OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY - CHAP 29 (HOÀN)



"Đoàng!"

Một tiếng lạnh lẽo vang lên, sau đó là một loạt tiếng súng, trước mắt Lingling Kwong và Orm Kornnaphat những kẻ trước mặt đang đe dọa mạng sống của cả hai lần lượt gục xuống.

- Cái quái gì vậy? - Lee Hung thấy một màn phát sinh theo phản xạ nhìn về phía tiếng súng

Lingling Kwong nheo mắt, cô buông tay đỡ Orm Kornnaphat ra, bật người một cái lập tức đến gần Lee Hung, thân thủ như gió, hạ gục thuộc hạ bên cạnh hắn giật lấy khẩu súng rồi tiễn kẻ kia lên đường, tay kẹp lấy cổ của Lee Hung, cô nở nụ cười lạnh lẽo.

- Vĩnh biệt!

Giọng Lingling Kwong vang bên tai như tiếng của Tử thần ghé thăm, hắn chưa kịp nhận ra điều gì chỉ thấy một cước đạp sau lưng khiến hắn đau nhói, ngã nhào ra phía trước, vừa quay người lại đã lĩnh trọn vài phát súng từ Lingling Kwong, chết ngay tại chỗ.

Lingling Kwong vứt đi khẩu súng, chạy tới đỡ Orm Kornnaphat đang cố gắng đứng vững, nhìn về một phía, một đám người chạy đến.

- Hai người không sao chứ? - Lee Han bước đến khuôn mặt lo lắng

- Không sao! - Lingling Kwong cười nhẹ nhõm, cô nhìn qua bên cạnh có thêm ba người xa lạ, tuổi cũng đã lớn, nhưng khuôn mặt vẫn có chút quen mắt - Đây là..

- Nhóc con không nhớ đám lão già chúng ta sao? - Một người đàn ông trung niên cười cười, tay giơ lên một khẩu súng trường

- Cựu số 1? - Lingling Kwong ngẩn ra sau đó nhìn lại, đúng là thế hệ trước đây của Lycoris, những người này không phải là ở ẩn hết rồi sao, sao lại lộ mặt ở đây

- Số 0 liên hệ nhờ ta giúp đỡ! - Cựu số 1 giọng trầm trầm vang lên, đưa ra một mẩu tin trong một thiết bị nhắn tin chuyên dụng

- Là mẹ sao? - Orm Kornnaphat giọng khàn khàn hỏi

- Ừ! - Lingling Kwong gật đầu, cô đoán mẹ Orm Kornnaphat đã dùng thẻ thân phận lần nữa liên lạc với đồng đội cũ để nhờ giúp đỡ - Nhưng mà, không phải là..

- Ý nhóc là không phải bọn ta xem số 0 là kẻ phản bội, sao lại đến đây giúp phải không? - Một người phụ nữ chính là cựu số 2 bước lên tiếp lời

Lingling Kwong gật nhẹ đầu

- Thật ra chuyện năm đó có nhiều kẻ nghi ngờ, còn 3 người chúng ta thì không, đằng nào thì bọn ta cũng vào sinh ra tử với cô ấy, không lẽ không biết tính cách của cô ấy.. - Cựu số 2 nói tiếp - ..năm đó số 0 rời đi, bọn ta cũng cố gắng tìm kiếm thông tin nhưng không thành, trước giờ nếu cô ấy muốn trốn, không ai có thể tìm được..

- Nhưng vừa rồi, sự thật được hé lộ, chúng ta biết bản thân không tin lầm người! - Một người đàn ông đeo kính cũng lên tiếng, ông là cựu số 9, giọng nói có sự nhẹ nhõm không che giấu

- Nhóc này là con gái của số 0 sao? - Cựu số 1 hỏi

- Đúng! - Lingling Kwong gật đầu

- Giỏi lắm! Đánh solo mà hạ được số 1 của Lycoris! - Ông quen tay vỗ vào vai trái Orm Kornnaphat

- Ui.. đau.. - Orm Kornnaphat tay đã gãy lại còn bị vỗ liền nhăn mặt than đau

- Xin lỗi.. haha.. - Cựu số 1 cười trừ đưa tay gãi gãi đầu

- Tiểu thư đã xử lý xong hết rồi! - Một người chạy đến báo cáo với Lee Han

- Tốt lắm! - Lee Han gật đầu

- Sao cô không chạy đi còn quay lại làm gì? - Orm Kornnaphat lúc này mới hỏi Lee Han - Ông nội cô đâu?

