Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 49 - Tháo khuyên lưỡi



"Cô cũng biết chúng ta quảng bá là show hẹn hò thực tế đầy cảm xúc, thực ra kịch bản đều đã được sắp đặt sẵn rồi, đến lúc đó cứ thế mà diễn thôi......"

Quý Ngư liếc thấy Cố Chỉ đắc ý, trước mặt là đạo diễn đang vã mồ hôi lạnh, cô ấy cạn lời:

"Không còn khách mời dự bị nào khác sao?"

Cảm giác của Quý Ngư đối với Cố Chỉ giống như đối với hạt bụi trong không khí, không bao giờ để tâm hay hứng thú.

Bảo cô ấy diễn cảnh rung động trước một người đàn ông, chi bằng cho cô ấy một nhát dao, giết cô ấy luôn đi.

Hơn nữa, Quý Ngư còn có một loại ảo giác kỳ lạ rằng mình đã phản bội ai đó.

"Chủ yếu là, cô Cố đã chọn cô rồi, những người khác cô ấy chưa chắc đã chịu......" Đạo diễn lau mồ hôi lạnh, thở dài:

"Tình hình hôm nay cô cũng thấy rồi đó, hoàn toàn là một mớ hỗn độn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta ai cũng khó ăn nói."

"Dự án này sẽ hỏng mất, haizzz......"

Quý Ngư hơi nhíu mày, hàng mi dài rũ xuống, đổ bóng nhẹ lên gò má thanh tú.

Thấy biểu cảm cô dường như dao động, đạo diễn lập tức tranh thủ chêm vào: "Cô thử tham gia một kỳ trước xem sao? Nhân vật nữ số ba vốn là vai mờ nhạt, không cần cô diễn gì nhiều."

"Xin cô đấy, Quý tổ trưởng, Quý đại kế hoạch, cả show này sống còn đều trông vào cô hết rồi."

"...Tôi sẽ suy nghĩ." Quý Ngư đáp.

Lúc này ở một góc xa, Lâm Diên Vĩ đang nóng ruột muốn nổ tung. Cô nàng rướn người, nghiêng tai hòng hóng chuyện, mặt căng như dây đàn.

Còn Cao Sâm Tây thì vừa uống nước trái cây, vừa dùng tay vén tóc bị gió biển thổi rối. Tóc vén xong thì... đúng lúc cổ tay cô chạm phải eo trần của Lâm Diên Vĩ do cử động mạnh.

Cao Sâm Tây ngẩn người

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy ai có hõm eo chuẩn như vậy, hai cái hõm nhỏ lõm vào đó, khiến cô ấy muốn dùng ngón tay ấn vào.

Có lẽ ở chỗ này mà xỏ khuyên cũng đẹp lắm - Cao Sâm Tây thầm nghĩ

Cao Tây Tây bỗng siết chặt chai nước, giọng hơi khàn đi: "Cậu sốt sắng vậy à?"

Lâm Diên Vĩ bị giật mình bởi âm thanh phía sau, ậm ừ trả lời: "Tất nhiên rồi, Quý Ngư không thích lên hình, cậu ấy chắc chắn không muốn làm nữ số ba đâu."

"Còn nữa, cái Cố Chỉ kia thiệt khiến người ta ngứa mắt, làm như mình là bà hoàng vậy, khó ưa chết đi được."

Cao Sâm Tây đặt ly xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Mạt Vĩ má đỏ ửng lên vì tức giận.

"Vậy thì, hay là tớ đi thay cậu ấy?"

"Thật sao?" Lâm Diên Vĩ đột ngột quay người, ghé sát vào mặt Cao Sâm Tây, "Cậu và Cố Chỉ ai lợi hại hơn? Cậu mà thay thì cô ta có làm khó cậu không?"

Cao Sâm Tây: "Cô ta không dám làm gì đâu."

Mắt Lâm Diên Vĩ sáng rực lên: "Vậy tớ đi nói với Quý Ngư!"

"Khoan đã," Cao Sâm Tây kéo cổ tay Lâm Diên Vĩ, kéo người lùi lại vài bước, gần như ngã vào lòng cô ấy, rồi mới giữ vững được thân người đối phương

"Giúp tớ tháo khuyên lưỡi ra."

Lâm Diên Vĩ ngẩng đầu lên, nhìn chóp lưỡi đỏ tươi của Cao Sâm Tây nhô ra, chậm chạp chớp mắt: "À?"

".......Tớ cứ thế lấy tay tháo ra à?"

Cao Sâm Tây: "Thế không thì, cậu muốn dùng miệng tháo à?"

