Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
91.
Những ngày yên bình từng ngày từng ngày trôi qua, lá cây ở sau núi thôn Vân Thuỷ từ xanh chuyển sang vàng, gió vừa thổi liền xào xạc rơi xuống.Cơn gió mát lướt qua thân người, thổi tung mái tóc dài của nữ nhân về phía sau.Nhìn bóng dáng Ôn Miểu mặc chiếc áo khoác mỏng màu trắng, Quý Bạch Thanh vẫn cảm thấy có chút không thật.Từ tháng chín đến tháng mười một, chưa đến hai tháng, cô và Ôn Miểu đã cùng nhau nắm tay, ôm nhau, đem những động tác thân mật này luyện đến mức vô cùng thuần thục.Trước Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh chưa từng nghĩ bản thân sẽ thân cận với một người khác đến vậy, được quan tâm, được tín nhiệm, có người bầu bạn, tựa như trong chốc lát đã có được tình yêu.Cho nên, cô mang theo chút riêng tư ích kỷ, mong muốn tình cảm này có thể duy trì lâu dài hơn.Quý Bạch Thanh cẩn thận lại dè dặt dùng hành động duy trì mối quan hệ giữa hai người.Đồng thời, không thể phủ nhận là, ánh mắt cô dừng trên người Ôn Miểu ngày càng lâu, tham lam mong muốn được thân mật hơn với nàng.Cũng muốn... Ôn Miểu có thể nhìn về phía mình nhiều hơn nữa.Hình như có hơi quá tham lam.Ôn Miểu tay trái cầm quần áo cần giặt, tâm tình thoải mái đi đến bên cạnh Quý Bạch Thanh, thân mật khoác lấy cánh tay cô.Thấy đối phương như đang thất thần, Ôn Miểu hơi lấy làm lạ."A Thanh, ngươi đang nghĩ gì vậy?"Quý Bạch Thanh hoàn hồn, nhìn gương mặt nhỏ đang tựa vào khuỷu tay mình, khoé môi hơi cong, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức hiện lên một tia nhu hoà."Không có gì, chỉ đang nghĩ tối nay ăn gì."Ôn Miểu lắc lắc sườn heo hôm nay nhờ người mua về, giọng ngọt ngào mềm mại: "Ăn sườn heo!"Thấy nàng lộ vẻ mong chờ, Quý Bạch Thanh cũng bị lây chút tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu."Được, về cho thêm ít hạt dẻ, nấu canh sườn hầm."Thời tiết đã trở lạnh, việc đồng áng chẳng còn bao nhiêu, mỗi ngày trôi qua thảnh thơi hơn trước, cũng không còn ra mồ hôi nữa.Phòng tắm của điểm tập kết thanh niên trí thức đơn sơ, trời lạnh thì gió lùa tứ phía, mấy hôm trước Ôn Miểu tắm một lần liền phát sốt nhẹ. Biết nguyên nhân, Quý Bạch Thanh lần đầu tiên mạnh mẽ yêu cầu nàng sau này đến nhà mình tắm.Ôn Miểu bệnh vừa mới khỏi, cũng không muốn tự chuốc thêm bệnh, thế là không từ chối.Hôm nay chính là mang quần áo tới nhà Quý Bạch Thanh để chuẩn bị tắm rửa.Buổi trưa Quý Bạch Thanh đã sớm đun một nồi nước nóng, chờ đưa cho Ôn Miểu vào phòng tắm rồi mới bắt đầu nấu cơm tối.Đem sườn bỏ vào nồi, thêm hạt dẻ hầm lên, sau đó cô lấy hồ đào hái về trước đó tách vỏ, lựa nhân bỏ vào chén, đợi đầy một chén nhỏ rồi mới xử lý con gà rừng hôm qua săn được.Cô định hun khói gà rừng làm thịt muối, tiện cất giữ sau này.