Nương Tử, Ta Yêu Em - Đại Ngu Hải Đường
Chương 43.
Tâm trạng tôi bình ổn trở lại, liền mỉm cười gạt sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ nữ nhân trước mặt mình.
"Vậy... vậy tay Lưu Điên đó, nhà ông ta ở nơi nào? Dẫn đường cho chúng ta." Giai Kỳ lắp ba lắp bắp, không giữ nổi phong thái bình tĩnh như lúc trước.
Lưu Điên chắc chắn mà lao mình xuống sông ngày rằm tháng chạp, tức là trước đó ông ấy đã có tính toán cho riêng mình. Lẽ nào, việc trở lại thời hiện đại, ông ấy đã có cách hay sao?
Chúng tôi không nói với nhau lời nào, trong lòng đều đuổi theo một suy nghĩ riêng. Nhưng bàn tay tôi vẫn luôn siết chặt ủ ấm cho Thư Hân, một chút cũng không hề buông bỏ. Tôi muốn nàng hiểu rằng, ngoài đôi tay này ra, tôi sẽ không bao giờ nắm lấy một ai khác nữa.
Thư Hân không nói, nhưng tôi hiểu nàng đang lo sợ. Nàng một mực đi bên cạnh tôi, dù khoảng cách chỉ là một cánh tay, một bờ vai lớp áo cũng khiến nàng sợ hãi. Tôi lúc này thực muốn ôm thân hình gầy yếu đang run lên vào trong lòng để vỗ về, nhưng thời gian lại không cho phép chính bản thân tôi làm điều đó. Tôi cố gắng kiềm lại, mỉm cười an ủi nàng, trong khi đôi chân vẫn rảo bước tiến về phía căn nhà của Lưu Điên.
Lần này đích thân chi huyện đại nhân dẫn chúng tôi đến nhà Lưu Điên. Vừa đi ông ta vừa nói: "Ngay sau khi Lưu Điên nhảy sông, chúng thần đã khám xét một lượt gian phòng của hắn. Không tìm được gì bất thường, liền giữ nguyên hiện trường cho tới tận bây giờ."
Gọi là căn nhà nhưng thực sự chỉ như cái chòi lụp xụp dựng trên một đoạn phẳng vách núi. Dưới chân vách núi chính là dòng chảy êm đềm của con sông Hoàng Liêu. Khoảng cách từ trên này nhìn xuống con sông thực sự không cao, nói là một đoạn cũng đúng. Nếu nhảy từ đây xuống không lý nào có thể chết được, mà chuyện nước sông đẩy xác nhanh chóng dạt đi nơi khác là cũng không thể xảy ra.
Tôi nâng tay đẩy cánh cửa cọt kẹt trong ngôi nhà lá dựng tạm bợ. Đúng như lão chi huyện nói, mọi thứ dường như vẫn còn nguyên tại vị trí vốn dĩ, chỉ là đã phủ một lớp bụi mờ. Tôi cùng Thư Hân và Giai Kỳ tiến vào căn nhà. Nhà chật nên ba người chui vào thôi cũng thấy không thoải mái rồi. Trên mặt đất có một con dao nhọn cùng những vệt máu đã đổi sang màu đen sậm, đúng như lời Trung Đức nói, Lưu Điên đã tự mình cắt tay.Tôi đưa mắt nhìn vách nhà trước mặt, nơi Lưu Điên đã để lại những "hình vẽ kỳ quái". Chỉ là mới ngước lên, cổ họng tôi đã nghẹn lại, tức thời đầu óc như muốn nổ toanh.Không phải vì hình vẽ kia quá kỳ cục, mà là do dòng chữ tiếng Latinh kia, nói chính xác hơn là được viết bằng tiếng Anh. "Triệu Tiểu Đường, hung thủ không phải thầy."
