NHÂN DUYÊN ĐƯỢC CHỌN
Chương 3 : Gặp Lại
Chương 3 : Gặp Lại=======================Ọt...ọt.....Cô bé xấu hổ cúi gục mặt xuống, caí bụng nhỏ thật phản chủ sao có thể reo lên âm thanh này được chứ?"Bạn nhỏ đói bụng sao? Có muốn dùng sủi cảo hấp không?"Cố Diệc Hàn nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ này là dáng dấp không tiếp thu nổi, đừng nói với nàng món ăn truyền thống của Trung Quốc mà bạn nhỏ này không biết nha, như vậy cũng thật kì quái"Đó là gì? Có ngon không?""Em muốn thử không?"Đáp lại câu hỏi của Cố Diệc Hàn là ánh mắt lấp lánh như sao trời của bạn nhỏ, nàng nhoẻn miệng cười bước lại xe lấy ra một cái lồng giữ nhiệt, rất nhanh bốn viên sủi cảo mọng nước cùng cột khói bốc lên"Thơm quá, em có thể ăn được không?""Tất nhiên"Cố Diệc Hàn dùng nĩa xiên một viên sủi cảo hướng đến bạn nhỏ, rất nhanh đã bị ngoàm lấyHai mắt bạn nhỏ lóe sáng, ngón tay cái không ngừng giơ lên như tán thưởng về độ ngon của thức ăn đang nhai trong miệng, hành động chọc vào nơi mềm mại trong lòng Cố Diệc Hàn, nàng theo đó cũng cười đến vui vẻ"Cho em tất cả"Cô bé cũng không khách sáo cứ thế mà ăn sạch phần cơm trong ngày của Cố Diệc Hàn, cái miệng nhỏ còn không ngừng chun chun như thể chưa thỏa mãn"Thật ngon, chị có thể đến nhà em làm đầu biếp không?""Không thể a!"Dưới trời tuyết lất phất rơi, một lớn một nhỏ ngồi nói đủ thứ chuyện trên đờiCố Diệc Hàn đoán là người nhà của cô nhóc này sẽ rất nhanh tìm đến quả nhiên không sai, hai người ngồi tán gẫu hơn ba mươi phút đã có một chiếc xe hơi đen bóng đổ phịch dưới lòng đường"Tiểu tổ tông của tôi trời ạ, tiểu thư nhỏ đây rồi!"Một người vệ sĩ từ trên xe vội vã đi xuống, dáng dấp cực kỳ luống cuống, hai tay còn không ngừng chắp vá lạy trời khấn phật"Có phải người nhà của em không?"Cố Diệc Hàn là muốn xác minh sẽ không có sự nhầm lẫn nào nên nàng nhìn cô nhóc bên cạnh chờ đợi cái gật đầu"Vâng"Trước khi lên xe cô bé còn nán lại nài nỉ phương thức liên lạc với Cố Diệc Hàn, nàng hết cách chỉ có thể đọc số điện thoại của mình cho người đàn ông đi bên cạnh cô béThật tế nàng không nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại...Trên đời này có vô vàng chuyện không ngờ, như là việc ở lúc đang tất bật với đơn hàng giao khách thì di động của nàng vang lên dãy số lạ lẫm, thật không nghĩ là người nhà của cô nhóc đóChần chừ từ chối qua vài vòng nhưng đối phương dường như không có ý định buông tha, hết cách Cố Diệc Hàn đành gật đầu đi đến tư gia một chuyến, nàng nhìn địa chỉ được gửi đến mà ngẩn cả ngườiĐây chả phải là khu "người giàu" nhất Bắc Thành sao?Dù sao thì cũng đã đi gặp mặt nàng không thể không tươm tất một chút, chọn cho mình chiếc áo thun màu trắng tương đối mới cùng quần bò màu vàng nhạt, bên ngoài là chiếc somi caro màu lục, dưới chân là đôi giày thể thao trắng, nhìn qua cả một kiện quần áo vô cùng bình thường, nhưng đây đã là 'sang trọng' nhất của Cố Diệc HànTheo chỉ dẫn của người làm, Cố Diệc Hàn đi qua ba bốn khúc cua mới đến được nhà chính, nàng nhìn trạch viện này mà sửng sốt rất nhiều, không tin được đời