P1-MẶT TRỜI LÊN NƠI ĐƯỜNG CHÂN TRỜI-GL
4
Bố Hi là người Khánh Hoà, mẹ Hi là người Huế.Ông bà nội Hi chỉ có một mình bố Hi còn bà ngoại Hi một mình ở vậy nuôi con gái. Cả chồng và hai đứa con trai, ba đứa con gái của bà đều đã hi sinh trên mặt trận, sau đó bà nhận nuôi thêm đứa con gái thứ tư của một người đồng đội quá cố của chồng.Lúc đó công ty của bố mẹ Hi ở nước ngoài đang trên đà phát triển mạnh, chị đang đi du học ở đại học hàng đầu nước ngoài. Bà nội Hi tuổi đã cao mắc Alzheimer lúc nhớ lúc không nhưng lại luôn nhớ quê hương nên nằng nặc đòi về, ông nội Hi thương vợ nên cùng vợ về quê. Bà ngoại Hi còn một mình nên cũng nhớ bà sui quá cũng khăn gói về ở chung nhà bầu bạn. Dù cho đã thuê rất nhiều người giúp việc nhưng do ông bà tuổi cao nên bố mẹ Hi rất lo lắng, nhiều lần muốn từ bỏ công việc về nước cùng nhưng do cả bố và mẹ đều tranh nhau từ bỏ sự nghiệp của mình bị đối phương phản đối, cả hai cùng từ bỏ thì lại bị ông bà hai bên phản đối nên không giải quyết được gì. Hi lúc đó 12 tuổi, tự đề nghị để bản thân về sống với ông bà, bố mẹ Hi bàn mãi, thấy vậy dì Tư vừa học xong đại học đứng ra cùng Hi về nước. Vậy là từ đó Hi và dì đến ở với ông bà cho tới khi ông bà đều ra đi thanh thản vì tuổi già, Hi thấy yêu thương nơi này nên quyết định ở lại nước tiếp tục việc học. Tết năm nay bố mẹ, chị của chị Hi đều bận cho việc thu xếp công việc để về nước phát triển trong nước, sự nghiệp ở nước ngoài đang rất ổn định nhưng mọi người cũng muốn dời tổng bộ về quê hương để ở bên nơi họ lớn lên cũng là nơi có cô con gái nhỏ của họ. Tuấn, cậu bạn trai yêu nhau ba năm của Hi còn chẳng buồn trả lời lấy một tin nhắn hay cuộc gọi của Hi.Năm nay sẽ là năm đầu tiên Hi ăn tết một mình không có người thân nên Hi quyết định đến ăn tết ké nhà Vi. Mọi việc có vẻ khá suôn sẻ, cô Linh - mẹ Vi rất hoan nghênh Hi, vẻ mặt ngơ ngác nghi hoặc không hiểu chuyện gì vừa sảy ra của Vi cũng rất dễ thương.*** Sau khi nghe Hi giải thích, Vi vẫn đầy mặc nghi hoặc nhìn Hi, thấy thế Hi cười hỏi: - Em còn muốn hỏi chị gì sao? Vi hỏi:- Sao chị biết nhà em? Hi cười cười tự nhiên xoa đầu em:- Em nói mà, chị hỏi người dân, tìm mấy chục nhà rồi mới thấy nhà em.Vi bừng tỉnh: - Chị bị lạc nên giữa trưa chị mới tới nhà em à.Hi bẹo má em: -Ừ, chị lạc từ 6h sáng tới giờ á. Vi cười né tay chị, trêu: - Ai kêu chị không báo trước với em một tiếng làm chi.Rồi Vi nhìn chị, có phần ngờ vực:- Mà chị có chắc chị ở nhà em ăn tết được không á?Hi đuổi theo véo má Vi, tự tin: - Được chứ.Vi lắc đầu không nói tiếp, xách ba lô chị lên, ba lô nặng trĩu, Hi kéo va li theo em, nhà Vi rất nhỏ, chỉ có một nhà trên gồm nơi thờ cúng và tiếp khách chung cùng một phòng ngủ nhỏ và một nhà bếp ở sau. Phòng ngủ khá nhỏ chỉ có một chiếc giường gỗ vừa đủ một người nằm, Vi gãi đầu, nói:-Mẹ em hay ngủ giường, em trải mền nằm dưới đất... chị ngủ với em được không?Hi gật đầu, chị mở vali ra, toàn là chai lọ vại bình cùng một cái mền, gối hút chân không, chị chỉ đồ trong vali lại chỉ vào ba lô quần áo nặng trĩu:-Chị chuẩn bị đủ rồi.Tối hôm đó, dù mẹ Vi bảo Hi ngủ trên giường còn hai mẹ con ngủ dưới đất thì cả Hi và Vi đều nhất quyết không chịu. Hi và Vi chen chúc đắp chung một cái mền sau đó mở to bốn mắt nhìn nhau mãi vẫn chưa ngủ được, Hi lấy điện thoại nhắn tin hỏi thăm Tuấn mà không được trả lời.Nhìn đống tin nhắn cuộc gọi hoàn toàn bị Tuấn làm lơ, Vi bất mãn chửi thầm vài câu bị Hi nghe được đôi chút, chị nghe không rõ em nói gì nên hỏi lại. Vi bị bắt quả tang nói xấu bạn trai bạn thân liền chột dạ vờ hỏi máy chị có game không, Hi đưa điện thoại chị cho Vi, chỉ có một trò sudoku, còn ít hơn trò chơi có sẵn trên cái điện thoại cùi bắp cũ của ba Vi nữa, sau đó cả hai chơi game sudoku rồi ngủ mất lúc nào không hay. Sáng hôm sau, Vi vẫn nằm ngay ngắn như trước khi ngủ nhưng Hi thì đã biến thành bạch tuộc đem em làm gối ôm mà cuốn vào lòng.***Thời gian lướt nhanh như gió, thấm thoắt cái con người nhìn phát biết tiểu thư đài các này đã vui vẻ hài lòng ở cái chốn quê thanh bình này suốt bốn ngày trời.Mùng một, mẹ Vi đi thăm mả ông bà, Hi và Vi ở nhà nhặt đá màu vẽ đủ thứ trò trẻ con ra chơi, nào là đập mảnh gạch men dư ra nhảy lò cò, nhặt đá lót đường chơi ô ăn quan, xé giấy vẽ cờ tỉ phú, cờ cá ngựa,... rồi xúm lại ríu rít mà sờ con mèo cam đầu xóm hay bị Vi dụ qua nhà chơi.Đó là một con mèo cam không béo lắm, rất láu cá và cáu gắt nhưng lại rất dễ dãi với Vi, con mèo này là Vi dùng cơm trắng trộn đường đang ăn để dụ nó lúc nó đi ngang qua. Mà kể cũng lạ, ở nhà thì chê ỏng chê eo, làm kiêu đủ kiểu, đi ngang qua người lạ cho cơm trắng thì ăn ngon lành, còn ngửa bụng ra mắt long lanh làm nũng, thi thoảng lại xù lông hướng về không khí thấp giọng rít gào như đang cảnh cáo, xua đuổi cái gì.Giữa trưa, nhà hàng xóm lần lượt có người dẫm đất, họ hàng cũng lần lượt tụ tập về bên ngoại, Vi không quan tâm mà tiếp tục chơi đùa với chị nhưng người ta không chịu để em yên, có một cậu trai dẫm đất nhà Vi, vuốt tóc bước tới, ra vẻ thân thiết mà khoe hàm răng sứ trắng muốt:- Lâu rồi không gặp em, bạn em à, xinh gái nhỉ ?Hi thấy anh ta thân thiết thế, tưởng người quen của Vi, chị đang tính chào hỏi thì bị Vi kéo lại, che ở phía trước nhưng do chênh lệch chiều cao nên Hi vẫn thấy mặt mũi sáng láng mà hai con mắt lại