OrmLing - BH - Bản Án Viết Bằng Máu !
Chương XXV/ Giới hạn là em !
Nhà hàng hôm nay vắng khách đến lạ. Ling Ling ngồi ở quầy lễ tân, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng lướt qua cửa kính mờ đục, nơi ánh nắng đầu chiều nhàn nhạt hắt vào. Sự vắng lặng khiến em hơi chùng lòng, có gì đó man mác buồn, như thể báo trước một điều chẳng lành. Nhưng may thay, Alin và Hana, hai cô nhân viên trẻ trung, vẫn lí lắc như mọi khi, bày trò chọc phá khiến không khí có phần đỡ tẻ nhạt. Em cười nhẹ, khuôn miệng cong cong mang chút ấm áp, rồi quay trở lại bàn sắp xếp lại giấy tờ menu.Bất chợt, cửa nhà hàng mở ra, một người đàn ông trong bộ đồng phục shipper bước vào. Hắn đội mũ che gần hết khuôn mặt, khẩu trang kéo cao khiến chỉ còn đôi mắt sắc lạnh lộ ra. Hắn đi thẳng đến quầy, cất giọng khàn khàn:- Có người nhờ tôi chuyển lời, bảo cô Ling Ling ra ngoài một chút. Họ đang đợi cô.Ling hơi giật mình. - Ai vậy? Ai đợi tôi?Gã không trả lời, chỉ lặp lại :- Ra ngoài đi, họ không muốn bị nhận diện.Em chau mày, cảnh giác dâng lên nhưng rồi lại dịu xuống. Có lẽ là đối tác nào đó? Một vị khách quan trọng không muốn lộ danh tính? Em đứng dậy, dặn nhỏ Alin và Hana ở lại trông quầy rồi bước theo người shipper ra cửa.Nhưng...vừa ra đến bậc thềm ngoài sảnh, trời đang trong xanh bỗng như sầm xuống.Chưa kịp phản ứng, một vật nặng bất ngờ giáng mạnh vào gáy em từ phía sau. Mọi thứ tối sầm. Cơn đau buốt xé toạc ý thức, đôi chân em khuỵu xuống, cả cơ thể đổ gục như một chiếc lá vừa lìa cành.- LING !!Tiếng thét của Hana vang lên kinh hoàng từ phía sau.Cô và Alin chạy ào ra, mắt mở to sợ hãi khi thấy tên shipper cúi người bế thốc em lên như bế một con búp bê rũ rượi. Không một chút chần chừ, hắn lao nhanh về phía chiếc xe tải trắng đang đậu sẵn gần đó.-DỪNG LẠI!! ĐỒ KHỐN!!Hana gào lên, định lao theo nhưng không kịp. Cửa xe đóng sầm, động cơ gầm rú rồi rú ga phóng đi như tên bắn, để lại sau lưng làn khói bụi mịt mù và tiếng hét lạc giọng.Alin run lẩy bẩy rút điện thoại gọi cảnh sát, nước mắt chảy dài. - Chị Ling...trời ơi, chị ấy bị bắt rồi...Còn trong lòng chiếc xe kia, Ling nằm bất động, hơi thở nhẹ và mỏng như sắp tan biến. Bên cạnh, tên shipper tháo mũ và khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt lạnh băng...và một nụ cười méo mó, đầy đắc ý. Hắn rút điện thoại, nhắn đúng một dòng:" Hàng đã về. Đang trên đường giao tận nơi."Và ở đâu đó trong bóng tối, một người đang mỉm cười, nâng ly rượu như chờ đón món quà...đã lâu không gặp.Alin run rẩy cầm điện thoại trong tay, nước mắt lưng tròng, những ngón tay sắp bấm số cảnh sát thì bị Hana chộp lấy cổ tay, giật phắt lại. - Đừng !Hana quát nhẹ nhưng dứt khoát, khiến Alin sửng sốt quay sang.- Chị điên rồi sao? Phải báo cảnh sát chứ?! Ling bị bắt cóc !!Alin gào lên, giọng nghẹn ngào. Nhưng Hana vẫn giữ chặt tay cô, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn sự hoảng loạn được che đậy bởi vẻ bình tĩnh giả tạo.