OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY CHAP 27



Đúng như kế hoạch được vạch ra, chỉ trong vòng ba tháng toàn bộ gốc rễ mục nát của Thanat và Thaksin đã bị lôi ra ánh sáng, nhờ sự hỗ trợ của Thủ Tướng và Hoàng Gia mà mọi thứ mới được trót lọt, cả hai tên bị bắt khi trên đường chạy trốn khỏi Thái Lan bằng đường biển, kết cục của những kẻ tệ hại đó chính là án tử hình.

Về phần Lycoris không dễ dàng như vậy, khi chuyện năm xưa lộ ra, nội bộ Lycoris bắt đầu phân chia phe phái rõ rệt, thậm chí Lee Yuan cùng cháu của hắn là Lee Hung đã mang toàn bộ lực lượng tách khỏi Lycoris lấy tên là Daffodil, khi Lee Hung tách khỏi Lycoris thì sự kiệt quệ của tổ chức mới được phơi bày rõ ràng, Lee Han thay Lingling Kwong kiểm soát cục diện, cố gắng giữ lại những thứ có thể giữ lại, những thứ không thể giữ, cô theo lời Lingling Kwong trực tiếp bỏ đi, phải mất đến 6 tháng, Lycoris và Daffodil mới hoàn toàn tách khỏi nhau, đứng hai chiến tuyến đối lập.

Lee Hung vốn dĩ muốn mang theo máy chủ Lycoris vì hắn ta biết Lingling Kwong có được Di chúc gốc, nếu như để cô quay lại mở ra thì Daffodil sẽ không thể tồn tại dưới tài lực khủng bố của Lycoris, Lingling Kwong biết điều đó, vì vậy đã nói với Lee Han, dù có tổn thất nhiều như thế nào cũng phải giữ được máy chủ, và vì sự cố gắng của Lee Han, máy chủ đã được giữ an toàn.

Lingling Kwong ở Thái cũng không yên bình, cô liên tục bị tập kích, chỉ cần rời khỏi Sethratanapong, Lingling Kwong sẽ bị sát thủ của Daffodil bám theo bởi vì Lee Hung biết, chỉ cần Lingling Kwong quay lại Hongkong thì ngày chết của hắn không còn xa, cả hai đều ở thế giằng co.

- Chị cần phải quay lại Lycoris! - Lingling Kwong nằm trong vòng tay Orm Kornnaphat khẽ nói, cô đã muốn quay lại từ sớm nhưng Orm Kornnaphat cản lại vì biết cô sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu không xử lý việc này, Lee Han bên kia cũng sẽ gặp chuyện không may

- Chị lo cho Lee Han? - Orm Kornnaphat giọng có chút chua chua

6 tháng qua Orm Kornnaphat hiểu được Lee Han xem Lingling Kwong như một tượng đài mà thờ cúng, không dám khinh nhờn, không dám có tâm tư khác lạ, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ tột cùng, vì từ bé, Lingling Kwong đã bên cạnh bảo vệ cho Lee Han.

- Lại ghen sao? - Lingling Kwong phì cười, ở cạnh Orm Kornnaphat thời gian qua, cô phát hiện người này là một bình dấm chính hiệu, chỉ chọc một chút liền đổ ngay

- Cô ta từng chửi em đấy! - Orm Kornnaphat chu chu môi - Còn suýt giết em nữa!

- Được rồi, hôm nào gặp mặt sẽ để em ấy xin lỗi em! - Lingling Kwong bật cười thành tiếng.

Orm Kornnaphat nhỏ nhen nhưng lại rất đáng yêu, Lingling Kwong cảm thấy cô bị điên rồi, vốn dĩ cô không ưa thích những người nhỏ nhen như vậy, nhưng Orm Kornnaphat lại khác, Lingling Kwong rất thích Orm Kornnaphat nhỏ nhen vì cô, Lingling Kwong thích trái tim Orm Kornnaphat chật hẹp như thế, vì như vậy, nó chỉ có thể chứa đựng mỗi cô mà thôi, Lingling Kwong không hề ý thức được, cô đối với Orm Kornnaphat thập phần chiếm hữu.

- Không đùa nữa! - Orm Kornnaphat thu lại giọng ngả ngớn - Chị muốn mang Di chúc gốc và Thẻ thân phận của ông nội chị đưa cho Lee Han sao?

