(P2)Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

45-50




Tuy rằng thánh chỉ nói, Tương Châu quân nhu muốn phối hợp nàng hành sự, nhưng chỉ là nói phối hợp, không có nói mọi chuyện nghe theo à.

Tóm lại, những người đó là sẽ lý giải thánh chỉ, địch nhân đều đánh tới cửa nhà, còn ở chơi trò tâm kế.

Vân Thừa Hoài nghe được Triệu Triết tự thuật, nói thẳng: "Bổn vương sẽ làm thân vệ cầm lệnh bài tự mình đi điều binh, phàm không phối hợp giả, ngay tại chỗ giải trừ chức quan, áp giải kinh thành, từ bổn vương xử trí, người phản kháng giết." Đặc thù thời kỳ, cần đến đặc thù xử lý.

Chiến loạn thời kỳ, phải giơ lên dao mổ, nàng thiện lương đối đãi chính là người thiện lương, những kẻ lấy bản thân mình, ở quốc chiến trung chơi xấu người, mặc kệ là ai, đều phải chết.

Vân Thừa Hoài không phải muốn cứu vớt Nam Tần, làm một cái  gọi là chúa cứu thế, nàng sẽ chỉ ở trong phạm vi năng lực của mình, làm những gì mình có thể làm được.

Tương Châu là đất phong của nàng, là nơi nàng về sau lại lấy sinh tồn, giữ được Tương Châu là nhiệm vụ hàng đầu của nàng, nàng tự nhiên sẽ không nhìn Tương Châu rơi vào tay địch, hết thảy trở ngại người, đều là địch nhân.

Triệu Triết nghe được nàng phân phó thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân là phiên vương phải cường thế, bằng không liền phải bị người phía dưới hư cấu.

Huống hồ Sở Tương Vương Điện hạ liền phiên điều kiện thực tốt, ít nhất ở Thái Nữ Điện hạ, cùng với nàng kinh doanh dưới, không có như vậy khó vào tay.

Vân Thừa Hoài mệnh lệnh vừa ban ra, đội thân vệ của nàng lập tức phân một nửa đi ra ngoài.

Thân vệ của nàng đều là phẩm cấp, hơn nữa lệnh bài của nàng, phàm là có người dám ngăn trở, kia cùng tìm chết không có gì khác nhau.

Nói vậy không có người dám không phái binh, bằng không nàng đích xác thật còn cần một con gà, dùng để giết gà dọa khỉ.

Vân Thừa Hoài đầu tiên là xoa xoa cái cổ cứng đờ, sau đó nói: "Tiên sinh, ngày mai kêu huyện lệnh trở lên quan viên của Tinh Thành, đều tới gặp bổn vương."

Gặp mặt quan viên, để uy hiếp các nàng một chút, làm các nàng ở quốc chiến nghe lời, còn lại, chờ chiến tranh sau khi kết thúc lại nói.

"Vâng."

"Đúng rồi, quản gia vương phủ tới chưa?"

"Điện hạ, ở bên ngoài  đấy ạ."

Biết được vương thượng đến đất phong, Tinh Thành sẵn sàng đón quân địch, đặc biệt là vương phủ, đã sớm thu thập xong, chỉ chờ vương thượng vào ở.

Người trong vương phủ một bộ phận Triệu Triết đi mua, còn có một bộ phận người là quản gia phụ trách.

Triệu Triết là trường sử vương phủ, phụ trách chính vụ Tương Châu, ngày thường bận thực, giống chuyện tư vụ loại này, từ trước đến nay là bỏ qua.

Quản gia là nàng đề bạt từ nô bộc trong vương phủ lên, hỗ trợ quản lý vương phủ đã nhiều năm, không có ra sai lầm.

Là cái loại này không có năng lực đặc biệt lớn, lại cũng sẽ không mượn thế lực vương phủ bắt nạt người bên ngoài.

Bởi vì Triệu Triết biết, ngày sau vương phủ là muốn giao cho vương phi quản, bên trong tất cả mọi người sẽ một lần nữa thanh lọc một lần, nàng an bài người quá khôn lanh, đến lúc đó gây phiền toái cho vương phi, nàng cái trường sử này có thể yên ổn sao?

Người thông minh làm việc, luôn là sẽ suy nghĩ từ các phương diện, như vậy quản gia, xử lý không được cái gì đại sự, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, vương phi muốn bãi nhiệm người quản gia này, cũng có thể lấy đối phương năng lực không đủ làm cớ.

Triệu Triết nghĩ rất chu đáo, nhưng người như vậy, thành thật phụ trách là đủ rồi, hết thảy bí ẩn sự tình lại rất khó phát hiện.

Vân Thừa Hoài thấy quản gia vương phủ Tương Châu, vẻ ngoài nhìn xác thật ổn trọng.

Nàng lấy ra một tấm danh sách đưa qua nói: "Đem những người này đều xử lý đi."

Trên danh sách là tên được Ám Võng cùng Ảnh Vệ liên hợp lại, điều tra sâu ra, những người này đều là nô bộc vương phủ, đều là người của các thế lực khác nhau cài vào vương phủ.

Những người này cần thiết phải thanh trừ, đặt ở vương phủ chính là tai mắt.

Đương nhiên, phần danh sách này không đầy đủ, ở một số vị trí không bắt mắt còn có tai mắt.

Đôi khi, vương phủ không cần quá sạch sẽ, rất nhiều tin tức, cần những tai mắt này truyền ra đi, nên thanh trừ thì thanh trừ, lưu lại số ít tai mắt, cũng là có thể lợi dụng.

Chiêu này Vân Thừa Hoài là học từ Thẩm Lưu Niên, thế giới này không phải phi đen tức trắng, nơi quá sạch sẽ, đôi khi ngược lại là bó tay bó chân.

Vương phủ thanh lọc một bộ phận người, sau đó người từ kinh thành tới sẽ thay thế, những người đó đều là người của Thẩm gia.

Bất quá vương phủ Tinh Thành lớn, Vân Thừa Hoài không tính toán muốn quá nhiều người, quyết định đem vương phủ phân một bộ phận ra, thiết trí thành Phủ Binh Doanh.

Nhân cơ hội này, nàng tính toán đem phủ binh quấy nhiễu trọng tổ, tổ một chi từ vương thượng thân chinh thân quân, đây là quyền lực của phiên vương, nàng là thân vương có thể có được ba cái hộ vệ doanh, mỗi cái doanh có thể có một vạn người, tương đương nàng thân quân có ba vạn.

Quân Tương Châu cộng thêm hộ vệ doanh, nàng là có thể có hai mươi vạn đại quân, là phiên vương Nam Tần lợi hại nhất.

Các phiên vương khác có thể có một thành đều không tệ, nàng lại có được một châu, khai cục như vậy, mới là Sảng văn Khai cục, nào giống nàng trước đây ở kinh thành, nơi nơi cẩn thận.

Vân Thừa Hoài ra roi thúc ngựa đi đường lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi, cưỡi ngựa đau nhức khắp người, đơn giản an bài một chút, nàng liền chuẩn bị tắm gội nghỉ ngơi.

Nói vậy biết nàng đến Tinh Thành t, tiểu  dì  rất nhanh liền sẽ biết, sau đó tới gặp nàng.

Vô ưu vô lự vô hoạn vô ngu, từ việc ngoại tổ đặt tên cho bọn nhỏ là có thể nhìn ra được, ngoại tổ đối với các nàng kỳ vọng.

Có người kỳ vọng con mình sự nghiệp bay lên, nhưng có người chỉ hy vọng con mình bình an vui sướng là đủ rồi.

Đáng tiếc chính là, mẹ nàng, là ngoại tổ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Vân Thừa Hoài biết, Thái Nữ tỷ tỷ còn có chuyện không có nói cho nàng, có thể là không nghĩ làm nàng quản nhiều như vậy.

Kỳ thật nàng trong lòng có chút do dự, mẹ là thân mẹ trước mặt Thái Nữ tỷ tỷ, nàng đối Sở Vô Ngu không có gì ấn tượng, chỉ có nghe nói, cùng gặp qua bài vị.

Đối đãi mẹ, cùng đối đãi Thái Nữ tỷ tỷ cảm giác không sai biệt lắm, rất kỳ quái liền có hảo cảm, cho nên nếu là có cơ hội vì vị mẹ này ra mặt, nàng khẳng định sẽ không do dự.

Thậm chí không ngừng là Thái Nữ tỷ tỷ cùng mẹ, còn bao gồm mọi người trong Sở gia, nàng luôn có loại cảm giác thân cận tự nhiên.

