Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
75.
Ngày hôm sau vừa khéo rơi vào cuối tuần, trường học được nghỉ, Ôn Miểu cũng không cần lên lớp.Thường ngày những lúc này, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu thường sẽ dậy muộn một chút, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi có thể ngủ bù.Chỉ là bây giờ cả hai đều lo lắng cho Ôn Hướng Vinh, nên đã tỉnh dậy từ rất sớm.Xếp gọn chăn gối rời giường, vốn định đi nấu bữa sáng, nhưng vừa tới nơi đã thấy trong bếp sớm đã bốc lên làn khói trắng.Hà Hương Nguyệt đang đứng trước bếp khuấy nồi canh.Thấy hai người đã dậy, bà liền kêu: "Mau đi rửa mặt, sắp ăn sáng rồi."Quý Bạch Thanh ghé lại nhìn, trong nồi đang hầm một con cá diếc, thịt cá non mềm, nước canh sánh đặc đang sôi lục bục.Hà Hương Nguyệt dặn:
"Đây là cố ý hầm cho bà nội của Ôn Miểu, lát nữa ăn xong các ngươi nhớ mang qua."Quý Bạch Thanh ôm cánh tay bà, thấp giọng làm nũng:
"Nương, ngươi thật tốt."Hà Hương Nguyệt hất tay cô ra, chán ghét nói:
"Được rồi, đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa, mau đi rửa mặt ăn sáng, kẻo lát nữa làm đói thím Ôn."Bị ghét bỏ, Quý Bạch Thanh ấm ức đi ra cửa rửa mặt, Ôn Miểu tiện tay đưa cho cô bàn chải đánh răng của cô."Vẫn là vợ ta tốt nhất." Cô lầm bầm.Ôn Miểu lau sạch mặt và tay, đã quen với cảnh hai mẹ con trêu chọc nhau như vậy.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ ăn xong còn phải đi làm, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh cũng không chần chừ, dù sao ở thôn Tiểu Thạch còn có một bệnh nhân đang chờ các nàng mang cơm tới.Đi muộn lại sợ Ôn Hướng Vinh đói bụng.Buổi sáng Hà Hương Nguyệt còn đặc biệt nấu cơm trắng, ngoài canh cá diếc còn làm thêm trứng hấp, sau khi xếp gọn cơm canh vào hộp, họ mang cả thuốc đi tới thôn Tiểu Thạch.Đẩy cửa chuồng bò ra, cánh cửa vốn đã cũ nát phát ra một tiếng kêu yếu ớt, Quý Bạch Thanh còn lo đẩy vài lần nữa thì cửa sẽ rớt xuống mất.Cô đặt ấm nước nóng bên bàn, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy căn phòng đã sạch sẽ gọn gàng hơn hôm qua, chắc là lúc tỉnh táo Ôn Hướng Vinh đã tự dọn dẹp một chút.Lúc này bà đã dậy, tóc búi gọn gàng, chăn trên giường cũng được gấp thành khối vuông vắn.Ôn Miểu mở hộp cơm ra: "Bà nội, ăn sáng thôi."Nàng liếc nhìn Quý Bạch Thanh một cái, cười nói với Ôn Hướng Vinh: "Bữa sáng hôm nay là nương của A Thanh nấu, dì biết ngươi bệnh nên bảo chú Quý xuống sông bắt cá hầm cho ngươi."Nghe vậy, Ôn Hướng Vinh thoáng có chút bất ngờ.Bà không nghĩ cha mẹ của Quý Bạch Thanh lại không ghét bỏ mình.Bà uống một ngụm canh cá, bên trong còn có vài lát nấm, vị tươi ngọt mát lành."Trăn Trăn, Tiểu Quý, thay ta cảm ơn nương ngươi."Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh gật đầu, thấy hôm nay bà không đuổi họ đi thì cũng thấy vui.Sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Miểu lại gần xem vết thương trên mặt bà, vết sẹo kéo dài từ trên xuống dưới gương mặt đã khá hơn nhiều, tuy vẫn còn rỉ mủ nhưng ít hơn hôm qua, màu mủ cũng nhạt hơn.Những vết thương khác trên mặt đa phần đã bắt đầu đóng vảy, vết sẹo nâu sẫm phủ khắp mặt, tuy trông vẫn đáng sợ, nhưng so với mấy ngày trước thì tình trạng đã khá hơn không chỉ một chút.Ôn Miểu yên tâm, chờ vết thương đóng vảy rồi tróc ra là ổn.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Hướng Vinh cứ đi nhận công việc hôm nay trước, còn mình thì phải trồng củ cải ở mảnh đất đã khai hoang hôm qua.Chưa vội ra ruộng ngay, Quý Bạch Thanh giã nát hoàng hoa địa đinh để đắp lên mặt cho bà.Ôn Miểu cho bà uống thuốc, lại sờ trán đo nhiệt độ.Hôm nay vẫn hơi sốt nhẹ, không biết bao giờ mới hoàn toàn khỏi hẳn.Nhưng hồi phục chậm cũng dễ hiểu, cơ thể của Ôn Hướng Vinh hiện giờ quá suy kiệt, phải bồi bổ từ từ mới được.Những ngày này bà tỉnh táo không nhiều, phần lớn thời gian đều mê man, thuốc ngấm, Ôn Miểu lại dỗ bà nằm xuống giường.Hai người mới nhận hạt giống và nông cụ ra ruộng làm việc.Việc ngày thứ bảy thường nhẹ nhàng hơn, phần lớn thôn dân làm nửa buổi là xong.Hai người họ xử lý một mẫu đất, Quý Bạch Thanh đào hố, Ôn Miểu gieo hạt, làm xong cả buổi sáng.Chỉ là buổi chiều vẫn phải gánh nước tưới cho ướt đất, mà chỗ này lại hẻo lánh, phải đi một đoạn đường.Nếu như tuần trước ngày nào cũng mưa thì chẳng sao, đằng này mấy hôm nay trời toàn nắng chói, nhiệt độ vẫn lạnh buốt, nắng chỉ chói mắt chứ chẳng ấm chút nào.Một mẫu đất, đi đi về về gánh mấy chục lượt nước, Ôn Miểu cũng gắng gượng xách một xô nước theo cô qua lại.Bàn tay mềm bị quai xô siết thành vết hằn đỏ sẫm, Quý Bạch Thanh thấy vậy thì xót lắm, định bảo nàng nghỉ.Nhưng Ôn Miểu không chịu, bướng bỉnh muốn làm cùng cô.Khi tưới xong cả mẫu đất, cánh tay Ôn Miểu vẫn vô thức run run.Quý Bạch Thanh vừa thấy xót lại vừa thấy buồn cười, xoa xoa bờ vai đau của mình rồi cúi đầu tập trung bóp cổ tay cho nàng.Cô cười: "Bảo ngươi đừng xách nữa mà, xem tay run thành cái dạng gì rồi."Ôn Miểu mím môi, ánh mắt lo lắng rơi lên vai cô.Mình chỉ xách xô nhỏ, Quý Bạch Thanh gánh hai thùng lớn qua lại, không biết vai thành ra sao rồi.Về nhà mang cơm cho Ôn Hướng Vinh, Quý Bạch Thanh tính sau này nên làm một cái bếp ngoài chuồng bò cho bà, như vậy nấu nướng cũng tiện, không phải đợi họ mang cơm.Làm cả ngày, cô sớm đã đói meo, Hà Hương Nguyệt hôm nay còn đặc biệt hầm lươn và cá chạch bắt được mấy hôm trước.Không chỉ Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu cũng ăn nhiều hơn mọi ngày.Ban đầu Quý Bạch Thanh định bôi thuốc cho tay Ôn Miểu xong mới đi đưa cơm, nhưng Ôn Miểu sợ Ôn Hướng Vinh đói, liền rút tay lại: "Đi đưa cơm trước đi, ta không sao."Quý Bạch Thanh đành đặt thuốc xuống, cùng Ôn Miểu mang cơm đi.Chiều tối, tinh thần của Ôn Hướng Vinh rõ ràng tốt hơn buổi sáng, lúc họ tới bà đang tập đánh quyền.Thấy vậy, cả hai đều thấy an lòng.Có tinh thần nghĩa là bệnh gần như khỏi rồi.Thấy họ đến, Ôn Hướng Vinh dừng động tác.Ôn Miểu dịu giọng gọi: "Bà nội, ăn cơm tối."Ôn Hướng Vinh nhận lấy đũa, vừa liếc đã thấy vết hằn đỏ trên tay Ôn Miểu.Lông mày bà lập tức nhíu chặt, nắm lấy tay nàng hỏi:
"Chuyện gì thế này?""Không sao," Ôn Miểu khẽ lướt qua, "Bà nội mau ăn đi, kẻo lát nữa nguội."Nhìn cơm canh trong hộp, Ôn Hướng Vinh bỗng mất cả cảm giác muốn ăn.Ôn Miểu không nói, hiển nhiên là vì bà mà bị như vậy.Chắc là do làm việc mà bị hằn, Ôn Miểu từ nhỏ da mỏng, cảm giác đau lại nhạy hơn người thường, vốn là thân thể yếu ớt không chịu được khổ.Lại nhìn Quý Bạch Thanh, tuy không phải tiểu thư thành phố nhưng chắc cũng được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, có khi chưa từng làm việc vất vả đến thế.Trầm mặc một lát, Ôn Hướng Vinh ăn một miếng cơm rồi nhàn nhạt nói: "Thân thể ta ta biết, bây giờ cũng sắp khỏi rồi, sau này các ngươi đừng tới nữa, thỉnh thoảng đến thăm bà già này là ta mãn nguyện rồi.""Việc sau này ta tự làm." Bà chốt lại.Cả đời bà đều tự lực, là thể diện của cha mẹ và chồng, chưa từng làm liên luỵ ai, nay thấy cháu gái được nuôi nấng nâng niu vì mình mà chịu khổ, bà thấy khó chịu trong lòng.Khóe môi Ôn Miểu vẫn giữ nụ cười, dịu giọng nói:
"Bà nội, đừng nói lung tung nữa, mau ăn cơm, kẻo lát nguội mất."Bây giờ bà vừa què chân, lại đầy thương tích, nếu còn cố làm việc mấy ngày nữa thì chẳng biết sẽ gục lúc nào.Hai người khoẻ mạnh như Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh làm còn thấy mệt, huống chi là bà.Quý Bạch Thanh đứng bên cạnh Ôn Miểu, nắm tay nàng, trấn an rồi nói với Ôn Hướng Vinh:"Bà nội, đừng nghĩ nhiều, vẫn câu nói đó, bây giờ dưỡng bệnh cho tốt mới quan trọng, giúp ngươi làm việc là chúng ta tự nguyện, không thấy khổ, ngươi khoẻ lại mới là quan trọng nhất với chúng ta."Ôn Hướng Vinh cúi đầu ăn cơm, không nói nữa.Quý Bạch Thanh cũng không để trong lòng, dù sao ngày mai là chủ nhật, không phải làm việc, bà dù không hài lòng thì ngày mai vẫn phải nghỉ.Ăn xong, chào bà xong, hai người nắm tay nhau về nhà.Trên đường, giọng Ôn Miểu có chút mơ hồ, lần đầu nói ra nỗi băn khoăn trong lòng: "A Thanh, bà nội rốt cuộc đã làm sai điều gì? Sao lại thành ra thế này, còn bị đưa xuống chuồng bò."Ngày trước, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Hướng Vinh đều là ngưỡng mộ, tôn kính, còn bây giờ khi nhìn bà lại toàn là ghét bỏ.Nàng không hiểu rốt cuộc bà đã sai ở đâu.Quý Bạch Thanh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Có khi không làm sai gì cũng là sai."Thời đại tiến lên như một dòng lũ lớn, người trong thời đại này hiếm ai tự quyết định được cuộc đời mình, đa số đều bị cuốn theo mà trôi đi.Ngay cả người có thân phận như Ôn Hướng Vinh cũng không ngoại lệ.Nhưng may là, những ngày như vậy sắp hết rồi.Chỉ cần không bỏ hy vọng, rất nhanh sẽ qua được.Quý Bạch Thanh siết tay Ôn Miểu chặt hơn, an ủi nàng:
"Đã thành ra như vậy thì chúng ta thử chấp nhận nó. Trăn Trăn, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên ngươi."Cô đến vì Ôn Miểu, cũng muốn luôn ở bên nàng.Nữ chính, nam chính hay cốt truyện đối với cô đều không quan trọng, cô chỉ để tâm tới Ôn Miểu mà thôi.Thân nhiệt của Quý Bạch Thanh vốn luôn ấm hơn Ôn Miểu, cảm nhận bàn tay nóng áp vào tay mình, trái tim vốn đang bồn chồn của Ôn Miểu như được suối nước vỗ về, dần bình tĩnh lại.Lời hứa vốn rất nặng, trước đây nàng không tin những người nói ra hứa hẹn sẽ giữ được.Nhưng nếu người đó là Quý Bạch Thanh, thì dù lời có viển vông tới đâu Ôn Miểu cũng sẽ không chút do dự mà tin.Giọng nàng không còn trầm xuống, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn, đôi mắt màu nhạt càng thêm dịu dàng trong trẻo.Thật đẹp.Xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ lướt qua đuôi tóc hai người.Quý Bạch Thanh không nhịn được, áp môi lên giữa chân mày nàng.Ánh trăng khẽ ôm lấy hai cô gái đang gần sát, nụ hôn chỉ chạm rồi rời, thậm chí còn chưa thể gọi là hôn.Nhưng khi về tới nhà, dưới ánh đèn vàng mờ, gương mặt cả hai đều ửng hồng, không thể che giấu.Về phòng, nhìn vào gương thấy hai má mình đỏ bừng, Quý Bạch Thanh ôm mặt, có chút không dám nhìn.Rõ ràng đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi, sao chỉ hôn trán thôi mà vẫn đỏ mặt chứ?Tất cả đều tại bầu không khí lúc đó quá mập mờ.Đẩy hết mọi trách nhiệm sang chỗ khác, đợi Ôn Miểu tắm xong đi ra, Quý Bạch Thanh mới vào phòng tắm rửa.Ngọn tóc ẩm vì hơi nước, cô lau qua rồi ngồi xuống bàn giúp Ôn Miểu bôi thuốc.Thư giãn ra mới cảm thấy toàn thân ê ẩm, Quý Bạch Thanh đang định nằm xuống thì bị Ôn Miểu kéo cổ áo xuống.Cô mơ màng liếc nhìn Ôn Miểu, ngón tay nàng chạm vào vết đỏ trên vai cô, cô không kìm được mà khẽ "hít" một tiếng.Ôn Miểu nhìn kỹ, đã trầy da rồi.Quý Bạch Thanh đối với từng chỗ trên người Ôn Miểu đều quan tâm, nhưng lại chẳng bận tâm đến bản thân mình.Vết hằn do vật nặng đè này rõ ràng nghiêm trọng hơn vết trên tay Ôn Miểu, vậy mà cô chẳng để tâm chút nào.Ôn Miểu mím môi, im lặng cầm thuốc bôi cho cô.Quý Bạch Thanh nửa cứng đờ người, nhất thời có chút hối hận.Trên vai xác thật đau rát, nhưng với cô thì chỉ là chuyện nhỏ.Chủ yếu là do cô quá mệt, trong đầu chỉ nhớ mỗi chuyện bôi thuốc cho đôi tay xinh đẹp của đại mỹ nhân.Cô dè dặt quan sát sắc mặt Ôn Miểu, rồi hèn nhát lập tức xin lỗi:
"Xin lỗi vợ, ta không cố ý, chỉ là nó không đau, nên ta quên mất."Ôn Miểu không nói gì, lực tay khi bôi thuốc tăng thêm mấy phần.Sắc mặt Quý Bạch Thanh liền biến đổi.Ôn Miểu dừng động tác, lạnh lùng nhìn cô.Đại mỹ nhân rất hiếm khi thật sự tức giận với cô, khi lạnh mặt đôi môi đỏ bị mím lại, trên mặt chẳng mang theo cảm xúc gì.Điều Quý Bạch Thanh nghĩ đầu tiên là môi nàng thật đẹp, muốn hôn.Nhưng khi Ôn Miểu chưa nguôi giận thì ý nghĩ đó chắc chắn không thể thực hiện.Bất đắc dĩ, cô hắng giọng, hết lần này tới lần khác cam đoan:
"Chủ yếu là hôm nay mệt quá, sau này nếu thân thể có chỗ nào không thoải mái ta nhất định sẽ không bỏ qua, Trăn Trăn, tin ta lần này nhé."Ôn Miểu lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc, nhấn mạnh:
"Lần sau nếu còn vậy, ta thật sự sẽ tức giận.""Sẽ không có lần sau." Quý Bạch Thanh vẫn hiểu được tâm tình của Ôn Miểu, dù sao nếu Ôn Miểu khó chịu mà giấu cô, không xử lý, thì cô cũng sẽ giận.Nghe giọng cô chân thành, Ôn Miểu mới hài lòng đôi chút.Bôi xong thuốc cho cả hai bên vai, Ôn Miểu vừa đặt thuốc sang một bên thì cổ tay đã bị Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng nắm lấy.Quý Bạch Thanh kéo nàng vào lòng mình, Ôn Miểu chưa phản ứng kịp, theo bản năng ngẩng đầu, hơi ngây ra nhìn cô, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt.Cô đặt tay sau gáy Ôn Miểu, nhân lúc nàng còn ngẩn ngơ thì trực tiếp hôn xuống.Bị môi đối phương ngậm lấy và mút nhẹ, Ôn Miểu vô thức vòng tay ôm cổ cô, ngón tay nhẹ nắm lấy lớp vải dưới tay.Sao tự nhiên lại bị hôn vậy?Không khí trong phổi dần ít đi, nàng có chút khó thở, trong đầu bỗng hiện ra câu hỏi ấy.Chỉ là chưa kịp nghĩ tiếp, môi đã đau nhói, Quý Bạch Thanh cắn nàng một cái."Không tập trung." Giọng dính dấp thấm ra từ môi, trách nàng phân tâm.Ôn Miểu ngửa đầu khép mắt, chủ động hôn lại, như đang xin lỗi vì vừa nãy lơ đãng.Cuối cùng cũng không hôn bao lâu, Quý Bạch Thanh buông nàng ra, để mặc nàng tựa vào mình thở dốc, mí mắt chùng xuống, dưới sự thân mật, cơn buồn ngủ lại ùa về.Mệt.Gương mặt thanh đạm, hàng mi dài lười biếng rủ xuống, chỉ có đôi môi là đỏ, loang ánh nước óng ánh.Thấy cô đã có vẻ mệt, Ôn Miểu tự giác nằm vào phía trong giường, Quý Bạch Thanh cũng nằm xuống, xoay người về phía nàng.Bất chợt nhớ ra gì đó, Ôn Miểu vươn tay kéo cổ áo cô, hơi bực bội: "Thuốc bị áo cọ sạch rồi."Vừa nãy bị hôn đến quên hết mọi thứ, cánh tay cứ cọ vào áo cô, vô tình lau đi hết thuốc vừa bôi.Quý Bạch Thanh thật sự đã buồn ngủ, giọng kéo dài:
"Không sao..."Nhưng Ôn Miểu vẫn ngồi dậy, nhất định bôi lại thuốc cho cô. Quý Bạch Thanh nằm yên, nhắm mắt mặc nàng làm.Chờ được bôi xong, cô liền xoay người ôm Ôn Miểu vào lòng, kéo nàng sát lại, giọng nói mơ hồ tản ra:
"Ngày mai cùng đi cảm ơn dì Mai nhé."Cảm ơn?Ôn Miểu hơi nghi hoặc, nhưng biết Quý Bạch Thanh thật sự mệt, nên không hỏi thêm.Chủ nhật phải tới trạm thực phẩm, trước đó còn phải mang cơm cho Ôn Hướng Vinh.Hai người chưa kịp ăn sáng, tới thôn Tiểu Thạch đặt cơm lên bàn trong chuồng bò rồi mới đi.Chậm mất chút thời gian, Quý Bạch Thanh hiếm hoi một lần đến trạm thực phẩm vừa kịp giờ.Ôn Miểu đạp xe đến tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng, tự ăn tại đó rồi mua thêm hai cái bánh bao mang cho Quý Bạch Thanh.Hôm nay thịt heo cũng bán hết lúc hơn mười giờ, Quý Bạch Thanh lần này không kịp làm món gì ở nhà, trước khi tới nhà Mai Tự thì ghé cửa hàng mua vài thứ.Mua đủ đồ Ôn Hướng Vinh còn thiếu, lại mua thêm một túi đầy bánh điểm tâm, bánh bông lan trứng.Khi ấy Ôn Miểu mới hỏi ra điều mình thắc mắc:
"Tại sao phải tới cảm ơn dì Mai?"Quý Bạch Thanh xách đồ bước ra ngoài, hạ thấp giọng:
"Dì ấy đã giúp bà nội, nếu không nhờ dì ấy, bà nội có thể đã bị điều tới nơi xa hơn."Trong nguyên tác, Ôn Hướng Vinh bị phân tới một nơi cách thôn Vân Thủy rất xa, dù Ôn Miểu muốn chăm sóc cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể tranh thủ những ngày chủ nhật không phải đi làm để bắt xe tới thăm.Nghe vậy, Ôn Miểu thầm giật mình.Thì ra nơi ban đầu Ôn Hướng Vinh bị điều tới vốn không phải thôn Tiểu Thạch sao?Trước khi đi, Quý Bạch Thanh còn đặc biệt dặn:
"Dì Mai cũng khá thích ngươi, ngươi nói chuyện với dì nhiều hơn một chút, có thể trò chuyện thêm về dì Ôn."Ôn Miểu gật đầu, ngồi sau xe đạp ôm eo cô, lúc này nàng cố nhớ xem tại sao cái tên Mai Tự lại quen thuộc đến thế.Nửa đường, nàng bỗng vỗ trán: "Ta nhớ ra rồi!"Động tác hơi mạnh, xe đạp rung lắc, tay lái của Quý Bạch Thanh cũng lệch, suýt nữa cả hai cùng ngã.Quý Bạch Thanh có chút bất lực: "Sao vậy?"Ôn Miểu ôm eo cô chặt hơn, hơi ngượng ngùng nói nhỏ:
"Xin lỗi, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra vì sao thấy tên dì Mai quen.""Ta từng thấy tên dì ấy trong nhật ký của mẹ."Ôn Linh Nguyệt để lại cho Ôn Miểu rất nhiều thứ, ngoài khối tài sản khổng lồ, còn có đủ loại đồ đạc bà mua cho nàng, chất đầy cả một căn phòng.Nhưng Ôn Miểu chỉ tình cờ tìm sách trên giá mới phát hiện cuốn nhật ký của Ôn Linh Nguyệt để trên đó.Ban đầu nàng cũng không để ý, chỉ tò mò không biết là quyển sổ gì.Sau khi mở ra liền thấy một tấm ảnh chụp chung, mặt sau viết tên Ôn Linh Nguyệt và Mai Tự.Trong sổ, những nét chữ thanh tú ghi ngày tháng, chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng cũng nhắc đến tên Mai Tự.Đây là chuyện riêng tư của Ôn Linh Nguyệt, nhận ra đó là nhật ký của mẹ thì nàng không xem tiếp nữa.Quyển sổ ấy từ đó luôn được nàng khóa trong hòm.Quý Bạch Thanh cũng không biết phán đoán của mình có đúng không, nên không nói thẳng, chỉ nói: "Xem ra dì Ôn và dì Mai là bạn rất thân."Ôn Miểu gật đầu, nghĩ đến việc Mai Tự là bạn thân của Ôn Linh Nguyệt, nhất thời lại thấy hơi mất tự nhiên.Bạn của mẹ, sẽ nhìn mình thế nào?Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, họ đã đến trước cửa nhà Mai Tự.Khóa xe xong, Quý Bạch Thanh tay trái xách đồ, tay phải kéo Ôn Miểu đi tới trước cửa, Ôn Miểu gõ cửa.Ra mở cửa là người đàn ông tên Tiểu Trương mà Quý Bạch Thanh gặp lần đầu, lần trước cô cố ý giả trai nên lúc này Tiểu Trương đương nhiên không nhận ra.Chỉ là khi thấy họ, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh diễm, ánh nhìn dừng lại trên người Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu nhận ra điều này, bước lên một bước, đẩy Quý Bạch Thanh ra sau, ánh mắt không vui:
"Xin chào, chúng ta tìm đồng chí Mai Tự."Tiểu Trương quay đầu, cung kính nói vào trong:
"Huyện trưởng, có người tìm ngài."Mai Tự ngẩng đầu, qua khe cửa trông thấy gương mặt có đường nét gần như Ôn Linh Nguyệt của Ôn Miểu.Trái tim Mai Tự khẽ run, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "Để các nàng vào, Tiểu Trương, ngươi về trước đi."Tiểu Trương gật đầu, lại liếc nhìn Quý Bạch Thanh, trong lòng thầm tán thưởng, nữ đồng chí này thật trắng trẻo thanh tú.Lúc rời đi, hắn còn có chút luyến tiếc.Ôn Miểu cảm nhận được ánh mắt của hắn, lặng lẽ siết chặt tay Quý Bạch Thanh hơn.Quý Bạch Thanh thì không để ý nhiều đến thế, đặt đồ đã mua lên bàn, nói lời cảm ơn với Mai Tự: "Dì Mai, chúng ta đã gặp được bà của Ôn Miểu rồi, cảm ơn dì đã giúp."Mai Tự mỉm cười: "Chuyện nhỏ thôi, dì Ôn bây giờ vẫn ổn chứ?"Ôn Miểu gật đầu: "Đã khá hơn trước nhiều rồi."Mai Tự nhìn gương mặt nàng, thất thần một thoáng, rồi như nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, Ôn Như Yên là em gái của A Nguyệt sao? Ta thấy tên nàng trong danh sách bác sĩ được điều về."Nghe vậy, cả Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều sững người.Họ không ngờ Ôn Như Yên lại bị điều tới đây.Cuối cùng vẫn là Ôn Miểu phản ứng trước, gật đầu:
"Ôn Như Yên là tiểu cô cô của ta."Mai Tự thở phào: "Vậy thì tốt, ta đã đổi nơi điều động của nàng thành trạm y tế thôn Vân Thủy, vài hôm nữa chắc là tới."May mà bà đoán không sai.Quý Bạch Thanh nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, nhíu mày, hỏi thêm: "Dì Mai, ta muốn hỏi, ban đầu cô cô là bị điều đi đâu?" Mai Tự nghĩ một chút: "Thôn Lư Gia."Thôn Lư Gia... Quý Bạch Thanh cúi đầu, che giấu sự chấn động trong mắt.Nguyên tác không nhắc đến việc Ôn Như Yên cũng bị điều đến huyện Khê Đình, nhưng cô lại có ấn tượng sâu sắc về thôn Lư Gia.Trong nguyên tác có nói, ở thôn Lư Gia có một bác sĩ vì giúp một người phụ nữ bị buôn bán bỏ trốn, mà cuối cùng bị cả đám buôn người xông vào nhà, dùng dao chém chết tại chỗ.Chuyện này nhanh chóng truyền khắp huyện Khê Đình, cấp trên rất coi trọng, bắt được hung thủ xử bắn, đồng thời cử một đội người tìm ra người phụ nữ bị bán, từ đó phá được đường dây buôn người.Khi bọn buôn người trốn đến thôn Vân Thủy, Lục Diên đã phát hiện ra và giúp cảnh sát bắt chúng, lập công lớn.Câu chuyện anh hùng của Lục Diên còn được đăng báo, nổi danh khắp huyện Khê Đình.Vậy nên, vị bác sĩ bị chém chết kia... có thể là Ôn Như Yên sao?Hơi thở cô khựng lại, nghiêng mặt nhìn Ôn Miểu, lúc này nàng đang trả lời câu hỏi của Mai Tự.Quý Bạch Thanh nghĩ, nguyên tác Ôn Miểu sống thật quá khổ.Người thân lần lượt rời đi, hy vọng hết lần này tới lần khác tan vỡ, cuối cùng mới khiến nàng lựa chọn tự sát.Tim cô đau nhói, đầu cũng không kìm được mà căng lên, bên tai vang lên tiếng ù ù như muốn nổ tung óc.Cô nhắm chặt mắt, những quầng sáng rực loé qua trước mắt, chói tới mức cay xè.Bàn tay đặt bên người co lại thành nắm đấm, cơ bắp căng chặt, gân xanh dưới tay áo nổi rõ.Ôn Miểu nghe tiếng thở dồn dập của cô, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.Ngẩng nhìn, phát hiện gương mặt cô đau đớn, hai mắt nhắm chặt, môi bị cắn tới trắng bệch, thái dương rịn mồ hôi lạnh, cánh tay run rẩy."A Thanh, ngươi sao vậy?!" Nàng hoảng hốt, muốn nắm lấy tay cô nhưng lại sợ khiến tình hình nặng hơn.Mai Tự thấy vậy cũng cau mày, bước đến bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị: "Sao vậy? Nàng không khỏe à?"Ôn Miểu lắc đầu, cố giữ bình tĩnh, khẽ xoa thái dương cho cô, hỏi: "A Thanh, A Thanh, đau ở đâu?"Xoa một lúc, vẻ đau đớn trên mặt Quý Bạch Thanh mới dịu đi chút.Ôn Miểu ghé sát, gần như sắp khóc:
"A Thanh... ngươi sao vậy?"Động tác nàng nghiêng người gần như bao phủ lấy Quý Bạch Thanh, hương thơm quen thuộc trên người nàng dần lan ra, khiến lông mày cô hơi giãn.Không biết qua bao lâu, Quý Bạch Thanh mới buông môi bị cắn xém rách, thở gấp hổn hển.Khi mở mắt, trong mắt đã không còn ánh sáng, trông ảm đạm vô hồn.Người cuối cùng cũng tỉnh táo, sống mũi Ôn Miểu cay xè, cố gắng lắm mới không để nước mắt rơi xuống."A Thanh..." Chưa kịp nói xong, eo nàng đã bị cánh tay còn run siết lại, cô ôm chặt nàng vào lòng.Cảm nhận sự tồn tại của người trong ngực, tay Quý Bạch Thanh mới dần trở lại bình thường, nhịp thở cũng chậm lại.Mai Tự thấy hai người ôm nhau, nhất thời không rõ là đã ổn chưa, liền hỏi: "Đồng chí Quý, ngươi hiện tại ổn không?"Lồng ngực cô vẫn phập phồng, chịu đựng dư âm đau nhói trong đầu, gắng gượng lắc đầu: "Dì Mai, không sao."Buông tay khỏi eo Ôn Miểu, thấy nàng mặt mày tái mét, cô dịu giọng trấn an: "Không sao, đây chẳng phải là bệnh cũ của ta sao? Đừng lo."Thật ra Quý Bạch Thanh cũng không biết, mình còn trẻ vậy mà lại mắc chứng đau nửa đầu.Vấn đề là đi bệnh viện kiểm tra cũng không ra nguyên nhân, trước đây không ảnh hưởng nhiều, chỉ là dạo gần đây tần suất tái phát đặc biệt cao.Luôn khiến Ôn Miểu phải lo lắng.Trong lòng cô cũng bất an, rốt cuộc đây là thứ bệnh quái quỷ gì?Nhưng không muốn để nàng lo, cô chỉ có thể an ủi vậy thôi.Ôn Miểu mắt đỏ hoe, hai người vốn hiếm khi thân mật trước mặt người ngoài, bình thường gần đến thế này nàng đã giận hoặc xấu hổ rồi, nhưng lúc này cả lòng đều bị nỗi lo lắng chiếm trọn, chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác."Đi bệnh viện khám." Giọng nàng run run.Quý Bạch Thanh day trán, dưới ánh mắt nàng, gật đầu:
"Được được, lát nữa đi."Cô bảo Ôn Miểu ngồi xuống, hơi ngượng khi nhìn Mai Tự: "Dì Mai, xin lỗi, làm dì sợ."Thấy cô đã ổn, Mai Tự cũng thở phào:
"Không sao, chỉ là bệnh thì đừng giấu, nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra."Quý Bạch Thanh gật đầu.Mai Tự cũng lo cho sức khỏe cô, nên không giữ lại:
"Lần sau tới chơi tiếp, giờ tranh thủ bệnh viện chưa tan làm, mau đi khám đi."Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu chào rồi rời đi, ra khỏi cửa, cô tự giác ngồi ở yên sau xe.Cô biết lúc này Ôn Miểu chắc chắn sẽ không chịu để cô đạp xe.Ôn Miểu chở cô tới bệnh viện, làm thêm một lần kiểm tra.Kết quả đưa ra, Quý Bạch Thanh chỉ biết bất đắc dĩ.Dù cô đau đầu, nhưng kết quả rõ ràng không có vấn đề gì."Thật sự không phải chuyện lớn, chắc là do gió lùa lâu quá nên mới đau.""Đừng lo, cười một cái." Cô đưa tay chạm môi nàng.Ôn Miểu lắc đầu, gạt tay cô ra: "Cười không nổi.""Đã không có vấn đề thì sao lại đau hoài?"Hai người nhìn nhau một lúc, Quý Bạch Thanh lắc đầu.Cô thật sự không biết.Cầm kết quả ra ngoài, Ôn Miểu vẫn nặng trĩu tâm tư.Quý Bạch Thanh thấy nàng như vậy thì khó chịu, cố nghĩ cách chọc nàng cười nhưng vẫn vô ích.Cuối cùng đành bỏ, thôi về nhà dỗ sẽ dễ hơn.Đi ngang bưu điện, cô bảo Ôn Miểu dừng lại, hỏi xem có thư hay bưu kiện cho mình hoặc cho Ôn Miểu không.Quả nhiên có.Cô có một bức thư, Ôn Miểu có một bức thư và một kiện hàng lớn.Đi bệnh viện khám mất thời gian, lúc về đã hơn một giờ trưa.Quý Bạch Thanh sợ Ôn Hướng Vinh đói, định mang cơm sang trước, nhưng bị Ôn Miểu ấn xuống ghế bảo ăn trước.Nàng nói:
"Ta đi đưa cơm cho bà, ngươi ăn trước.""Lát ta ăn..." Bị ánh mắt lạnh của nàng chặn lại, giọng cô nhỏ dần, cuối cùng im hẳn."Được thôi, ngươi đi đường cẩn thận." Cô đành đổi lời.Trước khi Ôn Miểu ra cửa, Quý Bạch Thanh bảo mang theo bánh quy và bánh bông lan mua cho Ôn Hướng Vinh, dặn nàng kêu bà cất kỹ.Nhìn nàng đi khuất, Quý Bạch Thanh xoa thái dương.Phiền phức thật...Tất cả tại cái cơ thể tệ hại này, không biết đang phát bệnh gì nữa.Ăn cơm xong, Ôn Miểu vẫn chưa về.Quý Bạch Thanh đoán chắc nàng ở chuồng bò nói chuyện với Ôn Hướng Vinh, bèn vào phòng mở thư của mình.Thư gửi từ Kinh thị, tuy ký tên không phải Lục Tễ, nhưng cô đoán được là từ nàng ấy.Dù sao ở Kinh thị ngoài người nhà họ Ôn, cô chỉ quen mỗi Lục Tễ.Nội dung thư không nhiều, chỉ hai ba dòng, đọc xong khiến Quý Bạch Thanh nhíu mày. Cô ra bếp đốt luôn lá thư, rồi mới trở về phòng suy nghĩ kỹ về nội dung bên trong.Việc Ôn Hướng Vinh bị đày xuống, có liên quan tới nhà họ Lục. Vậy là nhà họ Lục đã tố cáo bà sao?Ngay cả Quý Bạch Thanh cũng không ngờ, sau lưng tên ngốc Lục Diên lại là lão già độc ác Lục lão gia.Khiến một người rơi vào tình cảnh như thế còn chưa đủ, còn muốn lấy mạng người ta.Trong nguyên tác, cái chết của Ôn Hướng Vinh chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan tới nhà họ Lục.Cô nhếch môi cười lạnh, đã bị cô biết trước thì Lục Diên đừng hòng sống yên.Nếu lão già họ Lục kia muốn nắm quyền sinh sát của người khác, thì đừng trách cô sẽ chơi lại Lục Diên.Bất quá, lão ta cũng chẳng thông minh gì mấy, giao chuyện này cho Lục Diên làm là đã nói lên tất cả.