- Ừ! Lycoris sẽ không thể trụ được lâu nếu như tình hình này kéo dài! - Lingling Kwong thở hắt ra

- Em sẽ đi thay chị! - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong

- Không được! - Lingling Kwong lắc đầu ngay lập tức - Rất nguy hiểm!

- Chị cũng biết là nguy hiểm vậy sao còn muốn đi? - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong vào lòng - Lingling, để em thay chị làm chuyện chị muốn làm, chị chỉ cần ở yên đây đợi em quay lại, được không?

- Không được.. - Lingling Kwong vòng tay ôm lấy Orm Kornnaphat, sợ rằng bản thân sẽ đánh mất hơi ấm này - .. chị rất sợ em gặp chuyện không may..

- Đám người kia không biết em là ai, em sẽ đóng vai như một du khách bình thường, sẽ đến Macau trước, rồi mới sang Hongkong, gặp Lee Han em sẽ đưa đồ cho cô ta rồi quay lại! - Orm Kornnaphat cố gắng thuyết phục Lingling Kwong - Chị chỉ cần chờ em trở lại là được!

- Chị..

- Nghe em! - Orm Kornnaphat siết chặt vòng tay - Kể từ khi chị chấp nhận để em ôm lấy, thì an nguy của chị cũng phải do em gánh vác!

- Không.. Orm..

- Lingling, nghe em được không?

Lingling Kwong nằm yên trong vòng tay của Orm Kornnaphat, cánh tay không to lớn nhưng lại mang cho cô một sự ấm áp bình an không thể tả, sự vững chãi trong cái ôm của Orm Kornnaphat thuyết phục Lingling Kwong, cuối cùng, cô cũng đồng ý với Orm Kornnaphat.

- Em không thể đi một mình, chị sẽ nói Pey đi cùng em!

- Không! Pey là người của Lycoris rất dễ bị nghi ngờ!

- Hứa với chị, phải cẩn thận, phải trở lại! - Lingling Kwong cũng siết chặt vòng tay đang ôm lấy Orm Kornnaphat - Nếu em thất hứa, chị sẽ hận em cả đời!

- Được! Hứa với chị! - Orm Kornnaphat cười dịu dàng khẳng định với Lingling Kwong.

Lingling Kwong không nói gì thêm chỉ ôm lấy Orm Kornnaphat cũng để Orm Kornnaphat ôm lấy cô, đáy lòng thập phần không muốn Orm Kornnaphat thay cô mạo hiểm, nhưng người kia không chịu buông xuống lời hứa sẽ bảo vệ cô, Lingling Kwong biết, Orm Kornnaphat yêu cô rất nhiều, cô cũng yêu người này hơn tất cả, Lingling Kwong chỉ biết âm thầm cầu nguyện, lần đầu tiên cô nguyện cầu một điều gì đó, chính là mong cho Orm Kornnaphat bình an trở về bên cạnh cô.

Việc Orm Kornnaphat thay Lingling Kwong đi Hongkong ba và mẹ Orm Kornnaphat đều biết, cả hai không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, bậc làm cha mẹ không phải không lo cho con cái, mà họ biết rằng, Orm Kornnaphat đối với Lingling Kwong bao nhiêu sâu, bao nhiêu nặng, việc Orm Kornnaphat đã quyết thì không ai có thể thay đổi được, tính cách ngang bướng của Orm Kornnaphat không phải ngày một ngày hai, như việc điều tra chuyện của mẹ cô vậy, Orm Kornnaphat vẫn kiên trì bao nhiêu năm, vậy nên, thứ cô muốn làm cô sẽ làm cho bằng được.

Orm Kornnaphat không vội rời đi, cô thiết kế một kịch bản để có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Thái Lan, bởi vì cô biết, tai mắt Daffodil vẫn đâu đó xung quanh nếu đột nhiên cô rời đi mà không có Lingling Kwong bên cạnh sẽ dấy lên sự nghi ngờ.

Rất nhanh thứ Orm Kornnaphat chờ cũng đến, một quyết định yêu cầu cô phải đến Macau để điều tra một vụ buôn ma túy, Orm Kornnaphat nhận lệnh rời khỏi Thái Lan đến Macau.

