Những đứa con của số phận (Girl x Girl)
Chương 21. Quỷ Già Angela
Tôi biếng nhác cuộn mình vào chăn, hơi ấm nồng nàn của nó tràn đầy ma lực. Thật đau khổ nếu phải rời khỏi chiếc giường vào lúc này.Nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi, nằm ườn trên giường xem ra không phải phép chút nào. Tôi khụt khịt trong nỗi bất nhẫn, bằng một nỗ lực phi thường ép mình ngồi dậy.Mắt nhìn chung quanh mơ màng, một luồng sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, cho thấy Mặt trời đã lên rồi. Thoang thoảng trong không gian, tôi mơ hồ ngửi được mùi Lavender nhẹ bẫng. Nhíu mày, tôi hít một hơi. Dường như mùi hương ấy đã tan biến. Hoặc là nó chưa từng ở đó.Có lẽ là rối loạn khứu giác khi mới dậy. Tôi chép miệng.Một luồng khí lạnh thình lình tràn đến, rùng mình một cái, tôi rúm ró chạy vào phòng tắm. Dù thời tiết rất lạnh nhưng tôi vẫn duy trì thói quen tắm buổi sáng của mình. Nghiệt nỗi, mải xuýt xoa run rẩy mà tôi lại quên bật công tắc nước nóng.Kết quả tôi chào buổi sáng bằng cơn mưa lạnh lẽo trong cái rét -3 độ ngày hôm ấy!!!"Hắt xì!!!"Tôi đã cố không tỏ ra thô lỗ khi ngồi vào bàn ăn cùng mẹ con Kristina, nhưng những cơn hắt xì liên tục kéo đến."Tối qua em không đắp chăn kỹ hay sao vậy?" Kristina đưa cho tôi hộp khăn giấy, giọng lo lắng."Dimitri, ta đã nói chỉnh nhiệt độ phòng Du Dương lên cao hơn mà, ông có làm không thế?""Thưa phu nhân, tôi đã cho người làm ngay khi bà bảo, tuyệt đối không sai sót." Bác Dimitri đứng bên hơi cúi người trả lời.Tôi lật đật đính chính ngay, thật có lỗi khi vì sai sót của tôi mà khiến người khác bị phiền trách:"Bác Lưu, là do cháu bất cẩn, sáng ra lại tắm phải nước lạnh, không phải lỗi của bác Dimitri đâu ạ."Kristina xoa đầu tôi:"Lần sau phải chú ý hơn nghe không, lỡ em mà ngã bệnh thì biết làm sao.""Tôi biết rồi." Tôi khụt khịt mũi, hất tay cô ta ra khỏi đầu mình, đoạn nhìn sang bác Lưu; trông bác ấy vẫn bình thường, nhưng tôi chắc chắn không ai thích thú nhìn con gái mình thân mật một cô gái khác ngay trên bàn ăn thế này. "Cháu xin lỗi vì làm mọi người lo lắng, chỉ có một tuần ở đây mà cháu bệnh thì khó mà làm được gì...""Ai bảo cháu chỉ ở đây một tuần?" Bác Lưu nhướn mày, chậm nhẹ khăn ăn lên miệng."Ơ, chẳng phải Kristina nói thế sao ạ?"Bác ấy mỉm cười, nhấp ly nước rồi mới khoan thai nói với tôi:"Du Dương bé nhỏ, cháu nghĩ chỉ một tuần ở đây mà cháu có thể được huấn luyện đầy đủ hay sao? Một Destiny' Child có năng khiếu cách mấy cũng mất hàng năm trời mới tạm thành thạo được những kỹ năng cơ bản nhất. Không nói đâu xa, nhớ xem Du Dương, mất bao lâu để cháu học được cách đo tỉ lệ một cách hoàn hảo?"Đến giờ cháu vẫn chưa dám cẩu thả luôn ấy chứ bác! Ý nghĩ ấy vừa xẹt qua đầu thì tích tắc sau tôi cứng đơ người, bác ấy nói thế là sao, nghĩa là tôi sẽ phải ở lại đây lâu hơn dự kiến?!! Nhưng còn ba mẹ tôi, ông bà làm sao chịu, cho dù có nể mặt nhà Luu Ivanov thế nào đi nữa!"Xem cháu kìa, chưa chi đã tái xanh thế, yên tâm là ba mẹ cháu sẽ không hốt hoảng lên vì bà già này bắt cóc con gái họ đâu." Bác ấy khúc khích cười. "Đừng quên cháu đang ở đâu, và bác là ai.""Sao ạ?" Tôi vẫn chưa hết hoang mang."Em quên mẹ tôi là Destiny's Child dịch chuyển thời gian à," Kristina thong thả ăn phần bít tết của mình, "em có ở đây vài năm thì bà cũng đưa em về lại được khoảng thời gian khi chúng ta đến Nga một tuần."