Nương Tử, Ta Yêu Em - Đại Ngu Hải Đường
Nuong Tu Ta Yeu Em Dai Ngu Hai Duong
Nói thì mạnh mồm nhưng nàng ta lại ra sức hỉ mũi vào ống tay áo tôi. Tôi dở khóc dở cười, lại nghe tiếng nàng ta khịt khịt mũi: "Ngươi nói xem, ngươi có cái gì đặc biệt mà làm ta khổ sở như vậy chứ?"
"Ta cũng đang chán ta quá đây, vì sao ta lại đặc biệt đến thế cơ chứ, haizzz..."
"Ngươi đừng có nâng mình lên tận mây xanh như thế chứ, mũi ngươi nở to như hai cái bánh bao rồi kia kìa."
"Vậy ngươi nói xem, ngươi thích ta vì điều gì?"
Tuyết Nhi nhìn tôi, gò má phiếm hồng, ánh mắt mông lung. Một lát sau, nàng ta nhoẻn miệng cười ngây ngô: "Có lẽ vì ngươi thực giống nữ tử chăng?"
Tim tôi nảy lên một cái, bàn tay đặt trên đùi cứng đờ, khóe mặt giật liên hồi. Có lẽ thấy mặt tôi phủ đầy vân đen, Tuyết Nhi bật cười khanh khách: "Nếu ngươi thực là nữ nhân, ta còn nghi ngờ bản thân mình sẽ sống chết vẫn theo ngươi mất!"
Mặt tôi lại càng thêm đen sì sì.
"Thực ra, ta cũng không biết vì sao lại yêu ngươi đến thế. Ngươi chỉ là ngươi, chỉ là Triệu Tiểu Đường, thế mà ta vẫn yêu một Tiểu Đường như vậy..." Nàng ta gục xuống vai tôi, khóe môi mấp máy, "Yêu đến phát điên..."
Tiếng bánh xe ngựa nện trên mặt đất rốt cuộc cũng ngừng lại, giọng nói của một nữ tỳ vang lên ngoài xe ngựa: "Bẩm quận mã gia, bẩm công chúa, đã về đến phủ rồi ạ."
Tôi nhìn người con gái đang thiu thiu ngủ trong lòng mình, thầm thở dài một tiếng rồi đáp lời người bên ngoài: "Ta biết rồi. Phiền ngươi giúp ta dìu công chúa về phủ nghỉ ngơi."
Nếu ngày mai thức giấc, nếu có thể, Tuyết Nhi, mong ngươi hãy mãi mãi hận ta, hận kẻ tên Triệu Tiểu Đường này.
Ta xin lỗi, tình cảm này ta không thể chấp thuận. Vì trái tim ta, chỉ có thể dành riêng cho một người mà thôi.
Thư Hân của ta...
N
hững ngày tiếp theo trôi qua vô cùng nhàm chán.Ngoài việc anh Hoàng sau khi biết chuyện con gái mình nửa đêm canh ba đến quậy tại phủ của quận mã tưng bừng, liền nổi trận lôi đình cấm công chúa xuất Cung, thì đương nhiên Thư Hân cũng chẳng ngoại lệ. Nàng không biết đã nghe chuyện từ ai, nhưng cứ mỗi lần tôi ghé qua thăm nàng, Tiểu Trạch lại khéo léo từ chối, nói rằng quận chúa đang bận cái này, đang làm cái kia, nói là tốt nhất thời điểm sắp xảy ra hôn lễ, tân lang tân nương tránh gặp mặt.Con bé Giai Kỳ nghe vậy, liền thở dài vỗ vỗ vai tôi an ủi: "Tiểu Đường, vợ cậu dỗi rồi đấy. Ai bảo đêm hôm khuya khoắt lại mập mập mờ mờ với cô ả Tuyết Nhi kia làm gì."Tôi trừng mắt, hậm hực: "Không phải tớ chỉ dọn dẹp chiến trường cãi vã của hai người các cậu thôi sao?""Tớ tiếp khách hộ cậu mà.""Nếu đấu khẩu được gọi là tiếp khách thì chắc cậu đã quen thân không ít người!"Giai Kỳ trợn mắt, ấm ức vung vẩy cây phất trần trắng xóa trong tay: "Tớ có đanh đá đến mức ấy đâu cơ chứ?""Mức của cậu còn ở tầm cao hơn, căn bản người thường không với nổi.""..."Không gặp được Thư Hân, tôi mang theo cả bộ mặt bí xị ra về. Giai Kỳ có lẽ cũng biết trong lòng tôi không vui, nên trên đường cũng chẳng đôi co với tôi nhiều.Ngang qua một tiệm thuốc bắc, như sực nhớ ra chuyện gì, Giai Kỳ bất chợt kéo kéo ống tay áo tôi: "Phải rồi, cậu nói đã gặp tổ tiên của mình. Dẫn tớ đến chỗ Triệu gia các cậu đi!"Tôi nhíu nhíu mày: "Thời buổi này giao thông chưa thuận lợi, tớ lại sắp đến ngày kết hôn rồi. Cậu ráng chờ đi, chắc vài ba hôm nữa Nội sẽ tới."Khóe môi Giai Kỳ giần giật, vò vò mái tóc rối tung: "Cậu gọi Triệu Thần Phong là nội, làm tớ cứ liên tưởng đến ông nội của cậu thật ấy.""