- Ngày mai, em sẽ bí mật đến Hongkong! - Orm Kornnaphat gọi điện cho Lingling Kwong bằng một chiếc điện thoại đã được cả hai xử lý bảo mật tốt nhất

- Chị đã nói với Lee Han, em ấy sẽ ra đón em! - Lingling Kwong giọng đầy lo lắng

- Được!

- Phải cẩn thận! Nếu có vấn đề gì lập tức quay lại, chuyện của Lycoris không cần xử lý nữa! Hiểu không?

- Hiểu rồi! Đừng lo lắng quá! Em sẽ nhanh chóng về với chị!

- Được..

- Lingling!

- Ừ?

- Em yêu chị!

- Chị cũng yêu em, Orm!

- Ngủ sớm đi nhé! Đợi em!

- Được!

Lingling Kwong nói xong cả hai cùng ngắt máy, Orm Kornnaphat nhanh chóng nghỉ ngơi vì những việc sắp tới cần đủ thể lực và tinh thần minh mẫn mà giải quyết, Lingling Kwong tuy hiểu điều đó nhưng sự lo lắng cho Orm Kornnaphat khiến cô không thể ngủ được, rất lâu rồi cô lại mới mất ngủ, khoảng thời gian có Orm Kornnaphat bên cạnh, Lingling Kwong ngủ rất sâu, rất yên bình, nhưng từ khi Orm Kornnaphat rời đi, Lingling Kwong không thể ngủ được như trước, cứ thế, Lingling Kwong chập chờn cả một đêm dài.

Lingling Kwong ngồi nhìn trên màn hình laptop, một chấm đỏ đang di chuyển, đó chính là Orm Kornnaphat, cô đã đặt một thiết bị định vị trên dây chuyền mà Orm Kornnaphat đeo, Lingling Kwong căng thẳng nhìn Orm Kornnaphat đang từ từ di chuyển đến điểm hẹn, sau đó tiếp tục nhìn chấm đỏ di chuyển đến trụ sở của Lycoris.

Chỉ hơn 30 phút sau, tiếng thông báo hộp bí mật của Lingling Kwong được mở ra, cô biết, Orm Kornnaphat đã mở và đưa Di chúc gốc cho Lee Han cùng với Thẻ thân phận của ông nội cô, chờ thêm khoảng 15 phút sau, màn hình laptop của cô nhận được thông báo mật mã cô dùng để bảo vệ Di chúc gốc đã được mở, thêm 5 phút nữa, tiếng tin nhắn vang lên, Lingling Kwong lập tức mở ra xem.

"Đã xong!"

Là Orm Kornnaphat nhắn cho cô, Lingling Kwong thở ra nhẹ nhõm, nụ cười cũng xuất hiện trên môi, cô nhanh chóng nhấn gọi, chờ đợi cô lại là tiếng tút tút vô hồn, Lingling Kwong đưa mắt nhìn sang màn hình, chấm đỏ trước mặt đột nhiên tắt ngấm, cô hốt hoảng đứng dậy, thao tác để kiểm tra định vị trên điện thoại của Orm Kornnaphat cũng vô vọng, bình tĩnh kiểm tra định vị của hộp bí mật cũng không có tín hiệu.

Lingling Kwong nhấn gọi liên tục vào điện thoại của Orm Kornnaphat đều không được, Lingling Kwong nổi điên ném chiếc điện thoại đi, cả người cô run lên, sự sợ hãi xâm lấn tâm trí cô.

Lingling Kwong bước đến nhặt lên chiếc điện thoại vừa bị cô ném đi, nhấn nhanh một dãy số, rất nhanh bên kia đã nhấc máy.

- Xin chào!! Lâu quá không gặp, Tiểu thư Sirilak Kwong! - Điện thoại của Lee Han nhưng là giọng của một người đàn ông vang lên

- Lee... Yuan? - Lingling Kwong hít một ngụm khí lạnh, kẻ gọi cô như vậy chỉ có một

- Vẫn còn nhớ lão già này sao? - Đầu dây bên kia cười lớn

- Ông đã làm gì Orm Kornnaphat và Lee Han rồi? - Lingling Kwong gằn giọng

- Chưa làm gì cả, đang định làm gì đó đây! - Lee Yuan giọng nói già nua nhưng hung ác - Cô nghĩ tôi nên cắt hết tứ chi của bọn này rồi vứt ra sau núi, hay là lấy đi cặp mắt rồi cắt lưỡi chúng, sau đó xích lại giữ nhà?