này có thể đặc chân vào những nơi sang trọng như thế này"Cô Cố mời ngồi, phu nhân sẽ xuống ngay!"Cố Diệc Hàn khẽ cúi đầu, nàng ánh mắt không dám nhìn ngó quá nhiều xung quanh, sợ rằng bản thân sẽ làm ra những hành động thất lễ, nên liền duy trì sóng lưng thẳng tắp ngồi trên sofa giữa phòng khách rộng rãi"Xin chào, cô là Cố Diệc Hàn, người đã trò chuyện cùng Lâm Dao mấy ngày trước!"Chất giọng của vị phu nhân này vô cùng đanh thép, rõ ràng là chào hỏi thông thường nhưng đi vào lỗ tai của Cố Diệc Hàn lại có từng trận gai nhọn"Vâng""Không cần căng thẳng, ta họ Hạ là mẹ của Lâm Dao, con bé mấy ngày trước nháo động một trận thật đáng chê cười, hôm nay hẹn cô Cố đến đây là muốn thương lượng một chuyện, không biết cô Cố có nguyện ý hay không?"Cuống họng Cố Diệc Hàn có cảm giác như sắp bị bỏng đến nơi, nàng thì với giới hào môn này có gì để thương với lượng...."Xin phu nhân cứ nói!"Nét cười trên mặt người phụ nữ thêm mấy phần khó hiểu"Ta biết cô Cố chỉ là tài xế xe công nghệ, thu nhập điều không ổn định, ở quên còn em gái đang tuổi ăn học, a di cùng dượng tuổi tác đã cao không thể làm việc nhiều, nói cách khác cô Cố là lao động chính trong nhà. Cô xem đề nghị của ta thế nào, đến chỗ con gái ta làm việc, công việc nhà đơn giản, phần lớn là chăm sóc buổi ăn cho hai đứa con ấy, theo lời của Lâm Dao thì cô Cố nấu ăn rất ngon! Cô cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?"Cố Diệc Hàn cho rằng mọi chuyện quá mức không chân thật rồi...."Tôi có thể làm thật sao?"Vị phu nhân đối với dáng vẻ của Cố Diệc Hàn càng thêm thuận mắt, rất nhanh liền gật đầu"Một tháng năm ngàn tệ, cô thấy thế nào?"Quá được luôn ấy chứ..."Cảm ơn phu nhân tin tưởng, tôi sẽ cố gắng làm tốt!""Phu nhân, đại tiểu thư đã về!"Cuộc trò chuyện của hai người ở phòng khách bị âm thanh lộc cộc của giày cao gót đánh gãyTừ ngoài cửa chính đi vào dáng dấp của một nữ nhân khuynh sắc khuynh thànhHiển nhiên Lâm Thiển Ngưng không nghĩ sẽ gặp lại người này mà còn ngay trong nhà chínhĐây là loại chuyện máu chó gì?"Cố Diệc Hàn, cô ở đây làm gì?""Hai đứa biết nhau?"Người ngạc nhiên nhất dĩ nhiên là Hạ phu nhân"Không biết"Nói là đồng thanh như vậy nhưng trong lòng hai vị nào đó lại ngập trong cảm xúc không tên"Thế trước sau gì cũng biết, Thiển Ngưng đây là quản gia tập sự mới của nhà chúng ta, con trước tiên thu liễm tính khí lại!""Quản gia?"Lâm Thiển Ngưng cho rằng đây là câu chuyện hài hước nhất mà nàng từng nghe, sao có thể để một người đặc điều vu không người khác làm quản gia cho nhà họ Lâm, buồn cười chết đi được"Mẹ có biết mình vừa mang một thành phần không ra gì vào nhà hay không?"Thân thể Cố Diệc Hàn thoáng cứng ngắt, nàng trong mắt cô ấy chính là như vậy không ra gì?"Thiển Ngưng, cẩn trọng lời nói!"