- Tôi đưa ông đến nơi an toàn sau đó quay lại thì nhận được tin nhắn nói rằng hãy đến lối bí mật trong thư phòng cũ của Cựu trưởng đoàn để đón quân tiếp viện! - Lee Han giải thích

- Số 0 chỉ lối bí mật cho bọn ta, rất may từ sau khi lui về ở ẩn, chúng ta đều ở quanh đây, vậy nên mới kịp thời tiếp viện! - Cựu số 1 lên tiếng - Cũng nhờ Lee Han mới đi được đường nhanh nhất xuống đây, vì thang máy riêng chỉ có cao tầng mới đi được, chúng ta cũng không còn thẻ thân phận nữa!

- Cảm ơn cô! - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lee Han cười, người này đã cứu cô và Lingling Kwong một mạng

- Là tôi phải cảm ơn mới đúng! - Lee Han nhìn Orm Kornnaphat đầy dịu dàng - Không có cô, sợ là ông tôi và tôi cũng không còn mạng nữa!

- Không có gì đâu! - Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu

Lingling Kwong đứng bên cạnh nheo nheo mắt nhìn Lee Han lại nhìn Orm Kornnaphat, sao cô có cảm giác là lạ giữa hai người này, chính xác hơn là sự khác thường đến từ Lee Han

- Orm.. - Lee Han bước đến một bước giọng mềm mại vang khẽ

- Ừ? - Orm Kornnaphat đáp lại theo phản xạ

- Cảm ơn em..

Lời vừa nói ra, Lee Han mặc kệ tình hình trước mắt liền bước thêm một bước, hôn lên má của Orm Kornnaphat một cái, rồi lùi lại, mặt cũng hơi đỏ lên, cười cười quay sang nhìn Lingling Kwong

- Từ giờ em sẽ xem chị là tình địch đấy! - Lee Han nói rồi lại nhìn Orm Kornnaphat - Chị sẽ chuẩn bị xe đưa em đi bệnh viện xử lý vết thương!

Orm Kornnaphat bị một màn làm kinh sợ bất động không phản ứng, nhưng Lingling Kwong thì không, cô rất nhanh nhận ra vấn đề liền nhíu mày

- Không cần, chị sẽ tự đưa em ấy đến bệnh viện! - Lingling Kwong cảm nhận đầu lưỡi đầy vị chua chua, liếc nhìn Orm Kornnaphat đầy giận dữ, người này không có cô lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt

Orm Kornnaphat nhìn ánh mắt muốn giết người của Lingling Kwong liền co cổ lại, lấy tay lau lau má vừa được hôn qua, cô đâu biết vì sao Lee Han đột nhiên hôn cô như vậy đâu, cô đã làm gì nên tội chứ, sao lúc này còn khiến Orm Kornnaphat sợ hơn cả đối đầu với hàng trăm họng súng nữa.

- Vậy chị chăm sóc em ấy đi! - Lee Han nhìn Lingling Kwong đang ghen liền phì cười

Cô tuy động lòng với Orm Kornnaphat nhưng hiểu rõ điều gì nên giữ, thứ gì nên buông, Lee Han quay lưng rời đi, tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ tìm được một người sẽ sẵn sàng bảo vệ cô bất chấp mọi thứ như cái cách Orm Kornnaphat bảo vệ Lingling Kwong vậy.

- Không có chị ở đây em cư nhiên dám tán tỉnh người khác? - Lingling Kwong trừng mắt nhìn Orm Kornnaphat

- Em không có.. - Orm Kornnaphat chu chu môi ủy khuất, cô đã làm gì đâu

- Cẩn thận tính mạng của em! Chị mà biết em làm gì có lỗi sau lưng chị, chị sẽ bắn chết em! - Lingling Kwong cảnh cáo Orm Kornnaphat

- Không có mà.. - Orm Kornnaphat mếu máo nói - .. Em chỉ có chị thôi!

