Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ - Đại Ngu Hải Đường
Chương 21 - Ngu Thư Hân
"Vân Yên, đây là Ngu Thư Dư, là bằng hữu ta mới vừa quen biết; Thư Dư, đây là Vân Yên, nàng là hoa khôi ba năm liên tiếp ở đây rồi đấy.""Bái kiến Ngu công tử." Nàng khẽ cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh."Bằng hữu của Tiểu Đường cũng là bằng hữu của ta, Vân Yên cô nương cứ như Tiểu Đường, gọi ta Thư Dư là được, cứ ứng xử với ta như ngày thường các ngươi ứng xử với nhau là được rồi." Ta mỉm cười thân thiện với nàng."Triệu ngốc tử, ngươi làm sao có thể quen biết được một bằng hữu nhã nhặn quý khí như vậy chứ, hoàn toàn chẳng giống ngươi chút nào!""Nào có! Bản công tử cũng là một công tử tài hoa đó!" Nàng nhất thời nóng nảy, nói ra từ "Bản công tử" mà nàng hay viết trong nhật ký, mặt đỏ bừng lên đến tận cổ.Ta và Vân Yên cô nương nhìn nhau cùng bật cười, nào có người lại tự khen mình là công tử tài hoa, không xấu hổ chưa tính, còn xụ mặt xuống y như một viên bánh bao."Các ngươi cười cái gì? Ta nói rất buồn cười sao?""Đúng là không buồn cười." Vân Yên cô nương nói, nàng vừa lòng gật gật đầu. Nhưng lông mi của Vân Yên cô nương khẽ chớp chớp, nói tiếp."Mà là mặt ngươi rất buồn cười!" Vân Yên cô nương cười đến gập cả người, mặt bánh bao bên cạnh ta đỏ mặt, trông chẳng khác gì một phong bao lì xì.Ta cũng bật cười, chỉ mới đùa một chút nàng lại biến thành bộ dáng này, thật dễ khiến người ta càng muốn đùa nàng, xem nàng sẽ phản ứng ra sao, nhưng..."Được rồi! Không náo loạn với ngươi nữa. Nửa tháng nay ngươi không ghé, hôm nay vì sao lại tới tìm ta? Đột nhiên lương tâm nổi lên mới nhớ ra trên thế gian này còn có ta là bằng hữu phải không? Hay lại mới phát hiện ra một trò bát quái mới?" Vân Yên cô nương thật đúng là không bao giờ buông tha cơ hội đùa giỡn nàng."Không có, chỉ muốn mang Thư Dư đến làm quen với ngươi thôi. Việc bát quái gần đây nhất ta đã nói cho Thư Dư nghe rồi, từ từ sẽ kể lại cho ngươi nghe." Nàng cười khẽ nháy mắt mấy cái, mở miệng ra là nhắc chuyện của người khác, nhưng xem ra nàng rất thích thú a!"Chậc chậc! Triệu đại công tử, Triệu đại ngốc tử, khi bình thường có một nữ nhân hỏi ngươi câu này ngươi hẳn phải nên trả lời là" Ta muốn tới thăm riêng một mình ngươi ", như vậy mới xuôi tai hiểu không?" Vân Yên cô nương có lẽ rất có hảo cảm với mặt bánh bao, rõ ràng rất thích trêu chọc tiểu bánh bao ngốc nghếch này. Nhưng câu này vì sao nghe cũng có vẻ nàng đang nói thật thế này?"Vân Yên, ngươi biết rất rõ ta là nữ..." Nàng im bặt, không được tự nhiên liếc mắt nhìn ta một cái."Ngươi biết rất rõ ta là đối tượng hôn phối lý tưởng của nữ tử, còn trêu ta như thế!" Những lời này rõ ràng xoay chuyển quá mức cứng nhắc, chẳng lẽ nàng muốn nói nguyên bản là "Ngươi biết rất rõ ràng ta là nữ"?"Triệu ngốc tử thật quá tự cao a! Có cô gái nào nói ngươi là đối tượng hôn phối tốt nhất của họ không? Ngươi kể cho ta nghe vài người xem a!" Vân Yên cô nương không cho nàng có cơ hội phản kϊƈɦ."Ta... Ta... Ta đói bụng, có thể ăn cơm trước được không? Ta tới giờ chưa ăn gì cả, mà bây giờ cũng tới giờ Dậu rồi." Nàng cảm thấy mình đang bí, lập tức nói lảng sang chuyện khác, còn lộ ra vẻ mặt đáng thương như vậy."