Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ[Chaennie]

Chương 28



Cố Hiệp Hiệp và Hoắc Cẩm Miên cùng nhau leo núi, khi họ trở lại trường học thì nhìn thấy các bài đăng trên trang web trường về Phác Thái Anh.

" Thái Anh mấy năm nay luôn làm ba bốn công việc cùng lúc, thậm chí vào kỳ nghỉ đông và hè cũng làm thêm. Cậu ấy còn kinh doanh một tài khoản truyền thông cá nhân, có hơn mười vạn fan. Cậu ấy rất tài năng. Nhưng trước kia, Thái Anh kiếm tiền đều dành cho Kim Hi, mua quà tặng và đồ ăn. Váy sinh nhật của Kim Hi năm ngoái cũng là Thái Anh mua. Thái Anh thì chưa bao giờ mua đồ cho chính mình. Tiền cậu ấy kiếm ra không phải để tiêu cho mình, mà là cho Kim Hi. Những người nói xấu cậu ấy thật quá đáng."

Cố Hiệp Hiệp tức giận, chia sẻ với những người khác trong nhóm và phản ứng lại những bài đăng không vừa mắt.

Hoắc Cẩm Miên nhìn di động, thấy hình ảnh Phác Thái Anh do một người bạn chụp vội. Cô nhíu mắt lại, cảm thấy cô ấy rất đẹp, và khi có chút trang điểm, càng thêm thu hút. Cô ấy có ngoại hình tuyệt vời, lại còn là một Alpha, quả thật rất hiếm thấy.

"Hiệp Hiệp, đừng bận tâm đến những bình luận đó. Tôi sẽ liên hệ với quản trị viên của trang web trường để xử lý các bài đăng này. Cô có thể gửi tin nhắn cho Thái Anh để giải thích," Hoắc Cẩm Miên nói.

"Vậy thật là cảm ơn cậu. Tôi sẽ nói với Thái Anh" Cố Hiệp Hiệp đáp.

Cố Hiệp Hiệp gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh:
"Hoắc tiểu thư, thật sự cảm ơn cậu. Nhưng Thái Anh nói cậu ấy có bạn gái, nên không thể ra ngoài với tôi, cậu ấy nói bạn gái mới không cho phép."

Hoắc Cẩm Miên mỉm cười, "Không sao."

Hoắc Cẩm Miên đã xác nhận với Kim Hi rằng chính Kim Hi đã can thiệp vào chuyện này. Kim Hi không muốn để Phác Thái Anh biết cô ấy là ai, và cũng không muốn Phác Thái Anh ra khỏi cuộc sống của mình.

Mọi người không biết, nhưng Hoắc Cẩm Miên thì hiểu. Kim Hi đã hẹn hò Tống Phi Ngọc vì gia đình Tống gia hỗ trợ anh trai của cô ta. Tuy nhiên, hiện tại Kim Trân Ni đã rời khỏi Kim thị, và Kim Khải đã tạm thời tiếp nhận chức chủ tịch. Điều này có nghĩa là họ gần như đã thành công. Hoắc Cẩm Miên nghĩ rằng, khi Kim Khải hoàn toàn kiểm soát Kim thị, Kim Hi sẽ bỏ Tống Phi Ngọc và quay lại với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhận được tin nhắn từ Cố Hiệp Hiệp khi đang đi đến cổng trường. Cố Hiệp Hiệp muốn Phác Thái Anh làm rõ chuyện này, nhưng Phác Thái Anh không vội xem xét ngay.

Dù cô có tiêu tiền, thì đó cũng không phải là điều đáng nói. Ngoài việc mua quà cho Kim Hi và những món đồ mà Kim Hi thích, cô ít khi mua sắm cho chính mình. Cô không quan tâm đến nhãn hiệu, và cũng không để ý đến bảng hàng hay mác hàng hiệu. Cô chỉ muốn mua những gì cần thiết và phù hợp.

Chắc chắn cô sẽ phải nói chuyện với Kim Trân Ni về việc không cần phải mua những bộ quần áo quá đắt cho mình.

Kim Trân Ni tình trạng không tốt, nên không cần lo lắng về việc tiêu tiền lãng phí.

Phác Thái Anh nhanh chóng tránh đám người, và không lâu sau đã đến nơi mà Kim Trân Ni đã hẹn. Cô nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu đen của Kim Trân Ni. Khi Phác Thái Anh lại gần, cửa xe tự động mở ra.

"Làm theo hướng dẫn khi chuẩn bị," giọng nói của Kim Trân Ni vang lên, chỉ vào các dụng cụ rửa mặt trong xe mà Phác Thái Anh sẽ dùng.