Lingling Kwong nhìn biểu tình của Orm Kornnaphat cũng vơi bớt đi vị chua trong lòng, cô nhìn bóng lưng Lee Han cũng đoán được vấn đề, Lee Han vốn dĩ nội tâm yếu đuối, có được một người bảo vệ mình sẽ rất khiến Lee Han dễ động lòng, hơn nữa, Lingling Kwong quay sang nhìn Orm Kornnaphat, Quả dưa non của cô lại soái như vậy, ngay cả cô còn động lòng huống gì là người khác, chỉ là, đời này, Lingling Kwong đã xác định Orm Kornnaphat là của cô, thì cô sẽ không cho phép người kia hai lòng.

- Chị.. - Orm Kornnaphat đưa tay nắm lấy tay Lingling Kwong - .. đừng giận, em chỉ yêu chị thôi!

- Không giận nữa! - Lingling Kwong cười - Chị đưa em đi bệnh viện!

Orm Kornnaphat gật đầu thuận theo sắp xếp của Lingling Kwong, cả người cô rã rời rồi, không thể nhấc lên nổi nữa.

Sau khi Orm Kornnaphat được bác sĩ xử lý, Lingling Kwong cũng báo tin về Thái Lan, đám người Đại tướng thở phào nhẹ nhõm, Lingling Kwong nói hai người họ cần ở lại Hongkong xử lý xong mọi chuyện rồi mới về lại Thái Lan, cuối cùng, cả hai lại ở đến hai tuần, vừa để Orm Kornnaphat hồi phục, vừa để Lingling Kwong giúp Lee Han giải quyết vấn đề tàn dư của Daffodil sau đó chấn chỉnh lại Lycoris.

- Chị thật sự không quay lại sao? - Lee Han nhìn Lingling Kwong đầy không nỡ

- Ừ! Chị mệt mỏi với mấy thứ này lắm rồi! - Lingling Kwong cười nhẹ - Hơn nữa nơi này không còn người nhà của chị nữa..

- Ở Thái có sao?

- Có em ấy! - Lingling Kwong nghĩ đến người kia sắc mặt tràn ra sự hạnh phúc

Lee Han im lặng nhìn nét mặt dịu dàng hiếm có của Lingling Kwong, cô cũng hiểu được lựa chọn của Lingling Kwong, nếu là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy.

- Vậy thỉnh thoảng em sẽ sang thăm hai người! - Lee Han cười nhẹ

- Được! - Lingling Kwong gật đầu - Có cần chị giúp thì cứ liên lạc với chị!

- Em biết rồi!

Lee Han tiếp nhận Lycoris hoàn chỉnh từ tay Lingling Kwong, toàn bộ số tiền khổng lồ cũng được rút ra, Lee Han chỉ lấy một nửa, còn lại chuyển về cho Lingling Kwong dù người kia không nhận nhưng Lee Han ngang bướng cuối cùng Lingling Kwong cũng phải miễn cưỡng nhận lấy.

Ngày Orm Kornnaphat và Lingling Kwong ra sân bay, Lee Han đặc biệt ra tiễn hai người.

- Orm! Việc ngày đó chị xin lỗi! - Lee Han nói lời xin lỗi với Orm Kornnaphat vì suýt chút là giết cô

- Được rồi, tôi cũng không phải nhỏ nhen! - Orm Kornnaphat cười cười

- Xin lỗi cũng nói rồi! Có lời này cũng phải nói! - Lee Han nhìn Lingling Kwong lại nhìn Orm Kornnaphat cười nhẹ

- Chắc không cần nói cũng được! - Orm Kornnaphat đáy lòng có linh cảm không lành

- Chị thật sự đã từng động lòng với em đó! - Lee Han mặc kệ sắc mặt Lingling Kwong đang đen lại còn Orm Kornnaphat thì đang sợ hãi nhìn Lingling Kwong, cười cười nói

- Tôi chỉ có Lingling thôi, trong lòng tôi chỉ yêu Bà chủ thôi! - Orm Kornnaphat nhanh chóng đáp lại, nói nhanh như sợ cơn ghen của ai đó ập lên đầu cô

- Chị biết! - Lee Han bật cười thành tiếng - Vậy nên em phải đối xử tốt với Lingling nhé! Chị ấy là người thân của chị! Nếu như em làm chị ấy buồn, chị sẽ cho toàn bộ Lycoris truy sát em!

