Nương Tử, Ta Yêu Em - Đại Ngu Hải Đường

Chương 8.



Đến được trấn Thanh Tri đã là ba ngày sau đó.
Với tốc độ bình thường của Tinh Kiệt và tôi, chắc cưỡi ngựa cùng lắm cũng chỉ hai ngày đường. Nhưng trong đoàn còn có phụ nữ nên tốc độ của chúng tôi cũng giảm đi qua nửa. Thành ra từ Kinh thành tới nơi cũng mất gần bốn ngày đường.

Vừa tới trấn đã thấy người dân cúi mình kính cần hành lễ, Tinh Kiệt vội xua tay, bảo mọi người đứng dậy. Quần chúng khi ấy mới dám ngước nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Tôi chắp tay sau lưng, tặc lưỡi. Bất quá, Tinh Kiệt cũng là soái ca cổ đại đi. Chắc hẳn đã thành idol trong lòng nhiều cô nương rồi.

"Nhược Vũ đại nương." Một người hàng xóm hô lên khi thấy ba người chúng tôi đứng sau lưng Tinh Kiệt, "Bà thực sự đã về rồi." Nói rồi bèn rớt nước mắt.

Nhược Vũ cùng Tú Linh đều vừa mừng vừa tủi. Có lẽ trước sẽ giải được oan tình, phá án mất nhà, nhưng sau rồi thì biết sống bằng gì đây? Nhà mất, tiền cũng chẳng còn... Haizz, tôi còn nợ quận chúa hai quan tiền.

"Lần này cũng nhờ tướng quân và Tinh Kiệt đại nhân, nếu không chúng ta đã sớm phải tha hương cầu thực." Nhược Vũ đại nương mắt đã đỏ hoe. Bà nói tiếp: "Lần này về được quả thực vẫn ngỡ là mơ."

Người dân trong trấn lương thiện, chất phác, lại cùng nhau quỳ xuống hành lễ trước Tinh Kiệt: "Đa tạ Vương gia Ngu Tư Hoàng Tướng quân, đa tạ Ngu Tinh Kiệt đại nhân."

Tôi không rảnh để xem tiết mục quỳ lạy này, nhìn đã thấy mỏi đầu gối. Định bụng chuồn ra sau cùng Tiểu Trạch, bỗng bên tai vang lên giọng nói hào sảng của Tinh Kiệt: "Lần này cũng là vì Triệu công tử đây đã mạo hiểm tính mạng để cầu kiến Tướng quân, bọn ta mới được hay tin về nỗi oán hận của nhân dân. Hôm nay Tướng quân đích thân hạ lệnh cử ta xuống điều tra phá án. Nếu có oan khuất, mọi người hãy cùng ta lên công đường làm chứng. Hôm nay, ta sẽ chính thức lấy lại công bằng cho mọi người."

Gì? Hôm nay? Bây giờ? Aish, tên này là trâu điên hay sao? Tôi đã mệt lắm rồi, để mai không được hả?

"Đại nhân anh minh."

Tất thảy người dân trong trấn cùng đồng thanh hô to, tôi thở dài bóp trán. Nghĩ chắc không thể nào nghỉ ngơi được, tôi bèn quay sang dặn Tiểu Trạch: "Cô nương, nha môn ở đây không tiện để các người nghỉ ngơi đâu. Vừa bẩn thỉu, vừa ẩm mốc vì chẳng bao giờ Trương chi huyện chịu dọn dẹp. Nay hắn lại còn đang bị tống tạm giam, càng chẳng có ai rảnh rỗi mà quét dọn. Chi bằng các người lên phía trước, có một quán trọ rất được, ở đó cứ thuê phòng để nghỉ có lẽ sẽ tốt cho Thư... cho quận chúa hơn."

Tiểu Trạch nghe tôi nói vậy, cúi đầu cố nhịn cười: "Triệu công tử đã lo lắng như vậy, ta xin nghe theo." Dứt lời còn chưa kịp để tôi bào chữa, đã nhanh chóng rời đi cùng một đoàn tùy tùng.

Tôi nhìn cỗ xe ngựa của quận chúa đã xa dần phía trước, bèn an tâm quay lại ôm quyền với Tinh Kiệt: "Đại nhân, đã không còn sớm nữa. Chi bằng chúng ta lên công đường truyền phạm nhân thẩm án?"