Ôn Miểu tắm xong, gò má bị hơi nước xông đến đỏ bừng, mái tóc dài ướt nhẹp, dùng khăn bọc lại, đuôi tóc còn nhỏ giọt xuống.Phòng tắm nhà Quý Bạch Thanh lát gạch đá xanh bốn bề, không hề gió lùa, nàng tắm rất ấm áp.Quý Bạch Thanh ngẩng đầu thấy nàng ra, tự nhiên đón lấy chiếc khăn trong tay, giúp nàng lau đi giọt nước trên tóc.Ôn Miểu ngồi trước lửa, khí lạnh bám trên người tức khắc bị xua đi mấy phần. Thấy trên bếp có chén hồ đào, nàng ăn vài hạt.Quý Bạch Thanh vốn không ham ăn, chỉ những thứ Ôn Miểu bắt buộc cô phải ăn thì cô mới làm như hoàn thành nhiệm vụ.Cho nên một chén hồ đào không cần hỏi cũng biết chắc chắn là bóc cho Ôn Miểu.Nàng vui vẻ cong môi, nhặt hai ba hạt, xoay đầu nhét vào miệng Quý Bạch Thanh."Ăn cùng đi."Quý Bạch Thanh bị nhét đồ ăn, phản ứng hơi chậm, đầu lưỡi vô tình lướt qua đầu ngón tay nàng, lưu lại vệt ẩm ướt.Ôn Miểu rút tay lại, nghĩ đến xúc cảm ướt mềm ban nãy, vô thức chà chà đầu ngón tay, trong lòng thoáng cảm thấy kỳ lạ.Quý Bạch Thanh lại không nhận ra, nuốt hồ đào xong mới mở miệng: "Bóc cho ngươi đó, ngươi nên ăn nhiều một chút."Ôn Miểu gạt bỏ cảm giác kỳ quái vừa rồi, hừ một tiếng."Ta mới không ăn một mình đâu."Nghe lời này, động tác Quý Bạch Thanh lau tóc nàng chậm lại, khoé môi cũng vương chút ý cười, trong lòng ngọt ngào, chợt nhớ đến quãng thời gian hai người mới quen.Cô đưa Ôn Miểu dưa hấu, Ôn Miểu cũng muốn chia cùng cô.Nàng sao lại tốt đến vậy.Tóc rất nhanh được lau đến nửa khô, Quý Bạch Thanh treo khăn dưới mái hiên, trong lòng còn hơi tiếc.Nếu có thể lau lâu thêm một chút thì tốt rồi.Ôn Miểu hất tóc ra sau, "A Thanh, ngươi đi tắm đi, ta trông lửa."Quý Bạch Thanh gật đầu, xách nước đi vào phòng tắm.Mấy tháng trôi qua, tóc Quý Bạch Thanh đã dài hơn nhiều, thấy Ôn Miểu dường như càng thích tóc dài, cô mang theo chút tâm tư nhỏ, không còn cắt nữa, đôi khi còn được Ôn Miểu khen một câu thật xinh.Thấy cô cũng ướt tóc bước ra, Ôn Miểu nghĩ ban nãy Quý Bạch Thanh giúp mình lau tóc, liền định giúp cô.Dù trước nay chưa từng chăm sóc ai, nhưng xem ra cũng không khó.Chỉ là vừa cầm khăn chạm vào đuôi tóc Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu liền bị cái lạnh làm rùng mình.Đặt tay lên sau gáy và xương quai xanh, vẫn là từng trận khí lạnh, không hề có chút hơi ấm sau khi tắm nước nóng.Nàng nhíu mày, giọng bất giác cao lên."Ngươi tắm nước lạnh?!"Quý Bạch Thanh sững người, nghe ra cơn giận trong giọng nói nàng, theo phản xạ lắc đầu.Nhưng rất nhanh nhớ đến hậu quả lần nói dối trước, cô lại cắn môi, chậm rãi gật đầu.