- Báo cảnh sát lúc này chỉ làm mọi chuyện rối thêm. Nếu đây là bắt cóc tống tiền thì chúng ta vừa mất Ling, vừa đẩy em ấy vào nguy hiểm hơn !!Hana nói như trút ra từng tiếng trong đau đớn.- Chị cũng đang phát điên đây, Alin...nhưng bây giờ phải giữ cái đầu tỉnh táo.Alin nhìn Hana sững sờ, nhưng rồi cũng nuốt cục nghẹn vào trong. Cô biết Hana không sai, ít nhất là lúc này.Hana bắt đầu bước nhanh về phía máy tính quầy tiếp tân, mở trình duyệt với tốc độ chóng mặt. Cô gõ một cái tên: "Orm Korn" - cái tên khiến bất kỳ ai trong giới kinh doanh cũng phải e dè. Cô không quen Orm, chưa từng gặp, nhưng những câu chuyện về người phụ nữ này lan rộng như những truyền thuyết đô thị, đầy quyền lực, tàn nhẫn và bất khả xâm phạm.Hana nghiến răng, lướt qua hàng loạt kết quả tìm kiếm, tay run lên vì lo lắng và cả hy vọng mong manh. Rồi cuối cùng, cô thấy một dòng số điện thoại của trụ sở chính công ty Kornsolis Corporation.Cô lập tức bấm gọi, tiếng tút kéo dài khiến trái tim cô đập mạnh liên hồi, như từng nhịp đang đếm ngược sinh mệnh của Ling. Sau vài hồi chuông, một giọng nói nữ lạnh lùng vang lên:- Xin chào, phòng lễ tân Kornsolis Corporation. Tôi là Rin, thư ký giám đốc. Quý khách cần hỗ trợ gì?- Chào...chào cô Rin. Tôi là Hana, tôi không biết phải nói thế nào nhưng tôi thực sự cần gặp giám đốc Orm. Việc này rất, rất khẩn cấp và chỉ có thể nói trực tiếp. Tôi xin chị, có thể đặt lịch giúp tôi không?- Xin lỗi, cô cần nêu rõ lý do và thân phận để tôi có thể xử lý. Thời gian gặp giám đốc Orm được xét duyệt rất nghiêm-- Ling Ling bị bắt cóc, một kẻ đàn ông giả dạng shipper !!Hana ngắt lời, nước mắt cô bắt đầu rưng rưng.- Và tôi nghĩ chỉ Orm mới giúp được. Cô ấy...Orm từng có liên hệ với Ling, đúng không? Làm ơn...tôi không có gì để đổi, tôi chỉ xin một cuộc gặp. Một lần thôi !!Phía bên kia đầu dây im lặng vài giây, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Hana vang vọng. Rồi Rin cất giọng:- Tôi sẽ chuyển lời lên cấp trên. Nếu giám đốc đồng ý, tôi sẽ gọi lại trong vòng mười phút.- Làm ơn...làm ơn đừng để quá muộn...- Hana thầm thì.Cô tắt máy, nhìn Alin với ánh mắt dấy lên tia hy vọng mong manh. Nhưng trong lòng Hana vẫn thắt lại. Cô không biết liệu mình vừa nắm được sợi dây cứu mạng, hay vừa gọi đến một con thú hoang...có thể cứu người - hoặc nhấn chìm tất cả.
