Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình
Chương 2
Tĩnh lặng như tờ Lâm Kim Hứa đột ngột ngẩng đầu lên, gần như không dám tin vào tai mình.Cô em vợ Alpha—người nổi danh là kẻ nghiện cờ bạc, vừa tàn nhẫn vừa tham lam vừa mới nói gì cơ?“Tôi không ký nữa.”Trong phòng, đám Beta lực lưỡng cũng sững sờ chẳng kém gì Lâm Kim Hứa. Cả căn phòng rơi vào trạng thái chết lặng, không một ai thốt ra nổi một lời.Có lẽ cảm nhận được bầu không khí choáng váng ấy, Alpha ngồi trên sofa lại nhẹ giọng nhắc lại, như thể đang nói điều gì vô cùng bình thường:“Tôi không ký. Người, tôi không bán nữa.”Cô dường như chẳng nhận ra lời mình vừa nói có sức nổ lớn đến nhường nào. Ngược lại, chỉ đưa tay lên trán, sờ thử vết thương vừa rồi,ngay lập tức, đầu ngón tay dính đầy máu tươi, ước sệch sệch và ấm nóng.Chính vào khoảnh khắc ấy, Tang Lăng cuối cùng cũng đã ép bản thân vượt qua cơn đau đầu như nứt óc, gắng gượng sắp xếp lại toàn bộ nội dung nguyên tác trong đầu, cùng với tình hình hiện tại mình đang đối mặt.Cơn đau vừa dịu đi, cô liền đưa ra quyết định: không ký tên.Bán đi người chị dâu yếu đuối vừa góa vợ, cùng đứa cháu gái mới bốn tuổi đáng yêu ngây thơ?
Dù xuyên vào thân thể kẻ khốn nạn này, nhưng Tang Lăng người sống trong xã hội hiện đại và tự coi mình là công dân có đạo đức tuyệt đối không thể làm loại chuyện đó.Tiểu Dao mở to mắt, tròn như hạt đậu, giống hệt một chú chuột hamster đang hoảng sợ. Trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn đầy nước mắt, cô bé sững sờ nhìn chằm chằm vào Tang Lăng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao người cô ruột vẫn luôn là “độc ác” kia, đột nhiên lại không bán mẹ mình nữa?Tên Beta lực lưỡng thì đứng bất động, ánh mắt dõi theo từng động tác nhỏ của Tang Lăng. Cô chậm rãi rút một tờ khăn giấy, từ tốn lau từng đốt ngón tay dính máu trên bàn tay một cách kĩ lưỡng.
Động tác lau không nhanh không chậm, thái độ ung dung nhàn nhã.
Trên người là chiếc sơ mi trắng của quân trường đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng cô vẫn ngồi thẳng lưng trên chiếc sofa cũ kỹ, toát ra khí chất cao quý như thể một quý tộc đang “ghé thăm nơi hoang dã ”.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Beta kia thậm chí có ảo giác—
Đây thực sự là kẻ ăn chơi trác táng, con nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất, đến mức phải bán cả chị dâu và cháu gái để đổi lấy tiền kia sao?
Sao trông như hoàn toàn là một người khác?Cảm giác ấy không chỉ đối với hắn mà Lâm Kim Hứa cũng cảm nhận được rõ ràng.Thực ra, cô và Tang Lăng vốn chẳng thân thiết gì. Năm xưa, cô cố tình tính toán, tìm cách kết hôn với Tang sí chị gái của Tang Lăng bởi vì cô là một Omega, quá xinh đẹp đến mức trong thới giới này sắc đẹp trở thành tội lỗi.
Để bảo vệ bản thân khỏi những ánh nhìn bẩn thỉu và mưu đồ xấu xa, cô cần một Alpha trên danh nghĩa làm “lá chắn”.Suốt hai năm nay, Tang sí bận rộn công tác trong quân đội. Còn Tang Lăng thì ở học viên quân sự mổi ngày ở trường, đến kỳ nghỉ thì vùi đầu trong sòng bạc, sống buông thả.
Chỉ khi tiêu sạch tiền, bị đuổi ra khỏi sòng, cô ta mới mò về nhà ngủ nhờ , rồi hôm sau lén trộm tiền tiếp tục đi đánh bạc.Lâm Kim Hứa hiểu rất rõ—Tang Lăng là loại người vô dụng, bại hoại, chỉ cần có tiền là nhắm mắt gật đầu.Thế mà giờ đây, cô ta lại buông một câu “không bán nữa” nhẹ như không.