Ừ nhỉ, tôi phải gõ đầu mình một cái mới được. Haizz, tôi thấy mình càng ngày càng trở nên đờ đẫn và ngu ngốc thật tình, lúc nào cũng ngơ ngơ không biết gì cả. Thế này thì làm sao mà tôi hoàn thành sứ mạng của một Destiny's Child, chưa kể là còn phải đối phó với lũ Devianza đang nhăm nhe lúc này...Mà khoan, trước khi cốc đầu thì bộ óc của tôi đã kịp sáng láng hơn một tí."Nói thế không sai, nhưng làm sao trong thời gian kéo dài đó ba mẹ tôi không lồng lộn lên để lôi tôi về? Đúng không, trước khi bác..." Tôi quay sang phu nhân Lưu, "...thực hiện một thứ, uhm, tương tự như nhảy về lại quá khứ, thì thời gian vẫn diễn ra bình thường, và dĩ nhiên ba mẹ cháu sẽ không thể ngồi yên khi con gái họ đi quá lâu so với mốc một tuần được nêu ra.""Việc này cháu đừng lo, các Destiny's Child ở đó sẽ lo liệu chu đáo việc này. Một Destiny's Child biến hình sẽ đóng vai cháu trong khoảng thời gian đó, có cả Monika giúp sức nên mọi chuyện sẽ ổn thôi."Liệu có ổn không? Tôi có một chút lo lắng, không phải là tôi nghi ngờ gì năng lực của các Destiny's Child, nhưng việc giả trang thành tôi để qua mặt mọi người không phải là việc dễ dàng. Cứ cho là bạn bè lông bông không để ý thì tôi không tin ba mẹ hằng ngày gặp tôi lại bị lừa. Dù sao tôi cũng là con hai người, ba mẹ rành từng thói quen nhỏ nhất của tôi, nhất là mẹ. Đừng quên các bà mẹ hầu như đều có giác quan thứ sáu với con mình, tôi không tin bà dễ dàng lầm lẫn giữa một đứa con do mình mang nặng đẻ đau, tự tay nuôi nấng suốt 17 năm với một người xa lạ, cho dù người đó có mang bộ mặt y hệt tôi đi nữa.Tuy lo lắng nhưng nhìn bác Lưu giải quyết mọi việc gọn ghẽ không một chút ngập ngừng, giống như mọi thứ đều đã được tiên liệu trong đầu, phần nào cũng giúp tôi vững tâm hơn. Tôi không biết liệu khả năng của mình mạnh đến đâu, nếu so với chị Du Ca, Kristina hay bác Lưu đây thì quả thật tôi thấy không bằng một góc. Mọi người ai cũng toát lên phong thái tự tin quyết đoán, còn tôi mãi là con bé bánh bèo không thể chuyển mình thành Rose Hathaway!"Vậy thật sự cháu sẽ ở đây trong bao lâu thưa bác?" Dù biết khả năng của phu nhân Lưu, nhưng tôi không hi vọng mình phải ở trên đất Nga quá lâu."Dĩ nhiên không thể bắt cháu ở đây mãi được, dù việc đào tạo các Destiny's Child diễn ra rất lâu. Cháu chưa biết là hầu như các Destiny's Child khác đều được phát hiện và đào tạo từ sớm, thường là từ lúc còn là học sinh tiểu học, đến khi họ tốt nghiệp cấp hai mới tạm xem là ổn. Về phần cháu, bác đã cố gắng tiết giảm tối đa những thứ không cần thiết, vì vậy chúng ta có thể rút ngắn thời gian huấn luyện.""Vậy rốt cuộc là bao lâu thưa bác?" Tôi nuốt nước bọt, không hiểu sao tôi nghĩ đó chắc cũng phải là một thời gian dài."Một năm, Du Dương. Trong vòng một năm, chúng ta sẽ giúp cháu trở thành một Destiny's Child thực thụ."
