Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ[Chaennie]

Chương 37



Khi đến Kim Thị, trời đã bắt đầu âm u, gió lớn khiến Phác Thái Anh không thể mở mắt. Cô nheo mắt, bước đi phía trước và ngay lập tức thấy được Kim Thị, nơi có quảng cáo lớn của Kim Trân Ni. Ánh sáng rực rỡ đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.

Những người trong nhóm cùng cô đi đều không kiềm được sự kinh ngạc, rõ ràng là bị vẻ đẹp của nơi này làm cho choáng ngợp. Đây không phải là lần đầu tiên họ quay chụp ở đây, nhưng mỗi lần thấy lại vẫn khiến họ phải trầm trồ.

"Chúng ta có cơ hội thành công lần này, sau này sẽ được tiếp xúc với Kim tổng. Sau đó, quảng cáo và biển quảng cáo khổng lồ cũng sẽ là sản phẩm do chúng ta thực hiện," Trịnh Lan Vi nói với những người khác trong nhóm.

Khi nghe được những lời của Trịnh Lan Vi nói, ánh mắt của những người xung quanh đều lấp lánh sự mong đợi.

Phác Thái Anh thu hồi ánh mắt khỏi tấm biển quảng cáo lớn, mím môi và cầm theo camera đi theo nhóm vào Kim Thị.

Trịnh Lan Vi và người phụ trách của Kim Thị thảo luận về các phương án quay chụp. Sau khi kiểm tra và xác nhận tất cả yêu cầu bảo mật và công việc phối hợp, họ bắt đầu chuẩn bị cho quay chụp. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, nhóm của họ được phân công làm việc.

Phác Thái Anh cùng một người kỳ cựu được giao nhiệm vụ đi quay ở khu văn phòng nhân viên.

"Không cần lo lắng, đi theo lão Triệu. Khu công nhân bên đó khá đơn giản, Kim tổng cũng sẽ không đến đó," Trịnh Lan Vi dặn dò cô.

"Vâng, cảm ơn Trịnh tỷ," Phác Thái Anh đáp.

Mặc dù là thực tập sinh mới, Phác Thái Anh không cảm thấy lo lắng. Công việc ở khu nhân viên không có yêu cầu đặc biệt, chỉ là quay một số cảnh đơn giản, không có chủ đề nổi bật. Dù sao, những cảnh quay này có thể chỉ xuất hiện vài giây trong bộ phim chính, nhưng cũng không sao, cô sẽ làm hết mình.

Phác Thái Anh cẩn thận mang theo thiết bị quay phim và đi cùng đồng nghiệp đến khu công nhân.

Mặc dù cô không được phân công công việc ở khu quản lý cao cấp, nơi có thể gặp Kim Trân Ni, nhưng cô hiểu rằng nếu mình làm tốt công việc này, có thể sẽ có cơ hội gặp Kim Trân Ni trong tương lai, và sẽ có cơ hội hợp tác lâu dài hơn.

Ngoài máy ảnh, Phác Thái Anh còn mang theo một chiếc ba lô.

Khi quay chụp bắt đầu, Phác Thái Anh mang theo ba lô tìm một nhân viên công tác để xin phép được vào khu vực giữ đồ. Trong khi đó, tại văn phòng chủ tịch Kim, nàng vừa mới hoàn thành công việc buổi sáng. Dù không khí trong phòng được thông gió tốt, với trang bị lọc không khí chạy hết công suất, nhưng mùi hương Alpha vẫn khiến Kim Trân Ni cảm thấy không thoải mái.

"Kim tổng, hôm nay đoàn quay chụp đã sắp xếp xong. Họ chia thành hai nhóm: nhóm một sẽ quay ở lầu 17, chủ yếu là các thiết kế sư và giám đốc tiêu thụ. Nhóm còn lại chủ yếu quay tại lầu 6, khu nhân viên bình thường," trợ lý báo cáo.