Vẻ mặt Lâm Diên Vĩ lập tức trở nên hơi kỳ lạ, cô ấy nhăn mặt: "Tự cậu tháo đi!"

"Đừng mà," Cao Sâm Tây nắm lấy quần áo của Lâm Diên Vĩ, ngay cả giọng điệu cũng dịu đi, "Tự tháo đau lắm."

"Cậu giúp tớ tháo ra, tớ lập tức đi tìm đạo diễn, được không?"

Lâm Diên Vĩ: ".......Được thôi."

Cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chắc... hơi đau đấy."

Lâm Diên Vĩ đưa tay tới, còn chưa kịp đụng vào thì Cao Sâm Tây đã tự động hé miệng, đưa đầu lưỡi ra ngoài.

Lâm Diên Vĩ: [...]

Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn nhỏ khiến không khí trong lều thêm phần mập mờ. Đầu lưỡi Cao Sâm Tây đỏ ửng, lấp lánh chiếc khuyên nhỏ như giọt nước.
Lâm Mạt Vĩ đưa tay ra, cô ấy không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc khuyên lưỡi.

"....... "

Cao Sâm Tây không có bất kỳ phản ứng nào.

Lâm Diên Vĩ bỗng thấy có gì đó không ổn, cô ấy lại nhẹ nhàng chạm vào, vẫn không có phản ứng.

Cao Sâm Tây ngủ rồi sao?

Cô ấy lập tức trở nên bạo gan hơn, bắt đầu chọc vào chiếc khuyên lưỡi đó.

Lông mi Cao Sâm Tây động đậy, dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ấy khẽ nhíu mày, miệng cũng hơi khép lại một chút.

Lâm Diên Vĩ giật mình, cô ấy lập tức rụt tay lại.

Cao Sâm Tây: "........."

Lâm Diên Vĩ: "Cậu không phải ngủ rồi sao?"

Cao Sâm Tây nhắm nghiền mắt: "Cậu cứ chạm thêm vài lần nữa, chắc tớ ngủ được đấy."

Lâm Diên Vĩ luống cuống tay chân, không nói được lời nào, cô ấy mím môi

Một lúc sau, giọng Cao Sâm Tây hơi uể oải cất lên: "Cậu giúp tớ lấy xuống đi."

Lâm Diên Vĩ nhìn khuôn mặt của Cao Sâm Tây, chỉ cảm thấy ngón tay mình hơi tê.

Cô ấy không có dũng khí đưa tay ra lần nữa.

Lâm Diên Vĩ: "Cái đó....... tớ không dám."

Lát nữa cô ấy sẽ tìm thử xem, nếu trên mạng nói tháo khuyên lưỡi không đau, cô ấy sẽ cấu Cao Sâm Tây một trận.

Trong lều có chút mờ ảo, đèn bàn nhỏ có lẽ không đủ công suất, dưới ánh sáng này ngay cả khuôn mặt cũng có chút mơ hồ.

Phải đưa tay vào miệng, lại còn phải tháo một cái khuyên ra, Lâm Diên Vĩ thực sự hơi sợ.

Lâm Diên Vĩ khử trùng tay cho mình, quay đầu lại thấy Cao Sâm Tây ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đã há miệng.

Chiếc khuyên lưỡi lấp lánh.

Lông mi Lâm Diên Vĩ khẽ run, thời gian dường như trôi chậm lại rất nhiều.

Ngay khi chạm vào, cô ấy không kìm được rụt ngón tay lại.

Nóng quá.

Mềm quá.

Cao Sâm Tây nắm lấy cổ tay Lâm Diên Vĩ, giọng cô ấy có chút ngập ngừng: "Cậu tiếp tục đi."

Lông mày Lâm Diên Vĩ động đậy một chút, vẫn lại chạm vào.

Ai mà chẳng có lưỡi chứ? Sợ gì!

Quý Ngư tay phải ôm một chồng tài liệu nhỏ mà đạo diễn đưa, cô ấy vén một góc cửa sổ lều, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên đã nín thở.

Từ góc nhìn của Quý Ngư, Cao Sâm Tây đang bị Lâm Diên Vĩ đè dưới người, và khoảng cách giữa hai người họ lại cực kỳ gần.

Cao Sâm Tây còn phát ra một chút âm thanh khó nói.

Lâm Diên Vĩ thì thầm nhỏ giọng: "Cậu há miệng rộng ra chút nữa đi....... "

Radar của Quý Ngư lập tức cảnh báo ầm ầm
______________
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé 😘
TKNH MB Bank
Stk: 01012340809

Chương trước Chương tiếp
Loading...