Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ[Chaennie]
Chương 31
Phòng tắm trong chỗ ở của Kim Trân Ni rất rộng rãi, thoang thoảng mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, chính là mùi tin tức tố của nàng. Phác Thái Anh vừa bước vào, cảm giác mặt mình càng nóng bừng lên. Không khí trong phòng khiến cô nhớ lại đêm ở phòng cách ly, những ký ức chẳng thể nào quên. "Quần áo để tắm đã chuẩn bị ở đây, khăn tắm là mới, sữa tắm và các thứ khác cũng ở chỗ này. Quần áo bẩn thì đặt vào giỏ bên kia..." Kim Trân Ni vừa hướng dẫn vừa lướt qua Phác Thái Anh, giọng nói vẫn trầm ổn như thường ngày. Sau khi cởi áo khoác, Kim Trân Ni chỉ còn mặc bộ đồ mỏng nhẹ nhàng ôm sát người, chất vải mềm mại như sương. Phác Thái Anh chỉ thoáng liếc qua một cái, nhưng ngay lập tức trong đầu cô lại hiện lên xúc giác, mùi hương và cảm giác ngọt ngào ngày đó. Những ký ức đến quá bất ngờ, khiến cô nhanh chóng quay đi, ép mình phải thoát khỏi dòng suy nghĩ. *"Kiềm chế đi, Phác Thái Anh. Mày đúng là hết thuốc chữa rồi!"Từ ngày không gặp Kim Trân Ni, đầu óc cô lúc nào cũng mơ mộng lung tung. Bây giờ, đối diện người thật, cô lại càng không kiểm soát được bản thân. "Ít nhất tắm phải ngâm nửa tiếng, nghe chưa?" Giọng Kim Trân Ni vang lên, khi nàng vừa bước ra đến cửa còn ngoái lại dặn dò. "Ừm..." Phác Thái Anh khẽ gật đầu, mắt vẫn không dám nhìn thẳng. Cánh cửa phòng tắm khép lại, Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô dùng tay lau mặt, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Mệt mỏi vì chuyến đi dài thực sự đã chiếm trọn cơ thể cô, nhưng đáng lẽ không nên có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy! *"Tập trung tắm rửa thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa!"*Cô cởi quần áo rồi bước vào bồn tắm lớn. Chiếc bồn này không chỉ to mà còn được trang bị đầy đủ chức năng: giữ nhiệt, sủi bọt, massage sóng nước. Mọi chi tiết đều thể hiện sự chăm chút và tinh tế của chủ nhân. Kim Trân Ni đã bật sẵn các chức năng trước khi rời đi, khiến cho cảm giác thư giãn lan tỏa khắp cơ thể Phác Thái Anh. Đau nhức ở chân do mệt mỏi cũng dần tan biến dưới dòng nước ấm và sự xoa bóp nhẹ nhàng. Tựa lưng vào gối ở mép bồn tắm, cô khép hờ đôi mắt, thần kinh căng thẳng bấy lâu nay cuối cùng cũng được buông lỏng. Tuy nhiên, hình bóng của Kim Trân Ni lại bất ngờ hiện lên trong tâm trí. Từ khi xảy ra chuyện ở phòng cách ly, tâm trí cô luôn rối bời. Làm sao để đối mặt với mối quan hệ này? Làm sao để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra cho Kim Trân Ni? Hôm nay, nhìn thấy Kim Trân Ni mỉm cười và đối xử nhẹ nhàng với mình, Phác Thái Anh không khỏi xúc động. Kim Trân Ni đã sắp xếp mọi thứ chu đáo, từ việc massage chân cho cô, đưa cô đi ăn, chuẩn bị sẵn quần áo tắm rửa, đến cả việc chỉnh lại phòng tắm để cô có thể ngâm mình thoải mái nhất. Đây có phải là sự *"chăm sóc"*, là cách nàng ấy *"quan tâm"* đến mình? Khi nghĩ lại, Phác Thái Anh nhận ra rằng, Kim Trân Ni thực ra từ trước đến nay vẫn luôn đối xử tốt với cô. Nàng ấy thoạt nhìn có vẻ nghiêm nghị, khó gần, nhưng chưa bao giờ thực sự làm gì tổn thương cô cả. Dù bị kéo vào vô số rắc rối, thậm chí bị cô gây không ít phiền phức, nhưng Kim Trân Ni chưa từng giận chó đánh mèo hay trách móc cô nặng lời. Những suy nghĩ ấy khiến Phác Thái Anh vừa biết ơn vừa thấy lòng mình chộn rộn khó tả. Cô nhắm mắt, thả lỏng cơ thể trong làn nước ấm, mặc cho tâm trí tiếp tục mơ hồ giữa cảm giác tội lỗi và cảm giác rung động chẳng biết nên đặt tên là gì. Nhiều nhất thì cô chỉ bị Kim Trân Ni đe doạ hoặc uy hiếp trong lúc làm trợ lí nhưng ngẫm lại thì tiền lương so với những công việc khác thì rất caoPhác Thái Anh bước ra khỏi phòng tắm sau nửa giờ ngâm mình, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn. Cô lau khô người rồi cầm lấy bộ quần áo Kim Trân Ni đã chuẩn bị sẵn. Trong bộ quần áo ấy không chỉ có đồ mặc ở nhà mà còn có cả nội y. Cô thoáng khựng lại, mặt đỏ lên một chút, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng trấn tĩnh để mặc vào. Bộ đồ vừa vặn đến bất ngờ, chất vải mềm mại khiến cô càng thêm bối rối. Ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Kim Trân Ni đang ngồi tựa trên sofa, cũng mặc đồ ở nhà cùng tông màu với cô. Nhưng nếu bộ đồ của cô là áo vest ngắn tay kèm quần dài đơn giản, thì Kim Trân Ni lại diện một chiếc váy hai dây bên trong, khoác ngoài là áo tay dài mềm mại. Nhìn vẻ thanh nhàn và điềm tĩnh của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh không khỏi cảm thấy hơi nóng bốc lên trên mặt. *"Cùng mặc đồ giống nhau... nhưng tại sao chỉ nghĩ thôi cũng thấy không ổn?"