Dù chữ viết bằng máu có xiên xẹo vội vàng như thế nào, nhưng chỉ cần liếc nhìn thôi, cả tôi và Giai Kỳ cũng lập tức hiểu ra. Không biết đã qua bao lâu, khi tôi vẫn còn ngớ ngẩn đứng nhìn dòng chữ trên bức vách, tiếng nói của Giai Kỳ đã vang lên, phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng: "Tiểu Đường, là thầy ấy... giáo sư Lưu!"Đương nhiên tôi và Giai Kỳ không còn xa lạ gì với vị giáo sư họ Lưu này. Lần nào có tiết trên lớp môn toán cao cấp, thầy cũng phải điểm danh một lượt, sau đó liền từ tốn hô tên tôi gọi lên bảng làm bài. Chẳng qua tôi chỉ là đi học trễ buổi đầu, liền cả kỳ bị thầy nhớ mặt, nhớ tên. Chúng tôi học đúng kỳ đầu tiên môn toán cao cấp của thầy ở năm nhất, sau đó thầy cũng biến mất không một lý do. Cũng đã hơn một năm rồi, có lẽ vì một lý do gì đó, chính thầy ấy đã bị xuyên không về đây.Triệu Tiểu Đường, hung thủ không phải thầy.Vì sao thầy ấy chắc chắn tôi sẽ xuất hiện, mà còn đích danh là học trò của thầy nữa? Tôi liếc nhìn cặp kính mắt mà thầy Lưu vẫn đeo khi lên lớp được đặt trên một chiếc bàn kê sát vách, trong đầu toàn là suy nghĩ ngổn ngang. Lúc này tôi mới phát giác tiếng thở nhè nhẹ đứt quãng bên cạnh mình, bỗng dưng thấy yên lòng hơn rất nhiều. Tôi nhìn Thư Hân, chậm rãi giải thích: "Thư Hân, người này là thầy giáo của ta, lúc ở hiện đại. Dòng chữ này thầy ấy để lại, chính là muốn nói với ta rằng, thầy ấy không phải hung thủ."Thư Hân âu lo đáp lời tôi, giọng nàng đượm buồn: "Lão sư đã biết ngươi cũng giống thầy ấy, cùng bị xuyên về nơi này ư?"Tôi lắc đầu, lại cảm thấy lúng túng đầy bất lực: "Ta không biết. Có lẽ thầy ấy nghe Nhược Vũ đại nương và Tú Linh kể về hoàn cảnh của ta, nên mới phát giác điều này.""Ừm, vậy... thầy ấy giờ đang ở đâu?" Giọng của nàng cùng cơn gió len qua tấm vách như là một, căn nguyên thật nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi dao gọt vào trái tim tôi nặng trĩu, "Có phải thầy ấy đã tìm được cách trở về?"Nàng là một quận chúa thông minh, những suy nghĩ trong lòng tôi, nàng có lẽ đều đoán ra gần hết. Tôi không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn nàng. Từ bỏ nàng để trở về nơi tôi nên thuộc về, tôi có thể hay không? Không đâu, tôi không làm được, dứt khoát không thể mất nàng."Tiểu Đường, lại đây xem này."Giai Kỳ đột ngột phá vỡ không gian tĩnh lặng, không thèm nhìn tới chúng tôi mà cánh tay thì vẫn cứ vẫy loạn xạ ngầu. "Có vẻ như thầy ấy để lại một cuốn nhật ký. Còn nữa, thầy ấy đã tự vẽ hai bộ lịch." Cô nàng đã kịp lục tung cái hộc tủ duy nhất trong căn nhà ọp ẹp, sau dó lôi ra một cuốn sổ tay cũ kỹ cùng hai tờ giấy chi chít ngày tháng nhưng viết cực kỳ tỉ mẩn.Tôi đón lấy cuốn sổ từ tay Giai Kỳ, sau đó lật nhanh để xem. Đúng là nét chữ của thầy Lưu, thanh mảnh và gọn gàng. Rõ ràng cuốn sổ cùng cây bút bi này đã luôn ở trên người thầy khi thầy ấy bị xuyên không. Ngày nào thầy cũng viết, bắt đầu từ ngày rằm tỉnh dậy và phát hiện mình đã trở về quá khứ. Mỗi ngày đều ghi rất ngắn gọn, dường như chỉ tóm tắt lại những nghiên cứu của chính bản thân, có thể là nỗi lo chiếc bút bi duy nhất có thể viết sẽ hết mực.Tôi không vội vàng đọc cuốn nhật ký, mắt đã nhanh chóng chuyển sang hai tờ lịch tự kẻ kia. Ngày tháng năm trên hai tờ lịch này hoàn toàn khác nhau, một là bắt đầu vào một ngày rằm mùa đông năm 1469, một là bắt đầu cũng ngày rằm nhưng là cuối mùa thu năm 2018 - có lẽ chính là mốc thời gian ngày thầy ấy xuyên không. Tức là khi ấy, thời điểm hiện tại và quá khứ chênh lệch nhau khoảng một vài tuần hay sao?"Nếu đúng như tấm lịch kẻ tay của thầy Lưu, thì bây giờ thời điểm hiện đại vẫn là cuối đông năm 2020, còn chúng ta đang ở đầu xuân năm 1471. Lúc tớ xuyên không trời mới đương đầu hè, về tới đây cũng đã giữa hè nắng oi ả rồi..." Tôi nhìn tấm lịch trong tay, lẩm bà lẩm bẩm. Từ lúc xuyên không, tôi đã vốn mất hết khái niệm về ngày tháng và thời gian, nay cầm tấm lịch này, đầu óc dường như mới khai mở phần nào."Tiểu Đường, cậu nói cái gì thực ra tớ không hiểu đâu và cũng cần quái gì quan tâm nó lệch nhau nữa. Nhưng mà..." Giai Kỳ hạ tấm lịch xuống mặt tủ, bàn tay run run lướt trên trang giấy, "Nhưng mà năm ngoái, có ba lần ngày rằm trùng nhau. Tức là thời điểm rằm ở năm 2019 trùng với rằm tại năm 1470."Giai Kỳ chỉ tay vào tháng hai, tháng sáu mà tháng mười hai, giọng nói cũng lạc hẳn đi: "Hai ngày rằm của hiện tại và quá khứ khớp nhau, thầy Lưu đã khoanh lại rồi. Thầy ấy tự đánh cược vào lần trùng nhau cuối cùng trong năm, rằm tháng chạp năm 1470..."Ngoài ra thì tới năm 1471, tức là năm chúng tôi đang ở đây, cũng có hai lần ngày rằm trùng nhau, đó là vào tháng năm và tháng chín. Thầy Lưu đã tự tính toán, tự kẻ ra bộ lịch này tỉ mẩn như vậy, chắc chắn không thể sai lệch được."Tiểu Đường, chúng ta phải thử, đánh cược một phen. Nếu không được thì có thể bơi trở lại, còn nếu đúng như thầy Lưu tính toán, có thể chúng ta sẽ trở lại được tương lai..."Mặc dù Giai Kỳ đã hạ giọng nói lẩm bẩm, nhưng bàn tay Thư Hân đang siết chặt cánh tay tôi bất giác run lên. Tôi nhìn từng đốt ngón tay trắng bệch, rồi lại đau lòng khi thấy gương mặt của nàng đã tái hẳn đi, không còn vẻ hồng hào đầy kiều diễm vốn có, mà thay vào lại là một nỗi sợ hãi tột cùng.Tôi mạnh mẽ ôm lấy Thư Hân vào lòng, đem cả tấm thân mà chở che cho nàng. Lòng tôi lạnh lẽo vô cùng, cơn bực bội không tên bất chợt chạy đua trong mạch máu. Tôi cắt lời Giai Kỳ: "Cầm hết về, để ở chỗ cậu. Cậu hãy xem thầy ấy viết những gì trong quyển sổ, may mắn có thể phá được vụ án.""A..." Giai Kỳ chỉ kịp thốt lên một tiếng ngớ ngẩn, lại nhìn gương mặt thất thần của quận chúa, liền lặng lẽ gật đầu.Tôi ôm Thư Hân trong lòng, liều mạng đạp cánh cửa nhà thầy Lưu mà bước ra. Cánh cửa đã vốn ọp ẹp, nay lại thêm sức mạnh của tôi liền bị hất tung. Đám người chi huyện đại nhân giật mình, vội vàng lui qua một bên. Nhìn đám người khúm na khúm núm sợ sệt, tôi liền cao giọng lạnh lùng nói: "Vương chi huyện, ông không điều tra kỹ lưỡng đã đem tất cả những người có mặt tại