[ SANAYEON] Lưu Ly Nguyệt - Diệp Sáp
Chương 29
Sana đang chuẩn bị chạy trối chết thì tay phải bị bắt lại, cảm giác được hơi lạnh quen thuộc kia khiến cô nhanh chóng quay đầu, kinh ngạc nhìn Nayeon.
Nayeon nhàn nhạt nhìn Sana, không lên tiếng, kéo tay cô đi đến bên đống lửa. Chỗ kia cũng chỉ cách Jihyo mấy bước.
Jihyo bình tĩnh nhìn Sana bằng ánh mắt sáng long lanh, Sana có chút xấu hổ muốn rút tay lại nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Nayeon giữ lại, cô không dám nói lời nào, chậm chạp ngồi xuống.
Lửa trại thật đẹp, lâu lâu còn có tiếng lửa " lép bép " rất vui tai. Ánh lửa hắt lên vẻ rạng rỡ trên gương mặt mỗi người, ngọn lửa hài hoà ấm áp như ngăn cách với những áp lực đã đè nén rất lâu của mỗi người ở thành phố, họ đều đắc ý buông lỏng để tinh thần mình được thư giãn. Hướng dẫn viên suy tính rất chu đáo, mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, những người rảnh rỗi sẽ đi nướng những xiên thức ăn đã xâu sẵn. Có rất nhiều loại, thịt dê thịt bò, các loại hải sản hay rau quả đều có đủ, nếu muốn yên tĩnh thì có thể ngồi cạnh đống lửa để nhờ đầu bếp ở bên nướng giúp một tay. thùng đá ướp bia được đặt một bên, trên đất là một thùng xốp dùng để đựng đá, bên tay phải là một dàn loa. Ăn uống vui chơi đều thỏa thích.- Trưởng phòng, ăn chút gì đi.
"Chị" Liên cầm trong tay xâu thịt vừa nướng xong vẫn đang tỏa hương nghi ngút, cười nhìn Jihyo. Jihyo nhìn hắn gật đầu, cầm lấy.
Vốn mấy người ngồi xung quanh sợ nhìn thấy Jihyo không vui, rốt cuộc tâm trạng cô ấy đã tốt hơn nên cũng nhẹ lòng, cầm thức ăn ngon trong tay rồi cả đám bu lại, nói cười rất vui vẻ. Trước kia chỉ cần TWICE tổ chức du lịch, nhất định Jihyo là người được hoan nghênh nhất, là người được tìm nhiều nhất, cô không chỉ xinh đẹp mà còn là người không câu nệ tiểu tiết, cô như một quả cầu lửa khiến tất cả mọi người vô thức muốn lại gần. Trong không khí náo nhiệt như vậy, Jihyo cũng tạm thời đè nén chán nản trong lòng xuống, ca hát, cười nói rồi trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, chẳng qua là bên tay rảnh không làm gì giờ lại có thêm một chai bia.Mà Nayeon trong tay cũng cầm một ly bia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả quyết không ăn những xâu thịt đầy dầu mỡ kia, chỉ an tĩnh lặng lẽ ngồi một chỗ. Nếu có người tới mời rượu , nàng cũng lịch sự đáp lại, còn những lúc khác nàng đều lẳng lặng ngồi trên cỏ nhìn lửa trại, sau một thời gian, cũng không ai dám quấy rầy nàng nữa, dĩ nhiên ngoại trừ kẻ lớn mật là Sana.
Sana phát hiện khuôn mặt Jihyo lại có nụ cười, không còn nhìn mình chằm chằm đáng sợ vậy nữa. Cô chọn mấy xâu rau quả đi nướng , tất cả đều là thức ăn ít tiêu ít muối, không cần nghĩ cũng biết là nướng cho ai. Mùi khói nồng nặc khiến Sana ho khan, đầu bếp đang nướng thức ăn bên cạnh thấy nàng chật vật như vậy, muốn giúp một tay nhưng Sana sống chết cũng không chịu, nhất định cô phải tự tay nướng cho Nayeon ăn. Nướng xong xuôi rồi, bề ngoài nhìn cũng không tệ lắm, chỉ hơi cháy chút, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng mùi vị. Sana tự thưởng thức một hồi rồi mới cười hì hì giơ xâu rau quả đến gần Nayeon- Này, nếm thử tay nghề của tôi một chút.