Nhẹ nhàng đến mức như thể chỉ là từ chối một viên kẹo ba xu.Tang Lăng vừa lau sạch tay, vừa lễ phép quay sang Beta lực lưỡng, giọng điệu bình thản nhưng không cho phép phản bác:“Làm phiền anh nhắn lại với tiểu thư Giang một câu: người, tôi không bán nữa.”“Tiền, tôi sẽ trả lại sau khi nhập học.”Lâm Kim Hứa lặng lẽ lắng nghe lời của Tang Lăng, ngón tay khẽ động, nghi hoặc vốn quẩn quanh trong lòng từ nãy đến giờ lại càng trở nên nặng nề hơn.Tang Lăng điên rồi sao? Cô ta có biết đắc tội với tiểu thư Giang sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?Nhà họ Giang là danh môn vọng tộc đã có bốn trăm năm chiều đại lịch sử, ngoài việc sở hữu sức mạnh quân sự hùng hậu, còn nắm trong tay vô số công ty sinh học và cơ sở chế tạo dược phẩm. Tiểu thư Giang lại là Alpha duy nhất trong thế hệ trẻ, là người thừa kế gần như đã được định sẵn.Chị gái của Tang Lăng, Tang sí, trước khi qua đời đã đạt đến cấp bậc đại úy trẻ tuổi nhất trong quân đội. Nhưng Lâm Kim Hứa từng tận mắt chứng kiến một Tang sí vốn nổi danh kiêu ngạo ,ngạo mạn, vẫn phải thu lại tính khí, không dám đắc tội chỉ với một thiếu gia ở nhánh phụ của nhà họ Giang — mà đây mới chỉ là nhánh phụ Nếu Tang Lăng có thể bám được vào đùi tiểu thư Giang, cho dù phải làm một tên theo đuôi khúm núm, cũng có thể mở ra con đường thăng tiến trong quân bộ. Với một Alpha sinh ra đã phải xung trận nơi chiến trường như cô, đó là con đường sáng nhất.giờ đây, Tang Lăng lại thẳng thừng lựa chọn đắc tội với một kẻ như thế.Hàng mi cong của Lâm Kim Hứa khẽ rũ xuống, che đi ánh nhìn sâu thẳm trong đáy mắt. Cô không hiểu nổi, Tang Lăng vì sao lại cam tâm vì cô mà đắc tội với một nhân vật đáng sợ đến thế?Cũng giống như Lâm Kim Hứa, gã beta vạm vỡ kia rõ ràng cũng biết rõ đằng sau tiểu thư Giang là một thế lực lớn mạnh đến nhường nào. Gã khẽ cười khẩy hai tiếng, khi mở miệng lại vẫn xưng hô lịch sự gọi Tang Lăng là “tiểu thư”, nhưng giọng điệu lại không thể giấu nổi sự khinh miệt:“tiểu thư, tiểu thư Giang hiện đang tham gia huấn luyện đặc biệt ở quân khu, đến lúc khai giảng sẽ trở về Thủ Đô Tinh. Nghĩa là cô chỉ có hai tháng thôi. Trong khi đó, cô lại đang gánh khoản nợ năm triệu.”“Nếu cô thật sự có bản lĩnh kiếm đủ năm triệu trong vòng hai tháng, vậy thì lúc này sao lại rơi vào bước đường phải đem bán chị dâu góa bụa cơ chứ?”Gã hiển nhiên là người từng trải, từng gặp không ít kẻ đến phút cuối lại do dự, vì không chịu nổi gánh nặng đạo đức nên không thể dứt khoát xuống tay với người nhà là Omega. Gã hất cằm ra hiệu cho đám thuộc hạ chuẩn bị mang Lâm Kim Hứa và Tiểu Dao đi.“Để tôi giúp cô giải quyết gánh nặng tâm lý này vậy.”Hành vi súc phạm của gã đã hoàn toàn vượt quá ranh giới mà đại đa số Alpha có thể chịu đựng, nhưng gã beta này từng gặp qua nhiều người, ánh mắt sắc như dao. Gã biết rõ một Alpha đã sa ngã đến mức này thì tuyệt đối sẽ không dám phản kháng.Quả nhiên, đúng như gã dự liệu. Khi nghe thấy câu nói ấy, Tang Lăng không hề giận dữ nổi điên như những Alpha khác, mà chỉ hơi nghiêng đầu, dường như vẫn đang tiêu hóa thông tin.Trong mắt gã beta, sự khinh bỉ lại càng dâng cao. Một Alpha nhu nhược không còn lòng kiêu hãnh như vậy mà cũng xứng đáng được gọi là “tiểu thư” sao?Lâm Kim Hứa cũng nhìn thấy phản ứng của Tang Lăng, thầm nghĩ: quả nhiên là thế. Một Alpha bỏ đi, lời “không bán” vừa rồi chẳng qua chỉ là phút chốc cắn rứt lương tâm, nói ra để tự lừa mình dối người mà thôi.Cô cúi mắt xuống, lông mi rung nhẹ, không còn giãy giụa nữa.Mọi chuyện đến nước này rồi, cô không còn hy vọng gì vào việc sẽ có người đến cứu mình. Cô chỉ mong, Tiểu Dao sẽ không rơi vào kết cục giống mình.Trước khi bị ép gả, Lâm Kim Hứa là sinh viên ngành sinh học, chuyên môn là hóa sinh. Cô từng là một nhà khoa học trẻ đầy kiêu hãnh, nhưng thân phận Omega đã trói buộc cô quá lâu, khiến cô gần như quên mất bản thân từng là ai.Giờ đây, những ngón tay của cô co lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, nhưng cô vẫn lặng lẽ trong lòng đọc lại từng công thức hóa học, ôn lại một lượt quá trình điều chế thuốc.Cô đã hạ quyết tâm. Kể cả phải nuốt hết tự tôn, sau khi bị đưa đến sòng bạc, cô cũng sẽ tìm cách kiếm được nguyên liệu, dụng cụ chế thuốc. Cho dù phải cùng kéo cả sòng bạc chết chung, cô cũng phải giúp Tiểu Dao thoát khỏi nơi đó.Không còn phản kháng nữa, đám tay chân cũng thở phào nhẹ nhõm. Một tên beta cao lớn đưa tay về phía Tiểu Dao.Dường như tất cả mọi người đều quên mất trong phòng vẫn còn một Alpha, hoặc đúng hơn là họ cùng nhau phớt lờ sự tồn tại của một kẻ vô dụng và hèn yếu như vậy.Cho đến khi:“Cộp.”
