Nương Tử, Ta Yêu Em - Đại Ngu Hải Đường
Nuong Tu Ta Yeu Em Dai Ngu Hai Duong
"E hèm!" ------ Giọng nam nhân hắng nhẹ, cả người tôi cứng đơ. Thư Hân trong lòng tôi cũng giật mình, e thẹn buông tôi ra.
Bố khỉ, nãy giờ quên mất tiêu ông hẵng còn đi cùng tôi.
"Ta thấy xe ngựa, lẽ nào mới tới đã vội đi?" Triệu Thần Phong thong thả tiến đến bậc thềm, gọi một tiếng để gia nô ra đem giỏ thuốc vào giúp mình, sau đó mới vuốt vuốt chòm râu, "Hẵng ở lại vài hôm đã."
Người này da mặt thật dày! Nãy giờ chứng kiến chúng tôi ngọt ngào, cũng chẳng ngại lên tiếng phá đám vào thời điểm quan trọng nhất. Nghĩ thế, tôi đâm ra bực bội, nhíu mày nhì: "Nội đúng là nhân vật phản diện."
"Hả?!"
"....."
Lúc này không chỉ ông nghi hoặc nhìn tôi, mà đến cả Thư Hân cũng nheo đuôi mắt khó hiểu. Tôi thì thầm vào tai nàng: "Ở thế kỷ 21, chúng ta gọi những người chuyên phá đám, mặt dày, làm việc xấu... là nhân vật phản diện."
Lời giải thích đầy hậm hực của tôi khiến Thư Hân không nhịn được mà phì cười. Nàng vỗ nhẹ vào vai tôi, chọc ghẹo: "Ngươi nói tổ tiên của mình như vậy đó hả?"
Triệu Thần Phong với ông nội tôi cứ như y chang một người, từ gương mặt, dáng người đến tính cách, chẳng có chỗ nào khác biệt cả. Thế nên tôi không có chút nào thấy xa cách được, luôn tỏ thái độ với ông giống hệt lúc ở nhà, mỗi khi nội tôi chen ngang chuyện, phá đám công việc của tôi.
Không đợi tôi trả lời, Thư Hân đã hướng tới Thần Phong, khẽ cúi người hành lễ: "Đợt này tới thăm lại phải khởi hành gấp vì Hoàng hậu vời gặp, thất lễ với Triệu lão gia rồi."
Gì?! Hoàng hậu sao? Lại nữa hả? ------ Tôi trợn trừng mắt, quay sang nhìn Thư Hân. Sao giờ nàng mới nói với tôi chứ.
Triệu Thần Phong chẳng mảy may để ý thái độ của tôi, liền gật gù: "Quận chúa nói phải, nếu là ý chỉ của Hoàng Hậu, vẫn nên là hồi Kinh."
"Hẵng khoan!" Tôi hô lên một tiếng, khóe môi giật giật, "Là ý của Hoàng hậu, hay là..."
Không, tôi không muốn đi.
Thư Hân thản nhiên nhìn tôi, nàng lạnh nhạt lên tiếng: "Dù thế nào cũng không thể không đi."
Nhìn sắc mặt tôi không tốt, chắc Thần Phong cũng nghi hoặc vài phần. Ông lão chậm rãi hỏi: "Tiểu Đường, ngươi có chuyện gì sao?"
Lần nữa Thư Hân lại cướp lời tôi: "Do Tiểu Đường nhận được nhiều sủng ái quá mà thôi, phải không?" Nói rồi nàng quay lưng bước đến bên xe ngựa, "Chúng ta vẫn nên khởi hành ngay trong đêm thì hơn."
Tâm trạng tôi sau câu nói của nàng thì tụt dốc không phanh, cả thế giới dường như đang sụp đổ. Tôi uể oải hành lễ với ông, cố gắng lấy một ít thương cảm trong đôi mắt của cụ tổ, sau đó cùng Thư Hân ngồi vào trong xe ngựa.
Lần này hai chúng tôi khởi hành đều dứt khoát không đem theo Hoàng Anh và Tiểu Trạch, thế nên phu xe hiện giờ là một ông lão sành sỏi đầy kinh nghiệm điều khiển ngựa. Xe cũng thuộc loại tốt, đường đi không bị xóc nảy ruột như những lần trước Hoàng Anh giục ngựa, Thư Hân ngồi vô cùng thoải mái. Nàng nhắm đôi mắt dưỡng thần.