quán trọ nhốt lại, chẳng có bằng chứng kết tội mà đã đối xử với họ như một phạm nhân. Tội này của ông, sau khi phá án xong ta sẽ nghiêm túc xử lý. Còn nữa, đem nhốt hết đám ngỗ tác vào đại lao, chừa lại một kẻ giỏi nhất, sớm mai ta sẽ cùng hắn nghiệm thi. Nếu không tìm ra nguyên nhân gây nên cái chết của tử thi kia, tất cả đều chém đầu cho ta!"Nói rồi, mặc cho cả đám người quỳ rào rào trên mặt đất nhận tội và xin tha, tôi ôm Thư Hân lướt qua bọn họ, thẳng tiến về phía nhà trọ xảy ra vụ án. Từ khi án mạng xảy ra, nhà trọ này vẫn trong tình trạng canh gác của đám sai nha phủ chi huyện. Hôm nay cả đoàn người chúng tôi từ Kinh đến, bất chấp khó xử của lão chi huyện, tôi nằng nặc đòi lưu qua đêm tại đây. Có lẽ giờ này công chúa, đám Hoàng Anh cũng đã say giấc... Ban đầu là tôi vội vã ôm Thư Hân, rồi không biết từ bao giờ lại chuyển thành nàng siết lấy tay tôi mà kéo đi. Như muốn chạy trốn, như muốn bỏ lại tất cả, hai người chúng tôi, một trước một sau, không nói với nhau lời nào nhưng bước chân vẫn đồng thuận cùng tiến. Không biết đã qua bao lâu, khi ánh trăng vằng vặc trên bầu trời in bóng hình lóng lánh trên mặt nước dòng suối nhỏ, Thư Hân mới dừng lại. Chúng tôi đã chạy thật lâu, đã chạy thật xa khỏi thị trấn nhỏ rồi mới dừng chân tại ngọn núi này.Bao quanh con suối nhỏ đổ từ trên đỉnh núi róc rách qua những tảng đá nhỏ là khu rừng rậm rạp không tên. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tôi nhìn dáng người mảnh khảnh phía trước, kiềm không được mà tiến đến ôm lấy eo nàng, thì thầm gọi: "Thư Hân..."Nàng không đáp lời mà bất ngờ xoay người lại, ngọt ngào đặt lên môi tôi một nụ hôn. Không giống như mọi lần đều là tôi chủ động, lần này nàng vụng về cạy mở khóe miệng tôi, bàn tay đã nhanh chóng tháo đai lưng của tôi xuống. Tôi hốt hoảng kéo lại vạt áo, kinh ngạc nhìn dục vọng không che giấu trong mắt nàng mà thảng thốt: "Thư Hân, nơi này... Không được..."Mặc kệ lời tôi nói, nàng đẩy lưng tôi áp sát một thân cây đại thụ, sau đó kiễng chân nhiệt tình quấn lấy đầu lưỡi tôi. Đầu óc tôi mụ mị vì nụ hôn ập đến bất ngờ, sau đó vô thức mà ôm lấy eo nàng đáp trả.Vạt áo tôi bị kéo hẳn sang một bên, bàn tay lành lạnh của Thư Hân chạm tới chiếc then gài nịt ngực. Cơ thể tôi run lên, tùy ý để nàng tháo bỏ y phục. Bàn tay nhỏ nhắn kia chạm tới da thịt, không hề gây cảm giác lạnh buốt, mà ngược lại khiến toàn thân tôi nóng ran. Nàng hôn lên cằm tôi, rồi mạnh dạn nút lấy cổ tôi. Máu trong cơ thể như dồn vào nụ hôn của nàng, tôi không kiềm được mà khẽ "Ưm" một tiếng. Thư Hân gương mặt ửng đỏ, nàng run rẩy chạm lên ngực tôi, vụng về mà vuốt ve âu yếm. Tôi đã sớm bị nàng nhấn chìm trong dục vọng, cánh tay không tự chủ được mà trượt xuống đường cong trên cơ thể nàng, bắt đầu tháo gỡ bộ xiêm y cản trở kia.Thư Hân hôn lên ngực tôi, như một chú mèo nhỏ mà từ tốn mút mát. Tôi biết nàng vụng về, nhưng sự vụng về ấy lại mang lại những đợt kích thích như sóng thủy triều không ngừng dâng cao. Nàng lần theo vòng