“Cộp.”
“Cộp.”Tiếng gõ trầm thấp, có tiết tấu vang lên, cắt ngang mọi hành động. Tất cả đều ngoảnh đầu nhìn lại.Tang Lăng cuối cùng cũng lau sạch xong tay, chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhăn trắng dính máu trên người, rồi khẽ cong ngón trỏ, nghiêng người về phía trước, thong thả gõ lên mặt bàn gỗ.Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía mình, cô khẽ mỉm cười, nói:“Các người... không thèm để ý đến ý kiến của tôi sao?”---Tang lăng đối mặt trực diện với gã Beta to con – kẻ cầm đầu nhóm bảo vệ, nụ cười nhạt trên môi dần dần tan biến.Khoảnh khắc đó, tên Beta bỗng chốc nhận ra: Alpha phế vật nghiện cờ bạc trước mặt đột nhiên thay đổi khí thế. Một luồng sát khí bức người như đao kiếm bằng băng lạnh thấu xương từ cô lan ra, ép người ta không dám thở mạnh.Sắc mặt tang lăng vô cảm. Khuôn mặt cô kiêu ngạo, đường nét sắc sảo, toàn thân như một lưỡi kiếm được mài từ , cái lạnh thấu xương của băng lẫm liệt dữ dội.Alpha nhướng mắt, giọng bình thản nhưng lạnh lẽo:“Thứ nhất, anh nên dùng ‘tiểu thư’ để gọi tôi. Nếu còn bất kính một lần nữa, tôi sẽ đóng đinh cái lưỡi của anh lên cửa chính nhà tôi để trừ tà.”
Mặc dù tang lăng không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng lời tiếp theo của cô lại chính xác nhắm thẳng vào động tác của tên vệ sĩ cao lớn đứng một bên:“Thứ hai, bảo thuộc hạ của anh biết giữ tay chân cho sạch sẽ. Nếu còn động tay một lần nữa, anh sẽ hiểu tại sao Liên bang buộc các người phải dùng kính ngữ với Alpha.”
Tên vệ sĩ cao lớn thoáng khựng lại. Trước mặt hắn, Tiểu Dao đang ôm chặt con gấu bông, hoảng sợ lùi từng bước nhỏ.Gã Beta cầm đầu không ra lệnh gì, tên vệ sĩ cao kều do dự một thoáng rồi vẫn quyết định ra tay. Gã đeo găng tay vũ trang màu đen, khởi động chế độ điện giật, ánh điện xanh tím lóe lên – chỉ cần chạm vào là có thể khiến Tiểu Dao ngất lịm.Gã giơ tay ra đưa tay về phía tiểu dao, Tiểu Dao sợ tới mức không phát ra nổi tiếng kêu, miệng mở to không tiếng động, chỉ đợi tiếng thét chực trào ra.Đúng lúc ấyMột bóng trắng xẹt qua như tia chớp trong khóe mắt của gã, nhanh tới mức gã còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy trời đất đảo lộn.Giây tiếp theo, toàn bộ tầm nhìn của hắn chỉ còn là trần nhà thấp bẩn phía trên đầu. Đến khi cơn đau nhức phía sau ót ập tới, hắn mới nhận ra: mình vừa bị đánh gục.Hắn chưa kịp kêu lên đã bị một chiếc giày da đen của quân bộ giẫm lên mặt.Người kia ấn mạnh chân, khiến mặt hắn bị ép sát xuống nền nhà, móp méo không ra hình dạng. Giọng nói lạnh lẽo như thép vang lên:“Câm mồm.”
Chính là Tang lăng – người vừa mặc áo sơ mi trắng nhuốm máu, quần tác chiến đen, đi giày quân đội bản to. Mái tóc cô búi lỏng, phía sau để xõa như một chiếc đuôi sói. Cô ung dung, nhưng khí thế khiến người khác không dám ngẩng đầu.Từ khoảnh khắc tên Beta kia nói muốn “giải quyết” giúp Tăng lăng, rồi còn dám tự tiện bắt người, cô đã lặng lẽ kiểm tra thể trạng của cơ thể mới này.Kết quả khiến cô vô cùng hài lòng tuy tinh thần lực chỉ ở cấp C, nhưng thể chất lại vượt trội.Vì thế cô không chần chừ, ra tay chớp nhoáng, hạ gục tên vệ sĩ cao lớn dễ như trở bàn tay.Tang lăng khẽ mỉm cười, chân gia tăng sức lực đạp gã kia im bặt, nhưng giọng lại nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Dao:“Tiểu Dao ngoan, nghe lời dì. Lát nữa nhớ bịt mắt lại được không?”