Mặt mày tôi nhăn như cái mông khỉ, vô cùng hậm hực nhìn ra ngoài rèm cửa. Bầu trời phủ đầy vân đen, chỉ chừa lại nửa vầng trăng khuyết, tỏa ánh sáng nhè nhẹ cùng ngọn đèn dầu bên cạnh ông lão phu xe. Nơi này là tuyến đường chính duy nhất dẫn đến các vùng lân cận ngoài thành, quan binh thường xuyên qua lại, đi tuần và dựng trạm gác, thế nên đi đêm cũng chẳng sợ gặp sơn tặc hay thổ phỉ.Màn đêm xuống giăng theo lớp sương lạnh, tôi buông rèm để tránh làm Thư Hân bị lạnh. Bên trong cỗ xe chìm vào bóng tôi, chỉ hơi le lói ánh đèn phía trước mặt. Tiếng lộc cộc của bánh xe nện trên mặt đường cùng với tiếng thở nhè nhẹ bên tai, tôi thầm đoán nàng đã mệt và ngủ thiếp đi.Tôi tránh động mạnh, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng về phía nàng. Nào ngờ vừa mới nâng cánh tay đã bị ai đó nắm lấy. Tôi giật mình, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Qua ánh trăng mờ mờ, đôi mắt Thư Hân vẫn mở to nhìn tôi. Nàng thì thầm: "Ta lạnh."Tâm trạng bực bội nãy giờ bỗng chốc tan biến, trái tim tôi mềm nhũn, liền nhích lại ôm nàng vào lòng.Bàn tay Thư Hân lạnh buốt, tôi nhíu mày, lại thêm siết chặt người trong lòng: "Thư Hân, ngươi lạnh lắm không? Thực xin lỗi, nãy giờ là do ta mở cửa sổ."Nàng lắc đầu, khẽ mỉm cười, ngón tay di chuyển lên vạt áo tôi: "Đứa ngốc này, ngươi lúc nào cũng xin lỗi." Rồi nàng dựa đầu vào ngực tôi, nũng nịu, "Ta cũng không muốn ngươi đi."Tôi thở dài, lại vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng: "Ta không còn cách nào. Ta xin lỗi, vẫn vì ta mà ngươi phải lo lắng nhiều.""Tiểu Đường, ta muốn thật nhanh gả cho ngươi." Yên lặng một lát, nàng mới nói tiếp. "Ta sợ mất ngươi.""Không đâu, sẽ chẳng bao giờ."Tôi cố gắng trấn an Thư Hân, cho dù biết chính mình cũng đang bất lực. Vài tháng trở lại đây, thỉnh thoảng Hoàng hậu nương nương lại cho thái giám vời chúng tôi vào trong cung. Bên ngoài mặt thì tích cực đưa ra lời khuyên nhủ cho tôi và Thư Hân trước ngày thành hôn cận kề, nhưng một mặt khác lại luôn tìm cách đẩy tôi về phía công chúa.Chính là, bà ấy luôn tìm cách để công chúa ở lại với riêng tôi.Ngày đó tôi ngây ngô, nhìn Thư Hân cùng Hoàng hậu mỗi lúc một khuất bóng trong hoa viên để đi dạo trò chuyện, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều rằng bà ấy luôn để lại mình tôi. Và lần nào, Tuyết Nhi - cô con gái cưng của vua cũng xuất hiện khi tôi đang ngẩn ngơ đi lại trên hành lang lát đá xanh ngọc bích.Lần đầu gặp, cô nàng bướng bỉnh đánh đồ trà hoa cúc lên người tôi, lại ngay trước mặt Hoàng hậu và Thư Hân. Chuyện đó do sơ ý, tôi không chấp nhặt, nhưng Tuyết Nhi lại cứ chĩa mũi dùi về phía tôi, thản nhiên dùng miệng lưỡi chặn họng tôi liên tục mỗi lần Hoàng hậu mở lời hỏi.Cho đến lúc tôi không nhịn được nữa, lông mày giật