác Thái Anh để lại trên bàn:
[Tỷ tỷ, bữa sáng để trong nồi hấp giữ ấm, em phải đi trước đây. Nước mắt thành sông cúi chào.JPG]

Kim Trân Ni chăm chú nhìn màn hình. Từ sau lần nàng vô tình gửi một biểu cảm ngốc nghếch cho Phác Thái Anh, tin nhắn Phác Thái Anh gửi tới thường xuyên đính kèm những hình ảnh biểu cảm hài hước. Những biểu cảm có phần khoa trương ấy khiến người nhìn không khỏi buồn cười, làm cho Phác Thái Anh đôi khi trông ngốc nghếch và dễ thương lạ thường. Mỗi lần nhìn những biểu cảm ấy, Kim Trân Ni lại muốn đưa tay ra bóp má Phác Thái Anh.

Đọc tin nhắn xong, Kim Trân Ni đi ăn sáng.

Vẫn là vị trí hôm qua trong phòng ăn, không có gì thay đổi. Từ cửa kính lớn, nàng có thể nhìn ra khung cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài. Những cây tùng phủ đầy tuyết đứng sừng sững, xa xa là dãy núi bạc sáng lấp lánh. Cảnh sắc thơ mộng này khiến bữa sáng trở nên thú vị hơn hẳn.

Nhưng vừa ngồi xuống, tai nàng bất giác đỏ lên khi nhớ đến cảnh tượng tối qua. Hình ảnh những cây tùng tuyết ngoài cửa kính chợt gợi nhớ đến cảnh tuyết phản chiếu trên cửa kính phòng tắm đêm qua. Như thể những cây tùng đó đã chứng kiến hết thảy.

Bữa sáng vốn nên được tận hưởng từ từ, nhưng hôm nay, Kim Trân Ni lại ăn vội vàng và rời khỏi nhà ăn ngay khi kết thúc.

[Tỷ tỷ, chị đã dậy chưa? Hôm nay đi trượt tuyết được không? Chị không cần vội, chị họ còn có việc khác, em sẽ dẫn A Lâm tới tìm chị trước.]

Nhìn tin nhắn của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni bất giác cảm thấy hơi khó chịu. Ngày hôm qua, cơ bản Phác Thái Anh đã làm mọi việc từ đầu đến cuối, còn nàng thì thể lực cũng khá, vậy mà hôm nay lại còn đòi đi trượt tuyết.

Nếu Phác Thái Anh đến một mình, Kim Trân Ni thậm chí đã định không mở cửa, nhưng vì cô ấy mang theo A Lâm, cuối cùng Kim Trân Ni vẫn đứng dậy mở cửa cho hai người.

Vừa bước vào, căn phòng yên tĩnh lập tức trở nên rộn ràng hơn.

"Dì ơi, đây là tiền mừng tuổi mà bà cố và bà nội bảo con đưa cho dì! Tiền mừng tuổi nhất định phải nhận nha! Đây là khỏe mạnh, đây là bình an, đây là phát tài..."

A Lâm líu lo, lấy từ chiếc túi xách nhỏ ra mấy bao lì xì đủ màu sắc, mỗi bao được trang trí khác nhau. Giọng nói non nớt, mềm mại của cô bé khiến ai nghe cũng không khỏi bật cười, tâm trạng như tốt lên không ít.

Nhận lấy những bao lì xì đỏ từ A Lâm, Kim Trân Ni cảm thấy trong lòng có chút xúc động. Nàng không ngờ, đã gần 30 tuổi mà vẫn có thể nhận được tiền mừng tuổi.

Ngay sau đó, nàng lại thấy hơi bối rối. Vì không nghĩ trước đến việc nhận tiền mừng tuổi, lần này đến đây nàng chỉ mang theo một chút quà, chứ không chuẩn bị bao lì xì đáp lễ.

Đang suy nghĩ cách hồi lễ lại cho A Lâm, Kim Trân Ni bất ngờ cảm nhận có một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng mình. Rồi nàng nhận ra trên tay mình xuất hiện thêm một bao lì xì.

Đó là một chiếc bao lì xì nền đỏ, được trang trí bằng các hình hoạt họa vui nhộn, vừa đáng yêu vừa tràn đầy không khí ngày Tết.