"Đây là cố ý hầm cho bà nội của Ôn Miểu, lát nữa ăn xong các ngươi nhớ mang qua."Quý Bạch Thanh ôm cánh tay bà, thấp giọng làm nũng:
"Nương, ngươi thật tốt."Hà Hương Nguyệt hất tay cô ra, chán ghét nói:
"Được rồi, đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa, mau đi rửa mặt ăn sáng, kẻo lát nữa làm đói thím Ôn."Bị ghét bỏ, Quý Bạch Thanh ấm ức đi ra cửa rửa mặt, Ôn Miểu tiện tay đưa cho cô bàn chải đánh răng của cô."Vẫn là vợ ta tốt nhất." Cô lầm bầm.Ôn Miểu lau sạch mặt và tay, đã quen với cảnh hai mẹ con trêu chọc nhau như vậy.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ ăn xong còn phải đi làm, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh cũng không chần chừ, dù sao ở thôn Tiểu Thạch còn có một bệnh nhân đang chờ các nàng mang cơm tới.Đi muộn lại sợ Ôn Hướng Vinh đói bụng.Buổi sáng Hà Hương Nguyệt còn đặc biệt nấu cơm trắng, ngoài canh cá diếc còn làm thêm trứng hấp, sau khi xếp gọn cơm canh vào hộp, họ mang cả thuốc đi tới thôn Tiểu Thạch.Đẩy cửa chuồng bò ra, cánh cửa vốn đã cũ nát phát ra một tiếng kêu yếu ớt, Quý Bạch Thanh còn lo đẩy vài lần nữa thì cửa sẽ rớt xuống mất.Cô đặt ấm nước nóng bên bàn, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy căn phòng đã sạch sẽ gọn gàng hơn hôm qua, chắc là lúc tỉnh táo Ôn Hướng Vinh đã tự dọn dẹp một chút.Lúc này bà đã dậy, tóc búi gọn gàng, chăn trên giường cũng được gấp thành khối vuông vắn.Ôn Miểu mở hộp cơm ra: "Bà nội, ăn sáng thôi."Nàng liếc nhìn Quý Bạch Thanh một cái, cười nói với Ôn Hướng Vinh: "Bữa sáng hôm nay là nương của A Thanh nấu, dì biết ngươi bệnh nên bảo chú Quý xuống sông bắt cá hầm cho ngươi."Nghe vậy, Ôn Hướng Vinh thoáng có chút bất ngờ.Bà không nghĩ cha mẹ của Quý Bạch Thanh lại không ghét bỏ mình.Bà uống một ngụm canh cá, bên trong còn có vài lát nấm, vị tươi ngọt mát lành."Trăn Trăn, Tiểu Quý, thay ta cảm ơn nương ngươi."Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh gật đầu, thấy hôm nay bà không đuổi họ đi thì cũng thấy vui.Sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Miểu lại gần xem vết thương trên mặt bà, vết sẹo kéo dài từ trên xuống dưới gương mặt đã khá hơn nhiều, tuy vẫn còn rỉ mủ nhưng ít hơn hôm qua, màu mủ cũng nhạt hơn.Những vết thương khác trên mặt đa phần đã bắt đầu đóng vảy, vết sẹo nâu sẫm phủ khắp mặt, tuy trông vẫn đáng sợ, nhưng so với mấy ngày trước thì tình trạng đã khá hơn không chỉ một chút.Ôn Miểu yên tâm, chờ vết thương đóng vảy rồi tróc ra là ổn.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Hướng Vinh cứ đi nhận công việc hôm nay trước, còn mình thì phải trồng củ cải ở mảnh đất đã khai hoang hôm qua.Chưa vội ra ruộng ngay, Quý Bạch Thanh giã nát hoàng hoa địa đinh để đắp lên mặt cho bà.Ôn Miểu cho bà uống thuốc, lại sờ trán đo nhiệt độ.Hôm nay vẫn hơi sốt nhẹ, không biết bao giờ mới hoàn toàn khỏi hẳn.Nhưng hồi phục chậm cũng dễ hiểu, cơ thể của Ôn Hướng Vinh hiện giờ quá suy kiệt, phải bồi bổ từ từ mới được.Những ngày này bà tỉnh táo không nhiều, phần lớn thời gian đều mê man, thuốc ngấm, Ôn Miểu lại dỗ bà nằm xuống giường.Hai người mới nhận hạt giống và nông cụ ra ruộng làm việc.Việc ngày thứ bảy thường nhẹ nhàng hơn, phần lớn thôn dân làm nửa buổi là xong.Hai người họ xử lý một mẫu đất, Quý Bạch Thanh đào hố, Ôn Miểu gieo hạt, làm xong cả buổi sáng.Chỉ là buổi chiều vẫn phải gánh nước tưới cho ướt đất, mà chỗ này lại hẻo lánh, phải đi một đoạn đường.Nếu như tuần trước ngày nào cũng mưa thì chẳng sao, đằng này mấy hôm nay trời toàn nắng chói, nhiệt độ vẫn lạnh buốt, nắng chỉ chói mắt chứ chẳng ấm chút nào.Một mẫu đất, đi đi về về gánh mấy chục lượt nước, Ôn Miểu cũng gắng gượng xách một xô nước theo cô qua lại.Bàn tay mềm bị quai xô siết thành vết hằn đỏ sẫm, Quý Bạch Thanh thấy vậy thì xót lắm, định bảo nàng nghỉ.Nhưng Ôn Miểu không chịu, bướng bỉnh muốn làm cùng cô.Khi tưới xong cả mẫu đất, cánh tay Ôn Miểu vẫn vô thức run run.Quý Bạch Thanh vừa thấy xót lại vừa thấy buồn cười, xoa xoa bờ vai đau của mình rồi cúi đầu tập trung bóp cổ tay cho nàng.Cô cười: "Bảo ngươi đừng xách nữa mà, xem tay run thành cái dạng gì rồi."Ôn Miểu mím môi, ánh mắt lo lắng rơi lên vai cô.Mình chỉ xách xô nhỏ, Quý Bạch Thanh gánh hai thùng lớn qua lại, không biết vai thành ra sao rồi.Về nhà mang cơm cho Ôn Hướng Vinh, Quý Bạch Thanh tính sau này nên làm một cái bếp ngoài chuồng bò cho bà, như vậy nấu nướng cũng tiện, không phải đợi họ mang cơm.Làm cả ngày, cô sớm đã đói meo, Hà Hương Nguyệt hôm nay còn đặc biệt hầm lươn và cá chạch bắt được mấy hôm trước.Không chỉ Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu cũng ăn nhiều hơn mọi ngày.Ban đầu Quý Bạch Thanh định bôi thuốc cho tay Ôn Miểu xong mới đi đưa cơm, nhưng Ôn Miểu sợ Ôn Hướng Vinh đói, liền rút tay lại: "Đi đưa cơm trước đi, ta không sao."Quý Bạch Thanh đành đặt thuốc xuống, cùng Ôn Miểu mang cơm đi.Chiều tối, tinh thần của Ôn Hướng Vinh rõ ràng tốt hơn buổi sáng, lúc họ tới bà đang tập đánh quyền.Thấy vậy, cả hai đều thấy an lòng.Có tinh thần nghĩa là bệnh gần như khỏi rồi.Thấy họ đến, Ôn Hướng Vinh dừng động tác.Ôn Miểu dịu giọng gọi: "Bà nội, ăn cơm tối."Ôn Hướng Vinh nhận lấy đũa, vừa liếc đã thấy vết hằn đỏ trên tay Ôn Miểu.Lông mày bà lập tức nhíu chặt, nắm lấy tay nàng hỏi:
"Chuyện gì thế này?""Không sao," Ôn Miểu khẽ lướt qua, "Bà nội mau ăn đi, kẻo lát nữa nguội."Nhìn cơm canh trong hộp, Ôn Hướng Vinh bỗng mất cả cảm giác muốn ăn.Ôn Miểu không nói, hiển nhiên là vì bà mà bị như vậy.Chắc là do làm việc mà bị hằn, Ôn Miểu từ nhỏ da mỏng, cảm giác đau lại nhạy hơn người thường, vốn là thân thể yếu ớt không chịu được khổ.Lại nhìn Quý Bạch Thanh, tuy không phải tiểu thư thành phố nhưng chắc cũng được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, có khi chưa từng làm việc vất vả đến thế.Trầm mặc một lát, Ôn Hướng Vinh ăn một miếng cơm rồi nhàn nhạt nói: "Thân thể ta ta biết, bây giờ cũng sắp khỏi rồi, sau này các ngươi đừng tới nữa, thỉnh thoảng đến thăm bà già này là ta mãn nguyện rồi.""Việc sau này ta tự làm." Bà chốt lại.Cả đời bà đều tự lực, là thể diện của cha mẹ và chồng, chưa từng làm liên luỵ ai, nay thấy cháu gái được nuôi nấng nâng niu vì mình mà chịu khổ, bà thấy khó chịu trong lòng.Khóe môi Ôn Miểu vẫn giữ nụ cười, dịu giọng nói:
"Bà nội, đừng nói lung tung nữa, mau ăn cơm, kẻo lát nguội mất."Bây giờ bà vừa què chân, lại đầy thương tích, nếu còn cố làm việc mấy ngày nữa thì chẳng biết sẽ gục lúc nào.Hai người khoẻ mạnh như Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh làm còn thấy mệt, huống chi là bà.Quý Bạch Thanh đứng bên cạnh Ôn Miểu, nắm tay nàng, trấn an rồi nói với Ôn Hướng Vinh:"Bà nội, đừng nghĩ nhiều, vẫn câu nói đó, bây giờ dưỡng bệnh cho tốt mới quan trọng, giúp ngươi làm việc là chúng ta tự nguyện, không thấy khổ, ngươi khoẻ lại mới là quan trọng nhất với chúng ta."Ôn Hướng Vinh cúi đầu ăn cơm, không nói nữa.Quý Bạch Thanh cũng không để trong lòng, dù sao ngày mai là chủ nhật, không phải làm việc, bà dù không hài lòng thì ngày mai vẫn phải nghỉ.Ăn xong, chào bà xong, hai người nắm tay nhau về nhà.Trên đường, giọng Ôn Miểu có chút mơ hồ, lần đầu nói ra nỗi băn khoăn trong lòng: "A Thanh, bà nội rốt cuộc đã làm sai điều gì? Sao lại thành ra thế này, còn bị đưa xuống chuồng bò."Ngày trước, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Hướng Vinh đều là ngưỡng mộ, tôn kính, còn bây giờ khi nhìn bà lại toàn là ghét bỏ.Nàng không hiểu rốt cuộc bà đã sai ở đâu.Quý Bạch Thanh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Có khi không làm sai gì cũng là sai."Thời đại tiến lên như một dòng lũ lớn, người trong thời đại này hiếm ai tự quyết định được cuộc đời mình, đa số đều bị cuốn theo mà trôi đi.Ngay cả người có thân phận như Ôn Hướng Vinh cũng không ngoại lệ.Nhưng may là, những ngày như vậy sắp hết rồi.Chỉ cần không bỏ hy vọng, rất nhanh sẽ qua được.Quý Bạch Thanh siết tay Ôn Miểu chặt hơn, an ủi nàng:
"Đã thành ra như vậy thì chúng ta thử chấp nhận nó. Trăn Trăn, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên ngươi."Cô đến vì Ôn Miểu, cũng muốn luôn ở bên nàng.Nữ chính, nam chính hay cốt truyện đối với cô đều không quan trọng, cô chỉ để tâm tới Ôn Miểu mà thôi.Thân nhiệt của Quý Bạch Thanh vốn luôn ấm hơn Ôn Miểu, cảm nhận bàn tay nóng áp vào tay mình, trái tim vốn đang bồn chồn của Ôn Miểu như được suối nước vỗ về, dần bình tĩnh lại.Lời hứa vốn rất nặng, trước đây nàng không tin những người nói ra hứa hẹn sẽ giữ được.Nhưng nếu người đó là Quý Bạch Thanh, thì dù lời có viển vông tới đâu Ôn Miểu cũng sẽ không chút do dự mà tin.Giọng nàng không còn trầm xuống, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn, đôi mắt màu nhạt càng thêm dịu dàng trong trẻo.Thật đẹp.Xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ lướt qua đuôi tóc hai người.Quý Bạch Thanh không nhịn được, áp môi lên giữa chân mày nàng.Ánh trăng khẽ ôm lấy hai cô gái đang gần sát, nụ hôn chỉ chạm rồi rời, thậm chí còn chưa thể gọi là hôn.Nhưng khi về tới nhà, dưới ánh đèn vàng mờ, gương mặt cả hai đều ửng hồng, không thể che giấu.Về phòng, nhìn vào gương thấy hai má mình đỏ bừng, Quý Bạch Thanh ôm mặt, có chút không dám nhìn.Rõ ràng đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi, sao chỉ hôn trán thôi mà vẫn đỏ mặt chứ?Tất cả đều tại bầu không khí lúc đó quá mập mờ.Đẩy hết mọi trách nhiệm sang chỗ khác, đợi Ôn Miểu tắm xong đi ra, Quý Bạch Thanh mới vào phòng tắm rửa.Ngọn tóc ẩm vì hơi nước, cô lau qua rồi ngồi xuống bàn giúp Ôn Miểu bôi thuốc.Thư giãn ra mới cảm thấy toàn thân ê ẩm, Quý Bạch Thanh đang định nằm xuống thì bị Ôn Miểu kéo cổ áo xuống.Cô mơ màng liếc nhìn Ôn Miểu, ngón tay nàng chạm vào vết đỏ trên vai cô, cô không kìm được mà khẽ "hít" một tiếng.Ôn Miểu nhìn kỹ, đã trầy da rồi.Quý Bạch Thanh đối với từng chỗ trên người Ôn Miểu đều quan tâm, nhưng lại chẳng bận tâm đến bản thân mình.Vết hằn do vật nặng đè này rõ ràng nghiêm trọng hơn vết trên tay Ôn Miểu, vậy mà cô chẳng để tâm chút nào.Ôn Miểu mím môi, im lặng cầm thuốc bôi cho cô.Quý Bạch Thanh nửa cứng đờ người, nhất thời có chút hối hận.Trên vai xác thật đau rát, nhưng với cô thì chỉ là chuyện nhỏ.Chủ yếu là do cô quá mệt, trong đầu chỉ nhớ mỗi chuyện bôi thuốc cho đôi tay xinh đẹp của đại mỹ nhân.Cô dè dặt quan sát sắc mặt Ôn Miểu, rồi hèn nhát lập tức xin lỗi:
"Xin lỗi vợ, ta không cố ý, chỉ là nó không đau, nên ta quên mất."Ôn Miểu không nói gì, lực tay khi bôi thuốc tăng thêm mấy phần.Sắc mặt Quý Bạch Thanh liền biến đổi.Ôn Miểu dừng động tác, lạnh lùng nhìn cô.Đại mỹ nhân rất hiếm khi thật sự tức giận với cô, khi lạnh mặt đôi môi đỏ bị mím lại, trên mặt chẳng mang theo cảm xúc gì.Điều Quý Bạch Thanh nghĩ đầu tiên là môi nàng thật đẹp, muốn hôn.Nhưng khi Ôn Miểu chưa nguôi giận thì ý nghĩ đó chắc chắn không thể thực hiện.Bất đắc dĩ, cô hắng giọng, hết lần này tới lần khác cam đoan:
"Chủ yếu là hôm nay mệt quá, sau này nếu thân thể có chỗ nào không thoải mái ta nhất định sẽ không bỏ qua, Trăn Trăn, tin ta lần này nhé."Ôn Miểu lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc, nhấn mạnh:
"Lần sau nếu còn vậy, ta thật sự sẽ tức giận.""Sẽ không có lần sau." Quý Bạch Thanh vẫn hiểu được tâm tình của Ôn Miểu, dù sao nếu Ôn Miểu khó chịu mà giấu cô, không xử lý, thì cô cũng sẽ giận.Nghe giọng cô chân thành, Ôn Miểu mới hài lòng đôi chút.Bôi xong thuốc cho cả hai bên vai, Ôn Miểu vừa đặt thuốc sang một bên thì cổ tay đã bị Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng nắm lấy.Quý Bạch Thanh kéo nàng vào lòng mình, Ôn Miểu chưa phản ứng kịp, theo bản năng ngẩng đầu, hơi ngây ra nhìn cô, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt.Cô đặt tay sau gáy Ôn Miểu, nhân lúc nàng còn ngẩn ngơ thì trực tiếp hôn xuống.Bị môi đối phương ngậm lấy và mút nhẹ, Ôn Miểu vô thức vòng tay ôm cổ cô, ngón tay nhẹ nắm lấy lớp vải dưới tay.Sao tự nhiên lại bị hôn vậy?Không khí trong phổi dần ít đi, nàng có chút khó thở, trong đầu bỗng hiện ra câu hỏi ấy.Chỉ là chưa kịp nghĩ tiếp, môi đã đau nhói, Quý Bạch Thanh cắn nàng một cái."Không tập trung." Giọng dính dấp thấm ra từ môi, trách nàng phân tâm.Ôn Miểu ngửa đầu khép mắt, chủ động hôn lại, như đang xin lỗi vì vừa nãy lơ đãng.Cuối cùng cũng không hôn bao lâu, Quý Bạch Thanh buông nàng ra, để mặc nàng tựa vào mình thở dốc, mí mắt chùng xuống, dưới sự thân mật, cơn buồn ngủ lại ùa về.Mệt.Gương mặt thanh đạm, hàng mi dài lười biếng rủ xuống, chỉ có đôi môi là đỏ, loang ánh nước óng ánh.Thấy cô đã có vẻ mệt, Ôn Miểu tự giác nằm vào phía trong giường, Quý Bạch Thanh cũng nằm xuống, xoay người về phía nàng.Bất chợt nhớ ra gì đó, Ôn Miểu vươn tay kéo cổ áo cô, hơi bực bội: "Thuốc bị áo cọ sạch rồi."Vừa nãy bị hôn đến quên hết mọi thứ, cánh tay cứ cọ vào áo cô, vô tình lau đi hết thuốc vừa bôi.Quý Bạch Thanh thật sự đã buồn ngủ, giọng kéo dài:
"Không sao..."Nhưng Ôn Miểu vẫn ngồi dậy, nhất định bôi lại thuốc cho cô. Quý Bạch Thanh nằm yên, nhắm mắt mặc nàng làm.Chờ được bôi xong, cô liền xoay người ôm Ôn Miểu vào lòng, kéo nàng sát lại, giọng nói mơ hồ tản ra:
"Ngày mai cùng đi cảm ơn dì Mai nhé."Cảm ơn?Ôn Miểu hơi nghi hoặc, nhưng biết Quý Bạch Thanh thật sự mệt, nên không hỏi thêm.Chủ nhật phải tới trạm thực phẩm, trước đó còn phải mang cơm cho Ôn Hướng Vinh.Hai người chưa kịp ăn sáng, tới thôn Tiểu Thạch đặt cơm lên bàn trong chuồng bò rồi mới đi.Chậm mất chút thời gian, Quý Bạch Thanh hiếm hoi một lần đến trạm thực phẩm vừa kịp giờ.Ôn Miểu đạp xe đến tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng, tự ăn tại đó rồi mua thêm hai cái bánh bao mang cho Quý Bạch Thanh.Hôm nay thịt heo cũng bán hết lúc hơn mười giờ, Quý Bạch Thanh lần này không kịp làm món gì ở nhà, trước khi tới nhà Mai Tự thì ghé cửa hàng mua vài thứ.Mua đủ đồ Ôn Hướng Vinh còn thiếu, lại mua thêm một túi đầy bánh điểm tâm, bánh bông lan trứng.Khi ấy Ôn Miểu mới hỏi ra điều mình thắc mắc:
"Tại sao phải tới cảm ơn dì Mai?"Quý Bạch Thanh xách đồ bước ra ngoài, hạ thấp giọng:
"Dì ấy đã giúp bà nội, nếu không nhờ dì ấy, bà nội có thể đã bị điều tới nơi xa hơn."Trong nguyên tác, Ôn Hướng Vinh bị phân tới một nơi cách thôn Vân Thủy rất xa, dù Ôn Miểu muốn chăm sóc cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể tranh thủ những ngày chủ nhật không phải đi làm để bắt xe tới thăm.Nghe vậy, Ôn Miểu thầm giật mình.Thì ra nơi ban đầu Ôn Hướng Vinh bị điều tới vốn không phải thôn Tiểu Thạch sao?Trước khi đi, Quý Bạch Thanh còn đặc biệt dặn:
"Dì Mai cũng khá thích ngươi, ngươi nói chuyện với dì nhiều hơn một chút, có thể trò chuyện thêm về dì Ôn."Ôn Miểu gật đầu, ngồi sau xe đạp ôm eo cô, lúc này nàng cố nhớ xem tại sao cái tên Mai Tự lại quen thuộc đến thế.Nửa đường, nàng bỗng vỗ trán: "Ta nhớ ra rồi!"Động tác hơi mạnh, xe đạp rung lắc, tay lái của Quý Bạch Thanh cũng lệch, suýt nữa cả hai cùng ngã.Quý Bạch Thanh có chút bất lực: "Sao vậy?"Ôn Miểu ôm eo cô chặt hơn, hơi ngượng ngùng nói nhỏ:
"Xin lỗi, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra vì sao thấy tên dì Mai quen.""Ta từng thấy tên dì ấy trong nhật ký của mẹ."Ôn Linh Nguyệt để lại cho Ôn Miểu rất nhiều thứ, ngoài khối tài sản khổng lồ, còn có đủ loại đồ đạc bà mua cho nàng, chất đầy cả một căn phòng.Nhưng Ôn Miểu chỉ tình cờ tìm sách trên giá mới phát hiện cuốn nhật ký của Ôn Linh Nguyệt để trên đó.Ban đầu nàng cũng không để ý, chỉ tò mò không biết là quyển sổ gì.Sau khi mở ra liền thấy một tấm ảnh chụp chung, mặt sau viết tên Ôn Linh Nguyệt và Mai Tự.Trong sổ, những nét chữ thanh tú ghi ngày tháng, chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng cũng nhắc đến tên Mai Tự.Đây là chuyện riêng tư của Ôn Linh Nguyệt, nhận ra đó là nhật ký của mẹ thì nàng không xem tiếp nữa.Quyển sổ ấy từ đó luôn được nàng khóa trong hòm.Quý Bạch Thanh cũng không biết phán đoán của mình có đúng không, nên không nói thẳng, chỉ nói: "Xem ra dì Ôn và dì Mai là bạn rất thân."Ôn Miểu gật đầu, nghĩ đến việc Mai Tự là bạn thân của Ôn Linh Nguyệt, nhất thời lại thấy hơi mất tự nhiên.Bạn của mẹ, sẽ nhìn mình thế nào?Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, họ đã đến trước cửa nhà Mai Tự.Khóa xe xong, Quý Bạch Thanh tay trái xách đồ, tay phải kéo Ôn Miểu đi tới trước cửa, Ôn Miểu gõ cửa.Ra mở cửa là người đàn ông tên Tiểu Trương mà Quý Bạch Thanh gặp lần đầu, lần trước cô cố ý giả trai nên lúc này Tiểu Trương đương nhiên không nhận ra.Chỉ là khi thấy họ, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh diễm, ánh nhìn dừng lại trên người Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu nhận ra điều này, bước lên một bước, đẩy Quý Bạch Thanh ra sau, ánh mắt không vui:
"Xin chào, chúng ta tìm đồng chí Mai Tự."Tiểu Trương quay đầu, cung kính nói vào trong:
"Huyện trưởng, có người tìm ngài."Mai Tự ngẩng đầu, qua khe cửa trông thấy gương mặt có đường nét gần như Ôn Linh Nguyệt của Ôn Miểu.Trái tim Mai Tự khẽ run, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "Để các nàng vào, Tiểu Trương, ngươi về trước đi."Tiểu Trương gật đầu, lại liếc nhìn Quý Bạch Thanh, trong lòng thầm tán thưởng, nữ đồng chí này thật trắng trẻo thanh tú.Lúc rời đi, hắn còn có chút luyến tiếc.Ôn Miểu cảm nhận được ánh mắt của hắn, lặng lẽ siết chặt tay Quý Bạch Thanh hơn.Quý Bạch Thanh thì không để ý nhiều đến thế, đặt đồ đã mua lên bàn, nói lời cảm ơn với Mai Tự: "Dì Mai, chúng ta đã gặp được bà của Ôn Miểu rồi, cảm ơn dì đã giúp."Mai Tự mỉm cười: "Chuyện nhỏ thôi, dì Ôn bây giờ vẫn ổn chứ?"Ôn Miểu gật đầu: "Đã khá hơn trước nhiều rồi."Mai Tự nhìn gương mặt nàng, thất thần một thoáng, rồi như nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, Ôn Như Yên là em gái của A Nguyệt sao? Ta thấy tên nàng trong danh sách bác sĩ được điều về."Nghe vậy, cả Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều sững người.Họ không ngờ Ôn Như Yên lại bị điều tới đây.Cuối cùng vẫn là Ôn Miểu phản ứng trước, gật đầu:
"Ôn Như Yên là tiểu cô cô của ta."Mai Tự thở phào: "Vậy thì tốt, ta đã đổi nơi điều động của nàng thành trạm y tế thôn Vân Thủy, vài hôm nữa chắc là tới."May mà bà đoán không sai.Quý Bạch Thanh nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, nhíu mày, hỏi thêm: "Dì Mai, ta muốn hỏi, ban đầu cô cô là bị điều đi đâu?" Mai Tự nghĩ một chút: "Thôn Lư Gia."Thôn Lư Gia... Quý Bạch Thanh cúi đầu, che giấu sự chấn động trong mắt.Nguyên tác không nhắc đến việc Ôn Như Yên cũng bị điều đến huyện Khê Đình, nhưng cô lại có ấn tượng sâu sắc về thôn Lư Gia.Trong nguyên tác có nói, ở thôn Lư Gia có một bác sĩ vì giúp một người phụ nữ bị buôn bán bỏ trốn, mà cuối cùng bị cả đám buôn người xông vào nhà, dùng dao chém chết tại chỗ.Chuyện này nhanh chóng truyền khắp huyện Khê Đình, cấp trên rất coi trọng, bắt được hung thủ xử bắn, đồng thời cử một đội người tìm ra người phụ nữ bị bán, từ đó phá được đường dây buôn người.Khi bọn buôn người trốn đến thôn Vân Thủy, Lục Diên đã phát hiện ra và giúp cảnh sát bắt chúng, lập công lớn.Câu chuyện anh hùng của Lục Diên còn được đăng báo, nổi danh khắp huyện Khê Đình.Vậy nên, vị bác sĩ bị chém chết kia... có thể là Ôn Như Yên sao?Hơi thở cô khựng lại, nghiêng mặt nhìn Ôn Miểu, lúc này nàng đang trả lời câu hỏi của Mai Tự.Quý Bạch Thanh nghĩ, nguyên tác Ôn Miểu sống thật quá khổ.Người thân lần lượt rời đi, hy vọng hết lần này tới lần khác tan vỡ, cuối cùng mới khiến nàng lựa chọn tự sát.Tim cô đau nhói, đầu cũng không kìm được mà căng lên, bên tai vang lên tiếng ù ù như muốn nổ tung óc.Cô nhắm chặt mắt, những quầng sáng rực loé qua trước mắt, chói tới mức cay xè.Bàn tay đặt bên người co lại thành nắm đấm, cơ bắp căng chặt, gân xanh dưới tay áo nổi rõ.