[Nhặt được bạn gái đến từ tương lai]

Chương 8



Ja-Oh nắm tay Mook kéo cô ra phía sau mình rồi cầm lấy ống đựng giấy vẽ để phòng vệ nhưng hai bên chưa kịp làm gì nhau thì cửa phòng lại mở ra, cô chủ nhà lúc này đi đến bên cạnh người đàn ông kia nói nhỏ vào tai ông ta vài câu, người đàn ông đó ngước lên nhìn về phía hai cô gái với vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng ra hiệu cho đàn em mình nhường đường cho họ.

Thấy cô chủ nhà nháy mắt ra hiệu nên Ja-Oh kéo Mook rời đi, mãi cho tới khi ra khỏi quán bar một đoạn khá xa thì Ja-Oh mới bỏ tay Mook ra :"Cô bị khờ à? Nơi nguy hiểm như vậy cô cũng dám tới? Cô có biết suýt nữa là xảy ra chuyện rồi không? Nơi đó rất hỗn tạp, sau này cô đừng đến đó nữa, lần này may mắn có chị Jam giúp đỡ nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy."

Mook đi theo phía sau Ja-Oh nhưng cô chỉ cúi đầu đi mà không lên tiếng trả lời, lúc còn ở hiện đại không phải cô chưa từng gặp những trường hợp như này nhưng những lúc ấy chỉ cần cô vận dụng mối quan hệ của gia đình thì sẽ không sao cả còn bây giờ cô chỉ có thể chịu đựng lo sợ mà cầu nguyện có người đến giúp mình. Trong lòng Mook lúc này rất loạn, cô lo cho cái tương lai mờ mịt của mình, một người không có giấy tờ hay thân phận gì cũng không nên xuất hiện ở cái thời gian này như cô sẽ phải sống sao đây? Chẳng lẽ cứ nhờ cả vào người khác như hiện giờ? Ba mẹ, bạn bè của cô ở hiện đại họ sẽ thế nào nếu cô biến mất lâu như vậy? ....

Ja-Oh không nghe tiếng trả lời của Mook nên quay đầu lại nhìn xem thì thấy Mook thẫn thờ cúi đầu đi, trông cô lúc này nhìn rất suy sút, Ja-Oh im lặng đứng yên tại chỗ đợi Mook đi đến cạnh mình thì giơ tay ra nắm lấy tay cô dắt đi. Mook ngẩng đầu lên nhìn Ja-Oh với vẻ mặt khó hiểu, lúc này Ja-Oh đang vừa đi vừa nhìn về phía trước :"Cô đi không lo nhìn phía trước mà cứ cúi đầu như thế rất dễ va chạm, dắt tay như vậy thì tôi có thể giúp cô tránh. Không phải tôi không muốn cho cô đi kiếm tiền, chỉ là nơi đó rất nguy hiểm..."

"Tôi biết rồi!" Mook lên tiếng làm Ja-Oh cũng im lặng không nói nữa. Hai người lại lần nữa im lặng, Ja-Oh vẫn nắm tay Mook dắt đi để tránh cô va chạm vào mấy chướng ngại vật phía trước, Ja-Oh biết bản thân không giỏi trong việc an ủi người khác nên cũng không nói nhiều mà chỉ im lặng quan tâm Mook. Mook thì cứ mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cũng mặc kệ cho Ja-Oh dắt đi, lúc này nếu Ja-Oh buông tay ra có lẽ cô sẽ ngồi sụp xuống mà khóc ngay tại đây mất.

Khi đi vào hẻm nhỏ gần đến nhà thì hai người lại gặp hai ba người đàn ông để trần đang ngồi uống rượu, thấy hai cô gái đi qua thì bắt đầu buông lời trêu chọc nhưng nhìn khi nhìn thấy dáng người cao gầy chính là Ja-Oh thì họ lại bắt đầu đánh trống lảng sang chuyện khác không trêu chọc hai người nữa. Ja-Oh nắm chặt tay Mook đi nhanh về nhà, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Ja-Oh về phòng đã thấy Mook giúp cô trải chăn nệm ra như mọi ngày.

Một đêm này cả hai đều không ngủ được, Ja-Oh nằm gác tay dưới đầu nhìn lên trần nhà dù trong bóng tối không thấy được gì cả nhưng cô có thể nghe tiếng Mook khóc dù có vẻ cô ấy dùng chăn để ngăn bản thân phát ra tiếng làm phiền cô. Ja-Oh nghĩ đến lúc tối có phải mình hơi nặng lời rồi không, một cô gái có bề ngoài xinh đẹp, dù là trang sức hay chiếc váy cô mặc đều trông có vẻ đắc tiền của Mook lúc vừa gặp thì có lẽ cô là con gái của một gia đình có điều kiện khá tốt, bây giờ không những mất trí nhớ lại còn phải làm việc kiếm tiền thì chắc hẳn cô đã rất áp lực vậy mà còn gặp tình trạng này. Mook không ngủ được vì chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu cô sẽ hiện lên gương mặt dê ghê tởm của người đàn ông lúc chiều, cô thật sự rất rất muốn về nhà nhưng bây giờ thì không được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...