Tiểu Dao ngoan ngoãn nhắm chặt mắt không hé một lời, run rẩy như con thỏ nhỏ.“Tiểu Dao giỏi lắm.”
Tang lăng đạp mạnh vào cổ họng tên vệ sĩ một phát rồi mới chịu buông tha, quay người bước về phía sofa, đối mặt với tên Beta đầu lĩnh.Giày quân đội nện lên nền gỗ mục tạo thành âm thanh cộc cộc vang dội, đều đặn có tiết tấu, từng bước từng bước tiến lại gần.Tang lăng đi đến trước mặt gã Beta, ánh mắt cong cong như cười như không:“Chắc anh làm bảo vệ trong sòng bạc ngầm nhiều năm rồi nhỉ? Bây giờ mới được làm tổ trưởng bảo vệ đúng không?”
Tên Beta cảnh giác nhìn cô, không hiểu ẩn ý trong câu nói.Tang lăng thong thả tiếp lời:“Chừng đó năm qua, anh đánh đập, thậm chí giết không ít người, đúng không? Omega bỏ trốn, con bạc nợ nần không có tiền để trả rồi Anh thấy bọn họ quỳ dưới chân mình cầu xin, anh cảm thấy mình mạnh mẽ lắm đúng không?”
“Rồi dần dần, anh tự nhủ Alpha thì có gì giỏi? Tôi là Beta cũng mạnh đấy chứ. Cần gì phải gọi Alpha là ‘tiểu thư.”
“Có phải anh nghĩ như vậy không?”
Tên Beta im lặng một lúc. Quả thật hắn nghĩ vậy – khinh thường loại Alpha phế vật như Tang Lăng cho rằng cô chẳng qua chỉ dựa vào giới tính alpha .Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị một lực mạnh như trời giáng đè đầu đập thẳng vào góc bàn trà!Tang lăng tấn công đột ngột, không báo trước, không thể kịp né tránh!“Bốp.”“Bốp.”“Bốp.”Tiếng va đập trầm đục liên tiếp vang lên. Căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng đầu gã đập vào bàn, không ai dám thở mạnh. Tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ Alpha gầy gò kia túm đầu gã đàn ông hơn 200kg, nện xuống bàn như nện quả bóng rổ!Tất cả phản kháng của gã chẳng khác gì muỗi đốt inox – chỉ khiến tang lăng ra tay ác hơn!Máu tươi bắn tung tóe, vấy lên cả áo Tang lăng và bức tường khách sảnh đã ố vàng.Không biết bao nhiêu cú đập xuống bàn trà sau,tang lăng mới túm tóc gã dựng dậy, nhìn khuôn mặt hắn máu me be bét, nhàn nhã dạy dỗ:“Tại sao chính phủ Liên bang bắt anh phải gọi tôi là ‘ngài’? Là để giữ thể diện cho Alpha sao?”
“Không là vì Alpha là bầy chó điên. Chính phủ hy vọng anh biết điều, gọi một tiếng ‘tiểu thư’, có thể giữ mạng.”
Tang lăng cong môi, lễ phép hỏi:“Giờ thì, anh có thể về thay tôi gửi lời đến tiểu thư Giang được chứ?”
Tên Beta chỉ còn hơi thở thoi thóp, gần như hấp hối, chỉ có thể khó nhọc gật đầu.Tang lăng buông tay, để hắn rơi phịch xuống đất. Những tên đánh thuê còn lại vội vàng lao đến, không dám hé răng, im lặng khiêng gã rời khỏi.Tang lăng dựa vào khung cửa, nhìn đám người mặc vest đen lên xe rời khỏi khu phố, xác nhận họ sẽ không quay lại.Giây tiếp theo, cô thở phào một hơi dài, lập tức nhăn mặt rên rỉ:"đau quá đau quá...”