- Này gọi là động lòng hả trời.. - Orm Kornnaphat lí nhí trong miệng

- Em nói cái gì? Nói to lên! - Lingling Kwong trừng mắt nhìn Orm Kornnaphat

- Không có! Em nói là em biết rồi, em sẽ đối xử tốt với chị! - Orm Kornnaphat nhanh chóng chữa lửa

- Biết điều đó! - Cả hai người con gái đồng thanh nhìn Orm Kornnaphat khiến khóe môi cô giật giật, trán đầy hắc tuyến.

- Chị, đi đường bình an, chúc chị một đời hạnh phúc! - Lee Han bước đến ôm lấy Lingling Kwong nhẹ giọng

- Cám ơn em! - Lingling Kwong gật đầu - Em cũng vậy nhé!

- Đi thôi! - Orm Kornnaphat nắm lấy tay Lingling Kwong, quay sang nhìn Lee Han - Tạm biệt!

- Tạm biệt! - Lee Han vẫy tay chào.

Cô đứng nhìn Orm Kornnaphat và Lingling Kwong khuất bóng sau cửa an ninh, đứng lặng một hồi mới quay lưng ra về, nơi này lúc này chỉ còn một mình cô, Lee Han bước ra khỏi sân bay, bầu trời ngập nắng, cô nở nụ cười đầy vui vẻ, tương lai rực rỡ vẫn ở phía trước, từ giờ cô sẽ học theo Lingling Kwong sống theo những gì trái tim cô muốn, chỉ cần không làm điều trái lương tâm, mọi thứ sẽ luôn luôn là sự vui vẻ.

[Thái Lan - 6 tháng sau]

Kaliris đã mở cửa trở lại, ngoài Anicha còn có Pey giúp Lingling Kwong trong việc kinh doanh, đây vẫn là nơi tồn tại độc nhất giữa hai giới Hắc Bạch ở Thái Lan, vẫn là nơi thu thập tin tức, khách mỗi ngày một đông hơn, thỉnh thoảng lại có những người quen ghé qua chính là những đồng đội cũ của mẹ Orm Kornnaphat, hoặc người của Lycoris ghé thăm để lấy tin tức.

Tối,

Vẫn ánh đèn vàng mờ ảo, vẫn nhạc Jazz quen thuộc, khung cảnh không khác gì trong quá khứ, Lingling Kwong mặc váy đỏ hai dây, tóc đen uốn xoăn thả nhẹ sau lưng, cô ngồi ở quầy bar tay cầm ly rượu lắc lắc, là Whiskey đá, sở thích của người nào đó, lúc này trở thành sở thích của cô, gò má ửng hồng tô điểm cho nốt ruồi bên má, nụ cười hờ hững trên môi, cả người toát ra tư vị quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, như rượu ủ đã lâu, nồng nàn và say đắm.

- Cô em đi một mình sao? - Một gã to lớn, xăm kín hai tay và cả cổ bước đến, Lingling Kwong liếc mắt nhìn kẻ quấy rầy nhã hứng của cô

- Tôi khuyên anh tránh xa cô ấy ra, đóa hoa đó không phải để anh hái đâu! - Một khách quen tốt bụng nhắc nhở

- Mẹ nó! Mày là cái thá gì mà xen vào chuyện của ông? - Hắn quay sang gầm gừ người vừa nói

Người kia định lên tiếng nhưng lại được Pey ngăn lại, cười nhìn anh ta lắc đầu, anh ta hiểu ý cũng cầm ly rượu đi chỗ khác, khi đi lướt qua tên kia, người đàn ông liếc nhìn tỏ vẻ khinh bỉ sau đó đi thẳng vào bên trong, chọn một bàn ngồi xuống.

Gã to lớn nhìn người kia đầy hung ác, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua, vì mỹ nhân đang trước mặt, đôi mắt đầy dâm đãng nhìn từ trên xuống dưới cơ thể của Lingling Kwong, hắn không chờ được đến lúc đặt người phụ nữ này dưới thân rồi.

- Cô em đêm nay đi với anh nhé! - Gã bước tới gần, hơi thở hôi hám khiến Lingling Kwong nhăn mặt - Sau đó cô em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng!

