OrmLing | BẪY (FULL)
BẪY - CHAP 9
Sáng sớm, Bangkok chưa tan sương, ánh nắng yếu ớt hắt qua cửa kính tạo thành những vệt sáng dài đổ lên tấm chăn vẫn còn vương nhiệt, trên giường lớn hai thân ảnh đang nằm sát vào nhau như muốn giữ lấy hơi ấm từ đối phương.Đôi mắt hổ phách từ từ mở ra, trước mắt, dung nhan đẹp đến vô thực đang say giấc, Orm Kornnaphat nhẹ mỉm cười, nâng tay vẽ theo từng đường nét khuôn mặt người đang ngủ, trái tim cứng rắn lúc này đã tan thành nước, ngón tay Orm Kornnaphat khẽ lướt dọc sống mũi thẳng, chạm nhẹ vào vầng trán mịn màng rồi dừng lại ở bờ môi nhạt màu vừa mới đêm qua còn thở dốc vì cô, mỗi chi tiết trên gương mặt ấy giờ đây đều mang theo dấu vết của cô, không chỉ là dấu hôn, mà là dấu ấn của một lần trao hết tất cả, Orm Kornnaphat khẽ rướn người, cúi xuống hôn lên trán Lingling một cái thật nhẹ.Nụ hôn đánh thức người đang trong mộng, đôi mắt nâu từ từ mở ra, trong suốt, không còn mờ đục vì tình ái, Lingling Kwong im lặng nhìn khuôn mặt ngọt ngào trước mặt, qua một đêm, hương gỗ đã vơi dần nhưng sâu trong tâm trí vẫn còn đang được sự ấm áp kia ôm lấy, hơi ấm từ da thịt người bên cạnh vẫn đang chầm chậm tỏa ra bao lấy từng tế bào của cô, mà cánh tay dưới chăn cũng đang ngoan ngoãn ôm lấy thân hình mảnh dẻ của Orm Kornnaphat.Hai người nhìn nhau một lúc, không rõ ai là người bắt đầu, chỉ biết một nụ hôn lập tức được trình diễn dưới ánh nắng nhẹ nhàng, họ nhắm mắt lại, say mê cảm nhận tâm tình của đối phương và của chính mình, không có dục vọng, không có tình ái, chỉ là quyến luyến, là nuối tiếc, là không nỡ từ Lingling Kwong, là sự níu kéo, khó hiểu, bày tỏ từ Orm Kornnaphat.Hơi thở dần nặng nề vì thiếu không khí, hai đôi môi rời nhau, cả hai đều sưng đỏ nhè nhẹ..- Quả dưa non... - Lingling Kwong thanh âm có chút khô khốc vì một đêm qua bản thân ngân nga quá nhiều- Một đêm rồi vẫn gọi em là dưa non? - Orm Kornnaphat bật cười trêu chọc- Đêm qua.. cảm ơn em.. - Lingling Kwong bỏ qua lời đùa giỡn kia, nói một câu rồi chống đỡ ngồi dậyOrm Kornnaphat không nói gì, cô im lặng chờ đợi Lingling Kwong tiếp tục- Chúng ta đều là người trưởng thành, em sẽ không cố chấp chuyện đêm qua, phải không? - Lingling Kwong nói một câu nhẹ tựa lông hồngCô đứng xuống, cảm giác chân rũ ra nhưng chịu đựng, cô lấy một áo choàng ngủ khoác lên, che lại thân thể trắng như tuyết đang được tô điểm vài ấn ký đỏ rực thuộc về người sau lưng.- Ý chị là sao? - Orm Kornnaphat nhíu mày ngồi dậy, lấy một áo ngủ khác khoác lên, bước đến đứng trước mặt Lingling Kwong, giọng không còn sự vui vẻ - Chị không tin em? - Không phải... - Lingling Kwong lắc nhẹ đầu - .. chỉ là.. chúng ta không nên ở cạnh nhau...- Tại sao chứ? - Orm Kornnaphat có chút bốc đồng - Lingling Kwong, em yêu..- Orm Kornnaphat! - Lingling Kwong gằn tên người kia, cắt đi lời muốn nói ra- Lý do? - Orm Kornnaphat cảm nhận trái tim cô phát đau, người này cái gì cũng trao hết cho cô, bây giờ lại ở trước mặt cô phủi sạch mọi thứ, cô không cam tâmLingling Kwong ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia, đôi mắt tràn đầy tình cảm cùng sự bất đắc dĩ, sự lo sợ không thể che giấu, trái tim được đóng kín bao nhiêu năm qua, chưa từng có một ai công phá thành công, lại vì người con gái này mà run rẩy, mềm mại như mây, cô biết, đó là gì, cô cũng biết, người như Orm Kornnaphat chấp nhận chạm vào cô, cũng là lý do gì."Hãy nhớ.. không phải vì giải thuốc.. mà vì em muốn chị.. muốn chị thuộc về em.."Một câu muốn chiếm hữu cô của Orm Kornnaphat vang bên tai cả một đêm dài, khiến Lingling Kwong bị nhấn chìm trong sự ấm áp mùi gỗ kia, làm cho cô luyến tiếc không thể buông, nhưng... cô cũng không thể nắm lấy...