Nàng cảm thấy, này có khả năng là chính mình đối người nhà khát vọng, bởi vậy thực chờ mong cùng người Sở gia gặp mặt.

......

Đội ngũ liền phiên còn ở chậm rãi đi tới, dự tính sẽ dùng nửa tháng đã đến giờ Tương Châu.

Thẩm Lưu Niên đang ở trên đường về Tây Bắc, Bắc Tề cùng Nam Tần khai chiến, hơn nữa xuất binh 30 vạn, thời tiền triều, Bắc Tề đều không có xuất binh 30 vạn tấn công Nam Tần.



Lúc này đây xuất binh 30 vạn, liền sẽ không dễ dàng lui binh hòa đàm.

Đối với Thẩm gia mà nói, lần này là cơ hội, chỉ cần có thể nhân cơ hội này thống nhất Tây Bắc tự lập làm vương, Thẩm gia liền có tư cách cùng Bắc Tề, Nam Tần giằng co.

Nhưng Thẩm Lưu Niên vẫn lo lắng cho thân thể của mình, rời khỏi đội ngũ phiên phong xong, trước tiên ngồi thuyền đến Tây Hải, sau đó đổi sang xe ngựa.

Ngồi thuyền tuy vững hơn, nhưng tốc độ không thua kém xe ngựa bao nhiêu.

Lúc Vân Thừa Hoài đến được tinh thành, Thẩm Lưu Niên đã đến biên cảnh Cửu Giang, cùng lắm nữa là ba, năm ngày nữa sẽ đến được Tây Bắc.

Ngồi thuyền không nghỉ ngơi, đổi sang xe ngựa cũng không nghỉ ngơi, mới có thể nhanh chóng đến Tây Bắc như vậy, nếu không thì không thể nào kịp được.

Thẩm Lưu Niên cũng đã sớm truyền tin trở về bố trí, nhất định phải nhân cơ hội này, khiến Thẩm gia không còn phải chịu người khác uy hiếp nữa.

Nàng và a tỷ (chị gái) kết thân là bất hạnh, không thể để hậu nhân của Thẩm gia cũng đi vào vết xe đổ.

Chỉ là, Thẩm Lưu Niên đứng trên bến tàu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt tương đối trầm trọng.

Nam Linh hiểu nàng đang lo lắng điều gì, "Vương phi, Vương thượng bên kia có Bắc Trúc trông coi."

"Vân Thừa Hoài là đứa trẻ cố chấp, nhưng so với tâm tư của nàng, ta càng cần phải trở về Tây Bắc." Nàng không phải đang giải thích với Nam Linh, mà là đang tự nói với bản thân mình một lý do.

Thẩm gia bao năm qua sống quá khó khăn, a tỷ là trắc phi của Bắc Tề Thái nữ, cùng hậu cung bao nhiêu nữ nhân chia sẻ một người, mà Lý Chiêu Duyên lại còn là kẻ không kiêng nể chay mặn gì cả, ngay cả hoạn quan cũng có thể nuốt trọn, thật sự khiến người ta buồn nôn.

Nhưng sau lưng Thẩm gia có mấy chục vạn người, Nam Tần và Bắc Tề thay phiên cầu hôn, chỉ cần các nàng không đồng ý, thì hai bên liền có lý do liên thủ xuất binh.

Lần này là các nàng, sau này hậu nhân của Thẩm gia thì sao?

Thẩm gia không thể mãi sống trên lưỡi đao, các bộ tộc tiểu quốc ở Tây Bắc thường xuyên quấy rối Thẩm gia, Nam Tần và Bắc Tề cũng không ngừng tìm cớ bắt ép Thẩm gia cung ứng tiền bạc.

Thẩm gia mỗi năm dâng cho Nam Tần, Bắc Tề nhiều vàng bạc như vậy, còn phải cung người, cung tài nguyên, vì thế nàng từ nhỏ đã thề, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối không để Thẩm gia tiếp tục sống ở mép vực thẳm.

Nàng biết Vân Thừa Hoài sẽ nghĩ ngợi lung tung, nàng không phải không muốn nói rõ kế hoạch của mình với đối phương, mà là không thể nói ra.

Nam Linh nghi hoặc hỏi: "Sở Tương Vương điện hạ là người ôn hòa, chắc chắn sẽ không ngăn cản Vương phi trở về Tây Bắc mà."

"Nàng sẽ không ngăn cản, nhưng người bên cạnh nàng, chẳng ai muốn Tây Bắc thống nhất. So với để nàng khó xử, chi bằng để nàng không cần cảm kích."

Thẩm Lưu Niên có thể nhìn ra, Vân Thừa Hoài có tình cảm với Thái nữ Nam Tần, cũng có cảm tình với Sở gia.

Mặc kệ Vân Hương Hương là ai, trên danh nghĩa thì Vân Thừa Hoài vẫn là Sở Tương Vương điện hạ của Nam Tần, lập trường hai người vốn đã đối lập.

Nếu Vân Thừa Hoài thật sự muốn bước lên ngôi vị chí tôn, thì tuyệt đối không thể tham dự vào kế hoạch lần này của Thẩm gia.

Một khi để người ta biết được Thẩm gia phát động chiến tranh ở Tây Bắc có liên quan đến Vân Thừa Hoài, thì dân chúng Nam Tần, chỉ với nước miếng thôi cũng có thể mắng chết nàng.

Nhưng nếu Vân Thừa Hoài hoàn toàn không biết gì, thì sự tình sẽ không phức tạp đến vậy.

Hơn nữa, Thẩm Lưu Niên cho rằng việc của mình không nên làm liên lụy đến Vân Thừa Hoài, từ sau khi biết đối phương chính là Vân Hương Hương, nàng không còn cách nào có thể yên tâm lợi dụng đối phương nữa.

Dù thế nào đi nữa, Thẩm gia nhất định phải trở thành chủ nhân Tây Bắc, mới có thể tồn tại giữa cục diện đại tranh bá.

Nam Linh vẫn chưa hiểu, "Vậy sao người còn để Bắc Trúc theo Vương thượng báo tin?"

"Ta là tự mình lén rời đi, đợi sau khi việc đã rồi mới để nàng biết, thì sự tình sẽ không liên quan đến nàng."

Nàng giấu Vân Thừa Hoài rời đi, trong đội ngũ phiên phong cũng có không ít người của Thẩm gia, nàng rời đi mà không để ai phát hiện.

Nhưng khi đội ngũ đến nơi, nàng không có ở đó thì cũng không thể giấu nổi, ít nhất cũng không giấu được Vân Thừa Hoài.

Nam Linh lắc đầu, chủ tử nhà mình vậy mà còn giải thích nhiều như vậy, chứng tỏ thật sự để ý đến suy nghĩ của Sở Tương Vương, nhưng dù để ý thì sao, quyết định đã làm rồi.

Thẩm Lưu Niên cũng nghĩ như vậy, nên chỉ quay đầu nhìn một cái, rồi dứt khoát rời đi.

Vân Thừa Hoài có lý tưởng của nàng, nàng cũng có lý tưởng của mình, có việc mình nhất định phải làm.

Nàng thừa nhận bản thân thích Vân Thừa Hoài, nhưng cũng sẽ không vì nàng mà từ bỏ lý tưởng của mình.

Tương tự, nàng cũng không mong Vân Thừa Hoài vì mình mà từ bỏ lý tưởng.

Nàng thật lòng thích Vân Thừa Hoài từng vô tình nói một câu: "Ái là thành toàn cho nhau."

Vân Thừa Hoài biết Thẩm Lưu Niên không còn ở trong đội cứu tế, không phải do Bắc Trúc tiết lộ, mà là nửa tháng sau khi nàng đến Tinh Thành, thám tử mới truyền tin trở về.

Thẩm gia Thẩm Bạc Mặt đã tập hợp tám vạn đại quân, phát binh công kích các bộ tộc cùng tiểu quốc Tây Bắc, nơi binh tới, không ai có thể ngăn cản.

Bắc Tề cùng Nam Tần lúc này đang giao chiến, căn bản không thể phân thân ứng phó biến cục Tây Bắc. Tuy hai triều đình từng nghị luận việc này, song ánh mắt vẫn dồn cả vào quốc tranh tài, dù có nhận ra hiểm họa từ việc Tây Bắc thống nhất, cũng không có cách nào ra tay kịp thời.

Thẩm gia có thể trong thời gian ngắn gom đủ đại quân, hiển nhiên là đã mưu tính từ lâu. Binh phong như hổ, công đâu thắng đó, không gì ngăn nổi. Theo tốc độ hiện tại mà xét, nhiều nhất hai tháng nữa, chiến cuộc Tây Bắc sẽ định đoạt.