"Ừ." Kim Trân Ni nghe xong, nhìn vào điện thoại và nhận ra vị trí của Phác Thái Anh đang gần với nàng. Kim Trân Ni tiếp tục kiểm tra tình hình qua hệ thống giám sát.

Nhìn xuống góc độ nào cũng có thể nhìn ra Alpha có dáng người cao gầy, bàn tay trắng nõn đang cầm lấy camera

"Lầu 6 là khu nhân viên, quay chụp nhân viên có thể cần một chút thời gian. Một người một ly cà phê, tôi sẽ xuống phân phát. Gần đây mọi người làm việc vất vả." Kim Trân Ni nhìn di động nói

Nghe vậy, trợ lý hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu và bắt đầu chuẩn bị. Tuy nhiên, trong lòng trợ lí đã có suy đoán về Phác Thái Anh, một Alpha được Kim Trân Ni giao cho nhiệm vụ làm trợ lí sinh hoạt, thường xuyên giúp Kim Trân Ni chạy vặt, khi trợ lí nhìn đến nét mặt không biểu cảm của Kim Trân Ni, thì trong lòng là đã hét lên: " Đây không phải là truyện tổng tài ngoài đời thực đó chứ"

Lầu 6 không lớn, chỉ có khu công nhân và khu nghỉ ngơi, không có nhiều cơ hội quay chụp tư liệu sống. Khi Phác Thái Anh cùng với lão Trương, một đồng nghiệp lâu năm, bắt đầu quay chụp, họ nhanh chóng nhận ra rằng công việc của mình không có gì đặc biệt. Lão Trương đang nhàn rỗi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô, tiếp theo là một loạt tiếng vỗ tay, rồi mọi thứ lại trở nên im ắng.

Lão Trương ngẩng đầu, suýt nữa thì ngã nhào vì bất ngờ. Hóa ra là Kim Trân Ni – chủ tịch Kim thị – đã đến!

Kim Trân Ni, mặc một bộ vest đỏ rượu kết hợp với áo trắng, nhẹ nhàng bước vào, mang theo một ly cà phê và các món điểm tâm cho nhân viên. Nàng mỉm cười nhã nhặn, phân phát đồ uống cho mọi người.

"Mọi người đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, gần đây công việc vất vả, tôi đã mua cà phê và một ít điểm tâm ngọt cho mọi người." Giọng nói dễ nghe của Kim Trân Ni vang lên, vừa nói vừa cười

Lão Trương đột nhiên nhận ra đây chính là một cơ hội quay chụp tư liệu sống tuyệt vời. Không phải là kế hoạch đã định trước, mà là một khoảnh khắc hoàn hảo tự nhiên. Lão Trương nhanh chóng định quay lại cảnh tượng này, chỉ để phát hiện rằng camera đang ở trong tay Phác Thái Anh, người đang cúi xuống quay cảnh Kim Trân Ni phân phát cà phê cho nhân viên.

Lúc này không phải lúc để làm phiền, nhưng... liệu thực tập sinh này có thể làm được điều gì hay không?

Dù có được tư liệu sống tuyệt vời, nhưng nếu không bắt kịp khoảnh khắc, người ta sẽ không thể có cơ hội lần thứ hai. Huống chi, họ chỉ là những người mới được tuyển.

Lão Trương đứng bên cạnh, sốt ruột vò đầu bứt tai, hối hận không thôi. Khi quay chụp, camera của Phác Thái Anh vẫn ổn, nhưng đôi tai cô lại đỏ bừng vì căng thẳng.

Biết rằng Kim Trân Ni đang ở Kim thị, Phác Thái Anh lúc này mới nhận ra mọi chuyện không phải ngẫu nhiên. Đó chắc chắn là do Kim Trân Ni sắp xếp. Mặc dù tâm lý của cô khá ổn, nhưng khi nhìn thấy Kim Trân Ni, cô không khỏi lo lắng. Cảm giác của Kim Trân Ni thật khó nắm bắt. Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy một chút run rẩy.

