(P2)Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

1




Hai bên vốn đã là kẻ thù, nguyên chủ  đối xử với kẻ thù chẳng có thái độ tốt đẹp gì. Với những kẻ đáng ghét, nàng cũng chẳng muốn để tâm. Giờ đây, nàng không có giống như nguyên chủ, không phải kiểu khó chịu ra mặt hay giận lên là sỉ nhục, chửi bới người khác. Thái độ của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Lỗ Quốc công nghẹn lời, "......"

Ha hả cái gì mà ha hả? Ông ta luôn cảm thấy Vân Thừa Hoài đang trào phúng mình.

Mà đúng là trào phúng thật, Vân Thừa Hoài thấy biểu hiện của mình rất rõ ràng.

Cho đến khi nội quan bước vào, thông báo triều hội bắt đầu, các nàng vẫn còn đang căng thẳng.

Chỉ có hai phòng chờ triều hội bắt đầu, những kẻ không mặc áo tím căn bản không được vào. Một phòng là nơi mấy vị hoàng nữ hận không thể để nàng chết, còn một phòng là nơi có Lỗ Quốc công và những quan viên đã đứng phe.

Trên triều đình, văn thần võ tướng đang bị lão Tứ và lão Thất chia cắt. Nàng kiểu gì cũng gặp được, so với việc để bản thân không vui chẳng bù để người khác không vui còn hơn.

Vân Thừa Hoài dẫn đầu bước ra khỏi phòng, vừa lúc thấy đám hoàng nữ khác cũng bước ra từ một phòng khác.

Mấy người kia không có ý muốn nói chuyện với nàng, nàng cũng vui vẻ không thèm để ý.

Nói cho cùng, châm chọc là thủ đoạn tệ nhất trong tranh giành ngôi vị, đơn giản là dẫn dụ đối phương nói sai lời, sau đó để lời đồn lan truyền là xong.

Đều là hồ ly ngàn năm cả, khó ai có thể moi được lời của ai, đâu phải đồ ngốc như đời nguyên.

Lý lẽ là như vậy, nhưng đến lúc cần đối chọi gay gắt, không phải ai  chịu nhún nhường.

Quá nhiều người muốn xem các nàng thể hiện ra sao. Phía sau có nhiều người ủng hộ như vậy, nếu chủ tử của mình nhút nhát, sau này trước mặt đối phương căn bản không dám ngẩng đầu lên.

Vân Thừa Hoài không phải là người chủ động gây chuyện, cũng không phải là người bị ức hiếp chỉ biết nhẫn nhịn. Chỉ cần đối phương không trêu chọc nàng, nàng vẫn rất sẵn lòng giả vờ bình thản bên ngoài.

Ai ngờ, lão Thất đi ngang qua nàng hừ lạnh, trào phúng nói: "Làm bộ làm tịch."

"?" Đúng là có bệnh, không thể cứ ai cũng không để ý ai được sao, kiểu gì cũng phải kiếm chuyện một chút.

Vân Thừa Hoài: "Bắt chó đi cày."

Lão Thất: "?" Nói nàng xen vào việc người khác? Không đúng, còn nói nàng là chó.

Không nhịn nổi, một chút cũng không nhịn nổi, lão Thất liền muốn tức giận.

Vân Thừa Hoài lập tức đi ngang qua nàng, đi đến hàng ngũ quan văn, thân mặc áo tím đứng ở hàng cuối cùng.

Một đám quan viên áo tím, đặt ở bên ngoài ai mà chẳng phải đại lão. Song Tướng, Tam Sư, Lục Bộ, Cửu Khanh, những người này là những đầu não của triều đình Nam Tần. Mỗi người họ chỉ cần nhúng tay vào một chút, Nam Tần liền phải xảy ra chấn động.

Nhưng khi nàng vừa đứng vào, trên mặt mọi người vẫn hiện lên vẻ sợ hãi.

Hai vị Tể tướng thì vẫn bình thường. Tả Tướng thần thần thao thao, không thèm để ý chuyện này. Hữu Tướng là phe lão Tứ, đối với nàng không cần thiết phải thể hiện thái độ tốt.

Tể tướng đối với một quốc gia mà nói, nắm giữ toàn bộ chính sự, trong tay có quyền lực rất lớn. Là Tể tướng có thể điều động quan lại, tài chính quốc gia, v.v. Chỉ riêng quyền lực nhân sự và tài chính, đã chứng minh quyền lực của Tể tướng lớn đến mức nào.

Tả Tướng còn có thêm một quyền lực nữa, quyền chỉ huy quân đội.

Ví dụ như hoàng đế có mệnh lệnh gì, Hữu Tướng chỉ có phận chấp hành. Nhưng đến chỗ Tả Tướng, Tả Tướng dám phản đối nói không được.

Nam Tần để phân hóa quyền lực của Tể tướng, đã thiết lập Tả Hữu Tướng, lấy đó để củng cố hoàng quyền.