*"Tôi đã đồng ý cùng em đi lãnh chứng, nên cũng mua sẵn quần áo và cả trang sức cho em. Lần này có giữ lại dùng hay không, hay lại lén đem bán trên mấy trang second-hand như trước?" Kim Trân Ni liếc mắt nhìn cô, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng như có chút trêu chọc. "Không! Sẽ không đâu!" Phác Thái Anh vội vàng đáp, hơi lúng túng. Câu nói ấy khiến cô nhớ lại chuyện lần trước, khi những bộ đồ và phụ kiện mà Kim Trân Ni tỉ mỉ chọn cho cô đều bị cô lén mang đi bán. Cô còn nhớ rõ, trên trang bán hàng second-hand, có rất nhiều bình luận của khách hỏi thăm. Nghĩ đến việc này, cô bỗng cảm thấy xấu hổ, lo lắng không biết Kim Trân Ni có phát hiện hay không. "Quần áo lần trước mua cho em vẫn còn để trong phòng cho khách. Nếu thích thì chọn bộ nào hợp rồi mặc khi ra ngoài. Trang sức thì để trên bàn, ngày mai nhớ mang theo. Hôm nay thì không cần. Bây giờ không còn chuyện gì nữa, em về nghỉ ngơi đi." Kim Trân Ni khẽ gật đầu nói, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng giọng điệu lại có chút ôn hòa hơn trước. Mấy ngày nay, Kim Trân Ni đã làm thêm vài món trang sức nhỏ, đều là tự tay nàng thiết kế. Nàng cảm thấy những món đó rất hợp với Phác Thái Anh, ít nhất khi nàng nhìn thấy, nó sẽ làm cô ấy thêm xinh đẹp. Phác Thái Anh vừa định rời đi, nhưng khi bước tới cửa, cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía Kim Trân Ni. "Cảm ơn tỷ tỷ. À đúng rồi... tỷ tỷ, nợ nần của chị hiện tại còn bao nhiêu?" Cô ngập ngừng hỏi, trong lòng đã bắt đầu vạch ra những kế hoạch cụ thể để trả nợ. "Còn rất nhiều. Em hỏi vậy để làm gì?" Kim Trân Ni hơi nhíu mày, giọng điệu không nặng không nhẹ. "Em... trước đây em có làm vlog, hiện tại cũng có chút người theo dõi. Nếu cần, em có thể nhận thêm quảng cáo để kiếm tiền. Ngoài ra, căn nhà mà bà nội mua cho em, em có thể bán đi lấy tiền. Còn một số thứ khác cũng có thể đem bán..." Phác Thái Anh nói, ánh mắt nghiêm túc và chân thành. Chiếc nhẫn lần trước được bán đấu giá lên đến một ngàn vạn – điều này khiến Phác Thái Anh vô cùng ngạc nhiên. Cô không thể tưởng tượng nổi món đồ lại có giá trị lớn như vậy. Cũng không rõ ai là người mua chiếc nhẫn, nhưng người đó chắc chắn đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn, như thể đang âm thầm giúp cô vượt qua khó khăn. Tuy nhiên, dù bán được số tiền lớn như vậy, khoản nợ hiện tại của Kim Trân Ni vẫn còn rất nhiều. Phác Thái Anh hiểu rằng cần phải gom thêm tiền nữa để giúp đỡ, và cô đã suy nghĩ đến việc bán thêm những tài sản mà mình có, bao gồm cả căn nhà mà bà nội đã để lại. "Không cần phải làm vậy."
Kim Trân Ni đứng dậy, bước tới trước mặt Phác Thái Anh, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc nhưng cũng đầy dịu dàng. Câu chuyện về chiếc nhẫn trước đó khiến Kim Trân Ni không còn nghi ngờ rằng Phác Thái Anh thực sự sẽ sẵn sàng bán đi mọi món đồ giá trị mà mình sở hữu để giúp đỡ nàng. Nhưng nghĩ đến việc bán căn nhà – nơi Phác Thái Anh có thể trở về – Kim Trân Ni không đành lòng. "Sau này, nếu muốn làm gì, trước tiên phải nói với tôi. Có những việc không cần thiết phải làm, ví dụ như bán nhà. Không có nhà, em định về đâu mà ở?"
Kim Trân Ni nói xong, nhịn không được đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của Phác Thái Anh, thả ra một chút tin tức tố của mình – mùi hương hoa hồng thoảng qua. Nàng cố ý thử xem phản ứng của Phác Thái Anh sẽ thế nào, muốn biết liệu Alpha này có thể kiềm chế được hay không. "Được."
Phác Thái Anh đáp, giọng run nhẹ. Nhưng khi đối diện với Kim Trân Ni, cô cảm giác như cơ thể mình bị điểm huyệt, không thể cử động. Hương tin tức tố của Kim Trân Ni giống như một ngọn lửa nhỏ âm thầm thắp lên cảm xúc đang đè nén trong lòng Phác Thái Anh. Những ngày gần đây, cô luôn mơ thấy Kim Trân Ni, hình bóng của người ấy đã chiếm trọn tâm trí. Cơ thể cô như bị lôi cuốn, muốn tiến lại gần, nhưng lý trí cố gắng kìm nén. Kim Trân Ni dường như đã nhận ra tất cả. Nhìn ánh mắt cố gắng chịu đựng của Phác Thái Anh, cô nhéo nhẹ má của Phác Thái Anh, rồi khẽ cười. "Được rồi, đi chuẩn bị đồ đạc và về nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn nhiều việc cần làm."
Dứt lời, Kim Trân Ni rời khỏi phòng khách, đi thẳng vào thư phòng. *"Đợi đến khi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, rồi hãy để em ấy thực sự đánh dấu mình."*
Kim Trân Ni nghĩ thầm, lòng đầy tính toán. Khi Kim Trân Ni rời đi, Phác Thái Anh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được "giải huyệt." Cô quay vào phòng dành cho khách, trên bàn là những món trang sức mà Kim Trân Ni đã nhắc đến. Đó là một bộ sưu tập làm từ trân châu: nhẫn, vòng tay, cài áo, mỗi món đều tinh xảo và đẹp đến ngỡ ngàng. Phác Thái Anh nhìn chúng, lòng chợt nhớ lại những ngày trước đây khi cô chuẩn bị nhẫn cầu hôn cho Kim Hi – cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho chiếc nhẫn đó. Nhưng giờ đây, trước Kim Trân Ni, cô lại chẳng chuẩn bị được gì, chỉ có thể dựa vào một bản thỏa thuận chưa thực hiện để ép buộc người ta chấp nhận kết hôn. *"Thật quá qua loa với chị ấy."*
Phác Thái Anh nghĩ thầm, lòng dâng lên cảm giác áy náy. Nhưng giữa cô và Kim Trân Ni, mối quan hệ này đâu giống như giữa những người yêu nhau thông thường. Cảm xúc lẫn lộn, vừa gần gũi, vừa xa cách, khiến lòng cô rối bời.Phác Thái Anh cảm giác cơn đau âm ỉ dâng lên trong lòng ngực, như một tảng đá đè nặng, khiến cô càng thêm khó chịu. Cô thu dọn đồ đạc, thay bộ quần áo thường ngày, rồi cẩn thận gấp lại bộ đồ ở nhà và những bộ quần áo đã cởi ra, bỏ vào túi để mang theo. "Tỷ tỷ, em về đây."