Khi Kim Trân Ni nhìn về phía cô, Phác Thái Anh biết mình phải bắt lấy cơ hội này. Cô phải quay lại khoảnh khắc này, một cảnh tượng tuyệt vời mà Kim Trân Ni tạo ra.

Trước mặt nhân viên, Kim Trân Ni không hề tỏ ra áp lực, ngược lại còn thể hiện một sự thân thiện, dễ gần mà Phác Thái Anh chưa từng thấy. Kim Trân Ni có một sức hút đặc biệt khiến mọi người không thể không chú ý.

Khi Kim Trân Ni phân phát xong cà phê và điểm tâm cho các nhân viên, nàng không quên đưa cho Phác Thái Anh và tổ viên lão Trương. Sau đó, Kim Trân Ni rời đi.

Phác Thái Anh cùng lão Trương không vội uống cà phê mà xem lại những cảnh quay vừa rồi. Chỉ cần chỉnh sửa một chút, cắt nối hợp lý là có thể sử dụng được.

Lão Trương xem xong cảnh quay của Phác Thái Anh, không khỏi hít vào một hơi. Không thể không khen ngợi, cô thật sự rất tài năng trong việc bắt được những khoảnh khắc đẹp. Mọi thứ đều được chụp đúng lúc, từng chi tiết đều rõ nét và sống động. Thậm chí, nếu không chỉnh sửa gì, cũng là một cảnh quay xuất sắc.

Phác Thái Anh quay được một bức ảnh rất đẹp về Kim Trân Ni, người nhìn vào không thể không cảm nhận được một vẻ đẹp thanh thoát, cao quý như không thể chạm tới, tựa như nhân vật trong một câu chuyện thần thoại. Có lẽ Kim Trân Ni thật sự là người như vậy.

"Thật tuyệt vời, nhìn chúng ta quay được những cảnh quay như thế này, mấy người khác mà biết chắc phải ghen tị đến chết!" Lão Trương vỗ mạnh lên vai Phác Thái Anh, cười nói.

Phác Thái Anh hơi ngượng, chỉ cười cười. Cô cảm thấy hơi căng thẳng, tay đặt trong túi có chút ra mồ hôi, theo đó điện thoại trong túi đổ chuông, tay cô khi đó cũng run theo. Cầm điện thoại lên mở ra xem thì cô thấy một tin nhắn

(Đến phòng họp 605).

Phác Thái Anh vội vàng nhét điện thoại vào túi, rồi nói với lão Trương:

"Anh Trương, em... em đi vệ sinh một chút."

Lão Trương vẫy tay cho cô đi, vẫn đang mải xem lại cảnh quay vừa rồi.

Cô đã không gặp Kim Trân Ni mấy ngày rồi, mà mỗi lần gặp đều là qua màn hình camera. Không biết Kim Trân Ni gọi cô vào phòng họp làm gì.

Phác Thái Anh do dự một lúc trước khi đẩy cửa phòng họp. Khi cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy Kim Trân Ni đang ngồi ở ghế xoay, chân bắt chéo, tay đặt lên huyệt thái dương. Khi thấy Phác Thái Anh bước vào, Kim Trân Ni ngẩng đầu lên.

"Vào đây." Kim Trân Ni vẫy vẫy tay gọi cô.

Phác Thái Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn qua một bên, nhưng không tiến lên.

Kim Trân Ni nhận ra Phác Thái Anh có vẻ do dự, liền đứng dậy, bước về phía cô.

"Vẫn giận sao?" Kim Trân Ni hỏi với giọng nhẹ nhàng, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Phác Thái Anh cảm nhận được hơi thở của Kim Trân Ni, một chút ấm áp phả vào bên tai khiến cô hơi đỏ mặt.