Khi ấy, Nam Tần cùng Bắc Tề cũng chưa chắc có thể đình chiến.

Nghe xong quân báo, Vân Thừa Hoài chỉ thì thầm mấy chữ: "Thẩm Bạc Mặt... Thẩm Bạc Mặt..."

Triệu Triết cũng đã nghe được tin tức, bước lên bẩm: "Điện hạ, Thẩm gia một khi thống nhất Tây Bắc, tất sẽ xưng vương. Chưa kể, còn có thể mượn thế đánh sang Tây Lương. Nếu để Thẩm gia dựng Tây Bắc vương, thế lực ấy đối với triều ta quả thực là uy hiếp nghiêm trọng, tuyệt không thể so sánh với ngày xưa."

Xưa kia, Thẩm gia chỉ là một thế lực nhỏ, kẹp giữa các thế lực lớn mà tồn tại, tuy có lòng thống nhất Tây Bắc, nhưng e ngại Nam Tần và Bắc Tề như hổ rình mồi, không dám vọng động.

Nay Nam Tần và Bắc Tề đã khai chiến, Thẩm gia nắm lấy thời cơ, làm sao còn có thể ngồi yên? Một khi dựng cờ xưng vương, vị trí Tây Bắc vương sẽ khiến hai triều Nam – Bắc phải e dè, thế cục không còn như trước.

Lý lẽ ấy, Vân Thừa Hoài há lại không hiểu? Từ trước đến nay nàng vẫn luôn ủng hộ Thẩm Lưu Niên, muốn cùng nàng sóng vai mà đi. Nhưng đáng cười là, nàng vẫn cho rằng giữa hai người, dù thế nào cũng là tình lữ. Vậy mà Thẩm Lưu Niên hồi Tây Bắc, lại là để nàng nghe tin từ quân báo mới hay biết.

Nàng bắt đầu cảm thấy, Thẩm Lưu Niên có lẽ không thực lòng yêu nàng như nàng đã tưởng.

Nhưng dẫu có như thế, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ ngăn cản Thẩm Lưu Niên hồi Tây Bắc. Chỉ là, một tiếng cũng không nói, lại khiến lòng nàng dậy sóng, cảm thấy thật nực cười.

Nàng khẽ cười tự giễu, nhẹ giọng nói: "Thẩm gia thống nhất Tây Bắc, vốn là chuyện sớm muộn. Nam Tần và Bắc Tề mười năm hòa bình, trong mười năm ấy đều âm thầm dòm ngó lẫn nhau, sớm muộn cũng sẽ có ngày khai chiến. Trừ phi hai nước vĩnh viễn không đánh nhau, nếu không, Thẩm gia ắt sẽ tìm được cơ hội mà vùng dậy."

Đại tranh chi thế, không có khả năng vĩnh viễn hòa bình, chỉ cần Thẩm gia bất diệt, liền có cơ hội.

Đã bao nhiêu năm, cũng chưa thể tiêu diệt Thẩm gia, hơn nữa hai nước địch nhân là đối phương, không có khả năng buông tay đi tấn công Thẩm gia, thậm chí toàn bộ Tây Bắc, cấp đối phương cơ hội.

Tựa như Bắc Tề địch nhân không chỉ có Nam Tần, còn có Bắc Địch, Nam Tần còn có Tây Lương, lẫn nhau chế ngự, Thẩm gia mới có thể phát triển thế lực, nhiều nhất là tốn chút tiền, làm Nam Tần Bắc Tề trong lòng thoải mái chút.

Triệu Triết thở dài nói: "Triều ta cùng Bắc Tề, liền nên liên hợp lại, bình định các tiểu quốc xung quanh, rồi mới khai chiến."

Triệu Triết minh bạch, sự tình không có dễ dàng như vậy, chỉ là tiếc nuối ván đã đóng thuyền.

Trên thực tế, Tây Bắc cùng Tây Lương nguyên bản cùng Nam Tần và  Bắc Tề là một nhà, hai nước liên hợp thuộc về thu phục đất đai đã mất, nhưng nếu là như vậy tính nói, hai nước cũng là đánh cắp quốc thổ Đại Hạ.

Nhưng loại chuyện này, chính là ai nắm tay to hơn, lời ai nói mới là chân lý.

Vân Thừa Hoài tâm tình không tốt lắm, không nói thêm gì.

Ngược lại Triệu Triết hỏi, "Điện hạ, ngươi có nghe vương phi nói qua, Thẩm Bạc Mặt là ai sao?"

"Chưa từng."

"Cũng phải, gia chủ Thẩm gia không có Càn Nguyên, là một tự nữ cũng nói không chừng."

Vân Thừa Hoài rũ mắt không nói, Triệu Triết lo lắng nói: "Chuyện này, kinh thành nhất định sẽ phái người tới tìm Điện hạ, Điện hạ giải thích thế nào?"

Nàng cùng Thẩm Lưu Niên là bạn đời, mặc kệ nàng có thể hay không khởi tác dụng, với cái kiểu không nói lý của hoàng đế và những quan viên kinh thành, nhất định sẽ làm nàng thông qua Thẩm Lưu Niên khuyên can Thẩm gia.

Nàng cười lạnh một tiếng, "Đánh trở về."

Chỉ cần không phải hoàng đế đích thân đến, vậy toàn bộ đánh trở về là được.

"Vâng." Triệu Triết trong ánh mắt hiện lên một tia ý cười, là nên mạnh mẽ như vậy.

Sở Tương Vương lúc trước sợ hoàng đế như vậy, Triệu Triết thực lo lắng, quân chủ nhà mình không kiên cường đứng lên được.

Tiễn đi Triệu Triết, Vân Thừa Hoài đầy đầu óc đều là Thẩm Lưu Niên.

Thẩm Lưu Niên yêu nàng sao? Giống nàng yêu vậy sao? Có lẽ không yêu đến mức đó đi.

Một vị đế vương không có tình yêu, một nữ cường nhân, sự nghiệp khẳng định quan trọng hơn tình yêu.

Nàng không có muốn Thẩm Lưu Niên toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tình yêu, nàng đây, có thể hai tay dâng lên tất cả những gì mình có, sẽ không ngăn cản con đường đế vương của Thẩm Lưu Niên.

Nhưng đối phương hình như không tin nàng, bằng không vì sao ngay cả một lời cũng không nói với nàng, liền rời đi?

Không yêu nàng đến mức đó, cũng không tin nàng đến mức đó, chỉ là nghĩ lại, Vân Thừa Hoài liền cảm thấy chua xót.

Thôi, quốc chiến còn đang tiếp tục, đại quân Bắc Tề đều đánh vào An Khánh, nếu không phải Tương Châu bám trụ hai mươi vạn binh lực Bắc Tề, đại quân Bắc Tề nói không chừng có thể từ An Khánh, trực tiếp đánh tới cửa kinh thành.

Vân Thừa Hoài mấy ngày trước gặp tiểu dì Sở Vô Lự, hai người đơn giản thương thảo một chút đối sách.

Đối với thế công của Bắc Tề, nàng đưa ra tám chữ, "Địch công ta thủ, địch lui ta nhiễu."

Tóm lại chính là làm quân địch không có thời gian nghỉ ngơi, hai mươi vạn đại quân, xem Bắc Tề có thể cầm cự đến khi nào.

Sở Vô Lự dẫn dắt kỵ binh, nhanh chóng quấy nhiễu phía sau quân địch, đánh c·ướp lương thảo, tập kích các toán quân nhỏ của địch, hoặc là ở bên cạnh đại quân Bắc Tề quấy nhiễu, làm quân địch không thể yên bình.

Đến bây giờ, Bắc Tề trừ bỏ hai huyện thành mà Tương Châu cố ý nhường ra trước đó, đến bây giờ một tòa thành đều không có đánh hạ.

Nhưng bên An Khánh liên tiếp bại lui, đặc biệt là quân trung lộ do Thừa Ân Bá dẫn dắt, toàn quân bị diệt không nói, Thừa Ân Bá còn bị người bắt làm tù binh, cái gì cũng khai ra ngoài, lúc này mới dẫn tới An Khánh tiếp tục thất lợi.

Vân Thừa Hoài tọa trấn hậu phương lớn, bảo đảm Sở Vô Lự không có nỗi lo về sau, an tâm ở tiền tuyến đánh giặc.

Nàng cũng sẽ không đánh giặc, có thể đưa ra bát tự phương châm là rất tốt rồi, cụ thể thực thi vẫn là dựa vào Sở Vô Lự.