- Muốn gì cũng được sao? - Lingling Kwong đặt ly rượu lên bàn, chống tay đặt cằm lên rồi nghiêng đầu nhìn hắn, giọng mềm mại cất lên khiến hắn như trầm mê

- Phải, phải! - Gã liên tục gật đầu

- Muốn mạng của mày được không? - Một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau vang lên, lửa giận không che giấu

- Đ** M** đứa nào vậy hả? - Hắn quay lại gầm lên

"Bốp!"

Một cú đấm giữa mặt như trời giáng khiến hắn loạng choạng ngã về sau, khi thân hình to lớn kia chưa kịp ngã đến chỗ của Lingling Kwong thì cổ áo hắn đã bị một bàn tay đeo găng giữ lấy kéo ngược lại, tặng thêm cho hắn một cú đấm móc bên phải, khiến hắn loạng choạng ngã ra sàn, đám đàn em thấy vậy xông lên, ngay lập tức hai bóng đen bay đến tả xung hữu đột đánh cho một đám nằm lăn lộn ở giữa sàn, còn tên to lớn bị ăn thêm vài cú đấm đến mức răng hắn cũng gãy vài cái, cả mặt sưng húp đến khó nhìn.

- Mày muốn chết sao? - Giọng lạnh lùng như tử thần - Người của tao cũng dám đụng?

- Xin... xin lỗi.. - Hắn cố gắng mở con mắt chưa bị đánh sưng nhìn được khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo, đang nhe hàm răng trắng bóc cười với hắn đầy tà dị, hắn biết người này, liền lồm cồm bò dậy quỳ xuống - Xin lỗi Thiếu tá.. tôi.. tôi không biết..

- Lần đầu đến? - Orm Kornnaphat gằn giọng

- Là .. là lần đầu! - Hắn gật lia lịa, ông trời ơi, sao hắn lại đụng phải sát thần này vậy

Orm Kornnaphat càn quét lũ tội phạm với phương pháp cực kỳ hung hãn, trong cả hai giới Hắc Bạch đều nói rằng, Tiểu thư nhà Sethratanapong không phải là đóa hoa cho người khác nâng niu mà là con mãnh hổ thứ thiệt, ai cũng muốn tránh không chạm mặt với Orm Kornnaphat, vậy mà hắn lại ngu đến mức động vào người không thể động.

- Không biết nơi này có người của tao? - Orm Kornnaphat nhíu mày, đôi mắt hổ phách chứa đầy lửa giận

- Biết.. biết.. - Hắn lắp bắp, hắn biết Bà chủ Kaliris là người của Orm Kornnaphat, nghĩ đến đây mắt hắn liền mở lớn, nhìn về phía Lingling Kwong, người kia chính là Bà chủ của Kaliris sao, lần này thì hắn chết chắc rồi

- Còn dám nhìn sao? - Orm Kornnaphat tung một quyền ngay con mắt còn lại của hắn - Tao cho mày nhìn này!

- Tha.. tha cho tôi.. tôi không biết .. xin lỗi.. xin lỗi.. - Hắn ôm mặt gào lên

Orm Kornnaphat đứng thẳng dậy phủi phủi tay nhìn một đám nằm la liệt trước mặt, cười lạnh

- Cầu trời cho tụi mày không có làm gì phạm pháp đi!

Orm Kornnaphat hất cằm ra hiệu cho Sein và Giuliana, cả hai người hiểu ý nhấc điện thoại gọi một cuộc, sau đó có vài người mặc cảnh phục đến áp giải đám người kia ra khỏi quán bar, không gian lại được trả về như trước, người uống rượu vẫn tiếp tục uống rượu như thể đã quen với việc này, Sein và Giuliana cũng quay lại bàn của họ, Pey gọi nhân viên ra dọn dẹp đống đổ vỡ, còn Orm Kornnaphat thì đi đến chỗ của Lingling Kwong.