Nayeon nhìn xiên đồ nướng cháy xém cười nhạt, không từ chối, cầm lấy.
Nayeon cắn một miếng nấm hương, nhẹ nhàng nhai, trong lòng thở dài, ngoại trừ mùi khét ra cô không còn nếm ra mùi vị nào khác. Sana vẫn tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm Nayeon chờ nghe đánh giá.
- Ngon không?
- Không.
-..............
Dù biết Nayeon không bao giờ nói dối, nhưng Sana vẫn bị kích, không tin đoạt lại xâu nấm hương trong tay nàng, cắn một miếng thật lớn, vị đắng lập tức lan truyền ra trong miệng, Sana cau mày lầm bầm.
- Xâu này là cái gì vậy, sao khó ăn vậy, ai nướng cái này vậy chứ? Rõ ràng không xem tay nghề ta đây ra gì.
- ......
Nayeon không nói lời nào, khóe môi hơi nâng lên. Cô ngã lưng dựa vào cây liễu phía sau, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Bầu trời đêm nay trong xanh tựa như mặt sông để người ta có thể soi mình vào, trên kia vô số những vì sao nhỏ như bột ngọc trai sáng lấp lánh lay động lòng người. Nhưng cảnh kia lại khơi dậy những nỗi đau trong ký ức, Nayeon nhìn một chốc rồi hai mắt từ từ nhắm lại.
Ngày này ba năm trước Ramen đã ra đi, dù cho có cố cười vui cũng không ngăn được nỗi đau trong lòng, Nayeon thở dài, ba năm chờ đợi, ba năm thống khổ cuối cùng trở thành vô ích. Cô không hề hận anh mà chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Ramen lạnh lùng rời đi, ba năm rồi cũng không một lần liên lạc với Nayeon, những lúc cô đau khổ nhất cũng chỉ có một mình chịu đựng, tự mình vượt qua, không phải Nayeon chưa từng hận anh, nhưng cô vẫn muốn cố chấp chờ đợi. Đến hôm nay đã vừa tròn ba năm, cô cũng không biết rốt cuộc mình đang đợi cái gì.
Rốt cuộc là vì Ramen hay vì sự cố chấp kia.
Sana không nản lòng, nhờ đầu bếp nướng xiên hướng dẫn rồi lại nướng một xâu nấm hương khác, lần này cô đã có kinh nghiệm nên tự mình thử trước một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ mới hào hứng chạy về, khi đến nơi cô ngây ngốc nhìn Nayeon.
Đống lửa trại đỏ rực, giữa đám đông náo nhiệt chỉ có một mình Nayeon cô độc tựa gốc liễu. Mái tóc màu hạt dẻ tuôn dài như dòng suối chảy xuống ngang eo, đuôi tóc hơi cong, đây là lần đầu tiên Sana thấy nàng như vậy. Mái tóc kia kết hợp với khuôn mặt thanh lệ thoát tục khiến người ta cảm thấy cô như một thiên thần thuần khiết xinh đẹp, ánh trăng nhẹ phủ lên người một tầng sáng mỏng mông lung như ảo như mộng.
Nhưng nỗi buồn trên gương mặt Nayeon- nỗi buồn phát ra từ trong sâu thẳm của trái tim, và đôi mắt khép chặt của cô khiến trái tim Sana chợt nhói đau. Sana nhẹ nhàng đến gần, nhẹ giọng gọi
- Nayeon...... tôi vừa nướng một xâu nấm khác, cô nếm thử một chút đi.
Cô không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy.
Hai mắt Nayeon vẫn khép chặt như cũ, không hề để ý đến Sana, chỉ là vẻ tịch mịch và đau đớn phảng phất trên mặt đã nhanh chóng biến mất.
- Dậy nào, tôi cố ý nướng cho cô, rất cực đó.
Vẫn im lặng như cũ.
Sana vẫn cố gắng nghiêm giọng:
- Dậy nào, ngồi dậy ăn một chút, ăn xong rồi ngủ tiếp.
Đôi mày Nayeon càng nhíu chặt, nhưng vẫn cố chấp không chịu mở mắt.
Nhưng Sana mặt dày đâu phải chuyện của ngày một ngày hai, nàng nhìn chằm chằm Nayeon một hồi rồi đảo mắt, cười đê tiện:
- Cô còn không chịu ngồi dậy tôi sẽ sàm sỡ cô đó nha.
