(P2)Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

21-25




Vân Thừa Hoài: "......" Nàng không thể chịu nổi người này. Trước kia là yêu thầm, bây giờ là minh luyến đúng không?

Khi yêu thầm, lén lút trước mặt nàng, người chính chủ, nói đông nói tây. Bây giờ minh luyến, còn muốn trước mặt nàng nói gì về tình yêu, vượt quá giới hạn?

Với sự hiểu biết của nàng về thời đại này, nếu có một Càn Nguyên nào đó, trước mặt chủ quân, tìm đại nương tử nhà chủ quân để bày tỏ, chuyện này mà được sao?

Đặt vào thế đạo này, bị coi như thông đồng với người ngoài, đó chính là thất xuất, phạm vào thất xuất hưu về nhà, về cơ bản chỉ có đường chết.

Vân Thừa Hoài không muốn nghe Cố Lấy Liễu nói gì nữa, câu đầu tiên mà nàng ta thốt ra, nàng đã không chịu nổi rồi.

"Cố Lấy Liễu." Nàng không còn khách khí nữa, "Ngươi có biết những lời ngươi nói, sẽ gây ra tổn thương gì cho Thẩm Lưu Niên không?"

"Ngươi có phải cảm thấy mình đặc biệt thẳng thắn, đặc biệt anh hùng, đặc biệt lợi hại không?"

Nàng thực sự ghét chết cái chủ nghĩa cá nhân của Cố Lấy Liễu. Nàng không biết người này thật sự không hiểu, hay là hiểu rõ mà giả vờ ngu ngốc.

Không đợi Cố Lấy Liễu nói chuyện, nàng tiếp tục: "Thẩm Lưu Niên đã xuất giá, ngươi gọi nàng là Vương phi đúng không? Nàng còn gả vào hoàng gia. Ngươi có từng nghĩ tới, hành vi và lời nói như vậy của ngươi, thậm chí sẽ khiến Thẩm Lưu Niên mãn môn sao trảm không?"

"Còn nữa, nếu bổn vương tính cách không tốt, bây giờ trở về, Thẩm Lưu Niên có thể bị đánh một trận tàn nhẫn, nghiêm trọng hơn chút nữa, bổn vương nhốt nàng lại, đặt lệnh cấm phòng, qua một thời gian nói nàng điên rồi, xong chết, Thẩm gia có thể làm gì bổn vương? Còn có thể phái binh tấn công kinh thành sao?"

Vân Thừa Hoài xổ một tràng mắng xối xả. Những lời này nàng đã muốn nói từ lâu, nếu không nói, Cố Lấy Liễu còn tưởng hành vi của mình oách đến mức nào.

Chỉ là một kẻ ngốc có chủ nghĩa anh hùng cá nhân, hoàn toàn không màng đến hoàn cảnh của người khác.

Nàng nói xong liền đi, cũng không cho Cố Lấy Liễu cơ hội phản bác.

Dù sao nàng thấy Cố Lấy Liễu ngây người tại chỗ, chắc phải mất một lúc lâu mới có thể phản ứng lại.

Vừa lúc thời tiết không tệ, Vân Thừa Hoài ra khỏi cửa cung, sai người thay ngựa cho mình, rồi tự mình thúc ngựa phi nhanh về vương phủ.

Thanh minh thì thanh minh, tế tổ không tế rõ ràng, lại xảy ra một đống chuyện lộn xộn, còn gặp phải Cố Lấy Liễu, thật là xui xẻo.

Trở lại vương phủ, chuyện đầu tiên Vân Thừa Hoài làm là tìm Thẩm Lưu Niên.

Trong quá trình tìm kiếm, nàng đột nhiên có chút khổ sở, vì sao Khôn Trạch lại phải ở trong hậu viện mà không thể ra ngoài.

Nàng ở bên ngoài đã trải qua nhiều như vậy, Thẩm Lưu Niên chỉ có thể dựa vào tin tức nàng mang về.

Nếu Thẩm Lưu Niên không có ám võng, không chưởng quản thế lực của Thẩm gia ở Nam Tần, đối phương sẽ không hiểu biết chút nào về thế giới bên ngoài.

Vân Thừa Hoài nghĩ đến thế giới ban đầu của mình. Khôn Trạch ở thế giới này, giống như những cô gái thời cổ đại ở thế giới kia, dù ở nhà hay sau khi xuất giá, đều không thể kiểm soát cuộc đời mình.

Việc hiểu biết thông tin bên ngoài chỉ có thể dựa vào những cuộc giao lưu, đi lại hằng ngày, để biết một số tin tức mới mẻ.

Nàng nhìn thấy Thẩm Lưu Niên đang dựa vào giường La Hán đọc sổ sách, lập tức đi tới ôm lấy người vào lòng.

Nàng vùi đầu vào hõm vai Thẩm Lưu Niên. Đối phương vừa tắm xong, mùi hương tươi mát trên người xộc vào mũi, làm tâm trạng nàng dần dần bình tĩnh lại.

Thẩm Lưu Niên nghi hoặc buông sổ sách, hơi quay đầu nhìn cái đầu của nàng, tổng cảm thấy gia hỏa này giống như một con chó lớn đáng thương.

Giống như chính mình ra ngoài nghênh địch, liên tiếp mấy ngày không về nhà, mấy con chó lớn nuôi trong nhà liền nhào vào lòng nàng làm nũng vậy.

"Sao vậy?" Giọng Thẩm Lưu Niên không tự giác liền dịu dàng hơn.

Vân Thừa Hoài nghe giọng nói dịu dàng của Thẩm Lưu Niên, nàng dựa vào hõm vai đối phương, càng không muốn rời ra.

Qua một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nói: "Hôm nay ta đã mắng Cố Lấy Liễu một trận."

"Ơ?" Thẩm Lưu Niên đầy đầu dấu hỏi, không phải đi gặp hoàng đế sao? Liên quan gì đến Cố Lấy Liễu?

Vân Thừa Hoài không giấu giếm, kể lại toàn bộ sự việc từ khi nàng đến Ngự Thư Phòng gặp hoàng đế, cho đến khi nàng mắng xong Cố Lấy Liễu và rời khỏi hoàng cung.

Thẩm Lưu Niên nhíu chặt mày, nàng còn tưởng mình mắng Cố Lấy Liễu làm đối phương tức giận.

Không ngờ Thẩm Lưu Niên lại nói: "Cố Lấy Liễu không cần để ý. Nàng nói là hoàng đế muốn nàng điều tra án gian lận khoa cử?" Quả nhiên, nữ cường nhân kiểu sự nghiệp sẽ không bận tâm đến tình yêu.

Thẩm Lưu Niên nhớ rõ trước đây Vân Thừa Hoài đã từng nhắc đến vụ án này. Cách một thời gian dài như vậy, không ngờ lại thật sự bị nàng nói trúng.

"Ừm." Vân Thừa Hoài gật đầu, "Hoàng đế muốn tìm một kẻ có thể gánh tội."

Chọn đi chọn lại, chỉ có nàng là đầu thiết (cứng đầu, ngang bướng), có thể gánh vác vụ án gian lận khoa cử liên quan đến nhiều người, gánh tội cũng đúng quy cách.

Tuy nhiên Thẩm Lưu Niên có một điều khó hiểu, "Vì sao nàng lại biết sớm như vậy về vụ án gian lận khoa cử này?"

Theo sự hiểu biết của nàng về Vân Thừa Hoài, trong tay không có gì cả, trước khi có ảnh vệ, vì sao lại phải tìm nàng? Có ảnh vệ rồi, làm gì cũng không còn vất vả như vậy.

Còn về Thêu Y Vệ, nàng vẫn chưa nghĩ ra cái ký hiệu gì đó, tạm thời không thể nhúng tay vào.

Vân Thừa Hoài cẩn thận nhìn nàng một cái, thấy Nam Linh và những người khác đều đã ra ngoài, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nếu ta nói, ta có thể biết trước, nàng có tin không?"

"Nàng cảm thấy sao?" Thẩm Lưu Niên vô ngữ, nàng lại không phải trẻ con ba tuổi.

