Nương Tử, Ta Yêu Em - Đại Ngu Hải Đường

Chương 48.



Sau vụ án, chúng tôi tới trấn Thanh Tri ở lại chơi mấy hôm cùng Nhược Vũ đại nương và Tú Linh. Tuyết Nhi tưởng rằng là một nàng công chúa đài các cái gì cũng chưa từng trải qua, ấy thế nhưng không hề phàn nàn một lời nào. Cũng dễ nhận thấy, thành kiến của Giai Kỳ dành cho nàng ta sau chuyến đi này lại giảm đi mấy phần. Tuy không tránh khỏi tranh cãi nảy lửa như lúc trước, nhưng Giai Kỳ giờ cũng đã biết nhẫn, không đôi co nhiều mà đều nhường Tuyết Nhi.

Với điểm thay đổi kỳ diệu này của Giai Kỳ, tôi liền nghi hoặc thì thầm vào tai cô nàng: "Này, có phải cảm tình cậu dành cho công chúa đã khác trước nhiều rồi?"

Mặc dù tôi không hề có ý sâu xa, chỉ là có thể dễ nhận thấy hai người đó có thể làm bạn, thế nhưng Giai Kỳ bỗng dưng nhíu mày, phản ứng gay gắt: "Tuyết Nhi? Không có đâu! Lão tử có đánh chết cũng không giao lưu cùng con bé đó."

Tôi cũng bị Giai Kỳ dọa cho câm nín, chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng từ con bạn. Thế là không nhịn được đành vỗ vào đầu nó một cái: "Cái gì mà lão tử? Cậu đem mình biến thành đàn ông con trai thật luôn rồi đó à?"

Ngược lại, Giai Kỳ vô cùng vui vẻ đáp: "Như vậy mới hợp với bộ dáng hiện tại của tớ chứ. Tiểu Đường, cậu nói xem. Nếu biết trước phẫn nam trang tớ lại đẹp trai không thua kém gì cậu thế này, ở hiện đại tớ cũng đã nổi tiếng rồi cũng nên."

Bất quá cũng chỉ là ảo tưởng sức mạnh.

Khi trở lại Kinh thành cũng đã gần cuối tháng Giêng. Với việc xuất cung đột ngột như vậy, công chúa đã bị hoàng hậu nương nương quở trách rất nặng nề. May mắn được Thư Hân đứng ra nói đỡ, công chúa mới tránh được hình phạt cấm túc. Đối với sự nổi giận của Hoàng hậu, nàng ta chỉ thản nhiên đáp: "Con lần này là đi phá án đó Mẫu hậu."

Đương nhiên việc tôi cùng Thư Hân xém chút nữa bị sát hại oan uổng đều được giấu nhẹm, nếu không khi trở về, không chỉ Tư Hoàng tướng quân, mà anh Hoàng sẽ trực tiếp đem chúng tôi nhốt hẳn vào phủ không cho ra ngoài nửa bước.

Cái chân què quặt của tôi sau một tháng chỉ nằm giường, ăn với ngủ thì cũng đã bắt đầu lành lặn. Tôi có thể tự mình đi dạo, làm mấy việc lặt vặt mà không cần quận chúa hay Hoàng Anh giúp đỡ. 

Chỉ là có lúc quá nhàm chán, tôi liền rủ rê nàng tới trấn Nam Ninh chơi với cụ tổ, cũng khoảng thời gian đó ít nhiều được Triệu Thần Phong giáo huấn kiêm dạy dỗ về các phương thuốc chữa bệnh. Dẫu sao nhà tôi cũng có truyền thống y học, lại là một sinh viên năm hai ngành y, việc tiếp thu không hề khó. Sau đó lại xin mấy cuốn sách về các loại dược thảo điều trị về Kinh để đọc lúc rảnh rỗi.

Khoảng thời gian này thực tế cũng là những lúc tâm trạng tôi mông lung nhất. Cuộc sống hạnh phúc bên Thư Hân khiến tôi có điểm lo sợ, sợ rằng một ngày sẽ phải rời xa nàng, sợ rằng một ngày vĩnh viễn không thể gặp lại nàng nữa.

Cuốn nhật ký của thầy Lưu, tôi không hề xem qua, vì lo lắng Thư Hân sẽ nghĩ ngợi. Thế nhưng không an lòng mà đẩy hết thảy mọi việc nghiên cứu qua cho Giai Kỳ. Cô nàng cũng vô cùng biết ý, chỉ khi nào không có quận chúa mới dám cùng tôi nghiêm túc nói về vấn đề này.