thâm quần đen thui của anh ta.Vi nắm nắm tay, nụ cười trên mặt tắt ngúm, em mặt vô biểu tình mà nhìn vào giữa hai chân anh ta:- Anh tính làm thái giám thật à ? Né xa tụi tui ra !Anh ta có chút không kìm chế được mà kẹp chặt hai chân nhưng rồi tự tin mà cười khuẩy:- Gì chứ, sao tự dưng em mắng anh, em là con gái đó, hay anh kể chuyện vui hồi nhỏ của em cho bạn em nghe cho vui nha.Vi nắm chặt nắm tay, đang định đá cho anh ta thêm phát nữa thì Hi ở phía sau nhanh chóng né qua Vi đi tới giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh, như chưa thể hả giận, chị lại tát thêm vài phát khiến anh ta bất ngờ té ngã.Vi vội chạy tới kéo tay chị ra, lúc nhìn rõ khuôn mặt đỏ lên và cái mũi chảy máu của anh ta, em không kìm nổi mà phụt cười, cười đến chảy nước mắt.Hi che trước người em, nhỏ giọng mà an ủi, rồi lại nhìn chằm chằm anh ta, đôi mắt nâu ấy tràn đầy lửa giận đang thiêu đốt hừng hực, cố kìm nén mà nói:- Mùng một tết nên tôi nhẹ tay, mời anh biến khỏi đây ngay.Anh ta bật dậy, tức giận mà chỉ tay vào hai người, lên rồi như tự mình hiểu ra gì đó, đầy mặt chán ghét mà chỉ trích:- Mày...chúng mày thiệt ghê tởm... chúng mày không sợ tao nói ra à.Vi chán ghét đến không muốn nhiều lời với anh ta, bước lên giơ chân liền đá, anh ta né không kịp ăn trọn, anh ta nên ăn mừng hôm nay là mùng một chứ không bây giờ anh ta nên nằm trên nền đất lăn lộn rồi.Anh ta hoảng hốt bụm nơi đó lại, kẹp hai chân đau đớn dùng một tư thế kỳ quái mà đi mất, vừa đi vừa chửi. Con mèo cam nhìn theo anh ta rời đi ré lên từng hồi thảm thiết rồi chạy mất.Đợi anh ta đi xa, Vi kéo tay Hi vào nhà, phía nhà anh ta có tiếng va đập mạnh, tiếng họ hàng thét chói tai nhưng Vi không thèm để tâm.Tới lúc mẹ Vi đi mả về thì Vi mới biết anh ta vừa tới cổng nhà thì bị trái dừa bung già rơi trúng đầu đã đưa đi cấp cứu, nghe nói chắc là sẽ không tỉnh lại nữa, Hi và Vi nhìn nhau, ăn ý mà không kể anh ta đã đến đây, chỉ cảm thấy trùng hợp.***Hôm nay là mùng hai, người người nhà nhà rủ nhau thăm người thân nhưng Vi và mẹ lại lên trại cắt súp lơ và hái đậu que ngồi để buổi chiều cắt và bó cải. Dù Hi mặc trên mình bộ đồ bộ, mặc áo khoác trùm kín đầu, bao tay, mang ủng và đội nón lá lẽo đẽo theo sau người ta đi làm cũng vẫn có cái gì gì đó rất nổi trội nhưng đã phần nào trở nên bình dị gần gũi, nhìn chị Vi cứ cảm thấy quen quen thân thuộc, hay là do chị bắt đầu giông giống với dân quê, nhưng chị không giống mà.Cả buổi sáng, Hi cứ lẽo đẽo theo hai mẹ con Vi để phụ giúp, nhiệt tình chạy đôn chạy đáo, người chị cao cao gầy gầy trắng trẻo ấy vậy mà cũng khoẻ phết, khiêng nửa bao đậu ba chục ký đi ào ào không biết mệt, bị