"Thật ra...... không biết nên nói thế nào, chính là ta đã xem qua một quyển tiểu thuyết, tiểu thuyết......"

"Điện hạ, Vương phi, người của Đại Lý TựTứ Phương Tư đã đến, nói muốn tìm Điện hạ và Vương phi để hiểu rõ một số chuyện."

Nam Linh ở bên ngoài hé đầu vào, không có ý định đi vào.

Vân Thừa Hoài im lặng, Thẩm Lưu Niên cũng có chút bất đắc dĩ, khi nào không đến, lại đến đúng lúc này.

Thẩm Lưu Niên nhanh chóng suy nghĩ: "Tiểu thuyết là ý gì? Đọc một quyển sách mà có thể biết được những chuyện sẽ xảy ra sau này? Đó chẳng phải là thần thư sao?".

Việc Đại Lý Tự và Tứ Phương Tư chọn thời điểm này để đến là vì Vân Thừa Hoài vừa mới trở về từ cung. Điều đó cho thấy họ đã theo dõi phủ Sở Tương Vương, chỉ chờ nàng về là đến để dò hỏi.

Vân Thừa Hoài và Thẩm Lưu Niên nhìn nhau, đều hiểu rõ mục đích của hai cơ quan này. Chắc chắn họ đã điều tra và xác định rằng Thẩm gia có liên quan đến phần vụ việc bị lỗi, nếu không họ sẽ không dám dễ dàng đến phủ Sở Tương Vương.

Vân Thừa Hoài nắm tay Thẩm Lưu Niên, trấn an: "Yên tâm, Thẩm gia sẽ không xảy ra chuyện đâu." Nàng đã nói rõ mọi việc với hoàng đế. Chỉ cần hoàng đế vẫn muốn nàng điều tra vụ án gian lận khoa cử, thì chuyện tế tổ sẽ chỉ dừng lại ở việc tìm vài người chịu tội thay mà thôi.

Vụ án hương dây bị hỏng trong lễ tế tổ ở Thái Miếu, dưới sự kiểm chứng của Đại Lý Tự và Tứ Phương Tư, đã xác định Bạch gia, với tư cách là hoàng thương, đã dùng hàng kém chất lượng thay hàng tốt. Kết quả là toàn bộ tài sản của Bạch gia bị tịch thu, không còn được làm hoàng thương nữa, và những người cầm đầu Bạch gia đã bị chém đầu.

Việc một hoàng thương bị xử lý như vậy không gây ra quá nhiều sóng gió trên triều đình.

Tuy nhiên, một vụ việc này chưa lắng xuống thì một vụ khác lại nổi lên, vụ án gian lận khoa cử, gây chấn động toàn bộ triều chính.

Khoa cử là gì? Trong thời phong kiến, khoa cử là một phương thức tuyển chọn quan lại công bằng do hoàng đế đưa ra để củng cố hoàng quyền và làm suy yếu các thế gia môn phiệt.

Một mặt, nó củng cố hoàng quyền. Mặt khác, nó mang lại cơ hội cạnh tranh công bằng cho tầng lớp bình dân.

Trước khi khoa cử ra đời, quan lại thường do người thuộc tầng lớp trên tiến cử người thuộc tầng lớp trên. Sau khi chế độ khoa cử ra đời, người thuộc tầng lớp trung và hạ có cơ hội bước vào giai cấp thống trị.

Mặc dù điều kiện tuyển chọn của khoa cử đơn nhất và có tính ràng buộc, khiến những người thông minh tài giỏi phải chọn một con đường cố định và khó phát huy sức sáng tạo, nhưng đối với thời đại này, khoa cử mang ý nghĩa của sự công bằng, công chính, ý nghĩa của sự thăng tiến, và ý nghĩa của việc người thường có thể đổi đời.

Khi án gian lận khoa cử bị phanh phui, toàn triều chấn động. Học sinh và bá tánh khắp thiên hạ đều đang hết sức chú ý đến diễn biến tiếp theo của vụ án này.

So với việc hoàng đế chỉ quan tâm đến thể diện và việc sử sách sẽ đánh giá thế nào, bá tánh lại quan tâm đến chính bản thân vụ án, bởi đó là cơ hội duy nhất của họ, dù chỉ là trong mơ.

Sáng sớm mùng ba tháng ba, Vân Thừa Hoài không đến Ngự Sử Đài mà đi Đại Lý Tự.

Hai ngày trước, hoàng đế đã hạ chỉ giao nàng cùng Đại Lý Tự cùng nhau phụ trách vụ án gian lận khoa cử, nên hai ngày nay nàng đều đến Đại Lý Tự làm việc.

Dưới sự nhắc nhở của nàng, Hứa Thác phát hiện vụ việc lần này không chỉ là một án gian lận thông thường, mà là án tiết đề (lộ đề thi).

Gian lận đơn thuần có thể chỉ là việc mang tài liệu nhỏ để gian lận, nhưng tiết đề đại diện cho điều gì?

Những người biết đề thi khoa cử rất ít, quan chức thấp nhất là Lễ Bộ Thị Lang, cao nhất là hoàng đế. Đương nhiên, hoàng đế là người đầu tiên bị loại trừ, vậy thì đó chính là hai vị Thừa tướng.

Sau khi Hứa Thác điều tra ra đây là vụ tiết đề khoa cử, việc đầu tiên Vân Thừa Hoài làm không phải tiếp tục điều tra, mà là quạt gió thêm củi, làm rò rỉ thông tin ra ngoài.

Hiện tại khắp thiên hạ đều biết vụ án tiết đề khoa cử, và đồng thời chú ý đến vụ việc này.

Càng nhiều người chú ý, áp lực của quan viên chủ thẩm càng lớn, nhưng Vân Thừa Hoài, người đến từ thời hiện đại, hiểu rõ rằng sự chú ý cũng đồng nghĩa với sự bảo vệ.

Hôm nay Vân Thừa Hoài đến Đại Lý Tự mặc thường phục, thường phục của một Thân Vương cũng là mãng bào, nhưng không nặng nề và uy quyền như quan phục hay lễ phục, vẫn giữ được sự quý phái.

Bộ trang phục này do Thẩm Lưu Niên tự mình chọn cho nàng, sau đó gửi đến Thượng Y Cục để chế tác theo quy cách của Thân Vương.

Những người ở đó vẫn còn cảm thán rằng có Vương phi thì quả là khác biệt. Cuối cùng nàng cũng không còn thích những bộ quần áo lòe loẹt nữa. Đối với họ, việc chế tác không khó, chỉ là hơi hại mắt.

Vân Thừa Hoài mặc bộ quần áo mà Thẩm Lưu Niên đã phối hợp, đi đến Đại Lý Tự. Áo khoác ngoài của nàng đã trở nên mỏng hơn, người nàng gầy đi rất nhiều, tạo cảm giác rạng rỡ hẳn lên.

Để trông nàng ổn trọng hơn, trang phục cố ý chọn áo đen với họa tiết vàng, vừa quý trọng lại không khô khan, đặc biệt đẹp.

Thời tiết tốt, nàng thường đi lại giữa Đại Lý Tự và phủ Sở Tương Vương bằng ngựa. Điều này càng tăng thêm vẻ xinh đẹp phóng khoáng cho nàng, và tỷ lệ người quay đầu nhìn trên đường rất cao.

Thẩm Lưu Niên sau khi nghe nói ,thì  dặn nàng ít cưỡi ngựa, đi xe ngựa nhiều hơn. Cách ghen đáng yêu này khiến nàng không kìm được mà ôm lấy nàng ấy không muốn buông tay.

Nàng có thể cảm nhận được, thái độ của Thẩm Lưu Niên đối với nàng đã thay đổi, từng chút một trở nên mềm mỏng, từng chút một tiến triển theo cách nàng mong muốn.

Thẩm Lưu Niên thuộc kiểu miệng cứng lòng mềm, hành động thì như người khổng lồ. Miệng thì hơi cứng rắn, nhưng lại làm rất nhiều chuyện vì nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều.

Hơn nữa, tình cảm của hai người đã tiến triển trong những ngày gần đây, nên Vân Thừa Hoài đi làm đều mang theo nụ cười.