Phác Thái Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không khỏi cảm thấy hơi bối rối. Cô nhanh chóng cầm lấy đồ vật và tìm nơi để đánh răng, nhớ lại lần trước cũng làm điều này trên xe. Cảm giác ngại ngùng vẫn không hề thay đổi.

Phác Thái Anh không nói gì thêm, chuẩn bị xong xuôi và bước vào xe của Kim Trân Ni. Cô cúi người vào trong xe, gọi một tiếng "Trân Ni", định ngồi xuống ghế cạnh Kim Trân Ni, nhưng Kim Trân Ni lại giữ cô lại.

"Ngồi ở đây," giọng Kim Trân Ni nhẹ nhàng truyền đến.

Phác Thái Anh hơi ngẩn ra. Ý của Kim Trân Ni là muốn cô ngồi cùng với Kim Trân Ni sao? Cô không thể ngồi lên người Kim Trân Ni.

Tay Phác Thái Anh ướt đẫm mồ hôi. Kim Trân Ni kéo cô ngồi xuống và Phác Thái Anh không thể làm gì khác ngoài việc lùi lại phía sau, hướng về phía Kim Trân Ni. Cô ngồi vào ghế của Kim Trân Ni, còn Kim Trân Ni ngồi trên đùi cô.

Cảm giác hơi lạnh từ ngón tay Kim Trân Ni chạm vào mặt Phác Thái Anh khiến cơ thể cô nóng lên, và ngay lập tức, tin tức tố từ Kim Trân Ni bắt đầu phát ra.

Phác Thái Anh nhận ra rằng tin tức tố của mình cũng bắt đầu phản ứng lại. Cô cảm thấy Kim Trân Ni ôm lấy mình chặt hơn, đầu Phác Thái Anh tựa vào cổ Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni đặt ngón tay lên trán Phác Thái Anh và hỏi một câu nhỏ: "Vì sao phải làm những việc đó trên mạng?"

Giọng Kim Trân Ni trầm thấp, như đang chờ đợi câu trả lời.

Thực ra, Kim Trân Ni không định truy cứu nguyên nhân, nhưng nàng vẫn muốn nghe Phác Thái Anh giải thích.

Phác Thái Anh ngập ngừng, cuối cùng thốt lên: "Hợp đồng hôn nhân, em là vợ của chị. Em... em tự nhiên muốn bảo vệ chị."

Phác Thái Anh nói vậy trong khi cảm thấy cổ họng mình khô rát dưới sự tác động của tin tức tố từ Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni khựng lại một chút, cảm thấy câu trả lời của Phác Thái Anh thật bất ngờ. Chỉ vì một tờ hợp đồng mà cô ấy cảm thấy có "trách nhiệm" với mình, muốn bảo vệ mình sao? Cảm giác này như một thứ đạo đức giả.

Ngón tay Kim Trân Ni rời khỏi trán Phác Thái Anh, và cảm giác tin tức tố của Phác Thái Anh bao phủ lấy cô.

Đáp án từ Phác Thái Anh không phải là điều Kim Trân Ni dự đoán, nhưng lại rất hợp lý. Mặc dù trước đó Kim Trân Ni có suy nghĩ khác, nhưng nàng nhanh chóng đè nén chúng lại. Dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hành động này của Phác Thái Anh quả thật có phần ngớ ngẩn.

Nếu Phác Thái Anh thật sự nhanh chóng quên đi Kim Hi, quay sang dành sự quan tâm nhiệt tình cho nàng, thì quả thật là rất kỳ lạ. Tuy nhiên, hiện tại khi Phác Thái Anh nói như vậy, cũng không tệ. Dù sao đi nữa, những hành động của Phác Thái Anh đều có ích cho Kim Trân Ni, và nàng sẵn sàng đối tốt với Phác Thái Anh hơn.

Dù không phải trong một trạng thái tình cảm mãnh liệt, nhưng Kim Trân Ni vẫn có thể phóng thích tin tức tố, để Phác Thái Anh tạm thời đánh dấu. Điều này chứng minh rõ ràng rằng Phác Thái Anh có cảm tình đặc biệt với nàng.

Khi Phác Thái Anh ngửi thấy mùi tin tức tố của Kim Trân Ni, cô khẽ run lên, mặt chôn vào cổ Kim Trân Ni. Lần này, Kim Trân Ni cảm thấy rất lạnh, nhưng không cần phải tháo gỡ nút thắt, chỉ cần lại gần là có thể tiếp xúc. Nàng cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhàng và từ từ, Kim Trân Ni cố gắng kiềm chế, không muốn thể hiện sự ngứa ngáy trong người.

Dù vậy, Kim Trân Ni cảm thấy rằng đây chính là bước đi tất yếu sau những gì đã xảy ra trước đó. Phác Thái Anh cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi đánh dấu, và lúc này, nàng mới bắt đầu cảm thấy thoải mái.