Âm giọng Hạ phu nhân hạ xuống, Lâm Thiển Ngưng cũng không muốn cùng mẹ mình đôi co, nàng quăng một ánh mắt chán ghét cho Cố Diệc Hàn rồi bỏ thẳng lên lầuCố Diệc Hàn duy trì lễ phép cùng nét cười cứng ngắt, nàng cúi chào Hạ phu nhân sau đó cũng li khai khỏi nhà họ LâmTrái đất đúng là hình trònNgày hôm sau, Cố Diệc Hàn đúng sáu giờ đã có mặt ở tư trạch của Lâm gia, nàng nhận công việc từ thím Cao làm những công việc vụn vặt trong ngày, sau lại chuẩn bị điểm tâm cho mọi người, đến giữa trưa mới có chút rãnh tay mà ngồi hớp ngụm nướcĐồng hồ gõ hơn mười một giờ, Lâm Thiển Ngưng cả người có chút oải uể đi vào nhà bếp liền đụng với người mà nàng nghĩ tốt nhất không nên gặp"Lời của Tôn Hiên đêm đó đúng là có chút khó nghe nhưng ngẫm lại cũng không hẳn vô lý, chả phải bây giờ cô còn vào thẳng nhà chính lam quản gia tập sự, nên nói rằng cô thật giỏi diễn trò, ngay cả một đứa nhóc cũng không tha!"Âm giọng châm chọc của Lâm Thiển Ngưng vừa phải, không to không nhỏ nhưng đủ để mọi người bên trong khuôn biếp nghe thấy, tức thì ánh mắt khó hiểu liền bắn đến người vừa đến làm ngày hôm nayRa là dùng thủ đoạn....Cố Diệc Hàn sớm biết một khi nhận công việc này thì việc chạm mặt Lâm Thiển Ngưng là tránh không khỏi, việc phải người cô gái này nói lời khích bát càng là tránh không khỏi, nhưng nàng hiểu rõ phàm là chuyện bản thân không thể giải thích thì càng không muốn giải thíchDù sao thì giữa bạn trai lâu năm cùng một người mới quen biết, bên nào nặng bên nào nhẹ đã quá rõ ràng, chưa kể Cố Diệc Hàn lấy tư cách gì để bảo Lâm Thiển Ngưng nghe theo lời nàng..."Lâm tiểu thư trước đây có chút hiểu lầm mong cô bỏ qua, thời gian tới tôi làm việc nếu có sai sót xin chỉ giáo nhiều hơn!"Mi mắt Lâm Thiển Ngưng tức thì câu lại, thái độ này là sao? Là chấp nhận cáo buộc của Tôn Hiên? Nàng thật chẳng hiểu nổi bản thân nữa rồi, nàng rõ ràng là tin tưởng Tôn Hiên nhưng vì cái gì đứng trước ánh mắt sâu thẩm của Cố Diệc Hàn lại cảm thấy cực kỳ bí bách, như thể nàng là một kẻ chả ra làm sao?"Muốn làm việc ở đây lắm sao?"Bước chân Lâm Thiển Ngưng rút ngắn lại một đoạn, nàng hai tay vòng trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo quét từ đỉnh đầu đến gót chân người này"Vâng""Hảo, thế từ ngày hôm nay toàn bộ công việc nhà của nhà chính cô một mình làm tất cả cho tôi, bất kì một ai cũng không được giúp, được chứ?"Cố Diệc Hàn hít mạnh một hơi lên tiếng"Được, tôi sẽ làm tốt""Từ từ tận hưởng!"Chẳng mất bao lâu để Cố Diệc Hàn hiểu được ngụ ý của cụm từ "từ từ mà tận hưởng" này là gì? Trạch viện này nói lớn không lớn nhưng nhỏ lại càng không nhỏ, chỉ tính công việc quét dọn đã tiêu hao rất nhiều thời gian cùng sức lực, thẳng đến khi nhận được cái gật đầu tạm ổn của tổng quản thì hai chân cùng hai tay của Cố Diệc Hàn đã muốn run lẩy bẩy, nhưng nàng nào có thời gian quằm một ngụm cơm khi mà Lâm Thiển Ngưng thả xuống một chậu quần áo to tướng và yêu cầu nàng giặt tayVới thời tiết vào đông thế này thì giặt tay chính là một loại đả kích dây thần kinh cực hạnBắt đầu công việc vào lúc sáu giờ ba mươi sáng đến hiện tại chỉ còn ba mươi phút nữa đã bước sang ngày mới, Cố Diệc Hàn mới miễn cưỡng hoàn thành công việc trong ngày, nàng thật sự mệt đến không muốn làm gì khác chỉ muốn ngã vật ra đất mà nhắm mắt ngủSo với việc chạy xe mười mấy tiếng ngoài trời thì loại công việc này đích thị tiêu hao