giật liên hồi, liền bắt chước y chang dáng bộ của vua Minh Hào, chấm một giọt trà, khua khoắng nét chữ lên mặt bàn. Một chữ "Tình" xấu đến mức ma chê quỷ hờn hiện ra.Tuyết Nhi nhìn tôi khinh thường."Dám hỏi công chúa đã có ý trung nhân chưa?" Tôi làm bộ không quan tâm đến ánh mắt nàng ta, nhưng trong bụng đã tức anh ách.Thấy công chúa không định trả lời, Hoàng hậu dàn hòa liền lên tiếng mỉm cười: "Tuyết Nhi cùng Thư Hân bằng tuổi, nhưng hiện tại nha đầu này vẫn chưa có nam nhân nào vừa ý."Tôi ồ một tiếng, sau đó lại khoắng thêm một chữ "Tuyết" sau chữ "Tình". Thư Hân nhíu mày, nàng không hiểu dụng ý của tôi. Lại thấy khóe môi tôi cong cong, nàng khẽ nhấc chân, đá nhẹ cho tôi một cái dưới gầm bàn. Ý của nàng chính là nhắc nhở tôi đừng giở trò chọc ghẹo không nghiêm túc.Bây giờ ngẫm lại, tôi ước mình cứ ngậm miệng, đừng giở trò phản công cô nàng Tuyết Nhi thì tốt biết mấy.Nhưng thời điểm đó tôi vẫn ngu ngơ giả đò không quan tâm, vẫn hướng công chúa mà mỉm cười: "Mười bảy, trăng sáng rồi, lại bị che khuất bởi chữ "Tình". Chà, chữ "Tình" này nặng quá, lại như ương bướng chặn lối vào chữ "Tuyết", bởi vậy nam nhân chẳng thể có cửa." Sau đó tôi nhanh tay xóa vết nước trên bàn, vẫn giữ thái độ hòa nhã, "Công chúa chưa vừa ý được ai, có lẽ vẫn nên gạt cái ương ngạnh che khuất ánh trăng kia. Trăng đẹp vậy, ắt sẽ có người ôm lấy."Tôi chẳng được cái tài gì, có võ mồm là được thửa hưởng từ bậc cao nhân thiên hạ siêu cấp chém gió. Thế nên câu vừa rồi của tôi vừa mang ý mỉa mai tính khí cô nàng công chúa thất thường ương bướng, nhưng lại vừa tán dương sắc đẹp của nàng ta. Chẳng bao lâu sau đã thấy gò má Tuyết Nhi ửng đỏ, giận dỗi lay lay cánh tay Hoàng hậu: "Mẫu hậu, quận mã chọc con."Thư Hân lườm tôi một cái trong khi tôi thè lưỡi làm mặt xấu với nàng. Kiểu vừa đấm vừa xoa của tôi chẳng khiến người nghe giận, mà chỉ thấy buồn cười nhiều hơn. Thế nên Hoàng hậu mỉm cười, gõ nhẹ vào trán công chúa: "Con đó, thấy người ta hiền lành là bắt nạt rồi. Nhưng đâu có phải ai cũng để con khó dễ được đâu."Công chúa chỉ liếc tôi một cái, từ lúc đó không còn ngang bướng chặn họng tôi nữa.Nhưng thái độ của nàng ta đối với tôi bắt đầu dần thay đổi. Ban đầu là thôi không còn hạch họe tôi nữa, đương nhiên điểm này là một điều tích cực. Nhưng dần dần có nhiều cái cực kỳ không thỏa đáng!Ví dụ nếu tôi lững thững đi trên hành lang, Tuyết Nhi cũng sẽ lại gần bắt chuyện, thi thoảng sẽ cúi mặt và xấu hổ. Dần dần khi không có Thư Hân, nàng đòi tôi dạy ngâm thơ, cho dù tôi đối với việc học hành chẳng ra làm sao, chữ viết thậm chí còn như gà bới. Có lúc đòi tôi dạy cho chơi cờ, nàng ta cũng sẽ ngồi sát sạt bên tôi, đôi lúc còn xảy ra những đụng chạm dường như vô tình.Cứ vài hôm, tôi sẽ được Hoàng hậu vời vào cung một