Quyền Tể tướng càng lớn, hoàng quyền càng nhỏ. Phàm là hoàng đế có năng lực, có dã tâm đều không cho phép như vậy. Thông thường mệnh lệnh của hoàng đế khai quốc có thể được thực thi rất tốt, nhưng sau này muốn cải cách biến pháp lại khó khăn.

Trừ phi hoàng đế có quyết đoán, đồng thời trong tay còn có quyền lực tuyệt đối.

Chính sách và pháp luật của Nam Tần không phải là không có tệ đoan, nhưng từ khi khai quốc đến nay, chỉ có thể sửa chữa nhỏ trên bề mặt, không thể thực hiện những thay đổi lớn.

Cũng là do tập đoàn lợi ích đã củng cố vững chắc, muốn thay đổi, chính là muốn tranh giành với những tập đoàn này. Không nghi ngờ gì là "cướp thịt từ miệng hổ", một khi không cẩn thận, dễ dàng thay đổi triều đại.

Các đời hoàng đế biến hóa cải cách, trừ phi gần như là không bán hai giá (không có lựa chọn nào khác), nếu không sẽ không dám thay đổi lớn.

Như hoàng quyềntương quyền, trong lịch sử không thiếu những sự kiện hoàng quyền lấn át tương quyền, hoặc tương quyền lấn át hoàng quyền.

Hoàng đế bồi dưỡng một con chó săn, phần lớn là nội quan, giống như Ngụy Thục, vị Cửu Thiên Tuế này. Không thể phủ nhận rằng, Ngụy Thục chưởng quản Tứ Phương Tư, lại trực tiếp đến trước ngự tiền, thậm chí những tấu chương thực sự đưa tới ngự tiền đều phải thông qua nàng ta.

Ở bên ngoài, Ngụy Thục được xưng là Cửu Thiên Tuế, thấy Tể tướng không quỳ, Hữu Tướng còn phải đối xử khách khí với nàng ta.

Một người như vậy, nhìn như lợi hại, thật ra chỉ là chó săn của hoàng quyền thôi.

Một khi xảy ra chuyện gì, chó săn chính là kẻ chịu tội, hoàng đế có sai gì đâu? Hoàng đế sẽ không sai.

Nam Tần phát triển đến nay, vấn đề hệ thống bộc lộ ngày càng nhiều. Hoàng đế đương kim chỉ biết thu tóm quyền lực, sợ người khác phản nàng ta.

Chỉ có thể nói, khi còn trẻ làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, già rồi mới nghi thần nghi quỷ.

Vân Thừa Hoài thầm mắng cẩu hoàng đế , không để ý tới những người xung quanh tự giác né ra khỏi vị trí bên cạnh nàng.

Tức là xung quanh nàng không có ai đứng, khoảng giữa trống hoắc. Hoàng đế đứng trên nhìn xuống, thấy phía dưới như bị hói một mảng.

Nàng cũng không thèm để ý, tránh xa thì tránh xa thôi, vừa hay không vướng đường.

Đám đại thần đứng yên chưa được bao lâu, hoàng đế liền đến.

Hoàng đế nhìn chỗ trống hoắc đó, nhìn hồi lâu, mới phát hiện giữa là Vân Thừa Hoài. Cái đứa bất hiếu này, lại gây chuyện gì nữa đây?

Hoàng đế chỉ ngẩn người, ngay sau đó xua xua tay, ý bảo triều hội bắt đầu.

Vừa mới bắt đầu, một đám người báo cáo những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, tổng kết lại là Nam Tần lại trải qua một năm an ổn hạnh phúc, sau này Nam Tần sẽ tiếp tục an ổn hạnh phúc, không chỉ thế, còn không ngừng lớn mạnh.

Vân Thừa Hoài khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Gần đây Vệ Thành xảy ra tuyết tai, năm ngoái nửa năm đầu biên thành nổi loạn. Nàng đi về phía Vệ Thành, dọc đường đi, phần lớn bá tánh phải dựa vào rơm rạ nhét vào quần áo để giữ ấm, cái gọi là cháo bên trong chẳng thấy mấy hạt gạo.

Đây là quốc thái dân an trong miệng quan viên sao? Giàu có an khang chỉ là những hương thân, quan viên, chứ không phải 90% hay thậm chí là nhiều hơn bá tánh.

Chờ đến khi triều hội gần kết thúc, hoàng đế chuẩn bị tuyên bố bãi triều, nàng đứng dậy.

"Bệ hạ, thần có việc muốn tấu."

Hoàng đế nhìn nàng bước ra, liền không khỏi đau răng. Trước đây không có thực quyền, khóc lóc la lối cũng chỉ ở trong hoàng cung và bên ngoài. Bây giờ lại đi vào triều đình, hoàng đế chỉ cảm thấy nàng  là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, đang ghim sâu hơn vào thịt mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...