Vi và mẹ khuyên nghỉ ngơi cũng không chịu, cứ nằng nặc đòi làm, Vi lúc trước còn tưởng chị nói chơi ai dè làm thật, khuyên can mãi không được nên đành thôi. Trưa hôm đó cả ba không về nhà, bữa trưa được hái và nấu ăn trong trại, bữa ăn chỉ có cơm trắng, rau muống xào, đậu và rau muống luộc chấm mắm nêm, thêm tô canh súp lơ và vài trái cà pháo xém già nhưng lại ngon miệng ấm lòng tới lạ thường. Trưa cả hai không ngủ, Vi dẫn Hi dạo quanh vườn tìm coi cái gì ăn được, đi đi, Vi nhớ tới trái mít trái mùa em để ý từ vài tháng trước, em kéo tay Hi đi tới dưới gốc cây, trái mít vẫn còn đó, to hơn, vắt vẻo trên đọt cây, nhìn thì có vẻ hoàn hảo chưa bị chú sóc nào đi ngang qua gặm thử, vì là loại mít ướt vỏ không nặng mùi nên không biết đã chín hay chưa. Vi đá đôi dép trên chân qua một bên, so đo một chút, đi chân trần chạy nhanh vài bước lấy đà dẫm vài bước lên thân cây, nhảy lên túm một cành ở dưới chót rồi leo lên, Hi ở dưới cũng muốn thử thành quả luyện tập hơn một năm của mình, chạy qua khiêng cái thang tre ở gần đó rồi cũng từ từ leo lên. Vi mau chóng hái được trái mít, trái mít khá nhỏ chỉ to bằng đầu người, đã chín, méo mó chứ không được tròn lắm. Phía dưới vang lên âm thanh đồ vật bị ngã, Vi nhìn xuống, Hi đang đứng ở nhánh cây dưới cùng không biết làm sao nhìn cái thang đã rời ra ngã xuống đất rồi nhìn Vi. Vi mau chóng trèo xuống, nhảy xuống đất, bỏ trái mít qua một bên, em lo lắng liên thanh nói: - Cái thang đó mục lắm rồi, chị leo lên theo em làm chi vậy, lỡ có chuyện gì thì sao? Nhảy xuống đi em đỡ chị, chị đừng lo... Vi còn chưa kịp nói ra những lời thuyết phục Hi tin mình, chị đã không chần chờ mà nhảy xuống, Vi vội ôm lấy chị, an toàn thả người xuống đất: -Từ từ chứ, em còn chưa thuyết phục chị mà, sao em bảo nhảy là chị nhảy thế! Hi ngượng ngùng cười nhưng lại đúng lý hợp tình lẩm bẩm: - Thì trước giờ em vẫn luôn đỡ được chị mà. Vi nghe không rõ lắm, hỏi lại chị: - Dạ? Chị nói gì thế? Hi cười: - Chị tin em nha! Vi nghe thế ngại ngùng quay đi, cắn môi cố nén khoé miệng đang không ngừng giơ lên tỏ rõ sự đắc chí của mình. Em cầm lấy trái mít, xé đôi nó ra, mùi thơm của mít chín lập tức xộc vào mũi, không nồng như các loại mít khác, mùi hơi thanh mát, múi mít nhỏ, đều, nhiều, vàng óng ả. Cả hai chia nhau ăn một nửa, chua chua ngọt ngọt mềm tan trong miệng, thật sự rất ngon. Chiều hôm đó sau khi cắt và bó cải, cả hai đã được giao đem cải ra sông rửa, đó là một phần sông Dinh, nước rất trong và mát. Sau khi rửa xong đem lên bờ để ráo và quay lại rửa tay, Vi nghịch ngợm tạt một ít nước vào Hi, lúc đầu Hi ngơ ngác nhìn em rồi đứng dậy bỏ đi.Vi còn tưởng là