Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình

Chương 19



Sáng hôm sau, Tang Lăng đã thuê một chiếc xe tải lớn, chuẩn bị chuyển nhà.

Hôm nay là thứ Sáu, Tiểu Dao vẫn phải đi học. Lâm Kim Hứa sau khi đưa con gái đến nhà trẻ thì quay về nhà cùng Tang Lăng thu gom đồ đạc chuyển nhà.

Chuyển nhà chẳng thể tránh khỏi những công việc nặng nhọc và đầy bụi bặm. Lâm Kim Hứa nghiêm khắc cấm Tang Lăng mặc quần áo đẹp hay mới, kẻo bị bẩn hoặc  rách nát.

Tang Lăng chỉ còn cách mặc một chiếc áo thun xám rộng thùng thình, một chiếc quần đùi cotton  vốn làm quần ngủ, đầu lại bị Lâm Kim Hứa dùng giấy báo gấp thành chiếc mũ nhỏ đội lên. Ngoài chiều cao ra, cô hoàn toàn đã mất hết khí chất mạnh mẽ của Alpha, trông giống hệt như một Beta bình thường, như một cô gái nhà bên vừa đang miễn cưỡng giúp mẹ dọn dẹp tổng vệ sinh.

Cô lắc lắc đầu, giấy báo cọ xát với tóc tạo ra âm thanh xào xạc, mái tóc dài như đuôi sói lộ ra từ dưới lớp giấy báo.

Cô nhíu mày : "Cái này có tác dụng thực sao? Chi bằng tìm cái túi nilon bọc lên đầu cho tôi còn hơn."

"Có tác dụng." Lâm Kim Hứa cầm đồng hồ quang não lên chụp ngay một tấm ảnh, ghi lại khoảnh khắc hoàn toàn có thể được coi là lịch sử đen tối nhất trong đời Alpha này.

Tang Lăng cười toe toét giơ tay lên tạo dáng  hình chữ V.

Về chiến lượt chuyển nhà, hai người đầu tiên quyết định phải ưu tiên chuyển hết sách vở bài tập nghỉ đông, nghỉ hè, các bài tập thủ công của Tiểu Dao lên xe trước, không được thiếu sót một cuốn nào.

Trong vấn đề giáo dục con cái và tương lai học vấn, hai người đã đạt được sự đồng lòng cao độ.

Dù Tiểu Dao trong giờ ra chơi có dùng máy quang não dành cho trẻ em gọi điện phản đối kịch liệt hành vi này, nhưng họ vẫn kiên quyết thực hiện không chút mềm lòng.

Lâm Kim Hứa có lẽ là do bản năng hiền từ thúc đẩy, nhưng Tang Lăng lại phần nào thích thú với nỗi khổ tâm của Tiểu Dao.

Cô mở camera, để Tiểu Dao chứng kiến cảnh cô từng chồng từng chồng chuyển sách vở của con  bé lên xe.

bé con  giận dữ lập tức cúp điện thoại.

Tang Lăng cười cả người run lên, chiếc mũ giấy báo không giữ được nữa, trượt theo tóc nghiêng qua bên phải.

Cô phản xạ nhanh, thoăn thoắt vớ lấy chiếc mũ đội lại cho ngay ngắn, đứng dậy nói: "Còn đồ gì nặng nề không, để em chuyển trước đã."

Lâm Kim Hứa: "Tạm thời chưa có, em tự xem cần thu dọn gì nhé? Chị sẽ sắp xếp quần áo đồ chơi cho Tiểu Dao trước."

Tang Lăng: "Ồ, vậy em sẽ đi thu dọn đồ đạc của chị với em mang theo."

Câu nói nhẹ nhàng bình thường của cô lại khiến động tác trên tay Lâm Kim Hứa đột nhiên dừng lại.

Khi Tang Lăng bước về phía phòng ngủ chính, Lâm Kim Hứa đang đứng ở phòng khách bỗng nhiên lên tiếng.

"Tiểu Lăng," cô lộ ra nụ cười tự nhiên như không có chuyện gì, "đồ đạc của chị với em ,chúng ta cũng sẽ mang theo luôn à?"

"Tất nhiên rồi."

Tang Lăng là một người xuyên không, có cảm xúc khá phức tạp với nguyên chủ và chị gái của nguyên chủ, Tang sí

Nói về nguyên chủ ban đầu, dù cô ấy là một Alpha cặn bã không hơn không kém, nhưng hiện tại Tang Lăng đang dùng thân thể và thân phận của người ta, có thể lên án những hành vi xấu xa cặn bã của nguyên chủ, nhưng những lúc khác, cô ấy vẫn muốn tôn trọng nguyên chủ một chút, dù sao thì "cầm của người thì phải chịu ơn".

