Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
Ôn Miểu của cô - 95.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng bàn tay treo không vẫn rơi xuống mái tóc đen của Ôn Miểu, xúc cảm chân thực dưới lòng bàn tay khiến đầu óc cô có chút mơ hồ.Ký ức khác biệt giữa hiện thực và kiếp trước trào dâng trong não, mới cũ đan xen, chồng chéo, đại não khó mà phân loại toàn bộ lượng ký ức khổng lồ ập tới, tất nhiên sinh ra căng đau.Chỉ vừa chạm nhẹ vào mái tóc của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh đã giật mình rụt tay về.Vì dùng sức quá mạnh, bàn tay cô không khống chế được, va vào mép giường phát ra tiếng động, âm thanh tuy không lớn, nhưng vẫn khiến Ôn Miểu vốn ngủ không sâu giấc bừng tỉnh.Nàng ngẩng đầu, tóc mái lòa xòa trước trán, hốc mắt sưng đỏ, trên mặt chẳng có chút huyết sắc, cũng không biết đã canh ở bên giường bao lâu.Thấy người cuối cùng cũng tỉnh lại, mắt Ôn Miểu hơi mở lớn, ngay sau đó liền muốn đi gọi Ôn Như Yên tới xem tình trạng của cô.Quý Bạch Thanh đã hôn mê hai ngày, trong hai ngày hôn mê ấy, cơn sốt cao vẫn chưa hề lui, mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm đủ thứ lời mê sảng.Nói thật, trong lòng Ôn Miểu nói không áy náy là giả, nàng không ngờ phản ứng của Quý Bạch Thanh lại dữ dội đến vậy.Chăm sóc cô suốt hai ngày, Ôn Miểu cũng không dễ chịu gì.Lúc này thấy cô tỉnh dậy, trái tim treo cao mới có thể buông xuống.Đôi mắt Quý Bạch Thanh chăm chăm nhìn nàng, sau khi sốt lâu, giọng nói khàn khàn thô ráp: "Ôn Miểu."Ôn Miểu lập tức sững người tại chỗ.Quý Bạch Thanh chống người ngồi dậy, cố nén cơn khô rát trong cổ họng, lại mở miệng: "Ôn Miểu, lại đây."Đôi mắt Ôn Miểu hoe đỏ, chầm chậm tiến lại gần giường.Chỉ vừa đứng vững bên mép giường, cổ tay đã bị Quý Bạch Thanh túm lấy kéo về phía mình.Không kịp đề phòng, Ôn Miểu ngã vào lòng Quý Bạch Thanh, giây kế tiếp liền bị ôm chặt, thân thể hai người dán khít không chừa lấy một khe hở.Ôm lấy cơ thể quen thuộc, hít mùi hương ấm áp của hoa hồng nơi chóp mũi đã lâu không gặp, hốc mắt Quý Bạch Thanh nóng rát.Ngay lúc này, cô mới hoàn toàn xác định, Ôn Miểu trước mắt... là thật.Ôn Miểu sống sờ sờ, tràn đầy sức sống.Không phải nàng đang yên giấc dưới lòng đất.Cánh tay Quý Bạch Thanh ôm nàng càng siết chặt, cho đến khi nghe người trong lòng khẽ hít một hơi, cô mới lấy lại tỉnh táo, chịu buông nàng ra.Mất đi gông kìm mạnh mẽ của thiếu nữ, Ôn Miểu cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người.Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Ôn Miểu nhạy bén với cảm xúc của Quý Bạch Thanh, thoáng chốc liền nhận ra trạng thái của cô có gì đó bất thường.Chia tay là do nàng kiên quyết, chỉ là nàng không ngờ Quý Bạch Thanh sẽ ngất xỉu, mà lại ngất liền hai ngày, hơi thở yếu ớt, nhưng gần như chẳng kiểm tra ra vấn đề gì.May mà giờ đã tỉnh lại.