- LEE YUAN!! - Lingling Kwong gầm lên

- À còn có cả lão già Lee Yen nữa này!

Cả người Lingling Kwong run bần bật, Lee Yen là ông nội của Lee Han, vậy là lão già kia đã một lưới bắt trọn 3 người, Lingling Kwong cố gắng giữ bình tĩnh dù cô biết cô đã đi sai nước cờ, đáng ra người nên bị bắt là cô chứ không phải Orm Kornnaphat.

- Ông muốn gì? - Lingling Kwong xuống nước thỏa hiệp

- Mang thẻ thân phận của cô về đây!

- Được!

- 1 tiếng nữa Lee Hung sẽ đón cô bằng trực thăng, cô tự mình sắp xếp đi!

Lão nói xong liền tắt máy, Lingling Kwong siết chặt điện thoại trong tay, quay lưng thay đồ, cầm theo thẻ thân phận của chính mình, rời khỏi phòng, trong lòng thầm cầu mong Orm Kornnaphat sẽ không có chuyện gì, trái tim tràn đầy sự hối hận.

- Chị đi đâu vậy? - Pey và Anicha đang ở ngoài thấy Lingling Kwong bộ dáng vội vàng rời đi nhanh chóng chạy tới

- Lee Yuan bắt Orm rồi, còn có cả Lee Yen và Lee Han cũng bị lão ta bắt giữ! - Lingling Kwong chỉ nói một câu khiến tất cả mọi người đều trầm xuống

- Bọn em đi cùng chị! - Pey và Anicha nhìn nhau rồi quay vào lấy đồ

- Không! Lee Hung sẽ đến đưa chị đi, cái bọn họ cần là thẻ thân phận của chị! - Lingling Kwong cản lại

- Ông ta cần thẻ thân phận của chị làm gì chứ? - Pey nhíu mày

- Để rút được tiền ra, cần phải là người của Kwong gia! - Mẹ Orm Kornnaphat đẩy xe đi đến, đôi mắt thập phần lo lắng cho con gái

- Con xin lỗi vì đã khiến em ấy gặp nguy hiểm.. - Lingling Kwong cúi đầu áy náy

- Là con bé tự nguyện, không phải lỗi của con, nhưng con có thể giúp ta mang con bé về không... - Giọng mẹ Orm Kornnaphat càng lúc càng run rẩy

- Con sẽ mang em ấy về.. - Lingling Kwong kiên định nói

Mẹ Orm Kornnaphat gật đầu nhìn Lingling Kwong, bà mang hết hy vọng giao vào tay Lingling Kwong, dù lo lắng, nhưng hiện tại bà không thể làm gì khác cả.

Lee Hung nhanh chóng đến địa điểm đáp trực thăng gần nhất, Lingling Kwong đã đợi sẵn, hắn nhìn Lingling Kwong đầy vẻ đắc ý, cô giỏi thì sao, thông minh thì sao, xuất sắc thì sao, vẫn thua trong tay ông cháu của hắn, gia tộc Kwong hùng mạnh thì sao, cuối cùng vẫn không có nổi một kẻ nối nghiệp.

Trên đoạn đường dài, Lee Hung liên tiếp khiêu khích Lingling Kwong nhưng bị cô ngó lơ, hắn giận nhưng không dám làm gì hơn nữa vì hắn biết Lingling Kwong sẵn sàng cho hắn chôn thây dưới biển, một mình đến Hongkong tìm ông hắn, Lee Hung không có can đảm để đối đầu trực diện với Lingling Kwong.

[Hongkong - vài giờ trước]

Orm Kornnaphat mang hộp bí mật nhanh chóng theo Lee Han đến tầng cao nhất của Lycoris, nơi đó đã có Lee Yen đợi sẵn cùng hai thuộc hạ thân tín, ngay khi Orm Kornnaphat chuẩn bị đưa hộp bí mật cho Lee Yen thì cửa mở ra, bên ngoài một đám người xông vào nhanh chóng khống chế hai thân tín rồi khống chế luôn Lee Yen, Orm Kornnaphat thân thủ nhanh nhẹn tránh đi sự tấn công, đánh gục một đám nằm la liệt, kéo Lee Han ra phía sau để bảo vệ.