"Tiểu Đường, tớ tin chắc rằng thầy Lưu đã về được thời hiện đại rồi." Cô nàng nhìn trước ngó sau, lại lục trong ngực áo quyển sổ đã bị vân vê đến nhàu nhĩ, "Thầy ấy đã nghiên cứu rất kỹ, không thể nào một đầu óc bác học như vậy lại tính toán sai được đâu."

Đại khái vào ngày rằm tháng hai năm 1470, khi "Cánh cửa thời gian", được thầy Lưu tạm gọi như vậy trong nhật ký, lại mở ra lần nữa. Đó chính là thời khắc khi vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, nhưng mặt nước sông Hoàng Liêu êm ả thường ngày lại nổi sóng cuồn cuộn. Khi đó thầy ấy đã cực kỳ bất ngờ, một vòng xoáy nước rộng như cái hũ nút liền phát tỏa ra ánh sáng soi chiếu cả một vùng nước đục ngầu. Cánh cổng thời gian khổng lồ ấy sâu hun hút nằm ngay trên mặt sông, dù vậy nhưng không hề có một giọt nước nào chạm tới được.

Là ngày rằm không sao cũng chẳng có gió, ấy vậy mà khi vòng tròn sáng quắc đó ngày một thu nhỏ hẹp dần, thì sấm sét lại rạch ngang bầu trời, đánh thẳng xuống chiếc cổng đó. Thầy Lưu vừa cuống vừa sợ, liền quăng luôn con gà sống mình đang cầm trên tay vào xuống vòng xoáy. Chỉ thấy sấm rền vang trời một lần nữa, vòng xoáy nhỏ lại rồi mất hẳn, trả lại vẻ êm ả cho mặt sông Hoàng Liêu.

Thầy Lưu đứng trên vách núi quan sát mà cả kinh. Khi con gà bị ném qua vòng xoáy sáng rực kia liền mất hút không có tăm hơi, cũng chẳng hề thấy xuất hiện xác chết trên mặt sông êm ả. Dường như, nó thực sự đã bị hút đến một nơi nào đó.

Từ lần thấy được cánh cổng đó, thầy Lưu ngày nào cũng ra sông Hoàng Liêu quan sát, có lẽ phải một thời điểm thích hợp nào đó, vòng xoáy kia mới lại xuất hiện. Và lần thứ hai vào ngày rằm tháng sáu. Lúc đó Trung Đức đang cùng thầy Lưu uống rượu, gió bỗng dưng nổi lên cuồn cuộn. Biết là cánh cổng sắp xuất hiện, thầy trực tiếp mang con trâu đã giữ bên cạnh mấy tháng qua, đến bên vách núi.

Trước sự bàng hoàng của Trung Đức, thầy Lưu không thương tình liền đẩy mạnh con trâu kia xuống vòng xoáy sáng rực. Lại một hồi sấm sét vang rền, con trâu mất hút giữa mặt sông Hoàng Liêu êm ả. Lúc này tên Trung Đức mới kinh hãi lắp bắp: "Lưu Điên, ban nãy... ban nãy sao ông lại đem con trâu kia đẩy xuống sông? Nó... nó mà chết thì sao hả?"

Thầy Lưu liền mừng rỡ, quay ngoắt lại lay vai Trung Đức: "Ngươi không thấy hay sao? Vòng xoáy đó, cánh cổng đó đã mang con trâu đi rồi. Nó đã đến một tương lai cách đây cả mấy trăm năm, ngươi không thấy vầng sáng kỳ diệu đó hay sao?"

Trung Đức gạt tay thầy Lưu, khó hiểu hỏi lại: "Vầng sáng? Vòng xoáy? Ông đang nói cái gì vậy? Rõ ràng mặt sông vẫn hoàn toàn yên tĩnh nãy giờ, không có đến nổi một con sóng to chứ đừng nói là vòng xoáy."

Lời của Trung Đức khiến thầy Lưu khựng lại vô cùng kinh ngạc. "Cả tiếng sấm rền vang như vậy, cũng không nghe thấy?"

"Hoàn toàn không có gì?" Trung Đức khẳng định chắc nịch, "Chỉ có việc ông đem cả con trâu vứt xuống dưới kia rồi."

Sau hai lần trực tiếp ném vật sống vào vòng xoáy kia, thầy Lưu liền kết luận hai điều rằng. Thứ nhất, vật sống đó không còn ở lại thời điểm năm 1470 nữa, mà đã được "Cổng thời gian" mang về năm 2020. Thứ hai, sở dĩ có thể kết luận cánh cổng kia thông tới tương lai đúng năm 2020, bởi chỉ có những người nào mang "Lỗ hổng thời gian" mới có thể nhìn thấy cánh cổng. Nếu cánh cổng kia đem người ta trở về quá khứ, nó cũng sẽ chính là lối thoát trở về thời điểm hiện tại.