Vừa đến Đại Lý Tự, Hứa Thác liền tìm đến: "Điện hạ."

"Tử Ngọc đến rồi."

Nàng hiện tại gọi Hứa Thác bằng tên, là vì lần trước khi lên triều, nàng gọi một tiếng "Hứa đại nhân", mấy người đã quay đầu lại, người cầm đầu chính là đương nhiệm gia chủ Hứa gia, là trưởng bối của Hứa Thác.

Thế gia môn phiệt là như vậy, một nhà có bao nhiêu người làm quan. Giống như Hứa gia, ở kinh thành đã có rất nhiều, thành viên gia tộc còn phân bố khắp các nơi ở Nam Tần.

Vân Thừa Hoài chỉ suy nghĩ lung tung một chút. Với vị trí hiện tại của nàng, những chuyện như cải cách biến pháp vẫn chưa đến lượt nàng.

Thực tế, chỉ có khai quốc hoàng đế làm biến pháp là dễ dàng nhất. Đó không gọi là biến pháp, đó gọi là tân pháp. Kẻ không tuân theo thì chết, chính là đơn giản và thô bạo như vậy.

Hứa Thác lại hành lễ nói: "Điện hạ, hiện giờ bá tánh Nam Tần đều đã biết án tiết đề khoa cử, tiếp theo phải làm gì đây?"

Khi cứu tế, hai người đã hợp tác, hơn nữa Vân Thừa Hoài đã giúp nàng điều tra ra tình huống thật sự của vụ án. Nàng vẫn rất tin tưởng vào năng lực của Vân Thừa Hoài.

Cho nên mọi chuyện đều sẽ đến cùng Vân Thừa Hoài thương lượng. Đương nhiên, nàng là chủ quản, Hứa Thác là người phối hợp, không tiện tự mình quyết định.

Về việc tiếp theo phải làm gì, Vân Thừa Hoài đã có ý tưởng: "Bổn vương sẽ buộc tội Hình Bộ Thượng Thư, đem người liên quan vụ án đều giam giữ ở Đại Lý Tự."

"Ngoài ra, ngươi có thể điều tra con đường thăng quan của đích trưởng tử Hình Bộ Thượng Thư, và tất cả các cử nhân xuất thân từ thế gia môn phiệt tham gia khoa cử lần này, chú ý chặt chẽ động thái của họ, bao gồm cả động thái của người nhà họ."

Nàng phải chải chuốt lại vụ án.

Khi kỳ thi mùa xuân diễn ra, một thí sinh lẽ ra phải tham gia khoa cử lại chết trong một ngôi miếu đổ nát. Ngay sau đó, một vụ án mạng xảy ra tại quán trọ. Người đó là một thương nhân, dù có tài năng nhưng không được phép tham gia khoa cử.

Một, hai, ba... Rồi đến cái chết của một quan viên, Hứa Thác dẫn dắt Đại Lý Tự tham gia, sự việc mới trở nên lớn chuyện. Nếu không, Bộ Hình sẽ kết án, nói rằng đó là do áp lực khoa cử lớn, khả năng chịu đựng kém, hoặc bị chủ nợ cờ bạc bức tử, v.v.

Nếu không phải vị quan thất phẩm kia thực sự không chịu nổi áp lực mà tự sát, làm kinh động đến Đại Lý Tự, chuyện này có lẽ đã bị ém xuống.

Những chuyện có thể bị ém xuống, hoàng đế từ trước đến nay đều không quản. Chỉ cần không đe dọa đến hoàng quyền của nàng, không làm tổn hại thể diện của nàng, phía dưới có đánh nhau thế nào cũng mặc kệ.

Vân Thừa Hoài hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới bảo Hứa Thác làm lớn chuyện.

"Tử Ngọc, ngươi biết tại sao bổn vương muốn làm lớn chuyện này không?"

Hai người hợp tác điều tra vụ án, đối mặt với kẻ thù chung, những gì họ nói với nhau, những tính toán của họ, tốt nhất là nói rõ ràng. Hứa Thác vẫn im lặng như vậy, chỉ gật đầu nói: "Hơi biết được."

Một là bảo vệ tất cả những người liên quan đến vụ án, bất kể là người điều tra hay người trong cuộc. Có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, việc giết người diệt khẩu sẽ khó khăn hơn. Hai là để hoàng đế không thể không điều tra tiếp.

Vân Thừa Hoài cười nói: "Tử Ngọc thật thông tuệ, chúng ta lại lần nữa hợp tác, bổn vương hy vọng có một kết quả tốt đẹp."

Hứa Thác làm việc tuân thủ ba chữ: nhanh, chính xác, tàn nhẫn. Chỉ cần có manh mối, Hứa Thác có thể nhanh chóng bóc tách từng lớp để tìm ra sự thật. Một người ưu tú như vậy, đối đãi với bá tánh cũng không hề cao ngạo, quân tử ôn nhuận như ngọc, chính là nói về Hứa Thác.

"Vâng " Hứa Thác trước sau như một kiệm lời.

Trên quan trường, trầm mặc mới có thể đi xa hơn, dài hơn. Hứa gia đang bồi dưỡng Hứa Thác làm trữ tướng, tất nhiên là lời nói phải ít đi.

Tuy nhiên, lần này đến, nàng còn một việc muốn hỏi.

"Bổn vương buộc tội Lỗ Quốc công, Đại Lý Tự có tiến triển gì không?"

Không phải nàng nhất quyết phải bòn rút Hứa Thác, mà thực sự là luật pháp Nam Tần quy định như vậy. Ngự Sử Đài buộc tội quan viên, Đại Lý Tự kiểm chứng.

Đốc Sát Viện của triều đại này sau khi sáp nhập vào ba bộ phận Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự, Bộ Hình, đến nay vẫn chưa được sử dụng. Quyền lực của Đại Lý Tự đã tăng lên, những việc nàng làm đều phải thông qua Đại Lý Tự, cũng không phải nàng chỉ bòn rút Hứa Thác.

Hứa Thác hành lễ nói: "Thần đã thẩm vấn Diêu Ly, tội danh của Lỗ Quốc công nàng ta nói không ít, đáng tiếc ít có chứng cứ thực tế. Ngược lại, Thừa Ân hầu, những việc đã làm thì khó mà kể hết."

Phủ Lỗ Quốc công giao hết chuyện xấu cho Thừa Ân hầu làm, chủ yếu là để bỏ xe bảo soái.

Vân Thừa Hoài nheo mắt, "Lỗ Quốc công lại trong sạch đến vậy sao?"

"Không trong sạch, nhưng cũng chưa đến mức bệ hạ muốn bãi quan miễn tước."

Ý của Hứa Thác rất rõ ràng. Lỗ Quốc công đúng là có tham ô, nhưng đối với hoàng đế mà nói, chỉ cần công việc được làm tốt, quan viên tham ô một chút cũng không sao.

Lỗ Quốc công có tội, hoàng đế nhiều lắm cũng chỉ tạm thời miễn quyền thực tế của nàng ta, yên lặng một thời gian, nói không chừng khi nào sẽ lại được trọng dụng. Còn về Thừa Ân hầu, thì chắc chắn là chết rồi.

Lần buộc tội này, nàng đưa chứng cứ cho Hứa Thác. Với tính cách của Hứa Thác, chắc chắn sẽ cho các quan thần cùng xem trên triều đình, hoàng đế muốn ém cũng không thể ém xuống. Huống hồ chỉ là một Thừa Ân hầu, không phải Lỗ Quốc công, hoàng đế cũng không có ý muốn bảo vệ.

"Tử Ngọc cứ xem xét mà làm đi." Vân Thừa Hoài cười bảo Hứa Thác đi làm việc. Những gì cần nói nàng đều đã nói, những gì nàng biết cũng đều đã nói cho Hứa Thác.

Vốn dĩ Hứa Thác có thể phá án, có thêm những thông tin then chốt do nàng báo cho, và bên ảnh vệ cũng đang điều tra, chắc chắn có thể rút ngắn thời gian phá án.