Rốt cuộc Nayeon từ từ mở mắt, vô cùng cao ngạo quét mắt qua khuôn mặt Sana, dùng giọng nói bình tĩnh lại ẩn chứa sóng ngầm hỏi lại:
- Sana, cô muốn sàm sỡ ai?
-..............
Sana vội ho khan, tránh đi ánh mắt gϊếŧ người kia của sếp lớn, giơ xâu nấm hương trong tay đã hơi nguội lên.
- Cô ăn đi.
Nayeon nheo mắt nhìn Sana một lúc, nhìn vẻ mặt rõ ràng đầy đắc ý của cô, lắc đầu cầm lấy, được chuyện vừa rồi dạy cho bài học nên Nayeon chỉ cắn một miếng rất nhỏ để thử, chậm rãi nhai.
- Sao? Ăn được không?
Sana cũng không né tránh, hồi hộp đứng một bên nhìn chằm chằm Nayeon. Nayeon thấy dáng vẻ kia của cô, nhè nhẹ cười.
- Có tiến bộ.
Ba chữ thôi đủ khiến Sana vui muốn nở hoa, hai mắt sáng rỡ đầy hưng phấn, đang muốn nói gì đó lại bị hướng dẫn viên bên cạnh đi tới phá đám, hắn nhìn Nayeon cười.
- Phó tổng, mọi người cùng chụp chung một tấm ảnh đi.
Nayeon nghe, gật đầu khẽ mỉm cười.
- Cũng được, phiền anh quá.
- Hứ, ảnh gì chứ, tôi còn chưa được ăn no nữa.
Nhìn hướng dẫn viên du lịch đi rồi, Sana mới rên rỉ phản đối, Nayeon liếc cô.
- Vậy cô có thể tiếp tục ăn.
- Còn cô đi đâu?
Sana không vui nhìn Nayeon. Nayeon liếc cô, sửa sang lại quần áo đi về phía chỗ đống lửa trại ở chính giữa, Sana buồn bực nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi xị mặt đi theo.
TWICE Group tổng cộng có hơn trăm người, cả đám đông đúc chen nhau với đống lửa đỏ rực chính giữa nhìn cũng rất náo nhiệt. Sana theo sát Nayeon, dùng thân thể yếu ớt nhỏ bé kia ngăn Nayeon với mọi người không muốn để cho người khác đụng phải nàng. Nayeon cảm nhận được, khóe môi cong lên nhìn Sana không nói lời nào, nhưng ánh mắt dịu dàng kia lại khiến Sana choáng váng như người say rượu. Hướng dẫn viên thấy quá nhiều người cũng không thể tạo hình gì nên nhanh chóng lia máy chụp vài tấm.
Vừa chụp xong, mọi người lại tản ra tiếp tục nướng thức ăn, gần đó có vài người tụ lại hát hò, nhất thời sân sau trở nên thật nhộn nhịp.
Sana kéo tay Nayeon tìm một chỗ có thể xem là yên tĩnh ngồi xuống, cô đau lòng vì Nayeon bận rộn cả ngày chưa ăn chút gì nên lần này không cậy mạnh nữa, nhờ đầu bếp chút thức ăn thanh đạm đem đến.
Jihyo lần này ngồi đối diện Nayeon, nhìn dáng vẻ cô có lẽ đã uống rất nhiều rượu, mặt mũi đỏ bừng, cầm một xiên thức ăn trong tay, không thèm liếc mắt nhìn Sana lấy một cái. Sana buồn bã trong lòng, cúi đầu không nói lời nào. Nayeon ngồi bên cạnh trầm ngâm nhìn cô, như có điều suy nghĩ.
- Sana, thức ăn của cô đây.
Đầu bếp đưa xâu thức ăn cho Sana. Sana ngọt ngào nói câu cám ơn rồi quay qua đưa cho Nayeon.
- Ăn nhiều một chút, sáng mai còn phải leo núi, ăn sáng cũng như không, chỉ trông cậy vào bữa tối này thôi đó.
Nayeon không nói lời nào, cầm xâu thức ăn lẳng lặng ăn, Sana an tâm nở nụ cười, dù cô ấy chưa ăn được nhiều nhưng cuối cùng cũng chịu ăn rồi.
- Sana, cô cũng ăn chút đi.
Nhan Tịch nhìn lên, thấy "chị" Liên đang cầm một xâu thịt nhìn mình, nàng cũng không khách sáo, mỉm cười cầm lấy. Phải rồi, mình cũng nên ăn chút, không nên chỉ lo cho Nayeon mà quên mất bản thân. "Chị" Liên nhìn Sana thở dài, quay lại ngồi xuống, nói nhỏ với người đã ngà ngà say bên cạnh:
- Trưởng phòng yên tâm đi, tôi đưa cho cổ rồi.
- Ừm.
Jihyo nhẹ giọng đáp, giơ lên chai bia, chau mày uống một ngụm lớn.
Đến nửa đêm, mọi người bắt đầu quậy thả ga, Phó tổng hay trưởng phòng gì cũng không thèm quan tâm nữa, cả đám cười hì hì náo loạn, trước mặt Nayeon cũng rất nhiều xâu thức ăn không biết do ai nướng sẵn, Sana uống chút bia cũng không còn e ngại, lẩm bẩm hát một giai điệu nào đó trong miệng một lúc lâu rồi cau mày nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt Nayeon
- Sao lại có hải sản ở đây, cầm đi chỗ khác đi, chị ấy ăn vào sẽ bị dị ứng
Nayeon xâu thức ăn xuống, nhìn Sana, thì thầm:
- Nhan Tịch, cô uống nhiều rồi, về phòng đi.
- Không, nghe nói lát nữa còn có tiết mục nhảy múa lửa trại nữa!
Sana hơi say, lớn tiếng lèm bèm không chịu về, ương bướng dù ai nói gì cũng không thèm nghe. Nayeon biết tính tình cô, thở dài, không nói gì nữa. Sana chớp mắt nhìn chằm chằm Nayeon, cũng có thể là do men rượu tiếp thêm can đảm khiến cô liếm môi, đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Nayeon. Sana nghiêng người qua thuận thế nằm xuống, đầu gối trên đùi Nayeon.
Lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy nhận, dù là uống rượu nhưng Sana cũng vẫn có chút lo lắng, các tế bào toàn thân căng lên, cảm giác Nayeon khẽ run, cô lập tức nín thở.
10/02/2022
Nayeon nhàn nhạt nhìn Sana, không lên tiếng, kéo tay cô đi đến bên đống lửa. Chỗ kia cũng chỉ cách Jihyo mấy bước.
Jihyo bình tĩnh nhìn Sana bằng ánh mắt sáng long lanh, Sana có chút xấu hổ muốn rút tay lại nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Nayeon giữ lại, cô không dám nói lời nào, chậm chạp ngồi xuống.
Lửa trại thật đẹp, lâu lâu còn có tiếng lửa " lép bép " rất vui tai. Ánh lửa hắt lên vẻ rạng rỡ trên gương mặt mỗi người, ngọn lửa hài hoà ấm áp như ngăn cách với những áp lực đã đè nén rất lâu của mỗi người ở thành phố, họ đều đắc ý buông lỏng để tinh thần mình được thư giãn. Hướng dẫn viên suy tính rất chu đáo, mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, những người rảnh rỗi sẽ đi nướng những xiên thức ăn đã xâu sẵn. Có rất nhiều loại, thịt dê thịt bò, các loại hải sản hay rau quả đều có đủ, nếu muốn yên tĩnh thì có thể ngồi cạnh đống lửa để nhờ đầu bếp ở bên nướng giúp một tay. thùng đá ướp bia được đặt một bên, trên đất là một thùng xốp dùng để đựng đá, bên tay phải là một dàn loa. Ăn uống vui chơi đều thỏa thích.- Trưởng phòng, ăn chút gì đi.
"Chị" Liên cầm trong tay xâu thịt vừa nướng xong vẫn đang tỏa hương nghi ngút, cười nhìn Jihyo. Jihyo nhìn hắn gật đầu, cầm lấy.