"Được. Cảm phiền Triệu công tử, Nhược Vũ đại nương cùng Tú Linh cô nương hãy theo ta."

Tinh Kiệt liền cho gọi những hộ vệ thân cận đã phái tới trước. Một người có tên Thanh Phong vội báo cáo: "Khởi bẩm đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Giờ chỉ còn đợi ngài thẩm tra kết án."

Tôi thầm khen ngợi trong lòng. Mấy chiến sĩ cổ đại này tốc độ cũng nhanh gớm, đúng là được rèn rũa từ trong kén có khác.

"Tốt. Chúng ta đi."

Vậy là chúng tôi một đoàn người lại rầm rập tiến vào nha môn trấn Thanh Tri. Ngoài tấm biển Thanh Tri Phủ bám đầy bụi bặm bên ngoài, thì trong phủ không có lấy một ai.

Nhưng rất nhanh, Tinh Kiệt đã mau chóng ngồi vào ghế quan huyện, chính giữa công đường. Không cần trống chiêng, cũng chẳng cần trượng gỗ đập đất của nha dịch, hắn cầm kinh đường mộc vỗ một cái thật uy nghiệm, cao giọng nói: "Truyền cha con chi phủ trấn Thanh Tri, Trương Khang, Trương Thanh!"

Một lát sau đã thấy hai dáng người béo ục ịch, tóc tai xõa xượi mặc quần áo phạm nhân được hộ vệ Thanh Phong áp giải tiến vào công đường. Thấy phía trước là Ngu Tinh Kiệt khí thế oai nghiêm rợp trời, bên liếc phía dưới thấy ba người chúng tôi đang quỳ, bọn chúng thất kinh, vội vã quỳ sụp người xuống.

"Hạ quan Trương Khang, khấu khiến Tinh Kiệt đại nhân."

"Thảo dân Trương Thanh, khấu kiến Tinh Kiệt đại nhân."

Chát!

Tinh Kiệt vỗ mạnh kinh đường mộc, sảng giọng quát: "Điêu dân to gan, ngươi đã phạm trọng tội, còn dám xưng là thảo dân?"

"Chúng thần... tội dân..." Trương Thanh run cầm cập như cầy sấy, thịt mỡ trên mặt núc ních co giật, rung theo từng phản ứng của hắn.

Tôi mím chặt môi, cố gắng đừng phụt cười. Xem ra hôm nay ha cha con nhà ngươi chết chắc.

Lại thấy giọng nói run run của Trương Khang vang lên: "Bẩm đại nhân, hạ quan... hạ quan không biết mình và con trai có tội gì."

Quần chúng nhân dân đứng phía ngoài công đường chật ních người, ai cũng tỏ vẻ phẫn nộ.

"Ngươi thân làm chi phủ, ăn bổng lộc triều đình, nhưng lại cậy chức cậy quyền, hà hiếp nhân dân. Ngươi há chẳng coi Thánh Thượng ra gì?" Tinh Kiệt trừng mắt, quát.

"Ngươi dung túng cho con trai mình, tác oai tác quái, thậm chí đốt nhà hai bà cháu Nhược Vũ. Nếu không phải Triệu Tiểu Đường đưa họ ra khỏi hỏa hoạn, chẳng phải con trai ngươi đã đoạt đi ba mạng người? Ngươi còn gì để biện minh?"

Trương Khang dù cả người xanh mét, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố cãi: "Hạ quan... hạ quan không hiểu!"

"Được!" Tinh Kiệt gật đầu, lại sảng giọng, "Triệu Tiểu Đường, ngươi có quen hai người này không? Khai báo thành thật, kể lại mọi chuyện."

Tôi thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu, oai oai hùng hùng mà dùng chất giọng đặt biệt nhà họ Triệu để kể lại toàn bộ sự việc hôm đó, từ lúc sáng đôi co cùng Trương Thanh, rồi tối đến nhà cửa bị cháy rụi. Nói xong, tôi chỉ thằng vào hai cha con họ Trương, rống lên: "Khởi bẩm đại nhân, thần tin chắc bọn họ không thể thoát khỏi diện tình nghi được. Ở đây còn có dân chúng làm chứng, thần không tin bọn họ có thể dùng tay che trời chắn đất."