- Đúng là không phải gà mờ! - Lee Yuan từ bên ngoài tiến vào

- Lee Yuan, đồ khốn kiếp! - Lee Yen nhìn thấy kẻ thù đỏ mắt gằn giọng

- Chửi thì được gì? Hiện tại ông vẫn là kẻ thua cuộc đấy thôi! - Lee Yuan cười nhạt

- Tại sao... - Lee Yen nhìn Lee Yuan xuất hiện ở nơi này liền biết rằng tin tức bị lộ ra ngoài, nhưng rõ ràng lão đã cẩn trọng tuyệt mật hết mức cơ mà

- Thật ngại quá! - Một giọng nam vang lên, cười tươi tiến vào

- Wong Lam? - Cả hai ông cháu Lee Han đều ngẩng ra

- Wong Lam, cháu đây là sao? Chẳng phải.. chẳng phải... - Lee Yen lắp bắp

- Ý ông là chẳng phải tôi sắp thành cháu rể của ông sao, phải không? - Người đàn ông cười nhạt - Cháu gái ông nhìn cũng thuận mắt, nhưng không thể nóng bỏng bằng tiểu thư Lee Chau được!

- Ông thấy chưa! - Lee Han đỏ mắt gào lên - Cháu đã nói tên này không phải người tốt lành gì, ông không nghe cháu, tin tưởng hắn ta!!

Lee Yen nghe cháu gái chất vấn cũng chỉ biết im lặng, lão biết lão sai rồi

- Bớt lằng nhằng đi! - Lee Yuan cắt đi tâm trạng của hai ông cháu nhà Lee Han, nhìn Orm Kornnaphat - Đưa thứ đó đây!

- Nằm mơ! - Orm Kornnaphat cười khỉnh

- Tiểu thư Sethratanapong, cô hãy bảo vệ thứ đó và giao lại cho Tiểu thư Sirilak giúp lão! - Lee Yen nhìn Orm Kornnaphat giao phó - Đây là lỗi của lão, lão sẽ tự mình xử lý!

Nói rồi Lee Yen cầm gậy chống gõ mạnh lên bàn chân của kẻ đang khống chế lão, sau đó muốn cướp súng tên kia nhưng thân thể đã già, thân thủ không còn như xưa liền nhanh chóng bị khống chế, súng trong tay Lee Yuan chĩa thẳng vào đầu Lee Yen.

- Muốn chết thì tôi thành toàn cho ông!

- Không được! - Lee Han lao lên thì lại bị Orm Kornnaphat giữ lại - Buông tôi ra!

- Cô điên à? - Orm Kornnaphat nhăn mặt nhìn Lee Han - Cô chạy ra đó thì làm được gì? Có cứu được ông của cô sao?

- Không cứu được thì tôi chết cùng với ông của tôi! - Lee Han nước mắt đầy mặt - Tôi sẽ làm loạn bọn chúng, cô tranh thủ chạy đi!

Orm Kornnaphat nhíu mày, người này hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngày đó chặn đường đưa Lingling Kwong đi trước mắt cô nữa, Orm Kornnaphat giữ lấy tay Lee Han kéo về phía sau cô

- Đứng yên đó! - Orm Kornnaphat nhìn Lee Han gằn giọng

- Cô tính làm gì? - Lee Han ngẩn ra

- Tôi ở đây, không ai phải chết cả! - Orm Kornnaphat cười trấn an Lee Han

Đôi mắt Lee Han nhìn bóng lưng người phía trước, ngoài Lingling Kwong, đây là người thứ hai mang cô bảo hộ phía sau, trong mắt Lee Han, Orm Kornnaphat từ từ tiến tới đứng trước mặt Lee Yuan.

- Tôi đưa cho ông, mở hộp cho ông, thả ông ta ra! - Orm Kornnaphat dứt khoát nhìn Lee Yuan nói

- Thức thời đấy! - Lee Yuan nhìn thuộc hạ ra hiệu, người kia thả Lee Yen ra, Lee Han nhanh chóng bước đến đỡ lấy ông nội cô

Orm Kornnaphat nhìn Lee Han và Lee Yen sau đó mở hộp bí mật đưa cho Lee Yuan, lão ta nhanh chóng cắm vào máy chủ nhưng lại bị lớp bảo mật Lingling Kwong cài sẵn cản trở

- Mật mã là gì?