- Thiếu tá đánh nhau lại làm vỡ đồ của tôi rồi! - Lingling Kwong lắc lắc ly rượu trong tay nhìn Orm Kornnaphat

- Đền cho chị là được! - Orm Kornnaphat nhe răng cười cười

- Hừ! Phá gia chi tử! - Lingling Kwong đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy lướt qua Orm Kornnaphat đi vào bên trong

- Chị ấy vẫn còn giận hả? - Orm Kornnaphat nhìn Anicha đang đứng trong quầy pha chế nhỏ giọng hỏi

- Ừ! - Anicha gật gật

- Ai bảo cô lại trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì! - Pey đến lấy ly rượu của Lingling Kwong mang đi rửa khinh bỉ nhìn Orm Kornnaphat

- Tôi đã làm gì đâu chứ.. - Orm Kornnaphat xụ mặt

- Thiếu tá Sethratanapong anh dũng cứu nhị tiểu thư gia đình tài phiệt Natayapong khiến người ta nhớ mãi không quên, hằng ngày đều đến đồn cảnh sát chờ đợi, còn làm cả cơm trưa mang đến, sau đó lại còn công khai nói rằng mến mộ Thiếu tá.. - Anicha bĩu môi - .. ừ thì cô đâu có làm gì đâu!

Orm Kornnaphat gãi đầu gãi tai, nhiệm vụ giải cứu con tin thì cô làm thôi, sau đó vẫn như cũ đưa công cho Sein nhận, còn cô thì lặng lẽ chuồn mất, có ai ngờ cô tiểu thư kia lại yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, quấn lấy cô mấy tuần nay, xong còn công khai nói mến mộ cô làm cho bình dấm nhà cô đổ rồi, mấy hôm nay Lingling Kwong không cho cô ngủ cùng, Orm Kornnaphat muốn điên rồi.

- Không được, tôi phải đi dỗ chị ấy!

Orm Kornnaphat nói xong liền chạy theo Lingling Kwong, Anicha và Pey nhìn theo cũng không cản lại, nhún nhún vai nhìn nhau một cái rồi lại làm công việc của mình.

Orm Kornnaphat chạy theo Lingling Kwong, vẫn một bài cũ Lingling Kwong chưa kịp đóng cửa thì Orm Kornnaphat đã chen vào trong phòng.

- Ra ngoài! - Lingling Kwong giọng giận lẫy

- Đừng đuổi em mà.. - Orm Kornnaphat nhào tới ôm lấy Lingling Kwong

- Đi mà tìm tiểu thư tài phiệt của em đó! - Lingling Kwong giọng chua chua

- Không phải, cô ta của ai đó, không phải của em mà, chị mới là của em..

Lingling Kwong im lặng mím môi không đáp

- Đừng giận nữa mà..

- Buông chị ra đi! - Lingling Kwong thở hắt ra

Orm Kornnaphat buông tay, Lingling Kwong đến bên ghế sofa ngồi xuống, cụp mắt che đi tâm sự của chính mình

- Lingling.. - Orm Kornnaphat bước đến ngồi bên cạnh

- Quả dưa non.. - Lingling Kwong giọng có chút buồn buồn - .. có khi nào em nghĩ chúng ta không thật sự hợp nhau không?

- Không! Em không có nghĩ vậy! - Orm Kornnaphat hốt hoảng

- Chị lớn hơn em nhiều.. bên cạnh em sẽ có nhiều người trẻ hơn chị, xinh đẹp hơn chị.. một ngày nào đó em sẽ chán chị.. - Lingling Kwong nói ra sự lo lắng trong lòng, cô thật sự không có tự tin rằng sẽ giữ được trái tim Orm Kornnaphat mãi mãi

Orm Kornnaphat không vội lên tiếng, cô cảm nhận được sự lo lắng của Lingling Kwong, cả hai cách nhau nhiều tuổi, Lingling Kwong lo lắng cũng là chuyện thường tình, bản thân cô cần làm gì đó để Lingling Kwong không còn sợ hãi những việc này nữa.

- Bà chủ.. - Orm Kornnaphat kéo Lingling Kwong lại gần ôm lấy người kia, tay vuốt ve lưng trấn an - .. lấy em nhé!

- Hả? - Lingling Kwong đẩy nhẹ Orm Kornnaphat ra ngẩn ngơ nhìn người kia

- Thật ra.. em đã muốn hỏi chị từ lâu rồi.. - Orm Kornnaphat cười nhẹ

Cô lấy ra từ bên trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, Orm Kornnaphat quỳ một chân đặt gối dưới đất nhìn người đang ngồi trước mặt, trái tim cô đập nhanh hơn thường ngày, Orm Kornnaphat mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, viên kim cương lấp lánh đính trên nó như muốn nói rằng tình yêu mà Orm Kornnaphat dành cho Lingling Kwong là vĩnh cửu.