- Orm... - Lingling Kwong run rẩy gọi- Lingling... - Orm Kornnaphat đáp lại, cô nhìn được sự giãy dụa trong mắt của người kia - ... chẳng lẽ trên đời này có một điều gì khiến cho chị không dám ở cạnh em sao? Em đã nói rằng em sẽ bảo vệ chị.. chịu trách nhiệm với chị.. tại sao chị lại... Giọng Orm Kornnaphat nghẹn đi, cô thật sự không hiểu, Lingling Kwong rõ ràng là có rung động với cô, yếu đuối kia chắc hẳn chỉ dành cho mỗi mình cô thấy, vậy tại sao Lingling Kwong lại không muốn giữ cô lại- Trên bàn là đoạn ghi hình chứng minh một kẻ nào đó đã muốn đổ tội cho em về việc hồ sơ của Niki.. - Lingling Kwong nhẹ giọng nóiOrm Kornnaphat nhíu chặt chân mày- Chị.. trúng thuốc vì lấy nó... - Lingling Kwong mím môi nói raOrm Kornnaphat cúi gầm mặt, cô cắn răng, siết chặt nắm đấm đứng bất động- Em hiểu điều đó là gì phải không... - Lingling Kwong cảm nhận trái tim cô đang bị từng sợi gai thép siết lấy, đau đớn đến không thở đượcOrm Kornnaphat cũng không ngoại lệ, tình cảm bộc phát lại bị hàng rào sắt nhọn bao lấy, đâm thẳng vào tâm can, bi ai gật nhẹ đầu, cô hiểu ý của Lingling Kwong- Chúng ta không sợ bản thân gặp nguy hiểm nhưng lại sợ đối phương chịu thương tổn vì mình... - Lingling Kwong quay lưng lại, ngực quặn thắt, giọng đầy sự bất lực cùng thê lương vang khẽ - ... vậy nên tốt nhất đừng là điểm yếu của nhau...Orm Kornnaphat không trả lời, cô không thể ương ngạnh phản kháng, vì lời Lingling Kwong nói đều đúng, cô không sợ bản thân máu chảy đầu rơi, không sợ bản thân chịu đạn găm dao cắt, nhưng cô sợ.. sợ Lingling Kwong vì cô mà đau đớn, vì cô mà bị thương... cô còn nhiều thứ phải làm, kẻ địch trong tối cô ngoài sáng, nếu Lingling Kwong bên cạnh cô, sẽ trở thành tấm bia cho người khác tấn công, và rồi người phụ nữ này sẽ vì cô mà thương tổn, câu chuyện đêm qua là bài học rõ ràng.. nếu cô không ở đây, nếu Orm Kornnaphat không đến.. Lingling Kwong sẽ phải tự mình chịu thống khổ như vậy cả một đêm dài.. và sau này.. có thể là những lần gần như đổi mạng... Orm Kornnaphat bất động căng cứng cả người..Lingling Kwong nhắm chặt mắt, cô không khác gì Orm Kornnaphat, cả người cũng run lên vì sự bi thống trong lòng, cô không dám để Orm Kornnaphat là người canh lưng bởi sau lưng cô là hàng ngàn hàng vạn mũi dao, họng súng đáng sợ, cô biết kết cục của bản thân trên bước đường này là gì, chờ đợi cô là một đích đến không có lối thoát, cô không thể kéo Orm Kornnaphat đi vào tuyệt lộ cùng cô được, cả một đêm dài nằm trong vòng tay của người kia, Lingling Kwong minh bạch, Orm Kornnaphat sẽ không tiếc mạng sống để bảo vệ cho cô, nhận ra điều đó càng làm Lingling Kwong sợ hãi, cô muốn được thấy người này trước mắt, cô không nhịn được nếu một ngày nào đó thấy Orm Kornnaphat im lặng không còn thở nữa... hai bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt phát đau...Trong căn phòng vừa qua một đêm nóng chảy tưởng chừng sẽ là sự ấm áp chào đón thế nhưng lại chính là sự thê lương cùng cực, sự bất lực tột độ, cả hai đều không phải kẻ vô năng, nhưng lại không đủ tự tin để kéo đối phương đi trên chông gai cùng mình, một tình yêu chưa được xác nhận, một câu yêu chưa được nói ra... đã héo tàn vĩnh viễn...Orm Kornnaphat đứng một lúc lâu sau đó ngẩng đầu hít một hơi rồi thở hắt ra, cô cúi xuống nhặt quần áo rồi mặc vào sau đó đến bên cạnh chiếc bàn, cầm lên chiếc usb mà Lingling Kwong đã suýt đánh đổi bằng cả danh dự cùng kiêu hãnh của người kia để lấy cho cô.