À, đương sự cũng giống y chang ông nội tớ."Trên đường người dân đi lại tấp nập, nhiều cô nương ngang qua chỗ chúng tôi hướng ánh mắt tới Giai Kỳ mà bụm miệng cười. Cái dáng người nhỏ thó trong bộ áo đạo sĩ thùng thình, lại thêm cây phất trần đung đưa chẳng khác nào gánh xiếc. Mà Giai Kỳ chắc chả quan tâm bản thân mình khôi hài cỡ nào, cứ vẫn liến thoắng mồm miệng nói chuyện với tôi. Còn tôi chỉ biết cúi đầu, bước thật nhanh về phủ cho đỡ xấu hổ."Tiểu Đường này, thời vua Tống Minh Hào, quan hệ đồng tính giữa hai người con gái, trái ngược với lễ giáo phong kiến và quan điểm đạo đức xã hội bấy giờ thì lại không hề bị xử lý, kết tội hay chỉ trích như một việc kỳ quái." Giai Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, kéo khựng bước chân tôi lại. Tôi ngoái đầu nhìn con bạn đang lững thững đi phía sau, ấp úng hỏi lại: "Cậu nói cái gì cơ?""Thì trong sử sách, luật pháp có đề cập đến vấn đề đồng tính nữ, nhưng lại bỏ qua mà không hề nghiêm trị. Luật do chính vua Tống Minh Hào ban bố, cải cách!"Bỏ qua ư, sao lại như vậy được nhỉ? Rõ ràng chế độ phong kiến rất hà khắc với những mối tình đồng tính luyến ái mà."Liệu có phải vì một nguyên nhân nào đó mà Hoàng đế liền cho qua không?" Giai Kỳ gãi gãi cằm nhìn tôi, "Ví dụ như chuyện của cậu và quận chúa?"Tôi bị lời nói của Giai Kỳ làm chấn động trong vài giây, nhưng ngay lập tức đã kịp hoàn hồn lắc đầu: "Cậu đừng quên, chúng ta chỉ là những kẻ phá bĩnh lịch sử, làm gì có chuyện là một nhân tố lịch sử?""Cậu sắp lấy vợ nên hồ đồ rồi à? Kể từ lúc cậu xuyên không về thời điểm này, tức là cậu đã góp mặt tạo nên lịch sử. Nếu nói trắng trợn ra thì Tiểu Đường, ta còn đang hoài nghi cậu đúng là quận mã gia trong sử sách chúng ta từng học đấy. Tức là những tiết học chúng ta ngủ gật trên lớp thời hiện đại, chính là học về cậu!""Giai Kỳ, cậu càng nói tớ càng không thể hiểu được.""Ý tớ là, quá khứ và tương lai có một mối quan hệ mật thiết với nhau. Ví dụ qua từng năm tháng ròng rã, từ quá khứ đến hiện đại, rồi cái hiện đại của chúng ta cũng sẽ trở thành quá khứ đối với những người trong tương lai sau này nữa..."Tôi ngước nhìn bầu trời xam xám ngày đông, thầm mơ hồ nhận ra một mối liên hệ nào đó giữa chính mình và lịch sử nước nhà. "Không lẽ, trên người chúng ta tồn tại một lỗ hổng thời gian?""Lỗ hổng thời gian? Ừ, tốt nhất nên gọi là như thế. Tiểu Đường, tất cả đều như được sắp đặt trước vậy."Tôi lơ đãng nhìn Giai Kỳ. Tôi không tin vào sự sắp đặt của ý trời, nhưng tôi tin cái gọi là định mệnh."Và đúng thời điểm nào đó, ví như ngày trăng tròn, "lỗ hổng thời gian" trên người chúng ta đem chúng ta trở về quá khứ, bắt đầu viết lên lịch sử..." Giai Kỳ càng nói càng hăng, hầu như toàn là tự biên tự diễn suy đoán, nhưng không hiểu sao tôi nghe cũng có chút thuận tai. Thế nên, tôi ngắt lời con bạn, nói: "Này, nếu tớ ảnh hưởng đến lịch sử đến thế, thì chẳng phải người khiến suy nghĩ của vua Minh Hào thoáng hẳn lên, chẳng phải con gái của ngài ấy sao?""Hả?! Tuyết Nhi á?" Giai Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc."Ừ, chẳng phải cô nàng rất yêu thích tớ hay sao?""Nhưng mà nàng ta đâu có biết cậu là con gái?!"Tôi chắp tay sau lưng, ung dung nhàn nhã bước tiếp: "Tức là có thể sau này nàng ta sẽ biết, và tớ sẽ không bị chém đầu vì nàng ta cầu xin anh Hoàng giữ mạng cho tớ. Và tớ cùng Thư Hân thoái về ở ẩn. Ha ha ha."Tất cả đều là tự biên tự diễn, nghe thì dễ nhưng loại khả năng này vô cùng khó xảy ra. Giai Kỳ khịt khịt mũi: "Cậu đừng có đề cao mình đi. Chẳng phải sau này công chúa cũng sẽ yêu người khác hay sao? Hắn ta cũng sắp xuất đầu lộ diện rồi, Tiểu Đường, cậu đừng có mơ hão cô gái nào cũng nguyện chết vì cậu mãi.""Ờ nhỉ." Tôi lẩm bẩm.Ngọn gió mùa đông khẽ lùa vào mái tóc rối tung xõa xượi của Giai Kỳ, chỏm tóc búi qua loa trên đầu cô nàng cũng bung ra gần hết. Giai Kỳ khẽ nhíu mày, hàng lông mi nheo nheo khi sợi tóc chạm vào trong mắt.Tôi có chút thơ thẩn, rồi lại kéo kéo khóe môi: "Biết đâu người Tuyết Nhi sau này thích cũng là một nữ tử?""Hửm?"Giai Kỳ dường như không nghe thấy tôi nói gì, chỉ hô một tiếng ngốc nghếch. Đại khái tôi cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mình, liền đem chân rảo bước nhanh tiến vào phủ quận mã.----------