Phác Thái Anh khẽ nói với Kim Trân Ni trước khi rời đi. Từ trong phòng, Kim Trân Ni chỉ đáp lại một tiếng. Nhận được sự đồng ý, cô mới lặng lẽ rời khỏi căn nhà. Khi Phác Thái Anh đi rồi, không gian trong nhà hoàn toàn yên tĩnh. Kim Trân Ni ngồi trong thư phòng thêm một lúc, nhưng cảm giác cơ thể có chút mỏi mệt, nàng liền đứng dậy rót một cốc nước rồi bước ra ban công, tiện thể chăm sóc những chậu hoa lan. Những nụ hoa vẫn chưa nở, chỉ mới nhô cao lên một chút. Nàng cúi sát, ngửi thử, chỉ có thể cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ, thoáng qua như đang trêu chọc sự chờ mong của mình. *"Không biết khi nào chúng mới nở, và sẽ nở thành bộ dạng như thế nào."*
Kim Trân Ni nghĩ thầm, bỗng dưng cảm nhận được chút niềm vui của những người chăm hoa – cảm giác mong đợi và kiên nhẫn chờ đợi một điều kỳ diệu. ---Sáng hôm sau, Phác Thái Anh dậy sớm, chạy bộ như thường lệ rồi quay về rửa mặt, sau đó đến nhà Kim Trân Ni. Cô dự định tự tay chuẩn bị bữa sáng, nhưng vừa bước vào đã thấy trên bàn bày sẵn đồ ăn sáng. Kim Trân Ni cũng đã dậy, ngồi ở bàn ăn. Đây là điều rất hiếm gặp, bởi giờ này mọi khi cô ấy vẫn còn đang ngủ. "Thỉnh thoảng ăn chút đồ hộp cũng được. Lại đây ăn cùng tôi đi."
Kim Trân Ni nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo ý không cho phép từ chối. "Dạ, cảm ơn tỷ tỷ."
Phác Thái Anh đáp, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác được quan tâm. Cô nghĩ rằng có lẽ Kim Trân Ni thấy cô quá mệt mỏi nên không để cô nấu ăn, còn chu đáo mua sẵn đồ ăn sáng. Cả hai cùng nhau ngồi ăn. Sau bữa sáng, Kim Trân Ni cầm khăn giấy lau miệng, rồi nói: "Buổi trưa tôi sẽ ăn ở công ty, em không cần phải tới. Buổi chiều thì cùng ăn, tôi sẽ đón em. Gặp nhau ở cổng phía Đông trường."Nghe vậy, Phác Thái Anh cảm thấy một sự chăm sóc âm thầm từ phía Kim Trân Ni. Nhưng ngay khi cô còn đang bối rối, Kim Trân Ni lại nói thêm một câu: "Ăn cơm do em nấu mãi, có chút ngán rồi."Phác Thái Anh lập tức đỏ mặt, cảm giác hơi xấu hổ nhưng vẫn vội gật đầu đáp lại. Chiều hôm đó, Phác Thái Anh có tiết "Giám định và Thưởng thức Âm nhạc," một môn tự chọn mà cô và Kim Hi đều đăng ký học. Trong lớp, bên cạnh Kim Hi xuất hiện thêm một người – Tống Phi Ngọc. Tống Phi Ngọc không ngừng cố tình ôm lấy Kim Hi, ánh mắt nhìn về phía Phác Thái Anh như khiêu khích. Nhưng Phác Thái Anh không để ý, chỉ chăm chú đọc sách trước mặt. Tiếng chuông tan học vang lên, Phác Thái Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khoác ba lô rồi rời đi. Cô hướng về cổng phía Đông của trường, nơi đã hẹn gặp Kim Trân Ni. Ngay lúc này, Tống Phi Ngọc chở Kim Hi trên chiếc xe thể thao sang trọng, chạy ngang qua cô, tiến về cổng Đông. Hình ảnh đó không khỏi đập vào mắt Phác Thái Anh. Cô mím môi, ánh mắt hướng xa hơn về phía chiếc xe màu đen quen thuộc của Kim Trân Ni đang đậu ở cổng. Không muốn để ý đến Kim Hi, cô bước nhanh hơn. Thế nhưng, chưa đi được mấy bước, Phác Thái Anh bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt mình. Cô dừng lại, người cứng đờ, sau đó vội vàng chạy chậm về phía chiếc xe màu đen ấy. Khi xe của Kim Hi chậm rãi di chuyển trong dòng xe đông đúc trước cổng trường, một người phụ nữ trung niên tay xách chiếc túi da rắn liền tiến đến, nhiệt tình vẫy tay về phía Kim Hi. Người phụ nữ đó không ai khác chính là dì của Phác Thái Anh. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của dì, Phác Thái Anh lập tức cảm thấy không ổn. Cô vốn đã lên kế hoạch tối thứ Sáu sẽ bay về quê. Khi đó, cô dự định vừa lấy sổ hộ khẩu để giải quyết chuyện kết hôn, vừa nhân cơ hội thông báo việc mình và Kim Hi đã chia tay. Nhưng không ngờ dì lại xuất hiện sớm như vậy. "Tiểu Hi, có phải Tiểu Hi không? Trời ơi, thật là trùng hợp quá!" Dì của Phác Thái Anh bước đến gần, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi. Bà không ngừng khen ngợi khi nhìn thấy Kim Hi với diện mạo xinh đẹp, thậm chí còn rạng rỡ hơn trong những video mà bà từng xem. Ngồi trên xe, Kim Hi nhận ra dì ngay lập tức. Trước đó, bà đã nhiều lần xuất hiện trong mỗi lần call video, nên cô không thể không nhớ. Mấy ngày nay, những tin đồn trên diễn đàn trường đều xoay quanh chuyện Phác Thái Anh, không ít lời khen ngợi dành cho cô. Điều này khiến Kim Hi cảm thấy hụt hẫng, lại thêm chuyện không thể mua được chiếc nhẫn mà cô muốn, tâm trạng càng sa sút. Lúc này, nhìn thấy đại bá mẫu đầy nhiệt tình tiến đến, thay vì thấy thân thuộc, cô lại cảm thấy mất mặt. Kim Hi giả vờ không nhìn thấy. Bên cạnh, Tống Phi Ngọc nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má Kim Hi, rồi thì thầm hỏi: "Người quê mùa kia, em quen biết sao?""Không quen. Chị mau lái xe đi."