Ôn Miểu khẽ hỏi, giọng mang theo sự khàn khàn do căng thẳng kéo dài: "Ngươi khó chịu ở đâu?"Quý Bạch Thanh nhìn chằm chằm nàng, chạm phải tầm mắt nàng thì lập tức cúi đầu như bị bỏng, hàng mi dài như cánh bướm run rẩy được gương mặt trắng nõn làm nền, càng hiện vẻ yếu ớt.Cô không nói gì.Ôn Miểu thấy không hỏi được gì từ miệng cô, liền quay người ra ngoài gọi Ôn Như Yên đến xem.Khi nàng quay lưng, Quý Bạch Thanh lại ngước mắt, ánh nhìn rơi trên bóng hình kia, trong nóng rực còn xen chút mê luyến.Ôn Miểu của cô.Không lâu sau, Ôn Miểu dẫn Ôn Như Yên quay lại.Nàng bưng một ly nước ấm, đưa cho Quý Bạch Thanh.Khi nhận lấy, tay Quý Bạch Thanh chạm phải ngón tay ấm nóng của Ôn Miểu, tim cô lập tức như trống dồn, cúi đầu giấu đi sắc đỏ lan khắp gò má, nhẹ nhấp ngụm nước.Bao lâu rồi chưa nắm tay? Như thể đã cách cả ngàn năm.Ôn Như Yên không nhận ra không khí lạ lùng giữa hai người, bắt mạch cho Quý Bạch Thanh xong thì có chút nghi hoặc, suýt hoài nghi y thuật của mình, song vẫn lặp lại mấy lời như trước:"Tiểu Quý không có gì, sốt đã lui rồi, bây giờ mạch lực mạnh mẽ, tỉnh lại là tốt rồi, nghỉ ngơi thêm chắc sẽ lại tung tăng như trước."Nàng ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu: "Trăn Trăn, ngươi chăm sóc tốt cho Tiểu Quý, thời gian này ta sẽ hỗ trợ phụ giúp bên bà."Nghe thế, lòng Quý Bạch Thanh khẽ động.Thì ra Ôn Miểu vẫn chưa nói cho Ôn Như Yên biết chuyện chia tay?Ôn Miểu nghe vậy, hơi lúng túng, cuối cùng dưới ánh mắt Ôn Như Yên, nàng vẫn gật đầu: "Ta biết rồi."Ôn Như Yên gật đầu, chỉ vào chén nước thuốc đen trên bàn, dặn: "Để Tiểu Quý uống hết, quan sát thêm chắc sẽ ổn thôi."Dặn dò xong, nàng nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, liền nhanh chóng ra ngoài, khép cửa lại, để họ có không gian riêng.Ôn Miểu đứng đó một lúc, rồi mới bưng thuốc đến giường, định cho cô uống.Quý Bạch Thanh ngẩng đầu, gò má bớt đỏ đi một chút, cô đưa tay nhận lấy: "Ta tự uống."Ôn Miểu theo phản xạ đưa cho cô, Quý Bạch Thanh cầm lấy, ực mấy ngụm uống cạn chén thuốc đắng nghét.Hai người lại chìm vào im lặng.Ôn Miểu cụp mắt, lòng thoáng ảm đạm, chia tay là do nàng đề nghị, nay Quý Bạch Thanh đã khá hơn, mà các nàng đã chia tay, vậy nàng cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại nhà họ Quý.Nghĩ vậy, nàng mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Quý Bạch Thanh, mấy ngày nay ta chưa nói với dì Hà chuyện chúng ta chia tay, giờ ngươi đã tỉnh, hôm nay ta sẽ giải thích rõ với họ."Nghe thế, Quý Bạch Thanh mới sực nhớ.Ở thế giới này, các nàng đã từng ở bên nhau.Nhưng vài ngày trước vừa mới chia tay.Chưa kịp vui mừng được bao lâu, đã bị một gáo nước lạnh dội thẳng.Quý Bạch Thanh theo phản xạ ngăn lại: "Không."Bị Ôn Miểu nhíu mày nhìn, Quý Bạch Thanh cúi đầu nhỏ giọng: "Ý ta là... ngươi biết đó, nương với cha ta rất thích ngươi, nếu đột ngột nói ra, họ chắc chắn không chấp nhận được."Ôn Miểu ngẩn ra, chuyện này nàng quả thật chưa nghĩ đến.Nghi hoặc nhìn Quý Bạch Thanh, trong lòng cứ thấy cô lúc này có gì đó khác lạ, là do sốt lâu nên lẫn rồi?Do dự một lát, nàng mới hỏi: "Vậy ngươi muốn làm sao?""Giả vờ chúng ta chưa chia tay, đợi thêm một thời gian, ta sẽ nghĩ cách nói với họ."Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức lắc đầu:
"Không được."Chia tay vốn là để không tiếp tục liên lụy Quý Bạch Thanh và nhà họ Quý, nếu làm theo lời cô, thì sự kiên quyết kia còn có ý nghĩa gì?Quý Bạch Thanh im lặng, chỉ âm thầm đặt tay lên trán, sắc mặt lộ vẻ đau đớn.Ôn Miểu thoáng mất bình tĩnh, bước lên một hai bước xem xét: "Ngươi không sao chứ? Lại đau đầu à?"Quý Bạch Thanh khẽ lắc đầu, nhưng nét mặt vẫn không giảm chút nào.Ôn Miểu cau mày, giọng bất giác nặng thêm: "Quý Bạch Thanh, nói thật đi!"Quý Bạch Thanh ủ rũ, cụp mi, ảm đạm nói: "Chúng ta đều đã chia tay rồi, ngươi còn lo cho ta làm gì?"Ôn Miểu hít sâu: "Đừng có cáu kỉnh, sức khỏe của ngươi quan trọng nhất!"Quý Bạch Thanh nói: "Cứ giấu họ vài hôm, với tình trạng hiện giờ, ta không ứng phó nổi."Cô ngước đôi mắt hạnh nhìn Ôn Miểu, ánh mắt long lanh mang theo khẩn cầu.Ôn Miểu khẽ nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn thẳng cô, thấy cô chẳng bao lâu đã luống cuống cúi đầu, tránh đi ánh nhìn, chỉ càng thấy kỳ lạ.Quý Bạch Thanh... rất khác thường.Khi bưng chén thuốc ra ngoài, Ôn Miểu còn ngơ ngác, hối hận bản thân chẳng hiểu sao lại hồ đồ đồng ý với lời cầu xin của Quý Bạch Thanh, hoãn vài ngày mới nói cho vợ chồng Hà Hương Nguyệt biết.Giờ muốn đổi ý thì e là không kịp nữa.Đợi nàng ra khỏi phòng, Quý Bạch Thanh hít mũi, như chú chó nhỏ muốn bắt lấy hương khí độc nhất của Ôn Miểu còn vương lại.Má cô đỏ ửng, vùi mặt vào chỗ Ôn Miểu vừa dựa, mùi hương càng thêm nồng nàn.Đó là hương thơm khiến cô mê luyến khôn cùng.Nhắm mắt lại, Quý Bạch Thanh dần sắp xếp ký ức, mấy ngày trước cũng từ từ rõ ràng.Nghĩ đến kẻ chủ mưu sau lưng, khóe môi cô hơi nhếch.Lục Diên, Thẩm Niệm Niệm, kiếp này các ngươi miễn cưỡng có thể giữ được mạng.Nhưng những thứ khác thì ta không dám chắc.Cô vốn muốn hôm nay lập tức đi tìm Lục Diên tính toán món nợ trước kia, nhưng bất kể là Hà Hương Nguyệt hay Ôn Miểu cũng không cho cô xuống giường hôm nay, nói nhanh nhất là ngày mai mới được ra ngoài.Quý Bạch Thanh im lặng một thoáng, nhìn mẫu thân kiếp này và Ôn Miểu rõ ràng không đồng tình, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.Thời tiết oi bức, chỉ ở trong phòng cũng ngột ngạt, Quý Bạch Thanh nằm trên giường đổ một lớp mồ hôi.Nghĩ đến Ôn Như Yên dặn hôm nay Quý Bạch Thanh tốt nhất không nên xuống giường, cũng không được vận động mạnh, Ôn Miểu ngập ngừng một lúc, cuối cùng mang nước ấm vào phòng.Dòng suy nghĩ Quý Bạch Thanh bị Ôn Miểu bất ngờ bước vào cắt ngang, trông thấy nàng bưng chậu nước và khăn, cô có chút mờ mịt.Ôn Miểu nhúng ướt khăn: "Ta lau người cho ngươi."Ánh mắt Quý Bạch Thanh rơi xuống mu bàn tay trắng nõn dính giọt nước, mặt cô lập tức đỏ bừng, nói năng lắp bắp:"Không... không cần, Ôn Miểu.""Ta tự làm."Chuyện này sao có thể để Ôn Miểu làm chứ?