Ở rể (Nhập Chuế) - P1
Chương 17
Lý Nguyên quay lại nhìn Vân An thì thấy nàng mặc bộ quần áo bằng vải bố, có nhiều chỗ đều đã mau sờn rách, mép đôi ủng ở chân cũng bị rách, lại thấy dáng vẻ đắm chìm của Vân An sau khi tiến vào Lâm Phủ, nghĩ:'Dù điều này có chút đáng khinh, càng thực xin lỗi Vân huynh, nhưng...... Vân huynh vô tâm công danh lại nghèo túng như thế, có lẽ đó là một điều tốt khi huynh có thể được nhà họ Lâm phù trợ. Lâm muội muội tuy là nữ tử, lại có thể xưng anh thư (nữ anh hùng), lại là đích nữ duy nhất của Lâm gia, nếu Vân huynh là con rể Lâm Phủ, đời này kiếp này đều không cần lại 'lang bạt kỳ hồ'*.' (Lang bạt kỳ hồ: sống đầu đường xó chợ)Bất kể nói thế nào, Lý Nguyên đều biết hành vi của hắn rất hèn hạ, tất cả lý do thoái thác đường hoàng này bất quá là cái cớ trấn an lương tâm của hắn thôi.Làm sao một người có tính tình 'nhàn vân dã hạc'*, không trói buộc như Vân An lại có thể thích sự an bài như vậy? Huống chi nàng còn không nhận thức được điều đó, nhưng mà...... Lý Nguyên có nỗi khổ của hắn.(Nhàn vân dã hạc: sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự)Cán cân trong lòng Lý Nguyên không khỏi dâng trào, đung đưa không ngừng lại triệt để nghiêng, chưa bình thiên hạ lại như thế nào bị gả, hắn quyết định dùng Vân An giải cứu mình, làm tốt quyết định này Lý Nguyên dừng bước, đem ngọc bội bên hông tháo ra, đưa cho Vân An, nói:"Vân huynh, huynh ta tuy chỉ có vài lần duyên phận, nhưng tại hạ lại có một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, đây là ngọc bội tùy thân của tại hạ đã đeo nhiều năm, hôm nay tặng cho Vân huynh, sau này chỉ cần Vân huynh cầm ngọc bội này tùy thời có thể đi Lý Phủ tìm ta, tất sẽ nhìn thấy."Vân An chớp chớp mắt, nhìn song ngư bội trắng tinh không tì vết, nói: "Tâm ý của Lý huynh ta lĩnh, bất quá khối ngọc bội này với ta mà nói quá quý trọng. Nếu là vật bên người, khẳng định là đồ vật huynh thích nhất, chính cái gọi là quân tử không đoạt người sở ái, lại nói...... huynh nhìn xem khối ngọc bội này cùng bộ trang phục của ta, căn bản không xứng, đặt ở ta nơi này quá phí phạm của trời."Lý Nguyên nhìn Vân An, trong ánh mắt mang theo một mạt tìm kiếm, Vân An cho hắn cảm giác thập phần kỳ lạ, Lý Nguyên tự kiến thức người vô số, lại nhìn không thấu Vân An trước mặt so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi.Lần đầu gặp nhau, Vân An cư xử có chút thô lỗ, liều lĩnh, lần thứ hai gặp mặt Vân An liền tự tay phá vỡ ấn tượng trước đó.Thông qua quan sát, Lý Nguyên phát hiện Vân An phẩm hạnh thực ra rất tốt, đối nhân xử thế không kiêu ngạo không siểm nịnh, thường xuyên toát ra một loại tự tin cùng thong dong hoàn toàn không phù hợp với địa vị của mình, tính tình càng là hiền hoà kinh người, thái độ đối xử với điếm tiểu nhị và bản thân hắn - nhi tử của Tri Phủ không có bất kỳ khác biệt gì.Thời điểm ở Thất Bảo Lâu, Vân An hỏi hắn tiểu đao, tuy rằng Lý Nguyên không hiểu lời nói của Vân An quá nhiều, nhưng hắn có thể thấy được Vân An thực thích Thanh Long mộc, tuy rằng Lý Nguyên cũng không cảm thấy Thanh Long mộc có bao nhiêu quý báu.Vân An vẫn luôn ồn ào Thanh Long mộc so với bộ đồ ăn của Thất Bảo Lâu "đáng giá" hơn không biết bao nhiêu lần, Lý Nguyên bất lộ thanh sắc mà quan sát, thời điểm Vân An rời đi lại không lấy bất cứ thứ gì, thậm chí một chén rượu rất tiện lợi cũng không đụng tới.Sự hưng phấn của Vân An không giống như làm bộ, nhưng hắn* vẫn kiềm chế bản thân.Phụ thân Lý Nguyên thường nói: "Dục vọng mỗi người đều có, không thể vì thế mà đi phán quyết một người, tùy vào việc người đó sẽ lựa chọn thế nào khi đứng trước "Dục vọng".Người không có dục vọng