"Không giận. Chỉ là chỗ này không thích hợp để đánh dấu." Phác Thái Anh cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Cô tự hỏi, Kim Trân Ni gọi mình vào đây làm gì? Chắc chỉ muốn đánh dấu tạm thời thôi.

Nơi này chính là Kim thị, tòa nhà chính của công ty, không phải nơi để giải quyết những chuyện riêng tư.

Kim Trân Ni nghe Phác Thái Anh nói vậy, trong lòng hơi thất vọng, cảm giác muốn nắm lấy mặt cô lại lặng lẽ dâng lên. Giống như Kim Trân Ni đang tìm cô, chỉ để làm việc gì đó, giống như việc đánh dấu tạm thời trong thời gian ngắn.

Thực tế, nàng chỉ muốn nghe thử hương vị tin tức tố của Phác Thái Anh.

Nhưng, Phác Thái Anh lại kiên quyết không thả lỏng tin tức tố của mình, yêu cầu của cô đối với Kim Trân Ni cũng khắt khe, cô muốn Kim Trân Ni phóng thích tức tố khiến cho hai loại tin tức tố không thể giao thoa. Trong phòng họp này, rõ ràng không phải là nơi thích hợp.

"Kết hôn rồi, có gì không thích hợp?" Kim Trân Ni cố ý đặt tay lên mặt Phác Thái Anh, trêu chọc nói.

"..... Tỷ tỷ, đừng trêu em nữa." Phác Thái Anh nhỏ giọng đáp, không dám nhìn vào mắt Kim Trân Ni.

Nhìn vẻ mặt của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni cảm thấy một cảm xúc khác lạ dâng lên trong lòng. Nàng nhận ra rằng, sự tức giận hay những cảm xúc chân thật khác nhau, không phải lúc nào cũng có thể nhìn ra được.

"Hiện tại tình hình của Kim thị, có phần giống với lúc tôi 16 tuổi. Bọn họ chỉ muốn tôi giải quyết vấn đề. Nếu không giải quyết tốt, nợ nần sẽ càng thêm sâu, phiền phức cũng nhiều. Bọn họ khác với những chủ nợ khác, thực ra tôi không nợ họ gì cả. Em hiểu không?" Kim Trân Ni nói với giọng trầm, hiếm khi giải thích với một Alpha nào như vậy.

Phác Thái Anh nghe xong, dừng lại một chút, rồi mới từ từ nhìn Kim Trân Ni. Cô không biết trong tình huống này có bao nhiêu phiền toái, nhưng khi nghe Kim Trân Ni nói, cô cũng cảm nhận được một chút áp lực.

Phác Thái Anh nhớ lại những gì cô đã đọc một bài báo về Kim Trân Ni khi nàng còn là một đứa trẻ 16 tuổi, và cô biết rằng Kim Trân Ni khi ấy đã gặp phải rất nhiều khó khăn.

Lúc này, nhìn Kim Trân Ni, Phác Thái Anh mới chú ý đến vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nàng, đôi mắt dưới lớp phấn nền vẫn không giấu được sự uể oải.

Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc phức tạp. Rốt cuộc, chỉ có những người thật sự mạnh mẽ mới có thể tự nhiên như vậy, giải quyết một tình hình rối rắm mà không chút do dự.

Kim Trân Ni nhận ra ánh mắt của Phác Thái Anh lại nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt đen của cô ánh lên có chút sắc bén, nhưng chỉ một câu nói của Kim Trân Ni là đủ khiến ánh mắt đó trở nên dịu dàng. Có một cái gì đó trong đó khiến Kim Trân Ni không thể không mềm lòng, như một đứa trẻ đang cần được thương yêu.

Kim Trân Ni nghiêng đầu, áp chóp mũi vào vai Phác Thái Anh, hơi thở nhẹ nhàng của nàng lan tỏa, mang theo một hương vị rất nhẹ, chỉ đủ để cảm nhận, như một thứ không thể thiếu. Như vậy, có thể sẽ giúp nàng nghỉ ngơi một chút.