Làm kẻ bề trên, biết dùng người là đủ rồi, vạn sự không cần nhất thiết phải tự mình ra mặt, nàng liền đi tiền tuyến khích lệ một chút quân tâm, rồi lại về.

Tương Châu có quá nhiều tiếng nói không nghe lời, yêu cầu nàng toàn bộ trấn áp xuống.

Nàng không hy vọng ngay lúc này có phản đối tiếng nói xuất hiện, tâm trạng của nàng vốn đã không tốt, nếu lại có người chậm trễ việc Tương Châu kháng địch, vậy chỉ có một con đường chết, đã nhiều ngày, nàng không thiếu giết người.

Tại đây ở giữa, đại bộ đội tới Tinh Thành, Bắc Trúc giả vờ là Thẩm Lưu Niên, đứng ở trước mặt nàng, nàng không chỉ không thể vạch trần, còn phải phối hợp.

Nghe Bắc Trúc thuật lại lời của Thẩm Lưu Niên, nàng chỉ là cong cong khóe môi, "Nàng muốn làm cái gì, làm thì tốt rồi, bổn vương sẽ không ngăn trở."

Nhưng đối phương một chút đều không tín nhiệm nàng, các nàng giữa nhau có lẽ chỉ có thể dừng ở đây.

Thời gian đối với những hoàng thân quý tộc ở kinh thành là cực nhanh, đối với binh lính tiền tuyến là gian nan, các nàng ngày qua ngày ở trên chiến trường, có thể ăn bữa này, liền rốt cuộc ăn không đến bữa sau.

Thời gian đối với Vân Thừa Hoài mà nói, đồng dạng gian nan.

Nàng một bên xử lý sự vụ Tương Châu, một bên chú ý tình huống bên Thẩm Lưu Niên.

Tiền tuyến đang đánh giặc, nàng muốn tọa trấn Tương Châu, không thể rời đi, ngày thường xử lý chính vụ, bảo đảm tiền tuyến cái gì cũng không thiếu.

Vì thế, nàng đánh trả viết một phần kế hoạch thư Tương Châu, còn làm nội dung khảo hạch quan viên, cùng kế hoạch châu khảo của học sinh Tương Châu.

Vân Thừa Hoài nỗ lực như vậy, không đều là vì Tương Châu, vẫn là vì đem thời gian của mình lấp đầy, bằng không nàng tổng cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

Nàng một lần cảm nhận được thất tình là cái gì cảm giác, không sai, nàng đơn phương tuyên bố mình thất tình.

Nhưng trên thực tế là Thẩm Lưu Niên không cần nàng, nàng còn phải ngụy trang ra bộ dáng Thẩm Lưu Niên ở vương phủ, chỉ là trên đường xóc nảy, động thai khí, chỉ có thể nằm trên giường tịnh dưỡng.

Tịnh dưỡng gần hai tháng, cũng chưa chuyển biến tốt.

Vân Thừa Hoài tưởng thông qua việc lấp đầy thời gian, không còn suy nghĩ Thẩm Lưu Niên, vừa rảnh rỗi, nàng liền cảm thấy trong lòng đổ hoảng (bồn chồn/trống rỗng).

Ăn không ngon, mất ngủ, toàn thân tâm đầu nhập công tác, bằng không chỉ là nhàn rỗi một lát thôi, liền tủi thân đến muốn khóc.

Từ khi nàng đi vào thế giới này bắt đầu, Thẩm Lưu Niên đều sắp tính là chỗ dựa tinh thần của nàng, đột nhiên phát hiện đối phương không cần nàng, chính mình đối với người ta căn bản không có quan trọng như mình nghĩ, có loại cảm giác trong nháy mắt tan vỡ, nước mắt liền không thể khống chế chảy xuống.

Vân Thừa Hoài cảm thấy chính mình thật là quá không kiên cường, sao lại động một tí là khóc vậy, Càn Nguyên ở thế giới này luôn khóc, hình như là sẽ bị người cười nhạo.(đụ đoạn này hay :)))


Nhưng nàng cảm thấy chính mình mất đi trụ cột tinh thần, chính là nhịn không được muốn khóc

Nàng muốn cố gắng tỏ ra bình thường xử lý chính vụ Tương Châu, ngẫu nhiên làm công việc đến một nửa, suy nghĩ không khỏi bay đến trên người Thẩm Lưu Niên, lại bắt đầu muốn khóc.

Thật vất vả chịu đựng tới buổi tối, lại bắt đầu mất ngủ, căn bản ngủ không được.

Rõ ràng Thẩm Lưu Niên cái gì cũng không có nói, càng chưa nói không thích nàng, nàng muốn vì đối phương giải vây, nhưng đối phương trong hành động xác thật đã vứt bỏ nàng.

Nàng đêm khuya miên man suy nghĩ, cuối cùng trong đầu tất cả nội dung tập hợp thành một câu —— Thẩm Lưu Niên không cần nàng.

Vân Thừa Hoài là lần đầu tiên yêu đương, tự nhiên không có thể nghiệm cảm giác thiếu sót trong tình yêu, nhưng nàng đã gặp qua bạn cùng phòng thất tình.

Lần đầu tiên minh bạch cái gì gọi là sinh lý đau lòng, giống như là ngực đè nặng một cục đá, thường xuyên không thở nổi.

Không sai, Thẩm Lưu Niên không có nói không yêu nàng, nhưng cũng không có nói qua yêu nàng thích nàng phải không? Đối phương không có cùng nàng có bất luận thương lượng gì, cũng không có báo cho.

Chẳng sợ Bắc Trúc cùng nàng nói, trong mắt nàng, Thẩm Lưu Niên đi phía trước không có cùng nàng nói, chính là đối nàng không tín nhiệm.

Nàng đối đãi Thẩm Lưu Niên là chân thành, chuyện gì cũng sẽ nói, đem bản thân mình đều công khai, nhưng Thẩm Lưu Niên hầu như không  nói chuyện gì với nàng, cũng sẽ không đem kế hoạch của mình nói cho nàng.

Vân Thừa Hoài cho rằng, giao tiếp cùng thẳng thắn thành khẩn là chuyện quan trọng nhất trong một mối quan hệ, nàng làm được giao tiếp cùng thẳng thắn thành khẩn, đối phương lại không có.

Nàng đối đãi người mình thích, có thể làm được tất cả những gì mình có thể làm, nhưng con người đều cần phản hồi, không sai, Thẩm Lưu Niên tuy rằng ngoài miệng không yêu nói, nhưng trong hành động vì nàng làm rất nhiều việc, cho nên nàng mới cảm thấy đối phương là thích nàng.

Có thể là thích, chỉ là không thích đến mức đó.

Cũng không phải nói Thẩm Lưu Niên theo đuổi sự nghiệp chính là không thích nàng, mà là không có thẳng thắn thành khẩn đối đãi tình cảm, làm nàng không có cảm giác an toàn.

Nàng kỳ thật có thể cảm nhận được Thẩm Lưu Niên đối nàng không giống nhau, chỉ là quá ít, Thẩm Lưu Niên đối đãi tình cảm vốn là nội liễm, hơn nữa không yêu biểu đạt, liền có vẻ thanh lãnh và trống rỗng.

Nguyên bản nàng là có thể tiếp thu Thẩm Lưu Niên không chủ động nói, thói quen biểu đạt nội liễm, chính là lần này, nàng không có biện pháp tiếp thu.

Không nói một lời về tới Tây Bắc, nàng không tin Thẩm Lưu Niên là lâm thời làm quyết định.

Nàng chân trước đi, Thẩm Lưu Niên sau lưng liền rời đi, thuyết minh từ khi Nam Tần cùng Bắc Tề khai chiến, đối phương liền đã nghĩ kỹ rồi việc trở về Tây Bắc.

Nàng lý giải Thẩm Lưu Niên muốn thống nhất Tây Bắc, theo đuổi sự nghiệp, lại không cách nào tiếp thu, đối phương cái gì cũng giấu mình, ngay cả một câu báo cho cũng không có liền đi rồi.

Kia cùng vứt bỏ nàng có cái gì khác nhau? Cho dù về sau trở về, kia cũng là vứt bỏ.

Cái này làm cho nàng có một loại cảm giác chia tay kiểu "đoạn nhai" (đứt đoạn đột ngột), hoài nghi đối phương, hoài nghi chính mình, trong lòng cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, thống khổ cùng không thể tiếp thu.

Bởi vì nàng vô pháp lý giải, Thẩm Lưu Niên vì cái gì nói cũng không nói một tiếng, liền trực tiếp về Tây Bắc, nàng có phải là cái loại người ngăn cản đối tượng làm sự nghiệp không?