Vốn mấy người ngồi xung quanh sợ nhìn thấy Jihyo không vui, rốt cuộc tâm trạng cô ấy đã tốt hơn nên cũng nhẹ lòng, cầm thức ăn ngon trong tay rồi cả đám bu lại, nói cười rất vui vẻ. Trước kia chỉ cần TWICE tổ chức du lịch, nhất định Jihyo là người được hoan nghênh nhất, là người được tìm nhiều nhất, cô không chỉ xinh đẹp mà còn là người không câu nệ tiểu tiết, cô như một quả cầu lửa khiến tất cả mọi người vô thức muốn lại gần. Trong không khí náo nhiệt như vậy, Jihyo cũng tạm thời đè nén chán nản trong lòng xuống, ca hát, cười nói rồi trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, chẳng qua là bên tay rảnh không làm gì giờ lại có thêm một chai bia.Mà Nayeon trong tay cũng cầm một ly bia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả quyết không ăn những xâu thịt đầy dầu mỡ kia, chỉ an tĩnh lặng lẽ ngồi một chỗ. Nếu có người tới mời rượu , nàng cũng lịch sự đáp lại, còn những lúc khác nàng đều lẳng lặng ngồi trên cỏ nhìn lửa trại, sau một thời gian, cũng không ai dám quấy rầy nàng nữa, dĩ nhiên ngoại trừ kẻ lớn mật là Sana.
Sana phát hiện khuôn mặt Jihyo lại có nụ cười, không còn nhìn mình chằm chằm đáng sợ vậy nữa. Cô chọn mấy xâu rau quả đi nướng , tất cả đều là thức ăn ít tiêu ít muối, không cần nghĩ cũng biết là nướng cho ai. Mùi khói nồng nặc khiến Sana ho khan, đầu bếp đang nướng thức ăn bên cạnh thấy nàng chật vật như vậy, muốn giúp một tay nhưng Sana sống chết cũng không chịu, nhất định cô phải tự tay nướng cho Nayeon ăn. Nướng xong xuôi rồi, bề ngoài nhìn cũng không tệ lắm, chỉ hơi cháy chút, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng mùi vị. Sana tự thưởng thức một hồi rồi mới cười hì hì giơ xâu rau quả đến gần Nayeon- Này, nếm thử tay nghề của tôi một chút.
Nayeon nhìn xiên đồ nướng cháy xém cười nhạt, không từ chối, cầm lấy.
Nayeon cắn một miếng nấm hương, nhẹ nhàng nhai, trong lòng thở dài, ngoại trừ mùi khét ra cô không còn nếm ra mùi vị nào khác. Sana vẫn tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm Nayeon chờ nghe đánh giá.
- Ngon không?
- Không.
-..............
Dù biết Nayeon không bao giờ nói dối, nhưng Sana vẫn bị kích, không tin đoạt lại xâu nấm hương trong tay nàng, cắn một miếng thật lớn, vị đắng lập tức lan truyền ra trong miệng, Sana cau mày lầm bầm.
- Xâu này là cái gì vậy, sao khó ăn vậy, ai nướng cái này vậy chứ? Rõ ràng không xem tay nghề ta đây ra gì.
- ......
Nayeon không nói lời nào, khóe môi hơi nâng lên. Cô ngã lưng dựa vào cây liễu phía sau, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Bầu trời đêm nay trong xanh tựa như mặt sông để người ta có thể soi mình vào, trên kia vô số những vì sao nhỏ như bột ngọc trai sáng lấp lánh lay động lòng người. Nhưng cảnh kia lại khơi dậy những nỗi đau trong ký ức, Nayeon nhìn một chốc rồi hai mắt từ từ nhắm lại.
Ngày này ba năm trước Ramen đã ra đi, dù cho có cố cười vui cũng không ngăn được nỗi đau trong lòng, Nayeon thở dài, ba năm chờ đợi, ba năm thống khổ cuối cùng trở thành vô ích. Cô không hề hận anh mà chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Ramen lạnh lùng rời đi, ba năm rồi cũng không một lần liên lạc với Nayeon, những lúc cô đau khổ nhất cũng chỉ có một mình chịu đựng, tự mình vượt qua, không phải Nayeon chưa từng hận anh, nhưng cô vẫn muốn cố chấp chờ đợi. Đến hôm nay đã vừa tròn ba năm, cô cũng không biết rốt cuộc mình đang đợi cái gì.
Rốt cuộc là vì Ramen hay vì sự cố chấp kia.