Được rồi! Ta bảo bọn họ làm một vài món đưa lên." Giọng nói Vân Yên cô nương vừa đau lòng vừa thương tiếc, vỗ vỗ má của nàng, mở chốt cửa đi ra ngoài thu xếp thức ăn cho nàng.Ta nhìn từ đầu đến đuôi không nói câu nào, vừa rồi còn cảm thấy buồn cười đột nhiên cảm xúc cứ như bọt biển tan biến mất, nhìn các nàng đấu võ mồm, lại thay đổi bộ dạng cứ như liếc mắt đưa tình với nhau, đáy lòng không hiểu vì sao lại nổi lên một cơn hồng thủy, cấp tốc tràn đến, chiếm cứ lòng của ta.Ta biết rõ nàng xem ta là bằng hữu mới dẫn ta tới nơi này; Ta biết rõ nàng thực sự đơn thuần xem ta là bằng hữu; Ta biết rõ nàng không phải cố ý quên đi mất sự tồn tại của ta, nhưng ta lại bị những câu nói của Vân Yên khiến ta hỗn loạn, nàng không quan tâm ta; Ta biết...Rất nhiều cái biết rõ như thế vẫn không thể ngăn chặn nỗi buồn bực đang gào thét trong lòng này. Ta bước đi thong thả đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra.Lắc đầu, hít vài hơi không khí ngoài cửa sổ xong, ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ta không dám tin vừa rồi mình không thể khống chế bản thân được như vậy, nếu các nàng chỉ cần nói thêm hai câu nữa, liệu ta còn có thể chịu đựng được nữa như bây giờ không?Nàng vỗ vai ta từ sau lưng, ta quay đầu nhìn lại liền trông thấy ánh mắt lo lắng của nàng."Thư Dư, ngươi có khỏe không? Ngươi không nói gì cả, còn chạy ra cửa sổ lắc đầu, có phải cửa sổ xấu lắm nên ngươi không thích không?" Nàng ngốc nghếch hỏi.Nàng thật sự nghĩ ta buồn vì chú ý đến cửa sổ sao? Còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Vân Yên cô nương đã quay lại, trên tay còn bưng một khay điểm tâm."Triệu ngốc tử, ăn điểm tâm trước đi! Đồ ăn chút nữa đầu bếp sẽ mang lên." Vân Yên cô nương cười, gắp lấy một ít thức ăn đút cho nàng.Nàng không hé miệng ra, mà lại cản Vân Yên cô nương lại."Vân Yên, Thư Dư không thích cách trang trí của cửa sổ, ngày mai ta gọi người đến sửa nó lại." Nàng thực sự nghiêm túc nói.Mặt Vân Yên cô nương nhất thời trở nên cứng nhắc, mặc dù đôi tay của Triệu Tiểu Đường ít giây trước đây chặn tay Vân Yên cô nương lại đã buông xuống, nhưng tay Vân Yên cô nương vẫn chơ vơ giữa không trung. Nàng xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt ta, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, khiếp sợ, còn có cả địch ý.Xem thái độ giữa hai người họ với nhau cũng có thể đoán được các nàng không chỉ đơn giản quen biết mới mấy ngày như vậy, giao tình giữa họ đã tốt đến mức khiến Triệu Tiểu Đường yên tâm tiết lộ thân phận nữ tử cho người lạ biết, mối quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc đã thân thiết đến mức độ nào đây?Nguyên nhân làm cho ta không vui không phải cửa sổ, nhưng điều nàng lo lắng lại không sai, chỉ khác là ta chỉ cảm thấy lo lắng về mối quan hệ giữa nàng và Vân Yên cô nương thôi. Ta thật sự muốn biết nàng nghĩ gì về ta? Và nghĩ gì về Vân Yên cô nương?