Vân Thừa Hoài có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, thất vọng và cả bi thương của mình, mà nàng yêu cầu được giải thích, không phải một câu thông báo của Bắc Trúc sau hơn nửa tháng sự tình xảy ra.

Là thất vọng đi, nàng không biết là đối Thẩm Lưu Niên thất vọng, vẫn là đối mối quan hệ hai người thất vọng, hay là nói, trong lòng Thẩm Lưu Niên, các nàng chỉ là gặp dịp thì chơi, đơn giản là đối tác hợp tác thôi?

Theo thời gian một ngày một ngày trôi qua, Vân Thừa Hoài đều bắt đầu miên man suy nghĩ.

Nàng nghĩ đến bạn cùng phòng nói qua, bỗng nhiên rời đi cùng xóa bỏ kéo đen, bản chất chính là không đủ yêu.

Thẩm Lưu Niên không nói một tiếng rời đi, trong mắt nàng, cũng là không đủ yêu.

Vân Thừa Hoài là người non nớt trong tình cảm, cũng không rõ ràng, chính mình lâm vào giai đoạn hao tổn tinh thần, bắt đầu đem tất cả sự việc suy đoán theo hướng tệ nhất.

Tiền tuyến nóng bỏng, Tương Châu mười tám thành, mỗi thành điều 3000 binh, cộng thêm biên cảnh quân và huyền giáp quân, miễn cưỡng có thể tới mười vạn, cứng rắn ngăn chặn hai mươi vạn đại quân Bắc Tề.

Binh lực Nam Tần không bằng Bắc Tề, nhưng Bắc Tề yêu cầu phòng bị Bắc Địch, không có biện pháp điều thêm nhiều binh lính đến, 30 vạn đại quân đã đủ nhiều, nếu là lại thêm, chỉ có thể từ địa phương khác điều binh.

30 vạn đại quân là rất nhiều, nhưng muốn xé xuống thịt Nam Tần không dễ dàng, Nam Tần không có gì họa ngoại xâm, đồng dạng có thể điều ra 30 vạn đại quân tới.

Nếu không phải hoàng đế đa nghi, dây dưa không phái được chủ tướng ra, Bắc Tề nào dễ dàng như vậy đánh tiến An Khánh.

Ngắn ngủi hai tháng, An Khánh cơ hồ toàn bộ, hoàng đế mới vận dụng toàn bộ huyền giáp quân.

Còn làm Trấn Quốc Công đương nhiệm chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt lãnh binh, Vân Thừa Hoài may mắn chính là, còn có cô dì nhỏ nghe lời, biết mình không hiểu quân vụ, liền để các tướng lĩnh huyền giáp quân tự do phát huy.

Cứ như vậy, ngược lại ngăn chặn được bước chân tiến tới của Bắc Tề.

Tháng sáu đầu, Bắc Tề đánh hạ An Khánh, Trấn Quốc Công Sở Vô Ưu dẫn dắt huyền giáp quân đem quân Bắc Tề ngăn chặn ở ngoài Cửu Giang.

Biên cảnh Tương Châu, Hoài Hóa tướng quân và   Sở Vô Lự dẫn dắt mười vạn quân, đem hai mươi vạn quân đội Bắc Tề che ở bên ngoài tuyến biên cảnh.

Trước có Thừa Ân Bá bị bắt, bán đứng quân tình Nam Tần, sau có Trấn Quốc Công Sở gia tỷ muội ngăn chặn đại quân, Sở gia lại một lần trở thành anh hùng Nam Tần.

Chẳng sợ truyền thuyết không thông quân vụ Trấn Quốc Công, đều chặn được quân Bắc Tề, chỉ có thể nói quân An Khánh cùng Thừa Ân Bá vô dụng.

Chỉ là giằng co trước mắt, đối với Tương Châu tiêu hao là rất lớn, chi phí đại quân mỗi ngày quá cao, may Tương Châu còn tính giàu có, có thể chống đỡ.

Số lượng quân Tương Châu ở đó, không có khả năng gom đủ nhiều binh lực hơn, dưới sự chênh lệch tuyệt đối về nhân số của hai bên, các nàng có thể làm chỉ có hao tổn.

Quân Tương Châu tiêu hao nhiều, quân Bắc Tề tiêu hao chỉ biết càng nhiều, hơn nữa lương thảo phương diện tiêu hao lớn hơn nữa, tháng sáu trời đã rất nóng, dưới nắng hè chói chang ngày hè, lính tráng mặc giáp sắt, còn chưa đánh giặc đã nóng chết.

Hai quân giằng co dưới tình huống, tin tức liền đặc biệt quan trọng, biết được hướng đi quân đội đối phương, các loại tin tức, để đưa ra phương án dùng binh tiếp theo.

Trời quá nóng, Tương Châu công phá không được lâu, An Khánh đã chiếm lĩnh, Bắc Tề bỗng nhiên đưa ra một quyết định, điều hai mươi vạn đại quân tấn công Tương Châu, phân ra mười vạn, cùng mười vạn quân nguyên bản nhập trú An Khánh, lấy An Khánh một châu để nghỉ ngơi lấy lại sức.


Còn thừa mười vạn quân rút về thành trì trong cảnh nội Bắc Tề, lựa chọn cùng Nam Tần đàm phán.

Trận chiến tranh này, thắng chính là Bắc Tề, rốt cuộc Nam Tần bị mất một châu.

Đàm phán thì Nam Tần là ở thế yếu, mất đi đất đai không thể giành lại trên chiến trường, còn trông chờ lấy về trên bàn đàm phán sao?

Quân Bắc Tề nhìn ra An Khánh là điểm đột phá của Nam Tần, đương nhiên sẽ không theo Tương Châu liều mạng, nhân cơ hội đàm phán để điều binh, chỉ cần Bắc Tề lại lấy được Cửu Giang, đã có thể tới ngoài cửa kinh thành.

Hoàng đế không nhân cơ hội điều binh thu hồi An Khánh, cư nhiên thật sự muốn hòa đàm, không phải hoàng đế điên rồi, chính là cả triều đại thần điên rồi.

Trên thực tế chính là cả triều đại thần điên rồi, các nàng gấp không chờ nổi mà muốn khôi phục hòa bình, đối với một số quan viên mà nói, chỉ cần lợi ích của mình không bị tổn hại, hoàng quyền cùng lợi ích của bá tánh đã chịu tổn hại, thì lại không liên quan chuyện của các nàng.

Chẳng sợ thay đổi triều đại, hoàng đế cũng phải dựa vào những sĩ phu như các nàng để trị quốc.

Chỉ cần ngưng chiến, chẳng sợ phải trả giá chút gì, có gì là không được đâu, chỉ cần tiền bạc không cần các nàng bỏ ra là được.

Hoàng đế lại không có khí phách trấn áp triều đình một cách dứt khoát, nghĩ nếu không trước hòa đàm thử xem, kết quả làm Bắc Tề rất nhanh liền hoàn thành bố trí binh lực.

Bắc Tề chiếm lĩnh An Khánh, gần như vây nửa Tương Châu, bố trí binh lực của Tương Châu lại phải phân tán.

Chiến tranh tạm dừng, không phải nói cuộc quốc chiến lần này liền như vậy kết thúc, mới hai ba tháng thời gian, tạm dừng đàm phán, rất có khả năng là vì đại chiến tiếp theo, Sở Vô Lự làm một vòng bố trí chiến lực mới, theo Vân Thừa Hoài đã đến, quân vụ đều thuận lợi.

Quốc chiến trong lúc, chính là muốn giết gà dọa khỉ.

Chiến tranh tạm dừng, Vân Thừa Hoài bắt đầu ra tay vào sự vụ Tương Châu, vừa tới Tương Châu lúc, nàng không có nóng vội đao to búa lớn nhúng tay chính vụ Tương Châu, theo nàng thấy, tất cả đều phải dùng số liệu nói chuyện.

Triệu Triết là một chính vụ giỏi, nhiều năm như vậy chính vụ Tương Châu đều dựa vào nàng, cho nên có một phần số liệu tư liệu kỹ càng tỉ mỉ.

Đồng thời, nàng làm các huyện, đều đem tình huống Tương Châu gần mười năm báo cáo lên.

Số liệu mười năm của Tương Châu cơ bản ngang hàng, không có ra cái gì vấn đề, đây là có hậu thuẫn chỗ tốt.

Tương ChâuLão Trấn Quốc Công cùng Thái Nữ tỷ tỷ giúp nàng trông chừng, quan viên bên trong đều là Thái Nữ tỷ tỷ giúp nàng tuyển tốt, các quan viên chủ chốt của Tương Châu, không nói năng lực đặc biệt mạnh, ít nhất không có loại kém cỏi tương đối.