Vừa nãy đánh đấm mạnh quá khiến vết thương trên trán rách toạc, máu lại túa ra.Khí thế Alpha bạo ngược vừa rồi tan biến không còn dấu vết. Cô đau tới mức mặt mày nhăn nhó, rên rỉ như cún con, nhưng vẫn cố gắng quay lại nói với hai Omega trong nhà:“Chắc... chắc họ sẽ không quay lại nữa...”Tang lăng chưa kịp nói xong câu thì sững người.Cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại, dừng ở chữ cuối: “...nữa.”Một Omega gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như ma, lúc này đang nắm chặt một con dao gọt hoa quả sắc bén, mũi dao run rẩy nhưng kiên quyết chỉa thẳng về phía Tăng lăng Lâm kim hứa chắn trước Tiểu Dao, gồng hết sức giữ con dao, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh. Cô không biết khi nào Alpha điên kia sẽ bộc phát.Tiểu Dao đã che mắt – nhưng Lâm kim hứa thì không. Cô tận mắt chứng kiến cảnh Beta lực lưỡng bị Tăng lăng hành hạ như cỏ rác. Máu, bạo lực, sự dã man – hoàn toàn lật đổ mọi nhận thức về Alpha trong cô.Alpha, thì ra đáng sợ như vậy.Cô phải bảo vệ mình và Tiểu Dao bằng mọi giá.Tang lăng nhìn Lâm kim hứa đang run lẩy bẩy, nhưng lại như một con sói không chịu lùi bước, khẽ thở dài, định nói gì đó...Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mắt cô bắt đầu hoa lên, trước mặt tối dần, chân cũng mềm nhũn.Tang lăng không thể chống đỡ thêm, cuối cùng ngất lịm. Hình ảnh cuối cùng lọt vào mắt cô là đầu mũi dao trắng sáng, run rẩy trong tay Lâm kim hứa
Dù xuyên vào thân thể kẻ khốn nạn này, nhưng Tang Lăng người sống trong xã hội hiện đại và tự coi mình là công dân có đạo đức tuyệt đối không thể làm loại chuyện đó.Tiểu Dao mở to mắt, tròn như hạt đậu, giống hệt một chú chuột hamster đang hoảng sợ. Trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn đầy nước mắt, cô bé sững sờ nhìn chằm chằm vào Tang Lăng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao người cô ruột vẫn luôn là “độc ác” kia, đột nhiên lại không bán mẹ mình nữa?Tên Beta lực lưỡng thì đứng bất động, ánh mắt dõi theo từng động tác nhỏ của Tang Lăng. Cô chậm rãi rút một tờ khăn giấy, từ tốn lau từng đốt ngón tay dính máu trên bàn tay một cách kĩ lưỡng.
Động tác lau không nhanh không chậm, thái độ ung dung nhàn nhã.
Trên người là chiếc sơ mi trắng của quân trường đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng cô vẫn ngồi thẳng lưng trên chiếc sofa cũ kỹ, toát ra khí chất cao quý như thể một quý tộc đang “ghé thăm nơi hoang dã ”.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Beta kia thậm chí có ảo giác—
Đây thực sự là kẻ ăn chơi trác táng, con nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất, đến mức phải bán cả chị dâu và cháu gái để đổi lấy tiền kia sao?
Sao trông như hoàn toàn là một người khác?Cảm giác ấy không chỉ đối với hắn mà Lâm Kim Hứa cũng cảm nhận được rõ ràng.Thực ra, cô và Tang Lăng vốn chẳng thân thiết gì. Năm xưa, cô cố tình tính toán, tìm cách kết hôn với Tang sí chị gái của Tang Lăng bởi vì cô là một Omega, quá xinh đẹp đến mức trong thới giới này sắc đẹp trở thành tội lỗi.
Để bảo vệ bản thân khỏi những ánh nhìn bẩn thỉu và mưu đồ xấu xa, cô cần một Alpha trên danh nghĩa làm “lá chắn”.Suốt hai năm nay, Tang sí bận rộn công tác trong quân đội. Còn Tang Lăng thì ở học viên quân sự mổi ngày ở trường, đến kỳ nghỉ thì vùi đầu trong sòng bạc, sống buông thả.
Chỉ khi tiêu sạch tiền, bị đuổi ra khỏi sòng, cô ta mới mò về nhà ngủ nhờ , rồi hôm sau lén trộm tiền tiếp tục đi đánh bạc.Lâm Kim Hứa hiểu rất rõ—Tang Lăng là loại người vô dụng, bại hoại, chỉ cần có tiền là nhắm mắt gật đầu.Thế mà giờ đây, cô ta lại buông một câu “không bán nữa” nhẹ như không.