Chuyện của Lỗ Quốc công sẽ tạm thời hạ màn, nhưng chưa kết thúc. Kẻ đó đã làm nhiều chuyện ác như vậy, muốn toàn thân mà rút lui không dễ dàng như thế.

Vân Thừa Hoài gần đây bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngày nào cũng đi đi lại lại giữa vương phủ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài trong cung.

Khó khăn lắm mới trở về vương phủ, nàng nằm trên giường La Hán không muốn đứng dậy.

Thẩm Lưu Niên vừa tắm xong đi ra, liền thấy nàng nằm trên giường như ngủ rồi, liền vẫy tay bảo Nam Linh mang một cái chăn đến.

Lúc này, Vân Thừa Hoài nhận ra ánh mắt của đối phương, mở mắt ra, nhìn thấy là Thẩm Lưu Niên, nàng giật mình một chút rồi nói: "Phu nhân."

"Mệt sao?"

"Ừm, có chút."

Thẩm Lưu Niên biết nàng gần đây rất mệt, trong ánh mắt nàng ấy có chút đau lòng, dịu dàng nhìn nàng đang nằm nghiêng trên giường.

Vân Thừa Hoài nhích người, khó khăn ngồi dậy nói: "Ta biết công việc mệt, không ngờ lại mệt đến thế này."

Khi nàng còn đi học, thời gian dành cho học tập không ít, chủ yếu là vì bạn cùng phòng đều rất chăm chỉ, dù vậy, các hoạt động giải trí của họ cũng không thiếu.

Mấy ngày nay, nàng bỗng nhiên cảm nhận được, các đàn chị nói "xã súc" là có ý gì, thật sự là không có chút thời gian rảnh rỗi nào.

Ngày nào cũng đi làm, còn phải tăng ca, một mình kiêm nhiều chức vụ, còn mệt hơn cả con lừa kéo cối xay.

Thế này đây, bận rộn cả ngày về đến nhà, một chút sức lực cũng không còn, nằm trên giường không muốn động đậy chút nào.

Nhìn thấy Thẩm Lưu Niên, nàng khó khăn bò dậy khỏi giường, cười nói với Thẩm Lưu Niên: "Tối nay ăn gì?"

Mấy ngày nay ở cùng nhau, họ ngày càng giống một cặp đôi bình thường.

Chỉ là nàng rất đau lòng cho Thẩm Lưu Niên. Rõ ràng có đầy bụng tài hoa, bất kể là kinh doanh hay đánh trận đều giỏi, thuộc dạng tuyển thủ toàn năng, nếu đặt vào thời hiện đại thì chắc chắn là nhân tài.

Đáng tiếc ở cổ đại, chỉ có thể ở trong hậu trạch.

Thẩm Lưu Niên có thể nhận ra sự bất mãn thể hiện trong ánh mắt nàng, là đang bất mãn thay cho chính mình.

Dù là gả vào kinh thành hay Bắc Tề, hai chị em họ đều không muốn, nhưng Thẩm gia có hàng chục vạn người, vốn dĩ đã phải đối mặt với nhiều bộ tộc và quốc gia chinh chiến ở Tây Bắc. Nếu lại đắc tội Nam Tần và Bắc Tề, sẽ bị hai mặt giáp công.

Trong đủ loại nguyên nhân, liên hôn là lựa chọn tốt nhất, có thể đảm bảo sự mở rộng của Thẩm gia ở Tây Bắc.

Nếu không có sự đe dọa từ Nam Tần và Bắc Tề, với binh lực và tài lực của Thẩm gia, đã sớm thống nhất Tây Bắc, cũng sẽ không phải chịu sự đe dọa từ khắp nơi.

Không ai muốn thỏa hiệp, nhưng sau lưng họ là hàng chục vạn sinh mạng.

Thẩm Lưu Niên véo nhẹ lên má Vân Thừa Hoài: "Hôm nay có mẻ bánh xuân mới, vị rất ngon."

"Thật sao? Vậy ta muốn ăn nhiều một chút."

Vân Thừa Hoài cười đứng dậy. Khi đến gần Thẩm Lưu Niên, nàng theo bản năng muốn ôm, nhưng chợt nhớ ra người mình dơ bẩn, vội vàng rụt tay lại.

"Người ta dơ, đợi ta ăn xong sẽ đi tắm rửa."

Thẩm Lưu Niên cùng nàng đi đến sảnh đường ngồi xuống. Chỉ một mình nàng ăn cơm nên không bày bàn tròn. Nàng ngồi ở vị trí chủ, chờ Nam Linh và những người khác mang thức ăn lên. Thẩm Lưu Niên ngồi đối diện, nhìn nàng ăn cơm.

"Phu nhân còn ăn không?" Nàng nghe nói người mang thai nên ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa, đặc biệt là trong thời gian ốm nghén, hầu như ăn không ngon miệng.

Thẩm Lưu Niên lắc đầu: "Ta không đói."

"Được rồi."

Vân Thừa Hoài nhanh chóng ăn xong cơm, sau đó đứng dậy đi dạo trong phòng, tiện thể báo cáo công việc hôm nay. Nàng cảm thấy Thẩm Lưu Niên mới là lãnh đạo của mình, mỗi ngày trở về, nàng đều tường thuật lại những chuyện bên ngoài.

"Hiện giờ Thừa Ân hầu đã bị bắt, rất nhanh sẽ bị định tội, quyền lực thực tế của Lỗ Quốc công sẽ bị thu hồi một phần, trợ lực lớn nhất của Lão Thất gần như không còn tác dụng."

"Còn Lão Tứ, mất đi Bạch gia, cái túi tiền đó. Bộ Lễ và Bộ Hình đều dính vào vụ án tiết đề khoa cử, muốn thoát ra sẽ rất khó khăn."

Vân Thừa Hoài tổng kết lại những chuyện gần đây. Thế lực của Lão Tứ và Lão Thất đang từ từ bị cắt giảm, họ chắc chắn đang sốt ruột. Có lẽ không cần bao lâu, trên triều đình sẽ lại nổi lên một làn sóng yêu cầu nàng về đất phong.

Thẩm Lưu Niên nhìn nàng kể lại những chuyện xảy ra bên ngoài, trong quá trình sẽ không xen lời, nhưng sẽ nói một câu cuối cùng, hoặc cho nàng một ý kiến về những việc nàng muốn làm sau này.

Thực ra Vân Thừa Hoài làm rất tốt, Thẩm Lưu Niên cảm thấy còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của nàng.

"Tiếp theo, ngươi chỉ cần điều tra rõ vụ án tiết đề khoa cử, bọn họ sẽ phải hoảng loạn."

Dưới sự từng bước áp sát của họ, Lão Tứ và Lão Thất chắc chắn sẽ hoảng sợ, hận không thể lập tức đuổi họ đi. Đến lúc đó, dù hoàng đế không muốn, cũng phải cân nhắc đến sự cân bằng của triều đình, và uy vọng của Vân Thừa Hoài ngày càng cao, điều mà hoàng đế cũng không muốn thấy.

Bá tánh gặp khổ nạn, triều đình lại đang tranh giành quyền lực, những quan viên thực sự làm việc thì không được thăng tiến. Muốn thăng quan, phải thông đồng làm bậy với bọn họ, nếu không sẽ bị tra tấn đến chết ở những vị trí không quan trọng.

Thẩm Lưu Niên lấy ra hai danh sách đặt lên bàn nói: "Một phần là chỉ thị thiếp mà hoàng cung muốn ban cho ngươi, một phần là danh sách các quan viên trên quan trường thực sự làm việc vì bá tánh nhưng không thể thăng quan. Những người khoanh bằng bút đỏ là quan viên có nhân phẩm còn cần xem xét, nhưng lại có năng lực."

À... Nghe đến phần đầu tiên, Vân Thừa Hoài ngây người, không dám nói gì.

Nghe đến phần thứ hai, mắt nàng sáng rực, vội đi đến bên cạnh Thẩm Lưu Niên, nắm chặt tay nàng ấy vui vẻ nói: "Vẫn là phu nhân hiểu ta, biết ta muốn gì, lập tức chuẩn bị sẵn cho ta."

"Ngươi muốn thị thiếp?"