Kim Hi đeo kính râm, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. Tống Phi Ngọc bật cười, liếc nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng bên đường, sau đó nhấn ga, lái xe rời đi. Khi Phác Thái Anh chạy đến nơi, chiếc xe của Kim Hi và Tống Phi Ngọc đã đi xa. Cô không biết dì và Kim Hi đã nói những gì, nhưng nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của dì, Phác Thái Anh cũng phần nào đoán được nguyên nhân. Trong lòng cô dâng lên cảm giác tự trách. "Dì, sao hôm nay dì lại đến đây?"
Phác Thái Anh nhanh chóng cầm lấy túi trong tay đại bá mẫu, dịu dàng hỏi. Dì chuyển ánh mắt từ chiếc xe thể thao vừa khuất bóng sang nhìn cô. "Lần trước, chú của con có bàn với siêu thị về việc nhập giống lúa mới. Lần này, dì với chú mang lúa giống đến giao hàng. Tiện thể, trời đang trở lạnh, nhà mới làm vài bộ chăn bông. Dì mang lên đây cho con, không chỉ một mà là hai bộ, cứ dùng thoải mái đi."
Bà cười nhẹ, nhưng giọng nói lại mang chút trách móc yêu thương. Nghe vậy, Phác Thái Anh lập tức cúi đầu, áy náy nói: "Dì, thật xin lỗi. Lẽ ra con nên nói với mọi người từ sớm. Nhưng... con sợ mọi người buồn nên định đợi đến khi về nhà mới nói rõ."Dì thở dài, ánh mắt tràn đầy thương yêu: "Con à, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước. Nhưng chúng ta đâu có cần con phải lo như vậy? Con sợ chúng ta buồn, mà không biết rằng chính con đang tự làm khổ mình. Lớn rồi mà vẫn cứ giữ mãi mọi chuyện trong lòng, chẳng chịu nói ra với ai, chỉ sợ phiền người khác. Dì thấy rõ ràng là con không coi dì mà như người thân rồi."Nói đến đây, bà cố ý làm mặt giận, vỗ nhẹ lên đầu Phác Thái Anh, ánh mắt vừa nghiêm khắc lại vừa tràn đầy yêu thương.Phác Thái Anh nghe những lời của đại bá mẫu, đôi mắt bất giác ngấn nước như có hạt cát bay vào. "Không phải vậy đâu, bá mẫu. Chú đâu rồi ạ? Chú và dì đang ở chỗ nào?"
Phác Thái Anh mím môi, nhẹ giọng hỏi. "Chú của con vẫn còn ở siêu thị lo việc giao hàng. Dì tranh thủ ghé đưa chăn trước. Chúng ta sẽ mang chăn về chỗ con, sau đó dì sẽ gọi chú đến, cả nhà cùng ăn một bữa cơm. Chỗ ở thì không cần lo, siêu thị đã sắp xếp xong xuôi rồi." Dì vừa nói vừa mỉm cười. Trên đường đi, Phác Thái Anh vừa đi vừa trò chuyện cùng dì. Khi hai người ngang qua chiếc xe thương vụ màu đen của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh thoáng nhìn, rồi đành cúi đầu bước tiếp. Cô không tiện dừng lại chào hỏi, chỉ định lát nữa sẽ nhắn tin xin lỗi sau. Trong xe, Kim Trân Ni đã nhìn thấy tất cả. Mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện, nhưng nàng cũng đoán được rằng gia đình Phác Thái Anh đã biết chuyện chia tay với Kim Hi. "Xem ra, cũng là chuyện tốt," Kim Trân Ni thầm nghĩ. Tuy nhiên, nàng không có lý do để xuất hiện trong tình hình này. Thật ra, Kim Trân Ni rất thích nghe dì của Phác Thái Anh nói chuyện. Sự chân chất, giản dị của bà khiến cô cảm thấy ấm lòng. Buổi tối, khoảng bảy tám giờ, Phác Thái Anh đến nhà Kim Trân Ni, tay mang theo một chiếc chăn. "Tỷ tỷ, thật xin lỗi. Hôm nay dì đến, nên em dành thời gian đi bồi họ. Đây là chăn do dì mang đến, bông là bà nội tự tay trồng, còn chăn là do dì và bà nội cùng khâu tay." Phác Thái Anh hơi ái ngại giải thích. Cô biết chiếc chăn này rất quý giá, nhưng không rõ Kim Trân Ni sẽ nghĩ sao khi nhận món quà như thế. "Đặt trong phòng tôi đi. Cảm ơn dì và bà nội giúp tôi."
Kim Trân Ni nhẹ nhàng nói, nhận lấy món quà từ tay Phác Thái Anh. Nghe vậy, Phác Thái Anh thở phào, đặt chiếc chăn lên ghế sofa trong phòng Kim Trân Ni. "Ngày mai, em cứ ở cùng dì và chú, không cần ghé đây. Tôi cũng đã nhận được không ít đồ từ nhà em rồi. Đây xem như đáp lễ."Kim Trân Ni nói, sau đó lấy ra một hộp đồ nhỏ đưa cho Phác Thái Anh. "Tôi thấy dì có đeo khuyên tai, chắc bà thích màu tím. Đây là một đôi khuyên tai ngọc trai màu tím. Ngoài ra, còn có một sợi dây chuyền phỉ thúy khắc hình quả đào mừng thọ, em mang về tặng bà nội. Cứ nói là em tự mua."Phác Thái Anh nhìn những món quà tinh xảo trên tay Kim Trân Ni, do dự không dám nhận. Cô biết giá trị của chúng, và trong lòng không ngừng nghĩ đến khoản nợ mà mình vẫn đang gánh. "Không đáng bao nhiêu đâu. Em chẳng phải đã thấy ngọc trai tôi làm rồi sao? Còn quả đào này, là sản phẩm luyện tay của tôi ngày trước thôi."