Tức thì, nhân dân trấn Thanh Tri đều dậy sóng, người đòi chém đầu cha con họ Trương, người thử đòi xử lăng trì...

Tôi rùng mình. Như vậy thì hơi quá rồi!

Chát!

Tinh Kiệt lại vỗ kinh mộc đường. Không khí nhộn nhạo dần lắng xuống.

Hắn cao giọng: "Nếu các ngươi còn chưa phục. Bản quan còn nhân chứng và vật chứng khác!" Nói rồi lại hô to, "Truyền chủ tiệm Vương Quân."

Lát sau, một người đàn ông cao nhẳng, da đen sạm sợ sệt tiến vào công đường. Thấy Tinh Kiệt, ông ta vội quỳ xụp xuống.

"Quỳ dưới kia là kẻ nào?" Tinh Kiệt nheo mắt hỏi.

"Dạ bẩm, thảo dân Vương Quân, khấu kiến Tinh Kiệt đại nhân."

Tinh Kiệt gật đầu, lại tiếp tục chỉ hai cha con họ Trương: "Ngươi quen người này không?"

Vương Quân quay sang Trương Thanh, nhìn một lúc rồi lại cúi rạp đầu: "Bẩm đại nhân, hai người này cả trấn Thanh Tri ai ai cũng biết. Thần là người thôn bên cũng có hiểu sơ sơ."

"Mấy hôm trước, ngươi có bán hơn mười mấy chai dầu hỏa cho một người tên Chu Huấn, ngươi còn nhớ không?"

"Dạ, thảo nhân nhớ rất rõ. Đó là người đầu tiên trong mấy tháng vừa rồi mua dầu hỏa ở tiệm thảo dân nhiều như vậy."

"Lời ngươi nói là sự thật?"

"Bẩm đại nhân, hoàn toàn là sự thật. Thảo dân có ghi lại trong sổ sách, người kia cũng dùng hơn bốn quan tiền để trả thảo dân, hiện vẫn còn quá nửa ở trong nhà."

Hàng lông mày rậm của Tinh Kiệt giãn ra, nhìn hai cha con họ Trương mặt mũi trắng bệch, trầm giọng nói: "Chu Huấn là người của phủ các người, cách đây vài hôm chết vì đổ bệnh. Ta tự hỏi, không hiểu vì lý gì, thanh niên trai tráng khỏe mạnh như vậy, cớ gì mà đường đột chết? Phải chăng còn có oan tình?"

Trương Thanh ngã hẳn ra đất, sắc mặt tái mét, hơi thở phì phì. Cha hắn "cứng" hơn một chút, vẫn lắp ba lắp bắp: "Hắn... hắn mắc bệnh bẩm sinh, đột nhiên tái phát!"

Chát!

Tiếng kinh đường mộc nện xuống mặt bàn khiến Trương Khang giật nảy mình sợ hãi. Tinh Kiệt trừng mắt quát: "To gan, ngươi dám nói láo trước mặt bản quan? Chu Huấn sinh thời không hề có bệnh gì, nhưng chết cơ thể tím tái, móng tay thâm đen... Không phải trúng độc thì là cái gì? Chết trong phủ ngươi, há nào ngươi lại không biết?"

Ghê gớm thật, hai cha con nhà này còn giết người diệt khẩu nữa, tội ác đúng không thể dung tha. Tôi rướn người, chẳng thèm quan tâm người trên kia là Tinh Kiệt, rống to, giọng vang khắp cả công đường: "Tiên sư, ông đây còn giữ cây đuốc của nhà các ngươi đấy! Nếu cần thiết thì ông cho một mồi tụi mày thử cháy xem có vui không? Nhiều mỡ thế, chảy bớt một tí chắc không vấn đề gì đâu!" Nói rồi, tôi lấy cả cây đuốc Thanh Phong đang bê trên khay làm vật chứng, một phát ném thẳng vào mặt tên Trương Khang khiến hắn rú lên, lùi ra xa mấy mét. Tôi quát: "Bố khỉ, mày nhìn cho kỹ đi thằng khốn! Đuốc nhà mày đấy. Cả cái trấn này ai chẳng biết nha dịch trong nhà mày xài cái loại đuốc đắt sắt ra miếng như thế này! Tao phi cho mày cái dép bây giờ chứ lại!"