Nếu không phải Vân Thừa Hoài thể hiện rất cứng rắn, sau đó đều sẽ sắp xếp hai trắc phi để đấu võ đài với Thẩm Lưu Niên. Dù sao địa vị của trắc phi và thị thiếp không giống nhau. Mặc dù đều là Khôn Trạch con nhà quan viên đứng đắn, nhưng nhà mẹ đẻ của trắc phi thường có quan chức cao, bản thân địa vị cũng cao.

"Đương nhiên không phải." Vân Thừa Hoài vội vàng xua tay, nàng nào dám muốn thị thiếp, "Ta là nói danh sách thứ hai."

Gần đây nàng muốn kéo rất nhiều quan viên xuống ngựa, còn Tương Châu cũng cần những quan viên đáng tin cậy để làm việc, nàng cần một lượng lớn các quan viên có năng lực.

So với người tốt nhưng không làm được việc, và người làm được việc nhưng nhân phẩm không tốt lắm, chỉ cần nàng có thể kiềm chế người sau không làm chuyện xấu, thì nàng vẫn sẽ chọn người thứ hai.

Thẩm Lưu Niên khẽ hừ một tiếng: "Hôm nay trong cung truyền tin tức, bảo ta dọn dẹp sân, ngày mai họ sẽ đến vương phủ."

Nhanh vậy đã quyết định rồi sao?

Vân Thừa Hoài lập tức nói: "Ta bây giờ vào cung."

"Cửa cung đều đã khóa rồi."

Mặc dù ngày mai người đến, có thể bảo họ quay về là được, nhưng nàng cảm thấy chuyện này vẫn nên càng sớm càng tốt.

"Khôn Trạch trong thế đạo này vốn đã gian nan. Nếu đợi họ đến rồi ta lại đuổi đi, sau này họ còn làm sao mà lấy chồng? Cho nên趁 khi người còn chưa đến, ta đến hoàng cung từ chối, bên ngoài sẽ nói rằng ta đơn thuần không muốn nạp thiếp, chứ không phải nói ta không coi trọng họ."

Thế đạo là vậy, những Khôn Trạch được tuyển tú, số phận không thể tự mình làm chủ, khi vào cung, cũng chỉ có thể mặc người sắp đặt. Nàng không muốn vì nguyên nhân của mình mà khiến họ mất mạng, mất danh tiếng. Huống hồ trong thời đại này, Khôn Trạch mà không có danh tiếng, tương đương với đã không còn mạng.

Vân Thừa Hoài không phải thương hương tiếc ngọc, nàng chỉ là có khả năng đồng cảm.

Nàng luôn cảm thấy, thế giới này là một nữ nhi quốc, vốn nên thông cảm cho nhau, nhưng tình tiết khác biệt đã khiến họ xuất hiện những khác biệt.

Thực tế, bỏ qua tình tiết, chỉ xét về ngoại hình, Càn Nguyên, Khôn Trạch và Nguyên không có gì khác biệt. Vân Thừa Hoài không cảm thấy Càn Nguyên cao hơn một bậc. Cũng bởi vì kiếp trước, nàng đã xem quá nhiều vụ án, ở thế giới hiện đại nàng đã thấu hiểu tình cảnh của các cô gái, nên đối với Khôn Trạch có hoàn cảnh tương tự ở thế giới này, nàng có sự đồng cảm.

Thẩm Lưu Niên nhìn nàng thật sâu một cái, có lẽ đây là lý do mình càng ngày càng mềm lòng với nàng ấy. Nàng luôn có thể dùng thái độ khác thường để đối xử với Khôn Trạch. Đồng thời, nàng là người chân thành và chu đáo. Thẩm Lưu Niên cảm thấy Vân Thừa Hoài đối với người ngoài không có gì kiên nhẫn, nhưng đối với mình thì lại rất dịu dàng. Đối với người nhà, nàng có một khía cạnh khác.

Thẩm Lưu Niên quý trọng Vân Thừa Hoài nhất chính là khi làm việc nàng nghiêm túc và chuyên chú, luôn có thể tiếp cận từ một góc độ đặc biệt, nắm bắt chính xác điểm mấu chốt. Hơn nữa, nàng thực sự có năng lực, có kiến thức uyên thâm, chứ không phải chỉ nói suông.

Khi ở nhà lại tương đối hoạt bát và phóng khoáng, giống như một làn gió mát mẻ, khiến người ta cảm thấy thoải mái, lại như ánh dương ấm áp vào mùa đông, khiến người ta yêu thích.

Vân Thừa Hoài không biết Thẩm Lưu Niên nghĩ về mình như vậy, nếu không chắc nàng sẽ cười đến tỉnh giấc trong mơ. Nàng cảm thấy mình là loại người, đối với người mình tán thành, sẽ có thêm một phần kiên nhẫn, đối với người mình thích, ngoài sự kiên nhẫn là cần thiết, còn sẽ trở nên dịu dàng, chu đáo và chủ động một cách chân thành.

Giống như một chú chó nhỏ đã nhận chủ, đối xử với chủ nhân đầy lòng trung thành.

....

Bạn cùng phòng của nàng đã nói với nàng rằng, khi yêu, đối phương làm một chuyện rất nhỏ, hoặc bỏ qua một điểm nào đó, bạn sẽ luôn phóng đại nó, từ đó trở nên giận dữ, cáu kỉnh và bực bội.

Nhưng cũng có một người bạn cùng phòng khác đã nói với nàng rằng, khi gặp được người mình thích, mình gần như biến thành một người khác. Từng khinh thường những người "não tình yêu" (luyến ái não), rồi sau đó chính mình cũng trở thành "não tình yêu". Trước kia đối với những chuyện tình cảm giữa các cặp đôi thường coi thường, nhưng sau khi yêu, luôn trở nên rất tỉ mỉ, không vì gì khác, chỉ vì đổi lấy một nụ cười của đối phương.

Vân Thừa Hoài cảm thấy mình là người sau. Nàng nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Lưu Niên từ u ám chuyển sang tươi sáng, lộ ra nụ cười, tâm trạng của nàng cũng theo đó mà trở nên tốt đẹp.

Ví dụ như bây giờ, ánh mắt của Thẩm Lưu Niên, từ nguy hiểm biến thành dịu dàng, liền biết người trước mặt lại đang suy nghĩ miên man. Nàng đâu có muốn thị thiếp nào chứ. Bất quá, nếu không phải Thẩm Lưu Niên thể hiện sự ghen tuông quá rõ ràng, nàng cũng không thể xác định Thẩm Lưu Niên có hảo cảm với mình hay không.

Nàng cũng rất thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của Thẩm Lưu Niên. Đương nhiên, nàng không phải bị điên mà cố tình trêu chọc để người ta ghen, điều đó thật ấu trĩ.

"Phu nhân cảm thấy, ta xử lý như vậy thế nào?" Dự tính của nàng là một chuyện, bất kể chuyện gì, nàng đều sẽ hỏi Thẩm Lưu Niên cảm thấy thế nào.

Rất nhiều chuyện, tư tưởng của Thẩm Lưu Niên và nàng đều đồng điệu. Thỉnh thoảng không giống nhau, Thẩm Lưu Niên cũng sẽ nói cho nàng lý do, và đưa ra những đề nghị mới. Còn nàng, cũng sẽ giải thích tại sao mình muốn làm như vậy, lợi và hại của việc làm đó là gì.

Thẩm Lưu Niên cũng sẽ kể cho nàng nghe về những cuốn sổ sách đã xem hôm nay, những chuyện đã gặp phải, coi như vừa dạy nàng cách làm kinh doanh và xem sổ sách, vừa báo cho nàng biết, trong thế đạo này, tại sao phải xử lý chuyện này như vậy.

Họ dường như đã quen với việc chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày, rồi cùng nhau tìm ra phương án tốt hơn.

Nói ra, đây là sự tin tưởng lẫn nhau. Họ tin tưởng vào năng lực của đối phương, và cũng cảm thấy cách chia sẻ này giúp cả hai cùng trưởng thành.

