[NKTT x DHY] Gửi Tiên yêu dấu!
12
Nơi đóng quân của Lực lượng Đặc biệt, Qatar, 2007Tóc Tiên ngồi trên chiếc ghế gấp, đôi giày quân đội vẫn còn vương bụi cát sau buổi huấn luyện sáng nay. Cô quay sang người đồng đội bên cạnh, giọng đều đều:"Cậu nghĩ lần này họ định điều chúng ta đi đâu?"Người kia nhún vai, vừa kiểm tra lại vũ khí vừa đáp: "Không biết nữa. Đặt đâu ngồi đấy thôi."Cánh cửa lều bật mở. Một người lính khác bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị hơn thường lệ."Thực tế thì... lần này chúng tôi phải đưa cậu về nhà, Tóc Tiên."Cô khựng lại, ánh mắt thoáng sự ngạc nhiên. "Gì cơ?"Người lính hít một hơi sâu, giọng trầm xuống:"Xin lỗi, nhưng chúng tôi vừa nhận được tin, một tin về bố cậu..."Tóc Tiên ngồi lặng lẽ trên chuyến bay dân sự, mắt dõi ra ngoài cửa sổ. Dưới kia là những dải mây trắng trôi lững lờ, tĩnh lặng đến lạ thường, trái ngược hoàn toàn với cơn bão đang cuộn trào trong lòng cô.Khi đặt chân đến bệnh viện, cô không vội bước vào mà đứng lặng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Qua lớp kính, cô nhìn thấy cha mình nằm bất động trên giường bệnh, cơ thể phủ đầy những sợi dây nối với đủ loại thiết bị y tế. Một chiếc ống thở máy che kín mũi và miệng ông, mỗi nhịp thở như một nỗ lực kéo dài thêm sợi dây mong manh giữa sự sống và cái chết.Cánh cửa phòng mở ra, một bác sĩ bước tới, giọng nói trầm tĩnh nhưng chất chứa sự dè dặt."Ông ấy vẫn còn ý thức... nhưng không còn minh mẫn như trước nữa."Bác sĩ khẽ thở dài, ánh mắt ông ánh lên chút cảm thông."Và gần như không thể cử động nhiều được nữa. Tôi phải nói rằng cơn đột quỵ của bố cô rất nghiêm trọng, bởi vì chúng tôi không biết ông ấy đã ngã xuống lúc nào và đã nằm đó bao lâu trước khi có người phát hiện ra."Tóc Tiên đứng yên, mắt cô vẫn dán chặt vào hình ảnh cha mình qua tấm kính. Tiếng máy thở đều đặn vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, từng nhịp như gõ thẳng vào lồng ngực cô.Giọng cô khẽ run khi cất lời: "Nếu như tôi ở đó, chắc sẽ cứu được bố sớm hơn, nhỉ?" Cô quay sang bác sĩ, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng đầy tự trách. "Anh nghĩ lúc đó... tình hình sẽ tốt hơn không?"Bác sĩ nhìn cô một lúc trước khi chậm rãi đáp: "Chúng ta không thể biết chắc được. Nhưng điều quan trọng không phải là nếu như, mà là bây giờ cô ở đây."Câu nói ấy như một lưỡi dao vô hình cứa vào lòng cô. Tóc Tiên siết chặt bàn tay, nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi quá khứ.Tóc Tiên từ bệnh viện trở về nhà, từng bước chậm rãi qua ngưỡng cửa quen thuộc. Căn nhà vẫn vậy, vẫn những bức tường cũ, vẫn khoảng không tĩnh lặng như trước. Nhưng hôm nay, sự tĩnh lặng ấy lại khác. Nó không còn là sự im lặng vốn có của một người ít nói, mà là sự trống vắng của một người không còn ở đây.Cô đứng lặng trước chiếc bàn gỗ. Cặp kính lúp vẫn nằm đó, bên cạnh bộ sưu tập đồng xu cũ của bố. Những đồng xu xếp ngay ngắn, mang theo dấu vết của thời gian.Cô nhớ dáng vẻ trầm tư của bố mỗi khi tỉ mỉ quan sát từng đồng xu, như thể đọc lại một phần quá khứ. Ngày trước, cô chưa từng để ý. Giờ đây, trong sự im lặng của căn nhà, từng món đồ quen thuộc lại gợi lên bao điều chưa kịp nói.Tóc Tiên bước đến bàn, cầm lấy một tờ giấy và cây bút. Cô không chắc mình muốn viết gì, chỉ biết rằng có quá nhiều điều chưa kịp nói. Và giờ đây, cô chỉ còn cách viết ra những điều ấy, để lấp đầy khoảng trống trong tim mình.Sáng hôm sau, Tóc Tiên quay trở lại bệnh viện. Bác sĩ đón cô với ánh mắt trầm ngâm.Bác sĩ: "Bố cô đã tỉnh, nhưng... ông không còn nhiều thời gian nữa. Cô hãy ở bên ông nhiều nhất có thể."Lời bác sĩ như một nhát cắt sâu vào lòng. Tóc Tiên khẽ gật đầu, bước nhanh về phía phòng bệnh.Tóc Tiên tiến lại gần, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bố rồi ngồi xuống ghế bên giường bệnh.Tiên: "Chào bố. Con có vài điều muốn nói với bố, nên con đã viết một lá thư. Bố nghe con đọc nhé?"Bố thân yêu,
Có vài điều con muốn nói với bố. Bố có nhớ vài năm trước. Sau khi con bị bắn. Bố có muốn biết điều đầu tiên thoáng qua đầu con là gì không?
Những đồng xu.
Đột nhiên con trở lại lúc bảy tuổi. Con được tham quan quỹ ban đúc tiền của nhà Trắng. Con được nghe người hướng dẫn mô tả quy trình sản xuất những đồng tiền xu. Làm thế nào mà những đồng xu được đúc ra từ tấm kim loại. Làm thế nào mà chúng có viền và có gờ. Làm thế nào mà những đồng xu được đóng dấu và làm sạch.
Và mỗi mẻ sản xuất ra được kiểm tra độc lập, để xem, liệu có một xu thiếu hoàn hảo hay không?
Bố còn nhớ chứ ạ? Chuyến đi tham quan Philadelphia của chúng ta?
Đó là những gì thoáng qua trong đầu con.
Con cũng là một "đồng xu" của quân đội Hoa Kỳ.
Con được tôi luyện từ năm 1977, con cũng được đúc ra từ một tấm kim loại. Con được làm nổi và đánh bóng. Con cũng được làm viền và làm gờ như những những đồng xu khác.
Nhưng giờ đây con có hai lỗ nhỏ trong mình. Con không còn hoàn hảo như trước kia....
"Bố thấy sao ạ? Trông con có giống nhà văn không?" Nguyễn Khoa Tóc Tiên ngẩn đầu, mỉm cười nói với bố.
Cô đã cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn trào ra."Con đã nhớ bố nhiều lắm..."Giọng Tóc Tiên nghẹn lại, đứt quãng giữa những tiếng nấc.Từ giường bệnh, bố cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má con gái như một lời an ủi thầm lặng. Ông không thể nói, nhưng ánh mắt ông tràn đầy yêu thương."Con yêu bố..."Cô cúi xuống, gục vào lòng bố mình, để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi, vỡ oà như một đứa trẻ thơ.TBCThành phố Philadelphia – Thành phố lớn nhất của tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ. Đây là một trong những thành phố lâu đời nhất của Mỹ, nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng trong lịch sử, như việc ký Tuyên ngôn Độc lập năm 1776