Nói về chị gái Tang Sí, cô là vợ hợp pháp của Lâm Kim Hứa, là người mẹ thứ hai về mặt pháp lý của Tiểu Dao, lại còn là chị gái ruột của thân thể này, và cũng là quân nhân  đã hy sinh dưới nanh vuốt trùng tộc để bảo vệ nhân loại, một y sĩ quân y đáng kính.

Cả về tình cảm lẫn lý lẽ, Tang Lăng đều cảm thấy việc vứt bỏ đồ đạc của người khác lại ở khu ổ chuột này là không có đạo đức.

Hơn nữa, làm sao cô có thể không cho phép Lâm Kim Hứa mang theo những di vật của người vợ cũ yêu dấu được chứ?

"Chị à, chị vẫn còn yêu chị Tang Sí phải không? Đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ ép buộc chị thay đổi tâm ý đâu. Chị sẽ mãi mãi là chị gái em, là chị dâu của em."

Tang Lăng giờ đây cũng đã hiểu phần nào về thế giới ABO này.

Cô biết rằng với địa vị xã hội hiện tại của Omega, cái gọi là thừa kế về bản chất chính là coi Omega như một món đồ chơi, trao tặng cho một Alpha khác. Bây Giờ trong mắt người khác, Lâm Kim Hứa đã trở thành Omega của cô Tang Lăng.

Cô không muốn làm những chuyện ép buộc Omega như vậy, thậm chí còn sợ Lâm Kim Hứa có áp lực tâm lý nên chủ động nói rõ:

"Chị không cần cảm thấy chị nợ em gì cả, cũng không cần ép buộc bản thân. Chị em mới hy sinh chưa lâu, chị vẫn còn tình cảm với chị ấy là điều hoàn toàn tự nhiên. Ngay cả khi sau này chị có thích Alpha khác, chị cũng chẳng cần có áp lực gì cả - cứ nói thẳng với em, em sẽ  là người nhà của chị, làm chỗ dựa vững chắc, bảo vệ chị."

Ánh mắt cô chân thành sâu sắc, rõ ràng là đã suy nghĩ kỹ lưỡng, dùng một thái độ thẳng thắn để nghiêm túc đối mặc với chuyện hơi ngượng ngùng này đối với cả hai người.

Nhưng chính câu nói này đã chỉ ra"con voi trong phòng "mà Lâm Kim Hứa cố tình phớt lờ- Alpha tên Tang Sí kia, dù đã qua đời, bóng ma của cô vẫn hiện hữu giữa Lâm Kim Hứa và Tang Lăng.

**Người phương Tây có câu thành ngữ "Con voi trong phòng" (Elephant in the room), hàm ý rằng có những chuyện rất rõ, ai cũng thấy nhưng có người vờ không thấy để né trách nhiệm**

Lâm Kim Hứa trong lòng muốn giải thích rằng mối quan hệ giữa cô và Tang Sí chỉ là lợi dụng lẫn nha , nhưng nhìn ánh mắt hoàn toàn không giả tạo của Tang Lăng, cô chỉ có thể há miệng mấy lần mà không nói được nên lời nào.

Tang Lăng lúc này đương nhiên là chân thành, cô ấy đã dùng hai lần cứu mạng cô,dùng  việc chuyển nhà để chứng minh thiện ý của mình.

Cô gái trẻ sở hữu sự chu đáo trong sáng và thuần khiết hiếm có ở Alpha, thế giới của cô ấy đơn giản đến như vậy.

Lâm Kim Hứa trong khoảnh khắc đó, thoáng qua một ý nghĩ mơ hồ, muốn nói ra những bí mật chôn giấu trong lòng với Alpha luôn ủng hộ cô, có tính tình quá tốt này.

Điều này chẳng liên quan gì đến tình yêu, không liên quan gì đến lãng mạn, chỉ đơn thuần là muốn đem những chuyện cũ giấu kín trong lòng ra ánh nắng mặt trời.

Bí mật của cô quá nhiều rồi, sắp tràn ngập ra ngoài, nhiều đến mức dường như  phải trào ra từ đôi mắt cô.

Tang Lăng phát hiện ra điều gì đó, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

'Không có gì, chỉ là tôi còn một việc phải làm. Việc này quá to lớn, tôi muốn cược cả cuộc đời của mình để thực hiện'.

Lời cảnh báo  "loài người các ngươi sẽ phản bội"của bọ ngựa phong lan bỗng nhiên vang lên bên tai, như tiếng chuông nhà thờ sám hối, liên tục nhắc nhở Lâm Kim Hứa.

"Không có gì." Cô mỉm cười nói, "Đồ đạc của chị em để chị thu dọn, em  chỉ cần thu dọn đồ của mình và nhà bếp là được rồi."