hơn rất nhiềuTừ ban công phòng ngủ lầu hai, Lâm Thiển Ngưng nhìn tuyết lất phất rơi lại nhìn xuống Cố Diệc Hàn đang tích cực phơi những cái chăn màn cuối cùng, với bằng thường nàng có thể nhìn thấy hai bàn tay của cô ta đã sắp đông cứng thành đá, trong lòng tức thì như có gai nhọn cứa quaThở mạnh một hơi để bình ổn tâm tình hiện tại, Lâm Thiển Ngưng dứt khoát đóng cửa sổ mà tắt đèn đi ngủNhịp độ công việc ở tư trạch chưa từng buông tha Cố Diệc Hàn, mỗi ngày cô thật sự là bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm đến đầu óc ong ong như ong vỡ tổ, trên dưới người làm ít nhiều điều biết Cố Diệc Hàn đắc tội đại tiểu thư nên mớ có kết cục nàyBọn họ dĩ nhiên sẽ chạy đi ôm chân chủ tử, trái phải luân phiên mà hạch sách Cố Diệc Hàn, có thể nói một ngày làm việc của Cố Diệc Hàn bằng bốn năm người bọn họ cộng lạiThoắt một cái đã là tuần thứ hai Cố Diệc Hàn ở tư trạch làm việc, nàng mới lần nữa gặp lại Lâm Thiển NgưngThời gian này, Lâm Thiển Ngưng theo đuổi một dự án trọng điểm của tập đoàn, quỹ thời gian điều vô cùng chật chội, nàng thật sự đã sắp bị bóp đến cứng người, những lúc như thế này thật sự muốn có Tôn Hiên bên cạnh vỗ về, nói lời an ủiNhưng tiếc anh ấy không ở Bắc Thành...Cố Diệc Hàn nhìn dáng vẻ chán chường của Lâm Thiển Ngưng bên kia mà khá băn khoăn, chính mình có nên đi sang hỏi vài lời hay không?Người ta nói đừng nên nói lý với người say, và đừng nên đưa lời khuyên với người đang tương tư, mộng mịBước chân Cố Diệc Hàn không tự chủ mà rẽ sang hướng Lâm Thiển Ngưng đang ngồi"Xin chào, đã lâu không gặp!"Lâm Thiển Ngưng thoát khỏi mệt mỏi mà ánh mắt nhìn chầm vào người này, Cố Diệc Hàn không gặp một lúc như thế nào cái mặt lại nhọn hoắt thế kia, là xuống bao nhiêu cân?"Quen biết sao mà chào?"Đã lường trước sẽ bị cô gái này dội cho vài gáo nước lạnh nên Cố Diệc Hàn cũng không cảm thấy quá mức hụt hẫng, nàng hơi nhích chân ra sau vài bước, yên lặng đứng một bênHành động này khiến cho Lâm Thiển Ngưng khó hiểu"Làm sao? Cô còn muốn tăng ca ở đây à?""Không, chỉ là tôi cảm thấy nếu tôi bây giờ đi về cô sẽ rất cô đơn!"Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Diệc Hàn có thể thốt lên mấy câu sến sẩm như vậy, còn không nói đến quan hệ giữa hai người nào tốt đẹp gì, lời nói tuôn ra đến khi ý thức được thì đã không kịp chặn lạiLâm Thiểng Ngưng là sửng sốt không thôiCố Diệc Hàn càng là túng quẩn không biết nên chuồn đi chỗ nào"Cô bị ngáo đá à? Có chỗ nào thấy tôi cô đơn? Còn nữa thân nhau lắm sao mà ăn nói như thế? Không biết trên dưới!"Cố Diệc Hàn cúi đầu không lên tiếng nhưng dường như Lâm Thiển Ngưng cũng không bài xích việc người này đứng ở đây cùng nàngĐơn giản, vì nàng đang cô đơn thật"Vậy cô không cô đơn!"Lâm Thiển Ngưng phát hiện người này dường như rất thích chọc nguấy nàng, hai mắt liền lườm đến muốn rách nát đối phương"Người ta nói khi tâm trạng một ai đó không tốt thì việc đi hóng gió là một giải pháp nên thử, không biết cô có muốn dạo một vòng không?"