Kim Trân Ni nhìn qua liền thấy Phác Thái Anh đang khẽ mỉm cười, cô ấy vừa kín đáo đưa bao lì xì cho A Lâm. Nhận được bao lì xì, A Lâm vui sướng cười tít cả mắt.

"Nhưng còn thiếu một cái," Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, khẽ nhắc.

Phác Thái Anh ngẩn người một chút, rồi vội vàng lấy từ trong túi ra một bao lì xì dự phòng.

Cô đưa chiếc bao lì xì cho Kim Trân Ni. Nhưng ngay khi nhận, Kim Trân Ni lại nhanh chóng chuyển bao lì xì ấy trả về tay Phác Thái Anh.

"Đây, tiền mừng tuổi cho em." Kim Trân Ni nói, ánh mắt thoáng chút dịu dàng.

Kim Trân Ni nói với vẻ mặt nghiêm trang, làm Phác Thái Anh dở khóc dở cười. Cô cảm thấy Kim Trân Ni lúc này đáng yêu vô cùng, liền không nhịn được thò lại gần, định hôn lên má Kim Trân Ni. Nhưng cùng lúc đó, cô nhanh tay đè nhẹ đầu của A Lâm, không để cô bé phát hiện hành động của mình.

Kim Trân Ni không hề phối hợp, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi Phác Thái Anh, ánh mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm, mang theo vẻ cảnh cáo.

"Không được."

Phác Thái Anh sững người, méo miệng, vẻ mặt đầy ấm ức. Trước đây Kim Trân Ni luôn chủ động, chẳng lẽ bây giờ qua kỳ phát tình qua rồi thì không còn muốn thân mật nữa?

Cô không cam lòng, khẽ liếm môi, ánh mắt đầy vẻ chờ mong nhìn Kim Trân Ni.

Nhưng Kim Trân Ni chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, không dám nhìn thẳng ánh mắt ấy nữa.

"Dì ơi, hôm nay đi trượt tuyết với con nhé? A Lâm sẽ dạy dì trượt! Con trượt giỏi lắm!" A Lâm thoát khỏi bàn tay của Phác Thái Anh, vui vẻ ngước lên nói.

"Được, A Lâm lợi hại như vậy, nói thử xem phải chơi thế nào nào?" Kim Trân Ni cúi người, kiên nhẫn trò chuyện với A Lâm, giọng nói mang theo ý cười.

Phác Thái Anh đứng phía sau, nhìn cảnh hai người nói chuyện, lòng lại dấy lên chút ghen tuông âm ỉ. Cô cúi đầu thầm nghĩ: *Chị họ còn nói giúp mình tạo cơ hội, kết quả lại bị nhóc con này giành trước. Chính mình còn chưa kịp thể hiện, nhóc con này đã dám xung phong dạy người khác rồi. Cũng thật là biết cách thu hút người khác.*

Kim Trân Ni nói chuyện với A Lâm một lúc, Phác Thái Anh nhân cơ hội chuẩn bị sẵn đồ đạc cần mang khi ra ngoài cho nàng. Không lâu sau, Phác Tri Ý đến.

Kim Trân Ni dắt tay A Lâm đi ra ngoài trước, trong khi Phác Thái Anh cầm hành lý theo sau.

"A Lâm chiếm hết cả chị ấy, còn đòi làm giáo viên dạy trượt tuyết nữa chứ!" Phác Thái Anh vội cáo trạng với Phác Tri Ý khi vừa gặp cô.

"Em đừng nói, nhà ta A Lâm còn giỏi hơn em đấy." Phác Tri Ý thấp giọng trêu chọc.

Phác Thái Anh nghe xong liền bị đả kích nặng nề, chỉ có thể hậm hực lườm chị họ của mình một cái.

Lên xe, Phác Tri Ý đưa cho Kim Trân Ni một tấm bản đồ hướng dẫn các khu vui chơi trên sân trượt tuyết, nói:

"Kim tổng, sân trượt tuyết này có rất nhiều hoạt động, ngoài trượt tuyết còn có lái xe mô tô trên tuyết, đi xe kéo tuyết... Cô xem qua bản đồ này, nếu muốn đi đâu thì nói, không thì để chúng ta sắp xếp."