- Thả hai người họ đi, tôi sẽ mở khóa cho ông!

- Không thể! - Lee Yuan cứng rắn nhìn Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat nhìn Lee Yuan một lúc sau đó nhìn xung quanh đánh giá tình hình, cô thở ra, đúng là hai người Lee Han có thoát ra cũng không làm được gì cả, thôi thì..

Orm Kornnaphat quay sang nhìn Wong Lam cười thập phần tàn nhẫn

- Cô.. cô muốn gì..? - Hắn ta nhảy lên một dự cảm không tốt trong lòng

- Ông giết hắn ta đi, tôi mở cho ông! - Orm Kornnaphat là người có thù tất báo, nếu tên này không lừa gạt ông của Lee Han rồi bán đứng bọn họ, thì cô cũng không ở tình thế này, đã không thoát được, thì phải kéo một hai tên làm đệm lưng, nhất là những kẻ phản bội

- Ông sẽ không làm vậy đúng không Lee lão? - Wong Lam cười cứng ngắc nhìn bên cạnh

"Đoàng!"

Nụ cười cứng đờ của hắn vẫn còn trên mặt, mắt trợn to không nhắm lại, giữa trán là một lỗ đạn, máu từ từ chảy ra, Orm Kornnaphat liếc mắt nhìn ông cháu Lee Han rồi nở nụ cười như thể nói với họ rằng ít ra thì kẻ phản bội cũng bị trả giá rồi, sau đó cô ung dung đến mở bảo mật ra.

- Thông báo đi! - Lee Yuan hất cằm nhìn Orm Kornnaphat, hắn ta sợ rằng Lingling Kwong không thấy Orm Kornnaphat báo tin sẽ giở trò.

Orm Kornnaphat lấy ra điện thoại định nhắn cho Lingling Kwong một đoạn nhưng bị Lee Yuan cho người giật lấy, nhắn một chữ "Đã xong" bằng tiếng Thái rồi vứt điện thoại sang một bên, ra lệnh cho thuộc hạ khống chế 3 người Orm Kornnaphat về một góc, kích hoạt hệ thống làm nhiễu định vị, rồi cầm điện thoại của Lee Han yêu cầu Lingling Kwong phải mang Thẻ thân phận của cô đến gặp hắn ta.

Ba người Lee Han bị còng tay ngồi trong một căn phòng kín, Orm Kornnaphat nhìn xung quanh nhíu mày, cảm giác nơi đây cho cô một sự quen thuộc kì lạ

- Là phòng của chị ấy! - Lee Han nhìn thần sắc của Orm Kornnaphat cũng đoán được suy nghĩ nên lên tiếng giải thích

Orm Kornnaphat nghe xong càng không vui, nơi này nhìn thì đầy đủ tiện nghi, có vẻ thoải mái, nhưng lại bí bách cực kỳ, không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có đèn điện, xung quanh chỉ là thiết bị luyện tập và máy tính, không có một thứ gì khác, Orm Kornnaphat cảm giác được sự cô độc dày đặc trong không gian khiến cô cực kỳ khó chịu.

- Ngày xưa từ bé chị ấy đã bị bắt sống ở đây, sau khi ba mẹ chị ấy qua đời, Lee Yuan lập tức nhốt chị ấy ở đây khi chị ấy không chịu tiếp tục huấn luyện, sau một tháng tâm lý bị mài mòn, chị ấy mới được thả ra, sau đó phải sống ở đây cho đến lúc trưởng thành..

Lee Han từ từ nói ra những gì cô biết cho Orm Kornnaphat, trái tim Orm Kornnaphat nặng trĩu, cô thật sự muốn phá hủy nơi này, phá hủy cái lồng sắt đã giam giữ sự tự do của Lingling Kwong, phá hủy dây xích đã ràng buộc đôi cánh của người cô yêu.

- Cám.. cám ơn cô.. - Lee Han cúi đầu lí nhí nói

- Hả? - Orm Kornnaphat đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên nghe Lee Han nói với cô câu cảm ơn thì quay lại mặt ngơ ra

- Lúc nãy.. cảm ơn cô..