Kim Trân Ni mỉm cười, trấn an cô. "Cảm ơn tỷ tỷ." Phác Thái Anh khẽ nói, cuối cùng cũng nhận lấy món quà. Cô không nán lại lâu, chỉ nói vài lời rồi rời đi. Ngày hôm sau, Phác Thái Anh cùng chú và dì lên máy bay trở về quê. Về đến nhà, Phác Thái Anh lập tức đến thăm bà nội. Từ sau khi ông nội qua đời, bà nội trở nên cô đơn hơn, phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn bên vườn hoa, chăm sóc cây cỏ. Nhìn thấy dáng vẻ già nua của bà nội, Phác Thái Anh thầm nghĩ cô cần dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn với bà. Những ngày cuối tuần, nếu có thể, cô sẽ cố gắng trở về nhà. Tuy bà nội rất quý mến và luyến tiếc Phác Thái Anh, nhưng bà vẫn không đồng ý để cô thường xuyên chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà. Bà khuyên cô nên tập trung vào cuộc sống của chính mình, không cần phải bận tâm hay làm phiền bà. Sau khi trò chuyện với bà nội một lúc, Phác Thái Anh lấy hai món quà mà Kim Trân Ni chuẩn bị, đưa cho dì và bà nội. Quả thực, gu thẩm mỹ của Kim Trân Ni rất tinh tế. Dì cực kỳ thích đôi khuyên tai trân châu màu tím. Khi đeo lên, chúng không chỉ làm nổi bật vẻ dịu dàng mà còn khiến bà trông phúc hậu hơn. Còn bà nội, khi cầm dây chuyền phỉ thúy đào mừng thọ trên tay, bà mừng rỡ không buông, không ngừng khen ngợi Phác Thái Anh đã trưởng thành, biết nghĩ đến việc tặng quà cho người lớn. Phác Thái Anh chỉ biết cười ngượng ngùng, không ngờ dì và bà nội lại thích món quà đến vậy. Nhân lúc bà nội đang vui, cô quyết định thẳng thắn kể về việc mình và Kim Hi đã chia tay. "Có một điều con phải hiểu rõ, chúng ta thích ai là vì người đó làm con vui. Nếu không còn liên quan đến con, người đó với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Được rồi, đã chia tay thì cứ buông đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cũng đừng buồn bã."Bà nội bình thản hơn Phác Thái Anh tưởng. Bà có tiếc nuối, nhưng điều bà quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của cô. "Hồi trước con chọn học khối tự nhiên, thật ra cũng rất ổn. Làm nhiếp ảnh có vẻ khiến con dễ đa sầu đa cảm hơn."Nhìn thấy Phác Thái Anh vẫn hơi trầm tư, bà nội cố tìm cách làm cô vui. "Dàn tường vi ở sân trước, mùa hè thì nở kín cả bờ tường, trông rất đẹp. Nhưng giờ cũng chẳng cần thiết nữa, bà sẽ nhổ hết đi. Con thích loại hoa gì, bà sẽ trồng một ít."Bà nội nhắc đến tường vi, khiến Phác Thái Anh nhớ rằng trước đây bà trồng chúng là để dành cho Kim Hi. Phác Thái Anh vốn không định đề nghị trồng hoa gì, nhưng trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Kim Trân Ni. "Loại... hoa hồng đỏ đi ạ," cô khẽ nói. "Được, vậy bà sẽ trồng hoa hồng đỏ," bà nội mỉm cười đồng ý. Trong hai ngày ở nhà, Phác Thái Anh giúp bà nội chăm sóc cây cối, trò chuyện với người thân, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm và thông suốt hơn. Tuy vậy, thỉnh thoảng, cô vẫn không kìm được mà nghĩ đến Kim Trân Ni. Những suy nghĩ về Kim Trân Ni, đôi lúc, có phần vượt quá giới hạn. Kỳ nghỉ hiếm hoi, nhưng Phác Thái Anh lại muốn trở về trường sớm hơn. Chủ nhật, cô lên chuyến bay muộn trở về Cảng Thành. Vì đã khuya nên cô không báo cho Kim Trân Ni, định để hôm sau liên lạc. ---Sáng hôm sau, Phác Thái Anh nhắn tin cho Kim Trân Ni. Kim Trân Ni đáp nhanh chóng: "Gặp ở cửa Cục Dân Chính."Phác Thái Anh hơi nín thở. Hôm nay... chính là ngày đi đăng ký kết hôn! Cô bắt xe đến cửa Cục Dân Chính, sau đó nhắn tin cho Kim Trân Ni để báo đã tới nơi. Không lâu sau, Kim Trân Ni bước xuống từ chiếc xe thương vụ. Kim Trân Ni mặc đồ đen từ đầu đến chân, khoác áo trench coat dài, đội mũ và đeo kính râm. Đôi môi nàng khẽ mím lại, ánh mắt sắc sảo, cả người toát ra vẻ lạnh lùng và khó gần. Khi đi ngang qua Phác Thái Anh, Kim Trân Ni không nói gì, chỉ tiếp tục bước lên phía trước. Phác Thái Anh vội vàng theo sau, trong lòng vừa hồi hộp vừa tràn đầy cảm xúc.
Kim Trân Ni đứng dậy, bước tới trước mặt Phác Thái Anh, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc nhưng cũng đầy dịu dàng. Câu chuyện về chiếc nhẫn trước đó khiến Kim Trân Ni không còn nghi ngờ rằng Phác Thái Anh thực sự sẽ sẵn sàng bán đi mọi món đồ giá trị mà mình sở hữu để giúp đỡ nàng. Nhưng nghĩ đến việc bán căn nhà – nơi Phác Thái Anh có thể trở về – Kim Trân Ni không đành lòng. "Sau này, nếu muốn làm gì, trước tiên phải nói với tôi. Có những việc không cần thiết phải làm, ví dụ như bán nhà. Không có nhà, em định về đâu mà ở?"
Kim Trân Ni nói xong, nhịn không được đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của Phác Thái Anh, thả ra một chút tin tức tố của mình – mùi hương hoa hồng thoảng qua. Nàng cố ý thử xem phản ứng của Phác Thái Anh sẽ thế nào, muốn biết liệu Alpha này có thể kiềm chế được hay không. "Được."
Phác Thái Anh đáp, giọng run nhẹ. Nhưng khi đối diện với Kim Trân Ni, cô cảm giác như cơ thể mình bị điểm huyệt, không thể cử động. Hương tin tức tố của Kim Trân Ni giống như một ngọn lửa nhỏ âm thầm thắp lên cảm xúc đang đè nén trong lòng Phác Thái Anh. Những ngày gần đây, cô luôn mơ thấy Kim Trân Ni, hình bóng của người ấy đã chiếm trọn tâm trí. Cơ thể cô như bị lôi cuốn, muốn tiến lại gần, nhưng lý trí cố gắng kìm nén. Kim Trân Ni dường như đã nhận ra tất cả. Nhìn ánh mắt cố gắng chịu đựng của Phác Thái Anh, cô nhéo nhẹ má của Phác Thái Anh, rồi khẽ cười. "Được rồi, đi chuẩn bị đồ đạc và về nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn nhiều việc cần làm."