- Lingling ... - Orm Kornnaphat không nhìn Lingling Kwong, nắm usb khẽ lên tiếng - .. cảm ơn chị... nhưng dù chúng ta có như thế nào.. vẫn một câu đó! Em sẽ bảo vệ chị! Nói rồi nhấc chân rời đi, để lại cho Lingling Kwong một bóng lưng mạnh mẽ, đáng tin, cùng một tình yêu chưa kịp nở đã tàn..."Cạch"Một tiếng đêm qua mở ra là hy vọng, vẫn một tiếng đó sáng nay đóng lại là tuyệt vọng... Lingling Kwong đứng yên, ánh sáng lùa từ cửa sổ rọi vào bờ vai mảnh dẻ, cô nhìn về phía cánh cửa vừa đóng, tay đặt lên lồng ngực, nơi đó vừa bị khoét một mảng trống rỗng, đau đớn..Cả hai phải tiếp tục bước.. chỉ là họ hiểu được bản thân đã đánh mất điều gì..Nếu thật sự muốn bảo vệ đối phương, thứ Orm Kornnaphat và Lingling Kwong cần học chính là học được cách buông tay nhau... để bản thân không phải là điểm yếu của người kia...Nắng... rọi lên một tình yêu đã tàn lụi...***Orm Kornnaphat về lại phòng, tắm xong mệt mỏi nằm trên giường, cô thật sự muốn ở lại căn phòng kia, muốn được ôm lấy người kia, hơi ấm vẫn vương trên da thịt, nhưng cô biết, Lingling Kwong nói đúng, cả hai đều là những người mang trên mình đầy bí mật, ngay khi cô biết Lingling Kwong vì cô mà trúng thuốc, chân Orm Kornnaphat đã chùn lại, nếu bên cạnh cô, người phụ nữ đó sẽ tiếp tục bị cô liên lụy, nhẹ thì bị thương tổn, nặng có thể dẫn đến mất mạng, không phải cô không muốn giữ Lingling Kwong ở bên mình, mà là cô không đủ tự tin để đảm bảo an toàn cho Lingling Kwong, cô sẵn sàng vì người kia mà chết nhưng lại chỉ có thể chết sau lưng người đó, và không thể nhìn Lingling Kwong chết vì cô.Orm Kornnaphat thở dài ngồi dậy, cô ngẩng ra nhìn về phía cánh cửa, trái tim âm ỉ đau, 22 năm lần đầu tiên cảm giác rung rộng với một người, lần đầu tiên khao khát một người, và cũng là lần đầu cô phải từ bỏ một người mà cô không muốn rời bỏ, Orm Kornnaphat mím môi, cô không khóc, vì cô không phải người ủy mị yếu đuối nhưng chắc chắn cô sẽ không thể cười như xưa được nữa"Lingling Kwong.. em còn chưa kịp nói..."Orm Kornnaphat cúi đầu nuốt lại lời muốn nói vào tim, cả đời này, sợ rằng cô sẽ không có cơ hội nói với Lingling Kwong tình cảm của chính cô, Orm Kornnaphat thở hắt ra, cô lấy ra laptop mà Lingling Kwong đã chuẩn bị giúp cô, cắm usb vào xem lại đoạn ghi hình.Chỉ vỏn vẹn vài phút, nhưng thần sắc Orm Kornnaphat ngưng trọng, bộ cảnh phục đó, vóc dáng đó, khuôn mặt đó, Orm Kornnaphat mím môi cười nửa miệng, hóa ra có nhiều người muốn cô chết như vậy, Orm Kornnaphat liếm khóe môi, cô không vội, bởi cô biết sẽ có kẻ vội hơn cô, đôi mắt hổ phách đã không còn bi ai của một người vừa đánh mất người cô trân trọng, đổi lại đó là ánh nhìn của một dã thú, rằng con hổ này vẫn là một sinh vật đáng sợ nhất khu rừng.Orm Kornnaphat cầm điện thoại nhấn gọi một dãy số lạ, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy- Tiểu thư! - Một giọng nữ sắc lạnh vang lên- Giuliana, tôi có việc cho cô! - Orm Kornnaphat cười lạnh***[Năm ngày sau]Dưới bầu trời Bangkok u ám chuẩn bị đổ cơn mưa đầu mùa, một chiếc Mercedes đen bóng dừng trước cổng căn biệt thự trong khu nhà giàu, camera an ninh quét qua biển số, cổng sắt