lần. Thậm chí có những ngày bà ấy không hề xuất hiện, mà chỉ có công chúa.Lần đó khi chớm đông, công chúa ngã bệnh, thế nhưng đại phu tới thì không muốn gặp. Tôi còn nhớ khi tôi vừa cầm cái đùi gà lên cắn một miếng, Hoàng Anh đã đạp cửa bếp xông vào hô lên rằng có thái giám trong cung tới gặp. Tôi thở dài, lại cùng Thư Hân khẩn trương vào cung.Hoàng hậu nhìn tôi đầy sốt ruột: "Tiểu Đường, công chúa không chịu ăn uống, đều xua đuổi đám đại phu. Bổn cung thực hết cách."Khi đó tôi ngờ ngợ, đưa mắt nhìn Thư Hân. Rõ ràng nàng cũng đồng thuận như tôi, không hiểu vì sao điều này Hoàng hậu lại nói với tôi mà không phải người khác. Dù gì tôi cũng đâu thực sự là một thầy thuốc?Tôi toan mở miệng đáp lời, Hoàng hậu đã chặn ngang: "Công chúa muốn nhường ngươi xem mạch cho nàng."Sắc mặt Thư Hân rõ ràng tái đi, nhưng nàng vẫn nhỏ nhẹ lên tiếng: "Hoàng cô cô, sức khỏe của Hoàng muội không thể đem ra đùa được. Tiểu Đường vốn y thuật lúng túng, ngộ nhỡ...""Thư Hân, ta biết con lo lắng cho Tuyết Nhi, nhưng con hiểu mà, con bé từ nhỏ đã được phụ Hoàng nuông chiều, nên nó thực rất tùy hứng."Nghe Hoàng hậu nói vậy, lòng tôi càng bất an. Thế nhưng ngoài miệng vẫn phải đáp lấy lệ: "Vậy cứ để ta thử một lần."Thư Hân lặng yên, nàng cụp mi mắt. Trong lòng tôi không vui chút nào, vì sao cái cô công chúa đấy cứ bắt bẻ tôi mãi thế? Tôi thở dài, bước qua những vị đại phu đang cúi đầu run rẩy, thầm than khổ sở một câu. Sau đó mới tiến đến trước cửa phòng Tuyết Nhi, hắng giọng: "Công chúa, ta là T...""Vào đi!""..."Thậm chí còn chưa nói hết câu, nàng ta đã để tôi thoải mái tiến vào. Bất giác, tôi quay lưng nhìn Thư Hân. Ánh mắt nàng phẳng lặng như mặt hồ, nhưng cảm giác dưới mặt hồ bình yên đó lại có gì đó muốn dậy sóng, nhấn chìm mọi cảm xúc đang lững lờ trôi. Tôi khẽ gật đầu với nàng, chẳng hiểu sao mình làm như vậy.Nàng mỉm cười, khẩu hình ở miệng như giục tôi bước vào phòng công chúa.Tôi không nghĩ ngợi nhiều về thứ cảm giác bất an thoáng qua, lúc đó chỉ lẳng lặng đến bên giường công chúa. Nơi nàng ta đang nghiêng mình nằm sau tấm màn lụa mỏng, chính là chiếc giường siêu cấp xa hoa, hoành tráng. Nếu cho bốn, năm người nhảy lên lăn lộn, chắc chắn cũng chẳng sập nổi."Sao ngươi còn đứng đó?" Ngữ khí Tuyết Nhi có chút bực tức.Qua tấm rèm mỏng, tôi còn thoáng thấy bộ y phục mỏng tanh trên người nàng ta đang mặc. Bất giác tôi cúi mặt, thở dài ngồi xuống chiếc ghế bên giường, ân cần nói: "Công chúa, thất lễ rồi. Có thể cho ta mượn tay?"Tuyết Nhi lập tức đưa bàn tay ra ngoài tấm rèm, nàng ta chẳng chút khách khí: "Vì sao ngươi chậm trễ vậy? Ngươi có biết là ta cảm thấy không khỏe hay không?"Tôi nhíu mày, lại càng thêm khó hiểu: "Vậy vì sao công chúa không chịu để đại phu chuẩn mạch?" Vừa lẩm bẩm, tôi vừa đặt tay