Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
19.
Quý Bạch Thanh đạp xe chở Hà Hương Nguyệt dạo một vòng về nhà, vừa thấy Lý Văn Văn đứng trong sân liền có chút ngạc nhiên."Văn Văn, ngươi nghỉ?" Xe đạp dừng trong sân, Hà Hương Nguyệt nhảy xuống."Văn Văn, sao không vào nhà ngồi?"Lý Văn Văn gãi đầu: "Hồi nãy hai người không có nhà, nhưng ta thấy trong nhà có một tỷ tỷ rất đẹp... ta nói chuyện với nàng mà nàng không để ý tới ta."Ôn Miểu không phải người kiêu căng như vậy, Quý Bạch Thanh hơi lo, chẳng lẽ nàng không khoẻ?"Đó là thanh niên trí thức ở trọ nhà ta." Cô giải thích."Văn Văn, ngươi vào nhà ngồi trước đi, lát ta sẽ kể rõ cho."Nói xong, Quý Bạch Thanh vội vã về phòng.Mở cửa ra, thấy Ôn Miểu đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu đọc sách, cô bước tới dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán nàng, bị nàng nghiêng mặt tránh nhưng cô cũng không giận.Cô thấp giọng hỏi: "Không khoẻ sao? Ôn Miểu."Ôn Miểu... Văn Văn.Hai cách gọi, mức độ thân mật khác biệt rõ ràng.Ôn Miểu lắc đầu, không nói.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh càng lo, cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu, giọng dịu dàng: "Ôn Miểu của chúng ta có phải không vui không? Sao vậy? Nói cho ta biết có được không?"Khoé mắt Ôn Miểu cay cay, lắc đầu, cuối cùng vẫn cất lời."Không sao." Nàng nói.Nghe giọng nàng khàn khàn, trong lòng Quý Bạch Thanh cũng khó chịu.Nhưng Ôn Miểu cố chấp, lúc chưa nghĩ thông thì ai khuyên cũng vô ích, nàng sẽ không mở rộng cửa lòng.Từng nghĩ mình là ngoại lệ của Ôn Miểu, nhưng giờ nhìn nàng không chịu mở lời, Quý Bạch Thanh vẫn thấy hơi nản.Rốt cuộc là chuyện gì? Không vui, khó chịu lại không nói.Cô kiên nhẫn ôn lại chuyện hôm nay: "Có phải ngươi không muốn ta đi mổ heo, sợ ta ám mùi dính đến ngươi không?"Ôn Miểu lắc đầu."Hay là ta chở mẹ đi dạo mà không chở ngươi, ngươi giận?" Lại lắc đầu."Hay vì ta nói xe đạp là của nhà họ Quý, ngươi không vui?" Ôn Miểu tiếp tục lắc đầu.Quý Bạch Thanh còn muốn nói tiếp, nhưng cánh tay đặt trên đùi nàng bỗng thấy nóng, cô sững lại, nhìn mặt Ôn Miểu.Khoé mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, nhưng nàng lại cắn môi không chịu bật tiếng.Quý Bạch Thanh muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng tay chưa kịp chạm vào mặt đã bị nàng né tránh.Ôn Miểu dùng mu bàn tay che mắt, ngẩng đầu, không muốn để Quý Bạch Thanh thấy bộ dạng chật vật của mình."Ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Giọng nàng khàn đặc.Ngực Quý Bạch Thanh nghẹn lại, hô hấp cũng nặng nề thêm, cuối cùng cô vẫn lặng lẽ rời phòng.Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, Quý Bạch Thanh thầm mắng.Cô cũng có chút muốn khóc rồi.Rõ ràng sáng nay hai người còn vui vẻ ra ngoài, rốt cuộc khúc nào xảy ra vấn đề khiến Ôn Miểu không vui.Cô nghĩ không ra.