mở ra trong im lặng, chiếc xe lăn bánh chậm rãi, không tiếng còi, không tiếng máy, như một bóng ma lướt qua mặt đất ẩm mưa.Jarat bước xuống, bộ vest tối màu được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn, mái tóc vuốt gọn gàng, nụ cười trên môi hắn mang theo sự toan tính, trước mặt hắn là căn biệt thự của Surasak, Phó cảnh sát trưởng, chẳng khác gì một pháo đài được bọc trong lụa, sạch sẽ, kín đáo, không quá phô trương nhưng cũng đủ khiến những kẻ khôn ngoan phải dè chừng.Một người giúp việc mở cửa, Jarat không cần giới thiệu, hắn được dẫn thẳng vào phòng tầng hai, nơi Surasak đang nhàn nhã rót rượu, tay cầm tẩu thuốc, đôi mắt lười biếng, lúc cửa đóng lại, gương mặt ông ta thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo lột bỏ vẻ đạo mạo giả dối ban đầu.- Anh có vẻ vội, Trung tá? - Surasak rít một hơi thuốc, nhả ra luồng khói thơm, ánh nhìn không rời ly rượu sóng sánh trên tay.- Tôi không vội nhưng lời tôi sắp nói ra thì người vội sẽ là ông! - Jarat kéo ghế ngồi xuống đối diện, ánh mắt xoáy thẳng vào ông ta - Ồ? - Surasak vẫn bình thản, như thể đang nói chuyện thời tiết.- Orm Kornnaphat có một đoạn ghi hình ông là người ra tay trong phòng hồ sơ hôm đó! - Jarat nhấn giọng, môi cong nhẹCâu nói ấy khiến Surasak dừng tay rót rượu, một giây, chỉ một giây, nhưng đủ để Jarat biết hắn đã chọc đúng dây thần kinh nhạy cảm nhất.- Đó chỉ là ngụy tạo thôi! - Surasak cười nhạt- Hãy hợp tác với tôi! - Jarat không vòng vo- Cậu có gì để tôi phải hợp tác với cậu? Dựa vào cha cậu à? - Surasak cười nhạt không cho là đúng nói- Tháng sau Cảnh sát trưởng sẽ về hưu, không phải ông muốn cái ghế đó sau, nếu không, ông cũng không bẫy Orm Kornnaphat để cô ta bị mất súng đêm đó, đúng không? - Jarat lấy chai rượu trên bàn tự mình rót một ly, cầm lên nhấp một ngụmSurasak không nói gì, hắn ta im lặng nhìn Jarat, mắt dấy lên một tia sát ý sau đó nhanh chóng thu liễm lại- Tôi không biết cậu đang nói gì! - Khuôn mặt bình thản không lộ ra một sơ hở nào- Ông không cần giả ngây thơ trước mặt tôi, kẻ đưa tin đã bị tôi tóm được rồi, mọi thứ tôi đã nắm trong tay! - Jarat cười nhạt- Ra giá đi! - Ghế Cảnh sát trưởng là của ông, đổi lại, cấp cho tôi quyền khám xét Kaliris! - Jarat nhếch môi- Nơi đó không phải là nơi chúng ta có thể đụng vào! - Surasak cau mày- Nhân chứng, vật chứng đều đã rõ ràng việc Orm Kornnaphat giết người bịt miệng, lại còn cướp đi hồ sơ, thứ tôi cần chỉ là bắt được cô ta, dù không khiến cô ta bị khép tội, thì tôi cũng có cách khiến tiểu thư Sethratanapong tàn phế! - Jarat gằn từng tiếng hung ác- Cậu có vẻ hận cô ta? - Surasak nheo mắt- Hận sao? Không! Tôi chỉ đang muốn nhổ đi cái gai trong mắt của tôi, và dẹp bỏ vài chướng ngại trong mắt ba tôi, giúp Đại tướng có thêm một mối lo nghĩ thôi! - Jarat cười phá lên- Cậu có vẻ thông minh hơn anh hai cậu nhỉ? - Surasak nâng ly tỏ ý muốn mời Jarat- Jarin suốt ngày chỉ biết thanh liêm chính trực, cái gì mà phải vì nước vì dân, vốn dĩ chẳng giúp ích gì cho ba tôi, hiện tại, ba tôi cũng đang chán chường anh ta lắm rồi, chỉ cần tôi thành công lần này thì sau khi ba tôi thay thế vị trí của Đại tướng Sethratanapong, tiền đồ của tôi sẽ rộng mở, và ông cũng sẽ vậy! - Thành giao! - Surasak nâng ly hướng về phía Jarat, người kia cũng nheo mắt hài lòng nâng ly đón lấyHai ly rượu uống cạn, hai giọng cười vang vọng trong căn phòng...Quyền lực che mờ tất cả...- END CHAP 9 -