- Chuyện gì?

- Đã cứu ông của tôi! Lại còn giết cả kẻ phản bội kia nữa!

- Chuyện nên làm thôi! - Orm Kornnaphat cười cười

Lingling Kwong từng kể cho cô nghe, nếu không có sự che chở của nhánh Lee Yen và sự bầu bạn thuở nhỏ của Lee Han thì Lingling Kwong sợ rằng đã không thể trưởng thành một cách chính trực mà sẽ trở nên méo mó trong tư tưởng rồi, vậy nên, Orm Kornnaphat rất cảm kích những người đã che chở người cô yêu trong quá khứ.

- Tôi sẽ tìm kiếm cơ hội, sau đó từ căn phòng này, cô chạy thẳng xuống cuối hành lang, tôi sẽ đưa cho cô mật mã căn phòng bên phải, cô vào trong đó, trên giá sách có một bức tượng màu trắng, đẩy nó vào thì cửa bí mật sẽ mở ra, nơi đó thông ra bên ngoài! - Lee Han ngẩng đầu nhìn Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat nhìn người con gái lớn hơn cô 4 tuổi đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhìn cô liền phì cười, Orm Kornnaphat tuy chỉ mới gặp Lee Han nhưng cô biết, bề ngoài lạnh lẽo kiêu ngạo chỉ là vỏ bọc cho nội tâm yếu đuối bên trong, người này, hoàn toàn không cứng rắn như những gì Lee Han thể hiện.

- Cô tìm kiếm cơ hội bằng cách nào chứ? - Orm Kornnaphat quay sang hỏi

- Lee Yuan chắc chắn sẽ cần phải vào phòng làm việc của Trưởng đoàn để khởi động hệ thống an ninh, mà hiện tại nơi đó tôi đã đổi mật khẩu rồi, hắn sẽ đến đây để lấy mật khẩu! - Lee Han nghĩ một lúc rồi nói

- Có biết mở cái thứ này không? - Orm Kornnaphat đưa còng tay ra trước mặt Lee Han, cô nãy giờ đã thử nhiều cách nhưng không mở được

- Không mở được đâu, loại này được thiết kế dành riêng cho Lingling đó, chị ấy không mở được thì không ai mở được đâu! - Lee Han thở dài.

Bọn người kia chỉ khóa tay Orm Kornnaphat còn cô và ông nội cô thì tự do nghĩa là với chúng, cô không có chút uy hiếp gì, thật ra cũng dễ hiểu, Lee Han không phải là thiên tài trong võ thuật, từ nhỏ, sức khỏe cô yếu ớt, không thích hợp tập luyện.

Orm Kornnaphat nghe thấy thứ này dành riêng cho Lingling Kwong, trái tim cô lại trầm xuống một nấc nữa, thứ Lingling Kwong trải qua thật sự quá mức tàn nhẫn rồi, cô thật sự không nghĩ tới người kia phải sống một cuộc sống không khác gì địa ngục như vậy, nếu cô thoát được, cô sẽ đem nơi này phá hủy, đánh sập cả cái trụ sở đáng ghét này.

- Với thân thủ của cô, thứ này không làm khó cô đâu vì bọn ở đây cũng không phải cao thủ gì cả, hơn nữa.. - Lee Han đứng dậy đi vào trong, vén sườn xám lên lấy ra một khẩu súng nhỏ rồi đi ra đưa cho Orm Kornnaphat - .. có cái này, cô sẽ thoát được!

Orm Kornnaphat nhìn khẩu súng trong tay, Lee Han đem toàn bộ bùa giữ mạng của người kia giao cho cô hết rồi

- Được rồi! - Orm Kornnaphat đứng dậy nhìn Lee Han cười cười, cô đưa tay xoa xoa đầu Lee Han trấn an - Đừng lo lắng!

Nói rồi cầm lấy súng đặt lại vào tay Lee Han, cô nở nụ cười tươi rói nhìn người trước mặt

- Giữ lấy! Thứ này của cô, tôi sẽ tự có cách!

- Nhưng mà..