Nàng tới phía trước, không chỉ là điều tra người của vương phủ, tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về các quan viên Tương Châu trên dưới nàng đều có, còn đều đã xem qua.

Nàng về sau chính là muốn trở thành một luật sư, thân là luật sư tuyệt không thể đánh trận mà không chuẩn bị, tuy rằng nàng còn chỉ là một sinh viên luật.

Xem xong số liệu sau, lại kết hợp tư duy hiện đại, đương nhiên, nàng chỉ là một học sinh, nhiều lắm là làm ra kế hoạch thư, để nhân viên chuyên nghiệp đánh giá tính khả thi của kế hoạch thư.

Cho nên Vân Thừa Hoài lại một lần tìm được Triệu Triết, đem thứ nàng viết cho Triệu Triết xem.

Triệu Triết chỉ nhìn lướt qua nói: "Điện hạ dùng từ thông tục như vậy, có thể lưu truyền trong bá tánh."

"Chỉ là, những văn chương này của Điện hạ?" Triệu Triết đều khó mà nói đây là một thiên văn chương, "Thần có thể mượn đọc không?"

Vân Thừa Hoài: "...... Ngươi là muốn giúp bổn vương trau chuốt đi?"

Thông thiên toàn tiếng thông tục, thả ra đi những cái tên văn nhân thối nát kia có thể cười đến rụng răng, còn cảm thấy nàng cái Sở Tương Vương này không có văn hóa.

Triệu Triết vội nói: "Điện hạ nói đùa, thần chính là cảm thấy......"

Triệu Triết muốn bổ sung, cũng không biết nên bổ sung như thế nào.

Hành văn của Điện hạ này, nếu không phải xuất thân hoàng gia, khoa cử sợ rằng phải thi trượt nhiều lần.

Vân Thừa Hoài xua xua tay, "Thôi thôi, tiên sinh ngươi cứ xem một chút nội dung bên trên là được, hành văn của bổn vương không quan trọng."

Nàng cười cười, hành văn của mình ra sao, nàng còn không biết sao, viết cái gì biện từ chống án thì được, muốn nàng viết cái gì văn bát cổ, nàng một chữ cũng viết không được.

Triệu Triết nghi hoặc nhìn về phía xấp giấy trong tay, sau đó bắt đầu nghiêm túc đọc, mặc kệ vương thượng viết cái gì, nàng đều phải xem xong trước đã, kết quả càng xem càng mê mẩn, ước chừng nhìn nửa canh giờ.

Mấy chữ mở đầu trên đó chính là —— quân chính tài tách ra.

Tình huống cổ đại, thừa tướng là quản lý chính vụ, rồi lại có thể điều binh, quyền lực rất lớn, nhìn như lục bộ tách ra, trên thực tế rất nhiều chuyện cũng chưa có biện pháp phân chia rõ ràng.

Ngay sau đó chính là phân chia chức trách rõ ràng, mỗi người làm cái gì, đều phải phân chia ra, để ngừa xuất hiện tình huống đùn đẩy lẫn nhau.

Còn có một phần phương pháp khảo hạch quan viên cùng với tầm quan trọng của giáo dục, vân vân.

Xem xong tư liệu trong tay, Triệu Triết hỏi: "Ý Điện hạ là một lần nữa phân chia kết cấu quan trường Tương Châu?"

"Nhưng nói như vậy, chính vụ và tài vụ của Tương Châu đều tập trung vào tay một người, quân vụ nhìn như độc lập, kỳ thật như ngó sen đứt tơ vẫn dính liền, chức trách phân chia lại không đủ kỹ càng tỉ mỉ, nếu ở địa phương xuất hiện sự việc, quan viên đổ lỗi cho nhau, nếu không thì là xin giúp đỡ, nếu là các nàng gặp được vấn đề liền tới vương phủ tố cáo, tới tìm ngươi cái trường sử này, kia muốn các nàng một đám quan viên có tác dụng gì?"

Vân Thừa Hoài vì nguyên nhân thất tình, nói chuyện trực tiếp hơn rất nhiều, "Quan viên địa phương Nam Tần, có chuyện gì, trước tiên không muốn nghĩ làm sao bây giờ, mà là trấn áp, sau đó duỗi tay đòi tiền, muốn được tiền dùng đến trên người bá tánh có bao nhiêu?"

Không khí triều đình Nam Tần rất tệ, tệ đến mức bọn quan viên chỉ vì tư lợi, còn luôn thoái thác trách nhiệm, ức hiếp bá tánh, ở cái ngày tháng vốn đã đủ khổ của bá tánh lại còn giậu đổ bìm leo.

"Cho nên về sau, kết cấu quan trường Tương Châu một lần nữa quy hoạch, Chính Vụ Đường, Tài Chính Tư, Quân Vụ Tư, Giám Sát Tư, An Toàn Tư, Công Nông Tư chờ."

Chính Vụ Đường phụ trách xử lý chính vụ Tương Châu, Tài Chính Tư cùng Quân Vụ Tư vừa xem hiểu ngay, Giám Sát Tư hẳn là giám sát quan viên, vậy Công Nông Tư là cái gì? Công Bộ cùng Tư Nông Tư kết hợp? Còn có An Toàn Tư?

Triệu Triết nghi hoặc, tự nhiên liền hỏi ra.

Vân Thừa Hoài giải thích nói: "Chính Vụ Đường phụ trách chính là đưa ra vấn đề cùng giải quyết những vấn đề địa phương không thể giải quyết, Tài Chính Tư tương đương với Hộ Bộ, phụ trách tất cả những nơi cần dùng tiền của Tương Châu, Quân Vụ Tư phụ trách các nơi đóng quân, còn An Toàn Tư, chính là phụ trách quản lý trị an các nơi, như là Đại Lý Tự cùng Tuần Phòng Doanh kết hợp."

Tuần Phòng Doanh cũng thuộc về Binh Bộ, nàng đây là đem trị an địa phương cùng quân vụ tách ra.

"Giám Sát Tư trừ bỏ giám sát đủ loại quan lại, còn phải chú ý các nơi thiên tai nhân họa, giám sát bách quan, tuần tra các nơi, v.v."

( lười quá mik đọc lướt th tại bộ này dài sau ko đào hô sâu nx , có j sai sót thì ns nha)


"Cuối cùng chính là Công Nông Tư, không chỉ có phụ trách Công Bộ cùng nông nghiệp, còn muốn phụ trách sự tình Lại Bộ, như quan viên thăng chức điều nhiệm, v.v."

"Những thứ này mặt trên đều có viết, mỗi một cái đều có tiêu đề, nội dung kỹ càng tỉ mỉ, cụ thể nên phân chia như thế nào, mặt trên đều có chỉ dẫn."

Tương Châu biến pháp, đương nhiên không phải nói mấy câu là có thể nói rõ ràng, nàng chỉ là nói đại khái, Triệu Triết phụ trách lật xem trang đối ứng, mặt trên viết kế hoạch cụ thể, mỗi một bộ phận phía dưới viết mấy ngàn chữ đấy.

Kỳ thật nàng làm kế hoạch thư thực bề ngoài, cũng không chỉ có sáu bộ phận này, còn có giáo dục địa phương, bản giảm cấp khoa cử, giống Công Nông Tư phụ trách còn có công thương, chỉ là thế giới này, có thành kiến đối với thương nhân, không thể đơn độc thành lập một tư, hơn nữa nàng đây là địa phương, không phải kinh thành, không thể có cái gì xưng hô lục bộ.

Trên kế hoạch thư có hơn mười bộ phận, chỉ là đối với Triệu Triết mà nói, những bộ phận đó không quan trọng bằng mấy cái nàng đơn độc nhắc tới này.

Hơn nữa giống kế hoạch xóa nạn mù chữ của Giáo Dục Tư, nhắm vào trẻ em từ ba đến sáu tuổi, tiến hành ba đến năm năm học tập biết chữ miễn phí, loại chuyện này thoạt nhìn có chút ngây thơ.

Trên thực tế, Vân Thừa Hoài còn có những ý nghĩ kỳ lạ hơn còn chưa viết ra.

Nhưng trong mắt Triệu Triết, tập tài liệu dày cộp này, có rất nhiều chỗ đáng khen, chỉ là nàng còn cần sửa chữa, những thứ này nhiều lắm xem như kế hoạch, yêu cầu kết hợp tình hình thực tế, tiến hành chứng thực.