Tôi ngơ ngác nhìn căn phòng trống rỗng giờ chỉ còn lại mình. Những bức tranh nhàu nhĩ vương vãi trên sàn. Ngồi bệt xuống, tựa lưng vào cạnh bàn, tôi thở dài, gục mặt vào gối.Tại sao cứ mỗi khi tôi nghĩ mình sắp sửa sẵn sàng cho mọi chuyện, thì ai đó lại đập vào mặt tôi bảo rằng mày chẳng biết gì cả. Tôi rất không thích cảm giác mơ hồ, nhưng đến lúc này, mơ hồ chính là thứ theo đuổi tôi dai dẳng nhất...Một tiếng kẹt cửa khe khẽ, không khí trong phòng thay đổi, mũi tôi ngửi được một hương thơm ấm áp..."Em đây rồi."Tôi ngước lên, bắt gặp nụ cười trìu mến của cô ta. Kristina quỳ xuống, đưa tay vuốt má tôi."Tại sao lại ngồi co ro ở đây vậy?"Không nói không rằng, tôi ôm lấy cô ta. Vùi mặt vào lồng ngực mềm mại ấy, mọi điều mỏi mệt bỗng trở nên thật xa xăm. Không phải chủ ý của tôi, chỉ là đột nhiên cơ thể tự hành động như vậy. Lòng tôi tràn ngập thứ cảm giác ỷ lại vào cô gái này."Sao vậy?""Tôi lạnh." Ừ thì, tôi nói dối đấy.
...
...
...
Tôi ngơ ngác nhìn căn phòng trống rỗng giờ chỉ còn lại mình. Những bức tranh nhàu nhĩ vương vãi trên sàn. Ngồi bệt xuống, tựa lưng vào cạnh bàn, tôi thở dài, gục mặt vào gối.Tại sao cứ mỗi khi tôi nghĩ mình sắp sửa sẵn sàng cho mọi chuyện, thì ai đó lại đập vào mặt tôi bảo rằng mày chẳng biết gì cả. Tôi rất không thích cảm giác mơ hồ, nhưng đến lúc này, mơ hồ chính là thứ theo đuổi tôi dai dẳng nhất...Một tiếng kẹt cửa khe khẽ, không khí trong phòng thay đổi, mũi tôi ngửi được một hương thơm ấm áp..."Em đây rồi."Tôi ngước lên, bắt gặp nụ cười trìu mến của cô ta. Kristina quỳ xuống, đưa tay vuốt má tôi."Tại sao lại ngồi co ro ở đây vậy?"Không nói không rằng, tôi ôm lấy cô ta. Vùi mặt vào lồng ngực mềm mại ấy, mọi điều mỏi mệt bỗng trở nên thật xa xăm. Không phải chủ ý của tôi, chỉ là đột nhiên cơ thể tự hành động như vậy. Lòng tôi tràn ngập thứ cảm giác ỷ lại vào cô gái này."Sao vậy?""Tôi lạnh." Ừ thì, tôi nói dối đấy.
====
Cảm giác ngọt ngào nho nhỏ vào một ngày lạnh...Và... Đừng quên vote =)))))))))))