Ôn Miểu vắt khô tóc cho cô, giọng dù tức giận nhưng động tác vẫn nhẹ, sợ làm cô đau."Quý Bạch Thanh, ngươi ngốc sao? Tháng mười một rồi mà còn tắm nước lạnh!"Quý Bạch Thanh mí mắt cụp xuống, cúi đầu, như chú cún con luôn mắc lỗi."Xin lỗi." Cô khẽ nói.Ôn Miểu nghe vậy, trong lòng thắt lại."Ngươi nói xin lỗi với ta làm gì?! Ngươi phải xin lỗi chính mình mới đúng, trời lạnh thế này, sao lại không biết thương lấy bản thân?"Nói đến cuối, giọng Ôn Miểu hạ thấp đi vài phần.Nàng đã hiểu rõ tám chín phần việc Quý Bạch Thanh không biết thương bản thân.Một là ít nói, quen nhịn mọi chuyện trong lòng.Hai là ăn uống hay sinh hoạt đều thích qua loa, cho đến khi có nàng bên cạnh mới dần thay đổi nhiều.Giờ trên cơ sở đó, nàng lại càng nhìn ra sâu hơn.Thì ra kẻ ngốc này còn chẳng biết quý trọng thân thể mình, rõ ràng khi nàng bệnh thì lo lắng đến vậy.Nhìn người cúi đầu không dám lên tiếng, Ôn Miểu bật cười lạnh."Tắm nước lạnh lúc đó chẳng phải rất lợi hại sao? Giờ sao lại không nói nữa?"Rõ ràng chỉ là một câu rất đơn giản, vậy mà bị Ôn Miểu nói ra, Quý Bạch Thanh lại thấy ấm ức muốn khóc.Trước đây cô chưa từng yếu đuối như vậy, dù chuyện khó đến đâu cũng không để tâm, nay lại bị Ôn Miểu nuông chiều đến mức trở nên mềm yếu.Chỉ là chưa từng có ai nói với cô những lời này, bất cứ khi nào, Quý Bạch Thanh ở trong thôn đều sống cảnh ngộ khó khăn, bị ghét bỏ, bị xa lánh, không ai chịu nói cho cô biết cô phải biết tự thương mình thế nào.Cô chỉ có thể tự mình mò mẫm, như ngọn cỏ dại nhờ sức sống ngoan cường mà tồn tại.Ôn Miểu tất nhiên không bỏ qua làn hơi nước trong mắt cô, lau khô tóc xong liền bực bội chọc ngón tay vào vai cô."Giờ biết ấm ức rồi? Ta còn thay thân thể ngươi thấy ấm ức, có chủ nhân nào không biết yêu quý chính mình thế này.""Trăn Trăn..." Quý Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, níu lấy vạt áo nàng khẽ lắc, buông giọng mềm mại như làm nũng, "Đừng nói nữa có được không."Đối diện con ngươi đen láy, Ôn Miểu liền thất bại, ngồi sát bên cạnh cô.Được lửa sưởi, hơi lạnh trên người Quý Bạch Thanh tan đi nhiều.Ôn Miểu nắm lấy lòng bàn tay cô, vẫn lành lạnh, đành cúi đầu dùng lòng bàn tay mình chà cho ấm.Trong đầu nàng còn nghĩ, nếu không lầm thì mấy ngày tới Quý Bạch Thanh sẽ đến kỳ.Chỉ mong đừng phải hôm nay, vừa tắm nước lạnh xong, nhất định sẽ đau dữ dội."Sau này phải đối xử tốt với bản thân một chút, dùng nước nóng tắm, biết không?"