"Vương thượng viết mấy thứ này, sẽ mang đến cho Tương Châu một môi trường mới, thật có chút thứ thâm nhập lòng người không dễ thay đổi."

Đồ vật là thứ tốt, thực thi lên khó khăn à.

Vân Thừa Hoài minh bạch đạo lý này, "Không đổ máu biến pháp, vĩnh viễn chỉ có thể biến đổi bề ngoài."

Tương Châu có ngoại tổ cùng Thái Nữ tỷ tỷ vì nàng đánh hạ cơ sở, nàng có thể hoàn toàn khống chế Tương Châu, nếu là ngay cả ở Tương Châu biến pháp đều làm không được, nói chuyện gì về sau.

Số liệu Tương Châu nàng đều hiểu rõ trong lòng, nói cho cùng trở ngại chính là những sĩ phu cùng hương thân đó.

Nhưng trong mắt nàng, những người này đa phần là kẻ nhu nhược, chỉ cần giết nhiều, các nàng nhận thua còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Trong lịch sử sĩ phu có rất nhiều chuyện đen tối, cũng không phải nàng bôi nhọ, đặc biệt là Triều Tống, nhìn nàng là thấy tức.

Triệu Triết gật đầu, "Ý Điện hạ thần minh bạch, mấy thứ này, thần lấy về sao chép một phần, sau đó cẩn thận suy nghĩ, mau chóng đưa ra một chương trình khả thi."

"Được, vậy làm phiền tiên sinh."

"Đúng rồi." Vân Thừa Hoài nghĩ đến một sự kiện, "Ngày sau tất cả nha môn, đều phải ở phía trước thêm Tương Châu, ví dụ như Tương Châu Chính Vụ Đường, Tinh Thành Chính Vụ Đường."

Tương Châu là địa phương, không thể để những người ở kinh thành tìm được lý do công kích.

Nếu là Tương Châu cũng có tam tỉnh lục bộ, nàng chỉ cần minh xác chức trách của những bộ phận đó là được, không cần lại bày đặt những bộ phận này, cần bộ phận nào, chỉ cần ở điều kiện hiện có mà thiết lập là được, căn bản không cần phiền phức như vậy.

Chính là địa phương cũng chỉ có quân chính, quyền lớn nằm trong tay một người, hơn nữa phân chia chức quyền rõ ràng không chỉ có thể làm các quan viên không thể trốn tránh trách nhiệm, thu nhỏ sự việc trong phạm vi nhỏ, cũng làm những quan viên đó không dám tùy ý đối đãi bá tánh, còn về việc có thể hay không phân đi quyền lực của nàng, chỉ cần quân quyền trong tay, chính quyền phân chia, cũng sẽ không dẫn tới nàng bị làm cho trống rỗng.

Vân Thừa Hoài cùng Triệu Triết nói chuyện về sự phát triển của Tương Châu thật lâu, kỳ thật làm nhiều kế hoạch thư như vậy, mục đích trước mắt của nàng chỉ có hai cái, làm Tương Châu trở nên rõ ràng, hoàn toàn khống chế Tương Châu.

Giống như việc làm bá tánh có chút học vấn, tuổi già có nơi nương tựa, kiểm soát đất đai những việc này, chỉ sợ còn phải chờ một chút.

Nội dung trên kế hoạch thư, chỉ là mới vừa khởi bước, muốn thật sự làm được quốc thái dân an, cũng không phải là một việc đơn giản.

Nhưng nàng nếu ở vị trí này, dù sao cũng phải làm chút gì đó chứ.

Nàng là lão đại Tương Châu, chỉ cần nàng nắm chắc tay lái, cơ bản sẽ không xảy ra chuyện, trong lịch sử những cuộc biến pháp thất bại đó, đa phần là hoàng đế do dự, dao động không chừng, chỉ biết mang đến phiền toái cho người chủ trì biến pháp, làm biến pháp thất bại, mà nàng là người nắm quyền Tương Châu, cũng là người chủ đạo biến pháp Tương Châu, chính quyền, binh quyền, quyền sở hữu tài sản đều nằm trong tay.

Huống chi nàng dám giết người, những kẻ giở trò, giết mấy tên liền thành thật.

Quan viên bằng mặt không bằng lòng, nàng không cần, nghĩ đến Triệu Triết lo lắng không phải chính lệnh không thể ban phát, mà là lực lượng chấp hành phía dưới như thế nào, khi đề cập đến lợi ích của chính mình, những quan viên, hương thân đó, nhưng đều không phải là người hiền lành.

Vậy xem ai ác hơn đi, trên người Vân Thừa Hoài tản mát ra hơi thở lạnh nhạt tàn nhẫn, Triệu Triết cảm thấy, vương thượng giống như đã thay đổi.

Mấy ngày trước nàng thấy vương thượng còn rất ôn hòa, hiện tại biến thành quả quyết hơn rất nhiều, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?

Triệu Triết không biết, phụ nữ thất tình, khi trốn tránh chuyện mình thất tình, liền sẽ trên sự nghiệp đại sát tứ phương.

Vân Thừa Hoài chú ý tới ánh mắt của Triệu Triết, miễn cưỡng cười cười nói: "Tiên sinh không cần có gánh nặng, bổn vương viết mấy thứ này, không có muốn tiên sinh nhất thiết phải chấp hành ý tứ, tiên sinh xem xem, hiện nay có thể làm thì làm, không thể làm, chúng ta chờ đến về sau, có điều kiện lại làm."

Nàng chỉ là lo lắng, ngày tháng dài quá, nàng sẽ quên mấy thứ này.

Triệu Triết lắc đầu nói: "Điện hạ, Tương ChâuTương Châu của riêng Điện hạ, Điện hạ muốn ở Tương Châu làm cái gì, cũng không khó, quan viên hương thân phản kháng, trước mặt đại quân, đều là hổ giấy, chỉ là Điện hạ, điều đáng lo lắng chính là các nàng sẽ bằng mặt không bằng lòng, còn nữa, làm mấy thứ này, yêu cầu một lượng lớn tiền và người."

Nói đến cái này, Triệu Triết hỏi: "Điện hạ, vương phi từ khi đi vào Tương Châu, chưa bao giờ xuất hiện, là thân thể quá nghiêm trọng sao?"

Không đề cập đến Thẩm Lưu Niên thì còn tốt, nhắc tới, sắc mặt Vân Thừa Hoài liền không tốt.

"Nàng không hợp khí hậu, lại có thai, cần nghỉ ngơi nhiều, chuyện vương phủ, làm quản gia nhọc lòng hơn."

"Vâng."

Triệu Triết nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, uyển chuyển nói: "Nếu là những việc này có Thẩm gia duy trì, có thể làm ít công to."

Thẩm gia có tiền, Tương Châu muốn biến pháp, yêu cầu tiền duy trì, Thẩm gia toàn lực duy trì Tương Châu biến pháp, sự việc liền lại đơn giản chút.

Vân Thừa Hoài con ngươi lạnh lùng, dời đi đề tài, "Tiên sinh cảm thấy, những kế hoạch này của bổn vương, nên khởi động cái nào trước?"

"Ừm...... Trước từ việc phân chia chức trách quan viên rõ ràng, và chỉnh đốn lại trật tự bắt đầu."


 Phân chia rõ ràng quyền lực trong tay quan viên, cũng sẽ không gây tổn thất quá lớn cho quan viên và hương thân, còn sẽ củng cố quyền lực của một bộ phận quan viên, đương nhiên, cũng sẽ làm một số quan viên thu nhỏ quyền lực của mình, nhưng lực cản chịu phải tương đối nhỏ.

Triệu Triết lại nói: "Bất quá, người chủ trì biến pháp không thể là vương thượng, chuyện đắc tội với người để thần đi làm thì tốt rồi."

Uy tín của quân chủ không thể bị vu khống, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cần phải có người đứng ra gánh chịu.

Vân Thừa Hoài nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được, việc này liền làm phiền tiên sinh, nên giết người cứ việc giết, bổn vương sẽ là hậu thuẫn cho tiên sinh."

Nàng có thể xác định chính mình sẽ không trở thành cái loại quân chủ do dự không chừng, nàng sẽ kiên định duy trì biến pháp, càng sẽ không gi·ết người diệt khẩu.

Chỉ là...... Chính sự nói xong, trong phòng lại chỉ còn lại một mình nàng, Vân Thừa Hoài chỉ cảm thấy cô độc lại lần nữa ập đến, nàng đem Thẩm Lưu Niên coi thành chỗ dựa và trụ cột tinh thần, nguyên nhân chính là như thế, nàng mới có thể cảm thấy chính mình là bị vứt bỏ, trong lòng cũng liền càng đau khổ.