"Nơi nào thú vị, A Lâm, con đề cử cho dì xem nào." Kim Trân Ni nhẹ nhàng hỏi, cúi đầu nhìn A Lâm đang tò mò quan sát tấm bản đồ.

A Lâm lập tức hào hứng, nhanh chóng chỉ vào vài chỗ trên bản đồ, vừa nói vừa giảng giải:

"Dì ơi, chỗ này kéo trượt tuyết rất vui, còn đây là mê cung trên băng! À, cái cầu trượt băng chỗ này cũng thích hợp nữa!"

Kim Trân Ni chăm chú lắng nghe, khẽ gật đầu rồi đưa bản đồ cho Phác Tri Ý.

"Xem ra dì đang đi chơi cùng A Lâm đấy chứ! Mấy chỗ này A Lâm còn chơi mãi rồi." Phác Tri Ý nhìn vào những địa điểm được khoanh tròn, không nhịn được bật cười.

"Mấy chỗ này tôi chưa thử bao giờ, đều được cả." Kim Trân Ni nói thản nhiên.

"Vậy được rồi, chúng ta sẽ đi chơi những chỗ này trước." Phác Tri Ý gật đầu quyết định.

Phác Thái Anh đứng bên cạnh, có chút bất ngờ khi thấy Kim Trân Ni chiều theo ý của A Lâm. Với người lớn, khi đến khu trượt tuyết, hoạt động đầu tiên thường là trượt tuyết. Nhưng nếu Kim Trân Ni đã thích, thì cô cũng không có ý kiến, miễn là được đi cùng Kim Trân Ni là cô đã thấy vui rồi.

Buổi sáng hôm đó, họ chủ yếu chơi ở khu dành cho trẻ em. Những trò chơi như ngồi xe kéo, đi dạo ngắm cảnh hay khám phá mê cung băng đều rất nhẹ nhàng. Điều này giúp Kim Trân Ni dần hồi phục thể lực.

Phác Thái Anh đảm nhận vai trò "hậu cần": cô mang túi xách, chuẩn bị nước uống, đảm bảo an toàn và không quên chụp ảnh cho cả nhóm. Tuy không có nhiều cơ hội gần gũi với Kim Trân Ni, nhưng nhìn cô ấy vui vẻ chơi đùa với A Lâm, ánh mắt lấp lánh niềm vui, Phác Thái Anh cũng cảm thấy lòng mình rộn ràng.

Đến trưa, cả nhóm trở về ăn cơm. Sau khi ăn xong, A Lâm bắt đầu thấy mệt và muốn nghỉ trưa. Kim Trân Ni cũng có vẻ hơi mệt, liền cùng A Lâm đi nghỉ.

Chờ hai người rời đi, Phác Tri Ý liếc nhìn Phác Thái Anh, ghé sát tai trêu:

"Khó trách trước đây chị không nhìn ra. Đây căn bản không giống tình cảm đôi bên đâu! Nhìn Kim tổng chẳng thèm liếc em một cái, chị còn tưởng A Lâm mới là người cô ấy thích đấy. Em buổi tối không phải là đứng đợi mãi ở cửa nhà người ta rồi lại lủi thủi quay về đấy chứ?"

Phác Thái Anh quay sang lườm chị họ mình, bĩu môi, cố cãi:

"Chị không hiểu đâu! Chị ấy chỉ là hơi ngại ngùng thôi."

"Muốn chị dạy em một chút kinh nghiệm không?" Phác Tri Ý nhướn mày, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

"Chị á? Kinh nghiệm toàn là thất bại đi? Bằng không thì A Lâm Mommy..." Phác Thái Anh chưa kịp nói hết câu đã bị Phác Tri Ý đánh một cú vào vai, vừa đau vừa tức.

"Tiểu quỷ, dám chọc chị hả!" Phác Tri Ý cười mắng.

Phác Tri Ý không rõ mối quan hệ giữa Phác Thái Anh và Kim Trân Ni đã tiến triển đến mức nào, nhưng dựa vào tính cách mà cô hiểu về hai người, chắc chắn vẫn còn ở giai đoạn mập mờ, chỉ dừng lại ở việc nắm tay hay vài cử chỉ nhỏ nhặt.