Nhẹ nhàng đến mức như thể chỉ là từ chối một viên kẹo ba xu.Tang Lăng vừa lau sạch tay, vừa lễ phép quay sang Beta lực lưỡng, giọng điệu bình thản nhưng không cho phép phản bác:“Làm phiền anh nhắn lại với tiểu thư Giang một câu: người, tôi không bán nữa.”“Tiền, tôi sẽ trả lại sau khi nhập học.”Lâm Kim Hứa lặng lẽ lắng nghe lời của Tang Lăng, ngón tay khẽ động, nghi hoặc vốn quẩn quanh trong lòng từ nãy đến giờ lại càng trở nên nặng nề hơn.Tang Lăng điên rồi sao? Cô ta có biết đắc tội với tiểu thư Giang sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?Nhà họ Giang là danh môn vọng tộc đã có bốn trăm năm chiều đại lịch sử, ngoài việc sở hữu sức mạnh quân sự hùng hậu, còn nắm trong tay vô số công ty sinh học và cơ sở chế tạo dược phẩm. Tiểu thư Giang lại là Alpha duy nhất trong thế hệ trẻ, là người thừa kế gần như đã được định sẵn.Chị gái của Tang Lăng, Tang sí, trước khi qua đời đã đạt đến cấp bậc đại úy trẻ tuổi nhất trong quân đội. Nhưng Lâm Kim Hứa từng tận mắt chứng kiến một Tang sí vốn nổi danh kiêu ngạo ,ngạo mạn, vẫn phải thu lại tính khí, không dám đắc tội chỉ với một thiếu gia ở nhánh phụ của nhà họ Giang — mà đây mới chỉ là nhánh phụ Nếu Tang Lăng có thể bám được vào đùi tiểu thư Giang, cho dù phải làm một tên theo đuôi khúm núm, cũng có thể mở ra con đường thăng tiến trong quân bộ. Với một Alpha sinh ra đã phải xung trận nơi chiến trường như cô, đó là con đường sáng nhất.giờ đây, Tang Lăng lại thẳng thừng lựa chọn đắc tội với một kẻ như thế.Hàng mi cong của Lâm Kim Hứa khẽ rũ xuống, che đi ánh nhìn sâu thẳm trong đáy mắt. Cô không hiểu nổi, Tang Lăng vì sao lại cam tâm vì cô mà đắc tội với một nhân vật đáng sợ đến thế?Cũng giống như Lâm Kim Hứa, gã beta vạm vỡ kia rõ ràng cũng biết rõ đằng sau tiểu thư Giang là một thế lực lớn mạnh đến nhường nào. Gã khẽ cười khẩy hai tiếng, khi mở miệng lại vẫn xưng hô lịch sự gọi Tang Lăng là “tiểu thư”, nhưng giọng điệu lại không thể giấu nổi sự khinh miệt:“tiểu thư, tiểu thư Giang hiện đang tham gia huấn luyện đặc biệt ở quân khu, đến lúc khai giảng sẽ trở về Thủ Đô Tinh. Nghĩa là cô chỉ có hai tháng thôi. Trong khi đó, cô lại đang gánh khoản nợ năm triệu.”“Nếu cô thật sự có bản lĩnh kiếm đủ năm triệu trong vòng hai tháng, vậy thì lúc này sao lại rơi vào bước đường phải đem bán chị dâu góa bụa cơ chứ?”Gã hiển nhiên là người từng trải, từng gặp không ít kẻ đến phút cuối lại do dự, vì không chịu nổi gánh nặng đạo đức nên không thể dứt khoát xuống tay với người nhà là Omega. Gã hất cằm ra hiệu cho đám thuộc hạ chuẩn bị mang Lâm Kim Hứa và Tiểu Dao đi.“Để tôi giúp cô giải quyết gánh nặng tâm lý này vậy.”Hành vi súc phạm của gã đã hoàn toàn vượt quá ranh giới mà đại đa số Alpha có thể chịu đựng, nhưng gã beta này từng gặp qua nhiều người, ánh mắt sắc như dao. Gã biết rõ một Alpha đã sa ngã đến mức này thì tuyệt đối sẽ không dám phản kháng.Quả nhiên, đúng như gã dự liệu. Khi nghe thấy câu nói ấy, Tang Lăng không hề giận dữ nổi điên như những Alpha khác, mà chỉ hơi nghiêng đầu, dường như vẫn đang tiêu hóa thông tin.Trong mắt gã beta, sự khinh bỉ lại càng dâng cao. Một Alpha nhu nhược không còn lòng kiêu hãnh như vậy mà cũng xứng đáng được gọi là “tiểu thư” sao?Lâm Kim Hứa cũng nhìn thấy phản ứng của Tang Lăng, thầm nghĩ: quả nhiên là thế. Một Alpha bỏ đi, lời “không bán” vừa rồi chẳng qua chỉ là phút chốc cắn rứt lương tâm, nói ra để tự lừa mình dối người mà thôi.Cô cúi mắt xuống, lông mi rung nhẹ, không còn giãy giụa nữa.Mọi chuyện đến nước này rồi, cô không còn hy vọng gì vào việc sẽ có người đến cứu mình. Cô chỉ mong, Tiểu Dao sẽ không rơi vào kết cục giống mình.Trước khi bị ép gả, Lâm Kim Hứa là sinh viên ngành sinh học, chuyên môn là hóa sinh. Cô từng là một nhà khoa học trẻ đầy kiêu hãnh, nhưng thân phận Omega đã trói buộc cô quá lâu, khiến cô gần như quên mất bản thân từng là ai.Giờ đây, những ngón tay của cô co lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, nhưng cô vẫn lặng lẽ trong lòng đọc lại từng công thức hóa học, ôn lại một lượt quá trình điều chế thuốc.Cô đã hạ quyết tâm. Kể cả phải nuốt hết tự tôn, sau khi bị đưa đến sòng bạc, cô cũng sẽ tìm cách kiếm được nguyên liệu, dụng cụ chế thuốc. Cho dù phải cùng kéo cả sòng bạc chết chung, cô cũng phải giúp Tiểu Dao thoát khỏi nơi đó.Không còn phản kháng nữa, đám tay chân cũng thở phào nhẹ nhõm. Một tên beta cao lớn đưa tay về phía Tiểu Dao.Dường như tất cả mọi người đều quên mất trong phòng vẫn còn một Alpha, hoặc đúng hơn là họ cùng nhau phớt lờ sự tồn tại của một kẻ vô dụng và hèn yếu như vậy.Cho đến khi:“Cộp.”
“Cộp.”
