Những đứa con của số phận (Girl x Girl)
Chương 2. Thế giới quanh tôi đổi thay
Sau buổi học quằn quại đủ kiểu với ba cái đứa thần kinh hết chỗ chê đó, tôi một mình bắt xe buýt về nhà. Hôm nay trời hơi âm u, hi vọng kịp về nhà trước lúc trời mưa. Lớp tôi được ra sớm nên không phải chen chúc với một lô một lốc học sinh khác như mọi ngày. Chờ cùng tôi chỉ có một bác lớn tuổi và một cô gái dong dỏng cao, nhìn thoạt qua thấy ngay là người ngoại quốc.Xe buýt trờ tới, không phải tuyến của tôi, bác gái kia nhanh chóng lên xe để lại tôi và cô gái nọ chờ chuyến kế. Người đẹp nhưng hơi hâm, tôi nhủ thầm. Dù mây đen đang kéo đầy trời nhưng đã mưa giọt nào đâu, thế mà đã giương dù lên che.Thấy tôi chốc chốc lại liếc sang, cô gái nọ cười nhẹ:"Sao em cứ nhìn tôi mãi thế?"Tôi lúng túng khi bị bắt gặp, phần khác lại hơi bất ngờ khi cô ta nói tiếng Việt sành sỏi như một người Việt Nam chính gốc. Mà nhìn kỹ thì cô gái này nét không thô to như những người phương Tây thông thường, đường nét khuôn mặt mềm mại mang chút hơi hướm Á Đông trong đó."À ừ..."Thấy ánh mắt tôi hơi hướng lên cây dù, cô gái nọ mỉm cười lần nữa:"Trông đúng là hơi hâm nhỉ, nhưng mà trời sẽ mưa ngay đấy, đợi mở dù là không kịp đâu.""Sao chị..." Tôi chưa kịp dứt câu thì trời đột ngột trút nước xuống. Mấy người chạy xe trên đường vội vã tấp vào lề lấy áo mưa. Trông ai cũng cuống quýt trước sự khó lường của thời tiết.Tôi cũng vội lùi lại để tránh mưa, chưa gì áo đã ướt một mảng. Bỗng một cánh tay kéo tôi sát lại. Cô gái nọ vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi:"Không nên để bị ướt, sẽ bệnh đấy. Em là người dễ bị bệnh mà."Tôi đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Nhìn sượt qua, vóc dáng và làn da tôi trông không phải thuộc loại tiểu thư yếu đuối, dù ốm nhưng hồng hào, sẽ chẳng mấy ai biết được tôi vốn là một đứa hay đau bệnh. Vậy mà cái cách cô ta nói cứ như biết rõ điều đó chứ không phải đoán mò."Vẻ mặt của em lúc này thật đáng yêu." Nụ cười của cô ta ngày một rộng, tôi bất giác đỏ mặt. Lúc này tôi mới nhận ra cánh tay cô ta vẫn choàng qua vai tôi từ nãy đến giờ. Nếu thay bằng một cậu trai thì người khác nhìn vào sẽ thấy chúng tôi không khác gì một cặp tình nhân cả.Đôi mắt cô ta nheo lại thành một đường cong, chúng có màu nâu nhạt hơn mọi người, sâu thẳm như thể nhìn thấu suy nghĩ người khác.Trong lúc tôi cảm thấy bắt đầu luống cuống thì xe buýt trờ tới như một vị cứu tinh. Tôi dứt người ra, lí nhí nói cảm ơn cô ta rồi vội vã chạy ào ra. Cô gái này mang lại thứ cảm giác thật kì lạ, tôi không thích những thứ mơ hồ như thế. Rồi khi tôi đặt chân lên xe, tôi nghe giọng cô ta xuyên qua màn mưa:"Em rất khác Du Ca, hi vọng em sẽ không như cô ấy.""Gì cơ?!!" Tôi quay đầu lại, nhưng cô gái ấy đã biến mất. Không một dấu vết. Tựa như tan vào hư không.Tôi ngồi phịch xuống ghế. Cô gái này là ai?!!!
...
Lúc tôi về đến nhà trời đã nhá nhem tối. Uể oải quăng ba lô xuống sàn, tôi thả người xuống sofa. Ngửa đầu ra sau, tôi nhớ đến cô gái ở trạm xe buýt. Cô ấy biết chị tôi? Tôi hầu như đã gặp hết những người bạn của chị mình, bạn thời trung học, sinh viên Nhạc viện, mấy nhóm xã hội, cả mấy người bạn khá ăn chơi khác của chị ấy, không ai giống cô gái kia cả. Trí nhớ tôi không tồi, và một người đẹp đến mức đó sẽ không dễ khiến người khác quên được.Đang miên man suy nghĩ thì bụng tôi réo lên. Ôi thôi kệ, bèo nước gặp nhau nghĩ chi cho nhiều, giải quyết cái bụng đói là việc cần làm hơn. Tôi vứt phéng ý nghĩ về cô gái kia và đi vào bếp.Ba mẹ đều vắng cả nên tôi lười nấu ăn, vậy là úp đỡ tô mì lót dạ. Đang lúc xì xụp tôi nhớ ra Monika có hỏi mượn tôi vài bản nhạc phổ cũ mà nó đã làm lạc mất đâu đó. Monika học ở lớp violin, vâng, là đàn em khóa sau của chị tôi.
...