Đứng trước cửa bình tĩnh lại một hồi, Quý Bạch Thanh mới vào nhà chính, Lý Văn Văn đang giúp Hà Hương Nguyệt nhặt rau.Thấy Quý Bạch Thanh tới, Lý Văn Văn lập tức kéo cô ngồi xuống ghế, tò mò hỏi: "Hồi nãy tỷ tỷ xinh đẹp đó là ai vậy?"Quý Bạch Thanh: "Thanh niên trí thức mới đến."Thấy Lý Văn Văn còn định nói nữa, nhưng giờ cô thật sự không còn tâm trạng tiếp chuyện.Cô day trán, kiếm cớ: "Văn Văn, ngươi về trước đi, cha ta bảo chiều nay ta phải đi xới đất, không làm là bị mắng."Nói xong, cô không chần chừ, cầm cuốc ra đồng.Lật đất xong mấy luống, Quý Bạch Thanh mồ hôi đầm đìa, ngồi nghỉ bên bờ ruộng, trong đầu vẫn nghĩ về Ôn Miểu.Cô bất chợt đấm xuống đất, rốt cuộc sai ở đâu chứ?!Xới đất xong, Quý Bạch Thanh lại về lấy hạt giống đem gieo.Đi ngang phòng mình, ánh mắt cô dừng lại trên cánh cửa đóng chặt, càng thấy bực.Không biết Ôn Miểu còn đang khóc không.Nhận ra mình lại nghĩ vậy, Quý Bạch Thanh tự mắng mình vô dụng, dứt khoát quay đầu đi luôn, xách hai thùng nước rời nhà.Cả buổi chiều, Quý Bạch Thanh cắm mặt dưới đồng, một người làm hết việc hai ngày trong một buổi chiều.Lúc mặt trời ngả về tây, mây trời rực hồng cam, cảnh sắc rực rỡ vô cùng.Quý Bạch Thanh nhờ lao động mà xả bớt u uất trong lòng, cảm thấy dễ chịu hơn.Khi tưới nước xong luống cuối, Hà Hương Nguyệt gọi cô về ăn cơm."Bạch Thanh, cơm chín rồi! Mau về!" Giọng bà to, đứng xa cô vẫn nghe rõ.Quý Bạch Thanh đáp lời, mang theo nông cụ và thùng nước về.Trước khi về, cô ghé sông rửa sạch bùn đất, rửa mặt, nước sông mát rượi khiến mặt cháy nắng dịu đi phần nào.Nhưng lau khô thì mặt vẫn rát.Da mỏng đúng là phiền, dễ bị cháy nắng. Hôm nay nắng gắt, cô giận quá mà quên che chắn, không cần soi gương cũng biết mặt đỏ lên rồi.Về tới nhà, Hà Hương Nguyệt thấy mặt cô đỏ liền giật mình."Sao không đội nón rơm ra đồng?"Quý Bạch Thanh buồn bực lắc đầu: "Quên mất, không sao, vài hôm là hết."Hà Hương Nguyệt đặt thức ăn lên bàn, trừng mắt nhìn cô."Con gái hai mươi tuổi đến nơi rồi mà còn để mẹ lo!"Nói rồi bà ra ngoài, chắc đi sang nhà ai cắt ít nha đam.Hôm nay Quý Vĩ với trưởng thôn lên công xã họp, có lẽ mất một hai ngày.Quý Bạch Thanh một mình ngồi trong nhà chính trống trải, nhìn mâm cơm thịnh soạn hơn mấy hôm trước mà chẳng vui lên nổi.Thịt kho tàu, canh xương củ cải, còn có một đĩa rau xanh mướt, Ôn Miểu rất thích món thịt kho này.Thế là cô lại bực mình tự vỗ đầu, sao lại nghĩ đến nàng nữa!Tự viện đủ lý do cho mình, cuối cùng Quý Bạch Thanh vẫn đi tới cửa phòng, mở hé cửa, ngó vào xem Ôn Miểu làm gì.Vừa thấy người trên giường đang ngủ, má ửng hồng, cô càng giận. Rõ ràng mình ngoài đồng cày cuốc mệt muốn chết như trâu, còn nàng thì ngủ ngon lành thế kia!Dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn vô thức bước nhẹ, đi tới bên giường nhìn Ôn Miểu.Ấn tượng mỹ nhân yếu ớt đã khắc sâu trong cô, cô đưa tay thử trán nàng, thấy không sốt mới yên tâm.Trên bàn còn vương mấy tờ giấy Ôn Miểu dùng qua, Quý Bạch Thanh không dòm trộm, chỉ gom lại để gọn.Do dự một hồi, cô hắng giọng."Ôn Miểu, dậy ăn cơm đi."