Dù đã qua năm mới, họ đều đã lớn thêm một tuổi, trên thực tế chỉ mới 22 và 21 thôi, cũng không lớn lắm. Nếu ở kiếp trước, cả hai đều đang ở tuổi vào đại học.

Nhưng Thẩm Lưu Niên, người lớn lên trong thời đại này, đã rất trưởng thành. Vân Thừa Hoài thì đang tiếp thu kiến thức, nhanh chóng trưởng thành, rồi sau đó đặt chân vào thế giới này, hoàn thành mục tiêu của mình.

Họ ở chung cảm giác rất tốt, không chỉ là sự trưởng thành về tư tưởng, mà tình cảm cũng đang dần dần tiến triển.

Có lẽ vì tính cách của họ đều không quá cấp tiến, hoặc không phải là người nóng nảy, nên họ sẽ không quá mức bức bách bản thân, hay bức bách người khác.

Vân Thừa Hoài có thể là do tính cách đơn thuần tốt, còn Thẩm Lưu Niên là một thợ săn thành thục, nàng sẽ chậm rãi bố cục, chờ đợi con mồi lọt vào bẫy.

Chính vì vậy, họ mới có thể ở chung rất tốt, từ mối quan hệ lạnh nhạt ban đầu, đến sự thân mật như bây giờ.

Thẩm Lưu Niên giơ tay gõ nhẹ vào đầu nàng: "Ngươi muốn đi hoàng cung, đi lại không kịp, lệnh cấm đi lại ban đêm đã bắt đầu, hơn nữa đêm vào cung môn chỉ vì từ chối ân thưởng, tấu chương buộc tội ngươi ngày mai sợ rằng sẽ chất đầy bàn của hoàng đế."

Vân Thừa Hoài cười nói: "Này không phải vừa lúc sao."

Vừa lúc cho Lão Tứ Lão Thất một lý do để buộc tội nàng, nếu không nàng quá hoàn hảo, bọn họ làm sao có thể tìm được cơ hội để đưa nàng về đất phong chứ?

Thẩm Lưu Niên khẽ cười một tiếng: "Vậy ngày mai tiết lộ một chút tiến triển của án tiết đề, bọn họ sẽ càng sốt ruột."

Nàng đã nói cho Hứa Thác nhiều như vậy, cộng thêm năng lực của Hứa Thác, với tiến triển hiện tại của vụ án, việc điều tra rõ sự việc sẽ không mất nhiều ngày nữa.

Thông tin này mà tiết lộ ra, những quan viên đang làm việc mờ ám chẳng phải sẽ càng nóng nảy sao, như vậy tấu chương đuổi họ đi sẽ càng nhiều.

"Phu nhân nói không sai, ta sẽ bảo người đưa thêm một chút tin đồn, bọn họ liền biết phải làm thế nào."

Nói đến đây, hai người nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Sở Tương Vương Vân Thừa Hoài đêm nhập hoàng cung, từ chối ân thưởng của bệ hạ, và vi phạm lệnh cấm đi lại ban đêm.

Sự việc này vừa xảy ra, trên triều đình còn náo nhiệt hơn cả khi phát hiện án tiết đề khoa cử. Các quan đều đang buộc tội nàng, nói nàng kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, không coi pháp luật ra gì, nói nàng giống như phạm tội tày trời.

Tuy nhiên, trên triều đình vẫn có những tiếng nói chính nghĩa.

"Gia tộc chúng thần, 40 tuổi không có con nối dõi mới có thể nạp thiếp. Sở Tương Vương phi đã mang thai, hành động này của Sở Tương Vương điện hạ chính là có tình có nghĩa."

"Không sai, Lư đại nhân nói rất đúng. Sở Tương Vương điện hạ, trước đây có công trong việc cứu tế, hiện tại lại muốn điều tra án tiết đề, hậu viện thanh tịnh một chút, mới có thể phá án tốt."

"Nực cười, đường đường Vương thượng, có mấy thị thiếp thì có sao?"

"Chuyện hậu viện của Vương thượng, cũng có thể đưa ra trên triều đình để giảng sao?"

Hoàng đế nghe phía dưới càng cãi càng quá đáng, tức giận vì những đại thần này vô dụng. Nói gì đến hậu viện, sao không nói việc đêm nhập hoàng cung đổi thành đêm xông vào, còn phớt lờ lệnh cấm đi lại ban đêm, chẳng phải xong rồi sao? Nói những chuyện này có ích gì.

Cuối cùng vẫn là hoàng đế ra lệnh dừng, phía dưới mới không còn cãi vã ồn ào nữa.

Vân Thừa Hoài ngày ấy cố ý xin nghỉ, để cho các quan viên trên triều đình phát huy.

Dù sao nàng đi hoàng cung nói không cần thị thiếp, hoàng đế chỉ khuyên một câu "con vua làm trọng", thấy nàng thật sự không muốn, liền cho người thông báo sau này không cần sắp xếp nữa.

Hoàng đế còn chán ghét cả nàng, sao lại thích con của hắn chứ? Vậy thì nàng có sinh hay không sinh, đối với hoàng đế mà nói không khác biệt. Hoàng đế có nhiều hoàng nữ như vậy, người này không sinh thì người kia sinh sao. Mặc dù thế hệ thứ ba chưa có Càn Nguyên, nhưng hoàng nữ đã trưởng thành thì ít, hoàng nữ chưa thành niên thì rất nhiều, ai có thể nói trước được tương lai.

Vân Thừa Hoài không quan tâm hoàng đế nghĩ thế nào, mục đích của nàng đạt được là tốt rồi.

Từ chối thị thiếp, nàng vui vẻ, phu nhân nhà nàng cũng vui vẻ. Ý tưởng của người khác không liên quan đến nàng.

Giờ phút này, nàng đang ở vương phủ, nằm trên chiếc ghế bập bênh mới làm xong, nhàn nhã đung đưa.

Lỗ gia là một thế gia thợ thủ công rất lợi hại. Những ý tưởng của nàng, chỉ cần miêu tả ra, Lỗ gia luôn có thể mang lại cho nàng sự bất ngờ.

Bên cạnh Thẩm Lưu Niên, đang nghe quản sự của vương phủ báo cáo, còn có những sổ sách mới. Sau khi gặp xong quản sự của vương phủ, lại phải gặp quản sự của Thẩm gia ở bên ngoài. Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua.

Buổi trưa dùng cơm xong, hai người cùng đi dạo để tiêu thức ăn, sau giấc ngủ trưa, Thẩm Lưu Niên bắt đầu xem sổ sách, rồi từng cái phân phó những việc đã nghĩ ra, một ngày cứ thế trôi qua.

Thực ra, những việc nhỏ như vậy không cần phải qua tay Thẩm Lưu Niên. Quản sự của Thẩm gia đều có thể xử lý rất tốt, trừ khi gặp phải những việc lớn khó giải quyết, họ mới tìm đến nàng. Thẩm Lưu Niên cảm thấy nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên mỗi ngày nàng tự mình xử lý công việc kinh doanh của Thẩm gia ở Nam Tần, và còn dần dần mở rộng kinh doanh.

Công việc kinh doanh bí mật của Thẩm gia ở Nam Tần chính là Ám Võng. Tình báo chỉ là một trong số các nghiệp vụ của nó. Thực tế, bên trong bao gồm rất nhiều thứ, mỗi một điểm đan xen đều rất nhỏ và khó phát hiện, nhưng lại liên kết chặt chẽ với nhau, đây cũng là nguồn gốc của cái tên Ám Võng.

Thời tiết mùa xuân thật đẹp, không nóng không lạnh, rất dễ chịu. Vân Thừa Hoài nghe Thẩm Lưu Niên làm việc, cũng không cảm thấy buồn chán.

Thực ra, gần đây nàng quá bận rộn. Nghĩ đến chuyện bị gián đoạn trước đó, nàng cảm thấy vẫn nên tìm cơ hội nói rõ ràng với Thẩm Lưu Niên càng sớm càng tốt. Mối quan hệ của hai người đến bây giờ, nếu không nói rõ ràng, rất khó để tiến thêm một bước. Ngày hôm đó Thẩm Lưu Niên đã chủ động hỏi nàng, cả hai đều hiểu rõ trong lòng, rõ ràng đối phương muốn gì.