Ngày cuối cùng được ghi trong nhật ký chính là ngày 14 tháng chạp năm 1470, thầy Lưu đã nói: "Tôi đánh cược toàn bộ vào ngày mai, lần cuối cánh cửa mở trong năm nay. Nếu may mắn như tôi dự đoán, chắc chắn tôi sẽ trở về tương lai."

Giai Kỳ cầm quyển nhật ký trong tay mà run rẩy. Khóe miệng khô rang liền nhấp một ngụm trà. "Tiểu Đường, lần tới của chúng ta là vào ngày rằm tháng năm, cũng sắp tới rồi. Chúng ta phải thử! Nếu vòng xoáy đó chẳng thông tới đâu, thì chúng ta còn có thể bơi vào bờ."

Giờ đã là cuối tháng tư, cái lành lạnh của ngày xuân cũng đã tan biến từ lâu, thay vào đó là cảm giác nóng nực không thôi. Thế nhưng sống lưng tôi lại lạnh toát, tôi nằm xoài ra tấm phản ở lương đình, miệng lẩm bẩm: "Liệu ở dưới lòng sông có hố ngầm hay đại loại là xoáy nước gì..."

"Hoàn toàn không. Thầy Lưu đã viết rõ ràng trong đây rồi."

Câu khẳng định của Giai Kỳ dường như lại càng khiến lòng tôi thêm nao núng.

Vậy, có thể tôi sẽ được trở về nhà ư? Việc này nếu thành công thì tôi sẽ lại về với cuộc sống hiện đại bình thường, có ti vi, có nhà cao cửa rộng, quạt máy điều hòa vù vù... và vẫn thế, là một sinh viên đại học năm thứ hai.

Nhưng còn Thư Hân...

Tôi chắc chắn không thể rời xa nàng được, cũng không thể bỏ mặc nàng ở lại đây một mình. Giờ nàng cũng là gia đình của tôi, cũng giống như gia đình ở thời điểm hiện đại đang mong ngóng tôi từng giờ từng khắc. Tôi đem lấy trong ngực áo sợi dây chuyền bạc từ nhỏ tới lớn đều đeo trên cổ, nó là thứ duy nhất mà tôi mang theo trên người khi xuyên không. Sợi dây này được ông nội tự tay đeo vào cổ, dõng dạc nói rằng: "Khi đeo chiếc vòng này, dù ở đâu, dù đi đâu, thời điểm nào, thì con chắc chắn vẫn là con cháu họ Triệu."

Chính vì thế, sợi dây chuyền này cũng quan trọng như mạng sống của tôi.

Lòng tôi chùng xuống, không muốn tiếp tục bàn luận về việc này nữa, liền càu nhàu ngắt lời Giai Kỳ: "Đi thôi, tớ đói bụng rồi."

Bữa cơm tối đó vì sự trầm mặc của tôi mà diễn ra vô cùng yên lặng.

Thư Hân từ sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, nàng luôn né tránh nhắc tới chuyện của thầy Lưu, cũng không hề cùng tôi nói về việc quay trở lại hiện đại. Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, dù nàng có theo tôi đi cùng, thì trở về thời điểm tương lai cả trăm năm sau đó, nàng cũng sẽ tan vào mây khói...

Tôi có thể từ tương lai trở về, nhưng nàng thì không thể từ quá khứ mà cùng tôi rời đi.

"Tiểu Đường, ta nghe trận chiến đã hoàn toàn thắng lợi. Hoàng thúc cùng phụ vương và ca ca đang làm lễ tấu cáo ở Thái miếu Lam Kinh. Chắc chừng một tuần lễ nữa sẽ về tới Đông Kinh." Thư Hân vô cùng nhẹ nhàng tháo mở bầu không khí tĩnh lặng, nàng gắp vào chén tôi một chút thịt cá.

Giai Kỳ nghe vậy liền sáng rực mắt, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm thịt gà nhưng đã lúng búng hỏi: "Vậy là ngày mồng một tháng năm nhà Vua sẽ tổ chức lễ mừng thắng trận đấy. Thư Hân muội, liệu chúng ta có được mời dự yến tiệc hay không?"

Tôi nhướn mày, lập tức tạt cho Giai Kỳ một gáo nước lạnh: "Đừng có mơ hão. Mở tiệc cho dân gian thì cậu chắc chắn sẽ được tham gia, còn vời vào cung Vua dự đại tiệc với các triều thần thì còn khuya."