lên mạch đập của Tuyết Nhi.Xem nào, mỗi hơi thở có năm đến sáu lượt, vậy là mạch sác. Tôi trầm ngâm hỏi: "Công chúa cảm thấy thế nào?"Lặng một lúc, nàng ta mới đáp: "Họng khô, mệt mỏi, ăn không thấy ngon miệng."Mạch sác là biểu hiện của sự nóng trong, tâm phiền muộn, dễ nổi cáu. Tôi thở dài, chậm rãi rời tay Tuyết Nhi: "Công chúa nên ăn nhiều đồ thanh đạm, đừng cất giấu nhiều chuyện muộn phiền, rất dễ sinh nhiệt khí..."Thế nhưng tôi còn chưa kịp nói xong, Tuyết Nhi đã bất ngờ siết chặt lấy bàn tay tôi, nàng cũng vén tấm rèm lụa, gương mặt đỏ ửng nhìn tôi đầy phẫn nộ: "Là do ai mà ta phiền muộn chứ?"Tôi vì hành động của nàng ta mà cứng đờ người, vài giây sau mới kéo kéo được khóe miệng: "Ý của ngươi là sao? Ta không hiểu nổi." Lại nhìn quần áo xộc xệch trên người Tuyết Nhi, rồi tới bàn tay mình đang bị siết chặt, tôi khó xử nói: "Công chúa, ngươi như thế này người ta nhìn thấy thật chẳng hay ho gì.""Ta không quan tâm!"Nói rồi còn chẳng cho tôi thời gian phản ứng, Tuyết Nhi kéo tôi ngã nhào xuống giường. Tôi hốt hoảng, lồm cồm bò dậy lại bị nàng ta ghìm lấy cánh tay."Công chúa, tha cho ta đi." Tôi chống tay ngồi dậy, bực bội nhìn nàng. "Ta cùng ngươi không thù không oán, sao hết lần này tới lần khác ngươi khó dễ ta vậy?"Dưới ngọn đèn lồng lập lòe sáng, gương mặt nàng ta vô cùng kiều diễm. Khóe mắt cong cong, đôi môi hờ hững, nàng ta áp sát lấy cơ thể tôi: "Triệu Tiểu Đường, ta không chỉ muốn khó dễ ngươi. Mà ta còn muốn ám ngươi cả đời này." Cánh tay nàng ta vẫn siết chặt tay tôi: "Ngươi hỏi ta vì sao ta không ưng ý nam nhân nào? Hừ, vì ta đang đợi ngươi."Vạt áo tôi bị nàng ta kéo cho xộc xệch, tôi nhíu mày, hậm hực giằng tay ra khỏi nàng: "Ngươi đợi ta để làm khổ ta hả? Vậy ngươi thực xuất sắc.""Đợi ngươi để yêu ngươi."Tuyết Nhi thẳng thắn nhìn tôi, thậm chí ánh mắt còn chẳng có một tia coi thường. Tôi bất động trên giường, hơi thở nặng nhọc chẳng che giấu nổi thần kinh đang căng như dây đàn. Tôi cười méo xệch, lắp ba lắp bắp: "Công chúa, ngươi thật biết nói đùa." Nói rồi, tôi nhanh chóng trèo xuống giường, đứng thẳng lưng và vô thức chỉnh lại vạt áo."Nếu ngày đó phụ Hoàng không ban hôn, nếu ngày đó ngươi gặp ta trước Hân tỷ, ngươi có muốn cùng ta hay không?"Đằng sau vang lên giọng nói thản nhiên, cảm giác ánh mắt Thư Hân vẫn dán chặt vào lưng tôi. Tôi chớp mắt, thở dài: "Thực xin lỗi, ngoài Ngu Thư Hân, ta không thể bên cạnh một ai khác nữa."Tôi không tin những gì Tuyết Nhi nói, vì vốn dĩ nàng ta trước giờ luôn gây khó dễ cho tôi. Nhưng khi vừa bước chân đến cửa, nàng ta lần nữa lạnh lùng lên tiếng: "Triệu Tiểu Đường, ta không dễ cho qua đâu."Mặc dù nghe rõ mồn một, nhưng tôi không đáp, chỉ lặng lẽ khép cánh cửa. Tôi không hiểu ý nàng ta, thực sự cũng chẳng muốn hiểu.
----------