“Cộp.”Tiếng gõ trầm thấp, có tiết tấu vang lên, cắt ngang mọi hành động. Tất cả đều ngoảnh đầu nhìn lại.Tang Lăng cuối cùng cũng lau sạch xong tay, chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhăn trắng dính máu trên người, rồi khẽ cong ngón trỏ, nghiêng người về phía trước, thong thả gõ lên mặt bàn gỗ.Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía mình, cô khẽ mỉm cười, nói:“Các người... không thèm để ý đến ý kiến của tôi sao?”---Tang lăng đối mặt trực diện với gã Beta to con – kẻ cầm đầu nhóm bảo vệ, nụ cười nhạt trên môi dần dần tan biến.Khoảnh khắc đó, tên Beta bỗng chốc nhận ra: Alpha phế vật nghiện cờ bạc trước mặt đột nhiên thay đổi khí thế. Một luồng sát khí bức người như đao kiếm bằng băng lạnh thấu xương từ cô lan ra, ép người ta không dám thở mạnh.Sắc mặt tang lăng vô cảm. Khuôn mặt cô kiêu ngạo, đường nét sắc sảo, toàn thân như một lưỡi kiếm được mài từ , cái lạnh thấu xương của băng lẫm liệt dữ dội.Alpha nhướng mắt, giọng bình thản nhưng lạnh lẽo:“Thứ nhất, anh nên dùng ‘tiểu thư’ để gọi tôi. Nếu còn bất kính một lần nữa, tôi sẽ đóng đinh cái lưỡi của anh lên cửa chính nhà tôi để trừ tà.”
Mặc dù tang lăng không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng lời tiếp theo của cô lại chính xác nhắm thẳng vào động tác của tên vệ sĩ cao lớn đứng một bên:“Thứ hai, bảo thuộc hạ của anh biết giữ tay chân cho sạch sẽ. Nếu còn động tay một lần nữa, anh sẽ hiểu tại sao Liên bang buộc các người phải dùng kính ngữ với Alpha.”
Tên vệ sĩ cao lớn thoáng khựng lại. Trước mặt hắn, Tiểu Dao đang ôm chặt con gấu bông, hoảng sợ lùi từng bước nhỏ.Gã Beta cầm đầu không ra lệnh gì, tên vệ sĩ cao kều do dự một thoáng rồi vẫn quyết định ra tay. Gã đeo găng tay vũ trang màu đen, khởi động chế độ điện giật, ánh điện xanh tím lóe lên – chỉ cần chạm vào là có thể khiến Tiểu Dao ngất lịm.Gã giơ tay ra đưa tay về phía tiểu dao, Tiểu Dao sợ tới mức không phát ra nổi tiếng kêu, miệng mở to không tiếng động, chỉ đợi tiếng thét chực trào ra.Đúng lúc ấyMột bóng trắng xẹt qua như tia chớp trong khóe mắt của gã, nhanh tới mức gã còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy trời đất đảo lộn.Giây tiếp theo, toàn bộ tầm nhìn của hắn chỉ còn là trần nhà thấp bẩn phía trên đầu. Đến khi cơn đau nhức phía sau ót ập tới, hắn mới nhận ra: mình vừa bị đánh gục.Hắn chưa kịp kêu lên đã bị một chiếc giày da đen của quân bộ giẫm lên mặt.Người kia ấn mạnh chân, khiến mặt hắn bị ép sát xuống nền nhà, móp méo không ra hình dạng. Giọng nói lạnh lẽo như thép vang lên:“Câm mồm.”
Chính là Tang lăng – người vừa mặc áo sơ mi trắng nhuốm máu, quần tác chiến đen, đi giày quân đội bản to. Mái tóc cô búi lỏng, phía sau để xõa như một chiếc đuôi sói. Cô ung dung, nhưng khí thế khiến người khác không dám ngẩng đầu.Từ khoảnh khắc tên Beta kia nói muốn “giải quyết” giúp Tăng lăng, rồi còn dám tự tiện bắt người, cô đã lặng lẽ kiểm tra thể trạng của cơ thể mới này.Kết quả khiến cô vô cùng hài lòng tuy tinh thần lực chỉ ở cấp C, nhưng thể chất lại vượt trội.Vì thế cô không chần chừ, ra tay chớp nhoáng, hạ gục tên vệ sĩ cao lớn dễ như trở bàn tay.Tang lăng khẽ mỉm cười, chân gia tăng sức lực đạp gã kia im bặt, nhưng giọng lại nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Dao:“Tiểu Dao ngoan, nghe lời dì. Lát nữa nhớ bịt mắt lại được không?”
Tiểu Dao ngoan ngoãn nhắm chặt mắt không hé một lời, run rẩy như con thỏ nhỏ.“Tiểu Dao giỏi lắm.”
Tang lăng đạp mạnh vào cổ họng tên vệ sĩ một phát rồi mới chịu buông tha, quay người bước về phía sofa, đối mặt với tên Beta đầu lĩnh.Giày quân đội nện lên nền gỗ mục tạo thành âm thanh cộc cộc vang dội, đều đặn có tiết tấu, từng bước từng bước tiến lại gần.Tang lăng đi đến trước mặt gã Beta, ánh mắt cong cong như cười như không:“Chắc anh làm bảo vệ trong sòng bạc ngầm nhiều năm rồi nhỉ? Bây giờ mới được làm tổ trưởng bảo vệ đúng không?”