Đối với lời đề nghị của Cố Diệc Hàn, Lâm Thiển Ngưng khẽ nhăn mày, cho rằng chính mình nói lời ngu ngốc Cố Diệc Hàn tức thì chùn xuống mi mắt"Xin lỗi, tôi nói không đúng rồi!""Đi lấy xe, nón bảo hiểm lần trước tôi để ở chỗ bảo an, cô đến đó lấy! Cô có mười phút, không tôi đổi ý!"Cố Diệc Hàn khẽ bật cười trước hành động nàyChứng kiến đại tiểu thư trèo lên xe của người quản sự đang bị đầy ải của trạch viện, bảo an không biết chính mình có quá lậm cậm mà nhìn nhầm hay không?Lâm Thiển Ngưng phát hiện nàng ngồi qua rất nhiều loại xe sang nhưng chỉ duy nhất cảm thấy thoải mái khi ngồi sau xe của Cố Diệc HànCái quái gì thế không biếtXe chạy qua hai ba con phố, Cố Diệc Hàn dừng trước một hàng trà sữa vẫn còn khách, nàng đá chống mà xuống xe"Có muốn thử loại trà sữa trái cây trứ danh ở đây không?"Lâm Thiển Ngưng không trả lời chỉ tùy tiện phất tay"Chờ tôi một chút nhé!"Ánh mắt Lâm Thiển Ngưng ghim chặt lên bóng lưng của người kia, rõ ràng là một nữ nhân như nàng như vì cái gì lại mang đến cảm giác được bảo bọc nhiều như vậyNếu không phải sự kiến lần đó thì có lẽ nàng đã rất cân nhắc tiến thành mối quan hệ bạn bè với Cố Diệc HànChưa đến mười phút, Cố Diệc Hàn đã trở lại trên tay mang theo một túi giấy đựng cốc trà sữa vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, như để giải đáp thắc mắc của Lâm Thiển Ngưng, nàng chậm rãi lên tiếng"Trời lạnh uống đồ lạnh sẽ đau họng, uống trà sữa nóng sẽ ấm hơn, vị trà cũng đậm vị hơn, cô thử đi!"Qua hai lần kia Lâm Thiển Ngưng đối với lời giới thiệu của Cố Diệc Hàn điều không còn nghi ngờ, nàng đón lấy túi giấy nhanh chóng hớp một ngụm, đúng là vị trà thoảng trong khoan miệng, bao bọc lấy đầu lưỡi, tư vị vô cùng thỏa mãn"Cũng tàm tạm!""Tàm tạm của cô chính là rất ngon của người khác rồi!"Lâm Thiển Ngưng nhướn một bên chân mày, như nói nếu cái miệng của người này còn châm chọc nàng, nàng sẽ không ngại mà xé toạt đi"Có phải tâm trạng tốt hơn một chút không?"Âm giọng Cố Diệc Hàn trong đêm đông phá lệ ấm áp, bất giác Lâm Thiển Ngưng không chống cự, không cậy mạnh mà khẽ gật đầu"Tốt lên một chút!""Vậy tôi chở cô về nhé, muộn rồi, tôi còn phải chạy xe vài chuyến!"Lâm Thiển Ngưng khẽ nheo mài, đã là giờ nào còn chạy xe?"Chạy xe? Mẹ tôi trả công không tệ, cô kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?"Cố Diệc Hàn khẽ nhún vai không lên tiếngSuốt chặn đường sau đó cả hai cũng không trao đổi thêm câu nào, thẳng đến khi cổng trạch viện được mở ra"Cố Diệc Hàn, ngày mai buổi sáng không cần đến, ngủ nhiều một chút đi!"Lâm Thiển Ngưng bỏ xuống một câu liền rời đi, như thể sợ rằng người này sẽ nhìn thấy mặt nàng đang đỏ lênNhìn theo bóng lưng kia, khóe môi Cố Diệc Hàn cong nhẹ....Nhiều ngày sau đó không khí làm việc ở tư trạch của Cố Diệc Hàn có phần dễ thở hơn rất nhiều, nàng không còn thỉnh thoảng bị người này nói móc, người kia nói xéo, công việc cũng không quá mức mệt nhọc, thậm chí trước khi tan ca chủ quản còn đưa cho nàng một khây cơm mang vềĐối với đãi ngộ này Cố Diệc Hàm có chút thủ sủng nhược kinh, được sủng trong sợ hãi, nàng nói vội lời cảm tạ liền li khaiMùa đông ở Bắc Thành không còn