Sana không nản lòng, nhờ đầu bếp nướng xiên hướng dẫn rồi lại nướng một xâu nấm hương khác, lần này cô đã có kinh nghiệm nên tự mình thử trước một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ mới hào hứng chạy về, khi đến nơi cô ngây ngốc nhìn Nayeon.
Đống lửa trại đỏ rực, giữa đám đông náo nhiệt chỉ có một mình Nayeon cô độc tựa gốc liễu. Mái tóc màu hạt dẻ tuôn dài như dòng suối chảy xuống ngang eo, đuôi tóc hơi cong, đây là lần đầu tiên Sana thấy nàng như vậy. Mái tóc kia kết hợp với khuôn mặt thanh lệ thoát tục khiến người ta cảm thấy cô như một thiên thần thuần khiết xinh đẹp, ánh trăng nhẹ phủ lên người một tầng sáng mỏng mông lung như ảo như mộng.
Nhưng nỗi buồn trên gương mặt Nayeon- nỗi buồn phát ra từ trong sâu thẳm của trái tim, và đôi mắt khép chặt của cô khiến trái tim Sana chợt nhói đau. Sana nhẹ nhàng đến gần, nhẹ giọng gọi
- Nayeon...... tôi vừa nướng một xâu nấm khác, cô nếm thử một chút đi.
Cô không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy.
Hai mắt Nayeon vẫn khép chặt như cũ, không hề để ý đến Sana, chỉ là vẻ tịch mịch và đau đớn phảng phất trên mặt đã nhanh chóng biến mất.
- Dậy nào, tôi cố ý nướng cho cô, rất cực đó.
Vẫn im lặng như cũ.
Sana vẫn cố gắng nghiêm giọng:
- Dậy nào, ngồi dậy ăn một chút, ăn xong rồi ngủ tiếp.
Đôi mày Nayeon càng nhíu chặt, nhưng vẫn cố chấp không chịu mở mắt.
Nhưng Sana mặt dày đâu phải chuyện của ngày một ngày hai, nàng nhìn chằm chằm Nayeon một hồi rồi đảo mắt, cười đê tiện:
- Cô còn không chịu ngồi dậy tôi sẽ sàm sỡ cô đó nha.
Rốt cuộc Nayeon từ từ mở mắt, vô cùng cao ngạo quét mắt qua khuôn mặt Sana, dùng giọng nói bình tĩnh lại ẩn chứa sóng ngầm hỏi lại:
- Sana, cô muốn sàm sỡ ai?
-..............
Sana vội ho khan, tránh đi ánh mắt gϊếŧ người kia của sếp lớn, giơ xâu nấm hương trong tay đã hơi nguội lên.
- Cô ăn đi.
Nayeon nheo mắt nhìn Sana một lúc, nhìn vẻ mặt rõ ràng đầy đắc ý của cô, lắc đầu cầm lấy, được chuyện vừa rồi dạy cho bài học nên Nayeon chỉ cắn một miếng rất nhỏ để thử, chậm rãi nhai.
- Sao? Ăn được không?
Sana cũng không né tránh, hồi hộp đứng một bên nhìn chằm chằm Nayeon. Nayeon thấy dáng vẻ kia của cô, nhè nhẹ cười.
- Có tiến bộ.
Ba chữ thôi đủ khiến Sana vui muốn nở hoa, hai mắt sáng rỡ đầy hưng phấn, đang muốn nói gì đó lại bị hướng dẫn viên bên cạnh đi tới phá đám, hắn nhìn Nayeon cười.
- Phó tổng, mọi người cùng chụp chung một tấm ảnh đi.
Nayeon nghe, gật đầu khẽ mỉm cười.
- Cũng được, phiền anh quá.
- Hứ, ảnh gì chứ, tôi còn chưa được ăn no nữa.
Nhìn hướng dẫn viên du lịch đi rồi, Sana mới rên rỉ phản đối, Nayeon liếc cô.
- Vậy cô có thể tiếp tục ăn.
- Còn cô đi đâu?
Sana không vui nhìn Nayeon. Nayeon liếc cô, sửa sang lại quần áo đi về phía chỗ đống lửa trại ở chính giữa, Sana buồn bực nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi xị mặt đi theo.