Dứt lời, Kim Trân Ni rời khỏi phòng khách, đi thẳng vào thư phòng. *"Đợi đến khi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, rồi hãy để em ấy thực sự đánh dấu mình."*
Kim Trân Ni nghĩ thầm, lòng đầy tính toán. Khi Kim Trân Ni rời đi, Phác Thái Anh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được "giải huyệt." Cô quay vào phòng dành cho khách, trên bàn là những món trang sức mà Kim Trân Ni đã nhắc đến. Đó là một bộ sưu tập làm từ trân châu: nhẫn, vòng tay, cài áo, mỗi món đều tinh xảo và đẹp đến ngỡ ngàng. Phác Thái Anh nhìn chúng, lòng chợt nhớ lại những ngày trước đây khi cô chuẩn bị nhẫn cầu hôn cho Kim Hi – cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho chiếc nhẫn đó. Nhưng giờ đây, trước Kim Trân Ni, cô lại chẳng chuẩn bị được gì, chỉ có thể dựa vào một bản thỏa thuận chưa thực hiện để ép buộc người ta chấp nhận kết hôn. *"Thật quá qua loa với chị ấy."*
Phác Thái Anh nghĩ thầm, lòng dâng lên cảm giác áy náy. Nhưng giữa cô và Kim Trân Ni, mối quan hệ này đâu giống như giữa những người yêu nhau thông thường. Cảm xúc lẫn lộn, vừa gần gũi, vừa xa cách, khiến lòng cô rối bời.Phác Thái Anh cảm giác cơn đau âm ỉ dâng lên trong lòng ngực, như một tảng đá đè nặng, khiến cô càng thêm khó chịu. Cô thu dọn đồ đạc, thay bộ quần áo thường ngày, rồi cẩn thận gấp lại bộ đồ ở nhà và những bộ quần áo đã cởi ra, bỏ vào túi để mang theo. "Tỷ tỷ, em về đây."
Phác Thái Anh khẽ nói với Kim Trân Ni trước khi rời đi. Từ trong phòng, Kim Trân Ni chỉ đáp lại một tiếng. Nhận được sự đồng ý, cô mới lặng lẽ rời khỏi căn nhà. Khi Phác Thái Anh đi rồi, không gian trong nhà hoàn toàn yên tĩnh. Kim Trân Ni ngồi trong thư phòng thêm một lúc, nhưng cảm giác cơ thể có chút mỏi mệt, nàng liền đứng dậy rót một cốc nước rồi bước ra ban công, tiện thể chăm sóc những chậu hoa lan. Những nụ hoa vẫn chưa nở, chỉ mới nhô cao lên một chút. Nàng cúi sát, ngửi thử, chỉ có thể cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ, thoáng qua như đang trêu chọc sự chờ mong của mình. *"Không biết khi nào chúng mới nở, và sẽ nở thành bộ dạng như thế nào."*
Kim Trân Ni nghĩ thầm, bỗng dưng cảm nhận được chút niềm vui của những người chăm hoa – cảm giác mong đợi và kiên nhẫn chờ đợi một điều kỳ diệu. ---Sáng hôm sau, Phác Thái Anh dậy sớm, chạy bộ như thường lệ rồi quay về rửa mặt, sau đó đến nhà Kim Trân Ni. Cô dự định tự tay chuẩn bị bữa sáng, nhưng vừa bước vào đã thấy trên bàn bày sẵn đồ ăn sáng. Kim Trân Ni cũng đã dậy, ngồi ở bàn ăn. Đây là điều rất hiếm gặp, bởi giờ này mọi khi cô ấy vẫn còn đang ngủ. "Thỉnh thoảng ăn chút đồ hộp cũng được. Lại đây ăn cùng tôi đi."
Kim Trân Ni nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo ý không cho phép từ chối. "Dạ, cảm ơn tỷ tỷ."
Phác Thái Anh đáp, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác được quan tâm. Cô nghĩ rằng có lẽ Kim Trân Ni thấy cô quá mệt mỏi nên không để cô nấu ăn, còn chu đáo mua sẵn đồ ăn sáng. Cả hai cùng nhau ngồi ăn. Sau bữa sáng, Kim Trân Ni cầm khăn giấy lau miệng, rồi nói: "Buổi trưa tôi sẽ ăn ở công ty, em không cần phải tới. Buổi chiều thì cùng ăn, tôi sẽ đón em. Gặp nhau ở cổng phía Đông trường."Nghe vậy, Phác Thái Anh cảm thấy một sự chăm sóc âm thầm từ phía Kim Trân Ni. Nhưng ngay khi cô còn đang bối rối, Kim Trân Ni lại nói thêm một câu: "Ăn cơm do em nấu mãi, có chút ngán rồi."Phác Thái Anh lập tức đỏ mặt, cảm giác hơi xấu hổ nhưng vẫn vội gật đầu đáp lại. Chiều hôm đó, Phác Thái Anh có tiết "Giám định và Thưởng thức Âm nhạc," một môn tự chọn mà cô và Kim Hi đều đăng ký học. Trong lớp, bên cạnh Kim Hi xuất hiện thêm một người – Tống Phi Ngọc. Tống Phi Ngọc không ngừng cố tình ôm lấy Kim Hi, ánh mắt nhìn về phía Phác Thái Anh như khiêu khích. Nhưng Phác Thái Anh không để ý, chỉ chăm chú đọc sách trước mặt. Tiếng chuông tan học vang lên, Phác Thái Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khoác ba lô rồi rời đi. Cô hướng về cổng phía Đông của trường, nơi đã hẹn gặp Kim Trân Ni. Ngay lúc này, Tống Phi Ngọc chở Kim Hi trên chiếc xe thể thao sang trọng, chạy ngang qua cô, tiến về cổng Đông. Hình ảnh đó không khỏi đập vào mắt Phác Thái Anh. Cô mím môi, ánh mắt hướng xa hơn về phía chiếc xe màu đen quen thuộc của Kim Trân Ni đang đậu ở cổng. Không muốn để ý đến Kim Hi, cô bước nhanh hơn. Thế nhưng, chưa đi được mấy bước, Phác Thái Anh bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt mình. Cô dừng lại, người cứng đờ, sau đó vội vàng chạy chậm về phía chiếc xe màu đen ấy. Khi xe của Kim Hi chậm rãi di chuyển trong dòng xe đông đúc trước cổng trường, một người phụ nữ trung niên tay xách chiếc túi da rắn liền tiến đến, nhiệt tình vẫy tay về phía Kim Hi. Người phụ nữ đó không ai khác chính là dì của Phác Thái Anh. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của dì, Phác Thái Anh lập tức cảm thấy không ổn. Cô vốn đã lên kế hoạch tối thứ Sáu sẽ bay về quê. Khi đó, cô dự định vừa lấy sổ hộ khẩu để giải quyết chuyện kết hôn, vừa nhân cơ hội thông báo việc mình và Kim Hi đã chia tay. Nhưng không ngờ dì lại xuất hiện sớm như vậy. "Tiểu Hi, có phải Tiểu Hi không? Trời ơi, thật là trùng hợp quá!" Dì của Phác Thái Anh bước đến gần, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi. Bà không ngừng khen ngợi khi nhìn thấy Kim Hi với diện mạo xinh đẹp, thậm chí còn rạng rỡ hơn trong những video mà bà từng xem. Ngồi trên xe, Kim Hi nhận ra dì ngay lập tức. Trước đó, bà đã nhiều lần xuất hiện trong mỗi lần call video, nên cô không thể không nhớ. Mấy ngày nay, những tin đồn trên diễn đàn trường đều xoay quanh chuyện Phác Thái Anh, không ít lời khen ngợi dành cho cô. Điều này khiến Kim Hi cảm thấy hụt hẫng, lại thêm chuyện không thể mua được chiếc nhẫn mà cô muốn, tâm trạng càng sa sút. Lúc này, nhìn thấy đại bá mẫu đầy nhiệt tình tiến đến, thay vì thấy thân thuộc, cô lại cảm thấy mất mặt. Kim Hi giả vờ không nhìn thấy. Bên cạnh, Tống Phi Ngọc nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má Kim Hi, rồi thì thầm hỏi: "Người quê mùa kia, em quen biết sao?""Không quen. Chị mau lái xe đi."
Kim Hi đeo kính râm, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. Tống Phi Ngọc bật cười, liếc nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng bên đường, sau đó nhấn ga, lái xe rời đi. Khi Phác Thái Anh chạy đến nơi, chiếc xe của Kim Hi và Tống Phi Ngọc đã đi xa. Cô không biết dì và Kim Hi đã nói những gì, nhưng nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của dì, Phác Thái Anh cũng phần nào đoán được nguyên nhân. Trong lòng cô dâng lên cảm giác tự trách. "Dì, sao hôm nay dì lại đến đây?"
Phác Thái Anh nhanh chóng cầm lấy túi trong tay đại bá mẫu, dịu dàng hỏi. Dì chuyển ánh mắt từ chiếc xe thể thao vừa khuất bóng sang nhìn cô. "Lần trước, chú của con có bàn với siêu thị về việc nhập giống lúa mới. Lần này, dì với chú mang lúa giống đến giao hàng. Tiện thể, trời đang trở lạnh, nhà mới làm vài bộ chăn bông. Dì mang lên đây cho con, không chỉ một mà là hai bộ, cứ dùng thoải mái đi."
Bà cười nhẹ, nhưng giọng nói lại mang chút trách móc yêu thương. Nghe vậy, Phác Thái Anh lập tức cúi đầu, áy náy nói: "Dì, thật xin lỗi. Lẽ ra con nên nói với mọi người từ sớm. Nhưng... con sợ mọi người buồn nên định đợi đến khi về nhà mới nói rõ."Dì thở dài, ánh mắt tràn đầy thương yêu: "Con à, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước. Nhưng chúng ta đâu có cần con phải lo như vậy? Con sợ chúng ta buồn, mà không biết rằng chính con đang tự làm khổ mình. Lớn rồi mà vẫn cứ giữ mãi mọi chuyện trong lòng, chẳng chịu nói ra với ai, chỉ sợ phiền người khác. Dì thấy rõ ràng là con không coi dì mà như người thân rồi."Nói đến đây, bà cố ý làm mặt giận, vỗ nhẹ lên đầu Phác Thái Anh, ánh mắt vừa nghiêm khắc lại vừa tràn đầy yêu thương.Phác Thái Anh nghe những lời của đại bá mẫu, đôi mắt bất giác ngấn nước như có hạt cát bay vào. "Không phải vậy đâu, bá mẫu. Chú đâu rồi ạ? Chú và dì đang ở chỗ nào?"
Phác Thái Anh mím môi, nhẹ giọng hỏi. "Chú của con vẫn còn ở siêu thị lo việc giao hàng. Dì tranh thủ ghé đưa chăn trước. Chúng ta sẽ mang chăn về chỗ con, sau đó dì sẽ gọi chú đến, cả nhà cùng ăn một bữa cơm. Chỗ ở thì không cần lo, siêu thị đã sắp xếp xong xuôi rồi." Dì vừa nói vừa mỉm cười. Trên đường đi, Phác Thái Anh vừa đi vừa trò chuyện cùng dì. Khi hai người ngang qua chiếc xe thương vụ màu đen của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh thoáng nhìn, rồi đành cúi đầu bước tiếp. Cô không tiện dừng lại chào hỏi, chỉ định lát nữa sẽ nhắn tin xin lỗi sau. Trong xe, Kim Trân Ni đã nhìn thấy tất cả. Mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện, nhưng nàng cũng đoán được rằng gia đình Phác Thái Anh đã biết chuyện chia tay với Kim Hi. "Xem ra, cũng là chuyện tốt," Kim Trân Ni thầm nghĩ. Tuy nhiên, nàng không có lý do để xuất hiện trong tình hình này. Thật ra, Kim Trân Ni rất thích nghe dì của Phác Thái Anh nói chuyện. Sự chân chất, giản dị của bà khiến cô cảm thấy ấm lòng. Buổi tối, khoảng bảy tám giờ, Phác Thái Anh đến nhà Kim Trân Ni, tay mang theo một chiếc chăn. "Tỷ tỷ, thật xin lỗi. Hôm nay dì đến, nên em dành thời gian đi bồi họ. Đây là chăn do dì mang đến, bông là bà nội tự tay trồng, còn chăn là do dì và bà nội cùng khâu tay." Phác Thái Anh hơi ái ngại giải thích. Cô biết chiếc chăn này rất quý giá, nhưng không rõ Kim Trân Ni sẽ nghĩ sao khi nhận món quà như thế. "Đặt trong phòng tôi đi. Cảm ơn dì và bà nội giúp tôi."