Phác Thái Anh không vội buông ra, cô tiếp tục liếm nhẹ khu vực bị đánh dấu, như một chú thú nhỏ đang liếm vết thương, chậm rãi xoa dịu vết thương. Kim Trân Ni không thể không thở nhẹ một tiếng, cảm giác cơn rạo rực trong người ngày càng rõ ràng. Nàng cảm thấy rằng nếu tiếp tục như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.

"Được rồi" Kim Trân Ni khẽ nói, giọng nói trầm thấp, mang theo chút rung động.

Phác Thái Anh vẫn không động đậy, chỉ ôm chặt Kim Trân Ni, mặt dán vào vùng cổ của nàng. Cả hai có thể cảm nhận được nhịp thở của nhau, hơi thở lúc này đã trở nên hỗn loạn. Một lúc sau, nhịp thở của cả hai mới dần ổn định trở lại.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn vào Kim Trân Ni. Đôi mắt Kim Trân Ni lúc này che đi một lớp cảm xúc khó tả, không còn vẻ sắc bén như bình thường. Cánh môi nàng khẽ nhúc nhích, rõ ràng là đã cắn môi dưới một chút, đôi môi trở nên đỏ bừng và mềm mại. Nàng trông rất quyến rũ.

Khi cảm giác này lại trỗi dậy trong lòng, Phác Thái Anh bất giác có một cơn sóng trong lòng, nhưng cô cố gắng kiềm chế và đè nén suy nghĩ ấy.

"Tỷ tỷ, em muốn xin nghỉ vài ngày." Phác Thái Anh nhẹ giọng nói với Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni vẫn đang trong trạng thái chưa hoàn toàn hồi phục, nghe thấy tiếng của Phác Thái Anh, nàng mới tỉnh lại.

"Xin nghỉ đi đâu?" Kim Trân Ni hỏi.

Phác Thái Anh muốn xin nghỉ ngay sau khi Kim Trân Ni trở về, có vẻ như cô muốn tách ra một chút.

"Em muốn xin nghỉ về nhà. Em sẽ lấy sổ hộ khẩu về, rồi cùng tỷ tỷ đi lãnh chứng." Phác Thái Anh nói.
*lãnh chứng: lãnh giấy chứng nhận kết hôn

Kim Trân Ni dừng lại.

Nàng không ngờ Phác Thái Anh lại đề xuất chuyện này. Kim Trân Ni đã ký kết với Phác Thái Anh một thỏa thuận kết hôn, nhưng đó chỉ là một hợp đồng mang tên "hôn nhân". Thực tế, nếu gọi nó là "bao dưỡng" hợp đồng thì sẽ chính xác hơn. Hợp đồng này chỉ là để Phác Thái Anh tạm thời được đánh dấu, coi như là cách để Kim Trân Ni "ràng buộc" Phác Thái Anh bên mình.

Kim Trân Ni lúc này chưa nghĩ đến việc sẽ lãnh chứng, vì điều đó liên quan đến rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như phân chia tài sản hay mối quan hệ giữa hai gia đình. Kim Trân Ni nghĩ Phác Thái Anh chắc hẳn đã hiểu điều này.

Không ngờ, bây giờ Phác Thái Anh lại đề nghị đi lãnh chứng.

Mọi người đều biết Kim Trân Ni trước giờ không có kế hoạch cùng Phác Thái Anh lãnh chứng. Hơn nữa, kế hoạch của nàng vẫn chưa hoàn thành, đang trong giai đoạn quan trọng. Dù nàng tin vào kế hoạch của mình, nhưng nếu thất bại thì sao? Điều này có thể kéo Phác Thái Anh vào một mớ rắc rối.

"Không lãnh chứng thì sao?" Kim Trân Ni hỏi, giọng thấp.

"Lãnh chứng mới là chính thức, hợp pháp và danh chính ngôn thuận. Nếu không, chúng ta sẽ chỉ là... không thể công khai thân phận, không tốt lắm..." Phác Thái Anh ngập ngừng, bị ánh mắt của Kim Trân Ni làm cho không tự nhiên.

"Không lãnh chứng, vậy em không thừa nhận thỏa thuận kết hôn đó sao?" Kim Trân Ni lại hỏi.

"Không, không phải vậy." Phác Thái Anh nghẹn lời, không biết phải nói gì.

"Không cần một tờ giấy chứng nhận để ràng buộc." Kim Trân Ni nhẹ nhàng sờ lên mặt Phác Thái Anh, như muốn trấn an cô.

Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, ánh mắt dần trở nên u ám. Cô không biết phải phản bác như thế nào trước lời nói của Kim Trân Ni, nhưng rõ ràng, Kim Trân Ni không muốn lãnh chứng. Kim Trân Ni chỉ coi cô như một "tiểu tình nhân" mà không muốn cấp cho cô danh phận chính thức.

Cô không thể cho Kim Trân Ni một vị trí chính thức, điều này khiến Phác Thái Anh cảm thấy rất khó chịu.

Kim Trân Ni cảm thấy không cần phải nói thêm nữa, khi ở trong xe, tin tức tố của nàng đã bắt đầu ổn định. Nàng lấy điện thoại gọi cho Triệu tài xế, bảo chú ấy lái xe quay lại Duy Cảng Uyến.

Kim Trân Ni rời khỏi lòng Phác Thái Anh, quay lại vị trí của mình. Nàng nhìn thấy vẻ rối rắm trên khuôn mặt Phác Thái Anh, nhưng không nói thêm gì nữa.

Đến Duy Cảng Uyển, Kim Trân Ni vội vã vào trong, để Phác Thái Anh làm cơm. Sau khi xong, Phác Thái Anh gọi Kim Trân Ni lại ăn.

"Tỷ tỷ, em không ăn đâu. Món này còn lại, em để ở trên bàn. Còn quần áo, chị không cần lo. Những bộ quần áo này chị đã thanh toán rồi, về nhà em sẽ tra giá rồi trả tiền lại cho chị. Chị cũng không cần đưa tiền tiêu vặt, em sẽ trả lại tiền tiêu vặt cho chị." Phác Thái Anh nói, đặt đồ ăn và một ít quần áo lên bàn.

Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, tiểu Alpha này thực sự rất nghiêm túc. Bởi vì nàng từ chối lãnh chứng, nên vẫn kiên quyết không nhận những món đồ này. Kim Trân Ni nhìn, ánh mắt sắc bén, nhưng tiểu Alpha vẫn không lùi bước, có chút sợ hãi nhưng không thay đổi quyết định.

"Trong hợp đồng kết hôn, có điều khoản yêu cầu đáp ứng đối phương, em không thấy sao?" Kim Trân Ni lên tiếng.

"Hợp đồng Kết hôn cần có giấy chứng nhận kết hôn mới có hiệu lực," Phác Thái Anh đáp, đây là điều cô nghĩ tới khi nấu cơm.

Phác Thái Anh vẫn sợ Kim Trân Ni, nhưng trước đây cô nghĩ Kim Trân Ni sẽ rất nghiêm khắc với mình. Giờ, sau khi tiếp xúc lâu, cô nhận ra Kim Trân Ni không phải người tàn nhẫn như vậy. Tuy nhiên, Phác Thái Anh không muốn có một mối quan hệ chỉ là "tiểu tình nhân" mà không có danh phận rõ ràng. Cảm giác đó khiến cô không thoải mái.

Kim Trân Ni nhíu mày nhìn Phác Thái Anh, một Alpha nhỏ nhưng dũng cảm.

"Em biết tình hình hiện tại của tôi không? Công việc bị đình chỉ, nợ nần hàng trăm triệu. Nếu kết hôn mà không có tài sản phân chia, em sẽ chịu gánh nợ cùng tôi sao?" Kim Trân Ni hỏi.

"Em... em giúp chị trả nợ," Phác Thái Anh nghe xong, im lặng một lúc rồi nói.

Phác Thái Anh đã để ý đến tình trạng khó khăn của Kim Trân Ni trong nhiều ngày, nhưng không biết Kim Trân Ni còn gánh nợ lớn như vậy.

Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, đôi mắt đen sáng lên, nhưng không nói gì.

"Em về đi." Kim Trân Ni cuối cùng nói, xua tay, ý bảo Phác Thái Anh trở về.

"Tỷ tỷ, em đi đây," Phác Thái Anh nói, nhìn thấy sắc mặt Kim Trân Ni không có phản ứng gì thêm, liền quay người rời đi.

Trên đường về, Phác Thái Anh đã chuyển trả hết số tiền mà Kim Trân Ni đã cho mình. Cả tiền quần áo, Phác Thái Anh cũng đã tra trên mạng.

Kim Trân Ni đã nói rằng mình mắc nợ hàng trăm triệu và vẫn mua những bộ quần áo đắt tiền, điều này quả thật quá xa xỉ.

Phác Thái Anh không có nhiều tiền mặt, sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định bán những bộ quần áo đó làm đồ second-hand để thu lại một ít tiền. Sau đó, Phác Thái Anh lại nghĩ một chút, trong tay cô còn những món đồ gì có giá trị thì sẽ bán đi để đổi lấy tiền.

Chương trước Chương tiếp
Loading...