Ôn Miểu ngẩng đầu, thấy mặt cô, vành tai, cả cổ trắng muốt đều nhiễm hồng, liền sửng sốt, vốn đã chuẩn bị tâm lý, gương mặt lạnh lùng cũng bỗng trở nên lúng túng.Nàng thấp giọng: "Ngươi còn không được cử động mạnh, để ta giúp ngươi."Nói rồi, nàng đặt ngón tay mảnh khảnh lên áo Quý Bạch Thanh, khéo léo cởi nút đầu tiên.Thân thể Quý Bạch Thanh cứng đờ, không dám động đậy.Dù trong ký ức, hai người từng thân mật biết bao lần, nhưng ký ức ấy lẫn lộn với kiếp trước, trong đầu lại hóa thành xa xôi.Khăn lau qua làn da trắng ngần bị vải che lấp.Cô như một con búp bê, bất động để mặc Ôn Miểu xoay trở, thỉnh thoảng chỉ nghe lời nàng trở người.Sau khi lau xong, Quý Bạch Thanh xấu hổ đến co rút cả ngón chân, không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu.Ôn Miểu bỏ khăn vào chậu, cũng thở phào.Nhìn người trên giường đỏ bừng như con tôm, nàng mím môi, sợ rằng vì hành động của mình mà người này lại sinh hy vọng, bèn nhấn mạnh lần nữa:"Quý Bạch Thanh, chúng ta đã chia tay, ta chỉ cho ngươi hai ngày, ngươi phải nghĩ xong cách nói với dì Hà."Thấy thân thể Quý Bạch Thanh lập tức cứng đờ, Ôn Miểu cúi mắt, không nỡ nhìn thêm."Ta đồng ý giấu thêm vài ngày chỉ vì không muốn dì Hà quá đau lòng, mong ngươi đừng nghĩ nhiều.""Bây giờ ta chăm sóc ngươi cũng chỉ vì ngươi ngất đi có trách nhiệm của ta."Nói xong, nàng bưng chậu nước định ra ngoài.Tiếng Quý Bạch Thanh vang lên: "...Ngươi tối nay ngủ ở đâu?"Ôn Miểu thản nhiên: "Ngủ đâu cũng được, dù sao sẽ không phải ở phòng của ngươi, chúng ta đã chia tay, không phải sao?"
"Không được."Chia tay vốn là để không tiếp tục liên lụy Quý Bạch Thanh và nhà họ Quý, nếu làm theo lời cô, thì sự kiên quyết kia còn có ý nghĩa gì?Quý Bạch Thanh im lặng, chỉ âm thầm đặt tay lên trán, sắc mặt lộ vẻ đau đớn.Ôn Miểu thoáng mất bình tĩnh, bước lên một hai bước xem xét: "Ngươi không sao chứ? Lại đau đầu à?"Quý Bạch Thanh khẽ lắc đầu, nhưng nét mặt vẫn không giảm chút nào.Ôn Miểu cau mày, giọng bất giác nặng thêm: "Quý Bạch Thanh, nói thật đi!"Quý Bạch Thanh ủ rũ, cụp mi, ảm đạm nói: "Chúng ta đều đã chia tay rồi, ngươi còn lo cho ta làm gì?"Ôn Miểu hít sâu: "Đừng có cáu kỉnh, sức khỏe của ngươi quan trọng nhất!"Quý Bạch Thanh nói: "Cứ giấu họ vài hôm, với tình trạng hiện giờ, ta không ứng phó nổi."Cô ngước đôi mắt hạnh nhìn Ôn Miểu, ánh mắt long lanh mang theo khẩn cầu.Ôn Miểu khẽ nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn thẳng cô, thấy cô chẳng bao lâu đã luống cuống cúi đầu, tránh đi ánh nhìn, chỉ càng thấy kỳ lạ.Quý Bạch Thanh... rất khác thường.Khi bưng chén thuốc ra ngoài, Ôn Miểu còn ngơ ngác, hối hận bản thân chẳng hiểu sao lại hồ đồ đồng ý với lời cầu xin của Quý Bạch Thanh, hoãn vài ngày mới nói cho vợ chồng Hà Hương Nguyệt biết.Giờ muốn đổi ý thì e là không kịp nữa.Đợi nàng ra khỏi phòng, Quý Bạch Thanh hít mũi, như chú chó nhỏ muốn bắt lấy hương khí độc nhất của Ôn Miểu còn vương lại.Má cô đỏ ửng, vùi mặt vào chỗ Ôn Miểu vừa dựa, mùi hương càng thêm nồng nàn.