Tôi vừa dứt lời, cả công đường rơi vào trạng thái yên tĩnh. Đến mức một con muỗi cũng nghe thấy tiếng vo ve. Tôi nhìn vẻ kinh ngạc của Tinh Kiệt, vẻ nhịn cười của Tú Linh cùng quần chúng... biết là mình lại thất thố, tôi vội cũng gầm mặt.

"Thảo dân đã trình bày xong rồi ạ." Giọng tôi cực lỳ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đang tự trách mình ngu không thôi.

Tinh Kiệt là người đầu tiên phá tan bầu không gian tĩnh lặng: "E hèm... tang chứng, vật chứng, nhân chứng đây đủ, các ngươi còn gì để chối cãi?"

Đương nhiên sau đó, hai cha con họ Trương  phải cúi đầu nhận tội rồi. Án tử hình cũng đón chờ tên tham quan và kẻ lòng lang dạ thú trong sự mừng rỡ hạnh phúc của quần chúng nhân dân.

Nhược Vũ đại nương cùng Tú Linh được ban cho ruộng đất và nhà mới để ổn định lại cuộc sống.
Tinh Kiệt từ idol trở thành supper idol, được chúng dân ca tụng không ngớt. Tôi vì mấy câu chửi bới tức giận trên công đường mà thành ra cũng được mọi người cảm tạ, thậm chí vài tiểu cô nương còn mang quà bánh tặng cho tôi khi tôi đang thong thả trở về quán trọ.

"Ây da, mệt chết ta mất!" Tôi cầm đống bánh kẹo trên tay, không ngừng than vãn, "Ta muốn ăn kem, ăn kem socola..."

"Ngươi cũng được ái mộ quá đi!"

Giọng nói lạnh lùng vang tới sau lưng khiến tôi giật mình, vội đặt đống bánh kẹo lên chiếc bàn trong sảnh quán, sau đó nở nụ cười lấy lòng người đang chun môi giận dỗi kia: "Thư Hân, ta vừa cùng biểu ca ngươi phá án."

"Không liên quan đến ta." Nàng nhìn đống bánh kẹo, thờ ơ nói, "Tiểu Đường không thích đồ ngọt, chi bằng chia cho mấy người bọn Tiểu Trạch đi."

Tôi nhìn đống đồ ăn, có chút tiếc nuối: "Ta không ăn được, để cũng phí..."

"Ngươi không ăn được quà cô nương nhà người ta tặng, sao không từ chối luôn đi?" Thư Hân quay lưng, chẳng thèm nhìn tôi nữa, "Sau này ngươi không được tùy tiện nhân đồ của người ta, rõ chưa?"

"Dạ, rõ."

Tôi gãi đầu, nhìn dáng người mảnh khảnh trước mặt, tâm trạng tốt hẳn lên. Có lẽ vì tôi yên tĩnh quá, nàng khẽ nhíu mày xoay người lại.

Nhưng tôi đã tiến đến sau lưng Thư Hân từ trước, đang cười nhăn nhở định chọc nàng, ai ngờ nàng xoay người, cả thân thở bỗng chốc nằm gọn trong lòng tôi. Cảm giác thân thể ấm nóng của nàng cọ vào người, hơi thở của nàng phả lên cổ, lòng tôi chợt xao xuyến không thôi.
Không biết từ lúc nào, môi tôi đã gần như chạm vào trán nàng. Tôi như người mê hoặc, tiến gần lại hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Thư Hân giật mình, nàng đẩy người tôi ra. Lúc này, tôi mới như người mộng ru sực tỉnh khỏi cơn mê sảng. Nhìn gò má ửng đỏ của nàng cùng đôi mắt trong veo nhìn mình chăm chú, tôi vội vàng giải thích: "Thư Hân, ta không cố ý... ta..."

"Tiểu Đường, ta đâu nói ta không muốn như vậy?"

Nàng nói rồi vội vã xoay người chạy lên lầu. Một mình tôi đứng ngẩn ngơ giữa quán trọ, thơ thẩn đưa tay ra như muốn níu giữ lại hương thơm cùng mùi vị ngọt ngào từ nàng.

Tôi mỉm cười ngốc nghếch.

Tôi là nữ tử, nàng là nữ tử. Nhưng làm sao mới được đây?

Tôi thích nàng, thực sự đã thích nàng rồi.

----------

Chương trước Chương tiếp
Loading...