Ôn Miểu đột ngột mở miệng.Cảm nhận lòng bàn tay dần ấm lên, trong lòng Quý Bạch Thanh như cũng được châm lửa, nhẹ nhàng đáp."Lạnh thì mặc thêm áo, đói thì ăn cơm, bệnh thì uống thuốc... có biết không?" Ôn Miểu cảm thấy mình như phụ huynh lo lắng cho con.Quý Bạch Thanh nhìn nàng, ánh lửa cam nhảy nhót phản chiếu trên gương mặt nữ nhân, vẻ nghiêm túc chỉ cần liếc qua đã biết ngay.Sao lại có người nguyện đối xử tốt với cô đến vậy?Sườn hầm hạt dẻ chín, Ôn Miểu không cho cô động tay, còn cố ý xào thêm một dĩa rau cải.Múc một tô canh sườn đặt trước mặt cô, Ôn Miểu nhìn chằm chằm, dặn dò: "Uống nhiều canh vào, trừ lạnh."Thấy Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn uống mấy ngụm, sắc mặt Ôn Miểu dịu lại.Ăn cơm xong, Ôn Miểu vốn định quay về điểm trí thức. Nhưng nhìn thấy môi Quý Bạch Thanh sau bữa ăn lại tái nhợt thêm, tim nàng giật thót."Ngươi đến kỳ rồi?" Nàng hỏi, đồng thời khẽ nhíu mũi, ngửi được mùi máu nhàn nhạt.Ngón tay Quý Bạch Thanh đặt lên bụng dưới, đôi mắt ủ rũ, nhẹ gật đầu, không dám nói.Sợ lại bị mắng.Ôn Miểu ngón tay linh hoạt, chưa được cô đồng ý đã luồn tay vào trong áo, chạm vào bụng dưới nàng liền nhíu mày.Rất lạnh, khó trách thoạt nhìn tinh thần uể oải.Nàng đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, lập tức hạ quyết tâm."Lên giường nằm."Quý Bạch Thanh mở to mắt nghi hoặc nhìn nàng: "Ta đưa ngươi về trước rồi nghỉ ngơi."Cô vốn có bệnh đau bụng kinh, thậm chí nặng hơn Ôn Miểu, những điều này đối phương đều biết.Ôn Miểu xoa mi tâm, "Ta tự về lấy ít đồ, tối nay ở chỗ ngươi, không về nữa."Niềm vui to lớn ập xuống, Quý Bạch Thanh chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy vào phòng.Ôn Miểu liếc qua chiếc giường, diện tích không lớn, nhưng cả hai đều gầy, nằm cùng chắc cũng không khó.Nhìn đối phương nằm xuống còn chưa yên tâm mở mắt nhìn mình, lòng Ôn Miểu mềm xuống."Đợi ta một lát, đừng lo."Nói xong, nàng chạy nhanh về điểm trí thức, lục lấy gói đường đỏ Ôn Như Yên gửi riêng cho, nói với Phan Hồng Hà tối nay không về, rồi vội vàng quay lại.Bếp còn hâm sẵn nước nóng, nàng pha một ly nước gừng đường đỏ, chờ nguội đến mức có thể uống mới bưng vào phòng.Đèn dầu đặt bên bàn, gió lùa thổi khiến ngọn lửa lay động.Vừa bước vào, Ôn Miểu liền thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh sáng lên mấy phần.Nàng cong môi, đưa ly cho cô: "Uống đi, sẽ dễ chịu hơn."Biết cô không thích ngọt, Ôn Miểu đã cố ý pha loãng.Quý Bạch Thanh nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt lan trong lòng.Giọng cô không nhịn được mềm hẳn đi: "Ở đây có rồi, sao ngươi còn phải về điểm trí thức?"Biết cô bị đau bụng kinh, Ôn Miểu mua nhiều đường đỏ, ép cô nhận.Ôn Miểu chống cằm nhìn cô ngoan ngoãn uống nước đường đỏ, tâm tình tốt hơn vài phần."Đây là đường đỏ gừng, trừ hàn."Thấy cô uống xong, gương mặt đã có thêm chút huyết sắc, Ôn Miểu rất hài lòng, đem ly đi rửa rồi trở lại phòng.Quý Bạch Thanh nhìn nàng cởi áo khoác treo lên ghế, thoáng chốc căng thẳng, lại dịch ra mép giường.