Khi chuông điện thoại vang lên, Orm đang ngồi vắt chân trên ghế sofa trong phòng khách của dinh thự, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt. Đèn trần hắt xuống khiến gương mặt ả thêm phần sắc lạnh và bí ẩn. Điện thoại rung lên trong tay, màn hình hiển thị cái tên "Rin" - thư ký thân cận nhất. Orm nhấc máy, giọng uể oải :- NóiTừ đầu dây bên kia, Rin không để mất thời gian vòng vo, cô báo cáo ngay:- Giám đốc, có một cô gái tên Hana gọi vào văn phòng, nói là bạn của Ling Ling. Cô ấy báo Ling đã bị bắt cóc ngay trước cửa nhà hàng. Người bắt là một kẻ giả dạng shipper. Hana cầu xin được gặp trực tiếp cô để cầu cứu.Vừa nghe đến cái tên Ling Ling, toàn bộ cơ thể Orm như bị kéo bật khỏi mặt đất. Ả lập tức bật dậy, ly rượu rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan thành từng mảnh đỏ máu. Đôi mắt sắc như dao găm lóe lên thứ ánh sáng mà chỉ những kẻ từng chạm vào đáy vực cảm xúc mới sở hữu. - Cô nói gì? Ling bị bắt?Giọng ả rít qua kẽ răng, lạnh hơn cả gió đêm.- Vâng thưa giám đốc. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa xác định được vị trí hoặc danh tính kẻ bắt cóc. Nhưng Hana nói chỉ cô mới có thể giúp được.Orm không nói thêm một lời nào, ả cúp máy cái rụp rồi lao nhanh ra ngoài. Chiếc xe thể thao màu đen đậu trong gara rít bánh dưới cú xoay vô lăng đầy giận dữ. Ả ta phóng xe ra khỏi cổng như một cơn lốc, tốc độ tăng dần từng giây, khiến không khí xung quanh như bị xé toạc. Chiếc xe như hoà vào màn đêm ảm đạm, đôi mắt Orm dán chặt vào con đường phía trước, đầy sát khí.Ả không quan tâm đến đèn đỏ, không màng còi xe nào vang lên khi ả ép người khác né đường. Trong đầu ả lúc này chỉ còn một hình ảnh duy nhất: Ling Ling - cô gái mù ngốc nghếch, người duy nhất khiến con tim sắt đá của Orm loạn nhịp, cũng là người mà ả từng nhiều lần dằn vặt, tổn thương...nhưng chưa bao giờ muốn để mất.- Ling, em mà có chuyện gì...!Orm gầm lên trong cổ họng, hai tay siết chặt vô lăng như thể đang muốn bẻ gãy tất cả mọi kẻ nào dám động đến cô.Chiếc xe rẽ gấp vào khu nhà hàng của Ling, phanh kít lại trước cửa, bánh xe nghiến mạnh trên nền bê tông để lại vệt cháy đen mờ mịt. Orm mở cửa xe, sải chân bước vào trong với tốc độ nhanh đến mức các nhân viên ở đó vừa định lên tiếng đã câm nín vì khí lạnh tỏa ra từ toàn thân ả.Ả không cần hỏi, vì ngay khi bước vào, ánh mắt đẫm lệ của Hana cùng vẻ mặt hoảng loạn của Alin đã nói lên tất cả. Orm nhìn hai người họ, đôi môi mím chặt, rồi trầm giọng, như lệnh từ địa ngục:- Chuyện gì đã xảy ra. Kể lại từng chi tiết, từng giây từng phút. Từ đầu, đến cuối.Orm đứng giữa nhà hàng, tay chống lên bàn, ánh mắt sắc lạnh như thể muốn xuyên thủng khoảng không trước mặt. Ánh đèn vàng dịu nhẹ không thể nào làm dịu được cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực ả. Trước mặt là Hana và Alin, cả hai vẫn chưa hoàn hồn, giọng Hana khẽ run khi bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc.— Có một người đàn ông mặc đồ shipper bước vào, nói với Ling rằng có người quen đang đợi ngoài sảnh. Em ấy ban đầu còn hỏi là ai, nhưng tên đó không trả lời. Ling vẫn đi theo vì nghĩ có thể là người quen cũ, tôi với Alin không nghĩ gì cả…Hana nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy tội lỗi. — Vừa ra tới cửa, hắn ta bất ngờ đánh mạnh vào gáy của em ấy. Ling ngất ngay tại chỗ. Tụi tôi chưa kịp la lên thì hắn đã bế em ấy lên xe và chạy mất rồi. Tôi xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…Orm không đáp lại, chỉ thở hắt ra một hơi lạnh đến rợn người. Bàn tay cầm điện thoại của ả run nhẹ, không phải vì sợ, mà là vì tức giận. Tức vì sự sơ hở. Tức vì bản thân đã không ở cạnh Ling khi cô cần nhất.Ả bấm máy gọi ngay cho Sorn, giọng trầm và dứt khoát vang lên khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:— Sorn, tới nhà hàng của Ling ngay. Gặp tôi ở đây. Mang theo xe, chuẩn bị súng gây mê, và sẵn sàng đón lệnh mới.Không đợi Sorn kịp đáp lại, ả cúp máy ngay rồi bấm tiếp số thứ hai, Rin.Rin nhấc máy chưa đầy một hồi chuông, giọng vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp:— Vâng, giám đốc?Orm nói rõ ràng từng chữ, đầy uy lực:— Ling bị bắt. Tôi cần mày truy cập vào hệ thống định vị điện thoại cô ấy. Tìm cho tôi vị trí chính xác của Ling. Càng nhanh càng tốt. Mỗi phút trôi qua đều là nguy hiểm với cô ấy.Rin nghe mà cả người lạnh sống lưng, cô lập tức nói “Đã rõ!” rồi cúp máy để vào việc.Orm đứng lặng đi một giây, ngước mắt nhìn lên trần nhà, như để dằn nén cơn tức giận đang chực nổ tung. Ký ức về Ling lướt qua trong đầu ả — nụ cười nhè nhẹ, dáng vẻ nhỏ bé mù lòa nhưng ngoan ngoãn đến mức khiến tim ả mềm ra. Người con gái ấy giờ đây bị ai đó dám chạm vào? Bắt cóc? Đe dọa? Không, Orm không cho phép điều đó.Ả quay sang Hana, giọng lạnh như băng:— Nếu có thêm chi tiết nào, bất cứ điều gì, gọi ngay cho tôi. Còn giờ, cầu trời người bắt Ling chưa làm gì ngu xuẩn. Bởi nếu không, chính tay tôi sẽ tiễn cả tổ tiên nhà hắn xuống mồ.Dứt lời, ả bước ra khỏi nhà hàng, dáng đi dứt khoát như một cơn bão đang ập tới, chỉ chực cuốn phăng tất cả những kẻ dám chạm vào thứ thuộc về mình.Tiếng động cơ xe vang lên giữa lòng phố đêm, rít lên như một con thú hoang đang gào thét trong cơn điên dại. Sorn vừa tới nơi, xe chưa kịp dừng hẳn, cậu đã nhảy xuống và mở cửa bên ghế phụ cho Orm. Ả bước vào xe, gương mặt lạnh như đá, ánh mắt sắc lẹm như dao cứa, hoàn toàn không nói một lời thừa thãi.Cả hai lên đường ngay lập tức. Sorn lái xe, Orm ngồi bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, chờ tín hiệu định vị. Im lặng bao trùm không khí trong xe, chỉ còn tiếng bánh xe xé gió trên mặt đường và tiếng kim đồng hồ tích tắc nhảy từng giây – từng giây trôi qua là từng mối nguy đang siết chặt lấy Ling.Một phút sau, điện thoại Orm rung lên. Là Rin.— Gửi tọa độ cho tôi.Orm nói dứt khoát khi vừa bắt máy.— Tôi đã tìm được tín hiệu từ chiếc nhẫn định vị mà cô tặng LingRin đáp nhanh.