thì thật đáng sợ, mà một người có thể khắc chế dục vọng mới chân chính là quân tử."Lý Nguyên hai tay nâng ngọc bội của mình, nghiêm mặt nói: "Vân huynh chớ có chối từ, tại hạ tâm ý đã quyết, nếu Vân huynh không cần, ta liền đập nát nó."Vân An đoạt lấy ngọc bội, nói: "Dừng! Huynh đây là chà đạp văn vật, ta thu!" Nói xong Vân An cầm ngọc bội thưởng thức một phen, trên mặt lộ ra nụ cười tham tài, một bên vuốt ngọc bội, một bên nỉ non nói: "Ta phát tài rồi a."Lý Nguyên nhíu mày, có chút đau lòng hỏi: "Vân huynh muốn đem đi bán thành tiền ư?"Vân An lời thề son sắt mà bảo đảm nói: "Lý huynh huynh yên tâm, chỉ cần ta còn đặt mình trong phiến thiên địa này, tuyệt đối sẽ không bán khối ngọc bội này thành tiền!""Như thế rất tốt.""Rất tốt rất tốt!" 'Bất quá chờ ta không ở thời không này, vậy thì hứa hẹn này có thể không tính a...... Hắc hắc.'"Vân huynh thỉnh.""Lý huynh trước hết mời......"Hai người đi vào yến phòng, vừa bước vào liền thu hút rất nhiều sự chú ý. Đại bộ phận ánh mắt đều ngừng ở trên người Vân An, người ở đây đều ăn vận ngăn nắp lượng lệ, ngay cả gia đinh Lâm Phủ cũng ăn mặc đẹp hơn Vân An, với vẻ ngoài này của Vân An, căn bản không có tư cách xuất hiện ở chỗ này.Nếu nhìn Lý Nguyên bên cạnh Vân An, cũng liền hiểu được, vị công tử phóng đãng này thâm cư không ra ngoài, bên ngoài quý danh nổi tiếng là hành vi hoang đường ở Lạc Thành.Ngại với thể diện của Tri Phủ Đại nhân, các tân khách thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Lý Tri Phủ vốn đã tức giận đến tím mặt, lại không tiện mở miệng quát lớn, chỉ có thể mỉm cười với Lâm lão gia bên cạnh.Lý Nguyên có công danh bàng thân, tự nhiên thượng tọa, gia đinh Lâm Phủ đi đến trước mặt Lý Nguyên, làm một cái "Thỉnh" thủ thế, nói: "Tam công tử xin mời ngồi."Lý Nguyên nắm lấy cánh tay Vân An, đi về phía bàn ở hàng phía trước, nói: "Vị này chính là hảo bằng hữu tri kỷ của ta, an bài hắn ngồi ở bên cạnh ta."Bàn tròn trải khăn nền đỏ chỉ vàng thêu hoa văn tường vân, hết sức vui mừng, mỗi vị trí trước mặt đặt một chung trà, sau khi tân khách vào chỗ lập tức có gia đinh rót nước sôi, hương trà bốn phía.Vân An đầu tiên quay nhanh bằng VCR, cơ hồ ghi lại hầu hết mọi chi tiết trong hội trường mới dừng lại, ánh mắt dán chặt vào tám cái đĩa đặt ở giữa bàn.Yến hội còn chưa bắt đầu, trên bàn bày biện bốn đĩa trái cây sấy khô, hai đĩa mứt trái cây, còn có hai đĩa bánh kẹo chuyên môn dùng để phối kèm với trà.Nhân dịp này, giá trị xã giao lớn hơn nhiều so với giá trị bữa ăn, đại đa số khách khứa đều tranh thủ cơ hội khơi thông nhân mạch, nhưng Vân An là người duy nhất nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên bàn với ánh mắt khao khát, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, bụng càng là kêu lên ùng ục.Vân An liếm môi một cái, quan sát những người chung quanh, thấy cũng không có người chú ý tới mình, hoả tốc nhanh chóng bốc một nắm trái cây sấy khô trên đĩa, cầm lấy một viên hạch đào màu hổ phách ném vào trong miệng, lập tức cảm thấy hạch đào hinh ngọt cùng mùi hương đặc hữu tràn ngập trong khoang miệng, Vân An xinh đẹp hít một hơi thật sâu, đem hạch đào trong tay ăn hết, lại bắt đầu lột đậu phộng ăn......Trong chốc lát, một núi vỏ nhỏ chất đống trước mặt Vân An, khách nhân ngồi cùng bàn chú ý tới một màn này, tuy trên mặt nở nụ cười hiền lành, lại đang âm thầm khinh thường.Đột nhiên, đại sảnh náo nhiệt trở nên yên tĩnh, Vân An theo ánh mắt các khách nhân nhìn về phía đại sảnh, chỉ thấy phía sau rèm châu, hai nha hoàn mặt mang lụa mỏng đỡ lấy một vị thân xuyên áo váy màu hồng nhạt, nữ tử đầu đội đấu lạp* yểu điệu xuất hiện ở phía sau bức rèm che.