Vốn dĩ Thư Hân đã quen thuộc với việc chúng tôi là người từ tương lai, có thể biết trước một vài sự kiện trong lịch sử dân tộc, thế nên nàng không tham gia tranh cãi hay tỏ ý ngạc nhiên cùng chúng tôi mà chỉ lặng lẽ mỉm cười: "Tiểu Đường hôm đó cùng ta vào cung bái kiến Hoàng thúc. Dù sao giờ ngươi cũng mang thân phận quận mã gia, nên việc thưởng rượu cùng các quan văn võ tướng là chuyện không thể tránh. Chỉ là vẫn nên uống ít đi..."

Nghe Thư Hân nói vậy, Giai Kỳ tự hào vỗ đôm đốp vào vai tôi: "Họ Triệu này rượu chè thì miễn bàn, chỉ cần không uống cực kỳ nhiều thì sẽ không ăn nói linh tinh."

Tôi giãy khỏi Giai Kỳ, thản nhiên siết nhẹ lấy bàn tay của Thư Hân mà ôn nhu nói: "Được, ta sẽ đi. Dù gì ta cũng là trụ cột gia đình nha."

"Có lẽ ta sẽ không được phép ở lại đến hết yến tiệc. Thường thì sẽ phải lui ra khi nam nhân bắt đầu đàm đạo nâng chén, sau đó sẽ cùng Hoàng hậu nương nương thưởng nhạc và trà bánh. Đó là việc của nữ nhi."

Giờ mới biết còn loại phân biệt này nữa.

"Cho nên, Tiểu Đường, thực ra ngươi vẫn là nữ tử, đừng uống quá chén như nam nhân."

Thư Hân nhẹ nhàng khuyên bảo, còn trong lòng tôi đã một trận rầu rĩ. "Dự tiệc mà không có ngươi thì chán muốn chết ta."

"Ngươi thực giống hài tử ngốc nghếch." Nàng mỉm cười, dịu dàng xoa má tôi.

Bấy giờ trăng đã lên, làn gió man mát từ ao nhỏ thổi vào khiến tôi vô cùng sảng khoái. Bên cạnh nàng như vậy lúc nào cũng khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm, vô lo vô nghĩ mà hưởng thụ.

Nhưng chưa được bao lâu, trong sân đã nghe tiếng bước chân rồi giọng nói hớt hải của Tiểu Trạch: "Dạ, bẩm quận mã gia, quận chúa... Công chúa, công chúa... ngài ấy lại tìm tới Hứa công tử tính sổ."

Tôi và Thư Hân đã quá quen thuộc tình huống này, liền không đáp mà chậm rãi nhấp trà.

Mặt Giai Kỳ đen lại, cô nàng nâng vạt áo, trực tiếp bước ra ngoài sân nghênh chiến. Khi đi còn không quên làu bàu: "Ta có thù có oán gì với cái con bé này chứ!"

Sau đó liền một trận nhốn nháo inh ỏi, giọng của Tuyết Nhi thì cao vút mấy quãng: "Cái đồ âm dương lẹo cái nhà ngươi..."

"Cái đồ công chúa, giời đánh còn tránh miếng ăn..."

Tôi nghe mà cũng phải khẽ lắc đầu thở dài. Thư Hân nhìn tôi mà bật cười: "Tiểu Đường, chúng ta cùng đi dạo nhé."

"Ừm."

Đáp lời nàng một tiếng, tôi vô cùng thoải mái siết lấy bàn tay mềm mại kia. Bỏ sau lưng tiếng cãi vã như chó mèo của hai người kia, chúng tôi tay trong tay dạo bước trên con phố Đông Kinh tấp nập.

"Cái kia, Tiểu Đường... nếu có thể, ngươi cứ quay về..."

Bỗng dưng nàng lên tiếng, kéo khựng bước chân tôi lại. Đôi mắt to tròn đã phủ một màng nước mỏng trong veo, nàng rũ mi nói tiếp: "Chỉ là, ta không cách nào có thể ép ngươi vĩnh viễn phải ở lại bên ta mà không trở lại cùng gia đình. Ta..."

Không để nàng nói hết câu, tôi liền tiến tới ôm thật chặt nàng vào lòng. Thư Hân ngạc nhiên, nhưng nàng không hề bài trừ mà cũng siết nhẹ lấy eo tôi.

"Đừng nói nữa Thư Hân, ngươi cũng là gia đình của ta. Ta tuyệt đối không rời bỏ ngươi được."

Dẫu biết là chỉ có thể lựa chọn một trong hai, nhưng tình cảm của tôi không thể mang lên bàn cân để đong đếm. Vậy nên cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi. 

Ông trời đã mang tôi trở về nơi này với nàng, ắt hẳn đã trực tiếp mà vẽ nên nhân duyên. Cả đời tôi đã phạm nhiều sai lầm, nhưng lần này tôi không thể sai lầm được nữa.

----------

Chương trước Chương tiếp
Loading...