Khi Thẩm Lưu Niên xác định nàng không phải là bản thân kiếp trước, nàng hoàn toàn không cần phải che giấu nữa.

Đêm đã khuya, Vân Thừa Hoài với mái tóc ướt dựa vào giường La Hán trong nội thất để ngâm chân. Tóc nàng đã sấy gần khô. Thuốc ngâm chân là do y quan vừa kê đơn.

Thẩm Lưu Niên đang mang thai nên cần ngâm chân. Nàng bảo người tìm một cái thùng lớn, hai người cùng ngâm. Vì thế, chân nàng hiện tại đang đặt lên chân Thẩm Lưu Niên.

Lông mày Thẩm Lưu Niên nhíu chặt lại, trông có vẻ đang cố nhịn điều gì đó. Dù sao nước cũng nóng như vậy. Nếu không phải chân nàng đang đè lên chân đối phương, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chân đối phương, nàng cũng đã không nhịn được rồi.

Không chỉ vậy, Vân Thừa Hoài còn cố ý nhếch mép cười hỏi: "Phu nhân, thoải mái không?"

Nóng một lát rồi sẽ rất thoải mái, nhưng lúc mới ngâm vào thì nóng đến nỗi móng giò heo trong ngày Tết còn không nóng bằng. Nàng nhìn thấy làn da của Thẩm Lưu Niên ngâm trong nước, đỏ lên rõ rệt, nàng nhịn không được khẽ bật cười. Đặc biệt là biểu cảm cố nhịn không nói lời nào của Thẩm Lưu Niên, thực sự quá đáng yêu.

Nàng cúi lưng, mùi hương thảo dược thanh khiết xộc vào mũi. Nàng đặt tay vào nước, sau đó dời chân khỏi chân Thẩm Lưu Niên, rồi nắm lấy chân đối phương.

Nàng cảm thấy chân Thẩm Lưu Niên lùi lại một chút, nàng liền kéo chân đối phương về phía mình.

"Phu nhân, vất vả lắm phải không?" Tay nàng đặt trong nước, nhẹ nhàng xoa bóp trên chân Thẩm Lưu Niên.

Về chuyện mang thai, nàng vẫn hiểu biết một chút, dù sao cũng là thời đại internet. Hơn nữa, những vụ án nàng xem, bao hàm trăm thái nhân gian, cũng thường xuyên tìm tòi trên mạng. Dưới sự thúc đẩy của dữ liệu lớn, nàng có thể hiểu biết rất nhiều kiến thức. Không giống thời đại này, mọi người đều mơ hồ, chỉ khi trải qua một lần mới biết một chút sự việc. Họ không phải vô tri, mà là không có con đường để hiểu biết. Hơn nữa, sách vở những thứ này đều bị độc quyền trong tay những kẻ ở vị trí cao, những thế gia môn phiệt đó coi sách vở còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Vân Thừa Hoài có lẽ không thể đồng cảm hoàn toàn với sự vất vả khi mang thai của Thẩm Lưu Niên, nhưng nàng ít nhiều cũng có thể lý giải một chút, và càng dễ dàng đặt mình vào vị trí đó.

Cho nên nàng rất đau lòng cho Thẩm Lưu Niên. Phu nhân nhà ai thì người đó xót. Những chủ quân không biết đau lòng phu nhân nhà mình, bản thân đã không phải thứ tốt lành gì rồi.

Vân Thừa Hoài nhẹ nhàng giúp Thẩm Lưu Niên xoa chân. Nàng không ngẩng đầu lên, không biết ánh mắt Thẩm Lưu Niên nhìn nàng dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

Thẩm Lưu Niên cảm thấy mẫu thân của mình và mẫu thân của nàng đã đủ yêu nhau rồi, trong nhà cũng không có thiếp thất. Dù vậy, mẫu thân chưa từng rửa chân cho mẫu thân.

"Vân Thừa Hoài."

"Ừm?"

Vân Thừa Hoài nghi hoặc ngẩng đầu, động tác trên tay cũng theo đó dừng lại.

Chỉ nghe Thẩm Lưu Niên hỏi: "Ngươi không cảm thấy đây là một việc rất mất mặt sao?"

"Mất mặt ?"

Nàng có chút nghi hoặc, ngay sau đó phản ứng lại, cười nói: "Giúp phu nhân nhà mình mát xa chân, tại sao lại mất mặt?"

Nàng buồn cười nói: "Ngươi chính là phu nhân của ta, người ta thích. Hơn nữa, chân phu nhân đẹp thế này cơ mà."

Mịn màng trắng trẻo, nhìn khiến người ta không thể rời mắt. Nàng chưa từng mê đắm đôi chân này đến thế, đều bị đôi chân đẹp của Thẩm Lưu Niên hấp dẫn.

Mặt Thẩm Lưu Niên đỏ lên, vội vàng rút chân về, bảo Nam Linh bên cạnh mang khăn đến lau chân.

Vân Thừa Hoài tự nhiên nhận lấy khăn, nắm lấy chân đối phương, nhẹ nhàng lau.

"Phu nhân là đang ngượng sao?"

Nàng giúp Thẩm Lưu Niên lau chân xong, cũng rút chân ra. Đợi Nam Linh mang nước rửa chân đi ra ngoài, nàng kéo tay phu nhân nhà mình trêu đùa.

Nàng mặt mày rạng rỡ ý cười: "Phu nhân cảm thấy ta là thân vương, ta là chủ quân, ta là thê chủ, cho nên cảm thấy ta làm những việc này sẽ mất mặt sao?"

"Nhưng phu nhân còn phải biết, ta chính là ta. Vứt bỏ tất cả vẻ bề ngoài, bản thân ta, chính là người trước mặt ngươi. Trước mặt người thân cận nhất của mình, ta cũng chỉ là ta."

Nàng là Vân Thừa Hoài, chính là Vân Thừa Hoài. Trước mặt người khác, những thân phận đó của nàng rất tôn quý, nhưng trước mặt Thẩm Lưu Niên, nàng chỉ đơn thuần là nàng mà thôi.

Lời nàng nói nghe có vẻ không xuôi tai, nhưng Thẩm Lưu Niên lại hiểu rõ ý nàng.

Thẩm Lưu Niên đi đến mép giường, giọng điệu tựa như mang theo vẻ nũng nịu nói: "Cho nên, ngươi là Vân Hương Hương."

Nếu nàng không phải là Vân Hương Hương, mà là cái gọi là Sở Tương Vương, họ tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ.

Vân Thừa Hoài hiện tại đã quen với cách gọi Vân Hương Hương này. Nàng còn vui đùa nói: "Xin hãy gọi ta là Hương Hương Điện hạ."

Thẩm Lưu Niên: "... Ngươi thật là."

Nàng cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung, nhưng nàng thích Vân Thừa Hoài làm ầm ĩ với mình.

"Phu nhân, hôm nay đến lúc rồi."

Giao hòa mùi hương yêu cầu cách mấy ngày một lần, gần như chính là hôm nay. Thế là, hai người sớm đã tắm rửa sạch sẽ, không ai nói gì, lại rất ăn ý đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thẩm Lưu Niên mặt hơi đỏ lên, không nói gì thêm, chỉ sửa sang lại tóc một chút, cảm thấy đã xong xuôi, thở dài thật sâu một hơi, ngay sau đó nằm xuống giường.

Nàng nhớ lại ngày đó, trong quá trình ẩn ẩn có thể nhìn thấy Vân Thừa Hoài cố nén thống khổ. Nàng chỉ nghe nói rằng, trong quá trình đó, Càn Nguyên sẽ phải chịu đựng rất vất vả. Nàng nhìn thấy mồ hôi trên trán Vân Thừa Hoài, còn nghe thấy hơi thở đối phương dần dần nặng hơn, đại khái có thể hiểu được sự vất vả đó. Ngay cả khi không phải chuyện này, việc khắc chế bản thân đều là thống khổ, những gì cần khắc chế đều là sự yêu thích, hoặc là những chuyện sẽ gây nghiện.