— Vị trí đang đứng yên tại một khu vực nằm sâu trong vùng ngoại ô phía tây thành phố. Khoảng cách, hơn 20 cây số. Tôi đã gửi định vị vào điện thoại cô rồi.Một tiếng “ting” vang lên, điện thoại Orm báo tin nhắn tới. Ả mở bản đồ ra, mắt chăm chăm nhìn vào điểm đỏ đang nhấp nháy. Vị trí là một nơi hoàn toàn biệt lập, nằm giữa một mảnh đất bỏ hoang, bao quanh bởi rừng cây và không có bất kỳ tuyến đường chính nào đi qua. Một vùng chết – không người, không camera, không tín hiệu di động mạnh. Lý tưởng cho một cuộc bắt cóc mà kẻ thủ ác không muốn để lại dấu vết.Orm siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt bốc hỏa.— Chỗ đó có vẻ như là nhà kho cũ bị bỏ hoang, gần chân đồi.Ả lầm bầm— Bọn khốn, thật biết chọn chỗ.Sorn liếc qua điện thoại rồi quay lại nhìn đường, cậu đạp mạnh ga, xe lao vun vút qua từng ngã tư, từng đoạn đường dài hun hút, đèn đường nhòe đi trong tầm mắt.— Đến đó phải mất ít nhất 30 phút, nếu không bị kẹt xeSorn nói.Orm không đáp, chỉ nhếch mép cười lạnh, một nụ cười khiến không khí trong xe như đóng băng.— Chúng ta sẽ đến sớm hơn thế. Mở chế độ cảnh sát. Vượt mọi đèn đỏ.Ngay lập tức, Sorn bật đèn ưu tiên giấu dưới tay lái, xe rú ga, lao nhanh như tên bắn qua lòng thành phố đang yên tĩnh trong đêm. Orm vẫn không rời mắt khỏi màn hình, ánh nhìn chăm chăm như dằn từng mũi dao vào kẻ nào đang giữ Ling.— Ling…!Orm lẩm bẩm.— Chờ chị. Chị tới đây.
Khi chuông điện thoại vang lên, Orm đang ngồi vắt chân trên ghế sofa trong phòng khách của dinh thự, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt. Đèn trần hắt xuống khiến gương mặt ả thêm phần sắc lạnh và bí ẩn. Điện thoại rung lên trong tay, màn hình hiển thị cái tên "Rin" - thư ký thân cận nhất. Orm nhấc máy, giọng uể oải :- NóiTừ đầu dây bên kia, Rin không để mất thời gian vòng vo, cô báo cáo ngay:- Giám đốc, có một cô gái tên Hana gọi vào văn phòng, nói là bạn của Ling Ling. Cô ấy báo Ling đã bị bắt cóc ngay trước cửa nhà hàng. Người bắt là một kẻ giả dạng shipper. Hana cầu xin được gặp trực tiếp cô để cầu cứu.Vừa nghe đến cái tên Ling Ling, toàn bộ cơ thể Orm như bị kéo bật khỏi mặt đất. Ả lập tức bật dậy, ly rượu rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan thành từng mảnh đỏ máu. Đôi mắt sắc như dao găm lóe lên thứ ánh sáng mà chỉ những kẻ từng chạm vào đáy vực cảm xúc mới sở hữu. - Cô nói gì? Ling bị bắt?Giọng ả rít qua kẽ răng, lạnh hơn cả gió đêm.- Vâng thưa giám đốc. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa xác định được vị trí hoặc danh tính kẻ bắt cóc. Nhưng Hana nói chỉ cô mới có thể giúp được.Orm không nói thêm một lời nào, ả cúp máy cái rụp rồi lao nhanh ra ngoài. Chiếc xe thể thao màu đen đậu trong gara rít bánh dưới cú xoay vô lăng đầy giận dữ. Ả ta phóng xe ra khỏi cổng như một cơn lốc, tốc độ tăng dần từng giây, khiến không khí xung quanh như bị xé toạc. Chiếc xe như hoà vào màn đêm ảm đạm, đôi mắt Orm dán chặt vào con đường phía trước, đầy sát khí.