Ôn Miểu nghe tiếng thở dồn dập của cô, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.Ngẩng nhìn, phát hiện gương mặt cô đau đớn, hai mắt nhắm chặt, môi bị cắn tới trắng bệch, thái dương rịn mồ hôi lạnh, cánh tay run rẩy."A Thanh, ngươi sao vậy?!" Nàng hoảng hốt, muốn nắm lấy tay cô nhưng lại sợ khiến tình hình nặng hơn.Mai Tự thấy vậy cũng cau mày, bước đến bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị: "Sao vậy? Nàng không khỏe à?"Ôn Miểu lắc đầu, cố giữ bình tĩnh, khẽ xoa thái dương cho cô, hỏi: "A Thanh, A Thanh, đau ở đâu?"Xoa một lúc, vẻ đau đớn trên mặt Quý Bạch Thanh mới dịu đi chút.Ôn Miểu ghé sát, gần như sắp khóc:
"A Thanh... ngươi sao vậy?"Động tác nàng nghiêng người gần như bao phủ lấy Quý Bạch Thanh, hương thơm quen thuộc trên người nàng dần lan ra, khiến lông mày cô hơi giãn.Không biết qua bao lâu, Quý Bạch Thanh mới buông môi bị cắn xém rách, thở gấp hổn hển.Khi mở mắt, trong mắt đã không còn ánh sáng, trông ảm đạm vô hồn.Người cuối cùng cũng tỉnh táo, sống mũi Ôn Miểu cay xè, cố gắng lắm mới không để nước mắt rơi xuống."A Thanh..." Chưa kịp nói xong, eo nàng đã bị cánh tay còn run siết lại, cô ôm chặt nàng vào lòng.Cảm nhận sự tồn tại của người trong ngực, tay Quý Bạch Thanh mới dần trở lại bình thường, nhịp thở cũng chậm lại.Mai Tự thấy hai người ôm nhau, nhất thời không rõ là đã ổn chưa, liền hỏi: "Đồng chí Quý, ngươi hiện tại ổn không?"Lồng ngực cô vẫn phập phồng, chịu đựng dư âm đau nhói trong đầu, gắng gượng lắc đầu: "Dì Mai, không sao."Buông tay khỏi eo Ôn Miểu, thấy nàng mặt mày tái mét, cô dịu giọng trấn an: "Không sao, đây chẳng phải là bệnh cũ của ta sao? Đừng lo."Thật ra Quý Bạch Thanh cũng không biết, mình còn trẻ vậy mà lại mắc chứng đau nửa đầu.Vấn đề là đi bệnh viện kiểm tra cũng không ra nguyên nhân, trước đây không ảnh hưởng nhiều, chỉ là dạo gần đây tần suất tái phát đặc biệt cao.Luôn khiến Ôn Miểu phải lo lắng.Trong lòng cô cũng bất an, rốt cuộc đây là thứ bệnh quái quỷ gì?Nhưng không muốn để nàng lo, cô chỉ có thể an ủi vậy thôi.Ôn Miểu mắt đỏ hoe, hai người vốn hiếm khi thân mật trước mặt người ngoài, bình thường gần đến thế này nàng đã giận hoặc xấu hổ rồi, nhưng lúc này cả lòng đều bị nỗi lo lắng chiếm trọn, chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác."Đi bệnh viện khám." Giọng nàng run run.Quý Bạch Thanh day trán, dưới ánh mắt nàng, gật đầu:
"Được được, lát nữa đi."Cô bảo Ôn Miểu ngồi xuống, hơi ngượng khi nhìn Mai Tự: "Dì Mai, xin lỗi, làm dì sợ."Thấy cô đã ổn, Mai Tự cũng thở phào:
"Không sao, chỉ là bệnh thì đừng giấu, nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra."Quý Bạch Thanh gật đầu.Mai Tự cũng lo cho sức khỏe cô, nên không giữ lại:
"Lần sau tới chơi tiếp, giờ tranh thủ bệnh viện chưa tan làm, mau đi khám đi."Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu chào rồi rời đi, ra khỏi cửa, cô tự giác ngồi ở yên sau xe.Cô biết lúc này Ôn Miểu chắc chắn sẽ không chịu để cô đạp xe.Ôn Miểu chở cô tới bệnh viện, làm thêm một lần kiểm tra.Kết quả đưa ra, Quý Bạch Thanh chỉ biết bất đắc dĩ.Dù cô đau đầu, nhưng kết quả rõ ràng không có vấn đề gì."Thật sự không phải chuyện lớn, chắc là do gió lùa lâu quá nên mới đau.""Đừng lo, cười một cái." Cô đưa tay chạm môi nàng.Ôn Miểu lắc đầu, gạt tay cô ra: "Cười không nổi.""Đã không có vấn đề thì sao lại đau hoài?"Hai người nhìn nhau một lúc, Quý Bạch Thanh lắc đầu.Cô thật sự không biết.Cầm kết quả ra ngoài, Ôn Miểu vẫn nặng trĩu tâm tư.Quý Bạch Thanh thấy nàng như vậy thì khó chịu, cố nghĩ cách chọc nàng cười nhưng vẫn vô ích.Cuối cùng đành bỏ, thôi về nhà dỗ sẽ dễ hơn.Đi ngang bưu điện, cô bảo Ôn Miểu dừng lại, hỏi xem có thư hay bưu kiện cho mình hoặc cho Ôn Miểu không.Quả nhiên có.Cô có một bức thư, Ôn Miểu có một bức thư và một kiện hàng lớn.Đi bệnh viện khám mất thời gian, lúc về đã hơn một giờ trưa.Quý Bạch Thanh sợ Ôn Hướng Vinh đói, định mang cơm sang trước, nhưng bị Ôn Miểu ấn xuống ghế bảo ăn trước.Nàng nói:
"Ta đi đưa cơm cho bà, ngươi ăn trước.""Lát ta ăn..." Bị ánh mắt lạnh của nàng chặn lại, giọng cô nhỏ dần, cuối cùng im hẳn."Được thôi, ngươi đi đường cẩn thận." Cô đành đổi lời.Trước khi Ôn Miểu ra cửa, Quý Bạch Thanh bảo mang theo bánh quy và bánh bông lan mua cho Ôn Hướng Vinh, dặn nàng kêu bà cất kỹ.Nhìn nàng đi khuất, Quý Bạch Thanh xoa thái dương.Phiền phức thật...Tất cả tại cái cơ thể tệ hại này, không biết đang phát bệnh gì nữa.Ăn cơm xong, Ôn Miểu vẫn chưa về.Quý Bạch Thanh đoán chắc nàng ở chuồng bò nói chuyện với Ôn Hướng Vinh, bèn vào phòng mở thư của mình.Thư gửi từ Kinh thị, tuy ký tên không phải Lục Tễ, nhưng cô đoán được là từ nàng ấy.Dù sao ở Kinh thị ngoài người nhà họ Ôn, cô chỉ quen mỗi Lục Tễ.Nội dung thư không nhiều, chỉ hai ba dòng, đọc xong khiến Quý Bạch Thanh nhíu mày. Cô ra bếp đốt luôn lá thư, rồi mới trở về phòng suy nghĩ kỹ về nội dung bên trong.Việc Ôn Hướng Vinh bị đày xuống, có liên quan tới nhà họ Lục. Vậy là nhà họ Lục đã tố cáo bà sao?Ngay cả Quý Bạch Thanh cũng không ngờ, sau lưng tên ngốc Lục Diên lại là lão già độc ác Lục lão gia.Khiến một người rơi vào tình cảnh như thế còn chưa đủ, còn muốn lấy mạng người ta.Trong nguyên tác, cái chết của Ôn Hướng Vinh chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan tới nhà họ Lục.Cô nhếch môi cười lạnh, đã bị cô biết trước thì Lục Diên đừng hòng sống yên.Nếu lão già họ Lục kia muốn nắm quyền sinh sát của người khác, thì đừng trách cô sẽ chơi lại Lục Diên.Bất quá, lão ta cũng chẳng thông minh gì mấy, giao chuyện này cho Lục Diên làm là đã nói lên tất cả.