Cô còn định nói tiếp thì thấy Phác Thái Anh đột nhiên cầm điện thoại lên, vẻ mặt thay đổi rõ rệt.

"Tỷ, Kim Trân Ni gọi em qua rồi, không nói chuyện với chị nữa." Phác Thái Anh nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng Phác Thái Anh, Phác Tri Ý chỉ biết thở dài, cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ đang háo hức chạy đi nhận phần thưởng. Cô thậm chí còn muốn đánh thêm một cú nữa, nhưng đành bỏ qua.

Phác Thái Anh bước vào phòng nơi Kim Trân Ni đang nghỉ trưa, ánh mắt lập tức tìm đến hình bóng của nàng.

Buổi sáng, Kim Trân Ni cảm thấy mình không quá gần gũi với Phác Thái Anh. Đến trưa lại ở trong đám đông ồn ào quá lâu, cơ thể bắt đầu xuất hiện cảm giác khó chịu vì tin tức tố của Phác Thái Anh trong không khí đã bị tiêu hao bớt. Mặc dù vẫn còn một chút, nhưng không đủ để làm nàng cảm thấy dễ chịu.

Nằm yên một lúc mà không ngủ được, cuối cùng Kim Trân Ni đành gửi tin nhắn gọi Phác Thái Anh tới.

Vừa thấy Phác Thái Anh bước vào, Kim Trân Ni liền đứng dậy tiến lại gần. Nàng nhón chân, định hôn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh khẽ cúi xuống, hôn nhẹ nhàng lên môi nàng, sau đó tựa trán mình vào trán Kim Trân Ni, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng pha chút ấm ức.

"Tỷ tỷ, buổi sáng chị không để ý đến em..." Giọng nói của Phác Thái Anh nhỏ nhẹ, như đang trách móc, nhưng nghe ra lại nhiều hơn sự tủi thân.

Kim Trân Ni thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu cảm của Phác Thái Anh, không nhịn được mà đưa tay nắm lấy gương mặt cô.

"Xin lỗi... Tối qua lăn lộn nhiều quá, nên khi nhìn thấy em liền..." Kim Trân Ni ngừng lại, chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị Phác Thái Anh chiếm lấy.

"Tỷ tỷ, thực xin lỗi... Lần sau em sẽ cẩn thận hơn." Phác Thái Anh nói nhỏ, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi. Sau đó, cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Kim Trân Ni, như để thay lời xin lỗi của mình.

Tối qua, Phác Thái Anh thực ra đã cố gắng kiểm soát, nhưng vẫn đánh giá quá cao thể lực của Kim Trân Ni. Hậu quả là khiến người ta mệt đến mức giận dỗi.

Kim Trân Ni trong lòng có chút xấu hổ, vừa buồn bực vì bị "lăn lộn" quá mức, lại như tan chảy dưới nụ hôn dịu dàng kia.

Hôn nhau một lúc, Kim Trân Ni nhớ ra đây là ban ngày, không thể cứ như vậy mà thả lỏng tin tức tố, liền lập tức ngăn Phác Thái Anh lại.

Nghỉ trưa xong, Phác Thái Anh rời đi xử lý công việc ở sân trượt tuyết giúp Phác Tri Ý. Đến khoảng 1 giờ rưỡi, A Lâm và Kim Trân Ni đã thu dọn xong, cả nhóm tiếp tục xuất phát để vui chơi buổi chiều.

Buổi chiều: Trượt tuyết

Phác Thái Anh, A Lâm, và những người khác thường xuyên đến đây, đều có trang bị riêng. Còn Kim Trân Ni là lần đầu tiên, nên Phác Tri Ý đặc biệt chuẩn bị cho nàng một bộ mới tinh.

Phác Tri Ý nhận thấy cả Phác Thái Anh lẫn Kim Trân Ni dường như thay đổi hẳn so với buổi sáng.

Phác Thái Anh giúp Kim Trân Ni mặc trang bị trượt tuyết, động tác rất tự nhiên, còn Kim Trân Ni thì không hề kháng cự, thậm chí còn chủ động duỗi tay nhờ cô chỉnh sửa.