Tây Bắc thống nhất, Vân Thừa Hoài đã sớm đoán trước, trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên thân thể đều như vậy, còn có thể thống nhất Tây Bắc, hiện tại tình huống này càng không nói gì.

Đã không có Nam Tần Bắc Tề gây trở ngại, tốc độ Thẩm Lưu Niên thống nhất Tây Bắc càng nhanh, mới hai tháng, mẫu thân nàng là Thẩm An tự lập làm Tây Bắc vương.

Trong lúc nhất thời, Thẩm gia nổi lên phong ba, vốn dĩ Thẩm An không có Càn Nguyên, chỉ có Thẩm Lưu Niên hai tỷ đệ, người thừa kế Thẩm gia ngày sau cần thiết phải chọn lựa kỹ.

Những tộc lão Thẩm gia đó cũng vẫn luôn muốn nàng quá kế tự nữ, chỉ là Thẩm Lưu Niên đủ ưu tú, còn dẫn dắt Thẩm gia nhất thống Tây Bắc, chuyện này bị hai người dốc hết sức trấn áp xuống.

Trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên vì trấn áp những tộc lão đó, trả giá không ít thời gian tinh lực, phía sau còn liên hợp Thái Nữ Bắc Tề Lý Chiêu Hiền phản bội Thẩm gia, mẫu thân Thẩm Lưu Niên chính là chết trong trận phản bội này.

Thẩm Lưu Niên là Khôn Trạch, thế giới này Khôn Trạch không có quyền kế thừa, gia tộc không có Càn Nguyên, đều sẽ lựa chọn tự nữ.

Đây là một loại kỳ thị, nhưng là không có biện pháp, quy tắc của thế giới này là như thế, muốn đánh vỡ quy tắc, liền phải dám làm người tiên phong.

Thẩm Lưu Niên chính là cái người đánh vỡ quy tắc này, đương nhiên, thế giới các nàng đang ở là thế giới tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên được hào quang nữ chủ chiếu rọi, là người mang thiên mệnh của thế giới này, cho dù là như vậy, con đường hoàng đế Khôn Trạch của nàng, đi vẫn như cũ gian nan.

Thực hiện quy tắc ngàn năm, phá bỏ là thực không dễ dàng, Thẩm Lưu Niên có thể làm được điểm này, đã trả giá quá nhiều cái giá.

Rất nhiều người Thẩm gia đều biết nàng là Thẩm Bạc Diện, biết nàng bách chiến bách thắng, là chiến thần của Thẩm gia.

Mười vạn quân Thẩm gia, đều rất phục nàng, mệnh lệnh của nàng đôi khi còn hữu dụng hơn lời gia chủ Thẩm gia Thẩm An nói.

Uy vọng của nàng ở Thẩm gia, dựa vào chính là bản thân mình, cũng đúng là bởi vì từ mười mấy tuổi bắt đầu, liền lãnh binh đánh giặc, chẳng sợ biết nàng là Khôn Trạch, quân Thẩm gia vẫn như cũ chịu phục.

Quân doanh so với thế giới bên ngoài muốn thẳng thắn nhiều, ai có thể dẫn dắt các nàng đánh giặc, ai có thể không làm các nàng mất đi tính mạng, ai có thể làm các nàng ăn cơm no, ai có thể làm các nàng không có nỗi lo về sau, các nàng liền đi theo người đó.

Đãi ngộ của Thẩm gia vì sao tốt như vậy, đại bộ phận đều là Thẩm Lưu Niên tranh thủ được, vì người già trong gia đình có người nuôi, vì con cái có thể đọc sách, quân Thẩm gia trên chiến trường, đều hung ác giống như sói Tây Bắc.

Quan niệm của Thẩm gia rất tiên tiến, năm đó Thẩm gia tọa lạc trên khu mỏ, trong tay có tiền, thường xuyên bị cướp bóc, tọa lạc trên khu mỏ mà không biết nên dùng như thế nào, cho đến khi Thẩm gia bắt đầu thay đổi ý nghĩ kinh doanh.

Thái nãi nãi của Thẩm Lưu Niên, là một người có quyết đoán có năng lực, làm chủ con đường chuyển mình của Thẩm gia, tài sản Thẩm gia mỗi năm tăng trưởng gấp bội, có tiền liền bắt đầu chiêu binh mãi mã, hơn nữa nội tình vốn có của Thẩm gia, rất nhanh đem những tiểu quốc Tây Bắc đó bỏ lại phía sau.

Nhưng Thẩm gia quá có tiền, nổi bật quá thịnh, chọc Nam Tần Bắc Tề lần lượt uy hiếp cống nạp, sau này Thẩm gia mới đem rất nhiều sản nghiệp làm thành ám tuyến, lúc này mới khá hơn chút.

Nhưng Thẩm gia có tiền là sự thật, nếu không phải Thẩm gia có nội tình, trong tay có quân đội, thật đúng là không bảo vệ được những số tiền này.

Nói như thế nào về thực lực của Thẩm gia, từ lúc bắt đầu đã là đứng đầu Tây Bắc, tay cầm trọng binh, không phải bộ tộc khác có thể so sánh, theo sự phát triển của Thái Nãi của Thẩm Lưu Niên, thực lực Thẩm gia tăng trưởng vô hạn.

Vân Thừa Hoài nhìn những thứ mình viết viết vẽ vẽ trên giấy, trong lòng đối với Thẩm gia có một hiểu biết.

Những thứ này không chỉ là nàng hiểu biết được từ tiểu thuyết, còn có từ điều tra của Ảnh Vệ.

Thẩm gia ở Tây Bắc gọi là Bạc Hạ Tộc, thời Đại Hạ, gia chủ Thẩm gia được phong quốc công, ban họ Thẩm, đây mới là nguyên nhân vì sao Thẩm gia cùng các thế lực họ ở Tây Bắc lại không giống nhau.

Đại Hạ diệt quốc sau, Thẩm gia không dựa vào bất kỳ quốc gia nào, nhưng mọi người đã không biết Bạc Hạ Tộc hai trăm năm trước, chỉ biết Thẩm gia Tây Bắc.

So sánh với các bộ tộc khác, tự lập làm nước, Thẩm gia cứ việc có thực lực đó, nhưng lại rất khiêm tốn, cũng là vấn đề địa lý, hạn chế sự phát triển của Thẩm gia.

Thẩm Lưu Niên nắm bắt được cơ hội lần này, gần hai tháng thời gian liền thống nhất Tây Bắc, Tây Bắc tự lập làm vương, Thẩm An hiện tại là Tây Bắc vương.

Đối với việc Thẩm An xưng vương, Nam Tần Bắc Tề đều phát ra cảnh cáo, nhưng hai nước đang ở thế giằng co, căn bản không thể rảnh tay, chỉ có thể nhìn Thẩm gia nhất thống Tây Bắc, sau đó ổn định Tây Bắc.

Bởi vậy, Thẩm Lưu Niên trong khoảng thời gian ngắn khẳng định chưa về, lúc này nàng đã bảy tháng rồi phải không? Dựa theo chu kỳ chín tháng mà tính, đứa trẻ đều sắp chào đời.

Nhớ tới chuyện này, Vân Thừa Hoài liền không muốn nói chuyện, nhà ai vợ lại mang bầu mà bỏ đi chứ.

Bất quá, Thẩm Lưu Niên ở Tây Bắc đại sát tứ phương, nàng tọa ủng đất Tương Châu, cũng không thể kém.

Năng lực của nàng hữu hạn, không giống Thẩm Lưu Niên lợi hại như vậy, nhưng nàng là người học luật, lịch sử cũng không tệ, nàng đối với các cuộc biến pháp trong lịch sử cổ đại đều có một số hiểu biết, cứ việc không sâu sắc đến vậy.

Nhưng nàng là vương thượng, chỉ cần đưa ra vấn đề, liền có rất nhiều người tới giúp nàng hoàn thiện ý tưởng của nàng.

Nàng viết về biến pháp của Lão Vương, Trương Tiên Sinh một phương pháp tiên tiến, chỉnh đốn lại trật tự, khảo sát luật cũ, v.v., những cuộc biến pháp này đều có thể làm quốc gia giàu có lên, bá tánh giàu có lên, mà hương thân muốn nộp nhiều tiền hơn, nàng thậm chí đem pháp luật thuế hiện đại viết xuống.

Viết điều luật nàng là chuyên nghiệp, cái gì thuế thu nhập cá nhân, thuế giá trị gia tăng đất đai, thuế thu nhập doanh nghiệp, v.v.


Chương trước Chương tiếp
Loading...