Ý niệm đó cứ lởn vởn mãi trong lòng, lý trí theo không kịp nỗi lòng của ta, tất cả trở nên rối loạn trong đó. Ta cố gượng cười với Vân Yên cô nương, ánh mắt của Vân Yên cô nương dường như có sự u oán, cáu giận. Cô nương ấy nhìn chằm chằm ta, thuận tay gắp một đũa thức ăn, ánh mắt không thèm nhìn người bên cạnh, mà bỏ thẳng vào miệng mình.Động tác này tràn ngập thị uy. Ta nhìn tên đầu sỏ gây nên mọi việc, nhưng nàng đã sớm ngốn đầy miệng thức ăn, nhìn thấy Vân Yên gắp thức ăn, nàng lại ngăn tay Vân Yên cô nương lại."Ngươi cũng ăn một ít đi! Ta không phải tiểu hài tử, không cần người khác đút." Trên mặt của nàng viết rất rõ bốn chữ "Ta là đại nhân", nhưng đại nhân này miệng lại đang ngốn rất nhiều thức ăn, có cả bánh hoa quế, bên miệng còn dính cả mảnh vụn của bánh. Ta lấy khăn ra lau mặt cho nàng."Thư Dư, ngươi hình như chưa ăn gì hết, ăn một chút đi." Nàng nhét đồ ăn vào miệng ta. Ta tuy không đói bụng, nhưng được nàng đút, khóe miệng ta không kìm được mỉm cười.Vân Yên cô nương nhìn tay của mình, lại nhìn chiếc khăn ta lau mặt cho nàng, lại nhìn bàn tay nàng đút thức ăn cho ta, bất giác cô nương ấy lại mỉm cười đầy chua xót.Gã sai vặt của Ỷ Hương Lâu lần lượt đem đồ ăn đến, phần điểm tâm cũng được dọn xuống.Bây giờ trên bàn ăn có ba người, Triệu Tiểu Đường tự gắp thức ăn vào chén của mình. Chỉ còn có ta và Vân Yên cô nương là không thể nhấc đũa nổi trong bầu không khí giằng co như thế, việc này cứ kéo dài mãi cho đến khi Triệu Tiểu Đường ăn no rồi để đũa xuống."Triệu đại công tử, cửa sổ phòng Vân Yên xấu hay đẹp gì cũng không cần công tử quản, nếu công tử nhìn không quen thì cũng không hà tất phải lại đây." Vân Yên cô nương lạnh nhạt nói."Ngươi là bằng hữu của ta, ta sao có thể không đến chứ? Nhưng mà Thư Dư không thích, ta vẫn muốn sửa nó lại." Nàng gằn từng tiếng, tuy giọng nói khá thành khẩn, nhưng ngược lại lại làm cho đối phương tức giận hơn nữa."Ngu công tử thích hay không quan trọng với ngươi như vậy sao?" Vân Yên cô nương cười lạnh."Đúng vậy. Các ngươi đều là bằng hữu của ta, với ta mà nói thì cả hai đều quan trọng ngang nhau cả." Tên ngốc tử nào đó đáp không chút do dự."Được, tốt lắm, xem ra Triệu đại công tử ăn no rồi, Vân Yên còn có chuyện quan trọng cần làm, không tiện tiếp tục chiêu đãi hai vị, mời hai vị về đi!" Triệu Tiểu Đường mặt không chút thay đổi, đứng dậy mở cửa ra ngoài."Ngươi chỉ vì một cánh cửa sổ mà giận ta? Thật chẳng hiểu nổi! Thư Dư, chúng ta đi!" Nàng kéo ta dậy, không thèm quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng, rời khỏi Ỷ Hương Lâu, nơi ầm ỹ xô bồ đó cách chúng ta càng ngày càng xa...