Cả nhóm đều chọn ván đơn, Kim Trân Ni cũng theo vậy. Dù có chút lo lắng vì chưa từng trượt tuyết, nhưng bên cạnh có Phác Thái Anh và nhóc con A Lâm, nàng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Khi Phác Thái Anh chuẩn bị xong trang bị cho Kim Trân Ni, đột nhiên lấy thêm ra một bao đầu gối bảo hộ và... một thú nhồi bông hình rùa đen lớn.

"Tôi không cần cái này... Đây là có ý gì?" Kim Trân Ni nhíu mày, giữ chặt tay Phác Thái Anh khi thấy cô buộc con rùa nhồi bông lớn phía sau lưng mình.

"Tỷ tỷ, đây là để phòng ngã. Mang vào sẽ không đau nếu bị ngã, chị tin em đi." Phác Thái Anh giải thích với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Phải mang vào! Không mang, ngã mông đau lắm đó! Dì nghe lời lão sư đi!" A Lâm đứng bên cạnh cũng góp lời với giọng nài nỉ.

Kim Trân Ni nhìn xung quanh, thấy nhiều người đang nhìn về phía mình, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.

A Lâm trước đây được Phác Thái Anh trực tiếp dạy trượt tuyết, nên động tác khá thuần thục. Hôm nay, nhóc chỉ đeo bao đầu gối bảo hộ, tự tin xung phong nhận trách nhiệm làm "cô giáo" hướng dẫn Kim Trân Ni. A Lâm nghiêm túc trình bày tư thế và động tác cơ bản, vô cùng đáng yêu.

Phác Thái Anh muốn tìm cách để Phác Tri Ý nhanh chóng "xử lý" A Lâm – bóng đèn nhỏ này – nhưng chưa kịp hành động, xung quanh hai người đã tụ tập một nhóm đông người.

"Ôi trời, A Lâm đáng yêu quá!"
"A Lâm, có thể dạy tụi chị trượt tuyết không? Chị sẽ tặng em một trăm que kẹo!"

A Lâm là gương mặt quen thuộc ở sân trượt tuyết, lâu ngày đã trở thành một ngôi sao nhỏ nơi đây. Không ít người đến sân trượt tuyết chỉ để được nhìn thấy nhóc con một lần. Dù mắt và mặt của A Lâm được che kín trong bộ đồ trượt tuyết, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương cùng phong thái tự tin cũng đủ làm người khác mê mẩn.

Bị các "fan" vây quanh, A Lâm mỉm cười kiêu ngạo như một tiểu minh tinh, còn Phác Tri Ý thì đứng một bên nhìn mà bật cười.

Phác Thái Anh nhân cơ hội vẫy tay gọi Phác Tri Ý đến tiếp quản A Lâm, sau đó kéo Kim Trân Ni ra một góc ít người hơn.

Kim Trân Ni không quen vận động, lại càng không biết trượt tuyết. Suốt quãng đường được Phác Thái Anh kéo đi, nàng hoàn toàn dựa vào lực kéo của cô, lúc nào cũng cảm giác mình sắp ngã nhào xuống.

Phác Thái Anh kiên nhẫn đưa Kim Trân Ni đến một chỗ vắng vẻ, bắt đầu dạy nàng từ những bước cơ bản nhất, giống hệt như năm đó từng dạy A Lâm.

Dù Phác Thái Anh giảng giải rất rõ ràng, Kim Trân Ni vẫn tỏ ra khá vụng về. Dáng vẻ nỗ lực nhưng loay hoay mãi không thành thạo của nàng khiến Phác Thái Anh vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu.

Sau một hồi tập luyện, Kim Trân Ni vẫn không tiến bộ, còn ngã một cú khá mạnh xuống đất. May mà chiếc rùa nhồi bông được buộc sau lưng phát huy tác dụng, nàng không bị đau, nhưng lại thấy hơi mất mặt.

"Tôi không chơi nữa..." Kim Trân Ni thở hắt ra, được Phác Thái Anh đỡ dậy.

Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, trong lòng dâng lên một cảm giác hiếm thấy. Đây là lần đầu cô thấy Kim Trân Ni thất bại ở một việc, không còn phong thái thành thạo và bình tĩnh như mọi khi. Lúc này, Kim Trân Ni giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, vừa vụng về vừa đáng yêu, y hệt A Lâm trước đây khi học không được gì đó rồi dỗi hờn từ bỏ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...