- Không sao, giữ đi! - Orm Kornnaphat cười

Lee Han nhìn nụ cười của Orm Kornnaphat, lại nhìn khẩu súng nhỏ trong tay có chút ngẩn ngơ, sự dịu dàng của Orm Kornnaphat khiến Lee Han đột nhiên có chút cảm thấy an toàn, sự an toàn mà ngay cả Lingling Kwong cũng chưa thể cho cô trong từng đó năm, bỗng nhiên, trái tim Lee Han có chút loạn nhịp, cô lập tức quay đi, cô sao lại rung động với một người con gái nhỏ hơn cô chứ.

- Tùy cô vậy! - Lee Han ngạo kiều đi sang một bên ngồi xuống, cố gắng giấu đi gò má đã đỏ lên, tự nhủ thầm với lòng mình, Orm Kornnaphat là người của Lingling Kwong.

Orm Kornnaphat không hiểu được tâm tình của Lee Han nên cũng chỉ ngồi xuống, chuyên tâm nghiên cứu cái thứ đang hạn chế sự tự do của cổ tay cô, Orm Kornnaphat quan sát tỉ mỉ, còng tay này có vẻ được sử dụng rất nhiều lần rồi, cô có thể thấy được vết mòn theo thời gian trên nó, Orm Kornnaphat ngồi một lúc liền không có tiến triển gì, cô trực tiếp không nghĩ nữa, đứng dậy đi một vòng tham quan căn phòng mà Lingling Kwong từng ở.

Đến bên bàn trang điểm, Orm Kornnaphat ngồi xuống, theo thói quen mở ra hộc tủ nhỏ, rồi lại lật tay lên tìm kiếm, Orm Kornnaphat nhíu mày, cô cảm nhận được sự quen thuộc trên đầu ngón tay, nhấn một cái một tiếng cạch nhỏ vang lên, có một thứ gì đó rơi vào lòng bàn tay cô, Orm Kornnaphat lấy tay ra, một chiếc chìa khóa nhỏ xíu đang nằm gọn giữa bàn tay, Orm Kornnaphat nhếch môi cười, thói quen cất đồ của bà chủ bao nhiêu năm cũng không bỏ được.

Orm Kornnaphat từng tới lui phòng Lingling Kwong một thời gian tại Kaliris, có một lần khi leo cửa sổ vào, Orm Kornnaphat thấy Lingling Kwong ngồi ở bàn trang điểm đã làm động tác tương tự, cô không biết bên trong là gì, sau này khi Lingling Kwong trốn đi, Orm Kornnaphat đã thử ngồi ở chỗ Lingling Kwong từng ngồi mô phỏng lại động tác của Lingling Kwong, lần mò một lúc mới nhấn được một cái nút, cửa bí mật trong phòng Lingling Kwong mở ra, lúc này, Orm Kornnaphat đánh bậy đánh bạ lại thật sự đánh trúng rồi.

- Cách tới rồi nè! - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lee Han cười tươi, trên tay cầm một chiếc chìa khóa nhỏ

Lee Han ngẩn người nhìn Orm Kornnaphat, cô quen biết Lingling Kwong bao nhiêu năm còn không thể thấu được thói quen của người kia, vậy mà Orm Kornnaphat biết mọi thứ, chứng tỏ một điều, Lingling Kwong rất yêu Orm Kornnaphat nên không hề giấu diếm Orm Kornnaphat điều gì.

- Tốt quá rồi! - Lee Han cười vui vẻ

Orm Kornnaphat nhanh chóng mở ra còng tay, cô đi thêm một vòng, hy vọng sẽ tìm được nơi giấu vũ khí của Lingling Kwong nhưng không có, toàn bộ đều là thép, không có dấu vết nào có thể cất giữ được vũ khí, Orm Kornnaphat chán nản ngồi xuống chờ đợi, cô biết Lingling Kwong sẽ đến đây, thứ Orm Kornnaphat cần phải suy nghĩ chính là phải làm sao để có thể cùng Lingling Kwong phối hợp thoát ra.

"Lingling..."

Orm Kornnaphat thì thầm tên người cô yêu, hai tay đan vào nhau chà xát chứng tỏ sự lo lắng của chủ nhân nó, đôi mắt hổ phách trong suốt mang theo tình cảm và kiên định của bản thân, lần này, cô sẽ kết thúc tất cả những sự bất hạnh đã bao lấy người cô yêu.

"Em sẽ giải thoát cho chị, Lingling của em!"

- END CHAP 27 -

Chương trước Chương tiếp
Loading...