Vân Thừa Hoài thấy Thẩm Lưu Niên nằm xuống, liền thổi tắt tất cả nến ở gian ngoài, sau đó đóng cửa lại. Nàng đi thẳng vào phòng ngủ. Phòng ngủ chỉ có thể đặt một chiếc giường, nhưng chiếc giường lại không nhỏ, giống như một căn phòng nhỏ. Nàng cởi giày, đi lên sàn gỗ cạnh giường, chậm rãi tiến đến mép giường.

Nghe nói những chiếc giường như vậy còn có thể lớn hơn nữa. Tiền triều có rất nhiều tiểu thư khuê các, cả đời ăn uống vệ sinh đều không xuống giường. Gọi là giường, nhưng đó chính là một căn phòng ngủ di động. Hơn nữa, nếu ai có thể khiến Khôn Trạch nhà mình từ khi sinh ra đến khi gả chồng đều không chạm đất, thì thiên kim của gia đình đó sẽ có rất nhiều người cầu hôn.

Vân Thừa Hoài đi đến mép giường, cởi chiếc áo khoác tạm thời đang mặc, tùy tay vắt lên cạnh đó. Nàng lặng lẽ chui vào trong chăn. Ngày thường hai người mỗi người một cái chăn. Nàng thấy mình chui vào chăn mà Thẩm Lưu Niên không phản đối, liền biết đối phương đã đồng ý.

Xem ra khi nàng không biết, Thẩm Lưu Niên lại có phản ứng khi mang thai. Từ lời của ma ma, nàng biết rằng khi thai nhi được sáu tháng, phản ứng khi mang thai có thể giảm bớt.

Vân Thừa Hoài nằm trên giường. Gian trong chỉ còn hai ngọn nến. Trong căn phòng tối mịt, cả hai đều có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Lúc này, cả hai đều không bình tĩnh. Không biết từ khi nào, cảm giác trị liệu đã thay đổi, biến thành cả hai đều có chút mong chờ sự tiếp xúc thân mật như vậy.

Vân Thừa Hoài tuy nhẫn nhịn vất vả, nhưng như vậy thật tốt. Có cơ hội tăng tiến tình cảm với Thẩm Lưu Niên, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Phu nhân, nàng nói xem, hai chúng ta bây giờ là quan hệ gì?"

Về mặt ngoài, họ là bạn đời, nhưng trên thực tế chỉ là đối tác hợp tác. Tuy nhiên, theo mối quan hệ của hai người ngày càng thân mật, thì không đơn thuần chỉ là đối tác hợp tác nữa. Không sai, nàng đến để đòi danh phận đây. Theo tình cảm của hai người tiến triển, nàng bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ dừng lại ở đây, nàng muốn xác định một mối quan hệ yêu đương chính thức.

Chỉ là gần đây nàng quá bận rộn, hiếm khi không phải ra ngoài, nghiêm túc nói chuyện với Thẩm Lưu Niên về những chuyện ngoài công việc.

Mắt Thẩm Lưu Niên nhắm lại. Nàng không mở mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Quan hệ hợp tác?"

"Còn gì nữa không?"

"Bạn bè?"

Vân Thừa Hoài: "... Bạn bè nào mà ngày nào cũng tình ý giao hòa chứ?"

"Không phải ngày nào cũng có."

Thẩm Lưu Niên bỗng mở choàng mắt, tai đỏ bừng biện giải.

"Dù không phải ngày nào cũng có, thì cũng có rất nhiều lần."

Vân Thừa Hoài đếm trên đầu ngón tay: "Lần đầu tiên là ngày Giao Thừa năm cũ, lần thứ hai... Sau đó nàng xuất hiện phản ứng khi mang thai..."

"Câm miệng."

Thẩm Lưu Niên duỗi tay bịt miệng nàng. Chuyện này sao lại không biết xấu hổ mà nói ra chứ.

Vân Thừa Hoài mặc kệ miệng bị bịt, vẫn nói: "Có mười lần rồi phải không?"

Môi nàng, cùng với hơi thở khi nói chuyện, làm lòng bàn tay Thẩm Lưu Niên ngứa ngáy, như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.

Nàng có chút không rõ nguyên do, tiếp tục đòi danh phận: "Phu nhân, nàng không nên cho ta một danh phận sao?"

Thẩm Lưu Niên không nói nên lời. Lần đầu tiên nghe nói Càn Nguyên tìm Khôn Trạch đòi danh phận, quả thực quá đáng.

"Ngươi muốn danh phận gì?"

"Ta đã nói rồi mà, muốn cùng nàng làm bạn đời chân chính."

Đáng lẽ phải là tình lữ, hai người có thể bắt đầu từ việc yêu đương.

Thẩm Lưu Niên nhíu mày: "Vậy ngươi trước nói cho ta, sự khác biệt giữa Vân Thừa Hoài và Vân Hương Hương."

Vân Thừa Hoài rũ mắt cười cười. Nàng còn tưởng Thẩm Lưu Niên không còn để tâm, quả nhiên vẫn muốn biết. Lần trước hai người định nói chuyện này, kết quả bị gián đoạn. Lần này là đêm khuya, họ cũng không có việc gì, vừa lúc có thể nói rõ ràng chuyện này, tránh để nó cứ vướng mắc giữa hai người.

Nàng nghiêm túc nói: "Ta là Vân Thừa Hoài cũng là Vân Hương Hương, nhưng ta không phải Sở Tương Vương."

"Có ý gì?"

Cái gì mà vừa là Vân Thừa Hoài, vừa là Vân Hương Hương? Thẩm Lưu Niên nghe lời này, suýt chút nữa cho rằng mình đã suy đoán sai rồi.

Vân Thừa Hoài vội vàng giải thích: "Chính là, ta và Sở Tương Vương có cùng tên, nhưng ta không phải nàng ấy."

Thẩm Lưu Niên đương nhiên tin vào suy đoán của mình. Nàng sớm đã biết họ không phải cùng một người, chỉ là không ngờ họ lại cùng tên. "Ta rất tò mò, ngươi là làm sao biến thành nàng ấy."

Là trực tiếp thay đổi một người sao? Nhưng nàng cảm thấy không khả thi lắm, dưới mí mắt của nhiều người như vậy mà có thể thay đổi người.

Vân Thừa Hoài cũng rất kỳ lạ, tại sao mình lại xuyên thư, biến thành bản thân kiếp trước? Chẳng lẽ chỉ vì cùng tên? Nếu sớm biết cùng tên sẽ xuyên thư, nàng dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Nàng hồi tưởng lại tình huống ngày đó, dường như cũng không có gì đặc biệt. Vì thế nói: "Ta chính là đang ốm trong phòng ngủ, tỉnh dậy thì biến thành nàng ấy."

Những chuyện không thể dùng lẽ thường giải thích, chỉ có thể dùng huyền học để giải thích.

"Ta bị phạt quỳ trong đình viện vào tối hôm đó?" Thẩm Lưu Niên vẫn nhớ rõ, ngày đó Vân Thừa Hoài vội vàng chạy đến, ánh mắt lo lắng, lúc đó nàng đã cảm thấy có vấn đề. Sở Tương Vương tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt đó nhìn nàng.

Từ khi Vân Thừa Hoài xuyên qua đến, đối với Thẩm Lưu Niên chính là hết sức lấy lòng, nào dám phạt quỳ.

Thẩm Lưu Niên vừa nói, nàng liền nghĩ đến ngày đó, ngay lập tức tiếp nhận ký ức của bản thân kiếp trước, nàng liền nhanh chóng đi tìm Thẩm Lưu Niên.

"Đúng vậy." Nàng giải thích tỉ mỉ: "Cơ thể này đúng là của nàng ấy, nhưng hiện tại là của ta."

"Ngươi là ma ư?"

"À..."

Nói như vậy hình như không sai? Vân Thừa Hoài nhíu mày nói: "Không biết, ta là linh hồn tiến vào cơ thể này."

Thẩm Lưu Niên có thể lý giải, linh hồn chính là  hồn phách. Nói cách khác, từ ngày đó trở đi, người nàng đối mặt đã thay đổi một linh  hồn rồi .

Chương trước Chương tiếp
Loading...