chị giận, đang nghĩ cách xin lỗi thì chị cười thật tươi từ xa chạy lại, Vi để ý thấy tay sau lưng chị dường như giấu gì đó, trực giác Vi hơi lộp bộp, Vi vội lội qua bờ bên kia. Quả nhiên, Hi nhảy xuống, giơ tay từ phía sau ra, trên tay chị là một cái gàu nước nhỏ, chị liên tục dùng gàu tạt nước vào Vi đang đi xa làm Vi mất thăng bằng ngã xuống, cả người Vi ướt sũng, lớn tiếng lên án: - Chị chơi ăn gian! Hi cười hì hì: - Ai kêu em đánh lén chị. Rồi cả hai phá lên cười, vừa cười vừa tạt nước lẫn nhau. Lúc mẹ Vi xuống đến nơi tìm thì chỉ thấy 'hai con chuột lội' đang đùa giỡn với nhau đến quên cả trời đất.***Mùng 6, mọi người lục tục trở về với nhịp sống thường ngày, bận rộn rời xa yên vui đi mưu sinh còn với lứa tuổi học sinh vốn nên còn được bảo bọc thì là một học kì mới bắt đầu. Vi vừa cắp sách đến trường thì gặp ngay Tuấn trước cổng trường, cậu ta nhìn rất vui vẻ, xuân phong đắc ý lắm mà đi cùng một em gái lớp dưới, nghe đâu là con của bạn mẹ cậu ta vừa về nước trong tết, ba cậu ta hình như cũng khá ưng ý cô bé, hôm nay cô bé chuyển về đây nên cậu ta được nhờ đi cùng. Hi đi tới, dắt tay Vi nhìn Tuấn, Tuấn thấy cả hai liền vỗ vai một người bạn nhỏ giọng thì thầm gì đó với cô bé, cô bé đó gật đầu rồi theo người bạn kia đi xa. Lúc này Tuấn mới đi về phía Hi, đương nhiên mà hỏi:-Hi sao rồi, tết năm nay vui không? Tết có nhớ anh không?Chưa kịp để Hi trả lời, Tuấn đã chuyển sang ngả ngớn hỏi Vi:-Còn em thì sao Vi, muốn làm bạn gái tui chưa?Vi nắm chặt nắm tay, cố nén không đấm gãy răng cậu ta ngay cổng trường, Hi nhăn mày, tự dưng chị thấy Tuấn xa lạ, chán ghét lạ kì, chị tiến lên che người Vi, cau mày, giọng nói cũng không còn sự dịu dàng nữa:- Tuấn, tự trọng chút đi. Vi đã từ chối em bao nhiêu lần mà em không biết tránh xa em ấy ra hả?Tuấn nhíu mày, cậu ta không vui:- Em nói chuyện kiểu gì thế, đó là chuyện của tôi với Vi, tôi đã giải thích với em rồi mà. Tôi còn chưa nói chuyện tết mà em không đến thăm bố mẹ tôi đâu.Nhắc tới chuyện này, Hi càng bực, chị có chút cáu giận mà bảo:- Không liên quan đến tôi, thế Tuấn nghĩ tôi là gì của Tuấn, giải thích? Tuấn đã giải thích cho tôi thì giải thích lại ngay ở đây đi cho mọi người còn biết để không đồn bậy ảnh hưởng tới Vi. Còn nói tôi không đi thăm, Tuấn tự lục điện thoại ra coi tôi gọi cho Tuấn bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin mà Tuấn có biết không? Tuấn nói ba không cho yêu đương tuyệt đối đừng đến thăm trong khi tết nhất Tuấn ở nhà làm gì hả?Hi nói xong, như nhận ra mình có chút lỡ lời, chị cúi mặt kéo tay Vi bước nhanh đi, hình như chị lại khóc, Vi luống cuống đi theo chị, lúc đi ngang qua bực