quá rét buốt, những tháng cuối năm ngày một đến gần, các hàng quán đã tất bật trang trí cho lễ giáng sinh, các tuyến phố ngập trong sắc đỏ trắng đẹp mắt, nói cách khác đây cũng là thời điểm thích hợp để cật lực kiếm tiềnBan ngày Cố Diệc Hàn ở nhà họ Lâm làm một quản gia tập sự, buổi tối liền mở ứng dụng làm một chuyên viên giao hàng kiêm luôn tài xế công nghệ, có thể nói quỹ thời gian hai mươi bốn tiếng được nàng tận dụng đến mức tối đaHơn một giờ sáng, Cố Diệc Hàn đậu xe bên vệ đường chính mình ngấu nghiến phần cơm có chút nguội lạnh được chủ quản của Lâm gia dúi vào buổi chiều, nhai nhai nuốt nuốt chẳng mấy chốc đã xử lý xong xuôi[Đang ở đâu?]Mấy ngày trước nàng được Lâm Thiển Ngưng kết bạn wechat, nhưng không nghỉ người này sẽ chủ động nhắn tin cho mình, còn là một dạng câu không đầu không đuôi như thế này/Đường số 9 khu Nam, có chuyện gì sao?/[Qua đây, quán bar phố Nam Kinh đón tôi/Cố Diệc Hàn hơi nhíu mày, cái quán bar này nàng có ấn tượng không tốt, lần kia chỉ còn nửa cái mạng cũng là ở quán bar này, nhưng là Lâm Thiển Ngưng bảo nàng sang đó làm gì?/Được/Mang theo thắc mắc cùng khó hiểu, Cố Diệc Hàn nhanh chóng phi con xe của mình đến, chỉ vừa đá chống xe nàng đã nhìn thấy thân ảnh của Lâm Thiển Ngưng dựa ở bên kia góc tường, trạng thái này nói cho nàng biết nữ nhân này tâm trạng lại tệ hại nữa rồi"Xin chào, có phải quý cô gọi xe không?"Lâm Thiển Ngưng nheo mắt nhìn người đang đến, ánh mắt nhìn đến chiếc mũ bảo hiểm vẫn còn gắn tag kia liền lấp lánh ánh cười"Tài xế như cô đối với khách hàng nào cũng chịu chi như vậy sao? Mỗi lần đưa đón là một mũ bảo hiểm mới?""Chỉ với cô thôi, tôi đâu phải người đi làm vì đam mê!"Cố Diệc Hàn đá chống xe bước xuống, chính mình cầm theo nón bảo hiểm mà đưa đến, rất nhanh Lâm Thiển Ngưng đã đón lấy, cũng nhanh chóng mà yên vị ở ghế sau xe máy"Đi nào tài xế!""Tuân lệnh"Cố Diệc Hàn làm một động tác chào theo quy cách quân đội, hành động có mấy phần vô tri này khiến cho Lâm Thiển Ngưng bật cười"Ngốc à?"Âm thanh rồ ra của chiếc xe máy vang lên trong đêmLâm Thiển Ngưng không báo điểm đến Cố Diệc Hàn đánh bạo một chút thay vì chạy về tư trạch lại đánh tay lái đến căn hộ mà lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, dĩ nhiên điều này làm cho Lâm Thiển Ngưng khó hiểu, nàng còn chưa nói sao người này lại biết nàng muốn gì?"Sao cô biết tôi sẽ về đây?""Vì trên mặt cô viết mấy chữ : không muốn về nhà"Cố Diệc Hàn như để phụ họa lời của mình còn dùng đầu ngón tay vẽ vời vài nét trong không khí, đây rõ ràng là đang hống một người tâm trạng tệ hại như Lâm Thiển Ngưng"Trà sữa và maccaron, cô có muốn dùng không?""Hâm à, một giờ sáng uống trà sữa cô muốn tôi trở nên béo ú sao?"Lâm Thiển Ngưng giơ lên nấm đấm có ý định đe dọa"Nhưng mà tôi đói, cô lên nhà nấu cho tôi bát mì đi, tiền công hai trăm tệ thấy sao?""Thành giao"Cố Diệc Hàn rất nhanh đáp ứng, nàng không phải ham tiền nhưng là nàng thật muốn bồi cô gái này đêm nayKhuôn miệng Lâm Thiển Ngưng khẽ cười, nàng phát hiện có một người bạn nhiệt tình như vậy cũng không tệ...