"Được rồi."

*

Tang Lăng thu dọn xếp xong đồ đạc của mình, bước vào phòng tắm, kiểm tra lần cuối xem còn bỏ sót gì quan trọng không.

Bức tường trét xi măng thô, có bề mặt gồ ghề đầy lỗ nhỏ, ở những góc tường quá ẩm ướt, rêu xanh có thể mọc ra chỉ trong một ngày.

Miếng đệm cao su dưới vòi nước bồn rửa mặt, dù Lâm Kim Hứa thường xuyên lau chùi, cũng không thể ngăn chặn thời gian khiến nó ố vàng và giòn đi.

Khu vực tắm rửa được che chắn bằng một tấm rèm  kéo đơn giản treo trên thanh kim loại, hình những chú vịt con màu vàng trên đó đã phai màu từ lâu, nhưng toàn bộ tấm rèm đều đã thấm đượm mùi sữa tắm.

Kiểm tra không còn bỏ sót đồ đạc nào, cô lại quay trở ra phòng khách, trần nhà thấp lè tè khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên xuyên việt.

Cô sắp rời khỏi nơi cũ tồi tàn này, căn nhà khu ổ chuột này rồi.

Tang Lăng bỗng nhiên sinh ra chút cảm giác tự hào, tuy người ngoài không  thể nhìn ra được, nhưng sâu thẳm bên trong , cô vẫn là người khá thích cuộc sống bình thường.

Cô thích thông qua nỗ lực của bản thân, khiến cuộc sống của mình trở nên ổn định, tốt đẹp hơn. Trong quá trình này, cô còn làm cho cuộc sống của Lâm Kim Hứa và Tiểu Dao tốt đẹp hơn nữa.

Điều đó khiến cô càng thêm vui sướng, như một chú chó con dễ thỏa mãn.

Lâm Kim Hứa đã ngồi ở ghế phụ xe tải chờ cô rồi, có vẻ như thấy cô lề mề, thò người sang ghế lái phụ bấm còi inh ỏi.

"Đến rồi!"

Tang Lăng nắm chặt trong lòng bàn tay chiếc miếng đệm cao su ố vàng đã tháo từ bồn  rửa mặt, coi như một vật kỷ niệm của cuộc sống đã qua, ba bước rồi hai bước, dễ dàng leo lên chiếc xe tải có gầm xe rất cao.

"Hướng đến cuộc sống mới tốt đẹp hơn!"

*

Tiểu Dao quải  cặp của mình, lẫn trong đám nhóc con, buồn bã bước ra khỏi cổng trường mẫu giáo.

Đứa bạn cùng bàn ngây thơ vẫn còn hỏi cô bé: "Sao cậu lại không vui thế?"

Tiểu Dao  lắc đầu với vẻ mặt cao siêu khó hiểu,  các bạn học ngây thơ này làm gì hiểu được cảm giác hụt hẫng phức tạp khi chỉ còn một bước nữa là vứt bỏ được bài tập mà lại thất bại.

Những trải nghiệm phức tạp khiến Tiểu Dao so với bạn bè cùng tuổi, tương đối chín chắn trưởng thành hơn.

"Tiểu Dao! Tiểu Dao!"

Một giọng nữ trong trẻo vui vẻ vang lên.

Tiểu Dao ngẩng đầu nhìn thấy dì của mình, đang hào hứng vẫy tay với con bé, tay kia còn cầm một que kem.

Tang Lăng sợ Tiểu Dao không nhìn thấy mình, vẫy tay càng lúc càng mạnh, giữa đám phụ huynh trở nên đặc biệt nổi bật.

Tiểu Dao lại  nghĩ một cách cao siêu khó hiểu trong đầu: Hừm, mình không chỉ trưởng thành hơn các bạn cùng lớp mà còn trưởng thành hơn  cả dì này nữa.

Nhưng cô bạn cùng bàn hoàn toàn không hề hiểu được suy nghĩ phức tạp của Tiểu Dao, nhìn về phía Tang Lăng, kích động kéo cánh tay Tiểu Dao: "Oa, Tiểu Dao, cậu có Alpha lớn đến đón kìa."

"Tôi nghe nói tất cả Alpha đều là siêu anh hùng."

"Oa, có siêu anh hùng đến đón Tiểu Dao."

Đám nhóc con truyền tai nhau, lập tức phát ra một tràng tiếng  ngưỡng mộ.

Dù Tiểu Dao có trưởng thành đến đâu, lúc này cũng không thể giữ nổi nổi, đôi má dần ửng hồng, cô bé lớn tiếng nói: "Đây là dì của mình."

"Oa, dì của Tiểu Dao là siêu anh hùng."

