Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ - Đại Ngu Hải Đường

Chương 17 - Ngu Thư Hân



Ngày kế, Hoàng Thượng sau khi lâm triều cũng tới lãnh cung.

"Thư Hân, ngươi hay cùng với ám vệ đi ra ngoài luyện thân thủ, trẫm mặc kệ, nhưng hơn nửa đêm ngươi ra ngoài lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Ngươi xem, tuy rằng bình an trở về, nhưng lại đổ bệnh như thế, ngươi kêu trẫm sao có thể yên tâm được?"

Vì ta xảy ra chuyện nên Hoàng Thượng nhất định phải truy vấn những ám vệ của ta. Ta mỉm cười với những ám vệ phía sau Hoàng Thượng, cảm kích bọn hắn đã nói dối hộ ta, không khai ra đêm đó ta đi thăm dò Triệu phủ.

"Hoàng Thượng, Thư Hân không có việc gì, Thư Hân còn quấy nhiễu thánh gia, làm phiền Hoàng Thượng bận rộn trăm chuyện còn phải lo lắng cho Thư Hân, xin Hoàng Thượng giáng tội."

"Ngươi hôm qua gần như không ăn gì cả, làm Hoàng Hậu lo lắng không thôi; Trẫm hôm qua chính sự quấn thân, không rảnh đến thăm ngươi, nghe tin ngươi bị bệnh lòng trẫm nóng như lửa đốt, đúng là phải nên phạt ngươi, như vậy lần sau ngươi mới có thể nhớ phải trân trọng cơ thể của mình." Hoàng Thượng nghiêm trang nhìn ta, ta tự biết mình không đúng, sẵn lòng chịu phạt.

"Hảo! Trẫm định tội cho ngươi, phạt ngươi ba tháng chỉ cho chơi không cho phép học."

Đáp án nảy ra thình lình làm ta nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, ta nhìn thẳng Hoàng Thượng một hồi lâu, Hoàng Thượng nhịn cười không được, phì cười ra tiếng, khiến ta cũng cười theo.

"Hoàng Thượng phạt Thư Hân chơi ba tháng, Thư Hân nghĩ như vậy không đủ để xử phạt sai lầm của Thư Hân."

"Vậy ngươi có đề nghị gì, nói ta nghe một chút."

"Hoàng Thượng, Thư Hân tự biết tội không thể tha thứ, khẩn cầu Hoàng Thượng phạt Thư Hân ra cung chơi ba tháng." Không bằng nhân cơ hội này ra cung đi chơi một chút, ba tháng hẳn là đủ để ta tiêu hóa những việc không vui này, để ta khôi phục lại thành chính mình!

"Cũng được, rồi cũng sẽ có một ngày ngươi xuất cung thôi, nhưng phải dưỡng thân thể cho khỏe mới được đi ra ngoài. Không cho phép đi xa, phải mang theo luôn người hầu hạ, trẫm sẽ an bài cho ngươi một chỗ ở thật tốt, chỉ cho đi chơi trong kinh thành!" Hoàng Thượng trầm ngâm một hồi lâu liền quyết định.

"Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển."

Ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày, đợi đến ngày xuất cung, đột nhiên nhớ ra quyển nhật kí đêm nọ mang về vẫn còn nhét dưới gối, không có cơ hội mở ra xem, nếu bây giờ xuất cung thì nên tìm một cơ hội trả lại cho nàng đi!

Thuận tay dấu nó vào túi, lại thấy Hoàng Hậu nương nương đang đứng ngoài cửa.

"Thư Hân? Ngươi là Thư Hân? Một thân y phục nam tử trông thật nho nhã, Bổn cung nhận không ra ngươi, trước đây ngươi mặc y phục nữ tử cũng đẹp, lỡ như sau này có một công tử phong lưu nào đó để ý tiểu Thư Hân nhà chúng ta, thì Bổn cung cũng phải lo lắng a. Bây giờ Bổn cung lại thật sợ ngươi trêu chọc những tiểu cô nương, làm tổn thương con tim của các nàng, trời sinh đúng là quá sức ưu ái cho ngươi rồi." Trong mắt Hoàng Hậu nương nương vừa kinh hỉ vừa khen ngợi, còn sẵn tiện trêu chọc ta.

"Thư Hân xuất cung ba tháng nhưng lại làm Hoàng Hậu nương nương tự mình đến đưa, Thư Hân..." Hoàng Hậu nương nương đưa tay, ngăn ta lại.

"Bổn cung khi nào xem ngươi là người ngoài? Đứa nhỏ này thật đa lễ, đừng nói những câu có tội hay không, còn xin ta trị tội, những câu đó mới là tội đáng chết vạn lần đấy, Bổn cung không muốn nghe, ngươi chỉ phải đáp ứng Bổn cung, đi ra ngoài phải bình an trở về, biết không?"

Gật gật đầu. Đã biết, chị dâu, mẹ.

Nàng nở nụ cười, "Lúc này mới ngoan. Hoàng Thượng vốn cũng muốn tới đưa ngươi, nhưng hôm nay quan ngoại lại trình lên rất nhiều tấu chương, không thể phân thân tới được. Hoàng Thượng muốn Bổn cung nhắn với ngươi là bên ngoài có thiếu gì thì cứ nói, Hoàng Thượng sẽ phái người đưa cho ngươi. Hoàng Thượng đã an bài một chỗ ở thật tốt, đối phương chỉ biết ngươi là con một người bạn cũ của Tiên Hoàng, cẩn thận đừng để lộ thân phận, ngoài cung không hẳn là an toàn, khi xuất môn mọi chuyện đều phải cẩn thận, chơi chưa đủ ba tháng mà nếu mệt thì cứ về!"