eo của tôi, trượt xuống xoa phần bụng. Tôi biết nàng vẫn còn chần chừ xấu hổ, nên lập tức xoay người đem nàng đặt xuống dưới thân. Chúng tôi nằm trên một tảng đá phẳng bên cạnh dòng suối, dưới tán cây cổ thụ um tùm. Tôi cởi bỏ xiêm y của nàng, cúi xuống ngấu nghiến bờ môi mị hoặc kia. Qua ánh trăng sáng vằng vặc, thân thể nàng mềm mại ửng hồng đầy e ấp diễm lệ, tôi không kiềm được mà hôn lên ngực nàng. Cách một chiếc yếm mỏng manh, khuôn ngực đầy đặn của nàng căng tròn, tôi mê hoặc mà ngậm lấy nụ hoa xinh xinh không che giấu được qua lớp vải, tay kia luồn vào bên trong, ôn nhu mà vuốt ve.Bàn tay nàng chủ động chạm tới hạ thân của tôi, khiến cho tôi khẽ run lên, miệng không tự chủ mà cắn nhẹ vào bầu ngực nàng. Giống như một đứa ngốc vụng về, nàng thật nhanh chóng liền trừu sáp nơi nhạy cảm của tôi, gương mặt nàng đỏ bừng không ngừng phát ra những tiếng thở gấp gáp.Nàng thực sự không giỏi, tôi đau đớn vùi đầu vào ngực nàng. Đau đớn qua đi mang lại dần sự kích thích đến tê dại, tôi khẽ rên rỉ trong lòng nàng, lần nữa hôn lên bụng nàng rồi cũng đưa tay chạm đến nơi thầm kín kia. Nơi đó của nàng ướt át vô cùng, tôi chỉ mới chạm nhẹ tay, nàng liền run rẩy bấu lấy lưng tôi. Trong cơn mê đắm, tôi đem ngón tay mình du ngoạn nơi ẩm ướt đầy quyến rũ kia. Hai cơ thể đỏ ửng quấn chặt lấy nhau, đôi môi tìm đến mà quấn quýt đầy ngọt ngào.Khi cơ thể nàng cong lên cùng những tiếng thở run rẩy, tôi biết chính mình cũng tới đỉnh điểm. Cả hai ngừng trao nhau nụ hôn, những tiếng rên rỉ khi bàn tay cảm nhận được dòng mật ngọt ấm áp cũng vì thế mà nuốt xuống. Chỉ còn lại đầu lưỡi dây dưa, thật nhẹ nhàng tôi thu tay lại.Cảm giác tê dại khiến cả cơ thể tôi mềm nhũn, tôi nằm vật xuống tảng đá mà ôm lấy cơ thể nóng nực của Thư Hân. Nàng rúc sâu vào lòng tôi, thật lâu sau mới lên tiếng: "Tiểu Đường, ta yêu ngươi. Đừng bỏ mặc ta được không?"Đầu óc đã thanh tỉnh bởi những cơn gió lùa tới cùng dòng nước suối lạnh chả róc rách bên cạnh. Tôi kéo áo mặc lại cho nàng, sau đó mỉm cười dịu dàng: "Nương tử, em lại nghĩ đi đâu rồi? Ta thế nào mà lại bỏ được em? Ta yêu em còn không hết nữa là. Dù em có tự nguyện đuổi ta đi, ta cũng sẽ lấy xích chó mà xích chính mình lại, cả đời chỉ ở bên cạnh em."Nghe lời tôi nói, Thư Hân bật khóc nức nở. Nàng ôm tôi thật chặt, không ngừng hôn lên mắt, lên sống mũi, rồi lên môi tôi. Nàng thì thầm: "Ta sợ, sợ Tiểu Đường sẽ bỏ ta mà đi..."Nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy ướt át cùng tiếng nấc nghẹn ngào, trái tim tôi lại như bị dao đâm xuống. Tôi vỗ về sống lưng run rẩy của nàng mà nói: "Không đâu, sẽ không bao giờ."Thư Hân khóc thút thít như mèo nhỏ, rúc vào ngực tôi mà an tâm ngủ say. Nghe tiếng nàng thở đều đều, tôi mỉm cười đưa tay vuốt lọn tóc nàng đen nhánh. Thư Hân hôm nay vì sợ hãi tôi rời đi mà điên cuồng chiếm đoạt, nàng là quận chúa nhưng đồng thời cũng là một nữ tử thông thường, đều có nỗi lo sợ từ sâu thẳm trong tâm can.Lo sợ mất đi người mình yêu thương.
----------