- Orm.. - Lingling Kwong thật sự cảm động, nước mắt cũng dâng lên, người này thật sự biết cách làm cô rung động

- Lingling, lấy em nhé! - Orm Kornnaphat ngước nhìn dung nhan xinh đẹp như được tạo hóa tạo thành, giọng dịu dàng như nước ấm khẽ tưới lên linh hồn đang run rẩy của người cô yêu - Cho phép em một đời này ở cạnh chị, bảo hộ cho chị, để em được thuộc về chị vĩnh viễn, được không?

Lingling Kwong rơi nước mắt, nụ cười vẽ trên môi cong, đôi mắt cười cũng dâng đầy hạnh phúc, trái tim đập thổn thức trong lồng ngực

- Được.. - Lingling Kwong gật đầu

Orm Kornnaphat lấy nhẫn rồi đeo lên ngón áp út cho Lingling Kwong, sau đó cô ngồi lên ôm lấy Lingling Kwong vào lòng, để người kia lắng nghe trái tim cô đang đập mạnh vì người cô yêu.

- Quả dưa non.. - Lingling Kwong để Orm Kornnaphat ôm lấy khẽ gọi

- Em đây..

- Là em tình nguyện ở bên chị, sau này dù như thế nào chị cũng sẽ không rời đi! - Lingling Kwong nhẹ giọng tuyên bố

- Chị cũng không được phép rời khỏi em! - Orm Kornnaphat để Lingling Kwong ngồi thẳng, đôi mắt hổ phách khóa chặt đôi mắt nâu sẫm bá đạo nói

- Thật là.. - Lingling Kwong đưa tay vuốt ve khuôn mặt Orm Kornnaphat - .. vốn dĩ từ đầu muốn bẫy em.. kết quả lại là người rơi vào bẫy..

- Sao chị biết em không giăng lưới chị? - Orm Kornnaphat tiến gần đến đôi môi cong cong kia cười cười nói

- Có sao? - Lingling Kwong nhướng mày nhưng không lùi lại

- Có.. - Orm Kornnaphat khẽ gật - .. là em cũng muốn bẫy chị nhưng.. cũng tình nguyện rơi vào bẫy của chị..

- Quả dưa non.. - Lingling Kwong khẽ gọi

- Bà chủ..

- Chị/Em yêu em/chị... - Cả hai đồng thanh nói ra, sau đó nhoẻn miệng cười.

Chuyện gì cần đến cũng đến, hai trái tim rung động vì nhau, hai người yêu nhau, nơi không gian riêng tư vắng lặng, hai thân thể khao khát nhau tự tìm đến đối phương mà hòa quyện sênh ca, một đêm dài hoan ái đầy nóng bỏng, mật ngọt tràn dâng, hương khí của tình yêu nồng đậm cả một căn phòng..

Người giăng bẫy kẻ giăng lưới.. lại là người tình ta nguyện rơi vào hố sâu cùng nhau, vĩnh viễn trói buộc bản thân với đối phương suốt cả một đời một kiếp...

- HOÀN CHÍNH VĂN -

Lời tác giả:

Sau một thời gian vất vả, tui cũng đã hoàn "Bẫy" rồi! Thật sự tui khá là tâm đắc với "Bẫy" vì mong muốn ban đầu chính là mang đến một tác phẩm OrmLing nổi bật được tính cách "công" của Orm, cuối cùng thì tui cũng đã làm được rồi!

Orm của "Bẫy" đối với tui thật sự rất "soái", tui rất ưng cái bụng!

Hy vọng các bạn đọc cũng sẽ cảm nhận được chất OrmLing trong từng lời nói, hành động, suy nghĩ chứ không phải chỉ là việc "trên dưới" trong chuyện làm nhăn giường kia.

Audio của Bẫy đã được đăng ở kênh tiktok Sogeumwon (Audio) và Youtube Sogeumwon.

Tui sẽ đăng audio của các fic lên hai kênh này của tui nha!

Cuối cùng, vẫn là cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Sogeumwon trong fic này!

Mãi yêu <3

Sogeum Won

Chương trước Chương tiếp
Loading...