Tiểu Dao vội vàng chạy đến bên cạnh Tang Lăng, Tang Lăng đưa que kem trong tay cho con bé, đã nghe rõ tiếng ngưỡng mộ của đám trẻ con, lúc này đắc ý đến mức cái đuôi sắp vểnh lên trời.

"Thế nào? Dì làm cho nở mày nở mặt con  rồi chứ."

"Tàm tạm thôi." Tiểu Dao vừa liếm que kem vừa cố tình đã kích cô.

Tang Lăng lập tức bất mãn: " con không thích dì mà vẫn ăn que kem của dì, trả lại cây kem đi."

Tiểu Dao há miệng thật to ăn hết cả phần đầu cây kem, bị lạnh đến nhức óc, nhưng vô cùng đắc ý, "Không trả không trả không trả."

"Ồ, đúng rồi." Tang Lăng lặng lẽ nhìn cô bé, "Mẹ con không cho dì mua cây kem cho con, vậy đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta."

Cô đưa tay ra: "móc ngoéo một trăm năm không được thay đổi."

"Lỗi thời quá." Tiểu Dao miệng cằn nhằn, đưa tay ra  móc ngoéo với cô.

Tang Lăng đón Tiểu Dao về nhà, Lâm Kim Hứa đã dọn dẹp vệ sinh xong căn hộ.

Vừa đẩy cửa căn hộ ra, phòng khách rộng rãi, cửa sổ kính trong suốt từ sàn lên trần sạch bóng, bộ ghế sofa và bàn trà mới tinh do căn hộ tự trang bị, tất cả khiến Tiểu Dao không thể tin nổi mà mở to đôi mắt.

Trên tường phòng khách còn treo một số hoa nhung trang trí, đây là ý tưởng của Tang Lăng, cô coi trọng việc chuyển vào nhà mới nên đặc biệt trang trí chút để tạo cảm giác trang trọng.

"Đẹp quá!" Tiểu Dao thì thầm ngạc nhiên.

Lâm Kim Hứa đã nấu cơm xong, đang ngồi trên ghế sofa chờ đợi họ, lúc này đứng dậy: "Về rồi à, rửa tay ăn cơm thôi!"

Tang Lăng đã mua một chai rượu trái cây, rót một ít cho cả mình và Lâm Kim Hứa, ăn mừng tân gia nhà mới.

Dưới ánh đèn chùm thiết kế tối giản phía trên bàn ăn, trong những va chạm ánh sáng biến hóa, chiếu sáng những chiếc ly thủy tinh chứa rượu trong vắt như ngọc lấp lánh muôn màu.

Hôm nay là một ngày tốt lành.

Ngày mai cũng sẽ là một ngày tốt lành.

Tang Lăng nhìn khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng của Lâm Kim Hứa, và Tiểu Dao đang cố gắng lén uống  rượu trái cây khi người lớn không để ý tới,  phát hiện ấn tượng của mình về nhân vật phản diện hủy diệt thế giới xinh đẹp-mạnh mẽ-bi thảm trong tiểu thuyết gốc đang dần dần  phai nhạt.

Cô hy vọng từ nay về sau, mỗi ngày của ba người họ đều sẽ là những ngày tốt lành đơn giản.

*

Cơn say nhẹ dâng lên.

Lâm Kim Hứa bước ra ban công hít thở chút không khí trong lành, phía sau trong phòng khách Tang Lăng không những không để Tiểu Dao uống trộm được rượu trái cây, mà còn uống  hết gần nửa chai coca của cô bé, đang phải chịu đựng cơn thịnh nộ " nắm đấm mèo nhỏ" của cô nhóc.

Cô sau một thời gian dài mới có cảm giác hạnh phúc, và không thể không cảm thấy hạnh phúc hơn .

Làn gió thổi bay mái tóc dài xoăn của cô.

gió cũng mang theo một giọng nói đến bên tai cô.

"Cô Lâm à, thật đáng ghen tỵ."

Con bọ ngựa phong lan treo ngược lủng lẳng từ ban công tầng trên, lộ ra thân hình gầy đến đáng sợ và cái đầu.

"Lần trước tôi có nói cô đã sở hữu một Alpha hiếm có, để cô tận hưởng cuộc sống, xem ra cô đã nghe theo lời khuyên của tôi rồi."

"Nhưng giống như công viên giải trí nói, thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi."

Cô ta nhe răng cười, đôi môi thuộc về con người, trong chớp mắt biến hóa thành bộ phận miệng của loài  trùng tộc.

"Cô có một nhiệm vụ mới."

Nụ cười trên mặt Lâm Kim Hứa từ từ, từ từ nhạt dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn không còn dấu vết, như những bông tuyết đang tan chảy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...