[PhaoChi] Anh Thương Em, Em Thương Ai?
4: Dây chuyền bạc
"Khuya rồi, em nằm đó đi"
—
Sáng hôm sau, Chi thức dậy trên giường của Huyền. Căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng, thoang thoảng mùi hương trà thoang thoảng. Chi nhìn sang thấy Huyền đang ngồi ở bàn làm việc, tay lướt trên bàn phímChi cảm thấy một nỗi bối rối lạ thường. Đêm qua, Huyền đã chăm sóc cô, đã an ủi cô, nhưng sáng nay, cô lại không dám nhìn thẳng vào Huyền.."Chị Huyền... em về được rồi" Chi lí nhí nóiHuyền không nói gì, chỉ gật đầu"Ừ"Chi trở về nhà và sau đó đến cửa hàng tiện lợi. Cả ngày hôm đó, Huyền chỉ tập trung vào công việc. Cô không hỏi han Chi, không cười đùa với Chi. Cô chỉ đơn giản là làm việc, như một cỗ máyChi cố gắng bắt chuyện, nhưng Huyền chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn, cụt lủn"Huyền này...chị có chuyện gì không vui ạ?" Chi hỏi, khi thấy Huyền đang loay hoay với một thùng hàng nặng"Không sao" Huyền không nhìn Chi"Huyền này... hôm qua em xin lỗi""Chuyện qua rồi, không cần nhắc lại nữa"Cuối ca làm, Chi đứng lại, nhìn Huyền"Chị Huyền, em xin lỗi.."Huyền nhìn Chi, ánh mắt đầy sự phức tạp"Em không cần xin lỗi chị, em chỉ cần xin lỗi chính em thôi. Em đã để bản thân bị tổn thương""Em đã để tình cảm của mình bị lợi dụng. Em đã để bản thân trở thành một người mù quáng!""Nhưng... em đã nhận ra rồi" Chi lí nhí nói, nước mắt lăn dài trên máHuyền nhìn Chi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn"Nhận ra rồi thì tốt, về nhà đi"Chi không nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi cửa hàng tiện lợi. Cơn mưa đã tạnh, nhưng trong lòng Chi, một cơn bão cảm xúc vẫn đang hoành hành..—
Một tuần trôi qua trong sự im lặng lạ thường. Cửa hàng tiện lợi vẫn nhộn nhịp, nhưng không gian giữa Chi và Huyền lại trở nên trống rỗng. Chi cảm thấy mình như một con thuyền lênh đênh trên biển, không có lấy một điểm tựa
Cô nhận ra mình đã quá quen với sự hiện diện của Huyền, với sự ấm áp mà ly sữa nóng mang lại. Thiếu vắng Huyền, cô mới hiểu sự quan trọng của cô ấy lớn đến thế nào
Chi quyết định. Cô đi ra tiệm trang sức, chọn mua một sợi dây chuyền bạc có mặt hình ngôi sao nhỏ. Cô muốn dùng nó để xin lỗi, để nói lên tất cả những lời cô không thể thốt ra
Tối hôm đó khi ca làm gần kết thúc, Chi lấy hết can đảm bước đến chỗ Huyền
Cô đưa sợi dây chuyền ra, giọng nói run run
"Chị Huyền... Em xin lỗi"
Huyền nhìn Chi, ánh mắt vẫn lạnh lùng
"Em không cần xin lỗi chị, em chỉ cần xin lỗi chính em thôi"
"Không... em xin lỗi vì đã làm chị buồn, vì đã để chị lo lắng cho em.." Nước mắt Chi lăn dài
"Em biết em sai rồi"
Huyền nhìn những giọt nước mắt trên má Chi, ánh mắt cô dịu lại. Cô nhẹ nhàng đón lấy sợi dây chuyền
"Chị sẽ không tha thứ cho em, nếu em còn tiếp tục tổn thương chính mình"
Huyền đeo sợi dây chuyền lên cổ
Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên
—
kiểu dì íiiii =))) chắc toai sẽ cut bớt ra, chứ mỗi chap 1k3 từ thì có lẽ lướt hơi mỏi á ha =)))