Đèn dầu tắt, Ôn Miểu lên giường, nằm phía trong.Cảm nhận khoảng cách giữa hai người, Ôn Miểu thấy buồn cười."Ngươi muốn ngủ xuống đất sao?"Nghe ra ý cười trong giọng, Quý Bạch Thanh im lặng dịch vào trong.Ôn Miểu đưa tay vòng qua eo, kéo nhẹ, hai người lập tức dính sát.Quý Bạch Thanh chưa kịp xấu hổ đã cảm thấy áo bị vén lên, bàn tay ấm áp đặt lên bụng dưới còn lạnh.Kinh ngạc thoáng qua, bàn tay mềm mại bắt đầu xoa tròn trên bụng cô, giọng Ôn Miểu mang chút nghi hoặc vang lên:"Như vậy có dễ chịu hơn không?"Nhịp tim từng nhịp đập dồn, ngón chân Quý Bạch Thanh khẽ co, hơi thở cũng không kiềm chế được nhanh hơn."...Ừm." Cô bật ra một âm tiết.Thì ra, nàng ở lại là để pha nước đường và xoa bụng cho mình.Nàng sao lại tốt vậy chứ?Cảm nhận người trong ngực không còn căng cứng như ban đầu, động tác tay Ôn Miểu vẫn không dừng, ngáp một cái, chợt thấy hơi buồn ngủ.Nàng gắng chút sức cuối cùng dỗ dành:"A Thanh, bất luận thế nào, cũng phải yêu lấy bản thân, biết không? Quý trọng thân thể mình, sau này mới có tương lai tốt hơn. Hơn nữa, ngươi bệnh, ta cũng đau lòng, giống như ngươi đau lòng vì ta vậy."Giọng nàng không lớn, rất dịu dàng, nhưng từng chữ từng câu khắc sâu vào tim Quý Bạch Thanh.Cô bỗng rất muốn cọ vào ngực nàng, coi như làm nũng.Nhưng được nàng xoa bụng thế này cũng đủ tốt rồi.Trăn Trăn muốn cô yêu bản thân, vậy sau này cô nhất định sẽ yêu bản thân.Quý Bạch Thanh co mình trong lòng Ôn Miểu, chẳng biết từ khi nào, cả hai lần lượt ngủ thiếp.Đây cũng là giấc ngủ ấm áp nhất của Quý Bạch Thanh, hơn thế, còn mơ một giấc mơ ngọt ngào.Lời Ôn Miểu nói, Quý Bạch Thanh ngày nào cũng nghiêm túc tuân theo, dần dần chăm sóc bản thân tốt hơn.Người vốn u ám, trầm lặng không biết từ khi nào, khoé môi luôn mang ý cười, khí chất quanh thân cũng dịu dàng, trước mặt Ôn Miểu lời nói cũng nhiều hơn, trở nên yếu mềm, thường thích làm nũng với nàng.Quý Bạch Thanh giống như một viên ngọc trai phủ bụi bỗng được lau sạch, toả ra ánh sáng thuộc về mình, bất cứ ai nhìn cũng thấy sự thay đổi quá lớn.Ôn Miểu nhìn cô từng bước thay đổi, trong lòng cũng thấy tự hào, dù sao đây là bạn tốt nhất của nàng, nàng nuôi dưỡng bạn mình thành ra như vậy, công lao không nhỏ, giống như chứng kiến con mình dần lớn.Đến khi xin nghỉ Tết nguyên đán một tháng, nhìn thiếu nữ trước mặt im lặng mà lại ngóng trông mình, Ôn Miểu cũng hơi không nỡ.Nhưng cuối cùng vẫn vỗ vai cô, Ôn Miểu dịu giọng: "Được rồi, một tháng sau liền gặp, không biết chừng ta còn có thể về sớm."Quý Bạch Thanh im lặng ôm lấy nàng, siết chặt eo nàng, giọng mang theo chút uỷ khuất."Ta sẽ nhớ ngươi, muốn sớm gặp ngươi."Vậy nên, có thể... sớm một chút trở về không?