Nàng vỗ vỗ hai gò má của ta, ta lên xe, xe đi thật xa, vén màn xe lên ta vẫn còn thấy Hoàng Hậu nương nương còn đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt ta.

Thì ra đây là cảm giác xa nhà, tuy rằng ngươi có đi xa thế nào ngươi cũng có thể nhớ rõ, nơi đó vẫn có cha luôn mỉm cười chờ ngươi, nơi đó vẫn có mẹ chờ ngươi trở về tán gẫu.

Dù có đi xa nhưng con tim sẽ mãi ở nhà, nếu làm được như thế thì nhà cũng ở ngay cạnh mình thôi.

Ngồi trong xe khiến ta chán đến chết, đã niệm câu "Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi" (Không vui vì cảnh, không buồn vì mình) nhiều như vậy mà bây giờ mới biết cảnh chỉ lọt vào trong mắt, mà không thể quán triệt trong lòng được, "Bất vi ngoại vật sở dịch" thì ra lại khó như vậy, khó trách các vị thánh hiền lại luôn miệng cằn nhằn niệm kinh là việc chỉ nên làm khi trong lòng không vướng bận gì cả. Nhưng trên đời nghịch cảnh nhiều vô số kể, ví dụ như khi thấy những người sống đầu đường xó chợ tâm sẽ không khỏi bị dao động, thế gian khó đạt được sự tiêu sái, đành phải viết trên giấy để đạt được đến cảnh giới đó thôi.

Nhớ khi gia gia qua đời, ngay cả cảm giác bi thương, khổ sở, cô đơn lạnh lẽo khi đó cũng chưa bằng bây giờ, cảm xúc hụt hẫng như lúc này rốt cuộc là gì? Vô luận nó là cái gì, ta cũng hy vọng nó có thể biến mất trong ba tháng tới.

Xe ngựa đi không nhanh, nhưng rất nhanh đã tới nơi, xa phu vén màn lên, ta ló đầu ra nhìn xung quanh, nhìn thấy một đại môn được sơn màu đỏ, bên trên viết hai chữ "Triệu phủ" rất rõ ràng.

Đây là chỗ Hoàng Thượng an bài cho ta ở? Ta không khỏi cười khổ, ngũ vị hỗn tạp quấy nhiễu trong lòng, cuối cùng lưu lại một hậu vị thật chua xót, phủ kín tất cả giác quan, âu cũng là việc tốt.

Nó bắt đầu như thế nào thì chấm dứt như thế đi!

Triệu phủ hạ nhân ra ngoài đón. Trước đây ta chỉ mới đọc được tư liệu của Triệu Mộng Dực và Thích Ngưng Sương, bây giờ mới được nhìn thấy chân nhân, không thể để xảy ra sơ sót được, ta cũng muốn nhìn một chút, có thể phát triển Triệu thị sản nghiệp lên tầm cao như vậy đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Tiến vào quý phủ, ta lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, tiền viện hoa viên mặc dù không lớn, nhưng mỗi gốc cây, mỗi cây trong chậu, mỗi đóa hoa hay cành cây đều là giống quý. Những bông hoa và cây cảnh trong vườn chỉ có thể xưng là tuyệt phẩm, dù chỉ một gốc cây bất kỳ trong đó cũng đã vô giá, nên nếu nói khoảng sân này trồng toàn cây tiền tài cũng không sai.

Lên phía trước là một cây cầu nhỏ, bên phải là hòn non bộ giả sơn giả thủy, đứng trên đây có thể nhìn thẳng vào phòng khách, quẹo qua trái là tới một chòi nghỉ mát, dưới đình là một tòa tiểu hồ, trong hồ có rất nhiều giống cá chép quý, một góc nhỏ trồng hoa sen lay động trong gió, trời sắp vào hè càng làm tăng thêm mấy phần phong tình.

Triệu phủ tuy rất phú hậu, nhưng không ngờ từ hoa viên, sân, cầu, chòi nghỉ mát, đến tận phòng khách lại có thể gợi lên hứng thú của người khác nhiều như thế, chủ nhân nơi đây đúng là có gu thẩm mỹ rất cao cấp.

Chính sảnh ngoài đồ dùng trong nhà ra, trên tường còn treo rất nhiều tranh chữ, những bức họa chắc chắn cũng do những danh họa nổi tiếng vẽ, không hề có đồ vật dư thừa, đồ đạc được bài trí gọn gàng khiến không gian thật rộng rãi, thể hiện được việc chủ nhân rất hào phóng.

Triệu Mộng Dực và Thích Ngưng Sương an vị ở chính sảnh, vừa nhìn thấy ta đã rảo bước ra cửa đón. Triệu Mộng Dực ánh mắt sáng ngời rất có thần và uy nghiêm, không giống thương nhân lắm, ngược lại giống một quyền thần đương triều hơn; Thích Ngưng Sương tuy là muội muội song bào của Hoàng Hậu nương nương, diện mạo tương tự, nhưng không có vẻ nhã nhặn lịch sự đoan trang như Hoàng Hậu, mà trông có vẻ rất thông minh linh động, phong nhã hào hoa. Đôi mắt Triệu Tiểu Đường rất giống mẫu thân của nàng, đáng tiếc vẻ nghịch ngợm tính trẻ con đó lại che giấu đi đôi mắt này.

Ta giờ phút này lại nhớ tới Triệu Tiểu Đường, không khỏi cảm thấy chua xót. Phải tới khi nào mới có thể quên đi sự thật tàn khốc này trong đầu chứ? Thật có ngày ấy sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...