Kim Trân Ni nhẹ nhàng nói, nhận lấy món quà từ tay Phác Thái Anh. Nghe vậy, Phác Thái Anh thở phào, đặt chiếc chăn lên ghế sofa trong phòng Kim Trân Ni. "Ngày mai, em cứ ở cùng dì và chú, không cần ghé đây. Tôi cũng đã nhận được không ít đồ từ nhà em rồi. Đây xem như đáp lễ."Kim Trân Ni nói, sau đó lấy ra một hộp đồ nhỏ đưa cho Phác Thái Anh. "Tôi thấy dì có đeo khuyên tai, chắc bà thích màu tím. Đây là một đôi khuyên tai ngọc trai màu tím. Ngoài ra, còn có một sợi dây chuyền phỉ thúy khắc hình quả đào mừng thọ, em mang về tặng bà nội. Cứ nói là em tự mua."Phác Thái Anh nhìn những món quà tinh xảo trên tay Kim Trân Ni, do dự không dám nhận. Cô biết giá trị của chúng, và trong lòng không ngừng nghĩ đến khoản nợ mà mình vẫn đang gánh. "Không đáng bao nhiêu đâu. Em chẳng phải đã thấy ngọc trai tôi làm rồi sao? Còn quả đào này, là sản phẩm luyện tay của tôi ngày trước thôi."
Kim Trân Ni mỉm cười, trấn an cô. "Cảm ơn tỷ tỷ." Phác Thái Anh khẽ nói, cuối cùng cũng nhận lấy món quà. Cô không nán lại lâu, chỉ nói vài lời rồi rời đi. Ngày hôm sau, Phác Thái Anh cùng chú và dì lên máy bay trở về quê. Về đến nhà, Phác Thái Anh lập tức đến thăm bà nội. Từ sau khi ông nội qua đời, bà nội trở nên cô đơn hơn, phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn bên vườn hoa, chăm sóc cây cỏ. Nhìn thấy dáng vẻ già nua của bà nội, Phác Thái Anh thầm nghĩ cô cần dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn với bà. Những ngày cuối tuần, nếu có thể, cô sẽ cố gắng trở về nhà. Tuy bà nội rất quý mến và luyến tiếc Phác Thái Anh, nhưng bà vẫn không đồng ý để cô thường xuyên chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà. Bà khuyên cô nên tập trung vào cuộc sống của chính mình, không cần phải bận tâm hay làm phiền bà. Sau khi trò chuyện với bà nội một lúc, Phác Thái Anh lấy hai món quà mà Kim Trân Ni chuẩn bị, đưa cho dì và bà nội. Quả thực, gu thẩm mỹ của Kim Trân Ni rất tinh tế. Dì cực kỳ thích đôi khuyên tai trân châu màu tím. Khi đeo lên, chúng không chỉ làm nổi bật vẻ dịu dàng mà còn khiến bà trông phúc hậu hơn. Còn bà nội, khi cầm dây chuyền phỉ thúy đào mừng thọ trên tay, bà mừng rỡ không buông, không ngừng khen ngợi Phác Thái Anh đã trưởng thành, biết nghĩ đến việc tặng quà cho người lớn. Phác Thái Anh chỉ biết cười ngượng ngùng, không ngờ dì và bà nội lại thích món quà đến vậy. Nhân lúc bà nội đang vui, cô quyết định thẳng thắn kể về việc mình và Kim Hi đã chia tay. "Có một điều con phải hiểu rõ, chúng ta thích ai là vì người đó làm con vui. Nếu không còn liên quan đến con, người đó với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Được rồi, đã chia tay thì cứ buông đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cũng đừng buồn bã."Bà nội bình thản hơn Phác Thái Anh tưởng. Bà có tiếc nuối, nhưng điều bà quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của cô. "Hồi trước con chọn học khối tự nhiên, thật ra cũng rất ổn. Làm nhiếp ảnh có vẻ khiến con dễ đa sầu đa cảm hơn."Nhìn thấy Phác Thái Anh vẫn hơi trầm tư, bà nội cố tìm cách làm cô vui. "Dàn tường vi ở sân trước, mùa hè thì nở kín cả bờ tường, trông rất đẹp. Nhưng giờ cũng chẳng cần thiết nữa, bà sẽ nhổ hết đi. Con thích loại hoa gì, bà sẽ trồng một ít."Bà nội nhắc đến tường vi, khiến Phác Thái Anh nhớ rằng trước đây bà trồng chúng là để dành cho Kim Hi. Phác Thái Anh vốn không định đề nghị trồng hoa gì, nhưng trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Kim Trân Ni. "Loại... hoa hồng đỏ đi ạ," cô khẽ nói. "Được, vậy bà sẽ trồng hoa hồng đỏ," bà nội mỉm cười đồng ý. Trong hai ngày ở nhà, Phác Thái Anh giúp bà nội chăm sóc cây cối, trò chuyện với người thân, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm và thông suốt hơn. Tuy vậy, thỉnh thoảng, cô vẫn không kìm được mà nghĩ đến Kim Trân Ni. Những suy nghĩ về Kim Trân Ni, đôi lúc, có phần vượt quá giới hạn. Kỳ nghỉ hiếm hoi, nhưng Phác Thái Anh lại muốn trở về trường sớm hơn. Chủ nhật, cô lên chuyến bay muộn trở về Cảng Thành. Vì đã khuya nên cô không báo cho Kim Trân Ni, định để hôm sau liên lạc. ---Sáng hôm sau, Phác Thái Anh nhắn tin cho Kim Trân Ni. Kim Trân Ni đáp nhanh chóng: "Gặp ở cửa Cục Dân Chính."Phác Thái Anh hơi nín thở. Hôm nay... chính là ngày đi đăng ký kết hôn! Cô bắt xe đến cửa Cục Dân Chính, sau đó nhắn tin cho Kim Trân Ni để báo đã tới nơi. Không lâu sau, Kim Trân Ni bước xuống từ chiếc xe thương vụ. Kim Trân Ni mặc đồ đen từ đầu đến chân, khoác áo trench coat dài, đội mũ và đeo kính râm. Đôi môi nàng khẽ mím lại, ánh mắt sắc sảo, cả người toát ra vẻ lạnh lùng và khó gần. Khi đi ngang qua Phác Thái Anh, Kim Trân Ni không nói gì, chỉ tiếp tục bước lên phía trước. Phác Thái Anh vội vàng theo sau, trong lòng vừa hồi hộp vừa tràn đầy cảm xúc.