Ả không quan tâm đến đèn đỏ, không màng còi xe nào vang lên khi ả ép người khác né đường. Trong đầu ả lúc này chỉ còn một hình ảnh duy nhất: Ling Ling - cô gái mù ngốc nghếch, người duy nhất khiến con tim sắt đá của Orm loạn nhịp, cũng là người mà ả từng nhiều lần dằn vặt, tổn thương...nhưng chưa bao giờ muốn để mất.- Ling, em mà có chuyện gì...!Orm gầm lên trong cổ họng, hai tay siết chặt vô lăng như thể đang muốn bẻ gãy tất cả mọi kẻ nào dám động đến cô.Chiếc xe rẽ gấp vào khu nhà hàng của Ling, phanh kít lại trước cửa, bánh xe nghiến mạnh trên nền bê tông để lại vệt cháy đen mờ mịt. Orm mở cửa xe, sải chân bước vào trong với tốc độ nhanh đến mức các nhân viên ở đó vừa định lên tiếng đã câm nín vì khí lạnh tỏa ra từ toàn thân ả.Ả không cần hỏi, vì ngay khi bước vào, ánh mắt đẫm lệ của Hana cùng vẻ mặt hoảng loạn của Alin đã nói lên tất cả. Orm nhìn hai người họ, đôi môi mím chặt, rồi trầm giọng, như lệnh từ địa ngục:- Chuyện gì đã xảy ra. Kể lại từng chi tiết, từng giây từng phút. Từ đầu, đến cuối.Orm đứng giữa nhà hàng, tay chống lên bàn, ánh mắt sắc lạnh như thể muốn xuyên thủng khoảng không trước mặt. Ánh đèn vàng dịu nhẹ không thể nào làm dịu được cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực ả. Trước mặt là Hana và Alin, cả hai vẫn chưa hoàn hồn, giọng Hana khẽ run khi bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc.— Có một người đàn ông mặc đồ shipper bước vào, nói với Ling rằng có người quen đang đợi ngoài sảnh. Em ấy ban đầu còn hỏi là ai, nhưng tên đó không trả lời. Ling vẫn đi theo vì nghĩ có thể là người quen cũ, tôi với Alin không nghĩ gì cả…Hana nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy tội lỗi. — Vừa ra tới cửa, hắn ta bất ngờ đánh mạnh vào gáy của em ấy. Ling ngất ngay tại chỗ. Tụi tôi chưa kịp la lên thì hắn đã bế em ấy lên xe và chạy mất rồi. Tôi xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…Orm không đáp lại, chỉ thở hắt ra một hơi lạnh đến rợn người. Bàn tay cầm điện thoại của ả run nhẹ, không phải vì sợ, mà là vì tức giận. Tức vì sự sơ hở. Tức vì bản thân đã không ở cạnh Ling khi cô cần nhất.Ả bấm máy gọi ngay cho Sorn, giọng trầm và dứt khoát vang lên khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:— Sorn, tới nhà hàng của Ling ngay. Gặp tôi ở đây. Mang theo xe, chuẩn bị súng gây mê, và sẵn sàng đón lệnh mới.Không đợi Sorn kịp đáp lại, ả cúp máy ngay rồi bấm tiếp số thứ hai, Rin.Rin nhấc máy chưa đầy một hồi chuông, giọng vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp:— Vâng, giám đốc?Orm nói rõ ràng từng chữ, đầy uy lực:— Ling bị bắt. Tôi cần mày truy cập vào hệ thống định vị điện thoại cô ấy. Tìm cho tôi vị trí chính xác của Ling. Càng nhanh càng tốt. Mỗi phút trôi qua đều là nguy hiểm với cô ấy.Rin nghe mà cả người lạnh sống lưng, cô lập tức nói “Đã rõ!” rồi cúp máy để vào việc.Orm đứng lặng đi một giây, ngước mắt nhìn lên trần nhà, như để dằn nén cơn tức giận đang chực nổ tung. Ký ức về Ling lướt qua trong đầu ả — nụ cười nhè nhẹ, dáng vẻ nhỏ bé mù lòa nhưng ngoan ngoãn đến mức khiến tim ả mềm ra. Người con gái ấy giờ đây bị ai đó dám chạm vào? Bắt cóc? Đe dọa? Không, Orm không cho phép điều đó.