bội mà va mạnh vào vai Tuấn, người Vi nhỏ nhỏ lùn lùn ấy vậy mà va cho chàng trai m8 vạm vỡ ấy lảo đảo suýt ngã. Đám người ngay cổng ồn ào bàn tán, như mấy bà tám đầu ngõ bàn tán nhau chuyện mới nghe được, có người tán thưởng "Chậc chậc chậc, anh em này tính bắt cá hai tay.", người bên cạnh lập tức sửa "ba đó, còn cô bé chuyển trường nữa", có người nói "đẹp trai mà lăng nhăng, uổng ghê." ồn ào như cái chợ, Tuấn tức đến đỏ hết mặt lên, lớn tiếng đuổi mọi người đi.***Giờ ra chơi, Vi mặt ủ mày chau mà đi tìm Hi, đang không biết làm sao an ủi chị thì thấy chị đầy tươi cười chờ Vi dưới lầu, chị lấy ra một quyển vở, lắc lắc, Vi khó hiểu:- Gì vậy chị?Hi dịu dàng mà nhìn Vi, khoé môi tràn ra nụ cười trìu mến:- Giáo án dạy học cho em.Vi bất ngờ, cả tết này chị ở nhà em mà, ăn chung, ngủ chung lấy đâu ra thời gian làm giáo án chứ:- Chị làm cả giáo án hả, hồi nào vậy sao em không biết.Hi trả lời:- Chị làm tối qua, mau lắm, không thức khuya đâu.Vi không tin, để sát vào nheo mắt ngắm nhìn vành mắt chị, không đen nhưng lỡ đâu thể chất chị thức khuya mắt không thâm thì sao, Vi bĩu môi, dù không có chứng cứ vẫn cứ vô cớ gây rối:- Em không tin, em không tin, chị thức khuya, chị thức khuya.Hi cười đầy yêu chiều, giả bộ chịu thua thoả hiệp:- Rồi rồi, chị thức khuya được chưa, sau này chị không vậy nữa.Vi lúc này mới gật đầu, lẩm bẩm "Chị hứa rồi đó nhe!" nắm tay chị đung đưa nhảy chân sáo cùng chị đi về căn cứ.Đi ngang qua căn tin, cô bé lúc sáng Tuấn mang theo đang ở đó vội đứng dậy vừa chạy vừa gân giọng gọi với theo:- Từ từ đã hai chị gì ơi, từ từ đã...ờ...gì... chị Hi, chị Vi ơi chờ em với!Hi và Vi dừng bước, cô bé vừa lúc đuổi tới khom người chống tay lên đầu gối thở hổn hển, nói không ra lời. Hi và Vi nhìn cô bé, cô bé này rất thanh tú, da trắng nõn nà, thân hình cân đối, không cao lắm, có lẽ cao hơn Vi một tí ti cỡ m57, cô bé đi một mình mà không có Tuấn hay bạn bè cậu ta. Hi và Vi đứng đó chờ cho cô bé bình phục hô hấp, cô bé đứng thẳng dậy vuốt ngực, nói:- Em chào hai chị, em là Tú Anh, em có bạn trai rồi, em không có quan hệ gì mờ ám với Tuấn cả.Hi nhíu mày, không vui khi nghe tên này, chị vẫn dịu giọng hỏi:- Thế Tuấn có biết em có bạn trai chưa? Sao Tuấn không giải thích.Tú Anh lắc lắc đầu, vội nói:- Tuấn không biết, mấy chị đừng quen anh ta, anh ta...mạch não anh ta kỳ lắm, trong truyện gọi là tra nam á, anh ta có tán tỉnh em đó chị.Hi thất vọng gật đầu, cũng không cần hỏi thêm gì nữa:- Tụi chị biết rồi, cảm ơn em.Vi cũng gật gật đầu với Tú Anh, hai người nắm tay rời đi. Mắt Tú Anh nhìn chằm chằm vào tay đang nắm chặt của hai người, đăm chiêu lẩm bẩm gì đó không rõ lời.