TWICE Group tổng cộng có hơn trăm người, cả đám đông đúc chen nhau với đống lửa đỏ rực chính giữa nhìn cũng rất náo nhiệt. Sana theo sát Nayeon, dùng thân thể yếu ớt nhỏ bé kia ngăn Nayeon với mọi người không muốn để cho người khác đụng phải nàng. Nayeon cảm nhận được, khóe môi cong lên nhìn Sana không nói lời nào, nhưng ánh mắt dịu dàng kia lại khiến Sana choáng váng như người say rượu. Hướng dẫn viên thấy quá nhiều người cũng không thể tạo hình gì nên nhanh chóng lia máy chụp vài tấm.
Vừa chụp xong, mọi người lại tản ra tiếp tục nướng thức ăn, gần đó có vài người tụ lại hát hò, nhất thời sân sau trở nên thật nhộn nhịp.
Sana kéo tay Nayeon tìm một chỗ có thể xem là yên tĩnh ngồi xuống, cô đau lòng vì Nayeon bận rộn cả ngày chưa ăn chút gì nên lần này không cậy mạnh nữa, nhờ đầu bếp chút thức ăn thanh đạm đem đến.
Jihyo lần này ngồi đối diện Nayeon, nhìn dáng vẻ cô có lẽ đã uống rất nhiều rượu, mặt mũi đỏ bừng, cầm một xiên thức ăn trong tay, không thèm liếc mắt nhìn Sana lấy một cái. Sana buồn bã trong lòng, cúi đầu không nói lời nào. Nayeon ngồi bên cạnh trầm ngâm nhìn cô, như có điều suy nghĩ.
- Sana, thức ăn của cô đây.
Đầu bếp đưa xâu thức ăn cho Sana. Sana ngọt ngào nói câu cám ơn rồi quay qua đưa cho Nayeon.
- Ăn nhiều một chút, sáng mai còn phải leo núi, ăn sáng cũng như không, chỉ trông cậy vào bữa tối này thôi đó.
Nayeon không nói lời nào, cầm xâu thức ăn lẳng lặng ăn, Sana an tâm nở nụ cười, dù cô ấy chưa ăn được nhiều nhưng cuối cùng cũng chịu ăn rồi.
- Sana, cô cũng ăn chút đi.
Nhan Tịch nhìn lên, thấy "chị" Liên đang cầm một xâu thịt nhìn mình, nàng cũng không khách sáo, mỉm cười cầm lấy. Phải rồi, mình cũng nên ăn chút, không nên chỉ lo cho Nayeon mà quên mất bản thân. "Chị" Liên nhìn Sana thở dài, quay lại ngồi xuống, nói nhỏ với người đã ngà ngà say bên cạnh:
- Trưởng phòng yên tâm đi, tôi đưa cho cổ rồi.
- Ừm.
Jihyo nhẹ giọng đáp, giơ lên chai bia, chau mày uống một ngụm lớn.
Đến nửa đêm, mọi người bắt đầu quậy thả ga, Phó tổng hay trưởng phòng gì cũng không thèm quan tâm nữa, cả đám cười hì hì náo loạn, trước mặt Nayeon cũng rất nhiều xâu thức ăn không biết do ai nướng sẵn, Sana uống chút bia cũng không còn e ngại, lẩm bẩm hát một giai điệu nào đó trong miệng một lúc lâu rồi cau mày nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt Nayeon
- Sao lại có hải sản ở đây, cầm đi chỗ khác đi, chị ấy ăn vào sẽ bị dị ứng
Nayeon xâu thức ăn xuống, nhìn Sana, thì thầm:
- Nhan Tịch, cô uống nhiều rồi, về phòng đi.
- Không, nghe nói lát nữa còn có tiết mục nhảy múa lửa trại nữa!
Sana hơi say, lớn tiếng lèm bèm không chịu về, ương bướng dù ai nói gì cũng không thèm nghe. Nayeon biết tính tình cô, thở dài, không nói gì nữa. Sana chớp mắt nhìn chằm chằm Nayeon, cũng có thể là do men rượu tiếp thêm can đảm khiến cô liếm môi, đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Nayeon. Sana nghiêng người qua thuận thế nằm xuống, đầu gối trên đùi Nayeon.
Lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy nhận, dù là uống rượu nhưng Sana cũng vẫn có chút lo lắng, các tế bào toàn thân căng lên, cảm giác Nayeon khẽ run, cô lập tức nín thở.
10/02/2022