Tên Beta cảnh giác nhìn cô, không hiểu ẩn ý trong câu nói.Tang lăng thong thả tiếp lời:“Chừng đó năm qua, anh đánh đập, thậm chí giết không ít người, đúng không? Omega bỏ trốn, con bạc nợ nần không có tiền để trả rồi Anh thấy bọn họ quỳ dưới chân mình cầu xin, anh cảm thấy mình mạnh mẽ lắm đúng không?”
“Rồi dần dần, anh tự nhủ Alpha thì có gì giỏi? Tôi là Beta cũng mạnh đấy chứ. Cần gì phải gọi Alpha là ‘tiểu thư.”
“Có phải anh nghĩ như vậy không?”
Tên Beta im lặng một lúc. Quả thật hắn nghĩ vậy – khinh thường loại Alpha phế vật như Tang Lăng cho rằng cô chẳng qua chỉ dựa vào giới tính alpha .Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị một lực mạnh như trời giáng đè đầu đập thẳng vào góc bàn trà!Tang lăng tấn công đột ngột, không báo trước, không thể kịp né tránh!“Bốp.”“Bốp.”“Bốp.”Tiếng va đập trầm đục liên tiếp vang lên. Căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng đầu gã đập vào bàn, không ai dám thở mạnh. Tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ Alpha gầy gò kia túm đầu gã đàn ông hơn 200kg, nện xuống bàn như nện quả bóng rổ!Tất cả phản kháng của gã chẳng khác gì muỗi đốt inox – chỉ khiến tang lăng ra tay ác hơn!Máu tươi bắn tung tóe, vấy lên cả áo Tang lăng và bức tường khách sảnh đã ố vàng.Không biết bao nhiêu cú đập xuống bàn trà sau,tang lăng mới túm tóc gã dựng dậy, nhìn khuôn mặt hắn máu me be bét, nhàn nhã dạy dỗ:“Tại sao chính phủ Liên bang bắt anh phải gọi tôi là ‘ngài’? Là để giữ thể diện cho Alpha sao?”
“Không là vì Alpha là bầy chó điên. Chính phủ hy vọng anh biết điều, gọi một tiếng ‘tiểu thư’, có thể giữ mạng.”
Tang lăng cong môi, lễ phép hỏi:“Giờ thì, anh có thể về thay tôi gửi lời đến tiểu thư Giang được chứ?”
Tên Beta chỉ còn hơi thở thoi thóp, gần như hấp hối, chỉ có thể khó nhọc gật đầu.Tang lăng buông tay, để hắn rơi phịch xuống đất. Những tên đánh thuê còn lại vội vàng lao đến, không dám hé răng, im lặng khiêng gã rời khỏi.Tang lăng dựa vào khung cửa, nhìn đám người mặc vest đen lên xe rời khỏi khu phố, xác nhận họ sẽ không quay lại.Giây tiếp theo, cô thở phào một hơi dài, lập tức nhăn mặt rên rỉ:"đau quá đau quá...”
Vừa nãy đánh đấm mạnh quá khiến vết thương trên trán rách toạc, máu lại túa ra.Khí thế Alpha bạo ngược vừa rồi tan biến không còn dấu vết. Cô đau tới mức mặt mày nhăn nhó, rên rỉ như cún con, nhưng vẫn cố gắng quay lại nói với hai Omega trong nhà:“Chắc... chắc họ sẽ không quay lại nữa...”Tang lăng chưa kịp nói xong câu thì sững người.Cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại, dừng ở chữ cuối: “...nữa.”Một Omega gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như ma, lúc này đang nắm chặt một con dao gọt hoa quả sắc bén, mũi dao run rẩy nhưng kiên quyết chỉa thẳng về phía Tăng lăng Lâm kim hứa chắn trước Tiểu Dao, gồng hết sức giữ con dao, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh. Cô không biết khi nào Alpha điên kia sẽ bộc phát.Tiểu Dao đã che mắt – nhưng Lâm kim hứa thì không. Cô tận mắt chứng kiến cảnh Beta lực lưỡng bị Tăng lăng hành hạ như cỏ rác. Máu, bạo lực, sự dã man – hoàn toàn lật đổ mọi nhận thức về Alpha trong cô.Alpha, thì ra đáng sợ như vậy.Cô phải bảo vệ mình và Tiểu Dao bằng mọi giá.Tang lăng nhìn Lâm kim hứa đang run lẩy bẩy, nhưng lại như một con sói không chịu lùi bước, khẽ thở dài, định nói gì đó...Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mắt cô bắt đầu hoa lên, trước mặt tối dần, chân cũng mềm nhũn.Tang lăng không thể chống đỡ thêm, cuối cùng ngất lịm. Hình ảnh cuối cùng lọt vào mắt cô là đầu mũi dao trắng sáng, run rẩy trong tay Lâm kim hứa