Đó là hương thơm khiến cô mê luyến khôn cùng.Nhắm mắt lại, Quý Bạch Thanh dần sắp xếp ký ức, mấy ngày trước cũng từ từ rõ ràng.Nghĩ đến kẻ chủ mưu sau lưng, khóe môi cô hơi nhếch.Lục Diên, Thẩm Niệm Niệm, kiếp này các ngươi miễn cưỡng có thể giữ được mạng.Nhưng những thứ khác thì ta không dám chắc.Cô vốn muốn hôm nay lập tức đi tìm Lục Diên tính toán món nợ trước kia, nhưng bất kể là Hà Hương Nguyệt hay Ôn Miểu cũng không cho cô xuống giường hôm nay, nói nhanh nhất là ngày mai mới được ra ngoài.Quý Bạch Thanh im lặng một thoáng, nhìn mẫu thân kiếp này và Ôn Miểu rõ ràng không đồng tình, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.Thời tiết oi bức, chỉ ở trong phòng cũng ngột ngạt, Quý Bạch Thanh nằm trên giường đổ một lớp mồ hôi.Nghĩ đến Ôn Như Yên dặn hôm nay Quý Bạch Thanh tốt nhất không nên xuống giường, cũng không được vận động mạnh, Ôn Miểu ngập ngừng một lúc, cuối cùng mang nước ấm vào phòng.Dòng suy nghĩ Quý Bạch Thanh bị Ôn Miểu bất ngờ bước vào cắt ngang, trông thấy nàng bưng chậu nước và khăn, cô có chút mờ mịt.Ôn Miểu nhúng ướt khăn: "Ta lau người cho ngươi."Ánh mắt Quý Bạch Thanh rơi xuống mu bàn tay trắng nõn dính giọt nước, mặt cô lập tức đỏ bừng, nói năng lắp bắp:"Không... không cần, Ôn Miểu.""Ta tự làm."Chuyện này sao có thể để Ôn Miểu làm chứ?Ôn Miểu ngẩng đầu, thấy mặt cô, vành tai, cả cổ trắng muốt đều nhiễm hồng, liền sửng sốt, vốn đã chuẩn bị tâm lý, gương mặt lạnh lùng cũng bỗng trở nên lúng túng.Nàng thấp giọng: "Ngươi còn không được cử động mạnh, để ta giúp ngươi."Nói rồi, nàng đặt ngón tay mảnh khảnh lên áo Quý Bạch Thanh, khéo léo cởi nút đầu tiên.Thân thể Quý Bạch Thanh cứng đờ, không dám động đậy.Dù trong ký ức, hai người từng thân mật biết bao lần, nhưng ký ức ấy lẫn lộn với kiếp trước, trong đầu lại hóa thành xa xôi.Khăn lau qua làn da trắng ngần bị vải che lấp.Cô như một con búp bê, bất động để mặc Ôn Miểu xoay trở, thỉnh thoảng chỉ nghe lời nàng trở người.Sau khi lau xong, Quý Bạch Thanh xấu hổ đến co rút cả ngón chân, không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu.Ôn Miểu bỏ khăn vào chậu, cũng thở phào.Nhìn người trên giường đỏ bừng như con tôm, nàng mím môi, sợ rằng vì hành động của mình mà người này lại sinh hy vọng, bèn nhấn mạnh lần nữa:"Quý Bạch Thanh, chúng ta đã chia tay, ta chỉ cho ngươi hai ngày, ngươi phải nghĩ xong cách nói với dì Hà."Thấy thân thể Quý Bạch Thanh lập tức cứng đờ, Ôn Miểu cúi mắt, không nỡ nhìn thêm."Ta đồng ý giấu thêm vài ngày chỉ vì không muốn dì Hà quá đau lòng, mong ngươi đừng nghĩ nhiều.""Bây giờ ta chăm sóc ngươi cũng chỉ vì ngươi ngất đi có trách nhiệm của ta."Nói xong, nàng bưng chậu nước định ra ngoài.Tiếng Quý Bạch Thanh vang lên: "...Ngươi tối nay ngủ ở đâu?"Ôn Miểu thản nhiên: "Ngủ đâu cũng được, dù sao sẽ không phải ở phòng của ngươi, chúng ta đã chia tay, không phải sao?"