Ả quay sang Hana, giọng lạnh như băng:— Nếu có thêm chi tiết nào, bất cứ điều gì, gọi ngay cho tôi. Còn giờ, cầu trời người bắt Ling chưa làm gì ngu xuẩn. Bởi nếu không, chính tay tôi sẽ tiễn cả tổ tiên nhà hắn xuống mồ.Dứt lời, ả bước ra khỏi nhà hàng, dáng đi dứt khoát như một cơn bão đang ập tới, chỉ chực cuốn phăng tất cả những kẻ dám chạm vào thứ thuộc về mình.Tiếng động cơ xe vang lên giữa lòng phố đêm, rít lên như một con thú hoang đang gào thét trong cơn điên dại. Sorn vừa tới nơi, xe chưa kịp dừng hẳn, cậu đã nhảy xuống và mở cửa bên ghế phụ cho Orm. Ả bước vào xe, gương mặt lạnh như đá, ánh mắt sắc lẹm như dao cứa, hoàn toàn không nói một lời thừa thãi.Cả hai lên đường ngay lập tức. Sorn lái xe, Orm ngồi bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, chờ tín hiệu định vị. Im lặng bao trùm không khí trong xe, chỉ còn tiếng bánh xe xé gió trên mặt đường và tiếng kim đồng hồ tích tắc nhảy từng giây – từng giây trôi qua là từng mối nguy đang siết chặt lấy Ling.Một phút sau, điện thoại Orm rung lên. Là Rin.— Gửi tọa độ cho tôi.Orm nói dứt khoát khi vừa bắt máy.— Tôi đã tìm được tín hiệu từ chiếc nhẫn định vị mà cô tặng LingRin đáp nhanh.— Vị trí đang đứng yên tại một khu vực nằm sâu trong vùng ngoại ô phía tây thành phố. Khoảng cách, hơn 20 cây số. Tôi đã gửi định vị vào điện thoại cô rồi.Một tiếng “ting” vang lên, điện thoại Orm báo tin nhắn tới. Ả mở bản đồ ra, mắt chăm chăm nhìn vào điểm đỏ đang nhấp nháy. Vị trí là một nơi hoàn toàn biệt lập, nằm giữa một mảnh đất bỏ hoang, bao quanh bởi rừng cây và không có bất kỳ tuyến đường chính nào đi qua. Một vùng chết – không người, không camera, không tín hiệu di động mạnh. Lý tưởng cho một cuộc bắt cóc mà kẻ thủ ác không muốn để lại dấu vết.Orm siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt bốc hỏa.— Chỗ đó có vẻ như là nhà kho cũ bị bỏ hoang, gần chân đồi.Ả lầm bầm— Bọn khốn, thật biết chọn chỗ.Sorn liếc qua điện thoại rồi quay lại nhìn đường, cậu đạp mạnh ga, xe lao vun vút qua từng ngã tư, từng đoạn đường dài hun hút, đèn đường nhòe đi trong tầm mắt.— Đến đó phải mất ít nhất 30 phút, nếu không bị kẹt xeSorn nói.Orm không đáp, chỉ nhếch mép cười lạnh, một nụ cười khiến không khí trong xe như đóng băng.— Chúng ta sẽ đến sớm hơn thế. Mở chế độ cảnh sát. Vượt mọi đèn đỏ.Ngay lập tức, Sorn bật đèn ưu tiên giấu dưới tay lái, xe rú ga, lao nhanh như tên bắn qua lòng thành phố đang yên tĩnh trong đêm. Orm vẫn không rời mắt khỏi màn hình, ánh nhìn chăm chăm như dằn từng mũi dao vào kẻ nào đang giữ Ling.— Ling…!Orm lẩm bẩm.— Chờ chị. Chị tới đây.