[PhaoChi] Anh Thương Em, Em Thương Ai?
7: Thế giới riêng
—
Sau ngày Chi rời đi, thế giới của Huyền như sụp đổ. Chiếc điện thoại của cô vẫn im lặng, và tin nhắn cuối cùng của Chi cứ hiện lên, như một lời chia tay không thể thay đổi. "Chị Huyền, em xin nghỉ việc. Em... em sẽ không quay lại cửa hàng nữa. Chị đừng lo cho em. Cảm ơn chị vì tất cả."
Nỗi lo lắng dần chuyển thành sự tuyệt vọng. Cô không thể tin rằng, sau tất cả những gì cô đã làm, Chi lại có thể quên cô một cách dễ dàng như vậy..
lMỗi ngày Huyền vẫn đến cửa hàng tiện lợi. Nhưng không gian nơi đây giờ đã trở nên trống rỗng. Cái ghế đối diện quầy tính tiền giờ không còn ai ngồi. Tiếng cười đùa của Chi không còn vang lên
Huyền chỉ còn một mình, với những kỷ niệm cũ ùa về
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Chi, cô bé gầy gò, xanh xao, với đôi mắt buồn bã. Cô nhớ lại những lần pha sữa nóng cho Chi, những lần cùng Chi ngồi trò chuyện về những chuyện vụn vặt .Cô nhớ lại lần Chi bị người yêu cũ làm tổn thương, và cô đã ở bên cạnh an ủi..
Tất cả những ký ức ấy giờ đây trở thành một nỗi đau dai dẳng. Huyền không giận Chi, cô chỉ cảm thấy thất vọng. Cô thất vọng vì đã không đủ mạnh mẽ để giữ Chi lại. Cô thất vọng vì đã để Chi rời xa, đi vào một thế giới mà cô không thuộc về
Cô tự hỏi, tại sao mình lại không đủ dũng cảm để nói ra lời yêu. Tại sao cô lại chỉ âm thầm quan tâm, âm thầm lo lắng, mà không một lần thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình. Nếu cô đã nói, liệu Chi có chọn cô không?
Những câu hỏi đó cứ ám ảnh Huyền. Nỗi day dứt, dằn vặt cứ lớn dần trong lòng cô. Cô bắt đầu tìm đến men rượu để giải tỏa nỗi buồn. Mỗi đêm, sau khi tan ca, cô lại ghé vào một quán nhậu nhỏ, gọi một chai bia, rồi uống một mình. Men rượu làm cô say, làm cô quên đi nỗi đau, nhưng khi tỉnh dậy, nỗi đau lại càng lớn hơn
"Chi..." Cô lẩm bẩm trong men say
"Tại sao em lại đi? Tại sao em lại bỏ chị lại một mình?"
Một đêm khi Huyền đang say, cô rút điện thoại ra, gọi cho Chi. Nhưng chỉ nhận lại những tiếng "tút tút" vô vọng. Cô biết, Chi đã đổi số điện thoại
Nước mắt Huyền lăn dài. Cô đã mất Chi mãi mãi. Cô đã để Chi rời đi, đi vào một thế giới mà cô không thể chạm tới
Một buổi sáng, cô bạn làm chung với Chi bước vào, thấy Huyền ngồi đó, với đôi mắt đỏ hoe, cô lo lắng hỏi
"Chị Huyền, chị có sao không? Chị lại uống rượu à?"
Huyền không trả lời, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ban mai đang chiếu rọi. Ánh nắng đó, cũng giống như Chi, giờ đây đã trở thành một thứ xa vời, một thứ mà cô không thể chạm tới
"Tôi...tôi đã mất cô ấy rồi"
"Tôi đã để cô ấy rời đi"
—
Khi Huyền đang ngồi một mình trong cửa hàng, cô nhìn thấy một bao thuốc lá trên bàn. Đó là bao thuốc của một người khách bỏ quên ở cửa hàng. Huyền do dự nhưng rồi cô cầm lấy, châm một điếu
Huyền hút một hơi, khói thuốc cay nồng xộc vào phổi, khiến cô ho sặc sụa. Nhưng rồi, cô lại hút thêm một hơi nữa. Cơn đau trong lòng cô dường như dịu đi một chút
Từ đó, hút thuốc trở thành một thói quen của Huyền. Mỗi khi cảm thấy buồn, cảm thấy cô đơn, cô lại châm một điếu thuốc, nhìn làn khói bay lên và nghĩ về Chi..
Huyền đang ngồi hút thuốc trước cửa hàng, một cô bạn đồng nghiệp bước đến
"Chị Huyền... chị hút thuốc từ bao giờ vậy?"
Huyền không trả lời, cô chỉ nhìn làn khói thuốc bay lên
"Chị đừng làm khổ mình nữa" Giọng cô ấy đầy lo lắng nhìn Huyền
"Chị đừng như vậy. Chị phải mạnh mẽ lên, vì... vì Chi mà.."
"Vì Chi?" Huyền cười chua chát
"Em ấy đã bỏ chị rồi, chị còn mạnh mẽ vì ai nữa?"
—
hơi flop rồi đó 😞
ê khoan nha