Phác Thái Anh cảm nhận được cảm giác ấy, ngón tay hơi run rẩy, cô đưa tay ôm vào eo của Kim Trân Ni. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Khoảnh khắc tĩnh lặng đó bị phá vỡ khi điện thoại di động của Phác Thái Anh rung lên không ngừng.

"Đây là thẻ lên tầng của tôi dành cho em. Buổi trưa ăn cơm thì quay lại đây." Kim Trân Ni buông Phác Thái Anh ra, đưa cho cô một cái thẻ.

"Đi đi." Kim Trân Ni lại nói.

Phác Thái Anh gật đầu, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đầu dây bên kia điện thoại là Lão Trương.

"Đi WC sao lâu vậy? Tôi nói cho cô nghe, vừa rồi tôi đã nói chuyện này với chị Trịnh và mấy người bọn họ. Bọn họ suýt nữa thì lao xuống luôn. Cô xem, trong nhóm mấy người đó, nhìn bọn họ ghen ghét đã đến mức chết đi được." Lão Trương nói, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Phác Thái Anh nhìn vào nhóm tin nhắn, họ chỉ nói về việc vận may của Lão Trương, không ai nhắc tới cô.

Lão Trương là một trong những tiểu tổ trưởng, nhưng Phác Thái Anh không nói gì, chỉ tiếp tục làm công việc của mình.

Khi đến giờ ăn trưa, Lão Trương kéo Phác Thái Anh đi ăn cơm.

"Tôi mang cơm theo rồi, bỏ trong túi trước, không vào canteen." Phác Thái Anh nói.

"Ra ngoài làm việc mà còn mang cơm theo? Cô thật chú trọng công việc, vậy thôi, tôi đi ăn với bọn họ." Lão Trương có chút ngạc nhiên, nhưng không cố kéo Phác Thái Anh đi.

Phác Thái Anh lấy túi cơm từ trong ba lô ra, nhìn xung quanh.

Giờ ăn trưa, nhiều người đều vào canteen, xung quanh rất vắng vẻ.

Phác Thái Anh dùng thẻ của Kim Trân Ni để đi lên tầng dành cho chủ tịch, đến nơi của Kim Trân Ni.

Vừa vào đến tầng, Phác Thái Anh liền nghe thấy giọng Kim Trân Ni vọng ra từ phòng.

"Nếu chú không muốn phải trả số tiền đã nuốt vào trước đó, thì tôi sẽ triệu tập một cuộc họp cổ đông, để cho các cổ đông khác thấy rõ tiền bạc của họ đã chảy vào túi chú như thế nào".

"Trân Ni, con nghe ai nói thế? Chú căn bản là không làm chuyện đó. Nhà chú có nhiều con cái, chi tiêu cũng lớn, làm sao có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức được? Thật sự là không có..." Một giọng nói lớn tuổi vang lên, đầy vẻ cầu xin.

"Chú, chú không phải biết tình hình hiện tại của công ty sao? Những chứng từ này là do Kim Khải đưa cho tôi, tôi đã kiểm tra và xác nhận rồi. Nếu chú không có tiền, có thể nhờ Kim Khải giúp đỡ một chút. Hắn không phải luôn đối xử tốt với chú sao? Chắc chắn hắn sẽ giúp chú thôi." Kim Trân Ni trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng hơn đôi chút.

"Kim Khải nó chẳng làm được chuyện gì, chú đã làm cho nó nhiều chuyện như vậy, vậy mà nó lại bán đứng chú!" Giọng nói lớn tuổi đó thay đổi âm điệu, đầy sự phẫn uất.

Phác Thái Anh dừng bước một chút, quan sát xung quanh rồi tìm một văn phòng trống để vào, tránh đi những âm thanh này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...